← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 13

Diễm Phượng đạp xe về mà như đang đi trên mây, không thể ngờ chuyến đi xin việc cầu may hôm nay lại thành công vượt xa mức mong đợi. Đúng là chuyện cổ tích thời hiện đại. Mừng quá, nhất định chiều nay phải sang kiếm nhỏ Thoa kể cho nó nghe mới được. Nhưng Diễm Phượng chưa kịp sang Thoa thì Thoa đã tìm nàng rồi. Buổi chiều vừa đi làm ra là cô chạy thẳng đến nhà Diễm Phượng luôn, cũng là lúc Diễm Phượng đang chuẩn bị rời nhà. Tánh Thoa vẫn thế, cái gì cũng làm ngay không chần chừ được. Phải đến xem con bé sáng nay vào xin việc ra sao rồi, và cũng để xem ông Thiệp quen biết bạn bè đến mức nào và có thể giúp được nó bao nhiêu. Thoa bước vào căn trọ của Diễm Phượng. Nó được lợp mái tôn lại không có lớp cách nhiệt, nên trời đã chiều mà vẫn còn nóng hầm hập. Tội nghiệp con bé, sống trong căn trọ như cái lò nướng bánh mì thế này thì lâu ngày chịu sao nổi! Nhìn nét mặt hớn hở với nụ cười tươi rói trên mặt Diễm Phượng, Thoa đã đoán ra kết quả tốt đẹp rồi. Cô cũng cười toe toét: -Thế nào, ngon lành rồi phải không? Diễm Phượng chạy lại ôm chầm lấy Thoa, nói như reo: -Tao được họ nhận rồi mày ơi, tao mừng quá. Cám ơn mày! -Đâu có gì mà mày cám ơn, bạn bè mà mày khách sáo quá. Thoa đáp mà thoáng ái ngại, vì biết mình thật ra chỉ nhắn tin giùm chứ công chính là do Bảo Thiệp. Công nhận ông Thiệp này lợi hại thật, quen biết ai mà nhờ họ nhận con nhỏ vào làm nhanh vậy không biết. Diễm Phượng không giấu được xúc động: -Mày có trách tao cũng cám ơn, mày cho mượn tiền để tao mua xe, bây giờ lại mách cho tao biết nơi mà xin việc. Không cám ơn thành ra tao là người vô ơn vô nghĩa à? Thoa nghe mà khổ sở trong dạ, vừa mừng cho bạn may mắn được một người đàn ông thương yêu chăm lo hết lòng như vậy. Không biết khi nó khám phá ra tất cả những việc ấy là do một người bạn học cũ đang thầm yêu mình, nó sẽ phản ứng ra sao nhỉ? Vờ như không để ý, cô hỏi thăm: -Thế chừng nào mày bắt đầu? -Sáng mai. -Rồi họ bảo mày làm việc gì? Diễm Phượng nhăn mặt lúng túng: -Tao… cũng chưa biết nữa. Họ bảo vào để được huấn luyện về quản trị, tài chính, kế toán gì đó rồi sẽ tính sau. Thoa gật đầu: -Ờ, việc hành chánh thì cũng khỏe. Hai cô gái ngồi nói chuyện vui vẻ một lúc rồi tạm biệt. Đã rất lâu rồi hôm nay Diễm Phượng mới tìm lại được một niềm vui lớn lao như vậy, nụ cười tươi trên gương mặt rạng rỡ trả lại cho nàng nét trẻ trung xinh đẹp mà đúng ra nàng luôn có. Một tuần trôi qua nhanh chóng và yên bình. Diễm Phượng đi làm đều đặn mỗi ngày theo lịch. Nàng được Đình đưa đi gặp một số nhân vật trong công ty rồi dặn dò họ hướng dẫn cho nàng. Diễm Phượng ngồi xem người ta làm việc và được giải thích cặn kẽ từng bước, sau đó họ để cho nàng làm thử trong khi ngồi kế bên giám sát, y như là học trò đi thực tập. Nhờ chịu khó và siêng năng Diễm Phượng nắm bắt khá nhanh và cũng hòa nhập tốt với mọi người. Trong khi mọi chuyện ở công ty diễn ra suông sẻ thuận lợi, thì có những điều làm cho Diễm Phượng thấy hoang mang ái ngại vô cùng. Thứ nhất là công việc đơn giản và nhẹ nhàng đến mức khó tin. Đôi khi nàng suy nghĩ không biết cái “công việc” mình đang làm, mà thật ra chỉ là huấn luyện tập sự sao lại được bổng lộc tốt như vậy. Tiếp đến, nàng nhận thấy đại đa số những nhân viên mình tiếp xúc ở đây đều hết sức niềm nở lễ độ, nhiều khi đến mức thái quá khiến nàng rất ngại ngùng. Không những thế, những người này còn thật dễ dãi với nàng, nhiều người có vẻ như e dè sợ sệt nàng nữa thì phải mới lạ. Khi Diễm Phượng đem những thắc mắc này hỏi Đình, thì anh ta chỉ cười và đáp một cách mơ hồ lấp lửng: -Có những nhân vật có quyền lực ngầm rất lớn làm người khác nể sợ. Biết đâu cô là một trong những người như vậy. Diễm Phượng nhăn nhó: -Anh cứ hay giỡn chơi, tôi là một nhân viên quèn mới vào làm, chuyên môn cũng chưa có, mà thâm niên lại số không, làm gì có quyền lực nào nghe giống như trò đùa quá! Đình nheo mắt nghịch ngợm: -Tôi đã bảo là quyền lực ngầm mà lại, đó là loại quyền lực mà có khi chính đương sự cũng không nhận ra. Nói xong anh ta cười hì hì rồi nói lảng qua chuyện khác. Diễm Phượng càng thắc mắc nhưng thấy anh ta không muốn nói rõ nên cũng chẳng hỏi nữa. Cũng trong thời gian đó, ngày nào Bảo Thiệp cũng gọi điện cho những người trực tiếp làm việc với Diễm Phượng, ân cần hỏi thăm công việc nàng tiếp thu và thực hành ra sao. Biết Diễm Phượng đang ở gần kề mỗi ngày, anh nghe lòng ấm lên một ngọn lửa yêu thương xao xuyến, có nhiều lúc đến quay quắt mà muốn đến tìm gặp ngay nàng, thổ lộ hết lòng mình rồi đến đâu thì đến. Nhưng rồi bình tâm lại, Bảo Thiệp thấy mình phải kiên nhẫn. Anh muốn tiếp cận Diễm Phượng thật khéo léo để cho nàng không bị mặc cảm. Chính anh cũng đã từng rất mặc cảm với nàng xưa kia nên hiểu cảm giác này một cách sâu sắc. Nếu như Diễm Phượng có những mối hoang mang về những gì quan sát được tại chỗ làm, thì Bảo Thiệp cũng đang có những trăn trở của riêng mình. Anh phân vân giữa hai chọn lựa. Nếu ra mặt và để cho Diễm Phượng biết tất cả những gì anh đã làm cho nàng, rất có thể sẽ khiến nàng tự ái và giận dỗi. Ngược lại anh biết mình cũng không thể lánh mặt giấu nàng lâu được, cây kim trong bọc trước sau gì cũng lòi ra. Trong cái khách sạn này với cả mấy trăm nhân viên, sớm muộn gì cũng có người thích ngồi lê đôi mách xầm xì này nọ. Bảo Thiệp đã suy nghĩ rất nhiều mà vẫn chưa tìm ra một giải pháp thỏa đáng. Đôi khi ngồi ngẫm nghĩ anh phải bật cười, thấy sao tình yêu lại phức tạp đến như vậy. Trong thương trường và công việc anh rất quyết đoán và bén nhạy, vậy mà trong tình cảm anh chật vật chỉ với một vấn đề. Bóp trán suy nghĩ rất lâu, Bảo Thiệp đi đến một quyết định… Vũ trường đêm nay lại rực rỡ ánh đèn. Nhiều cặp nam thanh nữ tú trong những bộ y phục lộng lẫy hào nhoáng đang say sưa cùng nhau trong bước nhảy lả lướt dập dìu. Nơi phía xéo xéo cạnh chậu hoa, cô gái nhạc công vẫn đang chú ý vào bản nhạc đệm, đôi mắt cúi xuống với rèm mi cong, bàn tay nhẹ nhàng lướt đến đâu thì âm thanh tuyệt vời vút lên đến đó. Trong góc khuất như thường lệ, người đàn ông vẫn ngồi một mình bên ly nước lạnh tan đá. Nhưng khác với những đêm trước đây, hôm nay gương mặt anh sáng lên một niềm vui kỳ lạ, đôi môi mỉm cười nhẹ và đôi mắt lung linh những tia hạnh phúc. Anh đã tìm được nàng. Người nhạc công ấy quả thật chính là nàng. Một người phục vụ bưng nước đi ngang, anh ra dấu lại gần bảo: -Xin vui lòng chuyển một bó hoa hồng tặng cho người nhạc công dương cầm đàng ấy giùm tôi. Làm ơn để mảnh giấy này chung với bó hoa nhé! Người phục vụ nhận lấy mẩu giấy, chỉ thấy mấy chữ viết tay “Một người bạn cũ”. Anh ta lễ độ đáp: -Dạ vâng. Anh cần thêm gì nữa không ạ? Rút ví một tờ giấy bạc lớn đưa người phục vụ cho chi phí của bó hoa cộng tiền boa, người đàn ông nhỏ giọng: -Vậy được rồi, cám ơn anh nhiều. Tiền dư xin tặng anh hết. -Dạ cám ơn anh! Người phục vụ nở nụ cười rạng ngời không giấu được sự mừng rỡ trước khoản tiền boa hậu hĩnh vừa nhận được, đoạn quay lưng bước đi. Vị khách đưa mắt nhìn theo rồi chợt nhớ lại quãng đời ngày anh còn làm tiếp viên ở vũ trường giống như vậy. Có trải qua gian nan mới quý những gì mình đang có. Sau này khi đã phát đạt anh luôn đối xử hết sức hào phóng và tử tế với những nhân viên phục vụ mình như đang đối xử tử tế với chính một thời dĩ vãng của mình. Mười giờ tối. Cô gái nhạc công sau khi chấm dứt bản nhạc cuối và hoàn tất ca làm việc của mình, vội vã vào phòng trong thay lại bộ đồ bình dân như thường lệ. Nàng đang đứng trước gương sửa sang lại mái tóc thì bỗng nghe cửa gõ. -Xin mời vào! - cô gái quay sang nhìn cánh cửa trả lời. Một người phục vụ bước vào cùng bó hoa hồng lộng lẫy thật đẹp, lịch sự gật đầu chào rồi bảo: -Cô Phượng, có một người khách gửi tặng cô nè! Diễm Phượng làm ở đây cũng đã một thời gian nên nhiều nhân viên vũ trường đều quen biết nàng. Liếc xuống bó hoa thật nhanh, nàng nhíu mày nhìn người phục vụ với ánh mắt hoang mang, hỏi lại: -Ai vậy anh Hinh? Người phục vụ tên Hinh háy mắt cười tinh nghịch: -Dĩ nhiên là một người đàn ông rồi. Ông ta xộp và hình như giàu lắm đó nha cô Phượng, lại đẹp trai kiểu ngầu lắm. Càng thấy bất an hơn, Diễm Phượng ngớ ngẩn hỏi: -Sao ông ta lại biết tôi? Người phục vụ nổi máu bà tám, khoa tay kể: -Tui cũng không biết, nhưng tui nghĩ ổng thấy cô đẹp lại đàn hay nên ngưỡng mộ và tìm cách tán tỉnh thôi. Chuyện đó ở đây thường thôi mà. -Rồi ông ta có nói gì nữa không anh? -Không cô ạ. Diễm Phượng gật khẽ đầu đáp: -Cám ơn anh nhiều nha anh Hinh. -Đâu có gì đâu cô. Hinh nói xong quay gót đi làm việc tiếp, không quên lịch sự đóng cửa lại như lúc nãy. Diễm Phượng tần ngần cúi xuống xem xét bó hoa, rồi chợt thấy mảnh giấy nhỏ dán vào lớp bọc bên ngoài. Vừa nhìn thấy bốn chữ “Một người bạn cũ”, nàng tái mặt, tim lập tức đập rộn rã trong lồng ngực, đôi mắt mở to hết cỡ vì quá kinh ngạc lẫn bất ngờ. Trời ơi, người ấy đã đến tìm tôi sao? Nét chữ này làm sao tôi quên được, cái chữ “T” mà người ấy ký tên “Thiệp” lúc nào cũng như bị tật nghiêng về bên trái một chút, y như chữ “t” trong từ “Một” này. Người mà tôi yêu thầm lặng bao năm nay lẽ nào còn nhớ đến tôi, và đóa hoa này người tặng tôi là ý nghĩa gì? Tâm tư nửa mừng vui nửa băn khoăn đến cực độ, Diễm Phượng khoác vội chiếc xắc lên vai, tay kia ôm bó hoa mở cửa bước nhanh ra hành lang của vũ trường, ánh mắt hớt hải tìm kiếm khắp nơi, miệng nàng nghe khô khốc. Anh đâu rồi, Thiệp ơi? Sao đã đến đây mà người ấy lại vội vã bỏ đi, chẳng lẽ người nỡ đem lại cho tôi một nỗi mừng nửa vời phù phiếm như thế này sao? Cụp đôi mắt xuống, Diễm Phượng tiu nghỉu lê bước đi dọc hành lang vắng để ra chỗ đậu xe, niềm vui vừa khấp khởi nhen nhóm lên đã lập tức bị dập tắt một cách thật tức tưởi. Diễm Phượng nghe đau nhói trong tim muốn bật khóc lên được. Nàng cũng không ngờ chỉ vài nét chữ của người xưa mà có thể khiến mình xúc động đến như thế, cho thấy tình yêu trong tim nàng dành cho anh vẫn còn vô cùng sâu đậm. Nó chỉ tạm ngủ yên vì hoàn cảnh, vì xa vắng, nhưng khi gợi lại sẽ bùng cháy lên rất nhanh, rất mãnh liệt. Người ấy đã biết tôi nơi đây, sao không đợi để gặp tôi, hay là chỉ thương hại tôi phải làm nhạc công kiếm sống, hay chỉ tỏ ra hào hiệp tán thưởng chút tài mọn của tôi làm vui cho đời? Đầu váng vất hoang mang trong suy tưởng, Diễm Phượng không để ý hình như có tiếng chân sau lưng, mỗi lúc mỗi khẩn trương gấp gáp. Chột dạ, nàng lo sợ có kẻ xấu nào bám theo làm trò bậy bạ hoặc cướp giật chăng. Bỗng nghe một giọng nói trầm ấm vang lên thật nhẹ như cơn gió thoảng từ cõi mơ hồ nào: -Phượng ơi, dừng lại cho Thiệp nói chút! Quay phắt lại, Diễm Phượng thấy anh đứng đó cách nàng chừng ba thước. Ánh sáng của ngọn đèn trên cao dọc hành lang hắt xuống gương mặt anh thật phong trần. Đã gần bảy năm từ lần chót gặp lại, trong chiếc vest khoác hờ ngoài áo sơ mi xanh, mái tóc chải gọn trên vầng trán thẳng, anh lịch lãm và già dặn hơn tuổi của mình nhiều. Môi anh nở một nụ cười hiền lành, đôi mắt lóng lánh nhìn nàng thật dịu dàng chứa đầy yêu thương. Diễm Phượng như bị thôi miên trước hình ảnh đó, máu trong cơ thể như đông cứng lại, đứng sững với đôi mắt mở to không nói nên lời. Bảo Thiệp chậm rãi bước lại gần nhìn sâu vào đôi mắt đen đang tròn xoe vì kinh ngạc ấy, giọng anh thật mềm: -Thiệp đã tìm được Phượng rồi, cô bạn cũ thân mến ơi! Vẫn còn quá bất ngờ, Diễm Phượng lắp bắp: -Sao… sao Thiệp biết Phượng ở đây? Vẫn nụ cười đầm ấm trên môi, Bảo Thiệp không đáp, mà hỏi: -Phượng có thích hoa Thiệp tặng không? Phượng là người đầu tiên Thiệp tặng hoa này đó. Nàng gật đầu, mỉm cười. Đến bây giờ Diễm Phượng mới như choàng tỉnh, thấy toàn thân như đang run rẩy. Chẳng lẽ đó là lời tỏ tình kín đáo của người ấy muốn gởi đến mình hay sao? Trời ơi liệu tôi có đang mơ không! Xin đừng tàn nhẫn cho tôi những giấc mơ hạnh phúc ngắn ngủi ấy, để khi tôi thức dậy chỉ là một sự cô đơn hoang vắng bẽ bàng! Tự nhiên quai hàm như cứng lại, Diễm Phượng không nói thêm được gì. Chắc nhận ra sự choáng váng trên gương mặt nàng, Bảo Thiệp đưa tay ra nhỏ nhẹ bảo: -Để Thiệp cầm hoa giúp Phượng nha! Đi với Thiệp chút, Thiệp muốn mời Phượng đi ăn nhẹ chút gì cho vui, xem như ăn mừng mình gặp lại. Phượng đi nhé! Trong lòng vui như tết, nhưng đã hơn mười giờ tối, đi với một người con trai đêm hôm khuya khoắt như thế này thật không hay cho lắm. Dù rất muốn nhưng Diễm Phượng vẫn phải từ chối, nàng phân trần: -Gặp lại Thiệp Phượng cũng vui lắm, nhưng bây giờ trễ lắm rồi, Thiệp… thông cảm giùm Phượng nhé! Dịp khác Phượng sẽ không từ chối đâu. Mặt thoáng tiếc nuối, Bảo Thiệp mím môi gật đầu, rồi hỏi: -Vậy mai, Phượng nhé? Thiệp sẽ mời Phượng đi sớm hơn. Được không Phượng? Gật đầu cố giấu niềm sung sướng đang reo vui trong lòng, nàng lặng im cúi đầu vân vê đóa hoa, nét thẹn thùng e lệ của người con gái đang yêu thật khiến cho người đàn ông trước mặt cảm động đến mềm cả tim. Thật đúng có những niềm hạnh phúc đến bất chợt mà sao quá dịu êm! Như lúc này khi hai người bạn cũ đã thầm yêu nhau từ rất lâu, chưa từng có cơ hội để bày tỏ lòng mình, sau bao nhiêu trắc trở giờ đây đang được ở bên nhau, thì chỉ nhìn vào đôi mắt họ cũng đủ hiểu niềm hạnh phúc ấy rồi. Hai người cùng đi vai kề vai, không hẹn mà ai cũng mong con đường thật dài. Bảo Thiệp chợt lên tiếng: -Để Thiệp đưa Phượng về nhé? Tối rồi Phượng là con gái đạp xe ngoài đường không an toàn lắm đâu. Diễm Phượng ngỡ ngàng vì quá vui sướng, nhưng nghĩ lại lập tức thấy ái ngại. Căn nhà trọ nàng đang thuê tồi tàn quá, ai lại để người mình yêu biết được, sẽ xấu hổ chết mất thôi. Nàng bèn viện lý do: -Không được đâu Thiệp à, còn xe của Phượng chi? Thiệp nhún vai cười tỉnh queo: -Thì cứ để đây có sao đâu, mai Thiệp đến lấy về cho Phượng. Diễm Phượng tiếp tục chống chế: -Để xe đây như vậy mai sao Phượng đi làm chứ? Nghe nàng nói mà Bảo Thiệp thấy vui vui tức cười sao đâu. Thật ra nàng muốn nghỉ ngày mai luôn cũng được, mà nghỉ cả đời cũng chẳng thành vấn đề. Anh đã hứa với lòng sẽ chăm sóc cô gái này đến trọn đời từ đây rồi còn gì. Nhưng Bảo Thiệp chưa muốn gây quá nhiều bất ngờ cho Diễm Phượng trong lần gặp lại đầu tiên này. Anh nhỏ nhẹ đáp: -Mai Thiệp sẽ đến đưa Phượng đi. Phượng đừng lo gì hết. Diễm Phượng còn đứng ngại ngần, giằng co giữa hai ý tưởng đối nghịch thật là khổ sở. Được ngồi bên người mình yêu thì hạnh phúc quá rồi, nhưng lần đầu mới gặp mà đi theo người ta liền như vậy, có bị xem là dễ dãi, là con gái hư không, liệu người ấy sẽ hết tôn trọng mình không? Ôi chao, thật là khó nghĩ quá! Nhìn dáng điệu của Diễm Phượng Bảo Thiệp cũng đoán được nàng đang trăn trở dữ lắm. Tất nhiên anh không thể hiểu hết những chi tiết trong sự quan ngại của nàng, mà chỉ có thể nhận xét chung chung là cô gái anh yêu đang lúng túng chưa quyết định được. Bảo Thiệp đâu hề muốn làm bất cứ điều gì mà nàng không được thoải mái, nên kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng một lúc mà vẫn không thấy nàng nói gì, Bảo Thiệp nảy ra một ý ngộ nghĩnh. Anh hớn hở bảo nàng: -Thiệp có cách rồi, bây giờ mình đi lấy xe của Phượng đi! Phân vân chưa rõ ý anh ra sao, Diễm Phượng cũng riu ríu đi cùng. Hai người vào bãi giữ xe, lấy chiếc xe đạp của nàng ra. Bảo Thiệp dắt xe cùng đi bên Diễm Phượng rời khỏi khuôn viên vũ trường. Ra tới con đường, anh quay lại nhìn nàng cười nói: -Bây giờ xem như Phượng đi về bình thường như mọi ngày, chỉ khác là cho Thiệp quá giang đi nghen! Diễm Phượng tròn mắt, khâm phục sáng kiến của Bảo Thiệp vô cùng, nhưng vội hỏi: -Vậy xe của Thiệp… -Cứ để đây, Phượng đừng lo mấy chuyện đó! Bảo Thiệp nói vậy vì chưa hiểu tâm lý của Diễm Phượng mới bị mất xe gần đây, nợ vẫn còn đeo trên cổ nên hiển nhiên nàng phải lo ngại chuyện mất mát giống như một phản xạ vậy. Hai đứa đứng bên nhau cùng chiếc xe đạp dưới ánh đèn đường, một hình ảnh đơn giản nhưng thật gợi cảm dễ thương. Bảo Thiệp ngồi lên yên trước đặt chân lên bàn đạp, ngoái lại nhỏ giọng: -Phượng lên xe đi, mình về! Diễm Phượng bồi hồi ngồi lên yên sau. Xe chuyển bánh, mỗi người mang trong tim một cảm xúc ngây ngây dịu ngọt. Bảo Thiệp lên tiếng: -Phượng ơi, Phượng còn nhớ lần đó Phượng cho Thiệp quá giang lúc mình đi học về không? Giọng anh gọi nàng nghe sao ngọt ngào âu yếm quá! Diễm Phượng ngồi sau nghe lời nhắc lâng lâng xao xuyến, cái kỷ niệm đó nàng còn nhớ mãi. Không ngờ anh ấy cũng nhớ! Như vậy rõ ràng Thiệp rất trân trọng những kỷ niệm với mình. Nàng xúc động gật đầu đáp: -Phượng nhớ lắm chứ. Lâu quá rồi không đi chung, Diễm Phượng ngại ngần chẳng dám ôm vào hông của Bảo Thiệp mà chỉ vịn vào cái yên ngồi của anh cho thăng bằng. Bảo Thiệp để ý thấy hất đầu ra sau cười trêu đùa: -Hồi đó Thiệp nhớ Phượng vịn vào hông Thiệp kia. Bây giờ Thiệp rất sạch không đổ mồ hôi đầm đìa như lúc đó đâu. Véo nhẹ vào hông anh một cái, Diễm Phượng mắng yêu: -Quỷ Thiệp nè! Bảo Thiệp cười hềnh hệch, chốc sau giọng anh khe khẽ: -Chỉ có khác là lúc đó mình đi ngoài trời nắng nóng chói chang, còn bây giờ lại trời tối rê rê lạnh Phượng ha? Diễm Phượng cũng cười nói đùa: -Và một điều khác nữa là lúc đó hai đứa còn hồn nhiên áo trắng, còn bây giờ thì già hơn nhiều rồi. Nói đến đây tự nhiên Diễm Phượng suýt buộc miệng kêu “Còn khác nữa là lúc đó Phượng được sống sung túc trong vòng tay yêu thương của ba mẹ, còn bây giờ thì đã mồ côi nghèo rớt mồng tơi rồi!” Chỉ nghĩ đến đó nàng thấy buồn và tủi thân vô hạn, nước mắt từ đâu tuôn ra không kềm hãm được. Bảo Thiệp để ý thấy Diễm Phượng bỗng nhiên lặng im và thút thít, quay lại âu lo hỏi: -Có chuyện gì vậy Phượng, Thiệp làm Phượng buồn hả? Cố giữ giọng tự nhiên, nàng đáp: -Không có gì đâu Thiệp, tại Phượng ưa nghĩ vẩn vơ rồi buồn lung tung vậy mà. Hai đứa lặng im một lúc, rồi Bảo Thiệp tư lự: -Mới đó mà gần chín năm kể từ lần cuối mình học chung rồi Phượng ha? Hôm nay được đi xe đạp với Phượng như thế này làm Thiệp nhớ lại ngày xưa vô cùng luôn đó Phượng. Anh nghe giọng nàng dịu dàng: -Phượng cũng vậy. Có những điều xảy ra dù rất đơn giản mà nó ở lại với mình có thể đến suốt đời. Bảo Thiệp cười, giọng thoáng buồn: -Nhưng hôm đó Thiệp chướng quá, làm Phượng giận đến mấy lần. Sau này nghĩ lại Thiệp hối hận mãi. Thật ra… Thiệp không bao giờ muốn làm cho Phượng buồn. Lời anh nói khiến Diễm Phượng ngây ngây hạnh phúc, nàng nhẹ giọng: -Chuyện đó Phượng cũng không để bụng đâu. Thiệp đừng tự trách mình nữa. Bỗng nhớ ra chuyện gì, nàng băn khoăn: -Ủa, mà Thiệp để xe lại đẳng thì chút nữa làm sao về? Bảo Thiệp phì cười đáp: -Thiệp sẽ đón xe ôm, xích lô, hay tắc xi, gì mà chẳng được. Khi hạnh phúc bên nhau thì dường như thời gian trôi rất nhanh, mới đó mà đã tới con hẻm nhà trọ Diễm Phượng đang ở. Dừng trước cổng nhà, anh trao xe lại cho nàng rồi khe khẽ bảo: -Thiệp còn muốn trò chuyện với Phượng nhiều lắm. Sáng mai Thiệp đến đón Phượng nhé! -Như vậy phiền Thiệp quá, Phượng ngại lắm! Với lại bây giờ Phượng cũng có xe rồi, đi một chút cũng đâu sao. Ngẫm nghĩ một chút Bảo Thiệp khẽ gật đầu. Có lẽ anh không nên làm nàng ngại ngùng mà sinh ra mất tự nhiên gượng gạo, phải kiên nhẫn thôi. Nhưng mà không sao, anh có thời gian kia mà, chỉ khổ nỗi trái tim anh nó có chịu hợp tác với bộ óc đầy lý trí kia không lại là một chuyện khác. Ngước lên nhìn nàng, anh dịu dàng: -Vậy cũng được, chiều mai Thiệp sẽ đến đón Phượng nhé. Giờ Phượng vào nghỉ đi! -Thiệp cũng vậy, về cẩn thận nha! Đợi nàng vào nhà rồi anh đưa mắt quan sát rất kỹ căn trọ và những thứ xung quanh trong con hẻm, đoạn quay bước lửng thửng đi trở ra đầu ngõ, đón một chiếc tắc xi trở lại vũ trường để lấy xe rồi về. Lòng anh rộn ràng một niềm vui vô kể, tự trách mình sao ngốc ngếch có một cô bạn dễ thương đến như thế mà bao năm nay uổng phí thời gian không tận tâm tận sức tìm kiếm để được có nàng.

☘︎