CHƯƠNG 11
Khi về lại văn phòng mình thì đã hơn bảy giờ tối, Bảo Thiệp thả người xuống chiếc ghế nệm thư giãn. Bên trong nối tiếp với văn phòng anh cho thiết kế một căn phòng khá đầy đủ tiện nghi, bao gồm giường ngủ nhỏ, chiếc tủ lạnh, lò vi sóng, và cả một bồn tắm. Ở khách sạn kia anh cũng có một phòng y hệt như thế. Bảo Thiệp vẫn thường ở lại trong căn phòng riêng này của mình thay vì về nhà những khi có công việc phải ở lại trễ, hoặc đơn giản vì ngẫu hứng bất chợt không muốn về. Mà lo gì, anh bây giờ độc thân chẳng vướng bận gì, chỉ cần một chỗ ngả lưng qua đêm, ở đâu mà chẳng được. Cuộc nói chuyện chiều nay với Thoa khiến Bảo Thiệp vô cùng day dứt khi biết hiện trạng của Diễm Phượng. Thật không ngờ trong từng ấy năm anh cứ chủ quan cho rằng nàng vẫn sống sung túc an bình cùng gia đình, hoặc cũng đã yên ổn bên chồng con. Bây giờ đã biết rồi, Bảo Thiệp tâm nguyện sẽ giúp đỡ nàng bằng tất cả khả năng anh có, rồi sẽ từ từ tìm cách bày tỏ lòng mình với nàng sau. Không biết nàng đã yêu ai chưa mà đến giờ vẫn còn ở một mình như vậy nhỉ? Lúc này Lân đã chính thức rút lui, đâu có lẽ nào mình cứ tiếp tục dối lòng. Dù sao cũng phải nói ra một lần cho rõ ràng để không còn lấn cấn trong bụng nữa. Bảo Thiệp chợt nhận ra còn rất nhiều điều anh muốn biết mà chiều nay đã thiếu sót quên hỏi Thoa. Nhưng mà không sao, Thoa bây giờ làm ở khách sạn do anh cai quản, tìm gặp cô ấy lúc nào mà chẳng được. Chợt nhớ ra một chuyện Bảo Thiệp gọi ngay cho Đình: -Đình hả, phiền anh mai trên đường đi đến đón cô bạn Thoa của tôi đi làm luôn nghen? Cổ không có xe để đi ngày mai. Đình dễ dãi: -Được ngay sếp. -À mà nè, đừng có vui miệng rồi nói gì về tôi với cổ hết, và cũng đừng nói xe đó của tôi nghe chưa! Đình cười to trong máy trêu chọc: -Dạo này sếp có vẻ bí mật quá thế? Bộ sếp muốn cất nhắc cổ lên làm tổng giám đốc phu nhân sao? Bảo Thiệp nhăn mặt đính chính: -Bậy bạ vừa thôi ông ơi, cổ là bạn cũ của tôi vừa thất nghiệp nên tôi giúp đỡ thôi. Hay… Đình này, tôi thấy cổ còn độc thân đó, mà anh cũng vậy. Tôi bật đèn xanh cho anh đó, chịu không? Cổ cũng dễ thương đó chứ! Nói xong anh cười hềnh hệch, tưởng chỉ phản công lại để chọc Đình, không ngờ Đình im lặng rồi nhỏ giọng: -Thật không đó sếp, đừng cho tui leo cây nghen! -Sao anh lại nghĩ vậy? - Bảo Thiệp cảm thấy bất ngờ một cách đầy thú vị. Đình thổ lộ: -Lúc gặp phỏng vấn cổ tui cũng thấy mến mến, nhưng tưởng sếp có ý rồi nên tui đâu có dám. Bây giờ sếp nói vậy thì… tới luôn bác tài. Hai người cùng thích chí cười vang. Gác máy xong Bảo Thiệp chợt thấy sảng khoái vì một niềm vui bất chợt cuối ngày. Anh biết Đình là người tốt, vui tính lại có năng lực. Nếu Thoa chưa có ai thì chắc chắn Đình sẽ là một ứng cử viên rất sáng giá. Sáng hôm sau, Đình giữ đúng lời hứa với Bảo Thiệp đến đón Thoa đi làm vì xe của cô còn để lại trong bãi xe ở khách sạn. Anh cố tình đi sớm để mời cô đi ăn sáng luôn. Thoa ra mở cửa thấy Đình đứng chờ với nụ cười nồng ấm quyến rũ. Cô tròn xoe mắt ngạc nhiên, ấp úng: -Sao… sao lại là anh, Thiệp đâu? Đình nhỏ nhẹ giải thích: -Bạn tôi nhờ đến đón cô đi làm vì có việc bận. Cô sẵn sàng chưa, nếu chưa tôi có thể chờ? Quả thật Thoa chưa sẵn sàng vì còn sớm quá, cô chưa kịp ăn cơm sáng nữa. Nhưng nghe Đình hỏi cô thật không biết trả lời sao, chẳng lẽ người ta tới đón mà bắt đợi để mình ngồi ăn, kỳ chết! Đang lúng túng chưa biết nói thế nào cho xuôi thì Đình lại lên tiếng thật mềm: -Xin lỗi tôi đến hơi sớm nên chắc cô chưa chuẩn bị xong, nhưng tôi thật muốn mời cô đi ăn sáng luôn. Cô sẽ không đành lòng từ chối chứ? Thoa hoang mang quá, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một người cấp trên đã phỏng vấn cô, mà bây giờ đến tận nhà đón đi làm rồi còn mời đi ăn sáng nữa. Linh tính con gái cho Thoa biết có lẽ những hồ nghi hôm nọ là có cơ sở, chẳng lẽ… anh ta thích cô, mà xem ra anh ta… nhìn cũng cao ráo nói năng lịch sự đó chứ. Nở nụ cười, Thoa lễ phép: -Ồ xin lỗi anh quá, mời anh vào nhà đợi chút nhé! Đình vào nhà thấy phòng khách bày trí giản dị đơn sơ nhưng ngăn nắp. Thoa vào trong thay đồ nhanh chóng rồi đeo chiếc giỏ đi làm bước ra. Đình đứng dậy: -Nào chúng ta đi chứ! Ra đến trước cổng Đình lịch thiệp mở cửa xe hơi cho Thoa vào, đây là xe của Bảo Thiệp mà hôm qua hai người hoán đổi theo ý của anh. Thoa ngồi vào, ngay lập tức choáng ngợp vì sự sang trọng và tinh xảo của chiếc xe mà cô chưa từng được đi bao giờ. Chiếc xe trị giá bằng cả ba năm lương của một nhân viên bình thường thì thành phần lao động bình dân dĩ nhiên đời nào có dịp được đi như thế này. Ghế da êm ái với những đường chỉ khâu thật tỉ mỉ, những đường viền gỗ sáng bóng nơi cửa xe và xung quanh bảng điện điều khiển, máy điều hòa làm không khí rất dễ chịu, còn động cơ thì êm như ru. Đình như cảm nhận được tâm tư của cô, mỉm cười giải thích khéo léo: -Đây là xe của công ty, tôi được cho mượn tạm để dùng đón cô hôm nay thôi, chứ thật ra tôi cũng mới được lái xe này lần đầu. Thật ra Đình không chủ ý dối trá gì khi nói như vậy, vì anh nghĩ xe này là của Bảo Thiệp, mà Bảo Thiệp là chủ công ty, nên xe cũng có thể xem là của công ty. Thoa nghe nói vậy chỉ gật đầu ậm ừ mà trong lòng phân vân vô kể. Đình thấy mặt cô tư lự bèn tìm cách gợi chuyện: -Cô vào làm từ hôm đó tới giờ có vấn đề gì không? Thoa nhã nhặn: -Dạ cám ơn anh, không có vấn đề gì cả. Tôi rất vừa ý. Gật đầu hài lòng, Đình dặn dò: -Có gì cần cô cứ nói cho tôi biết nhé? Nếu trong khả năng của mình tôi sẽ cố gắng giúp cho cô. Thoa xúc động, nhẹ giọng: -Dạ cám ơn anh nhiều. Trả lời xong Thoa chợt nhớ đến cái hẹn với Diễm Phượng chiều nay sau khi tan ca. Quả là cuộc gặp tình cờ với Bảo Thiệp hôm qua đã giúp cô giải quyết được một vấn đề tế nhị nan giải, chứ nếu không chiều nay cô cũng không biết ăn nói với nhỏ bạn thân ra sao nữa. Thoa đã hứa giúp Bảo Thiệp mua xe cho Diễm Phượng, và cô thật bất ngờ khi nghe tiết lộ anh đã yêu Diễm Phượng từ lâu. Chẳng hiểu con nhỏ này có biết không nhỉ, chuyện tình cảm nó kín đáo vô cùng nên mình cũng chẳng hiểu nó nghĩ gì. Không biết nó có muốn làm việc trong khách sạn không, dù sao nó là cô giáo hẳn hoi mình cũng ngại rủ nó làm những việc tay chân quá, nhưng nếu nó cần mình có thể hỏi Đình, anh ta vừa bảo cần gì thì nói kia mà. Đình đưa Thoa đi ăn sáng xong rồi cùng đến khách sạn, sau đó mỗi người đi làm việc của mình. Trưa ngày hôm sau Thoa đang ngồi trong nhà ăn giờ nghỉ trưa thì lại gặp Bảo Thiệp ở đó. Anh ngồi xoay mặt vào tường, đeo kính đen rộng và đội nón thấp nên rất khó nhận ra, mãi đến khi anh lên tiếng Thoa mới biết. Cô ngạc nhiên hỏi: -Ủa, hôm nay Thiệp lại có hẹn với bạn à? -Không, Thiệp muốn hỏi thăm Thoa thôi. Nghiêng mặt nhìn anh, cô cười nói đùa: -Trông Thiệp giống dân xã hội đen đi đòi nợ quá đi! Bảo Thiệp cũng cười rồi vào ngay vấn đề: -Hôm qua Thoa đi mua xe cho Phượng có ổn không? Thoa phì cười: -Ổn hết, nhưng nó cứ gặng hỏi ở đâu Thoa có tiền nhiều vậy. Trời, nó còn nghi Thoa làm chuyện xấu để kiếm tiền nữa mới chết chứ! Bảo Thiệp ngại ngùng, vẻ mặt chân tình: -Thật là phiền cho Thoa quá, cám ơn bạn hết sức luôn đó! Thoa khoát tay: -Có gì đâu, giúp cho Thiệp mà cũng giúp cho nhỏ Phượng, Thoa rất sẵn lòng. Mà nè, sao không hẹn trước để Thoa gửi tiền dư lại, còn nhiều lắm. Mai nghen, cũng giờ này đợi Thoa ở đây, chứ hôm nay Thoa không có đem tiền theo. Nhiều quá rủi mất của Thiệp đền sao nổi. Nói đoạn cô che miệng cười khúc khích. Bảo Thiệp nhỏ nhẹ: -Thoa cứ giữ đi, xem như Thiệp tặng. Đưa hai tay lên khoa lia lịa, Thoa từ chối: -Nè ông kia, bạn bè giúp nhau chút xíu làm kiểu trả công đó tui tự ái lắm à nghen! Bảo Thiệp nhăn mặt phân trần: -Thoa đừng giận, mình đâu dám có ý đó. Chút lòng thành cho công khó nhọc của bạn thôi mà. Thoa dẩu môi, dứt khoát: -Tui nói không là không - rồi cô dịu giọng lại - Ngày mai gặp Thoa ở đây, Thoa gửi tiền lại cho. Bảo Thiệp nhìn Thoa, lòng bội phần nể phục, quả là một cô gái tốt bụng đầy tự trọng. Đây là một trong những nét mà Thoa và Diễm Phượng rất giống nhau, có lẽ vì vậy mà họ chơi thân lâu vậy chăng? Tuy vậy hai người cũng có cái riêng của mình. Diễm Phượng thì nhẹ nhàng ít nói, Thoa thì ồn ào hoạt bát hơn. Trong suy tư Bảo Thiệp lơ đãng đưa ly nước lên hớp một ngụm. Thoa nói tiếp: -Mà Thoa thấy giấu nó như vậy hoài cũng không phải cách đâu Thiệp. Bây giờ Thoa biết nó đang rất hoang mang, rồi nó sẽ lo tìm cách trả lại tiền mua xe cho Thoa. Hay là… không ấy Thiệp đi theo Thoa đến gặp nó luôn đi! Lắc đầu, Bảo Thiệp đáp: -Mình cũng muốn lắm nhưng chưa phải lúc. Thoa nghĩ xem, là bạn gái với nhau thân như vậy Phượng còn tự ái với Thoa, thì Thiệp làm sao giúp đỡ tiền bạc mà Phượng lại chịu nhận. Thoa khẽ gật đầu, thừa nhận Thiệp rất đúng ở điểm này. Giọng Bảo Thiệp lại cất lên khe khẽ: -À mà Thoa này, hôm qua Thoa nói Phượng đi dạy kèm lai rai và làm nhạc công như vậy chắc sống thiếu thốn lắm, sao Phượng không xin việc nào khác ổn định hơn? Thoa chép miệng bộc bạch: -Nó cũng còng lưng đạp xe đi nhiều trường rồi nhưng nơi nào cũng từ chối. Hôm qua lúc gặp, nó nhờ Thoa vào khách sạn hỏi thăm coi có việc gì cho nó xin làm được không nữa. Nhưng mà Thoa cũng mới vào nên chưa quen biết ai thân thiết. Để hôm nay vào hỏi đại mấy chị làm chung xem có ai biết gì hơn không. Thoa cố tình không nhắc đến lời hứa của Đình giúp đỡ cô khi cần lúc sáng nay mà cũng không biết tại sao, phải chăng do một cảm xúc gì đó rất mới lạ vừa len vào hồn mà chợt xấu hổ sợ người khác nhìn thấy! Bảo Thiệp nghe nói tỏ ra xúc động mạnh, nhắn với Thoa một cách lấp lửng: -Nhờ Thoa bảo với Phượng ngày mốt chín giờ sáng đến đây đi, chắc là có việc cho cổ đó. Nhướng mày lên Thoa thắc mắc: -Ủa, sao Thoa thấy hiện giờ đâu có đăng bảng cần tuyển nhân viên gì đâu? Bảo Thiệp nheo mắt đáp kiểu cà rỡn: -Mình là điệp viên đó, có những việc không đăng bảng nhưng vẫn có. Thoa vẫn chưa hiểu: -Nhưng dù cho có đi nữa chắc gì họ nhận nó? Vẫn cố tình vòng vo, anh đáp: -Thì Thiệp sẽ tìm gặp người quen nhờ xin giùm, chắc là được. Nói xong anh nở một nụ cười bí hiểm. Thoa càng lúc càng thắc mắc về thân thế và những mối quan hệ của Bảo Thiệp. Sao anh ta hình như có ảnh hưởng rất lớn ở đây thì phải. Chỉ là bạn mà sao lại nhờ Đình đem xe sang trọng như thế của công ty đến đón cô đi làm, rồi bây giờ lại bảo nhờ ai đó xin việc cho nhỏ Phượng, mà cái cách anh ta nói chắc chắn như đinh đóng cột chứ chẳng hề đùa giỡn. Thật khó nghĩ! Thôi anh ta nói thì cứ nghe vậy đi cái đã, bây giờ nhỏ Phượng cũng chưa có việc làm nào bền vững, cứ bảo nó đến biết đâu có việc thật thì sao. Cùng lắm thì chỉ mất chút thời gian chứ có hại gì đâu mà không thử. Thiệp đã nói yêu nó thì nhất định có cách giúp nó rồi chứ chắc không nói suông đâu. Rồi Thoa lại nhớ đến những gì xảy ra sáng nay khi Đình mời cô đi ăn sáng, trong suốt thời gian ấy anh lộ vẻ rất quan tâm đến cô, cử chỉ ân cần chu đáo, ánh mắt dịu dàng. Chính cô cũng không thể dối mình cái cảm xúc êm dịu khi được Đình quan tâm. Chẳng lẽ duyên lành của cô đã đến? Thoa chợt đỏ mặt xấu hổ với ý nghĩ vừa thoáng qua.
☘︎