← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 5

Diễm Phượng ra cổng tươi cười đón các bạn vào. Hôm nay là sinh nhật thứ mười bảy của nàng, Diễm Phượng được cha mẹ tổ chức một buổi tiệc nhỏ tối nay và mời một số bạn thân trong lớp đến chung vui. Trong bộ đầm màu hồng khá kiểu cách nhưng không quá lố loè loẹt và mái tóc dài đen mượt được cài chiếc băng đô tím, nàng xinh xắn như một cô công chúa trong truyện cổ tích vậy. Hôm nhận được thiệp mời, Lân rất vui. Kể cũng lạ, năm nào anh lại không được Diễm Phượng mời dự sinh nhật, vậy mà năm nay cái cảm giác háo hức nó thật khác thường, làm như có một con sóng, tuy chỉ nho nhỏ chập chờn nhưng không khi nào ngơi nghỉ cứ vỗ vào bãi biển tâm hồn anh một cách êm dịu sao đâu. Từ mấy hôm trước Lân đã lăng xăng rộn ràng trong bụng không biết nên tặng Diễm Phượng món quà gì thật hay và ý nghĩa nhất. Nghĩ tới nghĩ lui, Lân quyết định tặng nàng một hộp chocolate thượng hạng và một chú gấu nhồi bông trắng đang ôm một trái tim đỏ thật dễ thương, hy vọng Diễm Phượng sẽ hiểu tâm tình anh muốn dâng tặng nàng trái tim mình. Trong khi Lân náo nức vui tươi như thế thì trái lại Bảo Thiệp mang một cõi lòng héo úa vật vờ không nói được cùng ai. Là bạn thân cho nên năm nào Diễm Phượng hễ mời Lân thì tất nhiên đều mời Bảo Thiệp, vì xét cho kỹ giữa hai người nàng thân với Bảo Thiệp còn hơn cả Lân. Tuy không mặc cảm với bạn bè vì Bảo Thiệp có cái kiêu hãnh riêng của mình, anh lại mặc cảm chỉ riêng với Diễm Phượng. Nếu ai khác trong lớp mời thì anh sẽ đi không có gì lấn cấn, nhưng là Diễm Phượng thì anh không muốn đi. Cái tình cảm con người nó lạ như thế mới khổ. Đôi khi Bảo Thiệp tự hỏi mà vẫn không tìm được cho mình một câu trả lời thỏa đáng. Tại sao cô gái mình yêu thương nhất lại bị đối xử khác biệt một cách bất công đến thế kia chứ? Nàng có lỗi gì mà lại bị anh từ chối đến dự ngày kỷ niệm rất ý nghĩa của riêng mình như vậy? Ý tưởng này khiến anh trăn trở không ít nhưng vẫn không thay đổi được cái quyết định kỳ quặc của mình. Tối hôm đó sắp tới giờ chuẩn bị vào tiệc, Thoa hỏi nhỏ Diễm Phượng: -Đủ hết mọi người mày mời chưa nhỏ? Diễm Phượng đảo mắt nhìn quanh phòng nhanh chóng rồi thầm thì: -Còn thiếu Thiệp nữa thôi. -Vậy Thiệp có nói sẽ đi không? Diễm Phượng gắng gượng giấu nét buồn: -Thiệp dạo này tao cũng ít khi gặp lắm nên cũng không rõ. Đúng ra trong thâm tâm nàng muốn đáp Bảo Thiệp luôn tránh né mình nên rất khó có cơ hội hỏi han anh, nhưng vì không muốn nhỏ bạn để ý đến chuyện tình cảm sâu kín trong lòng nên nàng mới nói trại đi như thế. Thoa mím môi nghĩ ngợi rồi góp ý: -Vậy thôi mình đợi một chút nữa nếu Thiệp không tới thì phải bắt đầu thôi, chứ đâu để mọi người chờ hoài được. Mày thấy được không? Diễm Phượng ái ngại gật đầu không đáp. Sau cùng tiệc cũng bắt đầu. Giữa vòng tay thân ái và những lời chúc tụng nồng ấm của bạn bè, Diễm Phượng tươi tắn với nụ cười rạng rỡ như rực sáng cả căn phòng. Nàng đẹp một cách tinh khiết dịu dàng khiến tim của vài chàng trai cùng lớp đến dự rung rinh xao xuyến. Nhưng nếu ai đứng ngoài quan sát thật tinh tế, họ sẽ thấy thỉnh thoảng đôi mắt tròn đen láy ấy kín đáo liếc ra phía cửa như đang trông ngóng ai vậy. Nàng đang cố gắng thể hiện sự vui tươi hạnh phúc nhưng tâm hồn thì đang hướng về một người không có mặt nơi đây. Niềm vui trong ngày sinh nhật vì thế bị giảm xuống một cách đáng kể. Đến phần chuẩn bị khui quà, mẹ Diễm Phượng mang lên một gói quà bọc trong giấy hoa, vui vẻ bảo: -Phượng con, lúc chiều con đi học dương cầm Thiệp có đến nhờ mẹ chuyển gói quà này cho con. Bạn ấy cũng gửi lời xin lỗi là không đến được. Mẹ quên khuấy đi mất! Đưa tay nhận gói quà mà Diễm Phượng nghe cay đắng trong lòng. Thì ra Bảo Thiệp đã không có ý định đến, vậy mà nàng trông chờ uổng công từ chiều đến giờ. Diễm Phượng cố gượng cười mà lòng đau đớn chực trào nước mắt, muốn quẳng gói quà kia đi cho khuất mắt cho rồi. Nàng cần gì nó chứ, trong khi người nàng cần gặp lại cố tình không đến. Từng gói quà được mở ra là một tràng vỗ tay, những câu bình luận dí dỏm về món quà và những tiếng cười rền vang sảng khoái. Đến gói quà của Bảo Thiệp, Diễm Phượng tự nhiên nghe tim đập mạnh và hồi hộp lạ thường. Lớp giấy hoa bung ra, để lộ một khung hình đánh vecni nâu bóng loáng, lồng trong đó là một bức tranh. Khỏi cần đoán ai cũng nhận ra ngay là chân dung của Diễm Phượng. Bức tranh vẽ tay diễn tả hình bán thân Phượng trong tà áo dài trắng đi học, thân hình đang hơi xoay về bên phải, môi cười mỉm mỉm, mái tóc đen xõa ra phủ trước ngực, nhìn vô cùng dịu dàng xinh xắn toát lên nét trong sáng ngây thơ. Bên trái đằng sau lưng hình Diễm Phượng là hình một cuốn vở học trò đang mở ra, trong đó ép một nhánh hoa phượng đỏ. Bên góc phải ký tên Thiệp. Bức tranh tuyệt đẹp và có hồn đến sững sờ khiến ai cũng trầm trồ thán phục tài năng hội họa trời cho của Bảo Thiệp. -Trời ơi đẹp quá! Không biết ông Thiệp có dụng ý gì mà tặng nhỏ Phượng tấm hình này nhỉ? Giọng một cô bạn nhí nhảnh vang lên đùa cợt, cả đám cười ồ. Diễm Phượng muốn tránh thêm những bình luận về đề tài này nên đặt bức tranh qua một bên rồi nhanh chóng khui tiếp món quà khác, và quả nhiên mọi người đều bị lôi cuốn bởi phần quà tiếp theo. Buổi tiệc sinh nhật tiếp diễn trong không khí thân tình vui nhộn, nhưng tối hôm đó khi bạn bè đã ra về, Diễm Phượng về phòng cầm bức hình ngắm nghía nghiền ngẫm rất lâu trong một tâm trạng bâng khuâng kỳ lạ. Bức hình quá đẹp nhưng hình như chứa đựng một ý nghĩa gì rất buồn phảng phất mà nàng không đoán ra ngụ ý của tác giả. Quen biết nhau đã lâu, Diễm Phượng thừa hiểu Bảo Thiệp là một chàng trai thông minh sâu sắc. Bức tranh này và những thay đổi trong cách cư xử của anh với nàng chắc chắn phải có một nguyên do nào đó, nhưng nó là gì? Diễm Phượng cau mày suy nghĩ. Sau hôm ấy, Lân bồn chồn chẳng yên, không biết Diễm Phượng nghĩ gì về món quà sinh nhật mang cả tâm tình anh nhắn gửi trong đó đến nàng. Nó giống như người ta gửi đi một lá thư đầy tâm huyết và mong ngóng thư hồi âm vậy. Lân kín đáo theo dõi nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy Diễm Phượng có biểu hiện gì mới, làm anh vừa hoang mang vừa nóng lòng, cái cảm giác này thật là khó chịu. Lân nghĩ bụng nhất định phải gặp riêng Diễm Phượng để hỏi xem như thế nào chứ không chịu nổi tình trạng mập mờ như vậy nữa. Cho nên ít hôm sau tranh thủ ở lớp học nhạc lúc vắng vẻ, Lân lò dò đến bên Diễm Phượng ngỏ ý mời: -Phượng này, chút nữa về Lân muốn mời Phượng đi uống nước một chút được không? Diễm Phượng đang ngồi tập đàn, nghe giọng Lân sát bên, cảm nhận được cả hơi thở ấm ấm của anh phà vào mặt. Nàng ngưng đàn quay sang lưỡng lự ít giây rồi nhận lời: -Vâng, chút nữa xong lớp Lân đợi Phượng nha! Vào quán Lân kéo ghế cho Diễm Phượng, lịch sự hỏi: -Phượng uống nước gì để Lân gọi cho? -Cho Phượng nước chanh được rồi. Lân gọi cho mình ly cà phê và nước chanh cho Diễm Phượng, xong mở đầu bằng một câu nói đùa nhưng mang đầy ngụ ý: -Lúc nãy trên đường mình đi đến đây, Phượng đạp xe, còn Lân chạy xe máy kè kè bên cạnh. Mình là bạn lâu lắm rồi mà đi kiểu này ai không biết nhìn vào tưởng là Lân đang theo chọc ghẹo tán tỉnh Phượng quá. Diễm Phượng che miệng cười: -Nếu sợ vậy thì ai biểu Lân không chịu đến trước, chút xíu Phượng cũng sẽ tới kịp thôi mà. Coi như Lân đến để giữ chỗ cũng được vậy. Lân nhăn mặt: -Ai lại làm vậy chứ, người ta nghĩ sao thì nghĩ chứ Lân đâu bỏ Phượng đi một mình vậy được. Diễm Phượng trề môi: -Thường ngày Phượng đi học ra cũng về một mình thôi có sao đâu. -Nhưng hôm nay Lân mời Phượng đi, thì phải khác ngày thường chứ. Tủm tỉm cười, Diễm Phượng trêu: -Không biết sao Lân lại muốn vào y khoa, Phượng nghĩ Lân xin vào trường luật thì hợp lý hơn. Lân nheo mắt cười: -Lân chịu thua Phượng rồi. Vậy từ giờ Lân đến đưa Phượng đi học lớp nhạc chung, Phượng chịu vậy không? Diễm Phượng lập tức lắc đầu giãy nảy: -Ý thôi không được đâu, Phượng đi vậy được rồi. Hai người rơi vào im lặng trong giây lát. Lân bỗng nhỏ giọng hỏi: -Phượng này, quà của Lân tặng Phượng hôm sinh nhật Phượng có thích không? Diễm Phượng thời gian này đã đoán ra tình cảm của Lân đối với mình. Điều này khiến nàng bỗng kém bớt tự nhiên khi tiếp xúc với anh, thành ra cả hai đều không còn thoải mái vô tư đùa giỡn như lúc xưa nữa. Có cái gì đó lấn cấn như những bánh xe răng cưa bỗng bị vài hạt cát rơi vào. Nó vẫn vận hành nhưng không êm ái nhẹ nhàng như trước. Chính Diễm Phượng cũng thấy lạ vì sự thay đổi này mà cũng không hiểu tại sao. Bây giờ nghe Lân hỏi, nàng cố ra vẻ thản nhiên đáp: -Phượng thích chứ! Lân cười sung sướng, nhìn Diễm Phượng bằng ánh mắt thật đắm đuối, khiến nàng ngại ngùng quay nhìn lảng sang chỗ khác để tránh tia nhìn ướt át ấy. Đôi má ửng hồng lên vì e thẹn khiến nàng trông đẹp đến ngẩn ngơ được. Lân nghe trong lồng ngực nóng ran, một thoáng giằng co giữa cái táo bạo muốn bộc bạch và sự nhút nhát rụt rè vì ngượng ngập. Chỉ một đôi giây nhưng trong lúc này Lân cảm giác nó nặng nề đến khó thở. Lân liếm môi, nhỏ nhẹ hỏi: -Vậy Phượng… có hiểu tấm lòng của Lân khi tặng món quà ấy không? Diễm Phượng nghe khổ sở trong dạ, biết sớm muộn gì cũng có cuộc nói chuyện này. Đã biết thế nhưng bây giờ vẫn thấy thật khó mở lời với người bạn thân này. Người Diễm Phượng muốn nghe câu nói ấy thì lại đang lẫn tránh nàng, trong khi nàng đang bị cuốn vào một cuộc đối thoại tình cảm với người mà nàng không yêu. Diễm Phượng chợt nghe chua chát trong lòng, tần ngần đáp khẽ: -Lân với Phượng là bạn thân đã lâu, tấm lòng của Lân tất nhiên Phượng biết chứ. Lân bạo dạn hơn, thăm dò thêm một bước: -Vậy… Phượng có bằng lòng làm bạn của Lân không? Anh cố ý nhấn mạnh chữ “bạn”. Diễm Phượng làm như không hiểu: -Bộ lâu nay Phượng không phải là bạn của Lân sao? Lân lắc đầu, giọng chắc nịch: -Lân không muốn nói bạn kiểu đó, Lân muốn nói… Phượng hiểu ý Lân mà! Nói đến đây Lân nhăn nhó gãi đầu ra vẻ bứt rứt lắm. Diễm Phượng ngước lên thấy dáng vẻ anh như vậy, thoáng tội nghiệp và xót xa. Dù sao đây là một người bạn thân lâu năm mà nàng rất quý mến, tuy không yêu nhưng thấy sự khó nhọc của anh khi bày tỏ lòng mình, nàng cũng cảm thấy nao nao trong dạ. Nếu là một người con trai xa lạ nào đó, nàng sẽ thấy dễ dàng thẳng thừng từ chối hơn, còn đàng này lại là một người bạn quý, nói thế nào để rõ lòng mình mà không mất tình bạn đây? Đắn đo một lúc, Diễm Phượng nhỏ nhẹ: -Phượng rất cám ơn tình cảm đó của Lân, nhưng mà Lân ơi, mình có thể tiếp tục là bạn như từ xưa đến giờ được không Lân? Dù đã có linh cảm sự từ chối này sẽ xảy ra, Lân vẫn không khỏi bàng hoàng, nghe nhói buốt trong lồng ngực. Anh nhìn vào mắt Diễm Phượng, giọng trầm buồn tha thiết: -Lân biết là nói với Phượng điều này có phần đột ngột, và Phượng có thể nghĩ Lân còn quá trẻ chưa chín chắn, nhưng thật sự Lân thương Phượng lắm. Phượng có thể cho Lân cơ hội để chứng tỏ sự chân thành của Lân không? Giọng Diễm Phượng buồn buồn phân giải: -Phượng không bao giờ hồ nghi về lòng chân thành của Lân đâu, nhưng mà… Lân cũng biết rồi, tình cảm đó không gượng ép được đâu Lân à. Phượng không thể tự dối lòng mình để nhận lời cho Lân vui, vì lâu dài Lân sẽ thất vọng mà Phượng cũng khổ. Như vậy đâu có tốt đẹp gì. Lân nghĩ kỹ lại đi! Diễm Phượng nói mà nghe ngậm ngùi trong lòng như đang nói với chính mình vậy. Phải rồi, tình cảm đó không gượng ép được. Biết vậy mà sao nàng vẫn không khỏi nghĩ đến người ấy khi anh ta cố tâm lẩn tránh nàng. Bộ mình có gì xấu xa lắm sao mà Thiệp lại cư xử như vậy? Diễm Phượng tự hỏi và đã xét lại mình rất kỹ, thấy chưa hề làm gì có lỗi với anh. Lẽ nào… Thiệp đã phát giác ra cái tình cảm thầm kín ấy của nàng rồi trở nên khó chịu không muốn tiếp xúc với nàng nữa? Nghĩ đến đó Diễm Phượng nghe một cảm xúc tủi thân ghê gớm mà lòng buồn ảo não. Về phần Lân khi nghe câu nói của Diễm Phượng, anh lặng lẽ cầm ly cà phê lên uống một ngụm, nghe đắng nghét đến mức khó chịu, hơn hẳn so với lúc nãy. Anh nhìn vào gương mặt Diễm Phượng, cảm nhận được những lời nàng nói thật sự phát ra từ trái tim chân thật nhất của một người bạn đang tâm sự với một người bạn. Xem ra Lân còn có một an ủi là sau cuộc đối thoại này anh vẫn còn giữ được tình bạn với cô gái trước mặt, điều mà trước đây anh luôn lo sợ Diễm Phượng sẽ lánh xa không còn xem anh là bạn khi đã thấu hiểu tình cảm này. Thôi đành vậy, tuy buồn đến choáng váng nhưng Lân không đến nỗi thua trắng tay hôm nay. Anh bất giác nhếch môi với một nụ cười chua chát. Thời gian ngắn ngủi còn lại của năm học trôi đi một cách nhạt nhẽo ảm đạm trong cái vòng oan trái tội nghiệp của ba người bạn. Lân công khai tình cảm của mình với hai bạn của mình và nhận phải sự từ chối từ Diễm Phượng, từ đó trở nên trầm lặng và khô khan hơn mỗi khi tiếp xúc với nàng. Diễm Phượng và Bảo Thiệp thầm yêu nhau nhưng chẳng ai dám thố lộ vì những lý do của riêng mình mà người nào cũng cho là chính đáng. Bảo Thiệp nghe lời bộc bạch của Lân, tự thấy mình không nên tranh giành tình cảm với bạn nên âm thầm rút lui và lẫn tránh Diễm Phượng. Phượng là con gái nên không thể chủ động, chỉ lặng lẽ chờ đợi một điều gì đó từ Bảo Thiệp, nhưng chỉ nhận được sự né tránh từ anh nên đành mang một nỗi buồn mênh mông chôn kín.

☘︎