CHƯƠNG 9
Ngoắc tay ra dấu cho người đạp xích lô, Diễm Phượng kêu lên: -Đến nơi rồi chú ơi, xin làm ơn cho tôi xuống! Diễm Phượng trả tiền xong tất tả đi vào quán nước bình dân bên đường, nơi mà nàng hẹn gặp Thoa. Trời nóng quá, Diễm Phượng tháo chiếc nón lá trên đầu xuống quạt quạt, mắt bồn chồn trông ngóng ra phía con đường. Hôm nọ kẹt quá nàng mới tới tìm Thoa hỏi vay tiền mua một chiếc xe đạp cũ mà lòng ngại ngùng vô cùng. Lúc ấy Thoa đang vội chuẩn bị đi làm nên không nói được gì nhiều. Để tiết kiệm cái ngân sách lúc nào cũng lép kẹp của mình, Diễm Phượng chỉ gọi một ly trà đá. Nước mát làm dịu bớt cơn khát và cái nóng hừng hực, nhưng chẳng làm dịu được cơn sốt trăn trở trong lòng nàng. Từ khi cha mẹ mất phải rời xa khỏi căn nhà xinh đẹp quen cũ với nợ nần chất ngất, nàng sống nghèo khổ trong căn trọ rẻ tiền rất thảm hại, tiền lương nghề dạy học ngoài việc lo cho cuộc sống hết sức đạm bạc còn lại bao nhiêu đổ hết vào tiền trả nợ. Tay chống cằm ngồi nghĩ lại chuyện đời mình trong mấy năm qua, Diễm Phượng thở dài buồn muốn rơi nước mắt, thấy nó chỉ là một chuỗi của những tai ương nối tiếp nhau để đày đọa tinh thần nàng. Cha mẹ chết, mất hết nhà cửa, nợ nần, rồi gần đây nhất là công việc. Diễm Phượng là một cô giáo tận tâm hiền lành, vậy mà không hiểu sao người ta lại sa thải nàng. Diễm Phượng vẫn không quên giọng nói lạnh băng của bà Chanh, người hiệu trưởng khi gặp nàng trong phòng giáo viên vào một ngày năm ngoái: -Chút nữa sau giờ dạy cô vào văn phòng tôi có chút việc. Nghe cách nói và nhìn thái độ của bà, Diễm Phượng hoang mang vô cùng, một nỗi lo sợ từ đâu ùa tới. Bà ấy cần gặp riêng để làm gì, có chuyện gì để nói kia chứ? Tan giờ học, nàng tức tốc đến văn phòng bà Chanh, đứng bên ngoài gõ nhẹ cửa. -Mời vào! Diễm Phượng rón rén bước vào mà trống ngực đánh thình thịch. Thấy bà hiệu trưởng ngồi trên ghế, loại ghế xoay văn phòng, ngước mặt lên nhìn nàng bằng ánh mắt thiếu thiện cảm. Bà hất hàm nói như ra lệnh: -Cô ngồi đi! -Dạ cám ơn chị. Bà Chanh là một vị hiệu trưởng nghiêm khắc ai cũng biết, mới đổi về trường này đâu khoảng hai năm nay. Bình thường trong những cuộc họp giáo viên bà cũng nói chuyện bình thường không có gì gọi là đanh ác, chẳng hiểu sao hôm nay lại có thái độ khó chịu với nàng thế kia. Diễm Phượng ái ngại ngồi xuống, nhìn bà với đôi mắt lo âu chờ đợi không biết câu chuyện sắp tới sẽ là gì. Nàng không phải đợi lâu thì đã nghe giọng bà Chanh sắt lạnh: -Tôi nhận được một số thư phàn nàn về cô, vì uy tín của trường rất tiếc tôi bắt buộc phải cho cô ngưng công việc. Ngày mai cô không phải đến nữa. Lương tháng này của cô sẽ được điều chỉnh hợp lý với số ngày làm việc của cô. Bàng hoàng như bị bát nước lạnh hất vào mặt, Diễm Phượng tròn mắt run rẩy kêu lên: -Em… em bị phàn nàn à, vì chuyện gì kia chứ? Nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng vô cảm, bà Chanh đáp giọng đều đều: -Cô hay hẹn hò với bạn trai trước trường sau giờ tan lớp, tạo ra hình ảnh không đẹp với nghề nhà giáo cao quý, làm gương xấu cho học trò. Cô nghĩ như vậy có đáng bị phàn nàn không? Diễm Phượng chưng hửng, nàng có đời nào hẹn hò với ai, chỉ có Quan hay đến tìm nàng bất chợt sau giờ tan trường. Đó là ý muốn của riêng anh ta, nàng đâu có hẹn và cũng làm sao ngăn cản anh ta được chứ. Cái lý do nghe vô lý như đùa mà bà ta cũng nói ra được. Diễm Phượng mím môi hỏi: -Chị cho phép em xem những thơ phàn nàn ấy đi ạ! Bà Chanh nghiêm mặt lại: -Những thư góp ý xây dựng đều được bảo đảm bí mật danh tánh cho người báo cáo. Rất tiếc tôi không thỏa mãn yêu cầu của cô được. Uất đến muốn ngất đi, Diễm Phượng cố phân trần: -Nhưng… như vậy làm sao em biết thật sự có người khiếu nại chứ? Chồm mình tới chống tay lên bàn, bà hiệu trưởng gằn giọng: -Cô nói vậy tức là ám chỉ tôi đặt điều vu khống cô sao? Diễm Phượng cúi mặt, nhỏ giọng: -Dạ em đâu dám có ý đó. Xin lỗi chị. -Còn gì nữa không? Nếu không xin phép cô, tôi bận lắm. Hốt hoảng, Diễm Phượng ngước lên rối rít: -Chị ơi, em không có hẹn ai hết, anh ta tự đến tìm em mà. Nhìn nàng với đôi mắt lạnh lùng, bà đáp tàn nhẫn: -Tôi chẳng thể làm gì hơn, rất tiếc. Quá tuyệt vọng vì cuộc sống sinh tồn đang bị đe doạ, Diễm Phượng nắm bàn tay bà Chanh đang đặt trên bàn, van nài thống thiết: -Em năn nỉ chị mà, đừng sa thải em nha chị. Em sẽ cố gắng không gặp ai nữa hết! Ra vẻ chân tình thông cảm, bà Chanh dịu giọng, trong cái nhẹ nhàng ấy Diễm Phượng nhận ra đầy chất giả dối: -Phải chi cô biết trước như vậy thì hay biết mấy, bây giờ xảy ra chuyện rồi tôi giữ cô lại sẽ khiến người ta phàn nàn là bao che dung túng. Cô thông cảm giùm, tôi cũng khổ tâm lắm khi quyết định như vậy. Diễm Phượng thất thểu ra về mà lòng cay đắng muôn phần, rõ ràng họ viện cớ để đuổi nàng rồi, mà sao lại có người nhẫn tâm muốn hãm hại nàng? Diễm Phượng tự thấy mình lễ phép nhã nhặn với mọi người, đâu có gây thù chuốc oán với ai đâu mà lại bị khiếu nại. Mà dù có thế đi nữa cũng phải có thông báo, cảnh cáo trước chứ ai lại sa thải một cách đường đột tùy tiện như thế này. Càng nghĩ Diễm Phượng càng uất, nhưng tình cảnh nghèo nàn thân cô thế cô, nàng kiếm ai ra mà bênh vực cho mình. Chung quy cái phận nghèo làm gì cũng khổ. Về đến nhà nàng héo úa cả ruột gan, mệt rã rời mà cái buồn lo nó chặn lên tới họng, ăn không muốn nỗi. Bao nhiêu chi phí của cuộc sống giờ lấy đâu ra mà chi trả, nợ nần lãi mẹ đẻ lãi con. Diễm Phượng đau xót nằm vật ra chiếu, hai hàng nước mắt âm thầm nhỏ giọt ướt cả áo gối. Ngày hôm sau Diễm Phượng đạp xe đến mấy trường học lân cận xin việc, nhưng sau khi xem đơn của nàng thì nơi nào cũng từ chối nói chưa cần tuyển giáo viên. Đạp xe ròng rã cả ngày chân mỏi nhừ về nhà bụng đói muốn lả đi, nàng nấu gói mì ăn tạm bợ. Lo quá bụng dạ rối bời, không tìm ra việc gấp thì cuối tháng đâu có tiền trả nhà trọ, không khéo phải trở thành vô gia cư ngủ gầm cầu nay mai. Lại còn những phường bất hảo, những mụ tú bà buôn thịt người luôn liếm mép dòm ngó những cô gái sa cơ như nàng. Nghĩ đến đó Diễm Phượng rùng mình, cắn chặt đôi môi đang run rẩy muốn bật khóc. Những ngày kế tiếp, Diễm Phượng mua báo dò mục rao vặt xem có việc gì để xin làm. Đối với nàng bây giờ tình cảnh đã quá bi đát tuyệt vọng, bất cứ gì có thể làm được miễn là lương thiện không bán rẻ nhân cách nàng đều chấp nhận làm: rửa chén, bưng phở, dạy kèm, tiếp thị. Vất vả chạy ngược chạy xuôi thăm hỏi khắp nơi, sau cùng Diễm Phượng may mắn tìm được công việc làm gia sư dạy kèm tại gia cho một bé gái nhỏ tám tuổi tên là Mai Chi. Nhờ có đào tạo chuyên nghiệp về sư phạm, cộng với cung cách nhã nhặn, kiên nhẫn tận tụy, nàng tạo được niềm tin và quý mến của phụ huynh. Họ trả thù lao hậu hĩnh nên Diễm Phượng cũng sống được lây lất qua ngày. Nàng hy vọng tìm được thêm vài mối như vậy nữa thì sẽ khả quan hơn. Một ngày nọ Diễm Phượng như thường lệ đến dạy Mai Chi, lúc đó nàng đã dạy bé được vài tháng. Vừa vào nhà, Mai Chi nắm tay nàng hớn hở khoe: -Cô ơi, em mới được ba mẹ mua cho đàn dương cầm nè. Em sắp học chơi đàn rồi đó cô. Diễm Phượng mỉm cười dịu dàng hỏi: -Mai Chi thích chơi dương cầm lắm sao? Bé Chi gật đầu bộc bạch: -Dạ hồi trước thì em cũng chưa biết, nhưng hôm bữa đến nhà bạn em chơi, nghe nó đàn hay lắm nên em thích. Em mới nói với ba mẹ, vậy là ba mẹ mua đàn cho em học. Công nhận con nhà giàu sướng thiệt, thích gì là có ngay dù là món quà thật đắt đỏ. Mà đã có thời nàng cũng sướng như vậy kia mà! Mới có hơn hai năm mà nó như một ký ức xa vời từ kiếp nào. Một giọt buồn âm thầm lăn nhẹ trong tim cô gái nghèo. Xoa đầu cô học trò nhỏ, Diễm Phượng động viên: -Ừ, cô tin chắc chắn Chi rồi cũng sẽ đàn hay như bạn. Mai Chi tròn đôi mắt thơ ngây hỏi: -Vậy cô Phượng có biết đàn không? Nghiêng đầu cười, Diễm Phượng ra vẻ nhí nhảnh hỏi: -Sao Chi lại muốn biết điều đó nè? -Vì nếu cô biết, cô dạy Chi luôn đi, em thích cô dạy à. Diễm Phượng cười âu yếm: -Cô cũng chỉ biết sơ sơ thôi, nhưng nếu Chi thích cô sẽ đàn thử một bài cho em nghe. Chi chịu không? Mai Chi vỗ tay cười toe toét: -Hay quá, cô đàn đi cô! Diễm Phượng ngồi vào đàn, đôi tay thoáng run run với những ký ức của một thời quá khứ huy hoàng chợt hiện về đau thắt cả tim, những ngày đầm ấm xa xưa bên cha bên mẹ. Đã lâu lắm rồi nàng đâu còn cái cơ hội chơi món nghệ thuật thượng lưu này. Ngày ấy đi học nhạc với Lân, nàng luôn được thầy khen có khiếu đàn hay tiếp nhận giỏi. Đã có thời ngón đàn của nàng cũng rất điêu luyện đáng hãnh diện. Đời bao nhiêu dâu bể, nàng đã xa rời cái dĩ vãng đẹp đẽ hạnh phúc ngày ấy, xa lắm rồi! -Cô sao vậy, sao cô không đàn? Thấy Diễm Phượng ngồi thẩn thờ bên đàn, Mai Chi lay lay tay nàng giục. Gượng cười, Diễm Phượng xuề xòa: -Ừ, cô đàn đây. Mười ngón tay thon thả lướt nhẹ nhàng như múa lượn trên mặt phím ngà, âm thanh trầm bổng vút lên thật ngọt. Diễm Phượng như quên hẳn thân phận của mình lúc này, đắm chìm trong âm thanh và xúc cảm. Nàng không nhận ra bên kia rèm cửa, có một người đang sửng sốt vì tiếng đàn của cô giáo dạy kèm cho con gái mình sao lại tuyệt luân đến thế. Anh mê mẫn ngồi nghe. Khi tiếng đàn vừa dứt, Diễm Phượng quay lại nhìn bé Chi cười nhỏ nhẹ: -Sao nè, Chi có thích không? Bé Chi tròn xoe đôi mắt ra vẻ rất khâm phục: -Dạ thích lắm, cô Phượng đàn còn hay hơn bạn của Chi nữa. Cô dạy cho em đi cô. Diễm Phượng ôm Chi vào lòng, nhỏ nhẹ giải thích: -Chi đừng lo, cô giáo dạy đàn sắp tới của Chi còn giỏi hơn cô nữa. Thế nào em cũng đàn hay mà, vậy hen? Lúc đó thì cha của Mai Chi bước ra góp lời vào: -Tôi thấy cô giáo đàn hay lắm, nếu cô có thời gian và không ngại, xin cô dạy đàn luôn cho bé Chi. Như vậy chúng tôi khỏi phải tìm một người dạy nhạc khác, mà bé Chi cũng thích nữa. Chúng ta có thể thảo luận về học phí sau, được không cô? Cảnh, ba của Mai Chi là một người đàn ông chắc đã ngoài ba mươi, cung cách lịch thiệp, ăn mặc lúc nào cũng sang trọng, lại nói năng hoạt bát. Cảnh để ý cách dạy dỗ và đối đáp của Diễm Phượng với con gái mình, cảm nhận được nàng là một cô giáo tận tâm và hiền lành, trong lòng rất có thiện cảm, nên lẽ thường tình là muốn con gái mình được học từ một cô giáo như vậy. Về phần mình, nghe phụ huynh chính thức đề nghị dạy đàn cho Chi, Diễm Phượng mừng trong bụng vì có thêm một việc làm, nhưng cũng lo lo vì nàng chưa làm công việc này bao giờ. Mà thôi, dạy môn gì cũng có một nguyên tắc như nhau. Nàng là một cô giáo có chuyên môn hẳn hoi thì có gì mà sợ chứ. Nghĩ như vậy, Diễm Phượng khẽ gật đầu: -Dạ, nếu ông không ngại, tôi sẽ cố gắng. Cảnh vui vẻ hỏi: -Cô học đàn lâu chưa mà đàn điêu luyện thế? Nàng khiêm tốn: -Dạ, tôi học cũng được vài năm, đã bỏ lâu rồi nên tay nghề cũng có sa sút nhiều. Cười to lên, Cảnh bình luận: -Sa sút mà còn hay đến thế, vậy lúc bình thường thì cô đàn còn hay đến mức nào nhỉ! Lắc nhẹ đầu cười buồn, Diễm Phượng nhẹ giọng: -Dạ học cho vui vậy thôi, chứ tôi chưa bao giờ nghĩ ngón đàn của mình lại dùng để kiếm sống, nhưng vì hoàn cảnh thì cũng phải ráng thôi. Câu nói ẩn chứa sự ta thán nhẹ nhàng khiến Cảnh chú ý. Anh quan sát kỹ thấy cô gái này mặt mũi xinh đẹp, dáng vẻ thanh tú, phong cách khoan thai chứng tỏ trước đây chắc cũng là con nhà lá ngọc cành vàng, chẳng hiểu vì chuyện gì đưa đẩy mà bây giờ qua cách nói có vẻ rơi vào hoàn cảnh khó khăn buồn đời. Nhưng hỏi chi tiết thì không tiện rồi, có muốn biết cũng thật khó. Cảnh bèn lặng thinh nghĩ miên man. Rồi như sực nhớ ra điều gì, Cảnh “à” lên một tiếng, ôn tồn bảo: -Tôi có người bạn đang cần tuyển một nhạc công dương cầm đàn đệm ở vũ trường nơi nó làm quản lý, chỉ vài tiếng buổi tối thôi mà nghe nói cũng khá lắm. Nếu cô muốn làm việc đó thì để tôi hỏi nó giúp cô. Diễm Phượng nhíu mày suy nghĩ. Làm nhạc công ở vũ trường à? Nghe không hấp dẫn lắm nhưng cũng có vẻ lương thiện, mà nàng thì đang túng thiếu có việc làm là quý rồi còn câu nệ gì. Thôi kệ cứ xin làm thử, nếu không hạp thì rút lui cũng được chứ có sao đâu. Thế là từ đó Diễm Phượng có thêm một công việc buổi tối đánh đàn dương cầm cho vũ trường. Không khí náo nhiệt tràn ngập ánh đèn màu ở đó lúc đầu làm nàng choáng ngợp khó chịu, nhưng Diễm Phượng quyết tâm chịu khó vì công việc của mình, dặn lòng chỉ bán tài không bán thân. Có hôm gặp những gã uống rượu say bắt đầu nổi máu sàm sỡ đến nói năng khiếm nhã hoặc tìm cách nựng má bá vai làm Diễm Phượng vừa giận vừa ngượng đỏ tím cả mặt mũi. Người quản lý vũ trường cũng có nói ít lời che chở cho nàng, nhưng hình thức là chính vì họ đâu muốn làm mất lòng khách bao giờ, chỉ trừ những trường hợp quá quắt họ mới phải gọi bảo vệ. Diễm Phượng đi làm về mà vùi mặt vào gối khóc tức tưởi, buồn cho đời những cánh hoa bạc phận bỗng trở thành trò đùa cho khách thừa tiền vung vãi chọc ghẹo. Làm nhạc công thì cũng không nặng nhọc gì, nhưng chỉ là việc tạm thời chứ Diễm Phượng thật lòng không thích môi trường như thế này. Vả lại ngồi trình diễn nơi chốn đông người nàng phải thuê đồ mặc cho tươm tất một chút, thành ra tiền kiếm được thì lại tốn vào đó cũng đáng kể, cuối cùng cũng chẳng dư được bao nhiêu. Từ lúc gia đình tan nát đến giờ đã ba năm trôi qua, ba năm mà có cảm tưởng như dài vô tận, cuộc sống của Diễm Phượng thật đơn điệu tẻ nhạt, chìm ngập trong nghèo khó và buồn tủi. Đã từ lâu nàng không nhớ mình đã vào một tiệm ăn hay đi chơi đâu đó, chỉ sống trầm lặng trong cái vỏ cô quạnh của mình. Giờ ngấp nghé tuổi hai mươi sáu, nàng nghe tuổi xuân lặng lẽ trôi qua thật ảm đạm. Bạn bè thời trung học, đại học và những cô bạn đồng nghiệp trẻ từng người đều đã lên xe hoa lập gia đình. Rồi những đứa trẻ ra đời như những bông hoa xinh tươi tô điểm cho đời. Diễm Phượng lánh mặt không dám đến dự những đám tiệc cưới, tiệc sinh nhật, đầy tháng, thôi nôi mà những người bạn ấy mời. Một phần là bây giờ nàng nghèo áo quần lếch thếch quá, đi chỉ thêm tủi thân, và mỗi lần tiệc tùng lại tốn kém, nàng kham không xuể. Diễm Phượng có một ngoại hình khá nếu không muốn nói là xinh xắn thướt tha, lại ăn nói nhỏ nhẹ dễ thương nên hồi còn ở đại học và khi đi dạy cũng có vài người để ý theo đuổi. Lúc xưa khi đi học thì nàng chỉ cố sức học, rồi từ khi tai ương của gia cang đổ xuống thì nàng chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến vấn đề tình cảm nữa. Một phần vì màu đen của cuộc đời đã giết chết những lãng mạn mộng mơ, và một phần khác nàng chẳng thể quên được một người bạn cũ từ thời phổ thông ấy. Nàng hoảng sợ lạnh nhạt như trốn chạy khi nam giới tỏ lòng muốn đến với mình, để rồi sau đó đôi khi đêm xuống cô quạnh một mình trong căn trọ, Diễm Phượng mới thấm thía cái trống vắng trong tâm hồn, ước ao có một người tri kỷ đề bày tỏ tâm sự, một bờ vai để ngả đầu vào thổn thức, một vòng tay âu yếm an ủi chở che. Nếu nhận lời lấy Lân trước đây có lẽ đời Diễm Phượng không cơ cực như thế này. Chơi thân nhau từ lớp sáu, nàng biết Lân là một chàng trai tốt có thể nương tựa được, nhưng không hiểu sao Diễm Phượng lại không yêu anh được. Tình yêu thật kỳ lạ! Đôi khi nàng tự hỏi mà cũng không thể giải thích tại sao trái tim mình lại bướng bỉnh đến như vậy. Chẳng lẽ từ sâu thẳm, mình vẫn còn chờ đợi người ấy? Nhưng chờ gì đây khi mình yêu người ta mà người ta có yêu mình đâu? Người ta vẫn luôn tìm cách xa lánh mình kia mà! Biết vậy mà tại sao lại cứ nhớ thương tơ tưởng hoài! Có bao giờ người ấy còn nhớ mà trở lại tìm thăm mình không nhỉ? Cũng đã mấy năm rồi, nếu có chắc hẳn người ta sẽ biết mình đâu còn nơi ấy nữa! Nhiều lần Diễm Phượng kéo ngăn tủ lấy tấm tranh vẽ mà ngày xưa Bảo Thiệp tặng nàng nhân ngày sinh nhật ấy nhìn hình để nhớ người. Hình vẫn đẹp nhưng giờ người đã khác, nàng nhìn tranh mà lòng man mác buồn, rồi từng giọt sầu lặng lẽ tuôn rơi tự thương thân và xót cho duyên mình. Một cánh hoa phượng đang héo tàn, một cánh hoa phôi pha. Một chút sau thì Thoa cũng đến, cô vừa đi làm ra. Chìm đắm trong suy tưởng Diễm Phượng không nhận ra Thoa đến từ lúc nào. Thoa đưa tay trước mắt Diễm Phượng huơ huơ bảo: -Nè nhỏ, đang mơ mộng gì mà tao kêu nãy giờ không biết vậy? Yêu ông nào rồi phải không hay đang thầm tính hẹn hò gì đây? Thoa kéo ghế ngồi đối diện Diễm Phượng cười trêu đùa. Diễm Phượng đỏ mặt nhưng cũng bật cười, ước sao có được cái tính vui vẻ hay đùa như Thoa cho đời bớt khổ. Lườm bạn một cái, Diễm Phượng dài giọng: -Thôi tha giùm cái đi, nghèo rớt mồng tơi như tao ông nào thèm mà yêu đương với hẹn hò. Hài vừa phải thôi nhỏ! Thoa bĩu môi: -Ai biểu kén quá chi rồi ở đó mà than. Ông Lân mê mày gần chết lại từ chối, bây giờ ổng làm bác sĩ ngon lành lắm đó nghen. Rồi còn ông Quan ca nhạc sĩ kiêm vẽ kiểu thời trang nữa. Sao, nghĩ lại chưa, tao kiếm Lân tìm cách nói cho? Diễm Phượng dẩu môi lắc đầu quầy quậy: -Cho tao xin đi, làm vậy y như đi ăn xin hôn nhân của người ta. Tao cũng có tự ái nghen nhỏ. Với lại tao đâu có yêu Lân. Liếc Diễm Phượng, Thoa châm chọc: -Mày đó nghe, ông Lân rồi ông Quan mày đều không chịu, chẳng lẽ mày có ai rồi sao? Nghĩ Thoa đoán được nỗi lòng thầm kín của mình, Diễm Phượng thoáng đỏ mặt chối biến: -Tao làm gì có ai, nhỏ này vớ vẩn chưa? Thoa không buông tha, nhìn đăm đăm vào mặt Diễm Phượng trêu tiếp: -Không có gì mà mặt hồng lên vậy à? Khai ra mau! -Tao không có… Nói xong Diễm Phượng xụ mặt cúi gầm xuống. Thoa mơn trớn: -Nè, giỡn chút giận rồi hả nhỏ? Diễm Phượng ngước lên, làm bộ chanh chua: -Giỡn kiểu như mày dai như giẻ rách, nếu không ở quán biết tay tao nghe nhỏ! Hai cô gái nhìn nhau rồi… cùng phì cười. Chọc rồi giận, giận rồi cười, bây giờ đã lớn mà họ vẫn đùa giỡn y như lúc còn trẻ dại thời đi học. Một chút sau Diễm Phượng ngại ngùng hỏi: -Hôm trước gặp mày, tao… tao có nói… Thoa cắt ngang: -Biết rồi, tao có đem tiền theo nè. Muốn giờ tao đi với mày mua xe luôn không? -Bây giờ à? - Diễm Phượng ái ngại. Cong môi lên, Thoa nguýt bạn: -Không đi giờ thì mày lấy gì mà đi lại? Ai chở mày đến đây? -Tao đi xích lô thôi chứ có ai chở? -Vậy thì còn chờ gì mà không đi? Muốn tốn tiền đi xích lô mãi sao? Tao có xe nè, lên tao chở đi mua! Diễm Phượng xúc động cầm tay bạn rưng rưng: -Mày tốt với tao quá Thoa. Tao biết mày cũng chả dư giả gì, mượn tiền mày như thế này tao cũng ngại lắm… Thoa thở ra, lắc nhẹ đầu đáp xa vắng: -Mình là bạn thân từ lâu mà, trong lúc khó khăn giúp được gì thì giúp thôi. Tao cũng không hào hiệp như mày tưởng đâu. Mà thôi đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, mình đi đi! Hai người cùng đến tiệm bán xe đạp. Ngồi sau xe bạn trên đường đi, Diễm Phượng nghe lòng nao nao bồi hồi. Có được một người bạn tốt như Thoa là một điều an ủi rất lớn trong quãng đời đen tối hiện giờ. Mình cũng còn một người bạn thân khác cũng từ rất lâu, giờ này người ấy đâu rồi, sao không ở bên chia sẻ những nhọc nhằn khó khăn này cùng mình nhỉ? Hay là giờ này người ta đang êm ấm bên vợ con rồi cũng không chừng! Thoa bỗng quay đầu lại hỏi: -Đang nghĩ gì mà im re vậy nhỏ? Như sực tỉnh, Diễm Phượng ngơ ngác: -Ơ… đâu có gì! Rồi như để đánh trống lảng, Diễm Phượng hỏi: -Thoa này, công việc ở bệnh xá của mày bây giờ thế nào rồi? Thoa cố oang oang để át tiếng gió: -Bệnh xá nào nữa, họ thay đổi cơ cấu để giảm bớt nhân lực nên sa thải bớt một số nhân viên. Tao không may nằm trong số đó. Tao nghỉ làm ở chỗ đó cả hai tháng nay rồi. Diễm Phượng nghe nói bàng hoàng. Lúc trước nàng vẫn biết Thoa học ra y tá và từ khi ra trường thì làm ở cái bệnh xá đó. Hóa ra Thoa đã bị mất việc, vậy mà nàng còn đến mượn tiền của cô trong lúc người ta cũng túng thiếu ngặt nghèo. Đúng là vô duyên và bậy bạ hết sức! Lòng chợt tràn trề cay đắng khổ sở, Diễm Phượng rụt rè nói: -Mày mất việc rồi à? Tao xin lỗi mượn tiền mày không đúng lúc chút nào. Thôi đi vậy, mày cho tao về nha. Tao không mượn tiền của mày nữa đâu, nhưng dù sao tao cũng rất cám ơn mày. Giọng Diễm Phượng nói mà như tiếng khóc. Thoa nghịch ngợm xoay đầu lại cười nói: -Tao không còn làm ở bệnh xá chứ ai nói tao mất việc hồi nào mà mày nói nghe thảm vậy? Cứ đi mua xe không lo gì hết! Bất ngờ quá, Diễm Phượng chưng hửng: -Là sao, mày có việc khác rồi hả, sao hay vậy? Thoa vừa đạp xe vừa hào hứng kể: -Hay cái con khỉ mốc, chỉ hên thôi. Đang rầu thúi ruột vì mất việc làm ở chỗ bệnh xá, tao đi lang thang ngoài đường chán đời, tình cờ ngang khách sạn kia thấy họ dán bảng tuyển người làm. Ngoài nghề y tá ra tao biết quái gì công việc trong khách sạn, nhưng kẹt quá nhào vô lấy tờ đơn điền đại cầu may. Vậy mà chó ngáp phải ruồi, ba ngày sau họ gởi thư mời lên thật. Tao tưởng nằm mơ nữa chứ! Diễm Phượng bị hấp dẫn bởi câu chuyện của Thoa, chồm lên tựa đầu trên vai bạn nói: -Thật vậy à, rồi họ cho mày làm việc gì?… Khách sạn mà sao lại tuyển dụng y tá? Ê cẩn thận nghe nhỏ, coi chừng âm mưu kẻ xấu lừa đảo con gái ngây thơ nhẹ dạ để làm việc không tốt đó! Thoa với tay ra sau gõ nhẹ lên đầu Diễm Phượng, mắng khẽ: -Nhỏ này, mày nghĩ tới đâu rồi vậy? Chỗ người ta làm ăn đàng hoàng mà cứ ở đó nghi ngờ. Để tao kể cho nghe! -Ừ thì mày kể đi! - Diễm Phượng nóng lòng thúc hối. -Nhớ lại tao thấy còn mắc cười không tin được mình lại hên như vậy. Mày biết không, hôm đó tao vào gặp gã đó phỏng vấn. Hắn cầm tờ đơn xin việc của tao, rồi nhìn tao cười cười rất lém lỉnh làm như giỡn chơi vậy. Tao hoang mang quá, chỉ nghe hắn hỏi vài câu linh tinh chẳng đâu vào đâu cả. Vậy thôi rồi hắn phán ngắn gọn “Thôi được chúng tôi nhận cô.” Mày thấy chuyện có hài chưa? Khẽ chau mày, Diễm Phượng băn khoăn: -Sao lạ vậy? Coi chừng… có khi nào hắn thích mày không vậy? Thoa cười khanh khách: -Thích cái đầu mày thì có, ở đó mà ham!…hi hi… lúc đó tao cũng nghĩ như mày vậy, đúng là chủ quan xấu hổ chết được. Vô làm được một thời gian ngắn, tao gặp… Nói đến đây Thoa chợt im bặt một cách khó hiểu, rồi nói lảng ra: -… gặp được nhiều người cũng tử tế lắm. Lương lại khá hơn ở chỗ cũ nữa. Diễm Phượng thắc mắc: -Vậy họ giao cho mày làm công việc gì? -Dọn dẹp phòng ngủ cho khách. Hút bụi, thay ra giường, lau chùi buồng tắm, sắp xếp lại mọi thứ trong phòng cho gọn gàng ngăn nắp. Nói chung cũng không tệ tí nào. Tiền boa của khách ngon lành lắm nghe mày. -Vậy họ đối xử với mày ra sao, có bị chèn ép ức hiếp gì không? -Không hề, nếu không muốn nói là tốt hơn hồi ở bệnh xá nữa. Nghe Thoa hồ hởi kể với vẻ hài lòng, Diễm Phượng nuốt nước bọt, mừng cho bạn mà tủi cho mình. Thoa dù sao cũng may mắn hơn nàng, vừa mất việc làm chính quy thì lại có ngay việc khác ổn định lại khá hơn. Còn nàng có nghề dạy học cũng bị người ta trù dập tìm cách sa thải, bây giờ làm lắt nhắt lông bông chẳng có cái gì lâu dài. Gần đây Diễm Phượng nghe loáng thoáng gia đình bé Mai Chi có thể phải dọn nhà sang thành phố khác vì công ty của Cảnh, ba của bé dời trụ sở. Mà dù không có sự dời đổi ấy nàng cũng không thể làm nơi đó lâu được nữa. Dạo gần đây mỗi lần nàng đến dạy bé Mai Chi Cảnh đều tìm cách tiếp cận nàng, nói năng đẩy đưa xa gần, ánh mắt thèm khát tia dục vọng khiến Diễm Phượng rúm người lo sợ. Thôi thà phải bỏ việc chỗ đó chứ mỗi lần đến dạy mà thấp thỏm lo âu kiểu này bệnh tim mà chết! Còn cái việc nhạc công cho vũ trường thì chỉ bất đắc dĩ, lại một mình nó không đủ nuôi thân. Nghĩ đến đó Diễm Phượng bất giác thở dài chán nản. Không biết ở chỗ khách sạn Thoa làm họ còn tuyển người không nhỉ, biết đâu được! Thôi kệ cứ hỏi thăm có gì đâu mà mất. -Thoa này, theo mày thấy… ở chỗ mày làm họ còn cần thêm công nhân không? Giọng Thoa chùng xuống: -Hiện giờ thì tao không thấy họ yết bảng nữa, bộ… mày muốn xin việc làm trong khách sạn hả? Ngượng ngập ít giây, Diễm Phượng gật đầu: -Ừ, tao cần một công việc ổn định. -Tao sẽ hỏi họ xem có cần người không. Hôm trước tao không dám rũ mày vì… thấy mày tốt nghiệp đại học ra làm cô giáo hẳn hoi, mà bây giờ làm khách sạn, tao… Nụ cười méo xệch, Diễm Phượng vỗ nhẹ vai bạn cố nói đùa mà nước mắt ướt mi: -Thôi tao không còn sĩ diện hảo nữa đâu Thoa, miễn là việc lương thiện là tao làm. Cô giáo thì đã sao, cũng phải có cơm ăn chứ cầm cái bằng mà nhai được à? Mày cũng tốt nghiệp ra y tá mà cũng làm nhân viên khách sạn được, tại sao tao lại không? Cả hai chợt rơi vào im lặng. Giờ này dưới phố giao thông chằng chịt đường xá đông đúc như mạng nhện, kẹt đèn đỏ tứ tung. Hai cô gái vì vậy đi khá lâu mới đến nơi. Chủ tiệm ra tiếp đón là một người đàn ông trung niên chừng ngoài bốn mươi tuổi, ăn mặc không sang trọng nhưng tươm tất. Ông ta niềm nở: -Mời hai cô vào tiệm! Hôm nay các cô cần mua phụ tùng, sửa chữa xe, mua xe cũ hay mua nguyên xe mới nào? Vì là người rỗng túi, Diễm Phượng trở nên rụt rè bối rối đứng nép sau lưng Thoa. Đúng là mạnh nhờ gạo bạo nhờ tiền, khi không có tiền thì đi đâu người ta cũng cảm thấy yếu đuối thấp hèn, mặc dù giá trị nhân cách thì chưa chắc ai hơn ai. Thoa bước lên mạnh dạn đáp: -Dạ cám ơn chú. Tụi cháu cần mua một xe đạp mới, loại thiết kế riêng cho nữ càng tốt. Nghe giọng nói đĩnh đạc của Thoa, Diễm Phượng tái mặt, giật giật khẽ tay áo Thoa thầm thì: -Ê Thoa, tao chỉ muốn mua một chiếc xe cũ rẻ rẻ thôi, sao mày lại kêu mua xe mới, rồi tiền đâu tao trả lại? Vẫn nét mặt tỉnh rụi Thoa quay lại xuỵt nhỏ: -Im lặng đi, để tao mua cho, không nói gì hết! Chủ tiệm cười toe toét, đưa tay làm động tác mời: -Vậy thì mời hai cô đi vào gian này, sẽ có đủ loại xe đạp nữ trang nhã cho hai cô chọn. Diễm Phượng đi sau lưng Thoa theo gót ông chủ tiệm đi vào mà ruột gan rối bời, không rõ cô bạn vui tính nghịch ngợm này đang bày trò gì. Nếu mà chơi trò lấy le vung tay quá trán rồi sau đó nàng lãnh đủ trả nợ thì chết nàng rồi. Nợ nần của nàng hiện còn cao như núi, bây giờ thêm món nợ này chịu gì cho thấu. Tự dưng Diễm Phượng cảm thấy hai chân nặng như đeo hai bao chì, lết không muốn nổi. Nàng đi theo mà nét mặt ủ dột sầu úa trông đến tội nghiệp! Ông chủ tiệm khoa tay hào hứng giới thiệu một lô xe, đủ kiểu đủ cỡ đủ giá. Diễm Phượng nghe chỉ hiểu lơ mơ vì đầu óc nàng có còn tập trung gì đâu, dụng ý của nàng là chỉ mua một chiếc xe cũ kia mà, nên tất cả xe ở khu này đều không thích hợp với túi tiền vốn đã xẹp lép của nàng. Mà đã không thích hợp thì còn hứng thú gì mà nhìn mà xem. Nhưng Diễm Phượng cũng phải công nhận xe nhiều kiểu đẹp thật, cộng với cái mùi hàng mới nhìn rất bắt mắt. Thoa tha hồ hỏi han lựa chọn này nọ, cô nói huyên thuyên với ông chủ những gì Diễm Phượng cũng chẳng nghe hết nữa. Sau cùng ông dẫn hai người vào phần cuối gian hàng, chỉ tay lên những chiếc xe treo cao ngất ngưởng trên tường, hăng say giảng giải: -Và sau cùng đây là mẫu xe nữ tốt nhất của tiệm chúng tôi, nguyên chiếc ngoại nhập, đắt tiền nhưng chạy cực nhẹ và bền. Diễm Phượng nghe Thoa hỏi tếu tếu có dụng ý: -Xe này đi chắc dễ bị mất lắm phải không ông chủ? Ông ta phì cười, gật gù ra vẻ hiểu biết, điềm nhiên đáp: -Cái gì tốt cũng vậy mà cô, nhưng mà cô yên tâm đi! Nếu cô sợ điều đó, tiệm chúng tôi có dịch vụ dán băng keo ngụy trang làm cho nó nhìn thật bèo để giảm thiểu sự chú ý. Còn khi nói đến vấn đề hên xui thì lúc xui rồi để chiếc dép đứt ra cũng bị mất nữa là. Thoa mỉm miệng cười vì cách nói chuyện thoải mái của ông chủ, nhưng thật ra cô đang suy nghĩ cân nhắc cẩn thận. Trong thâm tâm cô biết mình đã được giao trách nhiệm mua cho Diễm Phượng chiếc xe tốt nhất, nhưng vốn là người thực tế, cô nghĩ ngay đến việc bị mất cắp. Nội chiếc xe cũ của Diễm Phượng cũng đã bị trộm rồi, huống gì chiếc xe cao cấp này. Nhưng mặt khác cô cũng không muốn mang tiếng làm sai lời ủy thác mình đã được nhờ cậy, nên mới có câu hỏi khác thường như thế. Sau một phút đắn đo, Thoa quay sang hỏi Diễm Phượng: -Mày thích màu gì? Diễm Phượng ngơ ngẩn đáp: -Gì cũng được, càng ít nổi càng tốt. Ông chủ quay sang nàng góp ý: -Nếu hai cô muốn dán keo, thì màu gì cũng không sao, vì nó sẽ bị che mất rồi. -Vậy thì tôi thích màu hồng - Diễm Phượng đáp. -Hai cô có muốn dán keo không? Với đặc biệt chỉ mặt hàng này, chúng tôi sẽ dán keo chỉ nửa giá bình thường cho hai cô. Thoa nhanh nhẩu: -Dạ có chứ, nhưng nếu dán thì chừng nào xong? -Cô cho chúng tôi hai ngày. Thoa phẩy tay: -Vậy cũng được, cho tụi tôi lấy chiếc màu hồng đó đi! Ông chủ thoải mái: -Vậy mời hai cô đến quầy thu ngân làm giấy tờ. Diễm Phượng lẽo đẽo theo bên Thoa mà hoang mang khôn tả, còn Thoa thì thanh toán mọi thứ một cách rất bệ vệ. Nàng thấy Thoa rút trong ví cọc tiền mới tinh, một số tiền rất lớn khiến nàng sửng sốt và thật nóng lòng hỏi ngay cho rõ ràng. Giầy tờ hoàn tất xong xuôi, ông chủ tiệm đưa tờ hóa đơn căn dặn: -Chiều ngày mốt khoảng giờ này hai cô có thể trở lại lấy xe. Đây là biên lai! Cám ơn hai cô đã đến tiệm chúng tôi! Vừa quay lưng bước ra đường, Diễm Phượng nhíu mày kéo tay áo Thoa hỏi ngay: -Thoa, chuyện gì xảy ra vậy, tao muốn được giải thích? Thoa cười, đưa hai tay lên ra vẻ phân trần: -Có gì đâu mà giải thích. Mày nói mày bị mất xe, cần mua xe khác, bây giờ có xe khác rồi, vậy là xong. Được chưa? Diễm Phượng nóng nảy lắc đầu: -Nhưng tao đâu muốn mua xe mắc như vậy, mày thừa biết tao không thể mua xe mới, nói gì xe cao cấp. Vẫn ra vẻ lè phè không quan tâm, Thoa thủng thỉnh đáp: -Thì xem như tao tặng mày, khỏi lo chuyện trả lại. Vậy đi hen! Nhớ lại cọc tiền lớn mới cứng trong giỏ Thoa lúc nãy, Diễm Phượng mím môi suy đoán. Làm công nhân khách sạn bình thường Thoa kiếm đâu ra nhiều tiền thế kia? Chẳng lẽ… nó đã sa ngã mà bán cả danh dự làm những chuyện nhơ nhớp ấy. Chợt rùng mình, Diễm Phượng nghe mồm khô đắng, nàng níu vai Thoa rồi nhìn sâu vào mắt cô, nghiêm giọng: -Thoa, mày phải nói thật với tao, sao mày có tiền nhiều vậy, mày… đã làm gì rồi phải không? Thoa tròn vo đôi mắt, giọng run run: -Mày nói gì vậy Phượng, làm gì… là làm gì? Mày nghĩ tao xấu xa đến vậy sao? Thở ra, Diễm Phượng lắc đầu bộc bạch: -Không có, tao thương mày như chị em chứ sao nghĩ xấu gì mày. Nhưng tao… mày cũng biết cạm bẫy ngoài đời khắp nơi, đừng làm gì dại dột nha Thoa, hứa với tao đi? Thoa tặc lưỡi rồi bật ra cười: -Mày yên tâm đi, tao không có làm gì bậy bạ đâu. Nhìn vào mắt Thoa như để tìm niềm tin cho chính mình, Diễm Phượng gật khẽ đầu. Ít giây sau, nàng lên tiếng: -Vậy thì… tiền ấy… Thoa ngắt lời: -Tiền lương thiện đó nhỏ ơi. Tao… được công ty thưởng! Diễm Phượng nghiêng đầu chau mày hỏi, giọng không giấu được sự nghi ngờ: -Tiền thưởng? Mới vào làm chưa bao lâu mà được thưởng nhiều vậy sao? Thoa ra vẻ khổ sở cố giải bày: -Khổ quá, thật đó! Mày không tin tao cũng chịu, nhưng tao có thể hứa danh dự với mày bằng tình bạn bao nhiêu năm nay, tao không có làm gì xấu trái lương tâm đâu. Mày yên bụng chưa? Diễm Phượng miễn cưỡng gật đầu, chưa kịp nói gì thêm thì đã nghe Thoa nói tiếp với âu lo: -Thật ra có lo là lo cho mày hơn kìa, mày làm buổi tối trong vũ trường như vậy tao không yên tâm chút nào. Thôi để tao vào chỗ làm hỏi xem họ có việc gì cho mày không. Bây giờ thì leo lên tao chở về. Trên đường về Diễm Phượng không hỏi thêm gì nữa, lòng nàng nặng trĩu với bao nghi vấn và phiền lo. Hy vọng những gì Thoa nói là sự thật, đời nàng bây giờ đã khổ quá rồi, nàng không muốn người bạn gái thân nhất của mình phải bị vương vào bất cứ lưới độc nào của cuộc đời nữa.
☘︎