CHƯƠNG 10
Thả Diễm Phượng về lại căn trọ xong, Thoa gò lưng đạp xe về nhà, dù cơ thể mệt nhừ sau một ngày dài, cô rất vui vì đã giúp bạn mua xe thành công và hoàn tất nhiệm vụ mình được giao phó một cách tốt đẹp. Cô luôn có cái tâm nhiệt thành giúp đỡ người khác như vậy thật đáng quý. Lúc nãy khi trả tiền xe cho Diễm Phượng, Thoa nhẩm tính và thấy số tiền dư lại có thể mua thêm hai chiếc xe giống như vậy nữa mà vẫn còn thừa. Cô định bụng bữa nào có dịp sẽ hoàn trả chỗ tiền ấy lại cho người ta. Đến bây giờ đã vào làm trong khách sạn được một tháng mà Thoa thấy chuyện mình được nhận và cho một công việc tương đối tốt như vậy có vẻ thuận lợi một cách bất bình thường, gần như là mơ vậy. Cái khách sạn mang một cái tên thật lãng mạn Hoài Phượng 1 nghe như một tiệm cà phê hay phòng trà có lẽ là vận may của cô chăng? Đành rằng cái công việc ấy chẳng phải được người ta trọng vọng gì, nhưng là việc lương thiện, ổn định, có nhiều phúc lợi và lương bỗng không tệ. Còn nữa, cái khoản thu nhập từ tiền boa mới chính là nặng ký, gần như ngày nào cô cũng được tiền boa từ vài phòng, nếu cộng lại một tháng gần bằng cả tiền lương chính quy. Ngoài ra cô còn được cho ăn trưa miễn phí và được đối xử tử tế, trong một công ty có luật lệ công bằng nghiêm minh, không có hiện tượng ma cũ bắt ma mới hay chèn ép gì. So với tình trạng đang thất nghiệp, Thoa rất mãn nguyện với công việc hiện giờ, cô thắc mắc không biết chủ công ty là ai mà tốt như thế và tò mò muốn được gặp chủ nhân một lần vô cùng. Lúc mới vào làm đâu được một tuần, Thoa gặp một số nhân viên khác ở trong phòng giặt ủi, chắc cũng làm cùng công việc giống như cô. Có người hỏi thăm: -Em hình như là nhân viên mới ở đây phải không? Thoa thành thật gật đầu cười tươi rói đáp: -Dạ, đúng rồi chị. Một người khác lại hỏi: -Em xin việc ở đây lâu chưa mới được nhận vậy? Thoa tỉnh queo đáp: -Dạ lâu lắc gì đâu chị, em xin có ba ngày là được gọi phỏng vấn rồi được nhận luôn! Có vài tiếng trầm trồ xuýt xoa, rồi một người lên tiếng: -Em may mắn quá đó, ở đây phúc lợi tốt nên khi nào tuyển nhân viên là nhiều người xin việc lắm. Hồi trước chị cũng xin khá lâu mới được. -Vậy hả chị? Thoa đáp mà thoáng thấy hoang mang trong bụng, không hiểu sao mình may mắn dữ vậy. Nhớ lại anh chàng, tên gì cà, đúng rồi Đình, phỏng vấn cô hôm ấy hình như chỉ làm theo thủ tục chứ đã muốn nhận cô rồi. Chẳng lẽ… nhỏ Phượng đã nói đúng sao, có khi nào hắn có tình ý gì với mình chăng? Thoa lắc đầu cố xua đuổi cái ý tưởng ấy đi, thở một hơi rồi đẩy chiếc xe chất đầy khăn tắm, ra giường, khăn lau, xà phòng thuốc tẩy đủ loại, và các thứ linh tinh khác cho công việc của mình đi vào thang máy để lên các tầng lầu làm việc. Trong lúc đó tại văn phòng tổng giám đốc ở một tầng cao của khách sạn, người đàn ông đang ngồi trầm ngâm suy tưởng. Công ty anh tiếp tục phát triển tốt đẹp với doanh thu tăng đều đặn. Bây giờ khi tiền tài và danh vọng đã lên cao, trớ trêu thay anh lại cay đắng nhận ra nó chẳng đem lại cho mình sự ấm áp trong tâm hồn. Kể từ hôm đến tìm cô bạn cũ và biết nàng đã dọn đi đâu mất tự bao giờ, anh thấy mình như đánh mất đi một điều gì thật thiêng liêng vô giá, một sự nuối tiếc sâu nặng khiến nhiều lúc anh nghe lòng nhức buốt rồi thao thức trong đêm. Anh chợt nhận ra nàng vẫn chiếm giữ một vị trí không thể lay chuyển trong tim mình. Ngày lại qua ngày, anh tìm kiếm, chờ đợi, trông ngóng và nhớ thương. Anh quả thật giống như người đã đánh mất đi một nửa phần hồn mình vậy. Đã hơn tám mùa hè từ ngày anh học chung lớp với nàng, tám mùa hoa phượng nở, anh đã nhiều lần muốn quên nhưng không sao quên được cánh hoa phượng dịu dàng tinh khiết ấy, tình vẫn đỏ như màu hoa tươi thắm, như màu máu chảy trong trái tim anh. Tháng trước trong đợt tuyển thêm nhân viên cho khách sạn, Bảo Thiệp tự dưng tò mò cầm xấp hồ sơ của những người xin việc lên xem. Mọi lần Đình, trưởng ban nhân sự đảm trách việc này chứ Bảo Thiệp đời nào có thời gian mà xem. Không hiểu sao hôm đó anh lại hứng thú bất chợt như vậy. Lơ đãng nhìn vào một tờ đơn, Bảo Thiệp chợt nhướng mắt ngạc nhiên khi thấy cái tên quen thuộc: Võ Thị Minh Thoa. Sao giống tên người bạn học phổ thông xa xưa ấy nhỉ? Để xem năm sinh cố ấy thế nào! Đúng rồi, cùng năm sinh với mình, như vậy là cùng tuổi, chắc chính là cô bạn cùng lớp ngày ấy đây rồi. Lý do muốn làm cho công ty chúng tôi: thất nghiệp. Thiệp đưa tay xoa cằm phì cười. Cô bạn này vẫn ngay thẳng y như xưa, không biết đưa ra một lý do nghe cho nó ngoại giao hơn tí xíu nào! Không biết hoàn cảnh chồng con ra sao rồi mà bị thất nghiệp đi xin việc đúng vào công ty của mình như thế này. Cũng tội nghiệp! Thôi bạn cũ đang lúc sa cơ, cũng nên chiếu cố giúp đỡ cho có tình có nghĩa. Nghĩ vậy Bảo Thiệp bốc phôn lên gọi cho Đình: -Anh Đình đó hả? Tôi Thiệp nè. -Ô hô, Đình đây. Chuyện gì đó sếp? -Có người bạn của tôi đang cần việc làm. Nhờ anh tìm hiểu rồi thu xếp cho cổ một việc đỡ đỡ chút nghen! Tôi ký vào góc đơn xin việc của cổ đó. Cám ơn anh nhiều. -Xong ngay thưa sếp. Gác phôn xong, Bảo Thiệp ngửa đầu dựa vào ghế khép mắt lại. Đúng là tình yêu có muôn hình muôn vẻ, và anh đang phân vân không biết có ai yêu lạ lùng như mình chưa. Phải chi anh quên được nàng và yêu được một cô gái khác thì đơn giản quá rồi, đàng này… Chưa từng ngỏ lời yêu thương, chưa từng một lần hẹn hò, chưa từng một vòng tay ôm hay một nụ hôn, mà sao hình bóng người ấy lại sâu đậm như thế này! Khó hiểu thật! Vật vờ với bao dòng suy nghĩ trong tâm tưởng, một tia sáng chợt vút qua trí như một ánh chớp trong đêm đen mù mịt. Đúng rồi, hồi đó Thoa là bạn gái thân nhất của Phượng, biết đâu cô ấy biết chút gì tin tức về nàng. Đợi khi Thoa vào làm ở đây rồi, nhất định phải tìm cơ hội gặp cô ấy để thăm hỏi thế nào. Trên đôi môi anh thoáng một nụ cười hy vọng. Hai tuần sau gặp Đình trong văn phòng, Bảo Thiệp hỏi xã giao: -Sao rồi, mọi chuyện bên nhân sự của anh ổn hết chưa vậy Đình? Đình vui vẻ báo cáo: -Đâu vào đó hết rồi sếp. Đợt tuyển thêm nhân viên vừa rồi đã xong tốt đẹp. À suýt quên, theo chỉ thị của sếp, tôi đã tuyển cô bạn Minh Thoa của sếp rồi. -Cô ấy thế nào? Đình chép miệng, giải thích: -Trình độ tốt nghiệp đại học, có nghề y tá nhưng chẳng dùng được ở công ty mình. Trừ phi… - Đình nheo mắt cười nghịch ngợm đùa - … sếp tính làm ăn qua công nghệ y tế. Tạm thời tôi chỉ có thể giao cho cô ấy việc dọn phòng. Việc ấy dù sao cũng có thêm tiền boa. Đợi bên nhà hàng có nhu cầu tuyển nhân viên phục vụ chạy bàn thì có thể cho cô ấy công việc ấy nhẹ hơn mà lại có boa nhiều hơn, hoặc một thời gian nếu cổ làm tốt ở đây thì có thể thăng cấp lên làm quản lý khâu dọn phòng. Sếp thấy vậy được không? Bảo Thiệp gật gù hài lòng: -Ờ cũng được đó, cám ơn anh nhiều nhé Đình! -Không có gì, chuyện nhỏ mà sếp. Sau khi Đình ra khỏi văn phòng, Bảo Thiệp mở máy xem lịch làm việc của Thoa. Anh đưa tay xem đồng hồ, khẽ nhíu mày. Bây giờ hơi trễ rồi! Nhưng không sao, ngày mai cô ấy có làm, mình có thể tìm gặp được. Hôm sau Bảo Thiệp vào nhà ăn dành cho công nhân của khách sạn. Anh biết giờ này trong lịch làm việc là giờ ăn trưa của Thoa nên khả năng rất cao cô sẽ có mặt trong ấy. Thật ra, với tư cách tổng giám đốc công ty, anh có thể cho gọi Thoa lên văn phòng mình để hỏi chuyện dễ dàng, nhưng với một người bạn học cũ Bảo Thiệp không muốn gây ra cảm giác chủ tớ phân chia như vậy, mà sẽ làm cho Thoa mất tự nhiên và có thể tủi thân nữa. Xuất thân từ cuộc đời lam lũ tay trắng, Bảo Thiệp có một sự thấu hiểu và đồng cảm sâu sắc với những mảnh đời xác xơ nghèo khổ. Ký ức của những buổi nhặt bóng trên sân tennis nắng chói chang, mồ hôi đẫm áo mệt nhoài vẫn còn hiện hữu đậm nét trong trí Bảo Thiệp. Rồi những ngày làm tiếp viên nhà hàng và vũ trường bị những gã khách hắc ám nặng nhẹ hạch xách đủ điều. Làm sao anh có thể quên đi những ngày cơ hàn ấy! Cũng chẳng phải vì cái mặc cảm nghèo hèn mà anh đã từng tìm cách lẫn tránh người con gái anh yêu, người mà anh đã thầm gọi một cách âu yếm cánh phượng của lòng mình đó sao? Để rồi khi nghe thằng bạn thân thổ lộ tình cảm của mình với cô gái ấy, anh đành nuốt nước mắt vào tim để làm một quân sư bất đắc dĩ cho bạn! Nhưng nay đã có liên lạc với Thoa rồi, rất có thể anh sẽ tìm lại được Diễm Phượng, và lần này nếu ván chưa đóng thuyền Bảo Thiệp nhất định sẽ không bao giờ để mất nàng nữa. Trong lúc đó… Thoa chọn xong phần ăn rồi đem chiếc khay lại một bàn trong góc nhà ăn ngồi một mình. Giờ này cũng đã hơi quá trưa một chút, nhà ăn không phải trong giờ cao điểm nhưng cũng không vắng lắm. Phần ăn trưa miễn phí khá tươm tất và dinh dưỡng, vừa no bụng lại tiết kiệm thêm được một bữa ăn, Thoa không giấu được vẻ mãn nguyện trên nét mặt. Đang thất nghiệp bỗng dưng vớ được một việc như thế này, còn mong gì hơn nữa! Tuy vừa ý với việc làm, Thoa lại đang có một trăn trở khác. Sáng hôm kia nhỏ bạn thân đến tìm gấp. Khi ấy cô đang chuẩn bị đi làm nên chỉ nói được vắn tắt vài câu. Khổ thân con bé, nghèo xơ xác mà còn bị đứa ôn dịch nào lấy cắp chiếc xe đạp, nó hỏi xin vay tiền mua chiếc xe đạp cũ. Bây giờ đi đâu nó cũng phải đi bằng xích lô, lại tốn thêm tiền. Nghĩ đến Diễm Phượng, Thoa lại nghe nặng trong lòng. Nhà Thoa tuy không bi đát như Diễm Phượng nhưng cũng nghèo te tua. Ông bố thì cứ bệnh rề rề với chứng nghẽn tắc phổi kinh niên, bác sĩ nói là do hút thuốc quá độ lâu năm. Lúc còn trẻ khỏe thì kéo thuốc lá như đầu máy xe lửa, bây giờ hai lá phổi nát bấy thở khờ khè đờm dãi khùng khục mới biết sợ thì đã muộn! Mẹ cô bán xôi dạo cũng chẳng kiếm được bao nhiêu. Ông anh đã có gia đình leo nheo mấy đứa con cũng nghèo chẳng giúp được gì. Thấy nhỏ bạn tội quá làm sao đành lòng từ chối, mà vét hết tiền dành dụm cho nó mượn thì cũng không ổn. Rất thương và thông cảm với Diễm Phượng nhưng Thoa cũng hết cách. Thoa hiểu rõ Diễm Phượng không biết chuyện cô bị mất việc ở bệnh xá tháng trước, chứ nếu biết nhỏ ấy không bao giờ mở lời vay mượn cô đâu. Con bé rất biết điều và cả một bụng tự ái, nên chỉ khi đến đường cùng mới đi vay mượn như vậy. Tự nhiên chưa ăn mà Thoa đã nghe no ngang tới họng, mồm đắng nghét. Thẩn thờ nhìn lên vẫn đang trong dòng suy tư, cô chợt thấy ai quen quen. Đúng rồi, quen quá, phải là Thiệp bạn học hồi phổ thông của mình không nhỉ? Giống lắm luôn, nhưng bây giờ trông anh ta già dặn, lại phong trần lãng tử ghê. Ờ mà cũng phải, tám năm rồi còn gì! Mà sao anh ta lại ở đây, nhìn anh ta bình dân quá, chắc cũng xin được một chân trong khách sạn rồi cũng không chừng. Ngay lúc Thoa vừa nhận ra thì Bảo Thiệp điềm nhiên bước lại chiếc bàn cô đang ngồi. Hôm nay có chủ đích xuống tìm gặp Thoa nên Bảo Thiệp cố ý ăn mặc thật giản dị. Anh mặc một chiếc áo pull nâu và quần jean bạc bạc, giày thể thao. Bảo Thiệp kéo ghế ngồi trước đôi mắt mở to kinh ngạc của Thoa, nở nụ cười thân thiện, vui vẻ chào: -Phải Minh Thoa đó không? Mình là Bảo Thiệp bạn cũ đây. Thoa vẫn tròn đôi mắt, gật đầu xác nhận rồi cũng hỏi: -Ờ mình là Thoa nè, lâu ngày không gặp Thiệp khỏe không, mà Thiệp làm gì mà đi vào đây vậy? Nghiêng đầu cười nhẹ, Bảo Thiệp lảng tránh: -Cám ơn Thoa tôi cũng khỏe. Tôi có cái hẹn với người quen làm việc ở khách sạn này, vào đây tính kiếm ly nước uống thôi. Thoa tưởng thật nên nhiệt tình chỉ dẫn: -Ồ vậy thì Thiệp đi nhầm rồi. Chỗ này là nhà ăn của công nhân ở đây thôi, còn căn tin cho khách thì ở ngoài kia. Thiệp ra cửa, quẹo phải đi thẳng một khúc là thấy liền. Bảo Thiệp cười hiền lành. Thoa vẫn tốt bụng và nồng nhiệt giúp người khác như xưa. Ngày ấy tuy chơi không thân lắm nhưng học chung ba năm nên cũng biết nhau khá rõ. Đã nhiều năm hai người không gặp nhau. Bảo Thiệp để ý thấy tay Thoa vẫn không nhẫn, cho thấy cô vẫn chưa lập gia đình. Nhìn Thoa trong bộ đồ đồng phục công nhân, Bảo Thiệp thoáng ngậm ngùi với một niềm nuối tiếc không tên thoáng nhẹ qua hồn. Tà áo dài trắng hồn nhiên của các bạn gái trong lớp anh ngày xưa ấy đã như những cánh bướm bay xa mất rồi, chỉ còn là kỷ niệm đầy luyến lưu! “Tà áo ai bay trắng cả giấc mơ…” - lời bài hát dễ thương ấy lại văng vẳng hiện về. Tà áo trắng của người con gái tôi yêu! Giờ nàng ở nơi đâu? Thoáng hoài niệm khiến Bảo Thiệp lơ đãng không chú ý nhiều đến lời hướng dẫn của Thoa, anh thẫn thờ đáp: -Vậy hả? Cám ơn Thoa nhé! Rồi làm như vô tình không biết gì, Bảo Thiệp hỏi với giọng vui đùa: -Thoa làm ở đây à, công việc có dễ chịu không, có bị ai ăn hiếp gì không nè? Rất thật tình, Thoa hớn hở kể: -Thoa mới xin được vào làm ở đây. Vừa mới mất việc ở bệnh xá ngồi không hai tháng trời, đang lo quá là lo thì may sao được nhận vào chỗ này, mừng quá xá! Họ đối xử với Thoa tốt lắm, lại còn được ăn trưa miễn phí nữa. Nhìn nét mặt vui mừng của cô bạn cũ, Bảo Thiệp xúc động, nghe lâng lâng một niềm vui trong lòng. Hôm ấy tình cờ thấy hồ sơ xin việc của Thoa, anh đã làm một nghĩa cử, một việc làm rất nhỏ đối với anh nhưng lại quan trọng như thế nào đối với Thoa và đem lại cho cô niềm vui lớn lao như vậy. Chợt để ý đĩa thức ăn của Thoa vẫn còn đầy, không muốn làm mất thêm thời gian ăn của cô lúc này hơn nữa trước khi trở lại làm, Bảo Thiệp ý tứ đứng lên: -Chiều nay Thoa xong ca làm đợi Thiệp chút nha, Thiệp muốn hỏi thăm thêm ít chuyện. Bây giờ Thoa ăn đi kẻo phải trở lại làm với bụng đói thì không tốt đâu. Thoa nghĩ ngợi ít giây rồi đồng ý: -Ờ được rồi. Vậy chiều gặp lại Thiệp cũng ở đây nhen! Bảo Thiệp khẽ gật đầu, định dợm bước đi, rồi chợt quay lại dặn dò: -Nếu Thoa có khó khăn gì trong công việc cứ nói với anh Đình nha, Đình là bạn của tôi đó. Tôi nghĩ hắn cũng phải nể thằng bạn này ít nhiều mà giúp cho Thoa. Nói xong anh nhanh chân rảo bước đi thẳng. Thoa ngồi nhìn theo nheo mắt suy nghĩ. Thì ra Đình là bạn của Thiệp, như vậy có khi nào vì lý do đó mà Đình đã nhận cô vào một cách dễ dàng như thế chăng? Nhưng nói vậy cũng không có lý, vì Thiệp mới gặp tình cờ đây làm sao biết cô xin việc mà nhờ Đình giúp đỡ? Khó hiểu quá! Thôi ăn cái đã mà trở lại làm, có gì từ từ tính sau đi! Lên đến văn phòng mình, Bảo Thiệp gọi ngay cho Đình. Đình cùng trang lứa với Bảo Thiệp lại nói chuyện vui vẻ nên Bảo Thiệp chơi với anh như bạn. -Ê Đình này, giúp tôi chuyện này chút được không? -Nói thử xem sếp! -Chút về anh đổi xe với tôi nghen, cứ lấy xe tôi mà về, còn tôi sẽ đi xe anh. Mai lên công ty đổi lại. Dụng ý của Bảo Thiệp muốn mời Thoa đi ra quán nào đó để nói chuyện cho tiện. Anh không muốn ngồi la cà lâu nơi nhà ăn trong khách sạn lỡ có ai trong số những nhân viên nhận ra rồi hiểu lầm đồn đại bậy bạ thì cũng phiền. Mặt khác Bảo Thiệp chưa muốn tiết lộ cho Thoa biết thân thế hiện giờ của mình, cứ hãy gặp nhau nói chuyện xuề xòa như hai người bạn cũ sẽ hay hơn. Mà muốn như vậy phải cải trang chút xíu, đâu thể chở Thoa đi bằng chiếc xe hơi đắt tiền bóng lộn kia được. Thôi phải nhờ Đình mượn tạm chiếc xe gắn máy của hắn chiều nay. Đình nhíu mày ngạc nhiên, cười trong máy trêu đùa: -Chuyện lạ nhen, xưa giờ ai cũng muốn đi xe xịn, còn sếp lại muốn mượn chiếc xe máy cà tàng của tui. Có ý đồ gì đây sếp? Nhếch môi cười nhẹ, Bảo Thiệp lấp lửng: -Có gì đâu, lâu lâu thích đi xe của anh một chút cho đổi gió không được à! -Được ngay, sếp! Chút nữa tui lên văn phòng mình đổi chìa khóa xe. Chiều tan ca, Thoa xuống nhà ăn công nhân thì đã thấy Bảo Thiệp ngồi đợi sẵn đó từ lúc nào rồi với ly nước, tờ báo đưa lên cao như đang đọc che mất khuôn mặt. Thoa định ngồi xuống ghế đối diện thì Bảo Thiệp đã đứng lên, cười tươi nhã nhặn: -Thoa đi ra ngoài này với Thiệp! Nói xong anh quay gót, Thoa ngơ ngác bước theo. Tới chỗ đậu xe công nhân, Thoa thắc mắc quá bèn hỏi: -Đi đâu vậy Thiệp? Quay lại với nụ cười dễ dãi Bảo Thiệp đáp: -Lâu ngày bạn bè mới gặp lại, để Thiệp mời Thoa đi ăn gì một chút rồi nói chuyện luôn. Thoa đừng từ chối nha! Thoa nhíu mày ái ngại, ấp úng: -Nhưng mà … Bảo Thiệp ngắt lời: -Đi chút thôi không sao đâu, để Thiệp đưa Thoa đi. Vừa nói anh vừa dắt chiếc xe của Đình ra chỗ đậu. Thoa băn khoăn: -Nhưng còn xe của Thoa thì sao? -Cứ để đó, sáng mai Thiệp sẽ nhờ Đình đến đón Thoa đi làm, còn không chính Thiệp sẽ đón Thoa cũng được. Thoa còn ngần ngừ thì Bảo Thiệp hất cằm giục: -Lên xe đi Thoa! Lên xe ngồi mà Thoa vẫn còn ngỡ ngàng. Chưa từng trải qua mối tình nào, lần đầu ngồi sau một người đàn ông dù là bạn cũ cô cũng thấy một cảm giác kỳ lạ, vừa bối rối vừa hồi hộp. Tự nhiên Thoa hơi mất tự nhiên, không nhận ra mình đang cố ngồi xa anh ra. Bảo Thiệp đưa Thoa đến một nhà hàng, không phải loại cao cấp nhưng cũng khá lịch sự. Chẳng phải anh kẹo mà vì không muốn gây cảm giác choáng ngợp và đề phòng cho cô bạn cũ. Anh kéo ghế cho cô rồi hỏi: -Thoa dùng gì để Thiệp gọi cho? Cũng như Diễm Phượng, lâu lắm rồi Thoa có vào nhà hàng bao giờ đâu nên rất lạ lẫm và bỡ ngỡ, chẳng biết gì mà kêu. Cô ngại ngùng đáp: -Thiệp… cho Thoa món gì bình dân thôi được rồi! Bảo Thiệp nghe nói thoáng xót xa. Người nghèo lúc nào cũng có cảm giác này, tội nghiệp thật! Chắc Thoa ngại mắc mỏ tốn kém. Vừa lúc đó thì người hầu bàn đem thực đơn đến. Bảo Thiệp ân cần: -Hôm nay tôi đãi mà, đừng lo! Không ấy Thoa dùng món mì xào kiểu Ý với thịt gà và tôm nha? Thoa ái ngại đáp: -Ờ… tùy Thiệp vậy. Sau khi gọi món ăn xong, Bảo Thiệp gợi chuyện: -Ở nhà hai bác vẫn khỏe chứ Thoa? Thoa buồn buồn lắc đầu: -Mẹ mình thì khỏe, còn ba thì bị bệnh phổi kinh niên nên cũng không được khỏe lắm. -Vậy à? Cũng khổ quá ha! Thoa lặng im. Bảo Thiệp hỏi tiếp: -Trước khi làm việc ở khách sạn, Thoa làm bên ngành gì? -Y tá, nhưng rồi chỗ bệnh xá đó cắt giảm nhân công nên Thoa bị thất nghiệp. Còn Thiệp dạo này làm gì? Bảo Thiệp vòng vo đáp chung chung: -Đủ thứ hết, phụ tìm mua bất động sản, phụ xây sửa nhà, nói chung việc gì có thể thì làm thôi. -Chà, nhiều việc vậy à? Người hầu bàn mang thức ăn và nước uống đến. Hai người bắt đầu ăn. Vừa chuyển ly nước cam đến gần cho Thoa, Bảo Thiệp hỏi: -Lâu nay Thoa có gặp lại bạn cũ nào lớp mình hồi xưa không? Thoa nhỏ giọng: -Ngoài nhỏ Phượng ra, Thoa cũng chẳng gặp ai nữa. Hôm nay mới gặp lại Thiệp Thoa cũng bất ngờ lắm. Chỉ nghe tên Phượng mà tim Bảo Thiệp chợt đập nhanh rộn rã một cách bất thường, đôi mắt anh sáng lên một tia hạnh phúc nhưng vẫn cố ra vẻ bình thản hỏi tiếp: -Ô vậy hả? À mà phải rồi, hồi xưa hai bạn vẫn rất thân nhau mà. Phượng bây giờ ra sao rồi Thoa? Nghe hỏi đến Diễm Phượng, Thoa lại ủ rủ nhớ đến cái nan giải mà cô vẫn chưa nghĩ ra làm sao để ăn nói với Diễm Phượng về món tiền nàng muốn vay mượn hôm kia. Bảo Thiệp nhận ra ngay sắc diện trầm tư kém vui của Thoa. Sao vừa nhắc đến Phượng mà Thoa lại đăm chiêu thế kia? Chẳng lẽ nàng gặp vấn đề gì rồi à? Lòng chợt băn khăn lo lắng, anh gặng hỏi: -Bộ Phượng có gì không ổn sao Thoa? Mình đều là bạn bè cũ, nếu Phượng có gì Thoa nói cho Thiệp biết đi, biết đâu Thiệp giúp gì đó được! Thoa thở ra một hơi dài đáp: -Phượng nó mới bị mất chiếc xe đạp, bây giờ nó không có phương tiện đi lại khổ lắm. Bảo Thiệp nhíu mày hoang mang. Gia đình Phượng khá giả lắm kia mà, mất một chiếc xe đạp thì cha mẹ nàng sắm lại chiếc khác dể như lấy đồ trong túi, sao Thoa nói nghe có vẻ bi thảm vậy? Cố gắng đè nén sự nóng nảy trong lòng, Bảo Thiệp nhã nhặn: -Bộ ba mẹ Phượng không sắm lại cho bạn ấy xe khác sao? Thoa ngước lên nhìn Bảo Thiệp kinh ngạc vài giây rồi chợt hiểu. Bạn ấy lâu lắm rồi chắc không gặp Phượng nên đâu biết những biến cố tan thương xảy ra cho con bé. Thoa bèn buồn buồn đáp: -Ba mẹ Phượng mất lâu rồi Thiệp không biết sao? Quá bàng hoàng, Bảo Thiệp thảng thốt kêu lên, giọng như lạc đi: -Thật vậy hả Thoa, mất hồi nào? -Cũng khoảng ba năm rồi. Bảo Thiệp mím môi tê tái. Ba năm! Hèn chi lần đó anh ghé tìm nàng mà không được. Vậy thì đúng là Diễm Phượng đã phải dọn chỗ ở sau khi mất cha mẹ. Chắc hẳn nàng đau khổ vất vả lắm. Lâu nay nàng sinh sống với ai, ra sao? Bảo Thiệp tự hỏi mà nghe nhói buốt trong tim. Không kềm nổi sự nóng lòng nữa, Bảo Thiệp hỏi dồn với giọng run run vì xúc động: -Vì sao hai bác ấy mất đột ngột vậy? Còn Phượng bây giờ làm gì, ở đâu? Thoa chép miệng giải thích: -Ba nó làm ăn thua lỗ sao đó mà đổ bệnh rồi chết. Mẹ nó buồn quá nên cũng bệnh rồi chết sau đó không lâu. Tiền của gia đình nó mất hết để trả nợ làm ăn và chi phí y tế, kể cả căn nhà, nên nó phải dọn ra ở thuê một căn trọ nhỏ xíu trong một khu phố lao động hỗn tạp vô cùng. Thoa biết nó còn mắc nợ nhiều lắm nhưng nhỏ đó tự ái nên không nói rõ. Nó đi dạy đâu được hai ba năm thì bị người ta tìm cách sa thải, giờ nó đi dạy kèm lây lất sống qua ngày thôi. -Vậy… Phượng đã có gia đình chưa Thoa? Thoa khe khẽ lắc đầu: -Nó buồn và sống lặng lẽ lắm, chẳng thấy nó nói chuyện tình cảm gì. Cũng có một ông kia yêu nó lâu rồi. Có lúc túng khổ quá nó định lấy ông ta cho xong dù chẳng yêu gì ông ta, nhưng Thoa khuyên nó đừng đem hạnh phúc cả đời ra mà đổi đi như vậy. Nó mới thôi… -… À, nó còn đi đánh đàn buổi tối ở vũ trường để kiếm thêm nữa - Thoa bổ sung. Bảo Thiệp nghe kể mà như nghẹn nơi cổ họng. Trời ơi, tội nghiệp cho em quá, cánh hoa mong manh của lòng tôi! Trong lúc tôi làm ăn phát đạt, công danh phất lên vùn vụt, tiền bạc dư giả quá độ thì người con gái tôi yêu lại đang sống vất vưởng trong nghèo khổ tận cùng. Sao tôi lại có thể vô tình không tận sức tìm nàng để bây giờ hiểu ra lại ray rứt hối tiếc thế này! Thật ra Bảo Thiệp cũng đã có tìm kiếm Diễm Phượng, nhưng không toàn tâm toàn sức. Một phần anh nghĩ chắc gia đình Diễm Phượng chỉ muốn dọn đến một nơi nào khác thích hợp hơn thôi, và một phần khi ấy anh cũng đang muốn cố quên một tình yêu đơn phương mà anh nghĩ chẳng bao giờ có tương lai. Bảo Thiệp đâu hề biết trong ngần ấy thời gian Diễm Phượng cũng mang nặng hình bóng anh trong tim. Hai người thầm lặng yêu nhau, chẳng ai dám ngỏ lòng mình, sống mỗi người một cuộc đời riêng biệt như hai chiếc bóng trên hai con đường song song, kẻ thì giàu sang chất ngất, người lại quằn quại trong khổ nghèo. Mãi đeo đuổi trong suy tưởng và sự dằn vặt thấu tim gan, Bảo Thiệp không nhận ra nãy giờ anh gục đầu vào tay và để lộ vẻ khổ đau hằn sâu trên gương mặt. Thoa nhận ra và ngạc nhiên vô cùng, không hình dung ra được tại sao câu chuyện của một người bạn cũ mà lại làm cho Bảo Thiệp bị chấn động đến như vậy. Cô ái ngại hỏi: -Thiệp… Thiệp không sao chứ? Như choàng tỉnh, Bảo Thiệp ngơ ngẩn: -Gì vậy Thoa? -Sao Thiệp có vẻ thất thần dữ vậy? Bảo Thiệp lấy lại chút bình tỉnh, không đáp mà chi hỏi: -Thoa có hay gặp Phượng không? -Cũng thỉnh thoảng. Hôm kia nó đến tìm Thoa hỏi mượn tiền để mua một chiếc xe đạp cũ. Vì quá bồn chồn lo lắng cho Diễm Phượng, Bảo Thiệp quên cả ý tứ hỏi ngay: -Vậy Thoa đã cho Phượng mượn chưa? Thoa cúi đầu đáp nho nhỏ tránh né: -Hôm đó Thoa đang vội sắp đi làm nên chỉ thoái thác hẹn nó ngày mai mới gặp lại. Bảo Thiệp hiểu ra, vậy là mấy hôm nay Diễm Phượng vẫn không có xe để dùng. Khổ thân nàng! Anh lờ mờ nhận ra Thoa cũng có gì đó khổ tâm trong vấn đề này, có lẽ cô ấy cũng không sẵn tiền. Hồi nãy không phải cổ mới nói bị mất việc ở bệnh xá hai tháng đó sao? Nghĩ vậy, Bảo Thiệp rào đón: -Thoa giúp Thiệp một việc được không? Nhỏ thôi! -Được chứ, chuyện gì vậy Thiệp? - Thoa đáp mà phân vân trong bụng. -Đợi Thiệp chút xíu, mình trở lại ngay! Bảo Thiệp không trả lời Thoa, chỉ đáp thế rồi vội vã đứng dậy đi đâu mất. Thoa ngồi lại một mình nhíu mày lấy làm lạ với thái độ rất bất thường của Thiệp. Nãy giờ từ khi kể đến chuyện của nhỏ Phượng, anh ta có vẻ rất quan tâm và khẩn trương. Sao nhỏ Phượng có vẻ quan trọng với anh ta thế nhỉ? Trong lúc đó Bảo Thiệp ra trước cửa nhà hàng nơi có chiếc máy rút tiền, dùng thẻ rút ra một xấp tiền mặt rồi trở lại bàn. Bảo Thiệp ngồi xuống nhìn Thoa chăm chú, giọng trầm trầm chậm rãi: -Xin lỗi Thoa nhé! Mình muốn nhờ Thoa việc này. Thoa hãy cầm chỗ tiền này đưa Phượng đi mua cho cổ một chiếc xe đạp mới thật tốt, tốt nhất tiệm luôn cũng được. Giúp giùm Thiệp nha! Vừa nói anh vừa móc bóp rút xấp tiền dúi vào tay Thoa. Nhìn số tiền Thoa sững sờ, nhiều quá sức! Càng lúc Bảo Thiệp càng trở trên bí hiểm đối với cô. Thoa ấp úng: -Sao… nhiều tiền quá vậy Thiệp? Thiệp cho mượn Thoa cám ơn giùm cho nhỏ Phượng, nhưng Thoa biết nó không trả lại nổi cho Thiệp đâu. Môi nở nụ cười không mấy tươi, Bảo Thiệp đáp: -Thiệp có bắt Phượng trả lại đâu. Thoa cứ làm bộ như tiền của Thoa mua cho Phượng, đừng cho cô ấy biết nhận từ Thiệp. Không dằn được tò mò nữa, Thoa hỏi thẳng: -Nhưng tại sao Thiệp tốt với nó quá vậy, Thoa chưa từng thấy ai tốt với bạn cũ không gặp mấy năm trời như Thiệp vậy? Bảo Thiệp nhìn sâu vào mắt Thoa suy nghĩ. Thoa là nhịp cầu duy nhất hiện giờ để anh đến với Diễm Phượng. Anh không chịu nổi với cái khó khăn khổ cực mà nàng đang chịu đựng và nhất định phải tìm cho được nàng, che chở bảo bọc nàng. Bây giờ chẳng có lý do gì mà phải che dấu Thoa tình cảm của anh dành cho Diễm Phượng, phải nhờ Thoa giúp thôi! Nghĩ vậy Bảo Thiệp nhỏ giọng đáp rành mạch: -Đối với Thiệp, Phượng bây giờ là tất cả! Giọng anh nhỏ nhưng Thoa nghe rất rõ từng chữ. Cô sửng sốt: -Thiệp… Thiệp yêu nó à? Khe khẽ gật đầu, anh xác nhận: -Thiệp yêu Phượng từ lâu lắm rồi! Thoa chưng hửng: -Vậy sao lâu nay Thiệp ở đâu mà không nói với nó? Chép miệng, Bảo Thiệp buồn buồn: -Có nhiều chuyện Thoa không hiểu đâu. Nhưng mà nè, Thoa giúp mình chuyện đó được không? Và nhớ đừng nói gì về tiền Thiệp giúp, cứ xem như là của Thoa mua cho cổ đi. Được không Thoa? -Ờ,… à, cũng được! Như chưa chắc an tâm, Bảo Thiệp lại dặn dò: -Thoa nhớ đừng tiết lộ bất cứ gì về Thiệp với Phượng hết, từ từ Thiệp sẽ có cách nói với Phượng sau. Thoa cũng biết tính Phượng rất tự ái rồi đúng không. -Thoa hiểu rồi! - cô gật đầu. Bữa ăn kết thúc, Bảo Thiệp đưa Thoa về nhà. Trên đường đi, anh không quên hỏi rõ vũ trường mà Diễm Phượng đang làm nhạc công dương cầm. Một ý tưởng thoáng qua trong đầu. Đêm nay anh biết sẽ khó ngủ rồi đây.
☘︎