← Quay lại trang sách

Chương 3 Lời chào hỏi của tôi-

Như vậy, ông thanh tra, ai đó đã ăn trộm chiếc xe của ông? Nhưng tại sao lại phải điều động toàn hạt chỉ vì một tên trộm xe? Giờ đã là 1 giờ sáng. Có hai thi thể đang đợi xử lí vậy mà ông vẫn khăng khăng đòi truy tìm một tên trộm xe vớ vẩn. Thành thực mà nói, ông thanh tra…”

“Yên lặng đi!”

“Được rồi, được rồi, ông thanh tra, vậy thì chúng ta kết thúc tại đây. Ta có thể mang hai thi thể đi luôn. Chúng ta đã truy nã hai con chim này khắp cả nước, vậy mà chúng lại ở ngay dưới mũi chúng ta suốt thời gian đó.”

“Trung sĩ, anh mà nói thêm một lời nào nữa, tôi sẽ…”

“Ông muốn nói gì thì nói, ông thanh tra. Nếu tôi không nhầm thì anh Steven vừa tỉnh lại. Nhưng ông vẫn chưa giải thích lí do anh ta bị ngất, ông thanh tra ạ, và cả việc tại sao ông lại có cục u trên trán thế kia.”

“Đủ lắm rồi đấy, trung sĩ. Anh có thể đi được rồi. Và tất cả những người khác nữa. Đừng quên hai thi thể và đừng quay lại vì bất kì lí do gì trừ khi có tin tức về chiếc xe.”

Tôi bắt đầu trấn tĩnh lại. Cảnh sát lục tục rời khỏi phòng.

Drew đi tới chỗ tôi, mặt trắng bệch như tờ giấy. Trên trán ông ta chình ình một vết bầm lớn.

“Cậu đã thấy khá hơn chưa?” Ông ta hỏi.

“Dạ rồi, nhưng còn Henry đâu?”

“Đợi đến lúc những người này ra ngoài hết đã.” ông ta lệnh cho tôi im lặng. “Giờ chúng ta có thể nói chuyện được rồi. Tới giờ, chỉ có cậu và tôi biết Henry là hung thủ. Vừa nãy khi tôi chuẩn bị bắt giữ thì cậu ta ném quả cầu thủy tinh vào đầu tôi. Dĩ nhiên là lúc tôi tỉnh lại thì cậu ta đã đi mất, cùng với chiếc xe của tôi.”

Một viên cảnh sát lao vào phòng.

“Sếp, tôi đã tìm thấy xe của ông. Nó đang lao hết tốc lực về phía Luân Đôn.”

“Nhanh lên, chàng trai,” Drew nói nhanh tới mức không kịp thở. “Đi theo tôi. Chắc tôi sẽ cần đến sự giúp đỡ của cậu.”

Khoảng 3 giờ sáng, Drew và tôi ra khỏi xe cảnh sát.

“Ông thanh tra, anh ta ở kia, trên cầu. Chúng tôi không thể áp sát thêm nữa vì anh ta có vũ khí. Hai người của tôi đã bị thương rồi. Ông có mệnh lệnh gì không?”

“Cứ án binh bất động,” Drew trả lời. “Mọi người giữ nguyên vị trí. Cậu ta có đường trốn thoát không?”

“Không thể, thưa sếp.” Cảnh sát viên trả lời với một thoáng ngạc nhiên. “Người của tôi đang chặn ở cả hai đầu cầu. Không còn đường trốn thoát. Trừ khi anh ta nhảy xuống sông Thames, nhưng như thế chẳng khác nào tự sát, nước sông lạnh buốt. Còn xe của ông, thưa sếp, tôi e rằng…”

“Không cần lo xe!” Drew hét lên. “Cứ làm theo lệnh của tôi. Tôi sẽ ra gặp cậu ta. Không ai được di chuyển.”

“Ông điên rồi, ông thanh tra. Hẳn ta sẽ bắn ông. Hắn có súng. Hắn đã…”

Drew có vẻ như sắp đấm cấp dưới đến nơi nhưng lại đổi ý vào phút cuối. Sau đó ông ta đi về phía cây cầu.

“Đợi đã, ông thanh tra, tôi sẽ đi cùng ông!” Tôi la lên.

Drew ngoái đầu và nhìn tôi tưởng chừng rất lâu trước khi mở lời.

“Cậu ta chắc hẳn đã lấy vũ khí ở hộc đựng đồ trong xe tôi, đó lại là một khẩu hạng nặng. Cậu có biết những nguy cơ chúng ta có thể gặp phải không?”

“Tôi biết. Nhưng tôi là bạn thân nhất của cậu ấy, cậu ấy sẽ không bắn tôi.”

Drew do dự, sau đó ra hiệu bảo tôi đi theo.

Đám cảnh sát đứng chốt quanh cầu nhìn chúng tôi như tiễn biệt. Drew bước lên cầu, tôi vội vã theo sau.

Henry và tôi mới ăn tối cùng nhau vài tiếng trước. Henry, người bạn tri kỉ của tôi. Henry, người đã biến thành một con quái vật. Henry, người chuẩn bị nhảy xuống từ một trong số các cột trụ cầu. Dòng sông Thames bình yên chảy dưới chân chúng tôi trong ánh sáng bạc của vầng trăng. Henry, kẻ sát nhân. Lạy chúa tôi!

“Cậu ta kia rồi,” Drew thì thào. “Cậu ta chính là cái bóng bên cạnh cột trụ ở chính giữa cầu. Cứ đi như bình thường, chàng trai, như thế không có việc gì cả.”

“Ông thanh tra, ông ở lại, tôi sẽ đi.”

“Không thể được.”

“Được rồi, nhưng ông phải đi đằng sau tôi.”

Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt Henry. Nét mặt cậu méo mó vì điên cuồng và khiếp sợ, không thể nhận ra người bạn của tôi nữa.

“Đứng lại đó, James!” Cậu kêu lên, vung khẩu súng về phía tôi.

“Là tôi, Henry, James bạn thân mến của cậu đây.”

“Đứng lại!”

“Cậu không ổn, Henry, cậu cần được giúp đỡ. Nào, đưa khẩu súng cho tôi.”

Tôi đứng cách cậu vài mét. Tôi thấy ngón tay cậu đang siết dần vào cò súng. Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu.

Henry cúi thấp đầu, rồi khẩu súng rơi xuống đất.

“James,” cậu ấy thì thầm, giọng bi thiết.

Đột nhiên, cậu nhảy vọt qua lan can và buông mình xuống khoảng không. Tiếng lặn xuống nước phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm. Drew nhoài người qua lan can. Tôi nhoài theo. Nhưng không thấy gì khuấy đảo mặt nước đen ngòm của dòng sông Thames.

“Thế là hết,” một lúc sau, Drew tuyên bố. “Không thể làm gì cho cậu ta nữa. Có lẽ mọi chuyện như thế này lại tốt.”

“Ông biết không, thanh tra, cậu ấy là một anh chàng tử tế đến tận cùng. Không ai cần biết cậu ấy đã sát hại cha mình, nếu ông hiểu ý tôi. Nhà Latimer chỉ nhận lại những gì bọn chúng gây ra.”

Drew đặt tay lên vai tôi.

“Người giết cha Henry không phải cậu ấy, mà là một thanh tra cảnh sát ngu xuẩn. Tên thanh tra mà người ta xưng tụng là Nhà tâm lí học! Một tên thanh tra tự cho mình tài giỏi hơn bất cứ ai! Không, chàng trai, cậu không ở vào vị trí của tôi, không thể cảm nhận sâu sắc sự ghê tởm bản thân như tôi hiện giờ. Nếu không còn vợ và con, tôi tin rằng mình đã theo chân bạn của cậu. Người bạn trẻ bị lời buộc tội của tôi làm cho hóa điên, đến mức…

“Cậu không cần lo đâu, sẽ không một ai biết được kết cục của câu chuyện khủng khiếp này, câu chuyện mà hầu hết trách nhiệm thuộc về một tên thanh tra cảnh sát ngu ngốc. Tôi sẽ lưu ý, cậu hãy yên tâm về việc đó. Cái chết của ông White sẽ được coi là tai nạn, đúng như sự thực những gì đã diễn ra, sau đó bạn cậu vì quá khổ tâm mà mất trí và tự kết liễu cuộc đời. Về phần vợ chồng Latimer, xét quá khứ của bọn chúng thì việc bị sát hại có thể dễ dàng giải thích.

Một trong số nạn nhân từng bị họ lừa đảo đã phát hiện ra sự thật và trả thù.”

Trên bờ sông Thames, một vài điểm sáng đang di động. Những dải ánh sáng quét qua mặt nuớc.

Tiếng bước chân dội lại khi mấy viên cảnh sát tới gần.

“Thôi, đi nào.” Drew nói. “Không hi vọng tìm được bạn cậu còn sống sót đâu. Để tôi đưa cậu về nhà.”

“Không, cảm ơn, ông thanh tra. Giờ tôi không muốn về nhà. Tôi cần được ở một mình.”

Hai ngày sau, ông bà Steven trình báo con của họ là James đã mất tích. Vĩnh viễn không tìm được anh ta.