Chương 2 -Ông thanh tra mất tự chủ
Một thoáng im lặng nặng nề bao trùm. Drew lộ vẻ quẫn trí, rít những hơi thuốc sâu đến nỗi tạo ra một đám mây thực sự bằng khói trên đầu ông ta. Henry tái mét mặt, bồn chồn nắm chặt hai tay. Từng giọt mồ hôi túa ra từ hàng lông mày và một đường gân dị thường nổi lên.
“Thế thì ai?” tôi kêu lên. “Ai?”
Henry nhìn tôi trân trối và trả lời với một nụ cười đáng ngờ.
“Chỉ một người duy nhất trên đời có thể gây án. Chỉ duy nhất một người.”
Tôi không hiểu tại sao, nhưng biểu cảm trên mặt Henry khiến cho máu tôi như đông lại. Da cậu ta đã nhuốm một sắc xanh, và đôi mắt trong vắt dường như phát ra một thứ ánh sáng dễ sợ.
“Hắn, kẻ bỏ bùa mê cả thế giới,” bạn tôi tiếp tục. “Hắn, kẻ bất tử.”
“Ai?” Drew la lên.
Một nụ cười đắc thắng hiện rõ trên gương mặt Henry. Cậu tuyên bố bằng giọng kiêu hãnh điên cuồng tới mức khó tin.
“Harry Houdini!”
Drew đờ ra, trân trối nhìn Henry.
“Harry Houdini,” ông ta nói. “Nhưng…”
Im lặng lại một lần nữa bao trùm. Henry, mặc cho chúng tôi đang nhìn chằm chằm đầy lo ngại, châm một điếu thuốc khác. Cậu ta khó nhọc nuốt khan vài lần mới tiếp tục được.
“Khi hấp hối, Houdini đã cam đoan với vợ rằng bà sẽ nhận được lời nhắn nhủ của ông từ bên kia thế giới. Trong suốt những tháng ngày còn lại của cuộc đời, vợ ông đã chờ đợi tin tức ấy trong vô vọng. Người ta cho rằng Houdini đã không thành công trong việc đào thoát khỏi thế giới linh hồn; một sai lầm nghiêm trọng. Houdini đã giữ lời thề dị thường của mình, hay gần như thế. Nếu ông ta không tự tiết lộ bản thân thì là bởi ông ta không biết mình đang ở đâu! Ba năm sau khi qua đời, Houdini đã đầu thai vào năm 1929, cũng chính là năm tôi sinh ra.
“Rất khó để lí giải, vì đó không chỉ là vấn đề đầu thai ngẫu nhiên, mà đúng hơn là di truyền: Houdini tái sinh thành con cháu một người trong gia đình ông.” Henry nhìn Drew đầy thán phục. “Nếu không có sự can thiệp của ông, ông thanh tra, không có năng lực tâm lí học thiên bẩm, cùng với khả năng phân tích, sự mẫn tiệp và thấu suốt của ông thì không có ai - tuyệt đối không một ai - có thể biết được! Ngay cả Houdini! Bởi vì tôi… tôi là Houdini!”
Tim tôi ngừng đập. Drew và tôi tê liệt vì sợ hãi. Người bạn của tôi đã mất trí và nghĩ bản thân mình là Houdini.
“Tôi nợ ông mọi thứ, ông thanh tra,” Henry tiếp tục bắt lấy tay Drew đầy hàm ơn với ánh mắt man dại. “Như tôi đã nói, không có sự can thiệp của ông, tôi sẽ không bao giờ biết được mình là ai. Bài diễn thuyết của ông ngày hôm đó và cuộc điều tra tỉ mỉ của ông đã chứng minh thân phận không thể chối cãi được của tôi: Harry Houdini! Tôi là Houdini! Houdini Vua thoát hiểm! Thử hỏi còn cách nào khác để lí giải sự tương đồng đến kinh ngạc như vậy. Và còn xuất thân của cha, người cha có họ Weiss của tôi, lại còn là họ Weiss từ Budapest!” Henry mê hoặc nhìn những mạch máu trên tay. “Dòng máu của Houdini chảy trong huyết mạch tôi. Tôi là Houdini, Houdini vĩ đại!
“Phải, ông thanh tra, tôi nợ ông mọi thứ, không có ông tôi sẽ không bao giờ biết được. Không bao giờ biết rằng người đàn ông chịu trách nhiệm cho cái chết của mẹ tôi là đáng chết, lại còn dưới bàn tay của chính tôi. Ông thấy đấy, tôi sùng kính mẹ mình, bà ấy là tất cả với tôi. Cái chết của bà là một cú giáng khủng khiếp. Không ai có thể bày tỏ cảm giác thực sự của mình trong hoàn cảnh như thế.
“Khi đã biết mình là Houdini - nhờ có ông, ông thanh tra - chưa đầy một tuần sau tôi hiểu ra rằng cha tôi không có quyền được sống. Chính tại ông ta mà bà ấy, người đã sinh ra Houdini, phải chết vì tai nạn ô tô ba năm trước. Houdini phải thấy công lí được thực thi. Ông phải giết kẻ đã phạm tội không thể tha thứ là cướp đi mạng sống của mẹ ông, ngay cả khi kẻ đó là cha ông!”
Trước tình cảnh kinh khủng này, Drew chỉ còn biết vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Ông thanh tra, người được mệnh danh là Nhà tâm lí học phải chịu trách nhiệm cho việc này, vì lời cáo buộc sai lầm mà khiến cho một thanh niên mất trí. Không chỉ làm Henry hóa điên, ông ta còn mang tới cho cậu một động cơ giết người. Không thể tưởng tượng nổi: một thanh tra cảnh sát, trong quá trình thi hành nhiệm vụ đã tự tay tạo nên một kẻ sát nhân.
Không gian tràn ngập một sự yên lặng rợn người. Drew có vẻ suy sụp.
“Henry,” tôi lắp bắp. “Không đúng, cậu mất trí rồi. Nghĩ lại đi, cậu đã ở với tôi cả buổi tối… Cậu không thể làm việc đó đuợc.”
“Không, James, thực sự tôi chính là người đã giết ông ta. Phụ thuộc vào tôi cả thôi. Và tôi phải công nhận rằng vụ án của tôi là một tuyệt tác. Một tuyệt tác kết hợp giữa giản đơn và khéo léo.
“Kể từ cái chết của Bob, cha - cũng như hầu hết dân làng - đều đi ngủ với một khẩu súng nạp đạn sẵn trong tầm với. Nếu cậu còn nhớ, James, khoảng 10 giờ tối hôm đó, khi chúng ta đang hát Chúc mừng thì điện thoại reo. Tôi là người trả lời. Không phải nhầm số như tôi đã nói, đó là cha tôi. Cha gọi để cầu cứu: ‘Henry, về mau! Cha đã bắn phải mình khi thử súng. Cha đang ở trong phòng ngủ. Nguy cấp lắm… một viên đạn vào đầu… về ngay đi… gọi cấp cứu, có thể vẫn còn cơ hội… Nhanh lên! Nhanh lên, Henry!…’
“Mọi người hình dung được không, tôi đang lên kế hoạch giết cha mình thì cơ hội lại bày sẵn ra đấy. Bằng cách trì hoãn việc giải cứu, tôi đã giết kẻ sát hại mẹ tôi.
“Sau đó, James, chúng ta đã chơi một ván cờ. Lẽ dĩ nhiên tâm trí tôi không còn để ở đó, nếu không thì - cậu cũng phải thừa nhận rằng cậu sẽ không bao giờ có bất kì cơ hội nào thắng được tôi. Trong suốt ván cờ, tôi ngồi phân tích tình thế. Khả năng cha tôi gọi cho ai khác là rất thấp, lí do thứ nhất là vì hầu như ông ta không còn đủ khả năng làm thế và lí do thứ hai là tôi đã đảm bảo mình sẽ về giải quyết.
“Nhưng vì có sự can thiệp của tôi nên vụ tai nạn đã biến thành một vụ sát nhân. Việc này không được phép bỏ qua. Hơn nữa, thi thể được phát hiện trước khi tuyết rơi trở lại cho nên lớp tuyết nguyên vẹn không in một dấu chân nào xung quanh nhà lại khiến cho vụ án này đượm vẻ siêu nhiên và ma thuật. Một vụ giết người phi thường, xứng tầm với Houdini! Chính vì thế vụ tai nạn này tuyệt đối phải trông giống như một vụ mưu sát.
“Hồi còn làm việc ở rạp xiếc để kiếm sống, tôi gặp một nghệ sĩ phúc ngữ(2) cố truyền nghề cho tôi. Mặc dù phải thừa nhận ý định ban đầu không mấy thành công, nhưng ông ta đã nhận ra tôi có năng khiếu nhại giọng.
[2] Người có khả năng nói tiếng bụng - kỹ năng làm cho giọng nói của mình giống như phát ra từ nơi nào khác chứ không phải từ miệng.
“Trước 11 giờ một lúc, ngay sau khi chúng ta kết thúc ván cờ, tôi đã gọi cho cha. Không có ai trả lời, ông ta đã chết. Vì thế tôi đã gọi cho Victor, giả giọng cha tôi: Tên sát nhân… Ôi! Đầu của tôi… Tôi nghe thấy có tiếng động… Tôi tỉnh dậy… một cái bóng… súng nổ… Tôi bị thương rồi, Victor… Đến mau!… Tôi chết mất… nhanh lên, nhanh lên!’ Còn lại mọi người đã biết. Tuy nhiên, tôi phải thừa nhận mình có lo sợ khi biết tin cha còn sống. May mắn thay, người ta đã không thế cứu sống ông. Chứng tỏ một tiếng trì trễ là chí tử.
“Đương nhiên, tôi là người đầu tiên vào nhà, vì vậy đã có thể mở cánh cửa dẫn ra vườn. Ha ha! Tên sát nhân trốn thoát không để lại bất cứ dấu vết nào trên tuyết. Một vụ giết người tài tình, xứng đáng với Houdini!
“Còn một điều nữa, James ạ. Cậu có biết tại sao chúng ta không nghe thấy tiếng súng không? Bởi vì chúng ta đang hát Chúc mừng sinh nhật đến lủng cả phổi. Ha ha! Nếu cậu băn khoăn tại sao tôi lại nói với cậu tất cả những điều này, bạn của tôi, thì đó là vì tôi biết mình có thể trông đợi sự thấu hiểu ở cậu. Ông thanh tra, tôi không biết phải cảm ơn ông bao nhiêu cho đủ vì đã giúp tôi tìm ra thân phận thực sự của mình. Cảm ơn ông, ông thanh tra, ngàn lần cảm ơn ông.”
Tôi thu mình lại trên chiếc ghế, cố tỉnh trí, cố để không phải nghe giọng Henry.
“Nhà Latimer đã giết người bạn Bob của tôi. Ban đầu, tôi không biết nên vạch mặt bọn chúng hay tự mình thực thi công lí. Tôi đã lưỡng lự một thời gian dài, nhưng khi thấy bọn chúng chất va li lên xe và nhận ra chúng sắp đi đến nơi rồi, tôi quyết định phải nhanh chóng hành động. Tôi lẻn vào phòng bọn chúng, nhân lúc chúng đang ngủ thì đánh cho bất tỉnh. Tôi bịt miệng và trói chúng lại. Khi tỉnh lại, hai tên lừa đảo hoàn toàn kinh hãi thấy tôi trước mặt, dáng điệu đe dọa, tay lăm lăm con dao. Tôi chuẩn bị trả thù. Mặt bọn chúng méo xẹo vì khiếp sự, trong lúc chờ tôi trả lại cho chúng nguyên vẹn những việc mà bọn chúng đã làm với tôi ba năm trước. Với từng tên một, công lí được thực thi bằng một nhát dao nhanh gọn sau khi đã khoét vài cái rãnh vào bụng để tăng tối đa nỗi khiếp sợ mà chúng phải chịu đựng. Lũ chó khốn khổ đã phải đền đáp xứng đáng cho nỗi sợ hãi mà chúng đã reo rắc khắp ngôi làng của chúng ta.
“Tôi không thể mang thi thể xuống dưới vì cái cầu thang cọt kẹt khốn kiếp có thể khiến bác Victor bắt quả tang. Vì thế tôi tạm thời để chúng vào trong chiếc trường kỉ cho đến khi có cơ hội di chuyển. Ngay cả như vậy thì tôi cùng mất khá nhiều thời gian để giải quyết mấy cái lò xo. Tôi đã quăng chúng qua ngoài cửa sổ, gắng sức để quăng thật xa.
“Xe và va li của chúng hiện đang nằm dưới đáy con sông gần đây. Nhưng… sao thế, James, sao cậu lại khóc? Và ông, ông thanh tra, trông ông như chết rồi ấy. Tỉnh lại đi! Hai người đang ở trước mặt Houdini, Harry Houdini, Vua thoát hiểm. Người trở về từ cõi chết. Người đàn ông…”
Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa và dần dần mất ý thức. Những hình ảnh cuối cùng tôi thấy là Drew rút khẩu súng lục của ông ta ra.