← Quay lại trang sách

Phần Ba - Chương 1 Chuyển Khúc

Kết thúc. Quả là một câu chuyện kịch tính!

Nếu tiến sĩ Twist tìm được đường ra khỏi cái mê cung bí ẩn này, tôi sẵn sàng đập đầu vào tường.

Trước khi tiếp tục có lẽ tôi nên giới thiệu về bản thân: Ronald Bowers, nhà văn trinh thám, được biết đến nhiều hơn với cái tên John Carter. Hiện đang là năm 1979 và tôi khoảng năm mươi tuổi Tôi nói ‘khoảng' vì đơn giản là tôi không rõ ngày sinh chính xác của mình. Nhưng đó lại là một câu chuyện khác.

Những gì các bạn vừa đọc chỉ là hư cấu.

James Steven, Henry White, Alice và những người còn lại đều thuộc về một thế giới vừa mới được sinh ra hai tuần trước do một vụ cá cược giữa tôi và tiến sỹ Twist.

Toàn bộ đều là hư cấu

Tôi không định xúc phạm trí thông minh của các bạn bằng cách dành quá nhiều thời gian để giới thiệu Alan Twist, một tiến sĩ tội phạm học lừng danh. Các bạn đã biết đến ông với tư cách một bộ óc thiên tài chịu trách nhiệm giải quyết rất nhiều vụ án bí ẩn khó tin nhất trong nước. Ông có thể không còn trẻ như trước, nhưng sáng suốt tỉnh táo và Sở Cảnh sát Thủ đô vẫn thường ghé thăm ông để xin cố vấn.

Mặc dù dạo này hiếm khi rời nhà, nhưng tình yêu làm vườn giúp ông giữ được cơ thể khỏe mạnh và bảo tồn vẹn nguyên chất xám.

Hai tuần trước, tiến sĩ Twist mời tôi sang chơi buổi tối.

Hiện tại, mỗi khi tụ tập, chúng tôi chỉ có duy nhất một đề tài thảo luận: tội phạm. Không cần phải nói, đêm đó cũng không phải ngoại lệ.

“Ronald thân mến của tôi,” ông ta bắt đầu. “Chỉ hai chúng ta biết thôi nhé, để tôi nói với ông điều này. Tôi đã dành cả đời để vạch trần những tên sát nhân ranh ma tài trí nhất, và tôi đã tháo gỡ được những vụ án nan giải nhất. Nhưng có một việc tôi vẫn chưa bao giờ làm được dù cố dày dặn kinh nghiệm bao nhiêu đi nữa.”

“Đó là việc gì?”

“Viết một cuốn tiểu thuyết trinh thám. Ý tôi là tạo ra một cái khung và toan để vẽ ra một câu đố bí ẩn. Tôi tin rằng tôi thể khiêm nhường tự nhận mình có khả năng giải đáp mọi án. Nhưng tạo ra một cốt truyện lại là một việc hoàn toàn khác, tôi đã thử vài làn rồi nhưng đều không thành công.”

“Nhưng, tiến sĩ, việc này thật khó tin. Không khó để chồng chéo các sự kiện bí ẩn lên nhau, cái khó là tìm được lời giải đáp sau đó. Tin tôi đi, là một nhà văn, tôi biết tôi đang nói cái gì. Tôi không tin ông đâu, tôi nghĩ ông đang dắt mũi tôi. Với kinh nghiệm của ông, việc này là quá dễ dàng.

“Tôi phải thừa nhận rằng mình không gặp khó khăn gì trong việc tháo gỡ những vấn đề bất khả thi. Nhưng vì một lí do nào đó, tôi gặp trở ngại tinh thần khi tưởng tượng ra một cốt truyện, nhân vật và bối cảnh. Như đã đề cập, tôi từng thử vài lần nhưng không thể làm được.”

“Cứ cho là như thế đi, thì sao?”

“Ronald thân mến của tôi, đó là lí do tôi cầu viện nhà văn trinh thám vĩ đại nhất hiện nay: Ronald Bowers, với bút danh là John Carter.”

“Ông tử tế quá, tiến sĩ, nhưng còn có nhiều tác giả khác nữa, họ…”

“Không. Ở thời đỉểm hiện tại, ông chắc chắn là người xuất sắc nhất, là người duy nhất tiếp tục viết tiểu thuyết trinh thám theo đúng nghĩa của nó. Những người cùng thời với ông đã cho phép tình dục và bạo lực choán chỗ của bí ẩn và kịch tính. Tôi thậm chí có thể gọi ông là người cố thủ cuối cùng của tiểu thuyết tội phạm thực thụ.”

“Cảm ơn tiến sĩ, nhưng xin đừng nói quá lên thế. Chính xác thì ông muốn gì ở tôi?”

“Tôi đề nghị chúng ta hợp tác viết một cuốn tiểu thuyết. Ông phụ trách phần bối cảnh, nhân vật, kể chuyện và tất cả những thứ liên quan. Một câu chuyện trong phòng kín chẳng hạn, với những oan hồn. Ông hiểu ý tôi không?”

“Tuyệt đối hiểu.”

“Nói cách khác, ông cứ tùy tay múa bút mà không phải lo nghĩ cách giải quyết. Vì tôi sẽ là người làm việc đó.”

“Tôi thừa nhận là ý tưởng này rất hấp dẫn, nhưng đáng tiếc là không thể thực hiện được. Tác giả tuyệt đối phải nắm được chìa khóa giải mã bí ẩn trước khi bắt tay viết cuốn tiểu thuyết của anh ta. Đương nhiên, tôi cũng có thể viết một câu chuyện kinh điển mà không phải lo lắng tìm cách giải thích cho có lý. Nhưng còn ông, tiến sĩ, ông sẽ không thể tìm được đáp án. Chỉ đơn giản là không thể. Rất tiếc phải nhắc lại rằng ông buộc phải biết cách giải quyết trước khi bắt đầu.”

“Ronald thân mến của tôi, liệu ông có muốn thử, chỉ cần trả lời có hay không?”

“Được thôi. Nhưng ông sẽ bù đầu đấy. Những sự việc bí ẩn sẽ chồng chất lên nhau và tôi cam đoan luôn rằng ông sẽ không bao giờ tìm được lời giải thích thỏa đáng đâu. Tôi cảnh báo ông đấy!”

“Rồi chúng ta sẽ biết.”

Đó là lí do tại sao tôi viết câu chuyện lạ thường này. Tôi phải thú nhận rằng tôi đã phóng túng thả mình vào đó, để có thể viết ra một câu chuyện trinh thám kinh điển mà không phải lo giải đáp bí ẩn. Thật vui sướng và dễ dàng quá đỗi! Tôi đã viết không ngừng nghỉ trong gần mười buổi tối, trải ra giấy cơ man nào là chữ mà không hề tốn công cấu từ. Tôi đã rộng rãi tự thưởng whisky cho mình dù đây không phải thói quen của tôi trong những tình huống thông thường, Ngoài ra còn có một sự thay đổi thói quen khác, tôi viết ở ngôi thứ nhất. Người kể chuyện, James Steven, là một trong các nhân vật chính, đây là điều chưa từng xuất hiện trong những cuốn tiểu thuyết trước đây của tôi. Tôi hi vọng Twist sẽ không bắt James tội nghiệp làm kẻ sát nhân, dù ông ta chắc chắn sẽ xét đến khả năng đó. Không, James không thể là kẻ giết người vì anh ta có bằng chứng ngoại phạm đối với hai vụ sát hại Bob Farr và Arthur White. Vợ chồng Latimer có khả năng cao là hung thủ - tôi đã tính đến rồi nhưng lại xóa sổ họ ở những trang cuối cùng, vậy nên Twist cũng không thể sử dụng họ. Luôn có khả năng Houdini đầu thai thành cậu Henry White trẻ tuổi (Houdini, vua của những bí ẩn, còn gì tự nhiên hơn khi ông ta xuất hiện giữa câu chuyện bí ẩn này). Henry cho rằng cha anh ta phải chịu trách nhiệm cho cái chết của mẹ mình, và anh ta có đủ khả năng dựng lên một âm mưu phi thường, nhưng tôi đã nhanh chóng lấp lại lỗ hổng này đề phòng trường hợp Twist bám vào những ý đó. Người bạn đáng thương, đơn giản là ông ta không thể thoát ra khỏi mê cung này. Dù sao ông ta cũng không thể nói rằng tôi chưa cảnh báo trước với ông ta.

Chính vì vậy, ngày mai tôi sẽ gửi bản thảo cho ông ta. Mấy giờ rồi nhỉ? Để xem nào. 3 giờ. 3 giờ sáng. Tôi đã đánh máy gần tám tiếng liên tục. Thật đáng kinh ngạc! Thường thì cứ hai tiếng tôi lại nghỉ tay một lần, nhưng câu chuyện hút hồn tôi đến mức tôi tự hỏi mình…

Chuông điện thoại réo vang, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Vào lúc đêm hôm thế này, chỉ có thể là Jimmy. Tôi nhấc máy.

Alo

“Ronald, hi vọng tôi không dựng anh dậy khỏi giường?” “Anh nên nghĩ đến điều đó trước khi gọi cho tôi ấy, Jimmy. Không, tôi đang viết.”

“Tôi có một ý tưởng phi thường. Tuyệt đối xuất sắc. Thế nên tôi phải gọi cho anh ngay. Anh có thể dùng nó cho cuốn tiểu thuyết tiếp theo.”

“Tôi đang nghe đây.”

“Anh xem, có anh bạn nọ mặc vào một bộ áo giáp. Đương nhiên là trước mặt các bạn của mình. Một lúc sau, bọn họ bắt đầu lo lắng vì đã quan sát suốt mà không thấy anh ta cử động, thế nên họ e là anh ta bị ốm, anh tưởng tượng được không? Họ tháo bộ áo giáp ra và… đoán thử xem?”

“Anh ta biến mất.”

“Không, hay hơn nhiều. Anh ta vẫn còn ở đó, nhưng đầu đã bị cắt đứt. Thế nào, hay chứ?”

“Khá độc đáo đấy. Vậy thực hiện việc đó bằng cách nào?”

“Ôi, tôi không biết gì về chuyện ấy đâu. Đấy là việc của anh. Tôi chắc chắn anh sẽ nghĩ ra được cái gì đó. Dù sao cũng là ý kiến hay, phải không?”

“Lạy chúa tôi, đúng, rất đáng suy ngẫm. Giờ tôi phải đi chợp mắt đây. Gặp anh ngày mai ở Bạch Mã?”

“Đồng ý, người anh em, đồng ý. Tôi đảm bảo anh có thể làm nên chuyện với ý tưởng này. Anh có thể cho câu chuyện diễn ra ở một trong những trang viên của hậu duệ ông Râu xanh.”

“Để mai hẵng nói, Jimmy. Chúc ngủ ngon.”

Tôi gác máy với một tiếng thở dài.

Jimmy là một gã tốt bụng, nhưng thỉnh thoảng có thể trở nên khá phiền phức. Gã cũng tầm năm mươi tuổi như tôi - trước đây là một nhà soạn kịch nhưng sau này sa vào ham mê rượu chè. Hiện tại gã chả có nghề ngỗng gì và đã bị vợ bỏ nên tôi cũng thấy tiếc cho gã. Để gã giữ chút tự tôn, tôi đã đề nghị gã tìm ý tưởng cho những cuốn tiểu thuyết của mình, đổi lại tôi sẽ trả gã một khoản phải chăng và gã đồng ý. Kể từ đó, gã luôn oanh tạc tôi với những ý tưởng “xuất sắc”. Và để không làm gã ta thất vọng, tôi đã đưa một hoặc hai ý tưởng của gã vào bối cảnh của đôi ba cuốn tiểu thuyết. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm vì những gợi ý của gã thường quá bất hợp lí - y như câu chuyện tôi sắp sửa gửi cho Twist. Giờ nghĩ lại, tôi cũng không chắc liệu có phải một trong những ý tưởng của Jimmy đã ăn vào tiềm thức của tôi lúc nào không hay, và rất có thể nó đã xuất hiện trong câu chuyện mà tôi vừa hoàn tất. Trời ơi, việc đó không phải hoàn toàn không thể. Tôi thực sự đã viết câu chuyện này một cách bản năng, cứ như cái tên Jimmy chết tiệt đó! Từ nay tôi phải cẩn thận ghi chép những ý tưởng của gã mới được, không thì tôi sẽ lẫn mọi thứ vào nhau mất.

3 giờ 15 phút: đã quá giờ đi ngủ của ông từ lâu, Ronald, người bạn tốt của tôi.

Tôi có thể thấy hình bóng của Jimmy đóng khung trong chiếc cửa sổ kiểu Pháp. Có vẻ như gã đang chăm chú quan sát những người làm vườn tỉ mỉ tỉa hoa hồng bên ngoài. Gã lướt tay qua mái tóc xoăn và quay về phía tôi.

“Thế nào, Ronald, anh đã có thời gian nghĩ về anh bạn bị cắt cổ trong bộ áo giáp chưa? Anh có nhớ không đấy? Tôi đã gọi điện cho anh vào lúc 3 giờ sáng chừng mười ngày trước.”

Mười ngày trước? Tôi đã gửi bản thảo cho tiến sĩ Twist được khoảng mười ngày và đến giờ vẫn chưa thấy hồi đáp. Nhắc mới nhớ, tôi cũng không hề sốt ruột chờ đợi câu trả lời. Ngay cả thiên tài như tiến sĩ Twist cũng không có khả năng giải thích được điều không thể.

“Có,” tôi trả lời, bảng giọng chắc hẳn đã thể hiện sự dửng dưng của mình. “Tôi đã suy nghĩ nhưng vẫn chưa ra thành quả gì.

Jimmy lại gần hơn và cầm lên một cuốn sách đang nằm trên bàn.

Huyền thoại Houdini của Roland Lacourbe,” gã đọc

Lật giở qua các trang. “Đúng là cừ khôi, cái tay Houdini này Anh đọc chưa?”

Tôi ngước lên và chăm chú nhìn người bạn. Khuôn mặt to rộng dưới những lọn tóc xoăn màu bạc lộ rõ vẻ quan tâm

“Nếu tôi làm phiền anh,” gã ngắc ngứ. “Anh chỉ cần nói với tôi.”

“Đương nhiên là không. Sao lại nghĩ thế! Xem nào, sao anh không lấy brandy ra để chúng ta cùng uống?”

Như thể chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, gã lập tức nghe theo. Với bàn tay run rẩy, gã đặt một ly rượu lên bàn tôi và nốc một hơi cạn sạch.

“Ronald,” gã khơi mào. “Tôi phải nói chuyện với anh. Lâu nay tôi có cảm giác là tôi đang bòn rút anh. Những ý tưởng của tôi có vẻ không thực sự làm anh quan tâm. Hơn nữa…”

“Anh đang nói gì thế? Anh không nhận ra rằng không có những ý tưởng của anh thì nhà văn nổi tiếng John Carter đã không còn tồn tại từ lâu rồi à? Anh biết không, tôi luôn tự hỏi anh lấy cảm hứng ở đâu ra. Anh dường như được sinh ra là để sáng tạo những bí ẩn.”

“Đúng,” Jimmy khiêm tốn nói, uống thêm một ly khác.

Cảnh tượng này diễn ra khá thường xuyên. Jimmy cần nghe những lời khẳng định như vậy, nếu không chí khí của gã sẽ sụp đổ tan tành. “Thật ra,” tôi ngẫu nhiên hỏi. “Không phải mấy tháng trước anh đã gợi ý một cốt truyện có mặt Houdini sao?”

“Không,” gã dứt khoát tuyên bố.

“Anh chắc chứ?”

Jimmy nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Tôi chưa bao giờ nói với anh về Houdini, Ronald. Phải công nhận ông ta có thể là một đề tài hay đấy. Tôi sẽ nghĩ thêm.” Gã đi về phía cửa hông. “Người đưa thư đến, để tôi ra lấy thư.”

Gã đi khỏi và gần như ngay lập tức trở lại.

“Đây rồi,” gã nói, đặt mấy chiếc phong bì lên bàn làm việc. “Thôi, tôi đi đây, để cho anh làm việc. Tôi sẽ ra ngoài hít chút khí trời.”

Một trong những chiếc phong bì to hơn những cái còn lại. Để xem ai gửi đến.

Tiến sĩ Twist!

Tôi vội vã mở chiếc phong bì. Bên trong là mười hai trang đánh máy và một trang viết tay.

Ronald thân mến,

Sau đây là lời giải đáp cho bí ẩn của ông. Tôi viết tiếp câu chuyện từ chỗ ông bỏ dở - đoạn phát hiện ra thi thể của Patrick và Alice, và cũng viết ở ngôi thứ nhất như ông. Chìa khóa giải mã bí ẩn lập tức sáng tỏ với tôi, câu chuyện của ông chỉ chừa lại một đáp án duy nhất. Dù sao đi nữa, phải thú nhận rằng tôi có viện tới vài sự trợ giúp, nhưng không phải trong việc tháo gỡ bí ẩn mà trong việc viết nốt phần kết.

Tôi không thể nói gì thêm với ông vào lúc này. Chúng ta sẽ bàn mọi chuyện vào lần gặp tới.

Trong lúc đó, tôi vẫn tiếp tục, vân vân…

Chìa khóa giải mã bí ẩn “lập tức sáng tỏ”? Tôi sẽ rất…! Phải chăng tiến sĩ Twist đã làm được điều không tưởng? Có thật ông ta đã tìm ra lời giải đáp cho mê cung đầy những bí ẩn của tôi? Để xem…