← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12

Sáng nay Diễm Phượng háo hức dậy sớm chuẩn bị đến chỗ khách sạn Thoa đã dặn để xin việc. Từ hôm đi mua chiếc xe đạp mới này, nàng cứ bồn chồn không yên dạ. Có một cái gì đó uẩn khúc đang diễn ra mà linh tính mách bảo với nàng. Thoa kiếm đâu ra một số tiền lớn nhanh như vậy kia chứ, nó vay mượn ai giùm sao, hay quả thật nó được công ty thưởng? Ai lại hào hiệp mới nhận nó vào làm mà lại thưởng ngay, khó tin quá! Nhưng nàng cũng không tin Thoa làm điều gì xấu xa. Con bé ấy tuy cái miệng lách chách thích đùa nhưng tâm rất tốt không thể làm chuyện gì trái lương tâm đâu. Nhưng giờ xe đã mua rồi muốn hay không Diễm Phượng cũng phải tìm cách dành dụm mà trả lại. Dù Thoa đã nói rõ ràng không nhận lại tiền, lòng tự trọng không cho phép nàng chấp nhận điều đó. Được người ta tốt cho vay mượn là quý lắm rồi, ai lại lấy luôn không trả. Số tiền ấy khá lớn, xem như lại phải bóp bụng hơn nữa rồi. Nghĩ đến đó lòng Diễm Phượng chợt chùng xuống nặng nề muốn ngạt thở. Ăn tạm vài miếng cơm nguội với muối mè lót bụng, Diễm Phượng chọn một bộ đồ tươm tất để chuẩn bị đi, buổi đầu tiên ra mắt chủ dù gì cũng phải chỉnh tề để người ta có ấn tượng đỡ đỡ một chút. Từ lâu lắm rồi nàng chẳng sắm sửa quần áo gì, túng thiếu quanh năm lo tiền thuê nhà và những nhu cầu thiết yếu cho cuộc sống, rồi tiền trả nợ cộng lãi, làm gì còn dư mà lo áo quần mới. Đó là chưa kể những lúc ốm đau. Lạy trời cho con được sức khỏe và bình an, chứ nếu có bệnh hoạn thì chỉ để vậy giao cho số phận, nhẹ thì qua khỏi, còn nặng thì chờ chết, chứ tiền bạc đâu mà đi thầy thuốc hay chữa bệnh. Nhìn tới nhìn lui, bộ đồ nào cũng đã cũ bạc màu. Trớ trêu thay bộ còn tương đối mới nhất là bộ áo dài trắng nữ sinh ngày xưa, vì nàng đã xếp cất kỹ lâu rồi không mặc. Bộ áo dài này ba mẹ may cho trước khi tốt nghiệp phổ thông để chụp hình lưu niệm với lớp nên chỉ mặc có một hai lần. Ngày ấy ba mẹ còn làm ăn khá giả, nàng sống êm ấm chỉ học hành. Còn bây giờ… đã xa rồi những ngày hoa mộng hồn nhiên đầy hạnh phúc ấy. Ngồi ôm chiếc áo dài trắng cũ trong tay mà lòng ngẩn ngơ buồn, giọt lệ sầu rưng rưng dâng lên khóe mắt. Ngày còn mặc chiếc áo này tôi đã trót yêu người, để rồi bao nhiêu năm trôi qua vẫn chỉ nhớ đến ai, chôn giấu mối tình đơn phương tuyệt vọng vào tận đáy lòng. Giờ người đã về đâu, chắc đã có vợ đẹp con khôn, làm gì còn nhớ đến cô bạn học khốn khổ này đã đánh mất trái tim ngây thơ của mình cho người từ khi tuổi mười bảy! Thở dài với cõi lòng sầu úa, Diễm Phượng quyết định mặc bộ áo dài trắng cũ, cũng may nó vẫn còn vừa vặn. Chải lại mái tóc, nàng ngồi soi mình trong gương. Đôi mắt to đen tròn, mũi xinh xinh nhỏ gọn, môi hồng tự nhiên, tất cả được Đấng Tạo Hóa thương tình xếp đặt rất hài hòa trên một gương mặt thanh tú. Nhưng sắc diện buồn quá, kém tươi. Diễm Phượng thử một nụ cười, trông gượng gạo làm sao! Mà cũng phải, đang buồn như thế mà cười vui được thì là thánh rồi. Nhưng thôi cũng phải ráng tươi lên một chút cho người ta muốn thuê chứ. Dắt xe ra khỏi nhà, Diễm Phượng chậm rãi đạp xe đi. Công nhận chiếc xe nhỏ Thoa mới mua cho tốt thật, đạp nhẹ hều mà cứ chạy bon bon. Nàng cố tình rời nhà sớm để có nhiều thời gian đi cho thong thả, nhỡ như dọc đường có kẹt xe hay chuyện gì mà người ta chặn đường bắt đi vòng thì vẫn còn đi kịp. Tính nàng vốn cẩn thận lo xa. Diễm Phượng chợt nhếch môi cười chua chát, phải chi nàng lo xa được cảnh mồ côi tay trắng thì đâu có khổ như bây giờ. Vừa đi Diễm Phượng vừa nghĩ mông lung, càng gần tới nơi lại càng hồi hộp. Nghe nhỏ Thoa bảo đến lúc chín giờ, mà gặp ai cũng chẳng rõ. Không biết vào hỏi ngu ngơ họ có nghĩ là mình bị chạm dây thần kinh không nữa đây. Nó cũng chẳng nói có phải đem đơn từ bằng điếu gì không. Nàng đem theo cho chắc ăn, mặc dù cũng đã biết gần như chắc chẳng ai cần cái bằng sư phạm của mình làm gì cho công việc trong một khách sạn. Diễm Phượng đến nơi sớm mười lăm phút. Nàng tần ngần dừng xe trước mặt tiền khách sạn, ngửa mặt lên thấy nó cao vòi vọi muốn mỏi cả cổ, khá sang trọng với hàng chữ Hoài Phượng 1 màu đỏ tươi rực rỡ trước đại sảnh. Một con bé tên Phượng đến khách sạn Hoài Phượng xin việc làm, một sự trùng hợp ngộ nghĩnh. Hoài Phượng, Hoài Phượng - Diễm Phượng lẩm bẩm một mình. Hoài Phượng tức là nhớ đến Phượng, một cái tên thật ngẫu nhiên kỳ lạ! Chẳng biết người ta nơi phương nào có chút nhớ gì về mình không nữa? Diễm Phượng thầm cười buồn, bước xuống rồi dắt xe đến trước bót bảo vệ. Thấy có một người đàn ông tuổi khoảng ngoài năm mươi mặc áo xanh, Diễm Phượng rụt rè hỏi: -Thưa bác cho cháu hỏi văn phòng xin việc làm nằm ở đâu ạ? Người bảo vệ nhìn nàng khẽ nhíu mày, một cô bé mặc áo dài trắng nữ sinh đến hỏi việc làm. Ngộ thật! Hiện giờ đâu có tuyển người mà cô ấy tự dưng đến đây nhỉ? Tính nói không có cho cô ta đi cho rồi nhưng sao gương mặt nhìn trong sáng buồn buồn thật đáng thương. Con gái nhà ai trông hiền lành xinh đẹp mà lại lang thang xin việc bất chợt tội nghiệp thế này! À, ca trực trước có căn dặn năm lần bảy lượt sẽ có một cô gái tên là… để xem tờ ghi chú nói gì… tên là Hoàng Hạ Diễm Phượng sẽ đến đây lúc chín giờ sáng. Chẳng lẽ là cô bé này? -Hiện giờ theo tôi biết không có tuyển nhân viên, nhưng mà cô tên gì? - người bảo vệ mềm mỏng đáp. Diễm Phượng nghe nói thất vọng tràn trề. Thì ra đâu có việc cho mình xin. Vậy ông ta hỏi tên làm gì nữa, và chẳng lẽ Thoa nó đùa giỡn kiểu này với mình! Không thể nào nó đùa kỳ cục như thế được! Nghĩ vậy nhưng Diễm Phượng vẫn đáp: -Dạ thưa bác cháu tên Phượng, Hoàng Hạ Diễm Phượng. -Ồ vậy thì phải rồi, cô đợi tôi chút nghen! Người bảo vệ tươi cười kêu lên, rồi tức tốc bốc phôn gọi cho ai đó. Cử chỉ hăng hái vồn vã của ông khiến Diễm Phượng ngạc nhiên vô cùng, nàng nghe lõm bõm được tiếng ông ta: -Đình hả cháu, chú Vũ bảo vệ đây…. Cô Phượng đã đến rồi đó cháu. -… -Sao?… ờ được… Rồi, chào cháu. Đoạn ông lại rút chiếc máy nghe nói đeo nơi thắt lưng, gọi tiếp cho một người khác: -Ê Sáu, chú Vũ đây. Ra bót đưa giùm cô Phượng vào phòng nhân sự giùm chú chút… Rồi, cám ơn cháu! Xong xuôi ông quay sang Diễm Phượng vui vẻ phân trần: -Cháu thông cảm, chú đang giữ bót nên không bỏ đi được, nhưng thằng Sáu sẽ đến đưa cháu vào trong. -Dạ cám ơn bác. Diễm Phượng đáp mà lòng phân vân khôn xiết, cũng không biết cái nhân vật tên Đình và Sáu mà nàng nghe nói kia là ai nữa. Theo như những gì nàng quan sát nãy giờ đúng là hình như họ đã biết trước nàng sẽ đến. Lẽ nào Thoa nó xin được ai cho nàng một việc làm mà không đăng tuyển? Đang nghĩ đến đó thì đã thấy một thanh niên trạc tuổi nàng bước tới, cũng trong đồng phục xanh giống y như người bảo vệ tên Vũ đang ngồi trong bót. Anh ta lễ phép niềm nở: -Dạ chào cô, tôi là Sáu, bảo vệ khách sạn. Mời cô theo tôi vào chỗ này để gửi xe, rồi tôi sẽ đưa cô đến gặp anh Đình. Diễm Phượng líu ríu đi theo. Sau khi gửi xe nàng được đưa đến một căn phòng khá rộng trên tầng một, trang trí đẹp mắt với vài cây bụi giả và chậu hoa, vài chiếc ghế và một chiếc bàn kính ở giữa, trên đó là mấy cuốn tạp chí và một lọ kẹo. Phía xa là bàn làm việc của một cô nhân viên trạc ba mươi mấy tuổi mặc áo sơ mi và váy xám. Người thanh niên tên Sáu “bàn giao” nàng lại cho cô kia: -Chị Sương, đây là cô Diễm Phượng có hẹn với anh Đình nè. Cô nhân viên được gọi là Sương gật đầu rồi quay sang nhìn Diễm Phượng, nở một nụ cười thật tươi, vồn vã chào đón: -Em là Phượng đó hả, chị là Sương nhân viên phòng nhân sự. Em tìm đường đến đây có khó lắm không? Diễm Phượng ngập ngừng đáp: -Dạ cũng không khó lắm chị ạ. Sương bước ra khỏi ghế đưa tay ra dấu, vẫn với nụ cười thân thiện: -Em vào đây, anh Đình vừa lên gặp giám đốc chút sẽ trở lại ngay. -Dạ cám ơn chị - Diễm Phượng lễ phép. Sương đưa nàng vào một văn phòng phía sau, cũng rất trang nhã. Chiếc ghế bành da màu cà phê êm ái kê sát tường. Phượng vén tà áo dài ngồi xuống, chưa được bao lâu thì Sương đã trở lại với ly nước cam đá, rất niềm nở: -Em uống nước ngồi đợi một chút nghen, anh Đình chắc cũng sắp trở lại rồi đó. -Dạ em cám ơn chị. Sương cười tươi gật đầu rồi bước ra, không quên đóng cửa căn phòng lại. Bây giờ Diễm Phượng mới rụt rè cầm ly nước cam lên hớp một ngụm nhỏ, nước ngọt và rất mát, căn phòng có máy lạnh điều hòa làm nàng thấy thật dễ chịu. Diễm Phượng đưa mắt quan sát căn phòng, thấy trên tường có dán những biểu đồ, đồ thị gì đó. Đối diện chỗ nàng ngồi là một chiếc bàn văn phòng nâu sẫm, nhìn có vẻ như văn phòng cá nhân, chắc là của nhân vật tên Đình. Nàng nhìn chiếc đồng hồ trên tường, đã gần chín giờ. Từ lúc bước chân vào đây mọi chuyện xảy ra thật kỳ lạ. Rõ ràng là họ đang trông đợi nàng đến và ai cũng đối xử nàng hết sức ân cần chu đáo, như một thượng khách chứ chẳng hề giống như một con bé nhớn nhác đến xin việc. Còn nhân vật Đình này là ai mà lại biết nàng và muốn đón tiếp? Sao lại kỳ lạ thế này? Lẽ nào khi không người ta tốt với nàng như vậy, hay họ có dụng ý gì chăng? Diễm Phượng chợt liếc nhìn ly nước cam đang tỏa hơi lạnh trên bàn, một ý tưởng chợt lướt nhanh qua óc khiến nàng tái mặt muốn rụng rời tay chân. Những mẫu tin nhan nhản về các vụ pha thuốc mê vào nước uống để hãm hại những cô gái nhẹ dạ vẫn xuất hiện thường xuyên, sao mình lại sơ ý mất cảnh giác như thế này! Diễm Phượng than thầm mà lạnh ngắt hai bàn tay vì sợ hãi. Ngay lúc đó thì có tiếng gõ cửa rồi một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, nhìn thấy Diễm Phượng anh ta đưa tay ra bắt, miệng cười toe toét: -Chào cô Phượng, xin lỗi đã để cô chờ. Diễm Phượng cũng vội vàng đứng lên lễ phép: -Dạ chào anh. Thật ra anh ta đến rất đúng giờ chứ không hề trễ nhưng chỉ lịch sự mà nói vậy. Anh bước tới chiếc ghế xoay đàng sau bàn giấy, đưa tay ra dấu mời bảo: -Mời cô ngồi. Xin được giới thiệu tôi là Đình, trưởng phòng nhân sự ở đây. Diễm Phượng dạ nhỏ gật đầu mà không biết nói gì, chỉ nhìn Đình chăm chú chờ đợi. Đình ngạc nhiên thấy Diễm Phượng xuất hiện với bộ áo dài trắng, mái tóc đen dài đến nửa lưng trông như một nữ sinh, chỉ có gương mặt u uẩn buồn thiếu đi cái nét vô tư nhí nhảnh của tuổi học trò. Là trưởng ban nhân sự tiếp xúc với biết bao hạng người thượng vàng hạ cám, Đình chưa từng thấy ai đi xin việc làm mà ăn mặc lạ, dù rất ấn tượng, như thế này. Hôm trước Đình đã được Bảo Thiệp mời lên gặp riêng tại văn phòng tổng giám đốc và nói với anh khá nhiều về cô gái này, người mà ông sếp của anh gọi lấp lửng là “một người bạn cũ khó quên”. Lúc đó Đình chỉ nghĩ sếp mình nói đùa, nhưng khi biết rõ hai người cùng tuổi thì có vẻ đúng thật. Gần đây sếp anh có những biểu hiện lạ, đầu tiên là chỉ thị tiếp nhận và nâng đỡ Thoa, rồi bây giờ là cô này. Sao bỗng dưng sếp gặp lại và ưu ái các cô bạn cũ đến thế! Ờ mà cũng nhờ vậy anh mới có cơ hội gặp và quen biết Thoa, một cô gái anh mới tiếp xúc và nói chuyện có vài lần mà đã đem lòng lưu luyến đến kỳ lạ. Trong cuộc nói chuyện Đình nhận xét sếp mình đặc biệt quan tâm đến Diễm Phượng. Anh được giao nhiệm vụ sẽ đích thân hướng dẫn nàng theo huấn luyện với các nhân viên chuyên về kế toán, quản trị và tài chánh để có thêm chuyên môn và kinh nghiệm về những việc này. Sau đó công việc của nàng thế nào thì Đình vẫn chưa được Bảo Thiệp tiết lộ. Sau buổi gặp gỡ, Đình về văn phòng mình và mỉm cười vu vơ, không hiểu ông sếp đa tình của mình đang có ý định gì đây. À mà nói ổng đa tình cũng hơi quá đáng, vì thật ra ông ta đâu có bồ bịch gì lăng nhăng mà gọi là đa tình. Phải nói mấy cô mê ổng quá thì đúng hơn, mà cái đó thì đâu phải lỗi tại ổng. Cũng đúng thôi, một người đàn ông chưa tới ba mươi, còn độc thân thậm chí người yêu cũng chưa thấy, mà bản lãnh, giỏi giang, lại làm chủ một công ty tầm cỡ như thế này thì cô nào lại không ngưỡng mộ và mơ mộng. Một trong những cô đặc biệt si mê Bảo Thiệp mà Đình biết là Mỹ Hân, ái nữ của ông trùm về hàng cung ứng cho khách sạn nhà hàng. Mỹ Hân nhỏ hơn Bảo Thiệp chắc cũng khoảng sáu bảy tuổi, rất đẹp nhưng cũng vô cùng bướng bỉnh nếu không muốn nói có phần ngang ngược, và đang là sinh viên khoa thiết kế thời trang. Cha cô ông Trác là đối tác làm ăn quan trọng với Bảo Thiệp nên hai người tuy tuổi tác chênh lệch lại rất thân. Ông Trác vẫn thỉnh thoảng mời anh đến nhà trong những dịp có tiệc tùng này nọ, mà những dịp đó Mỹ Hân lại thừa dịp mè nheo nhõng nhẽo với anh. Bảo Thiệp chưa từng yêu Mỹ Hân nhưng cũng đối xử nhã nhặn tử tế với cô, xem cô như một người em gái đỏng đảnh khó chiều vậy thôi. Đình biết Bảo Thiệp là người trọng tình cảm và giàu lòng hào hiệp, nên việc anh ra tay giúp đỡ các bạn cũ trong lúc khó khăn cũng chẳng phải là điều gì khó hiểu. Tuy nhiên Đình cảm thấy mức quan tâm của ông sếp điển trai tài giỏi của mình dành cho Diễm Phượng nó vượt mức bình thường xa. A phải rồi, Đình chợt nhớ có lần anh vào văn phòng của Bảo Thiệp thì thấy bức họa tay một cô nữ sinh trong áo dài trắng, trên tay là một nhánh hoa phượng, dưới góc phải ký tên Thiệp. Đình có nghe nói về tài hội họa của Bảo Thiệp nhưng cũng không ngờ bức hình đẹp và có hồn đến như vậy, chứng tỏ tác giả đã đặt rất nhiều tâm tư tình cảm của mình vào đó. Chẳng lẽ cô gái tên Phượng này chính là người sếp anh đã mang nặng trong tim bao lâu nay mà lạnh lùng với những bóng hồng luôn uốn lượn quanh mình? Rất có thể lắm! Nội cái tên Hoài Phượng ông ta đặt cho công ty cũng nói lên điều đó rồi! Lờ mờ nhận ra điều này, Đình chủ động tức tốc thông báo ngay cho tất cả nhân viên phải tiếp đón Diễm Phượng khi cô đến như một thượng khách của chính ông tổng giám đốc, dù Bảo Thiệp không chính miệng ra chỉ thị nào cụ thể như vậy. Đình nhạy cảm và có nghệ thuật đắc nhân tâm như thế, lại có năng lực, thảo nào không được cấp trên tín nhiệm và ưu ái. Vì đã đoán ra được phần nào vấn đề, nên hôm nay gặp Diễm Phượng thay vì khoác vào cái dáng vẻ tự tin đĩnh đạc của một người có quyền lực tiếp xúc một kẻ đang khúm núm đi xin việc, Đình lại e dè trong bụng và cẩn trọng như đang ngồi trước mặt bà tổng giám đốc phu nhân tương lai. Tuy đã được Bảo Thiệp tiết lộ những thông tin cá nhân căn bản của Diễm Phượng như tuổi tác, trình độ, bằng cấp, Đình vẫn làm như chưa biết, anh hỏi vài câu xã giao sơ sơ để tránh cho nàng cái cảm giác hoang mang: -Cô Phượng đến đây muốn tìm việc làm à? -Dạ đúng ạ! Đình nhã nhặn hỏi tiếp: -Xin hỏi trình độ chuyên môn của cô như thế nào, cô có bằng cấp gì không? -Dạ thưa tôi tốt nghiệp đại học khoa sư phạm và dạy cấp ba môn Việt văn. -Điều gì khiến cô muốn đổi nghề nào? - Đình hỏi một cách hóm hỉnh. Diễm Phượng mím môi, một thoáng buồn qua đôi mắt rồi rạch ròi đáp: -Dạ thưa, vì hoàn cảnh. Đình cúi mặt gật gù ra chiều thông cảm, rồi ngẩng đầu lên hỏi: -Vậy cô Phượng muốn làm việc gì nào? Câu hỏi làm Diễm Phượng bối rối, vì quả thật nàng đâu biết gì về những công việc liên quan đến khách sạn, ngoại trừ việc dọn phòng mà Thoa đã kể cho nghe. Nàng ấp úng: -Dạ thưa… việc gì cũng được, tôi sẽ cố gắng. Đình gật khẽ đầu rồi lấy hơi giảng giải: -Cho phép tôi giới thiệu qua với cô một chút về cơ cấu hoạt động của công ty này. Khách sạn mà cô thấy hôm nay chỉ là một nhánh hoạt động của công ty. Công ty chúng ta bao gồm công việc liên quan đến hai khách sạn loại lớn, bốn nhà hàng có vũ trường, sửa chữa phục hồi bất động sản, và kinh doanh nhà đất. Khách sạn kia tên là Hoài Phượng 2 nằm cách đây cỡ sáu cây số về hướng Bắc thành phố. Sau này nếu thích cô có thể xin chuyển qua bên đó cũng được. Diễm Phượng ngồi nghe chăm chú, và rất ngỡ ngàng lẫn mừng rỡ khi nghe Đình dùng nhóm từ “công ty chúng ta”, chứng tỏ nàng đã được nhận vào và được xem là một thành viên, mặc dù đến bây giờ nàng vẫn chưa hiểu công việc của mình là gì nữa. Sự thắc mắc ấy không phải kéo dài lâu, giây lát sau Đình lại hắng giọng tiếp lời, vẫn rất nhã nhặn: -Công việc của cô là tiếp xúc hàng ngày với các nhân viên chuyên về tài chính, sổ sách, kế toán và quản trị để học hỏi và lấy kinh nghiệm các kỹ năng đó. Cô có thắc mắc gì không? -Dạ… rồi… sau đó thì sao ạ? - Diễm Phượng rụt rè hỏi. Đình nhún vai cười thật tình đáp: -Nhiệm vụ của tôi là trực tiếp giám sát việc giao gởi cô đến những chuyên viên ấy. Còn sau đó là thế nào tôi vẫn chưa được cấp trên cho biết. Nhưng cô yên tâm, thời gian hoàn tất giai đoạn học hỏi đó tôi nghĩ cũng cả năm, hoặc lâu hơn tùy theo khả năng của từng người. Từ từ rồi cô cũng được biết thôi, không có gì phải lo hết. Diễm Phượng nghe mà không tin vào tai mình. Họ mướn nàng vào có thể mất cả năm chỉ để đi học kỹ năng mới thôi sao, nghe giống như mơ quá. Nàng dè dặt hỏi một cách ngây ngô: -Bộ… ở đây ai mới vào cũng giống vậy sao anh? Che miệng cười, Đình lắc đầu: -Làm gì có! Câu trả lời quá vắn tắt đối với Diễm Phượng cũng như không, thậm chí càng kích thích thêm trí tò mò của nàng. Không nhịn được Diễm Phượng hỏi tiếp: -Nếu vậy… sao tôi được đối xử tốt vậy? Đình đưa hai tay lên ra vẻ vô can: -Cái đó vượt qua sự hiểu biết và quyền lực của tôi. Tôi chỉ làm theo lệnh của cấp trên. Đôi mắt nheo lại ra vẻ đầy hồ nghi, Diễm Phượng băn khoăn: -Cấp trên của anh là ai mà ưu ái tôi đến vậy? Đình cố tình vòng vo không muốn tiết lộ BảoThiệp theo yêu cầu của anh: -Thì là giám đốc, rồi tổng giám đốc. Diễm Phượng lặng im nhưng trong lòng hết sức phân vân, đoán biết Đình không muốn tiết lộ nên cũng không hỏi thêm về đề tài này nữa. Đình im lặng một chút để cho Diễm Phượng có thời gian suy nghĩ tìm câu hỏi thêm. Quả nhiên nàng lên tiếng: -Vậy giờ giấc làm việc của tôi ra sao thưa anh? -Giờ hành chánh thôi cô, năm ngày mỗi tuần, mỗi ngày tám tiếng, thêm một giờ nghỉ trưa được bao ăn. Cô thấy vậy được không? -Dạ được chứ, tôi rất bằng lòng. Được như vậy mà không chịu chỉ có là người tham lam thái quá hoặc mất trí, Diễm Phượng nghĩ thầm. Xem ra công việc nàng được cho hôm nay còn tốt hơn cả của Thoa nữa. Sao mà may mắn hết chỗ nói! Chẳng lẽ Thoa xin được việc này giùm nàng? Nhưng vô lý quá, một người mới vào làm thì sao có quyền lực như thế? Mà như Đình bảo cấp trên của anh ra lệnh thu nhận nàng, vậy thì… người đó là ai? Một dấu hỏi thật lớn hiện ra trong trí Diễm Phượng. Đang suy nghĩ miên man thì nghe giọng Đình nhỏ nhẹ hỏi: -Cô không thắc mắc gì về lương bổng sao? Diễm Phượng cười nhạt đáp: -Dạ,… nếu anh không ngại. Đình nhìn xuống tập hồ sơ, rành rọt đáp: -Theo như chỉ định trong này, lương mỗi tháng của cô sẽ là X đồng. Cô có bằng lòng không? Diễm Phượng suýt kêu lên vì mừng và kinh ngạc, số tiền đó nhiều gấp ba lần tiền lương giáo viên của nàng. Lương một người đang tập sự học việc mà nhiều đến thế ư? Sao kỳ lạ thế này! Diễm Phượng tròn mắt thảng thốt: -Anh… anh không đùa chứ? Đình chỉ tay vào tập hồ sơ trên bàn, nhăn mặt phân trần: -Giấy tờ chỉ định rõ ràng đây nè. Làm sao tôi dám đùa những chuyện như thế này được. Vẫn còn sững sờ như chưa thể tin những gì vừa nghe, Diễm Phượng ngồi thừ không biết nói gì thêm, đầu óc lộn xộn với bao nhiêu câu hỏi và giả thuyết. Đình ân cần: -Cô còn câu hỏi gì nữa không? Diễm Phượng giật mình quýnh quáng đáp: -Dạ không… à mà có, chừng nào anh muốn tôi bắt đầu? -Ngày mai cô đến đi nhé! Còn bây giờ cô có thể về, nhưng lương của cô sẽ được trả tính từ ngày hôm nay. Vậy đi nghen! Diễm Phượng vuốt tà áo dài đứng dậy mỉm cười chào: -Cám ơn anh thật nhiều, anh tử tế quá! Đình đưa hai tay lên trời, cười lớn đáp: -Xin đừng cám ơn tôi, tôi chỉ là thiên lôi chỉ đâu đánh đó thôi! Rồi anh bước đến mở cửa cho nàng: -Cô về nhé, mai cô trở lại cũng văn phòng này. Nếu có khó tìm đường thì cô cứ hỏi bác Vũ hay cậu Sáu bảo vệ. -Dạ, xin chào anh. Diễm Phượng ra tới trước cửa khách sạn thì đã thấy Sáu dắt chiếc xe đạp của nàng từ chỗ gửi xe ra từ lúc nào đợi sẵn để giao cho nàng. Anh nhiệt tình: -Ngày đầu cô đến chưa quen nên tôi lấy xe giùm cho cô. Cô về bình an nghen! -Dạ cám ơn anh. Trong lúc đó trên tầng cao từ khuôn cửa sổ văn phòng mình, Bảo Thiệp đứng lặng lẽ nhìn xuống mà tim trong lồng ngực thổn thức với một cảm xúc bồi hồi khó tả. Người con gái anh yêu đang đứng bên dưới đường thướt tha trong tà áo dài nữ sinh, cái hình ảnh thật trong sáng gợi lại cho anh một trời kỷ niệm thời áo trắng ngày nào học chung lớp với nàng, để rồi từ đó nàng đã ngự trị trong quả tim anh cho đến tận bây giờ. Bảo Thiệp khẽ thở ra nhắm mắt lại, nghe tình yêu dành cho nàng dâng lên ngập cả hồn. Diễm Phượng ơi, cánh hoa của lòng anh, anh đã tìm được em rồi, anh sẽ không để mất em một lần nữa!

☘︎