← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8

Huệ giận dữ vung tay ném chiếc ví lên giường, mặt ửng đỏ hầm hầm vì tức bực. Cô thả mình một cách nặng nề xuống chiếc ghế cạnh đó, đầu óc rối nùi với bao nhiêu câu hỏi và toan tính. Không thể nào cô chịu thua con bé nghèo rệp ấy được. Đàn ông thật là khó hiểu! Nó hơn gì cô chứ mà gã đàn ông khốn kiếp ấy cứ lằng nhằng bám theo? Quả là xuẩn! Đúng là ba cái buổi tiệc tùng là cơ hội để quen biết nhưng oái ăm thay cũng là môi trường gây ra sự mất mát đổ vỡ. Nếu như Huệ cám ơn cái buổi tiệc sinh nhật của anh cô ba năm trước nhiều bao nhiêu thì cô lại thù ghét buổi sinh nhật của chính mình một năm sau đó bấy nhiêu. Buổi tiệc đầu đem Quan đến với cô thì buổi tiệc sau cướp mất anh từ cô. Huệ không sao quên được hôm ấy, anh trai cô đưa một người bạn về nhà giới thiệu: -Đây là Quan, bạn anh hồi đại học. Bây giờ là ca nhạc sĩ, nhưng đó chỉ là thú vui thôi nhé em gái. Nghề chính của anh Quan là nhà vẽ kiểu cho công ty thời trang X… - rồi anh chỉ sang cô - … còn đây là Huệ em gái tao, năm thứ ba đại học tổng hợp. Quan vung tay ra ngay bắt với một phong cách đầy tự tin, chứng tỏ tiếp xúc với phái đẹp là một điều quá thường tình đối với anh, trong khi Huệ e lệ rụt rè chìa tay ra. Cái bắt tay ngắn gọn cũng đủ làm bàn tay cô run rẩy trước đôi mắt thật sâu và nụ cười có sức lôi cuốn lạ thường ấy. Ở trường cũng có vài chàng sinh viên theo đuổi tán tỉnh, nhưng Huệ chưa cảm nhận được cái nét gì đặc biệt từ họ cho cô để mắt đến. Cô khi ấy chỉ hai mươi mốt tuổi, chưa thật sự yêu ai thì có gì mà phải vội, cứ nhởn nhơ đùa giỡn với đám bạn nhí nhố cũng vui chán rồi. Nhưng khi gặp Quan và tiếp xúc anh, Huệ thật sự có ấn tượng. Với cái dáng cao cao thanh thanh, mái tóc hơi dài xoăn bồng bềnh rất nghệ sĩ và lối nói chuyện dí dỏm lôi cuốn, Quan để lại một dấu ấn sâu sắc cho cô em gái thằng bạn ngay từ lần đầu gặp mặt. Về phần mình, với bẩm tính đa tình của một nghệ sĩ tài năng nhiều sáng tạo, những mối tình lãng mạn bất chợt là một điều không thể thiếu trong đời sống tình cảm của Quan. Anh luôn cho rằng đó chính là chất xúc tác tuyệt vời khiến cho tâm hồn mình bay bổng để tạo ra những ý tưởng tuyệt vời khi sáng tác. Dường như tình yêu đối với người đàn ông này là một môi trường để anh sống trong cái cảm xúc bồng bềnh lơ lửng của tâm hồn, khi ấy anh sẽ ngồi vào bàn sáng tác, viết tới viết lui cả chục lần mà có khi vẫn chưa hài lòng với đứa con tinh thần của mình. Có thể Quan chưa bao giờ thực sự yêu và chỉ ngộ nhận cái cảm xúc chênh vênh khó định nghĩa ấy là tình yêu, hay là anh yêu một cách lạ kỳ thì cũng chẳng ai biết được. Hôm nay gặp một cô gái với nét đẹp sắc sảo thật rực rỡ trong bộ đầm lụa màu đỏ, anh lập tức bị cuốn hút. Họ đến với nhau thật tự nhiên và nhanh chóng như những người đang yêu say đắm trong tất cả những câu chuyện tình tuyệt đẹp, hay ít ra nhìn bên ngoài là như vậy. Nhưng rồi cũng giống như những câu chuyện tình ấy, họ bắt đầu khám phá ra những mặt trái trong con người và cá tính của nhau. Quan không chịu nỗi sự ghen tuông mà anh cho là quá đáng cũng như sự trói chặt gò bó của Huệ. Ngược lại, Huệ không chấp nhận sự cười cợt dễ dãi của Quan đối với phái đẹp, đặc biệt là khi anh trình diễn ở những tụ điểm văn nghệ hoặc giao lưu với khán giả, nhìn các nữ ủng hộ viên đeo bám xoắn xít lấy Quan mà Huệ ứa cả gan. Những cằn nhằn giận dỗi bắt đầu xảy ra càng lúc càng thường xuyên. Quan cũng rất cố gắng xoa dịu Huệ, anh khoa tay giải thích: -Em phải hiểu đó chỉ là những rung động tạm thời để lấy cái cảm hứng cho nghệ thuật, cho những sáng tác của anh. Em cứ nhìn xem những nhạc sĩ khi bị bầm dập trong tình cảm mới bật ra được những tác phẩm bất hủ để đời. Nếu em trói buộc cái tâm tưởng lãng mạn của anh thì làm sao anh sáng tác được! Huệ cắt cớ chất vấn: -Thế sao anh không dùng em để làm nguồn cảm hứng, cần gì những hình ảnh khác? Quan nhăn nhó phân trần: -Ờ… thì tất nhiên là được, nhưng như vậy nó sẽ hạn chế sự tưởng tượng và thăng hoa của hồn thơ ý nhạc trong anh. Bất cứ sự gò bó nào trong tư tưởng cũng sẽ ức chế cái phong phú của tác phẩm. Huệ chẳng biết gì nhiều về nghệ thuật nên khi ấy chỉ mím môi lặng im không nói gì, nhưng rồi sau đó khi có thời gian ngồi một mình suy tưởng cô tự hỏi bộ người nghệ sĩ nào cũng tự cho mình cái quyền được bay bướm nhân danh nghệ thuật như thế sao? Cái này có vẻ mơ hồ khó chấp nhận quá! Vậy cái ranh giới giữa sự rung động để sáng tác và rung động thật sự rồi yêu đương lùng nhùng ai sẽ vạch ra và giám sát đây? Thời gian trôi qua, giòng đời vẫn chảy, họ tiếp tục quen biết yêu đương chống chèo cùng nhau trên con sông đầy gập ghềnh của tình ái. Không biết ai đúng ai sai nhưng cuối cùng Quan đề nghị chia tay. Rất rạch ròi, anh giảng giải cùng cô: -Huệ này, anh nghĩ hai đứa mình không hạp nhau rồi! Anh là một nghệ sĩ nên cần sự bay nhảy của tâm hồn, hơn nữa khi đi trình diễn anh không thể nào lạnh lùng xa cách với những ủng hộ viên cuồng nhiệt của mình được. Họ là khán giả của anh, là nguồn khích lệ cho những sáng tác kế tiếp, là niềm vui của anh. Trong khi đó em lại có cách suy nghĩ khác mà anh không thể đáp ứng được. Mặc dù trong bụng cảm thấy ngột ngạt với những đòi hỏi của Huệ mà Quan cho là quá gò bó với mình, anh tế nhị không nói thẳng ra mà chỉ nói “cách suy nghĩ khác” của cô. Nhưng như vậy cũng đủ để làm cho Huệ nổi cơn tự ái lên rồi. Cô giận dỗi: -Thì ra anh xem cái đám ủng hộ viên nhố nhăng và cái thú sáng tác của anh hơn em à? -Em quan trọng với anh, nhưng khán giả cũng quan trọng với anh vậy. Anh cần có sự dung hòa Huệ à? Huệ bĩu môi: -Dung hòa kiểu đó thì cho em xin đi! Thấy con gái đẹp là mặt anh cười cợt lả lơi, nhìn gai mắt chịu không nổi. Anh đi hỏi có cô gái đàng hoàng nào thấy người yêu của mình như vậy mà chịu được không mà bảo em dung hòa? Quan làm mặt chán nản đưa hai tay lên trời: -Mình nói đề tài này nhiều lần rồi Huệ. Anh không nói em sai, anh cũng không cho là mình sai, vì anh chưa hề làm gì bậy bạ hay hứa hẹn nhăng cuội với cô nào. Chỉ đơn giản là mình không hạp nhau. Vậy thôi! Mình nên chia tay vì quan điểm trong tình cảm không phù hợp. Như vậy sẽ đẹp hơn, được không Huệ? Huệ ngồi thừ ra, uất ức muốn bật khóc. Rõ ràng là anh ta không thực sự yêu cô, hoặc nếu có cũng chỉ là một tình yêu hời hợt không sâu sắc. Chứ nếu đã yêu sâu nặng ai lại có thể thản nhiên nói lời chia tay một cách tỉnh bơ máu lạnh như anh ta? Ở trong tiểu thuyết họ vẫn mô tả khi một tình yêu tan vỡ người ta đau khổ đến chết lịm cả hồn kia mà? Mà ngoài đời cô cũng đã chứng kiến tận mắt chứ đâu phải không. Mấy nhỏ bạn khi gặp phải những trắc trở trong tình yêu chúng khóc sưng cả mắt bỏ ăn bỏ ngủ, còn tụi con trai thì mặt mũi lờ đờ râu ria để mặc mọc tua tủa nhìn như tướng cướp. Nhìn vào là biết ngay kẻ đang thất tình. Sao Quan lại tỉnh rụi thế kia? Chẳng lẽ trái tim anh ta dành hết cho cái nghệ thuật mốc xì gì đó, chỉ còn chút tình thừa vét lại chút đỉnh như cơm dính đáy nồi để dành cho cô ư? Mà thôi, nếu như vậy thì cũng chẳng đáng gì mà níu kéo. Huệ tự an ủi. Suy cho cùng cái gì Quan cũng được, hào hoa phong nhã, lịch lãm điệu đàng, nói năng thì ngọt ngào biết cách dí dỏm, lại rất biết chìu chuộng cô. Chỉ cái khoản ba lăng nhăng ấy thì cô không chịu được. Đúng là một người bạn hay người anh lý tưởng, nhưng là một người tình thì sao thấy rung rinh nguy hiểm quá! Lý trí thì bảo vậy, nhưng trái tim nó đâu dễ dàng chịu buông xuôi. Huệ thật sự yêu Quan đến cuồng si nên khi nghe anh đề nghị một cách thẳng thừng như vậy, cô giãy nảy lên: -Em không đồng ý, chuyện tình cảm mà anh bảo muốn ngưng thì ngưng như kéo một cái công tắc điện vậy à! Không ngờ Quan nghiêm giọng: -Em không đồng ý cũng phải đồng ý! Chúng ta có gì hạnh phúc khi cứ phải đối đầu với nhau về một đề tài cũ rích này hoài. Càng về sau sẽ càng mệt mỏi và chỉ chán ghét nhau hơn. Em nghĩ kỹ lại đi Huệ! Huệ rấm rức khóc: -Anh hết yêu em rồi nên mới có thể nói những lời tàn nhẫn như vậy! Quan nhìn cô khóc, chùng lòng xuống, bước lại gần cầm tay cô dỗ dành: -Đừng vậy mà Huệ! Anh biết là em rất buồn, anh cũng buồn vậy. Nhưng anh muốn mình quyết định rạch ròi sáng suốt. Không ai trong chúng ta có lỗi, chỉ là cách suy nghĩ khác nhau thôi. Mà đã không hợp thì không nên tiếp tục chi cho đau khổ. Đúng không em? Huệ vẫn thút thít khóc. Quan nhẹ giọng: -Thật ra ngoài cái suy nghĩ không hợp nhau đó, anh yêu quý em vô cùng. Anh muốn mình sẽ là anh em tốt! Quan đã giữ đúng lời nói sau đó. Anh giữ khoản cách rõ rệt tuy vẫn chìu chuộng nâng niu cô chẳng khác gì một cô em gái không hơn không kém. Huệ thì uất ức quá đỗi vì mối tình đầu của cô đã kết thúc một cách mà cô cho là lãng nhách. Chẳng hề bị gia đình cấm cản hay ngăn sông cách chợ gì mà cũng tan rã, càng nghĩ lại càng tức muốn điên lên. Nhìn người ta có đứa trong lớp cha mẹ cấm đoán tùm lum mà chúng nó vẫn yêu nhau mặn mà thấy bắt ham. Có đứa thì mỗi người học một tỉnh mà vẫn thư từ qua lại nồng nàn thắm thiết. Còn cô, cô cần một tình yêu chứ đâu phải một người anh thừa thải! Càng nghĩ Huệ càng buồn cho duyên mình, thấy tức và ghét Quan ghê gớm mà không làm gì được hơn. Anh vẫn rất chu đáo cưng chìu cô không chê vào đâu được, thỉnh thoảng ghé nhà cô gởi vài món ăn yêu thích cho “bé Huệ”, lâu lâu đem tặng cô một đĩa nhạc cô yêu thích. Hễ nghe thằng bạn nhắc qua cô em gái Huệ đang cần gì hoặc của hoặc công là Quan sẵn sàng dang tay giúp đỡ. Nhờ vậy từ từ lòng tự ái của Huệ được vuốt ve, và nỗi đau trong cô thuyên giảm được phần nào. Bạn bè biết chuyện vẫn bàn tán sao anh chàng này lại có một bản lĩnh khác thường kỳ diệu như vậy. Chẳng lẽ trái tim anh ta có cái nút điều khiển bật từ “người yêu” sang “em gái” một cách dễ dàng và hiệu nghiệm đến thế sao, thật khó hiểu! Đến ngày sinh nhật Huệ, dù vẫn còn giận nhưng trước cái chăm chút ân cần lâu nay của Quan, Huệ không nỡ gạt tên anh ra khỏi danh sách khách mời của mình. Quan tất nhiên giữ đúng nghi lễ đến dự quà cáp tặng cho cô ê hề, cử chỉ dịu dàng thương mến nhưng rất đúng mực. Gặp lại Huệ, Quan dang rộng vòng tay ôm cô vào lòng một cách đằm thắm như một người thân trong gia đình, miệng với nụ cười thật tươi, anh không tiếc lời khen tặng trầm trồ: -Ôi chu choa, bé Huệ của anh hôm nay rực rỡ như một cô tiên. Chúc mừng em thêm tuổi mới càng xinh tươi rạng rỡ như bông hoa không bao giờ tàn! Áp má khẽ vào vai Quan, Huệ đáp khẽ giọng tiếc nuối: -Cám ơn anh! Bông hoa ấy sẽ không bao giờ tàn nếu vẫn được anh chăm sóc nâng niu! Quan háy đôi mắt đa tình: -Thì anh vẫn chăm sóc nâng níu bé đó thôi. Trong suốt buổi tiệc dù cười nói vui vẻ với bạn bè, Huệ vẫn thường xuyên kín đáo để mắt theo dõi Quan. Dù đã chính thức chia tay gần nửa năm, Huệ vẫn chưa thể rũ bỏ cái ý tưởng chiếm hữu Quan là của riêng mình, nên cô thật khó chịu khi bắt gặp anh tỏ ra săn đón niềm nở với một cô gái nào thái quá. Sự bực dọc đó càng dâng cao khi Quan bỏ ra ngoài sân trước trò chuyện làm quen với Diễm Phượng. “Hừ, đúng là cái thứ dê xồm có mới nới cũ, thấy con gái nào đẹp là tươm tướp xông nào!” - Huệ nghiến răng căm tức đưa ly nước cam lên uống để che đậy cơn nóng đang tràn lên mặt, vừa rủa thầm. Về phần Quan, vì đã đường hoàng chia tay với Huệ một cách minh bạch nên hiển nhiên cho mình cái quyền tìm hiểu quen biết bất cứ cô gái nào anh thích, miễn là cô ta chưa có ai. Tất nhiên Quan không sai ở điểm này, nhưng anh đâu biết Huệ chưa bao giờ thực lòng chấp nhận sự chia tay đó, cô chỉ bị buộc phải chấp nhận mà thôi! Cho nên sự săn đón của anh dành cho Diễm Phượng vô hình trung là cái gai nhức buốt trong tim Huệ, khiến cô bắt đầu có ác cảm với Diễm Phượng một cách vô lý. Tình đời nó vẫn vậy, càng yêu lại càng hận, hận cả những ai liên quan không cần biết lý lẽ. Rồi thời gian cứ tiếp tục trôi, đám sinh viên ra trường đi nhận nhiệm sở mỗi người một con đường. Trong suốt thời gian ấy Quan vẫn săn đón ráo riết Diễm Phượng, đến mức quên hẳn “cô em gái” Huệ của mình. Dù đã trải qua nhiều mối tình trước đây tương tự như với Huệ, đây là lần đầu tiên Quan cảm thấy rung động mãnh liệt thật sự. Diễm Phượng không đẹp chói ngời lộng lẫy như nhiều cô gái anh đã quen, nhưng sao nàng lại có một sự lôi cuốn lạ kỳ mà Quan không giải thích được, chỉ biết khi trò chuyện với nàng anh thấy vui tươi hạnh phúc, còn khi xa nàng anh lại vương vấn nhớ mong. Thậm chí những lúc ngồi sáng tác hay vẽ kiểu thời trang Quan cũng thấy bóng dáng nàng lởn vởn trong tâm tưởng. Những cảm giác này Quan chưa từng trải qua trước đây, khiến anh sững sờ soi lòng mình lại và tự hỏi phải chăng đây mới là tình yêu thật sự, còn những mối tình trước đây thật ra chỉ là cái na ná như vậy thôi hay sao? Quan đưa tay vỗ vỗ đầu cố tìm lại sự tỉnh táo tự chủ. Dạo gần đây anh không sáng tác được gì nhiều. Nó thật kỳ lạ đến mức nghịch lý! Không có sự rung động anh cũng không sáng tác được, chỉ một chút rung động thì tốt, nhưng bây giờ khi quả tim đập rộn rã quá sức thì cái thăng hoa lãng mạn gì đó mà anh thường nói bỗng biến đâu mất tiêu, vì giờ đây lúc nào anh cũng chỉ tơ tưởng đến bóng hồng ấy thì còn tập trung được gì mà sáng tác nữa! Diễm Phượng vẫn lịch sự nhã nhặn mỗi khi Quan tìm cách tiếp xúc nàng, nhưng cái thông điệp anh nhận được từ cô gái ấy thì càng ngày càng rõ ràng: nàng không xem anh là một đối tượng tình cảm, mặc dù Quan không thấy nàng qua lại với ai. Lần gần đây nhất Diễm Phượng đã điềm đạm bảo anh: -Anh Quan à, Phượng rất quý anh và cám ơn cái thịnh tình của anh dành cho, nhưng Phượng thật sự không muốn làm mất thêm thời gian của anh đâu. Nét thất vọng thoáng qua rất nhanh, Quan nồng nàn: -Dành thời gian cho em là niềm hạnh phúc nhất của anh chứ sao gọi là mất thời gian được hả Phượng? -Dạ, ý Phượng là sẽ hữu ích hơn cho anh khi anh dùng thời gian đó cho một cô gái nào khác thích hợp với mình hơn. Nhưng Quan vẫn kiên nhẫn đến trường Diễm Phượng dạy chờ đón để gặp gỡ nói chuyện. Chỉ được nhìn khuôn mặt xinh xắn thùy mị ấy là quả tim đang khắc khoải yêu thương trong lồng ngực anh như được một bàn tay dịu dàng vuốt ve dỗ dành để thôi quấy phá. Nó lập tức ngoan ngoãn dịu xuống, để rồi lại bướng bỉnh gào thét khi anh trở về nhà. Đôi khi anh bật cười chua chát cho cái si tình của mình. Quan nào hay biết anh càng nhọc lòng đeo đuổi Diễm Phượng thì Huệ lại càng căm ghét nàng, dần dần đến mức độ độc ác. Khi cha mẹ Diễm Phượng qua đời khiến nàng rơi vào cảnh nghèo nàn cơ cực, Huệ lấy làm hả hê vì cô nghĩ Quan sẽ không dại gì tiếp tục theo đuổi một cô gái nghèo xơ nợ nần ngập đầu như vậy. Cô biết Quan tuy bay bướm nhưng là một con người thực tế, gái đẹp bao quanh anh ta thiếu gì mà lại đâm đầu vào một người như Diễm Phượng để mà cõng cục nợ thay cho con bé! Nhưng đời vẫn có những sự bất ngờ đôi khi đến tàn nhẫn, Quan vẫn say mê Diễm Phượng và không hề từ bỏ ý định đeo đuổi nàng, trước sự cay đắng đến uất nghẹn của Huệ. Cục tự ái và sự cay cú dâng lên đến đỉnh đầu, Huệ nghiến răng tự nhủ lòng sẽ làm cho Diễm Phượng phải đau khổ để cho hả những uất ức đắng cay cô gánh chịu lâu nay vì sự hờ hững của Quan. Hừ, từ ngày biết con nhỏ đó anh ta như bị bỏ bùa, không biết nó cho ăn cái dãi gì mà anh ta si mê hết mức tưởng tượng, trong khi ngày xưa nói yêu mình mà có bao giờ anh ta quỵ lụy đến thế đâu. Thật là đáng ghét! À, tại sao không nhờ cô Chanh thử xem? Từ nhỏ đến giờ cô rất thương và nuông chìu mình. Một vài giọt nước mắt và làm bộ đau khổ nhõng nhẽo một chút sẽ làm mềm lòng cô thôi, khi ấy sao cô nỡ thấy đứa cháu cưng bị một con ranh giật mất người yêu như vậy chứ! Nghĩ là làm, thứ Bảy hôm ấy Huệ ghé tiệm mua một ít bánh trái hảo hạng mà bà cô ruột của cô rất thích làm quà, xong đến nhà bà Chanh. Bà đã trung niên nhưng vẫn còn độc thân nên chỉ sống một mình cùng hai con mèo làm thú cưng để ẵm bồng vuốt ve. Vì cuộc sống đơn độc tẻ nhạt, thấy Huệ đến chơi bà mừng lắm, cười niềm nở: -Kìa Huệ, lâu rồi không gặp trông cháu thật xinh quá! -Dạ cháu cám ơn cô. Bà Chanh kéo tay Huệ ngồi xuống ghế cạnh bên mình, hỏi thăm: -Sao cháu ra trường đi làm có được không, hôm nay rảnh không đi chơi sao mà đến thăm cô thế này? Huệ cười ỏn ẻn: -Dạ đi chơi thì cũng có lúc thôi cô, còn thăm viếng cô vẫn là điều quan trọng đối với cháu mà. Rồi cô đưa bao bánh trái đặt lên bàn, giọng nhẹ nhàng: -Cháu biếu cô ít bánh trái để cô dùng lấy thảo. Bà Chanh cảm động xoa tóc Huệ khen vùi: -Cháu thật hiếu thảo và ngoan quá. Tới thăm cô là quý rồi, còn quà cáp chi nữa cho tốn kém. Huệ mùi mẫn: -Dạ có chút xíu thôi mà cô, đâu đáng gì so với tình thương của cô dành cho cháu từ bé đến giờ. Câu nói chí tình chí nghĩa của đứa cháu gái khiến người cô đứng tuổi không con cảm động đến gần ứa nước mắt. Trong đám con cháu trong gia đình, Huệ là cô bé mà bà thương yêu nhất. Chính bà ngày xưa dạy cho cô những chữ cái vỡ lòng đầu tiên kia mà, rồi còn cầm bàn tay bé xíu ấy nắn nót tập viết cho cô. Thời gian trôi nhanh quá, mới đó mà nó đã thành một cô gái xinh đẹp thế này rồi. Bà bồi hồi nói: -Cháu quả là một cô gái có tình nghĩa rất đáng yêu. Rồi bà nheo mắt nhìn Huệ cười tinh nghịch: -Chàng trai nào mà được cháu chọn thì thật quá may mắn cho anh ta! Bà Chanh vừa thốt ra câu này thì khuôn mặt Huệ bỗng chảy xuống buồn xo, mắt ươn ướt như đang tủi hờn đau đớn. Bà Chanh chột dạ hỏi: -Sao vậy Huệ, có gì làm cháu buồn à? Huệ bắt đầu rơm rớm nước mắt thút thít: -Nghe cô khen như vậy mà cháu buồn và tủi thân quá cô ơi! Nhìn đứa cháu cưng rấm rức khóc mà bà Chanh xót cả ruột. Có chuyện gì làm cho nó xúc động đến thế kia? Ở tuổi này chắc loanh quanh cũng là chuyện tình cảm rồi. Bà Chanh lo âu gặng hỏi: -Có chuyện gì cháu nói cho cô biết đi Huệ? Huệ mới đầu chỉ muốn đóng tuồng thật, nhưng không ngờ khi nghe câu nói của người cô động thấu vào nỗi đau, cô khóc thật sự. Huệ sụt sịt mũi kể lể: -Cháu làm gì được cái may mắn như cô nói, tới tuổi này có mối tình đầu cũng bị người ta giật mất rồi. Cháu khổ quá cô à! Điều này thì Huệ nói hoàn toàn theo cảm tính, chứ thật ra cô không nghe được Quan và Diễm Phượng nói gì với nhau thì làm sao biết được Diễm Phượng có mồi chài quyến rũ Quan hay không. Thực tế rõ ràng là Quan đeo bám Diễm Phượng ráo riết, nhưng vì ghét nàng nên Huệ mới thốt lên một câu đầy tính cáo buộc ấy thôi! Ánh mắt đầy xót xa, bà Chanh ái ngại hỏi: -Chuyện là thế nào, ai giật người yêu của cháu à? Huệ đưa tay quệt mắt mếu máo nghe rất não lòng, dù điều cô nói chẳng hề đúng sự thật: -Là nhỏ bạn của cháu mới tức đó cô. Cháu tin tưởng nó là bạn vậy mà nó nỡ cướp người yêu của cháu. Bà Chanh nhìn đứa cháu đang buồn khổ mà cũng ray rứt như nỗi đau của chính mình. Ngày xưa bà cũng đã từng yêu một người bằng cả trái tim, để rồi bị cô bạn thân mà bà tin tưởng nhất đang tâm giật khỏi tay bà. Họ lén lút qua lại với nhau từ lúc nào bà cũng chẳng rõ, đến khi bà ê chề phát hiện thì cô bạn đã thai nghén khóc lóc vắn dài, còn người yêu của bà vì trách nhiệm với đứa con nên chỉ bù đắp cho tình yêu của bà bằng một câu xin lỗi rồi cưới cô bạn kia. Khốn nạn thay, bà cần quái gì câu xin lỗi đầu môi ấy, nó có lấp nổi sự mất mát và hụt hẫng đến vỡ tim của bà hay không? Ai sẽ đền bù cho những ngày tháng sau đó bà sống vật vờ với đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ và sưng đỏ vì đầm đìa nước mắt? Ai sẽ giúp bà lấy lại niềm tin vào tình yêu, tình bạn, để rồi tuổi xuân của bà trôi qua như một cái bóng lẻ loi bên cuộc đời? Ai sẽ bồi thường cho cuộc sống cô đơn tẻ nhạt của bà bây giờ? Ai, ai, ai? Đôi mắt bà Chanh quắc lại với một nỗi oán hận tràn lên ngập óc. Những kẻ cướp giật tình yêu của người khác như vậy khiến cho người ta ngập ngụa trong khổ sầu quả nhiên đáng bị trừng phạt. Song… bà làm được gì hơn cho đứa cháu yêu ngoài những lời an ủi động viên! Tiếng nấc uất nghẹn của Huệ vang lên kéo bà Chanh về hiện thực: -Con nhỏ ấy chẳng xa lạ gì với cô đâu đó cô! Đẩy cặp kính đang trễ xuống sống mũi lên, bà Chanh nhíu mày ngạc nhiên: -Cô biết nó à, là ai vậy? Huệ vung tay kêu nhanh: -Nó là nhỏ Diễm Phượng dạy cấp ba môn Việt Văn trường cô đó. Bà Chanh nhăn mặt thảng thốt: -Thật vậy sao cháu? Huệ xụ mặt phụng phịu: -Chẳng lẽ cháu nói dối với cô. Nó làm bộ hiền bên ngoài chứ không vừa đâu cô, cháu cũng đâu có ngờ! Bà Chanh lim dim đôi mắt khẽ lắc đầu như không muốn tin đó là sự thật. Sao lại thế này, con bé ở trường hiền lành dịu dàng lại dạy giỏi, từ học trò đến đồng nghiệp ai cũng quý mến. Thế mà dám làm một chuyện tán tận lương tâm đến thế với bạn gái của mình à? Đúng là nhìn bề ngoài không thể đánh giá lòng dạ con người! Môi mím lại căm phẫn, bà Chanh rít qua kẽ răng: -Được rồi, một người kém đạo đức như vậy, cô tuyệt đối không thể dung túng trong ngôi trường cô đương chủ nhiệm. Làm bộ mặt ngơ ngác ngây thơ, Huệ dò la: -Nhưng… mình làm gì được nó đâu cô? Chỉ có cháu là khổ thôi. Bà Chanh đanh mặt lại đầy vẻ quyết tâm: -Cô sẽ tìm cách tống cổ nó ra khỏi trường và phê vào hồ sơ làm việc của nó là một giáo viên kém tư cách, để xem nó còn dạy dỗ được ai nữa không. Một con người như vậy không xứng đáng với nghề nhà giáo cao quý! Các em cấp ba nhiều em đã có những biến đổi tâm sinh lý quan trọng và bước vào ngưỡng cửa yêu đương, có một cô giáo với một tấm gương xấu xa như vậy sẽ ảnh hưởng rất hại cho các em. Huệ gục mặt vào đùi bà Chanh nũng nịu như hồi còn nhỏ: -Cháu cám ơn cô, chỉ có cô là hiểu và thương cháu nhất! Bà Chanh hài lòng vuốt tóc đứa cháu gái, không thấy được đôi môi đỏ ấy đang kín đáo nhếch lên một nụ cười thỏa mãn.

☘︎