CHƯƠNG 4
Lân thả người ngồi xuống chiếc ghế sofa bọc da màu cà phê sang trọng trong phòng khách, anh nhón tay cầm chiếc máy điều khiển từ xa mở chiếc máy hát cao cấp màu đen đang kê trên bàn. Bản hòa tấu piano êm dịu vút lên nghe thật thư thả. Đưa lon nước ngọt lên môi hớp một ngụm, Lân thở ra khoan khoái. Cũng là một tay chơi dương cầm điêu luyện, Lân có khả năng nhận xét và thưởng thức loại nhạc này mà những kẻ tay mơ không thể cảm nhận. Ngứa nghề, Lân lim dim mắt rồi đưa hai bàn tay lên, những ngón tay uyển chuyển múa máy như thể anh đang trình diễn một bản nhạc trên những phím đàn tưởng tượng, đầu lắc lư uốn éo theo tiếng nhạc. Lân như chìm đắm vào từng âm thanh quên hết xung quanh mình. Ngồi nghe hòa tấu dương cầm như thế này Lân không thể không nghĩ tới người bạn đồng môn cùng học nhạc với anh đã từ rất lâu, mà đó cũng là cô bạn học ở trường. Người ấy chẳng ai khác hơn là Diễm Phượng. Ngày ấy vừa chuyển lên cấp hai, Lân lơ ngơ vào trường mới lớp mới, bạn bè đa số cũng mới từ nhiều trường cấp một gom lại, cái cảm giác bỡ ngỡ dè chừng đứa nào cũng có. Nhưng cũng may trẻ nít mau làm thân, chỉ đâu khoảng một tuần là đâu vào đấy. Lân còn nhớ lúc đó Diễm Phượng cắt tóc bum bê, còn Bảo Thiệp thì lầm lì rất ít nói. Buổi chiều đến lớp nhạc học dương cầm thì thật bất ngờ lại gặp con bé tóc bum bê ấy. Từ đó hai người vừa là bạn học ở trường vừa là bạn học nhạc. Hai đứa cũng thường xuyên trao đổi nhạc lý và góp ý cho nhau lúc tập nhạc chung. Đến giờ thì đứa nào cũng đều là những tay chơi dương cầm có hạng. Nhóm bạn ba người Thiệp - Phượng - Lân chơi thân nhau từ ngày ấy, tính đến nay đã là bảy năm. Bây giờ đã tốt nghiệp phổ thông mỗi đứa theo một con đường, nghĩ cũng tiếc. Lân đi tiếp vào đại học y khoa, Diễm Phượng vào sư phạm, còn Bảo Thiệp vì hoàn cảnh gia đình đành nghỉ học đi làm. Bạn bè ai cũng tiếc cho anh, vì trong ba đứa bạn, Bảo Thiệp là đứa nghèo nhất nhưng lại thông minh học giỏi nhất, học đâu nhớ đó, nghe gì hiểu nấy thật sáng dạ. Chẳng những vậy, anh còn có nhiều tài lẻ, văn chương thi phú gì cũng biết chút đỉnh, vẽ rất đẹp, và tuy nhà nghèo chẳng bao giờ được học nhạc, Bảo Thiệp chỉ cần nghe bài nhạc đôi lần là nhớ ngay âm điệu của nó. Có lần Lân rũ Bảo Thiệp đến nhà chơi, hai đứa ngồi nghe một bản hòa tấu từ đĩa nhạc, sau đó Lân ngồi vào ghế đàn lại bài ấy, anh cố tình đàn sai một nốt để xem thằng bạn mình có nhận ra hay không. Bảo Thiệp ngồi nghe chăm chú cho đến khi Lân chấm dứt. Lân xoay lại, hất hàm cười hỏi: -Thế nào? Bảo Thiệp gật gù khen: -Khá lắm, gần như hoàn chỉnh. Chột dạ, Lân cười cười hỏi: -Sao lại chỉ “gần như”? -Có một chỗ mày đàn chưa cao đủ giống như người ta. Tao không biết đó là nốt gì, chỉ biết là nghe hơi thiếu thiếu. Lân sững sờ trước cái khả năng thiên phú này của Bảo Thiệp, anh trộm nghĩ nếu có điều kiện được ăn học đầy đủ, thằng bạn này chắc chắn sẽ là một kỳ tài âm nhạc chứ chẳng chơi. Đậu vào đại học y khoa là một niềm vui và tự hào lớn đối vối Lân, nhưng niềm vui ấy dường như không được trọn vẹn mỗi khi anh nghĩ đến Diễm Phượng. Cũng gần nửa năm nay Lân nhận ra tình cảm mình càng ngày càng hướng về nàng, lúc nào trong tâm tưởng anh cũng vất vưởng hình bóng cô gái ấy. Chơi thân nhau từ thuở còn chạy loi choi ngoài đường đã quá quen thuộc, vậy mà chợt một ngày Lân xao xuyến nhận ra cô bạn của mình bỗng hóa thân thành thiếu nữ, duyên dáng dễ thương quá trong tà áo dài thật hồn nhiên trong sáng. Một cảm xúc không tên lạ thường lần đầu len lỏi vào hồn chàng thanh niên mới lớn khiến anh bâng khuâng tự hỏi phải chăng mình đã yêu. Khi phát giác cảm tình này dành cho Diễm Phượng, Lân vừa lo lắng vừa bối rối vô cùng. Thổ lộ với nàng thì không dám, mà để trong lòng hoài thì nó ray rứt khó chịu quá. Bây giờ Lân mới hiểu cái tình cảm luyến ái này nó có một ma lực kinh khủng mà trước đây anh chưa từng nghĩ đến. Cũng là một Diễm Phượng đó mà trước đây anh cười nói đùa giỡn rất vô tư, thế mà bây giờ mỗi lần đứng trước mặt nàng là tim anh đập thình thịch và tay chân lóng ngóng rất kỳ lạ. Thời gian càng trôi qua thì Lân lại càng sốt ruột, vì bây giờ đã là năm cuối cấp, ngày ra trường lù lù tới lúc nào không hay, lúc đó liệu anh còn cơ hội để một lần bày tỏ không. Bây giờ không có can đảm nói lên lòng mình, tới hồi xa người ta lại ngậm ngùi tiếc nuối. Thế là vào một ngày nọ Lân quyết định dò hỏi thằng bạn thân xem nó có cao kiến gì. Ngay cả đối với Bảo Thiệp là bạn trai với nhau, Lân cũng thấy vô cùng khó khăn khi mở lời, lần lựa mãi anh mới bắt đầu: -Thiệp này, tao muốn hỏi mày một chuyện. Cách rào đón thế này không giống cá tính của Lân chút nào. Nghe nói và quan sát bộ điệu của bạn, Bảo Thiệp đã linh cảm có gì không bình thường rồi. Anh cười khẩy: -Làm gì vòng vo vậy, có gì nói đại ra đi! Lân tằng hắng, ngượng ngùng hỏi: -Mày thấy Phượng như thế nào? Bảo Thiệp cố giữ vẻ thản nhiên: -“Như thế nào” là sao? Lân nhăn mặt tặc lưỡi: -Thì mày có ý kiến gì về Phượng ấy mà? Mặt trầm ngâm, Bảo Thiệp điềm đạm thăm dò: -Phượng là bạn của tao và mày rất lâu rồi, ba đứa chơi thân như thế nào bộ còn gì bí mật sao mà mày hỏi ý tao nữa. Có chuyện gì à? Lân ngập ngừng, nét mặt ngượng ngập thấy rõ, lúc sau mới thổ lộ: -Sao dạo này tao cứ hay nghĩ đến Phượng, có lẽ tao thích nhỏ rồi mày ạ! Nãy giờ nhìn bộ dạng rụt rè và cách nói của Lân thì Bảo Thiệp cũng đã hồ nghi điều gì rồi. Bây giờ nghe Lân xác nhận Bảo Thiệp tê tái trong lòng. Dù chẳng hề dám có ước vọng mơ tưởng tới Diễm Phượng, nghe lời bày tỏ của Lân mà Bảo Thiệp không khỏi thấy nhức buốt trong tim. Bây giờ thì anh lại còn có thêm một lý do để xa lánh Diễm Phượng rồi. Anh không muốn và cũng chẳng thể bước vào một cuộc tranh giành để bạn bè tương tàn, chỉ vì cả hai trót đem lòng yêu thương một người bạn khác trong nhóm. Tự sâu trong tâm khảm, Bảo Thiệp cũng thấy Lân phù hợp với Diễm Phượng hơn mình. Hai người gia thế đều khá giả không chênh lệch lắm, lại có chung sở thích dương cầm và tập luyện cùng nhau đã nhiều năm. Còn anh thì… Bảo Thiệp nén tiếng thở dài đau đớn. Cũng may là nãy giờ Lân cũng đang bối rối trong tư tưởng nên không để ý để những diễn biến trên gương mặt Bảo Thiệp. Hai người bạn lẳng lặng đeo đuổi theo những tâm sự của riêng mình, mãi đến khi Bảo Thiệp lên tiếng: -Vậy mày đã nói với Phượng chưa? Lân lắc đầu: -Chưa, tao thật tình chưa dám. -Tại sao không dám rồi mang khổ vào lòng? Bảo Thiệp hỏi câu này với một dụng ý hết sức chân thật, vì chính anh cũng đang mang tâm trạng nặng nề đó trong lòng nên rất thông cảm cái tâm trạng của bạn lúc này. Có khác chăng là anh đã có chủ ý xa lánh Diễm Phượng từ đầu rồi nên che đậy tình cảm mình tốt hơn Lân mà thôi. Lân đưa tay lên vuốt ngược mái tóc, tặc lưỡi đáp: -Tao sợ Phượng từ chối thì lúc đó mất luôn cả tình bạn. -Vậy mày có ý định như thế nào? -Tao cũng chưa biết nữa. Nếu không nói thì có thể tự đánh mất cơ hội, mà nói ra thì không khéo mất luôn một người bạn. Thiệp, mày rất thông minh, mày cho tao ý kiến đi! Bảo Thiệp làm bộ quay mặt ho để cố che giấu cái đau thắt nghẹn trong tim. Công nhận rơi vào cảnh này nó đau thật! Phải cố làm mặt tươi tỉnh vô tư để chỉ cách cho bạn mình đến với cô gái mình yêu. Đó là đứa bạn thân lại là ân nhân giới thiệu việc làm cho anh, và nó tin tưởng anh đến rút ruột trải lòng ra bày tỏ. Bảo Thiệp cay đắng nhận ra mình không có quyền và lương tâm nào phản bội bạn. Mối tình đầu đời của anh xem ra được hình thành trong nghịch cảnh thê thảm và đã chết ngấm khi chưa kịp hình thành. Nhưng tình cảnh này dù có muốn Bảo Thiệp cũng không biết cách gì hơn để giúp Lân, ngoài cái tự giác rút lui êm thắm ấy của anh. Suy cho cùng, hai đứa đều còn trẻ như nhau, chưa trải qua tình trường thì lấy đâu ra kinh nghiệm mà cho ý kiến đây! Nghĩ vậy, Bảo Thiệp thật tâm đáp: -Mày cũng biết tao đâu có kinh nghiệm gì ba cái chuyện này mà khuyên nhủ mày đây. Rồi anh cười hỏi đùa: -Không ấy mày hỏi thử ba mày xem! Đang rầu mà Lân cũng phải bật cười: -Được thì tốt rồi, còn không được mày kiếm giùm tao cái nón sâu sâu được không? -Chi vậy? Lân phá lên cười sằng sặc: -Thì để che lại nếu bị ổng cạo đầu chứ sao nữa. Bảo Thiệp bĩu môi ra vẻ không đồng ý: -Mày nói quá! Bộ mày yêu Phượng là một tội lỗi gì sao mà ổng nỡ cạo đầu mày. Mày chưa già nhưng cũng đâu còn nhỏ nữa, hổng chừng hồi xưa ổng còn yêu sớm hơn mày thì xem như có thêm một đồng minh. Hai người bạn cùng phá lên cười vui vẻ. Chốc sau, Lân lại trở về đề tài cũ: -Sao, mày nghĩ tao có nên nói với Phượng không? Bảo Thiệp chau mày tư lự ra chiều suy nghĩ rất kỹ rồi chậm rãi đáp: -Cái đó thì tùy mày. Một cách khác là mày khoan nói mà hãy bày tỏ bằng hành động để đánh tiếng với nhỏ thử xem, rồi thăm dò phản ứng của nhỏ ra sao sẽ tính tiếp. Lân ngây ngô hỏi: -Bày tỏ bằng hành động à? Là sao, ví dụ như hành động gì? Bảo Thiệp bật cười thấy thương bạn quá, té ra nó với anh đều ngố như nhau. Hai thằng ngố hỏi nhau mà anh cũng bày đặt làm thầy đời. Nghe khôi hài quá đỗi! -Mày có hay đọc tiểu thuyết tình cảm không? - Bảo Thiệp không đáp mà hỏi lại. Lân trợn mắt: -Sao tự nhiên hỏi tao ba cái chuyện đó? Bảo Thiệp cười cười lấp lững: -Vậy thì bây giờ thỉnh thoảng có thời gian rảnh chịu khó đọc đi! -Thôi dẹp giùm đi ông, mấy cuốn truyện ủy mị đầm đìa đó không hợp với tao đâu. Bảo Thiệp cười đáp têu tếu: -Đọc để xem mấy anh chàng trong đó làm như thế nào mà bắt chước. Lân chu môi gật gù ra vẻ lãnh hội, rồi thắc mắc: -Thế mày đã đọc qua chưa? -Hồi xưa thì cũng có chút chút, bây giờ đi làm thêm thời giờ đâu nữa mà đọc. -Vậy mày thấy họ nói gì chỉ lại cho tao được rồi, tao khỏi mất công đọc. -Đồ láu cá! - Bảo Thiệp đấm nhẹ vào vai bạn. Hai đứa cùng bật cười rộn rã. Nói vậy thôi chứ Lân đã quyết định sẽ tìm dịp bày tỏ với Diễm Phượng rồi sau đó ra sao thì ra, chứ cứ giữ một tình cảm câm nín thế này anh mệt mỏi quá. Thế là tới một hôm Lân tìm cách đón gặp Diễm Phượng trên đường đi học về để mời nàng đi uống nước và nói chuyện. Thường ngày nàng luôn đi về với nhỏ bạn thân là Minh Thoa nên Lân không cách gì gặp riêng được, nhưng hôm đó Diễm Phượng ở lại trễ hỏi bài cô giáo nên ra sau một mình. Lân mừng thầm trong bụng dừng xe ở một góc đường mà anh biết chắc ngày nào Diễm Phượng cũng đi ngang trên đường về. Thật bất ngờ hôm ấy Diễm Phượng cũng tình cờ thấy bóng Bảo Thiệp đang đi bộ nhấp nhoáng phía trước nên đến cho anh quá giang. Từ xa Lân thấy hai người đối thoại nhưng không rõ nội dung cuộc nói chuyện, chỉ thấy Diễm Phượng nhoẽn miệng cười thật tươi đưa xe cho Bảo Thiệp chở. Nụ cười này của nàng thật đẹp và đằm thắm mà Lân thấy mình chưa từng được nàng tặng cho một nụ cười tương tự. Lân sững sờ nghe tim như bị ai bóp nát, hàm bạnh ra, môi mím chặt vừa đau đớn, ganh tỵ, lẫn uất hận. Lân không ngờ thằng bạn thân nhất mà anh đặt hết niềm tin vào lại phản bội mình một cách hạ tiện như vậy. Cả một tuần sau đó Lân lầm lì tránh mặt cả Diễm Phượng lẫn Bảo Thiệp, thái độ ấy khiến hai người bạn thấy bất an và lo lắng cho anh. Diễm Phượng với sự nhạy cảm con gái của mình đã lờ mờ nhận ra cảm tình của Lân, nhưng nàng cũng không lý giải được sự đột ngột lạnh lùng xa cách ấy trong thời gian gần đây. Về phần Bảo Thiệp, anh cũng rất hoang mang thấy những biến chuyển này từ Lân nên một hôm đến giờ ra chơi anh tìm Lân, ái ngại hỏi: -Dạo này mày sao vậy Lân? Có chuyện gì à? Lân xoay mặt đi, đáp lất khất: -Chẳng có gì đâu? Giọng buồn bã, Bảo Thiệp nhẫn nại: -Tụi mình chơi thân lâu lắm rồi, có bao giờ mày như thế này đâu. Nếu có tâm sự gì mày cứ nói ra đi cho nhẹ lòng, biết đâu tao giúp được gì. Lân ngước lên nhìn xoáy vào mắt Bảo Thiệp, thấy trong đó quả nhiên chẳng có dấu hiệu gì gian trá. Sau cú sốc ban đầu có thời gian bình tâm lại, Lân đã dịu bớt cơn nóng nảy và cố nhận định lại vấn đề, bởi anh là người cũng biết lý lẽ. Cả tuần qua Lân đã suy nghĩ rất nhiều về những gì quan sát được và nhận thấy có gì đó không ổn trong lập luận của mình. Bảo Thiệp vẫn đi bộ về mỗi ngày rồi đi làm thêm ở sân tennis mỗi buổi chiều, còn Diễm Phượng vẫn về với Thoa. Như vậy phải chăng chỉ là một sự tình cờ mà anh đã ghen tuông thái quá rồi nghĩ oan cho bạn. Lân biết tính Bảo Thiệp xưa nay không chơi bẩn với bạn, nhưng nó cũng chưa từng dính líu đến vấn đề tình cảm. Có khi nào con người ta thay đổi đến như vậy trong tình yêu không? Lân tự đặt cho mình rất nhiều câu hỏi và phân vân ghê gớm. Mất một người bạn như Bảo Thiệp trong thâm tâm Lân tất nhiên không muốn, nhưng mất Diễm Phượng thì anh lại càng không muốn hơn. Tệ hơn nữa, nếu anh không tỉnh táo và xử sự hợp lý, anh có nguy cơ mất cả hai, mà đó mới là trường hợp tệ hại nhất. Thở dài ra, Lân nghiêm giọng: -Tao muốn hỏi thật mày một điều, mày phải nói thật với tao giữa hai thằng đàn ông. Mày nghĩ gì về Phượng? Vốn thông minh, Bảo Thiệp lập tức nhận ra dụng ý của Lân đằng sau câu hỏi này. Anh sững sờ nghe hơi nóng bừng bừng lên mặt. Anh đã chấp nhận thua cuộc ngay từ đầu và rút lui không kèn không trống, vậy mà Lân lại còn có ý nghi ngờ sao? Bảo Thiệp thấy nặng nề trong lồng ngực. Hóa ra sự hy sinh tình cảm của anh chẳng có chút giá trị gì, anh mang mối đau khổ thầm lặng lâu nay mà vẫn bị bạn nghi kỵ và hiểu lầm. Mà anh đã làm gì để cho Lân suy nghĩ lệch lạc như vậy? Anh đã lẫn tránh Phượng đến thế mà vẫn chưa làm Lân hài lòng sao? Cổ họng đắng nghét, Bảo Thiệp nhìn vào mắt Lân, đau đớn nói gằn từng chữ: -Mày nghĩ tao muốn dành Phượng sau lưng với mày à? Tao đê tiện đến vậy sao? Ánh mắt nghiêm nghị, sắc lạnh sáng quắc của Bảo Thiệp khiến Lân bỗng dưng bối rối, anh quay đi để tránh tia nhìn ấy, dịu giọng lại: -Tao… tao không có ý như vậy. Bảo Thiệp vỗ nhẹ vào vai bạn, bộc bạch rành mạch: -Mày có thể yên tâm tao sẽ không bao giờ đâm sau lưng mày. Nhưng có điều này mày nên hiểu nè Lân. Nếu mày thật sự thích Phượng thì nên quan tâm đến tình cảm của nhỏ, và làm gì để chinh phục người ta. Suy cho cùng bao nhiêu người thích Phượng cũng không quan trọng, mà điều quan trọng là Phượng thích ai. Cũng giống như có bao nhiêu cô thích mày đối với mày đều sẽ là vô nghĩa, khi mày đang thật lòng hướng về Phượng. Tao cũng chẳng giỏi giang gì về chuyện này, nhưng cái nguyên tắc cơ bản thì lúc nào cũng vậy thôi. Phấn khởi hẳn ra, Lân nhìn Bảo Thiệp dè dặt hỏi: -Mày sẽ ủng hộ tao chứ? -Tất nhiên! Nhưng người mày cần nhận được sự ủng hộ quan trọng nhất là Phượng kìa. Lân gục gặc xong toét miệng cười. Bảo Thiệp cũng cười rồi hai đứa siết tay nhau. Lân chợt nhận ra Bảo Thiệp rất chân tình với mình, vậy mà anh lại có ý nghi ngờ bạn một cách mơ hồ thiếu cơ sở như vậy. Đúng là yêu quá hóa điên! Lân bỗng thấy hổ thẹn với chính mình và thấy càng quý Thiệp hơn.
☘︎