← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6

Bảo Thiệp về đến nhà thì đã gần nửa đêm, căn nhà nhỏ nhưng sang trọng và tiện nghi trong một khu cư xá đắt tiền. Hai ngọn đèn vàng trước cửa tỏa ánh sáng nhạt nhòa, hắt bóng những thân cây và tán lá rộng xuống con đường lờ mờ chạy ngang phía trước, thỉnh thoảng lại chập chờn lay động theo những cơn gió một cách huyền ảo. Căn nhà này Bảo Thiệp mới mua lại chỉ vài năm nay nhưng rất ít dùng, vì thường anh đi đây đó làm việc nên tiện đâu ở tạm đó. Cuộc sống như cánh chim bay lượn chưa tìm được một tổ ấm lâu dài để dừng đôi cánh đã có phần mệt mỏi.

Vốc làn nước mát vào mặt như để gột rửa bớt cơn căng thẳng, Bảo Thiệp uể oải nhìn sự phản chiếu của mình trong gương, những giọt nước hững hờ nhễu xuống từ chiếc cằm vuông vào bồn rửa. Chẳng buồn lau khô mặt, Bảo Thiệp vào phòng buông mình ngả thỏng xuống chiếc ghế nệm kềnh càng nhưng thật êm ái. Hình ảnh cô gái nhạc công đệm dương cầm ở vũ trường lại lượn lờ trong tâm khảm, rồi những chuyện xưa cũ từ đã rất lâu nhưng vẫn khắc sâu đậm nét trong trí nhớ từ từ hiện về như một khúc phim bi hài ai vừa nghịch ngợm bật lên bắt anh phải xem.

Chỉ chừng một tuần trước kỳ thi đại học năm ấy, Bảo Thiệp còn nhớ như in một buổi chiều xám mây anh đi làm công việc nhặt banh ở sân tennis về, vừa vào đến nơi đã nghe tiếng bà Chín hàng xóm kế bên nhìn anh kêu lớn, nét mặt chua xót lẫn thương hại:

-Trời ơi thằng Thiệp, con đi đâu về trễ vậy? Mẹ con bị xe đụng hồi nãy ở xóm bên nháo nhào cả xóm.

Bảo Thiệp rụng rời, đôi chân bỗng nhiên nhão ra như sáp bị hơ lửa đứng không muốn nổi, lắp bắp hỏi dồn dập:

-Bác… bác nói sao bác Chín, mẹ con bị xe đụng à,… mẹ con ra sao rồi?

Bà Chín lắc đầu:

-Bác cũng đâu biết rõ, nhưng nghe nói nặng lắm. Họ đưa vào bệnh viện X rồi. Không biết…

Nói đến đây bà cúi xuống lắc đầu tặc khẽ lưỡi.

-Mẹ ơi!…

Bảo Thiệp rú lên một tiếng trong nỗi đau xé nát buồng tim rồi phóng ra đường như điên dại, ngoắc nhanh một chiếc xe ôm vào bệnh viện. Trên đường đi tâm tưởng anh lơ lửng rất kỳ lạ, giống như một cái gì quá khủng khiếp làm tê liệt tất cả giác quan, và mọi thứ xung quanh trở nên hư ảo không thật. Bảo Thiệp khao khát những gì vừa nghe đó chỉ là một cơn ác mộng, mà khi tỉnh dậy dù mồ hôi vã đầy trán, la hét giãy giụa điên cuồng đến mức té nhào từ trên giường xuống đất làm trặc tay, lọi giò hay tét đầu gì cũng chẳng hề gì, miễn sao chỉ cần được thấy mẹ vẫn đang lom khom ngồi trong bếp làm bánh như mọi ngày anh vẫn thấy. Nước mắt anh chợt tràn xuống đôi má khô khốc đầy bụi bặm vì cả buổi chiều chạy tới chạy lui ngoài sân tennis nhặt banh.

Băng nhanh vào bệnh viện, Bảo Thiệp chợt rùng mình, một linh cảm của sự mất mát chợt từ đâu ùa đến. Anh nóng lòng được thấy mẹ ngay, hy vọng mẹ qua cơn đại nạn để lại được nghe tiếng mẹ. Ôi sao bây giờ anh thèm được nghe những lời nhắc nhở lập tới lập lui của mẹ mà thường ngày anh nghe hoài đến độ thuộc lòng và phát chán. Vậy mà giờ đây Bảo Thiệp ước ao được đánh đổi tất cả những gì trên đời để có lại những lời nhắc nhở nhàm chán ấy.

Nhưng thật bất hạnh cho anh, người mẹ đáng thương ấy đã vĩnh viễn ra đi khi anh chưa kịp gặp một lần cuối. Theo những người chứng kiến kể lại thì bà Sen đang băng qua đường, quẳng gánh nặng sao đó làm bà mất thăng bằng chao người sang một bên, ngay lúc một chiếc xe tải chở hàng phóng nhanh để thoát bị kẹt đèn đỏ lao tới ủi bà bay vào lề đường. Những người hảo tâm gọi xe chở bà vào bệnh viện nhưng bà đã ra đi mất rồi.

Bảo Thiệp gục đầu bên xác mẹ nấc lên, đau đớn như chết đi được. Có ngờ đâu sáng hôm nay anh rời nhà đi làm cũng là lần cuối cùng mẹ con được thấy nhau, để rồi từ đây anh sẽ thực sự mồ côi, sẽ chẳng còn bao giờ được gọi tiếng mẹ. Cái nhức nhối nó thấm vào tới từng thớ thịt, từng tế bào, khiến anh như muốn vỡ tan ra vì đau khổ.

Thời gian đó lớp của Bảo Thiệp đã tốt nghiệp phổ thông, bạn bè trong trường cũng đang gồng mình học thi đại học nên ai ở nhà nấy gạo bài ít có dịp gặp gỡ. Bà con lối xóm thương tình đóng góp mỗi người một chút cho mẹ anh một nấm mồ đạm bạc. Thôi vậy cũng xong, hết một kiếp người. Bảo Thiệp buồn rã rượi một thời gian, nhưng lại nghĩ dù sao cũng còn cái may có mẹ được mười mấy năm, so với những người mất mẹ ngay từ lúc ra đời, hoặc bị bỏ rơi chưa từng được gặp mẹ, thì anh vẫn còn may mắn hơn nhiều.

Khi Lân biết chuyện thì mẹ Bảo Thiệp đã chôn cất được mấy hôm. Bữa ấy Lân gạo bài mấy tiếng đồng hồ liên tiếp, thấy nặng đầu mệt mỏi bèn lấy xe chạy sang kiếm Bảo Thiệp nói chuyện tầm phào một chút cho thư giản. Vào nhà Lân bàng hoàng thấy một bàn thờ nhỏ chưng hình bà Sen, còn Bảo Thiệp thì ngồi rũ trong góc nhà, râu ria không cạo lổm chổm, tóc tai bù xù, đôi mắt lạc thần nhìn gục xuống đất, trông anh như mới qua cơn bạo bệnh.

Lân hốt hoảng chạy lại lắc vai Bảo Thiệp, trợn mắt hỏi:

-Chuyện gì xảy ra vậy Thiệp, bác gái …

Bảo Thiệp lừ đừ ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn Lân lắc đầu nhè nhẹ không nói. Đôi mắt ấy nó man dại và vô hồn đến mức dễ sợ. Sững sờ, Lân hỏi lại:

-Tại sao?

-Xe đụng - Bảo Thiệp cụt ngủn.

Vài giây im lặng, Lân gạn hỏi tiếp:

-Hồi nào?

-Tuần trước.

Như một phản xạ sự ân hận chợt bùng lên trong Lân, anh tự trách mình đã kém nhạy cảm không chú ý đến bạn trong những ngày Bảo Thiệp đau khổ nhất. Nhưng rồi nghĩ kỹ lại Lân thấy mình làm sao lường trước được chuyện không may bất ngờ này, hơn nữa thời gian qua anh cũng vùi đầu vào sách vở đâu có dịp gặp ai. Tại sao Bảo Thiệp chỉ ôm cái khổ này mà không chia sẻ với bạn bè, hắn có xem anh là bạn hay không? Lân chợt thấy tức giận với cái ích kỷ của Bảo Thiệp ghê gớm.

Không dằn được, Lân nặng giọng trách móc:

-Tại sao mày không nói cho tao và bạn bè biết, mày xem tụi tao là gì đây hả?

Bảo Thiệp vẫn cúi đầu lặng im như chấp nhận lỗi. Lân nói đúng, nhưng hoàn cảnh anh nghèo rớt thế này, nói ra không khéo nhiều người lại cho rằng anh muốn xin xỏ này nọ, Bảo Thiệp không muốn. Lòng tự ái không cho phép anh làm thế, còn quyết định ấy đúng hay sai để cho mỗi người phán xét vậy. Lân sinh ra và đã quen sự sung túc đâu thể hiểu được cảm giác này của mình, nên nói ra chắc gì nó đã hiểu, thôi cứ nhận cho xong.

Nghĩ vậy Bảo Thiệp ủ rũ đáp:

-Tao xin lỗi.

Lân ngồi bệt xuống đất kế bên bạn nghĩ ngợi. Một lúc sau anh hỏi:

-Mày có còn ý định thi đại học không?

Bảo Thiệp uể oải chồm tới nhặt một tép lông cỏ mỏng manh của chiếc chổi quét nhà rơi rụng trên sàn gạch. Chắc là hôm trước khi còn sống mẹ đã quét nhà và tép lông cỏ này đã bị đứt rơi sót lại đây. Bảo Thiệp đưa nó lên ngang tầm mắt, nhìn tư lự bằng đôi mắt đỏ lừ. Chỉ một vật nhỏ nhoi mà chính nó bây giờ là rác nhưng sao mang đầy ắp hình bóng mẹ, tự nhiên hai hàng nước mắt anh lặng lẽ tuôn xuống bờ má hỏm sâu héo gầy.

Nhìn bạn chìm đắm trong mặc tưởng và khổ sầu, Lân ngậm ngùi chẳng biết nói gì hơn. Hai đứa ngồi lặng im rất lâu, rồi chợt Lân lên tiếng:

-Tao biết bây giờ có bao nhiêu lời an ủi cũng chẳng thể làm nguôi ngoai và giảm nhẹ cái mất mát của mày. Tao thật không biết nói gì bây giờ, nhưng tao nhìn vấn đề vào khía cạnh thực tế. Dù sao mày vẫn phải sống. Bác gái rất thương mày, mày là hy vọng cả đời của bác. Đừng làm bác gái thất vọng Thiệp à! Tao… chỉ có thể nói như vậy.

Câu nói có tác dụng nhiều hơn Lân tưởng. Bảo Thiệp như chợt thoát ra khỏi bóng đêm, đôi mắt lóe lên một tia sáng, giọng anh vững chắc:

-Cám ơn mày đã động viên.

-Sao, có thi đại học không? - Lân lập lại câu hỏi khi nãy.

Bảo Thiệp cười buồn:

-Thi cử gì nữa lúc này, chắc bỏ năm nay! Ăn còn chưa tính nổi nói gì chuyện đi học.

Lân ái ngại hỏi:

-Vậy thời gian tới mày tính làm gì?

-Chắc kiếm việc đi làm.

-Mày đã có ý định làm gì chưa?

-Hiện tại thì chắc tiếp tục lượm banh, rồi sẽ xem.

Lân nhìn bạn thở dài. Công việc đó để làm phụ thêm thì được chứ làm như việc kiếm sống chủ yếu thì không biết ra sao. Căn nhà nhỏ này lâu nay hai mẹ con nó thuê, bây giờ chỉ mình nó giá cả như thế kham thế nào được. Phải tìm một chỗ nào khác hợp lý hơn thôi. Lân dò hỏi:

-Mày còn định sống ở đây không?

Đúng như Lân dự đoán, Bảo Thiệp buồn bã lắc đầu:

-Chắc là không rồi.

Kể ra căn nhà này tuy chỉ là nhà thuê cửa mướn nhưng cũng đã có nhiều kỷ niệm của anh với mẹ trong thời gian sống nơi đây, bây giờ vì hoàn cảnh mà phải dọn đi cũng luyến tiếc. Nhưng thôi đành vậy…

-Hay là… mày sang ở nhà tao đi. Tao sẽ nói với ba mẹ tao, ổng bả dễ lắm không sao đâu - Lân tử tế.

Bảo Thiệp tức khắc bác bỏ:

-Cám ơn mày nhiều đã có lòng, nhưng tao không làm vậy được đâu.

Hỏi vậy thôi chứ Lân biết Bảo Thiệp tự ái như sơn, đời nào chịu đề nghị đó. Lân xoa cằm suy nghĩ tới lui, trong lúc Bảo Thiệp cũng vân vê tép lông cỏ trầm tư gì đó. Lát sau Lân hỏi:

-Tao nghĩ ra rồi, mày có muốn làm tiếp viên vũ trường không?

Bảo Thiệp nhíu mày, anh không hề quen thuộc với khái niệm này. Nhưng cái gì học rồi cũng sẽ biết kia mà.

-Cụ thể là làm gì, mày nói rõ hơn được không?

Lân khoát tay giải thích:

-Ông bác tao mới mua lại một nhà hàng có luôn vũ trường, đang cần nhân viên. Công việc đại loại là phục vụ thức ăn nước uống cho khách, và những yêu cầu linh tinh của họ, vậy thôi. Những việc khác như rửa chén lao công cũng có, nhưng tao nghĩ việc tiếp viên sẽ đem lại cho mày rất nhiều tiền boa. Thế nào?

-Nghe cũng được đó, nhưng tao chưa làm việc đó bao giờ, có chắc sẽ được nhận không?

Huých vai Bảo Thiệp, Lân cười đáp một cách tự tin:

-Yên chí đi, chút nữa về tao gọi bác tao liền. Bây giờ mau rửa mặt đi rồi dạo một vòng với tao kiếm gì ăn. Nhìn cái mặt của mày lem nhem thảm quá sao mà đi làm được.

Bảo Thiệp phủi mông đứng dậy uể oải đi vào nhà tắm. Gọi là nhà tắm cho oai chứ thật ra chỉ là một góc nhỏ gần bếp được ngăn lại bằng một tấm nylon cũ kỹ kéo qua kéo lại trên sợi dây kẽm phía trên cao vậy thôi.

Vào quán chưa gì Bảo Thiệp đã nói chặn trước:

-Mày muốn ăn gì cứ tự nhiên nghe, tao uống ly nước được rồi.

Lân phì cười biết thằng bạn ngại tốn kém, bèn không hỏi ý kiến Bảo Thiệp thêm gọi luôn hai tô phở, khiến anh không cách gì né tránh kịp. Bảo Thiệp khẽ chép miệng thở dài, lòng ngậm ngùi biết ơn thằng bạn sinh trong bọc điều mà có cái bụng thật tốt. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Lân hỏi:

-Cái xe tông bác gái bây giờ họ giải quyết sao?

Bảo Thiệp dừng đũa, chậm rãi đáp:

-Lúc đó nghe nói có cảnh sát tới lập biên bản. Chiếc xe gây tai nạn là của công ty sản xuất hóa chất và phân bón. Họ có gửi giấy tờ mời tao lên gặp để dàn xếp tiền bồi thường. Nhưng chắc tao không đi đâu.

-Sao lại không đi? - Lân trố mắt hỏi.

Chặc lưỡi, Bảo Thiệp lắc đầu:

-Nhận tiền kiểu này tao thấy nó ghê ghê sao đó mày ơi, y như đổi mạng mẹ tao để lấy món tiền đó vậy.

Không nhịn được sự bực dọc, Lân đá cho Bảo Thiệp một cái dưới gầm bàn, chu miệng mắng:

-Đồ ngu! Mày không lấy họ chỉ đỡ tốn, mà mẹ mày có sống lại được đâu! Đó là tiền bồi thường chính đáng. Nếu họ biết không có lỗi bộ họ dại tìm cách dàn xếp bồi thường cho mày chắc.

Bảo Thiệp còn ngần ngừ, Lân trừng mắt nghiêm giọng bảo:

-Không suy nghĩ gì nữa, mày phải lên gặp họ để nhận bồi thường thỏa đáng. Cứ nghĩ như thế này: họ cướp mất của mày một người mẹ, bao nhiêu đó bồi thường chẳng là cái thá gì. Cứ đòi và lấy tiền đó làm vốn học hành làm ăn cho đàng hoàng để cho mẹ mày vui lòng trên thiên đàng.

Bảo Thiệp nhìn Lân, môi cười nhẹ, một nụ cười từ lâu rồi vắng bóng trên đôi môi khô nứt chỉ nếm vị mặn của nước mắt. Anh thầm cám ơn Lân đối xử với mình đúng như một người bạn chân tình, quả là một an ủi mà anh còn có được trong lúc mạt vận này.

Khẽ khàng gật nhẹ đầu, Bảo Thiệp quan tâm hỏi:

-Chuyện của mày và Phượng đến đâu rồi, mày đã nói với nhỏ chưa?

Lân ngậm chiếc ống hút nhựa đang cắm vào ly nước cam hút một hơi chậm chậm, mắt nhìn ra xa xa, giọng chùng xuống:

-Nói rồi, và Phượng cũng đã từ chối rồi.

Bảo Thiệp thật lòng thấy buồn cho bạn, mặc dù tự sâu trong đáy lòng vẫn nồng nàn yêu Diễm Phượng, nhưng đối với anh lúc này sự mất mát mẹ để lại trong hồn anh một hố sâu quá lớn mà bất cứ sự mất mát nào khác cũng trở thành không đáng kể nữa. Ngoài ra, đã từ lâu Bảo Thiệp đã xem Diễm Phượng như một khái niệm trừu tượng, giống như một cái gì đó thật đẹp, thật quý nhưng chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng, nghĩ tới cho nó êm ái bay bổng trong lòng thì được, chứ không thể vươn tới nắm giữ hay sở hữu.

Giọng Bảo Thiệp trầm buồn:

-Tao rất lấy làm tiếc cho hai đứa bây.

Lân hất mặt tiếp:

-Nhưng cũng may nhỏ không có vẻ tránh né tao, xem ra tao vẫn còn được xem là bạn.

Bảo Thiệp ngẫm nghĩ ít giây rồi chân thật khuyên bạn:

-Vậy thì tốt. Cứ đối đãi với nhau như bạn bè chân thành, đừng bỏ cuộc. Biết đâu dần dần Phượng sẽ mở cửa trái tim cho mày. Chuyện tình cảm khó nói trước lắm.

Lân gật đầu, nhìn Bảo Thiệp hỏi:

-Thôi mình về chứ, tao cũng phải về gạo bài tiếp.

-Ờ, thôi về đi Lân!

Thả Bảo Thiệp trước cửa nhà xong, Lân ngoáy đầu lại dặn trước khi đi:

-Nhớ mai lên gặp họ giải quyết cho xong vấn đề bồi thường nghe chưa, tuyệt đối không được bỏ qua!

-Biết rồi.

Bảo Thiệp đáp ngắn gọn rồi nhìn theo Lân đang phóng xe nhanh ra ngõ, lòng bồi hồi với nhiều cảm xúc. Lân tốt thế mà sao Diễm Phượng không yêu nhỉ? Đúng là chuyện của con tim chẳng ai giải thích nổi, cũng như chính anh nghèo rớt mà trái tim cũng dám phiêu du đi yêu cô bạn thân mà anh chẳng bao giờ ngờ. Anh lẩm nhẩm thầm cầu chúc Lân và các bạn sẽ đỗ đạt trong kỳ thi đại học sắp tới.

Nhưng sau đó Lân rõ ràng không về nhà. Chẳng biết thế nào mà chiều hôm sau Bảo Thiệp từ văn phòng công ty gây nạn cho mẹ anh về thì nghe bà Chín lăng xăng thông báo:

-Thiệp à, có cô nào hôm nay đến tìm con đó, sáng giờ cổ đến tới bốn lần rồi.

Bảo Thiệp khẽ chau mày, ai thế nhỉ. Từ lâu rồi đâu có ai là con gái đến nhà anh, chẳng lẽ…

Đang nghĩ ngợi thì chợt nghe bà Chín lên tiếng tiếp:

-Kìa kìa cổ đến nữa đó. Thôi bác vào nhà làm chút việc đây.

Bảo Thiệp nhìn ra hướng đầu ngõ thấy dáng Diễm Phượng đang đạp xe vào. Tự nhiên anh thoáng bối rối, đứng ngây ra nhìn nàng mấy giây rồi cười gượng gạo hỏi:

-Phượng tìm tôi à?

Cũng khá lâu rồi Bảo Thiệp mới gặp Diễm Phượng trong một tình huống riêng biệt như bây giờ. Thời gian sau này vào lớp tuy thấy mặt nhưng tới giờ chơi hay giờ về là anh lẳng lặng chuồn đi mất tiêu. Lúc đầu Diễm Phượng phân vân vô cùng, rồi sau lần nói chuyện trong quán nước hôm ấy Bảo Thiệp cũng chẳng trả lời gì dứt khoát, nàng tự ái nên không hỏi nữa, mặc dù lòng sầu vô hạn.

Diễm Phượng nhìn Bảo Thiệp ánh mắt buồn buồn, hình như có chút trách móc trong ấy nữa thì phải.

Nàng lên tiếng, có vẻ dỗi:

-Bộ Thiệp không mời Phượng vào nhà nói chuyện được hay sao?

Như sực tỉnh, Bảo Thiệp vồn vã:

-Ôi tôi bậy quá, xin lỗi Phượng, mời Phượng vào!

Diễm Phượng dựng xe ở sân trước rồi cùng anh vào nhà. Căn nhà thiếu bàn tay người phụ nữ, mà Bảo Thiệp mấy ngày qua lại sống vật vờ như nửa mê nửa tỉnh chẳng chăm lo gì, trông thật lạnh lẽo đìu hiu. Bảo Thiệp cầm chiếc ghế đẩu đặt xuống đất, gãi đầu phân trần:

-Phượng ngồi chơi, thật xin lỗi nhà mình nhếch nhác quá, cũng chẳng có gì mời Phượng.

Nhìn thấy chiếc bàn thờ nhỏ chỉ có tấm hình mẹ Bảo Thiệp chụp chắc cũng đã lâu và một bát nhang chỉ còn vài cây chân nhang đo đỏ, Diễm Phượng thở dài ngậm ngùi thương cảm người bạn thân có tài năng và học giỏi lại bất hạnh bị hoàn cảnh đưa vào tình trạng quá thảm thương. Tối qua khi Lân đến thông báo cho nàng biết chuyện gì đã xảy ra với Bảo Thiệp, Diễm Phượng bàng hoàng chẳng thốt ra lời. Lúc đầu nàng giận Bảo Thiệp ghê gớm đã giấu nhẹm mọi người một chuyện lớn như vậy, cảm giác như anh không còn xem mình là bạn bè nữa. Nhưng bây giờ bước vào nhà thấy cảnh vật quạnh hiu ảo não thế này, lòng nàng chùng xuống trong một nỗi thương cảm mênh mông. Chốc sau Bảo Thiệp ôn tồn lên tiếng:

-Chắc Lân đã nói cho Phượng biết. Thật tình chuyện xảy ra đột ngột quá. Lúc đó mình quá đau đớn lại lo mai táng cho mẹ nên đầu óc mụ mẫm chẳng nghĩ ra chuyện gì. Sơ xuất đó là lỗi của mình, mình thật tình xin lỗi!

Diễm Phượng cười hiu hắt, lắc đầu an ủi:

-Phượng hiểu rồi, Phượng không trách gì Thiệp đâu. À, nghe Lân nói Thiệp sẽ đi làm ở chỗ bác của bạn ấy phải không?

-Mình cũng hy vọng vậy.

-Sau khi dọn khỏi đây Thiệp có ý định ở đâu chưa?

Bảo Thiệp thở ra một hơi, cúi đầu nghĩ ngợi. Quả nhiên Lân đã kể rất chi tiết với Diễm Phượng nên nàng mới biết nhiều như vậy. Anh gãi gãi nơi sống mũi, đã đến mức này còn gì nữa mà giấu giếm che đậy. Bảo Thiệp thật tình đáp:

-Hiện tại thì chưa có nơi nào cụ thể, nhưng có lẽ tôi sẽ tìm một nhà trọ bình dân rẽ rẽ gần chỗ làm để đi lại cho tiện.

Không muốn nói nhiều về tình cảnh mình, Bảo Thiệp hỏi lảng qua đề tài khác:

-Còn Phượng lâu nay sao, chuẩn bị thi đại học tới đâu rồi?

-Coi như cũng xong rồi, bây giờ ôn lại cho chắc thôi. Thiệp không thi đại học được Phượng tiếc lắm, nhưng đừng bỏ cuộc nha Thiệp. Năm tới hoặc năm tới nữa, khi nào điều kiện đến Thiệp hãy thi vào đại học nha!

Bảo Thiệp miễn cưỡng khe khẽ gật đầu không đáp. Như chưa được an tâm, Diễm Phượng giục:

-Thiệp hứa với Phượng đi, đừng bao giờ bỏ cuộc nhé?

-Ừ, Thiệp xin hứa - Bảo Thiệp đáp khẽ.

Hai người nhìn nhau rồi cả hai đôi mắt chợt bối rối cụp xuống. Bảo Thiệp thoáng nhận ra dáng điệu e ấp và đôi má ửng hồng lên của Diễm Phượng, khiến nàng trông duyên dáng lạ thường. Anh khẽ lắc đầu như cố rũ đi cái cảm xúc chênh vênh yếu mềm trong tim, dù rõ ràng anh không thể tự lừa dối mình sự hiện diện của nàng chiều nay là một ngọn lửa sưởi ấm cái tâm hồn đang lạnh buốt của mình vì quá nhiều sầu muộn. Bảo Thiệp và Diễm Phượng ngồi lặng lẽ như vậy một lúc. Cả hai lòng đã thuộc về nhau mà không ai dám nói lên một lời, mà dù có dám bây giờ cũng không phải là lúc thích hợp để nói những chuyện tình cảm riêng tư ấy. Một lát sau, Bảo Thiệp nhỏ nhẹ:

-Ngày mốt Phượng đi thi rồi, Thiệp chúc Phượng làm bài thật tốt và đậu cao nhé.

Diễm Phượng mím môi gật nhẹ đầu, nghe lòng buồn rười rượi. Thiệp ơi, rồi đây nếu may mắn đỗ Phượng sẽ bận rộn trong giảng đường đại học, còn Thiệp sẽ lăn lộn vào cuộc sống để tìm mưu sinh với bao khó nhọc đè nặng. Mình có bao giờ còn cơ hội để gặp gỡ trò chuyện không, chẳng lẽ tình bạn của mình đến đây là hết?

Nhìn nét mặt đượm buồn của Diễm Phượng, Bảo Thiệp nghe nao nao trong dạ. Nghĩ tới nghĩ lui, anh cất tiếng:

-Hôm sinh nhật Phượng vừa rồi Thiệp không đến dự được, xin lỗi Phượng nhé. Hy vọng Phượng thích món quà đơn sơ ấy của mình.

Hôm đó thì Diễm Phượng có giận thật, giận nhiều lắm, nhưng bây giờ thì hết rồi. Nàng đáp:

-Hình Thiệp vẽ rất đẹp, Phượng rất thích, nhưng… Thiệp có suy nghĩ như thế nào mà vẽ hình ấy thế?

Bảo Thiệp thầm khen sự nhạy cảm của Diễm Phượng, thì ra nàng có nhận thấy một chút gì đó ẩn ý trong bức hình anh vẽ nhưng không đoán ra chính xác đó là gì thôi. Chắc chỉ có mình anh hiểu, mà anh cũng chỉ muốn mình mình hiểu. Có gì đâu, một Diễm Phượng duyên dáng hồn nhiên anh sẽ chẳng bao giờ có được trong cuộc đời này, chỉ để lại sau lưng một nhánh hoa phượng cho anh lưu luyến mãi về mối tình đầu thật buồn của mình.

Nghĩ vậy nhưng Bảo Thiệp chỉ cười buồn đáp trại đi:

-À đâu có nghĩ gì đâu. Chỉ là Phượng và hoa phượng đều là những hình ảnh thật đậm nét của tôi trong tuổi học trò, nên tôi kết hợp lại trong một bức tranh như vậy thôi!

Diễm Phượng như có vẻ tin cách giải thích này nên không hỏi thêm về vấn đề ấy nữa. Chốc sau như sực nhớ ra điều gì, nàng nhắn nhủ:

-Phượng cũng nghe Lân nói Thiệp lấn cấn trong lòng về việc bên gây ra tai nạn muốn dàn xếp bồi thường. Phượng không dám khuyên nhủ gì Thiệp trong vấn đề này, nhưng Phượng đồng ý với lời góp ý của Lân. Thiệp cứ suy nghĩ cho kỹ và làm điều gì mình thấy đúng.

-Cám ơn Phượng, tôi hiểu rồi.

Trời bên ngoài đã chạng vạng, Diễm Phượng đứng lên buồn buồn:

-Thôi tối rồi, Phượng về nha. Thiệp nhớ giữ gìn sức khoẻ! Chúc Thiệp thật nhiều may mắn trong công việc sắp tới.

Gật đầu bùi ngùi, Bảo Thiệp đáp:

-Phượng cũng vậy nhé! Khi nào thu xếp công việc xong xuôi nếu có điều kiện, Thiệp sẽ đến thăm Phượng.

Rồi như thể sợ chưa kịp nói, anh gấp gáp:

-Phượng này, Lân tốt lắm và rất chân tình với Phượng…

Nhưng Diễm Phượng có vẻ không vừa ý cắt ngang:

-Chuyện đó tự Phượng biết, Thiệp không cần phải nhắc nhở. Phượng và Lân vẫn mãi là bạn thân, và chỉ là bạn thân. Thôi Phượng về đây!

Bảo Thiệp nhìn theo bóng Diễm Phượng đạp xe ra đầu ngõ, lòng buồn man mác. Chỉ trong một thời gian ngắn mà anh có cảm giác như hai người phụ nữ anh yêu thương nhất đã rời xa mình, một người vĩnh viễn và một người gần như vĩnh viễn. Thôi cũng đành, hãy để chỉ mình tôi biết tình yêu ấy dành cho em và chôn sâu nó vào đáy tim cùng nỗi đau ngút ngàn riêng mình tôi gánh nhận.

☘︎