CHƯƠNG 7
Sau cú sốc tinh thần suýt ngã quỵ, Bảo Thiệp không còn sức lực nào và cũng không có điều kiện mà tiếp tục học hành, anh buộc phải bỏ kỳ thi đại học năm ấy. Bây giờ đã mất mẹ, Bảo Thiệp mới thấy bóng mát che chở đời mình lâu nay tan biến, cuộc sống sinh tồn cơm áo gạo tiền là điều phải lo nghĩ mỗi ngày. Những ngày đó thật là đen tối với Bảo Thiệp, nhưng cũng may anh được bác của Lân tiếp nhận làm tiếp viên cho cái nhà hàng và vũ trường của ông nên có một công việc ổn định với thu nhập tương đối khá. Sau khi suy nghĩ rất kỹ về những lời góp ý chân tình của hai người bạn thân là Lân và Diễm Phượng, Bảo Thiệp tiếp tục gặp gỡ và làm việc với phía gây tai nạn cho mẹ anh. Họ đã dàn xếp bồi thường cho Bảo Thiệp một số tiền lớn mà đối với anh là cả một gia tài. Cầm tờ chi phiếu trên tay mà Bảo Thiệp ngân ngấn nước mắt. Dù biết lập luận của Lân đưa ra hôm trước là đúng, anh vẫn không sao thoát khỏi cái cảm xúc chua xót khi một người mẹ anh thương kính nhất đời lại chỉ đáng một tờ ngân phiếu phù du như thế này. Bảo Thiệp thuê một góc của căn nhà trọ thật bèo cũng nơi xóm cũ chỉ để ngả lưng vào buổi tối. Ngoài công việc chính làm tiếp viên ấy, những lúc có thời gian anh xin phụ bác Tám làm mộc, phụ bác Vạn làm hồ và ống nước, cần mẫn chăm chỉ có gì làm nấy không ngại vất vả. Nhờ tư chất thông minh lanh lợi, cung cách nhã nhặn lễ phép, lại hoàn cảnh côi cút, Bảo Thiệp được những người láng giềng ấy thương tình giúp đỡ tạo điều kiện cho anh có việc phụ thêm, nhưng cái kinh nghiệm làm việc và kỹ năng học được từ những ngành nghề này mới là cái quý nhất đối với Bảo Thiệp. Tối về hoặc những lúc rảnh rỗi anh mua sách tranh thủ tự học đủ thứ để tăng cường trình độ cá nhân, và để chờ cơ hội sẽ thi trở lại đại học. Đó là giấc mơ của mẹ, anh nhất định phải hoàn tất tâm nguyện này cho mẹ vui lòng nơi chín suối. Sau hai năm lao khổ cố gắng cật lực, nhờ dè sẻn cần kiệm, cộng với số tiền bồi thường kia, Bảo Thiệp tích lũy được một số vốn khá. Anh cũng đã thu thập được một số kỹ năng và kinh nghiệm trong việc sửa chữa tu bổ nhà cửa. Cuộc sống và tương lai chưa có gì xán lạn nhưng đã tạm ổn định. Hai năm trôi qua nhanh như một giấc mơ, có lúc ngồi một mình hồi tưởng lại Bảo Thiệp vẫn không lý giải được phép màu huyền bí nào vực anh ra khỏi cơn suy sụp tinh thần khủng khiếp ngày ấy. Tình thương dành cho mẹ? Câu động viên của Lân? Hay lời hứa không bỏ cuộc với Diễm Phượng? Có thể là cả ba! Nhắc đến cô bạn cũ ấy Bảo Thiệp bỗng nghe lòng bùi ngùi xao xuyến. Đã lâu lắm rồi anh không gặp nàng. Những tưởng thời gian sẽ là liều thuốc nhiệm mầu xóa nhòa mối tình đơn phương thơ dại ngày nào, nhưng không! Anh bàng hoàng nhận ra mình đã lầm tưởng. Tình yêu ấy vẫn cháy như ngọn lửa bất diệt dù anh đã cố vùi lấp nó sâu vào tận cùng của tâm khảm hòng dập tắt nó đi. Giờ này nàng đã ra sao rồi nhỉ? Chắc đang năm thứ hai đại học thì phải. Lâu rồi anh cũng không gặp Lân vì ai cũng bận việc của riêng mình. Anh bươn chải vào đời kiếm sống còn Lân miệt mài ở trường y. Chuyện của hai người họ bây giờ ra sao rồi? Hay trong vòm trời đại học đầy ắp những ước mơ ấy, nàng đã yêu một ai khác cũng không chừng? Nơi đó làm gì thiếu những chàng trai tuấn tú thanh lịch. Liệu nàng còn mảy may nhớ gì đến người bạn cũ này chăng? Bảo Thiệp ngẫm nghĩ rồi đưa tay vuốt mặt, buồn xa vắng. À, tại sao không một chuyến ghé thăm xem nàng ra rao? Dù gì vẫn là bạn cũ, lẽ nào không thể thăm viếng nhau như những người bạn sao? Tìm được cho mình một lý do như thế, một ngày sau đó không lâu Bảo Thiệp quyết định đến thăm Diễm Phượng. Có xa rời đời học sinh mới biết thời gian đó không tìm đâu ra nữa. Bây giờ chỉ là đồng nghiệp, bạn làm ăn, đối tác, đối thủ công việc, tất cả đều nhuộm đầy toan tính và kế hoạch. Đâu rồi những người bạn thật trong sáng với gương mặt hồn nhiên vô tư lự! Đâu rồi những tiếng cười đùa lanh lảnh trong trẻo như pha lê? Đâu rồi những tà áo trắng phấp phới bay trong sân trường như những cánh bướm bay đẹp tuyệt vời! Ôi, thời đi học của tôi! - Bảo Thiệp nhắm mắt lại mà nghe một niềm tiếc nhớ vô biên tràn ngập cả cõi lòng. Diễm Phượng ra mở cổng, nhìn thấy Bảo Thiệp nàng ngỡ ngàng tròn xoe đôi mắt nai. Anh bây giờ rám đen phong trần trong quần jean áo gió đen mỏng gọn gàng. Mái tóc hơi dài, vẫn đôi mắt sáng và nụ cười chân chất. Diễm Phượng nghe tim đập rộn rã, người như tê cứng không mở được lời. Nhìn dáng điệu nàng như vậy, Bảo Thiệp mỉm cười vui đùa: -Tôi là Thiệp đây chứ không phải là ma đâu, Phượng sợ lắm hả? Như sực tỉnh khỏi cơn mê Diễm Phượng nhoẻn miệng cười tươi, niềm nở đưa tay mời: -Ồ đâu có, mời Thiệp vào nhà chơi! Chậm rãi theo sau gót Diễm Phượng bước vào nhà, Bảo Thiệp bồi hồi xúc động nghe những kỷ niệm êm đềm thuở ấu thơ chợt ùa về. Lúc nhỏ chơi thân anh vẫn thường đến nhà nàng, đã có một thời gian dài hai đứa vui đùa tíu tít nơi đây. Mọi thứ bây giờ dường như vẫn như xưa, kỷ niệm vẫn còn lại đong đầy, nhưng hai đứa trẻ ấy đã thành người. Lớn lên khi biết tình cảm của mình dành cho cô bạn gái, anh đã ngại ngùng không đến nữa. Diễm Phượng chỉ vào chiếc ghế sofa nơi phòng khách, nhỏ nhẹ: -Thiệp ngồi đi, đợi chút để Phượng đi lấy nước. -Không cần thiết đâu Phượng! Bảo Thiệp đưa tay lên ngăn lại nhưng Diễm Phượng đã quay vào trong, giây lát sau nàng đem ra hai ly nước cam đặt trên bàn, nét mặt tươi tắn không giấu được sự vui mừng, vồn vã mời: -Thiệp uống nước nha! Không ngờ Thiệp đến chơi làm Phượng bất ngờ quá. Bảo Thiệp nhìn Diễm Phượng, không hề nhận ra trong ánh mắt ấy chứa đựng những âu yếm mà trái tim anh thúc đẩy đôi mắt phải chuyển tải cái cảm xúc của chính nó. Nàng hôm nay mặc một bộ đồ bộ ở nhà màu vàng nhạt thật xinh. Vẫn mái tóc dài đen nhánh hững hờ xõa bên bờ vai làm nổi bật làn da trắng như sữa, vẫn đôi mắt đen tròn thơ ngây này mà anh đã bao lần cảm giác như nhận chìm cả linh hồn mình trong ấy. Mĩm miệng cười, Bảo Thiệp trầm giọng: -Hai năm trước tôi đã hứa sẽ trở lại thăm Phượng kia mà. Phượng còn nhớ không? -Thiệp quả nhiên trọng lời hứa ghê. Phượng còn nhớ chứ, và Phượng còn nhớ là khi Thiệp đến thăm Phượng thì có nghĩa công việc của Thiệp đã được xong xuôi đâu vào đó rồi nữa. Nhướng mày lên ra vẻ rất ngạc nhiên, Bảo Thiệp trầm trồ: -Không ngờ Phượng nhớ tới cả những tiểu tiết như vậy, trí nhớ của Phượng thật là đáng nể. Nàng tủm tỉm cười không đáp. Anh thấy vậy cười pha trò: -Xem ra anh nào cao hứng lỡ hứa với Phượng điều gì mà không giữ lời là không xong với Phượng đâu hen. Nguýt anh một cái, nàng lấp lửng: -Hổng dám rồi. Cũng tùy người à! Có người nói sơ sơ mình cũng nhớ, mà có người nói rất nhiều lại chẳng để ý gì. Nếu Bảo Thiệp chịu khó suy nghĩ một chút có lẽ anh đã nhận ra một điều gì trong câu nói đầy ẩn ý này. Nhưng không hiểu sao anh lại nghe phớt qua rồi bỏ luôn. Anh thăm hỏi: -Hai bác dạo này cũng khỏe chứ Phượng? Giọng Diễm Phượng vấn vương buồn pha chút hờn dỗi: -Ba mẹ Phượng vẫn thường, lúc sau này ba mẹ vẫn thường nhắc tại sao không thấy Thiệp đến chơi nữa. Bảo Thiệp buồn buồn gật đầu, tự thấy mình có tệ thật. Hồi xưa lúc nhỏ sang nhà Phượng chơi cha mẹ nàng rất quý anh, thế mà bỗng nhiên một ngày anh trốn luôn, cũng chỉ vì nảy sinh tình yêu đối với nàng. Diễm Phượng quan tâm: -Dạo này công việc của Thiệp ra sao rồi, có tốt không? -Cũng được, đủ sống. Mình vẫn nhớ lời động viên của Phượng nhất định sẽ tìm cơ hội trở lại đại học. Còn Phượng thế nào, cuộc sống sinh viên có dễ chịu không? Nàng thủng thẳng kể: -Dễ chịu hơn ở chỗ ai muốn học sao thì học, nhưng đó cũng là cái khó, vì nếu không có ý thức tự giác học thì rớt ráng chịu chẳng ai nhắc nhở. Anh gật đầu bình luận: -Xem như làm người lớn để mà từ từ tự lập vậy thôi ha! Diễm Phượng chúm chím cười. Bảo Thiệp thấy nàng vui cũng phơi phới trong lòng cười theo. Một thoáng hạnh phúc thật nhẹ lướt qua hồn cả hai người. Bảo Thiệp chợt hỏi: -Lâu nay Phượng có gặp Lân không, chuyện của hai bạn đến đâu rồi? Diễm Phượng trong bụng rất không thích cái lối hỏi ghép đặt này. Trước đây nàng đã trả lời Lân dứt khoát và cũng đã từng nói khá rõ ràng với Bảo Thiệp quan điểm của mình đối với Lân, tại sao anh không chịu hiểu nhỉ? Anh có dụng ý gì khi cứ ép đặt mình như thế? Nét mặt bỗng trở nên kém vui, nàng rành rọt đáp: -Không hiểu sao Thiệp cứ có ý nghĩ Lân và Phượng có gì! Chẳng phải trước đây Phượng đã nói với Thiệp là Lân và Phượng chỉ là bạn sao? Bảo Thiệp trở nên lúng túng vì không có lời giải đáp thích hợp cho sự chất vấn này. Mà đúng thật, từ lúc nghe Lân thổ lộ lòng mình yêu thương Diễm Phượng, Bảo Thiệp đã hứa hậu thuẫn anh nhưng lại chưa từng quan tâm đến cảm xúc của Diễm Phượng để xem nàng nghĩ gì, yêu thương ai. Bây giờ xét lại cho kỹ rõ ràng có sự thiên vị, một sự thiên vị không cố ý nhưng quá rõ ràng, giữa cách anh đối xử với hai người bạn thân này. Bảo Thiệp chỉ vun vào cho Lân nhưng hầu như bỏ mặc cảm nhận riêng của Diễm Phượng. Chợt tự hổ thẹn với khám phá này, anh lắp bắp phân trần: -Ơ… xin lỗi Phượng! Thật ra… vì cả hai đều là bạn thân của Thiệp, nên mình luôn muốn hai bạn có kết quả tốt đẹp. Sự giải thích vụng về này làm cho Diễm Phượng càng giận, nàng mím môi hờn mát: -Đúng rồi, Thiệp chỉ muốn kết quả tốt đẹp, nhưng là kết quả tốt đẹp cho Lân thôi. Còn Phượng thì kết quả ấy xấu đẹp gì Thiệp đâu cần biết. Bảo Thiệp đuối lý, ậm ừ chẳng mở được lời. Hình như lần nào gặp nhau anh cũng làm cho nàng giận. Như vậy chắc trong cách suy nghĩ của anh về vấn đề này có gì không ổn rồi chăng? -Cho Thiệp xin lỗi Phượng vậy, thật ra… Thiệp làm sao không quan tâm đến Phượng được - anh nhẹ giọng. Lần đầu tiên nghe được một câu tương đối êm ái từ Bảo Thiệp, Diễm Phượng thoáng xúc động, nghe ngây ngây sung sướng trong tim nhưng cũng phân vân ghê gớm. Lúc sau này anh xa cách quá khiến nàng không đoán được gì từ anh cả. Thật ra anh ấy có chút cảm tình gì với mình không? Tình yêu sao nghịch ngợm quá! Người mình yêu cứ né tránh hững hờ, còn người yêu mình thì mình lại chẳng mảy may rung động! Hai người đeo đuổi theo ý nghĩ riêng một lúc, rồi Bảo Thiệp bộc bạch: -Sắp tới có thể Thiệp sẽ đổi qua một loại công việc mới liên quan đến bất động sản. Từ từ Thiệp sẽ trở lại đại học. Phượng biết không, Thiệp vẫn còn nhớ lời Phượng nhắn nhủ lần ấy, nhất định sẽ không bỏ cuộc. Đôi mắt sáng long lanh, Diễm Phượng cười vui vẻ, chân thật khuyến khích: -Đúng rồi đó, Thiệp đã hứa với Phượng không được bỏ cuộc rồi mà. Ráng lên nha Thiệp! Bảo Thiệp lẳng lặng gật đầu. Phượng thật tốt, quả là một người bạn chân tình lúc nào cũng động viên anh tiếp tục con đường học hành đã một lần dang dở vì hoàn cảnh. Bạn bè mà nàng đã tốt như vậy, huống hồ gì người ấy. Phúc thay cho chàng trai nào được nàng chọn làm chồng? Phượng đã nói dứt khoát không yêu Lân, như vậy chẳng biết nàng có người yêu chưa nhỉ? Chuyện riêng tư của con gái thế này làm sao anh hỏi được, mà có được cũng không nên hỏi để làm gì, khi anh đã từng hứa với Lân không tranh giành nàng với Lân kia mà! Rồi cũng phải đến lúc cuộc gặp gỡ chấm dứt, dù trong lòng cả hai chẳng ai muốn thế. Ra đến cửa Bảo Thiệp nhỏ giọng nhắn nhủ: -Phượng ráng giữ gìn sức khỏe và học tốt nhé! Mình tin chắc Phượng sẽ là một cô giáo tài đức tuyệt vời! -Thiệp cũng giữ sức khỏe nha, khi nào rảnh ghé thăm Phượng! - giọng nàng khe khẽ thật buồn. Bảo Thiệp gật nhẹ rồi quay mặt bước đi thật nhanh, sợ trái tim mình sẽ mềm nhũn trước đôi mắt nhung rợp buồn của cô bạn mà anh yêu tha thiết. Nhưng làm sao anh biết được đôi mắt ấy đã long lanh ngấn nước vẫn mãi trông theo từ phía sau cho đến khi anh khuất dạng! Hôm ấy về đến căn nhà trọ mà Bảo Thiệp vẫn còn váng vất chông chênh như vừa trải qua một cơn bão lòng mãnh liệt. Không được, nếu gặp thế này thì anh sẽ không dằn lòng nỗi mà sẽ thốt lên lời yêu nàng mất, vậy thì anh sẽ không thể tự tha thứ mình vì đã phản bội lời hứa với Lân. Cái việc làm tiếp viên ở nhà hàng và vũ trường lâu nay cũng nhờ nó mới có. Mình không thể là kẻ phản bạn! Thôi hãy vùi đầu vào việc mà quên đi! Hai năm chưa thể quên thì bốn năm, năm năm, hoặc mười năm. Cuối cùng bụi thời gian sẽ chôn vùi tất cả vào nấm mồ dĩ vãng. Bảo Thiệp trở lại lao vào cuộc sống bận rộn làm ngày làm đêm để quên người quên mình, tìm vui trong công việc, và quả trời không phụ kẻ có lòng chịu khó. Khúc ngoặt định mệnh xảy ra khi trong một lần đi theo bác Vạn làm hồ, Bảo Thiệp thấy một căn nhà nhỏ dột nát tồi tàn bỏ hoang trong sâu con hẽm ấy, rêu xanh và cây leo bao phủ cả căn nhà trông vô cùng hoang dại. Bảo Thiệp bỗng nảy ra một ý tưởng. Anh trở lại nơi ấy hỏi han thì biết chủ nhà đã dọn đi sang nơi khác xa và bỏ phế căn nhà nhỏ ấy mấy năm rồi. Bảo Thiệp liên lạc chủ nhà, bỏ một số vốn lớn của mình mua lại được căn nhà ấy với giá rất phải chăng. Sau đó anh bắt tay vào việc phục hồi và nâng cấp nó. Bằng đầu óc sáng tạo cộng với khả năng nghệ thuật trời cho, Bảo Thiệp sửa sang và thiết kế lại căn nhà một cách khéo léo, tạo cho nó một bộ mặt mới lạ hấp dẫn, những đường nét chấm phá nội thất đầy ấn tượng. May mắn gặp thời điểm bất động sản bất ngờ tăng vọt sau đó không lâu và vùng địa bàn nơi ấy chuyển mình được đô thị hóa mạnh, giá trị căn nhà tăng gấp mấy chục lần. Bảo Thiệp bán căn nhà đó, thâu vào một món lợi nhuận khổng lồ hơn cả chiêm bao. Thành công này khiến Bảo Thiệp tự tin hơn hẳn và nhìn ra một hướng làm ăn mới có triển vọng cao. Bây giờ đã có khá vốn, anh bắt đầu lân la đi tìm những bất động sản đang xuống cấp nặng hoặc bị bỏ hoang, thỏa hiệp mua lại với giá rẻ, đầu tư phục chế rồi bán lại lấy lời. Thành công nối tiếp thành công, Bảo Thiệp phất lên nhanh chóng từ chính sự cần cù và đầu óc nhạy bén của mình. Anh bắt đầu mở một công ty nhỏ, tuyển dụng những tay nghề giỏi phụ với mình trong công việc phục hồi nhà rồi bán lấy lãi. Bước đầu từ những địa ốc tư nhân nhỏ, Bảo Thiệp bắt đầu làm ăn lớn hơn với những biệt thự, nhà hàng, vũ trường, phòng trà, khách sạn mini, và sau cùng là khách sạn loại lớn. Bốn năm trôi qua Bảo Thiệp đã làm chủ một công ty khá quy mô với thu nhập nhiều người phải ganh tị. Trong lúc bươn chải với công việc như vậy, khi thấy điều kiện tài chính đã tương đối vững vàng, Bảo Thiệp tuyển dụng thêm những tài năng về quản trị kinh doanh và tài chính vào làm cho mình. Anh rút lui chỉ giám sát từ sau lưng để có thời gian thư thả bớt. Bảo Thiệp vẫn không quên cái nguyện vọng của mẹ là anh phải vào đại học. Đó cũng là lời nhắn nhủ chân tình của Diễm Phượng anh còn nhớ trong lần gặp năm nào. Lần gặp gỡ ấy đã lâu mà Bảo Thiệp vẫn nhớ thật rõ. Ý chí dâng cao, anh thu xếp thời gian trở lại đại học lấy bằng quản trị kinh doanh và công nghệ thông tin. Sau bốn năm miệt mài học cấp tốc, cùng với tư chất thông minh thiên phú, anh đã có hai tấm bằng đại học. Công việc làm ăn cũng phát triển vô cùng thuận lợi. Ngoài công ty do mình làm chủ, Bảo Thiệp còn sở hữu và vận hành hai khách sạn và bốn nhà hàng kiêm vũ trường. Bây giờ công ty của anh không chỉ phục hồi những bất động sản bán lại lấy lời hoặc nhận hợp đồng tu sửa nâng cấp những bất động sản cho khách hàng, mà còn chủ động tìm mua những vùng đất trống có tiềm lực phát triển rồi xây nhà hoặc cơ sở thương mại để bán lại cho tư nhân. Giờ đây anh đã trở thành một doanh nghiệp trẻ tài năng và thành công vượt bực. Tiền vào như nước, cái nghèo khó đã là một dĩ vãng xa vời, nhưng nó luôn nhắc nhở Bảo Thiệp vẫn còn rất nhiều mảnh đời tan thương lây lất trong xã hội đang cần một bàn tay nâng đỡ. Từ suy nghĩ đó, anh luôn đặc biệt chiếu cố những người đang trong cơn ngặt nghèo hoạn nạn khi họ đến xin việc làm. Thế nhưng khi sự nghiệp đã lên đến đỉnh cao, tiền tài danh vọng đề huề thì lại có những lúc Bảo Thiệp thấy thật trống vắng trong tâm hồn. Nhiều hôm về lại trong căn nhà dù sang trọng tiện nghi đến đâu, nó vẫn lạnh lẽo đơn điệu một cách đáng sợ khi anh chạnh lòng nhận ra sự cô đơn khủng khiếp của mình. Với nhiều năm lăn lộn trong công việc, Bảo Thiệp sở hữu một sự bản lĩnh mạnh mẽ hơn đa số những người cùng trang lứa. Cái nét phong trần đĩnh đạc nam tính đầy quyến rũ ấy, cộng với địa vị xã hội đáng ngưỡng mộ và một nhân cách nổi bật khiến cho anh mặc nhiên trở thành mục tiêu tình ái của rất nhiều bóng hồng. Một vài quen biết phù du đây đó lướt qua, những vòng tay xoắn xít tạm thời, những nụ hôn qua loa thiếu cái rung động từ sâu thẳm của tâm hồn, những phấn son tô điểm lòe loẹt cùng dầu thơm nước hoa sực mũi chỉ như những chắp vá cẩu thả cho cái lỗ hổng tình cảm to tướng mà Bảo Thiệp đã từ rất lâu cố tình lãng quên và bỏ mặc. Đã nhiều lần, rất nhiều lần Bảo Thiệp nhớ đến cô gái ấy, nhớ quay quắt, nhớ cồn cào. Nỗi nhớ của anh dành cho nàng nhiều đến độ anh đã đặt tên cho công ty của mình là Hoài Phượng, nghĩa là nhớ về Phượng. Hôm gặp lại tại nhà nàng hôm đó, anh chợt đau đớn nhận ra mình vẫn yêu nàng say đắm như lúc còn là cậu học trò, thậm chí còn nhiều hơn thế nữa. Hai năm xa cách trốn tránh anh vẫn chẳng thể quên nàng, và chỉ gặp gỡ lại người xưa trong phút chốc thì cái tình cảm ấy lại trỗi dậy quá mãnh liệt. Thì ra tình yêu ấy là rất thật chứ đâu phải là loại tình yêu trẻ con mà người ta vẫn đồn. Làm gì có chuyện một thoáng rung động nông cạn nhất thời rồi sẽ lắng xuống và tan nhanh. Nếu được vậy thì anh đâu có mãi thương nhớ về người ta và vương vấn như thế này? Hơn ba năm nữa lại trôi qua nhưng hình ảnh cô gái mang tên một loài hoa đỏ ấy vẫn không chút gì xóa nhòa trong tâm tưởng anh. Bảo Thiệp tự trách mình sao đa mang quá, vậy mới khổ! Không đè nén nổi lòng mình, đến một ngày Bảo Thiệp đã trở lại tìm thăm Diễm Phượng lần nữa. Đến thời khắc này anh nhẩm tính nàng đã ra trường hơn một năm rồi. Bảo Thiệp cũng muốn báo tin với nàng anh đã thực hiện lời hứa năm xưa ghi danh vào đại học. Anh đã tự trốn chạy tình cảm của mình đến sáu năm rồi, chỉ vì trước là sự mặc cảm gia cảnh mình hồi ấy và sau là vì đã hứa không tranh giành với Lân. Nhưng Diễm Phượng đã xác nhận hai lần không yêu Lân, vậy đến lúc này anh có quyền bày tỏ lòng mình chưa để sống đúng với trái tim mình, hay vẫn còn sợ mang tiếng là tranh giành với người bạn mà anh đã mang nặng công ơn? Bảo Thiệp loay hoay trong tâm tưởng rất lâu và quyết định thời gian như thế đã đủ chứng tỏ sự ngay thẳng của mình rồi. Nếu như Lân không thành công trong việc chinh phục Diễm Phượng trong ngần ấy thời gian, thì không thể kết án anh trong việc đến với nàng lúc này nữa. Nhưng tiếc thay khi Bảo Thiệp đến nơi thì nhà Diễm Phượng xưa kia bây giờ đã đổi chủ. Anh ngơ ngác như lạc vào một nơi xa lạ, choáng váng sững sờ. Kể cũng lạ, từ lúc thầm yêu nàng đến giờ năm thì mười thuở anh mới ghé nàng một lần, nhưng từ sâu trong tiềm thức Bảo Thiệp vẫn đinh ninh lúc nào Diễm Phượng vẫn hiện diện nơi đó, chỉ là anh tránh không gặp thôi chứ hễ ghé đến là hiển nhiên sẽ được thấy nàng, nghe giọng nói của nàng. Bảo Thiệp đã hình thành trong tâm tưởng cái chủ quan kỳ lạ ấy tự hồi nào cũng chẳng biết. Cho nên bây giờ phát giác ra cô bạn cũ không còn nơi đây nữa, anh cảm thấy như một cái gì mất mát thật sâu sắc, thật đau đớn. Không ngờ gia đình Phượng đã dọn đi rồi sao? Từ lúc nào và vì lý do gì nhỉ? - Anh đứng nhìn căn nhà đã đổi chủ mà than thầm trong tâm tưởng. Bụng hoang mang khôn tả, tối hôm đó Bảo Thiệp sang tìm Lân, vì nếu có ai đó biết tin tức về Diễm Phượng thì chắc là Lân rồi. Lúc này Lân đang ở năm thứ năm trường y nên cũng rất bận, Bảo Thiệp phải đến mấy lần mới tìm được. Lâu ngày gặp lại, hai người bạn mừng vui tay bắt mặt mừng. Lân dắt Bảo Thiệp lên sân thượng nhà mình, trên đó có để bộ ghế dùng ngoài trời, khui lon nước ngọt mời bạn: -Ngồi chơi mày, uống nước đi rồi nói chuyện! Bảo Thiệp thấy Lân có hơi hốc hác, chắc học cực lắm đây. Anh cười hỏi: -Sắp thành bác sĩ ngon lành rồi ha mày. Sao có thấy phấn khởi hồi hộp gì chưa? Lân đưa lon nước lên uống, gật gù: -Cũng lo chứ mày, ra trường đi làm công việc trực tiếp ảnh hưởng sức khỏe và sinh mạng người khác không hồi hộp sao được. -Mày sẽ làm bác sĩ gì? -Bác sĩ gia đình tổng quát. Mai mốt có nhiều mụt cóc qua tao cắt cho đem về một đống mà làm kỷ niệm. Lân cười hô hố lên đùa, rồi hỏi: -Còn mày sao, nghe nói công việc của mày ngon lành lắm phải không? Bảo Thiệp khiêm tốn: -Nhờ trời thương và có chút may mắn thôi. Cũng nhờ mày giúp đỡ lúc ban đầu khó khăn, cám ơn mày. -Mày vẫn không bỏ được cái tính khách sáo đáng ghét đó thì phải. Buổi chiều trên sân thượng gió thổi lồng lộng rất mát. Bảo Thiệp hớp miếng nước ngọt, chép miệng dò hỏi: -Chuyện của mày với Phượng bây giờ ra sao rồi? Lân buồn buồn lắc đầu: -Lâu rồi tao cũng không gặp Phượng. -Có chuyện gì à? Đặt lon nước xuống mặt bàn, Lân chép miệng: -Chuyện gì đâu, chỉ đơn giản là Phượng không yêu tao. Sau lần nói chuyện đó hồi còn học phổ thông, lúc Phượng tốt nghiệp đại học ra trường tao có gặp, nghiêm túc bày tỏ ý định muốn cưới nhỏ, nhưng Phượng vẫn một mực từ chối. Xem như không có duyên nợ đành phải chịu. Bảo Thiệp nhìn bạn trêu chọc hỏi: -Mày còn đi học mà muốn cưới vợ, ba má mày chấp nhận à? Lân phì cười nheo mắt đáp: -Phượng là một cô gái tốt, đã quen từ nhỏ ba má tao đều biết và rất thích nhỏ, có gì mà không được. Lúc đó cũng chỉ hai năm nữa thôi tao cũng ra trường mà. Bộ mày không nghe người ta nói cưới vợ phải cưới liền tay sao? -Cũng có lý! Rồi bộ nhỏ từ chối cái mày không thèm tới thăm hỏi người ta nữa luôn sao? Lân nhăn mặt khoát tay đáp: -Không phải là không thèm thăm hỏi, mày nói vậy làm như tao tệ bạc hẹp hòi đến vậy sao! Chỉ là tao nghĩ một khi Phượng đã rạch ròi trong chuyện tình cảm, nếu tao cứ tới lằng nhằng hoài sẽ làm nhỏ khó chịu miễn cưỡng, như vậy nó mất đẹp, mà tao cũng có tự ái của tao chứ bộ. Một câu giải thích rạch ròi rất ấn tượng, càng chứng thực Lân là một chàng trai có tự trọng và hiểu biết, Bảo Thiệp thầm khen. Nhưng như vậy có nghĩa là Lân cũng không biết chuyện Diễm Phượng đã dọn đi sao? Một thoáng tuyệt vọng chợt lướt qua khiến Bảo Thiệp nghe tim như thắt lại. Trầm ngâm một lúc, Bảo Thiệp lại hỏi: -Vậy có nghĩa là mày không muốn theo đuổi Phượng nữa sao? Lân nhún vai: -Có muốn cũng được ích gì? Người ta đã nói rõ ràng như vậy, chẳng lẽ tao cứ lỳ mặt đi theo năn nỉ ái tình à? Tao không muốn Phượng khinh thường rồi mất cả tình bạn. -Vậy là mày đã quyết định dứt khoát rồi phải không? -Còn gì nữa mà không dứt khoát. Bảo Thiệp nhìn Lân cười cười, nói như nửa đùa nửa thật: -Vậy nếu bây giờ tao đến với Phượng, mày không phiền gì chứ? Lân nghiêng đầu nhìn Bảo Thiệp như muốn đánh giá mức độ nghiêm túc của câu nói này. Chốc sau anh phì cười tư lự đáp: -Phượng đã nói đúng, tình cảm không thể gượng ép được. Hơn nữa nhỏ cũng là một con người có sự lựa chọn của riêng mình. Nhỏ đã không chọn tao, mày muốn tiến tới là việc của mày sao tao lại phiền. Bảo Thiệp nhìn ra xa, lâu lắm rồi anh mới lại có cái cơ hội phóng tầm mắt xa thẳm như thế để thấy cái mênh mông của vũ trụ. Lúc này những áng mây trong ánh nắng cuối ngày mang sắc hồng hồng tim tím thật gợi cảm. Mây theo gió bay lang thang vô định thế kia, chẳng lẽ phận người cũng theo cơn xoáy của cuộc đời mà trôi nổi bèo dạt mây trôi? Đóa hoa phượng của tôi giờ đã lưu lạc phương nào? Có vẫn còn tươi đỏ hay đã héo tàn? Lòng chợt buồn vời vợi, Bảo Thiệp thẫn thờ hỏi: -Phượng đã không còn nơi ấy nữa, mày có biết nhỏ dọn đi đâu không? Lân tròn mắt: -Thật vậy à? Sao mày biết? -Hồi sáng tao có ghé thăm nhỏ, cũng để báo tin tao đã ghi danh đang học đại học vì hồi trước tao có hứa với Phượng, không ngờ chỉ thấy chủ mới. Gãi gãi đầu bối rối, Lân nhăn mặt than: -Tao cũng đâu có ngờ Phượng chuyển nhà hồi nào đâu. Đúng là mới có hơn một năm không gặp mà lại xảy ra thay đổi lớn như vậy! Bảo Thiệp cố nén nỗi buồn xuống, nói thêm vài câu linh tinh rồi từ biệt Lân ra về, kể như anh đã mất liên lạc với Diễm Phượng từ đây. Giờ này về nhà cũng chỉ tái tê gặm nhấm cơn sầu, để chỉ mình anh nghe những giọt nước mắt sâu trong hồn thánh thót rơi, Bảo Thiệp ghé vào một công viên rồi thả bộ thơ thẩn như một kẻ thất tình chán đời. Trời đã xâm xẩm tối, gió tốc từng cơn cuốn lá rụng bay xa. Bước chân đi mà hồn nặng trĩu, lòng vấn vương thương nhớ đóa hoa phượng ép giữ trong tim tự thuở nào. Bảo Thiệp lại nghe văng vẳng lời bài hát “Phượng Hồng” mà anh đã nghe khi ngồi bên nàng trong quán nước ngày ấy:
“… Cánh phượng hồng ngẩn ngơ
Mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ trên cây…”
Phượng hồng, hay Diễm Phượng? Cánh phượng của lòng tôi, tinh khôi, trong sáng, là một cái gì thật dấu yêu mà vẫn luôn khiến cho tôi ngẩn ngơ mỗi khi nhớ về. Tôi đã không dám khắc nỗi nhớ ấy lên cây vì e ngại rằng mưa gió rêu phong qua năm tháng sẽ xóa nhòa đi, mà khắc vào tận đáy tim mình nên nó chỉ có thể mai một ngày nào khi trái tim tôi ngừng đập. Để giờ đây tôi lẻ loi lê bước trong công viên này với hình bóng đóa hoa ấy choáng ngập tâm tưởng. Phượng ơi, giờ này… em đã trôi về đâu?
☘︎