← Quay lại trang sách

Chương 5 Hoa Tương Tư Nở Muộn

Ngồi bó gối nhìn lá vàng rụng rớt

Lòng bâng khuâng, tim gõ nhịp xôn xao

Nếu là chim chắc hạnh phúc biết bao

Sẽ xoải cánh bay về phương trời mộng

Phương trời em biển trời xanh lồng lộng

Có trăng soi chênh chếch chỗ em ngồi

Có đường trăng mình từng bước bên nhau

Trên biển vắng ở những chiều thu muộn

Ngồi bó gối nhìn bóng đêm chụp xuống

Lòng phân vân như phím lỡ dây chùng

Cuộc sống mỏng manh tựa đoá phù dung

Sớm nở tối tàn; cuộc đời dâu bể

Có những lúc nhìn trăng tà bóng xế

Tim xôn xao, tim gõ nhịp bồi hồi

Còn được bao lần trọn vẹn niềm vui

Mà canh cánh đâu đây mầm ly biệt

Tôi đã sống với một đời tưởng tiếc

Thì em ơi đừng cộng nữa nha em

Mộng với mơ cho thương nhớ dài thêm

Càng xa cách tình tôi càng khô khốc

Vẫn biết ngày mai mặt trời lại mọc

Trái đất nầy… dẫu có chậm, vẫn quay

Cố hát hoài bản tình nhẹ như mây

Nghe dội lại hồn mình riêng một phía

Đã bao lần gặm nỗi buồn thấm thía

Lại chờ mong có một phép nhiệm mầu

Cho chúng mình có dịp gặp lại nhau

Khi thương nhớ trở mình trong đêm tối

Biết bao lần tim vật vờ bối rối

Ước được quên nhưng đâu dễ gì quên

Cứ nhớ hoài đêm trăng sáng long lanh

Những rung động của lần đầu gặp gỡ

Bờ môi mọng trên đường trăng ngày đó

Những luyến lưu khi từ biệt ra về

Rồi cách chia cho ngày tháng lê thê

Càng mong ngóng càng thấy tình vô vọng

Cuối tháng 9/2018

Late Blooming of Lovesick Flowers

Squatting on ground to watch yellow leaves falling

I felt my heart beating and murmuring

It would be much happy if I were a bird

By then I would soar up to the world of dreaming

It’s her world where blue sea and vast sky

Where the moonlight shines on her seat and sigh

And on the trail along the distant sea and on our eyes

The moment we once paced side-be-side

Squatting on ground to watch the sun at twilight

I felt my heart tingled like the music was not downright

As to think life is so unstable and ephemeral

Through thick and thin of a miserable plight

At some time I squatted to watch the waning moon

I felt my heart wildly pounding out of tune

And wondered if I would have more joy to come

For fear that my life is full of sorrowful croon

Having lived a life full of memories and grief

I begged her to kindly give me some relief

For emotion or dream would augment more misery

That made my heart parched like a dry leaf

Through the night, the sun keeps shining anyway

Then the earth keeps rotating to start a new day

Trying to repeat an old song honoring love stories

I could hear my soul’s tell-tale in dismay

Very often, time had been gnawing away my sadness

I longed for a magic power that comes for my blessedness

That allowed me to meet her once more and again

Knew she not I’ve consulted my pillow in the darkness

For numerous times, my heartfelt lazy to beat

And my mind wished to forget all of the conceit

Particularly those images with her in the moonlight

And the moment I approached her to entreat

Her juicy lips she offered on the moonlit path that day

Imprinted on my mind when she was on her way

Since then we haven’t seen each other for good

So sadly, the more I expect the further her images stray