CHƯƠNG 14
Sáng hôm sau bảy giờ Diễm Phượng thức dậy. Sống một mình với cuộc sống đơn giản đến buồn tẻ, nàng hầu như chẳng có gì để giải trí ngoài những tờ báo cũ, nhưng cũ với người ta mà mới với mình thì cũng là mới. Diễm Phượng tự an ủi mình như thế. Mới sáng sớm mà sinh hoạt trong con hẻm thật ồn ào. Tiếng động cơ do mấy người thợ sửa xe rú lên từng hồi, tiếng búa gõ kim loại chan chát, tiếng trẻ chạy rượt đuổi nhau, tiếng rao hàng quán của những người bán hàng rong, tiếng chó sủa người lạ vang rân. Tất cả quyện lại thành một thứ âm thanh thật hỗn độn. Hôm qua là một ngày đẹp đẽ nhất Diễm Phượng có kể từ ngày cha mẹ nàng qua đời. Đã từ lâu lòng nàng như một đóa hoa khô héo chỉ rũ xuống trong đau buồn sầu muộn, nay như được cơn mưa dịu ngọt của yêu thương làm tươi mát lại. Tối vào nằm ngủ mà nàng cứ nghĩ mãi đến Bảo Thiệp. Ánh mắt đắm đuối và cử chỉ ân cần của anh dành cho nàng lúc nãy rõ ràng không phải đơn thuần của người bạn cũ đối xử với nhau. Có khi nào anh ấy cũng yêu mình không nhỉ! Diễm Phượng chợt ửng hồng đôi má khi những ý tưởng lãng mạn ấy chợt thoáng qua, rồi nàng nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ êm đềm. Thế nhưng sáng nay khi tỉnh dậy, ánh sáng mặt trời như tàn nhẫn lột trần trụi tất cả cái nghèo khó của cuộc sống nàng nơi căn trọ đã quá xuống cấp này, thì cái mặc cảm lại từ đâu ùa tới. Mình nghèo thế này, áo quần cũ kỹ nhếch nhác. Chiều nay Thiệp mời đi ăn gì đó mà anh nói là để mừng hai đứa gặp lại. So với cái lịch lãm sang trọng của anh, Diễm Phượng bỗng thấy mình xơ xác quá. Thở dài buồn buồn, nàng thấy tủi thân mà mắt cay cay. Con gái nghèo lúc nào cũng khổ! Thôi chắc tìm cách để từ chối cho rồi, đi làm gì cho thêm buồn tủi! Sắp xếp ý định xong xuôi, đến giờ Diễm Phượng đạp xe đi làm như thường lệ. Hôm nay Bảo Thiệp cũng đi làm một số công việc rồi trở về văn phòng mình lúc sớm chiều. Cũng như Diễm Phượng, từ sau cuộc hội ngộ tối hôm qua Bảo Thiệp vô cùng vui mừng hạnh phúc. Ngồi xuống chiếc ghế bành anh với tay lấy cuốn tập cũ trong hộc bàn, trong đó có ép một bức tranh mà anh đã vẽ cũng lâu lắm rồi. Không có lấy một tấm hình của Diễm Phượng làm kỷ niệm, Bảo Thiệp chỉ vẽ lại trong tưởng tượng người con gái anh yêu lúc xưa, duyên dáng trong tà áo dài nữ sinh đang cầm một nhánh hoa phượng đỏ. Loài hoa này không hiểu từ bao giờ đã trở thành một vật thể, một hình ảnh anh nâng niu yêu thương vô cùng. Đưa tay bật chiếc máy hát nhỏ trên bàn, bài hát “Phượng Hồng” ấy lại vang lên:
“Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng Em chở mùa hè của tôi đi đâu!…”
Phượng hồng, hay Diễm Phượng! Em không chở mùa hè đi đâu cả, vì em chính là mùa hè của tôi. Bởi thế từ lúc lạc mất em tôi chẳng còn cảm nhận được cái lãng mạn ngây ngất của hè nữa, em biết không? Em đem cái hồn thơ của nó đi mất rồi, cánh phượng của lòng tôi ơi! Năm giờ chiều sau khi xong giờ làm việc của mình, Diễm Phượng chuẩn bị ra bãi lấy xe về vì đinh ninh Bảo Thiệp sẽ đến đón nàng tại nhà, nhưng sẽ lựa cách từ chối lời mời của anh. Diễm Phượng dĩ nhiên đâu ngờ Bảo Thiệp nắm vững tất cả thông tin nàng làm ở đâu và với ai mỗi ngày. Khi ra đến bãi giữ xe nàng đã thấy anh ngồi bên vệ đường, mặc quần jean bạc áo thun bình dân. Nàng vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên quá đỗi, tròn mắt hỏi: -Ủa, Thiệp làm gì ở đây vậy? Anh nở nụ cười thật tươi, nghiêng đầu đáp: -Đợi Phượng chứ làm gì nữa. Càng kinh ngạc hơn, nàng lắp bắp: -Sao Thiệp lại… lại biết Phượng ở đây? Đưa ngón tay lên miệng một cách tinh nghịch, anh nheo mắt: -Bí mật chưa nói được. Phượng cứ để xe ở đây, Thiệp đưa Phượng đi ăn chiều. Nói xong anh đứng dậy phủi phủi bụi nơi sau quần, ra hiệu cho Diễm Phượng cùng đi, ánh mắt anh nhìn nàng thật âu yếm. Từ sáng đến giờ đã dặn lòng là sẽ từ chối lời mời này, vậy mà bây giờ đứng trước mặt anh Diễm Phượng nhũn ra như con chi chi, tim nàng reo lên nỗi hân hoan khó tả như phản bội cái lý trí của mình. Có thể tại Bảo Thiệp chiều nay ăn mặc bình dân giản dị quá làm xóa tan cái mặc cảm hèn kém của mình chăng, Diễm Phượng tự lý giải. Thôi anh ấy đã ngồi dưới đất mà đợi nãy giờ, mình sao nỡ từ chối lời mời thành khẩn như vậy được! Diễm Phượng chậm chậm bước theo Bảo Thiệp với dáng điệu ngượng ngùng. Như cảm nhận được sự thiếu tự nhiên của nàng, anh quay lại nhỏ nhẹ: -Phượng có gì ngại à? Bạn bè bao nhau một chầu là chuyện quá thường, huống hồ hai đứa mình đã từng chơi rất thân từ nhỏ. Dù trong lòng thương nàng đứt ruột, anh cố ý không đề cập đến vấn đề tình cảm quá gấp mà tạm thời chỉ xem là tình bạn cũ gặp nhau. Tuy vậy, cái âu yếm trong chất giọng và lối dùng chữ “hai đứa mình” thật thân thiết ấy cũng đủ để làm cho một cô gái nhạy cảm như Diễm Phượng nhận ra cảm tình đặc biệt của anh dành cho mình. Nàng cong môi lên dỗi: -Bảo chơi rất thân mà Thiệp bỏ đi đâu mất tiêu có về thăm Phượng đâu! Thở nhẹ ra, anh đáp giọng trầm trầm: -Từ từ Thiệp sẽ nói cho Phượng biết tại sao, còn mấy năm sau này là quả nhiên Thiệp mất hẳn tin tức của Phượng, kể từ lúc Phượng không còn ở chỗ cũ nữa. Lúc đó hai người cũng vừa đến chỗ xe Bảo Thiệp đậu trong bãi, anh dắt chiếc mô tô ra. Diễm Phượng thấy bên hai tay lái treo lủng lẳng hai chiếc mũ bảo vệ, thì ra anh thật chu đáo đã chuẩn bị trước hết rồi. Bảo Thiệp đưa cho nàng một cái, ngồi lên đề máy rồi quay lại khẽ bảo: -Mình đi nào Phượng! Diễm Phượng ngồi lên đàng sau rồi Bảo Thiệp cho xe từ từ ra khỏi bãi đậu xe. Anh chạy một vòng xuống phố, đoạn tạt vào một nhà hàng nằm trên sân thượng của một trung tâm mua sắm. Từ hồi sống trong nghèo khổ chẳng còn dám đi đâu tiêu xài, Diễm Phượng cảm thấy mình quê mùa và tụt hậu tới mức không ngờ. Bộ mặt thành phố qua bốn, năm năm đã có nhiều thay đổi đến chóng mặt, nhất là dưới phố sầm uất này. Có nhiều đoạn đường bây giờ trông hoàn toàn xa lạ so với hồi xưa nàng xuống đây. Cao ốc được xây khắp nơi, nhà hàng thương xá mọc lên như nấm, những tòa nhà cũ được phá ra để lấy mặt bằng xây cửa hiệu, nhà hàng, khách sạn, hoặc chung cư cao cấp. Đi theo bên Bảo Thiệp bước vào nhà hàng mà Diễm Phượng ái ngại và bỡ ngỡ vô cùng. Nàng thấy một cô nhân viên phục vụ trong áo sơ mi và váy đồng phục tròn mắt như thể rất ngạc nhiên khi thấy Bảo Thiệp. Cô bước lại gần hai người, gật đầu với nàng như cho có rồi quay sang Bảo Thiệp miệng cười toe toét chào đón ra vẻ rất thân mật: -Kìa anh, hôm nay không thấy mấy ông khách làm ăn của anh chắc là anh đi chơi hả? Nhà hàng tụi em hôm nay có món đặc biệt bảo đảm anh sẽ thích đó! Cảm nhận được sự mất tự nhiên và rụt rè của Diễm Phượng, Bảo Thiệp choàng tay qua sau lưng như dìu dắt trấn an nàng, cử chỉ của anh nhẹ nhàng mà tình tứ. Dù mắc cỡ, Diễm Phượng lại thấy trong lòng bồng bềnh vui sướng đứng nép sát vào mình anh như để được che chở. Với khả năng quan sát nhạy bén của mình Bảo Thiệp nhìn ra ngay cách đối xử thiếu niềm nở của cô phục vụ dành cho Diễm Phượng, và trong bụng anh không mấy hài lòng về điều này. Hừ, chắc cô ta thấy nàng dáng vẻ ngơ ngác ăn mặc giản dị nên có ý xem thường đây mà! Anh cũng chẳng khó gì nhận ra sự ngạc nhiên của cô ta lúc nãy khi thấy anh hôm nay sao xuất hiện trong bộ y phục quá xềnh xoàng, vì bình thường anh vào đây gặp gỡ các đối tác làm ăn đều đóng bộ rất nghiêm trang lịch lãm. Nhếch môi với nụ cười lạnh lùng mà cũng vô cùng quyến rũ, Bảo Thiệp trầm giọng bảo cô phục vụ, cố ý cho Diễm Phượng nghe: -Đây là cô bạn rất thân và là một người vô cùng quan trọng với tôi. Cô tìm giùm chúng tôi một bàn riêng tư một chút được không? Cô nàng nháy mắt thật điệu nghệ, cười tươi đáp: -Dĩ nhiên rồi, anh đã yêu cầu thì em sẽ hết lòng phục vụ. Rồi cô rút hai cuốn thực đơn đựng trong chiếc hộp treo cạnh quầy, nhanh nhẹn đưa đường dẫn hai người bạn đến một góc xa của nhà hàng, đàng sau một dãy mấy chậu hoa và cây kiểng đặt trên bục cao thật ấm cúng. Cô phục vụ biết Bảo Thiệp mỗi lần vào đều tặng tiền boa rất hậu nên luôn tiếp đón anh như một thượng khách. Đúng như anh suy đoán, cô thấy anh hôm nay sao đi với một cô gái trông có vẻ quê mùa ngây ngô nên trong bụng thắc mắc vô cùng, không hiểu cô ta là ai mà có vẻ được người đàn ông đẹp trai giàu có này nâng niu đến vậy. Kéo ghế cho Diễm Phượng ngồi xong, Bảo Thiệp chưa kịp hỏi gì thì nghe nàng lên tiếng: -Thiệp chắc hay vào đây lắm phải không nè? Xem ra cô phục vụ quen mặt Thiệp luôn rồi đó. Bảo Thiệp nhún vai cười: -Ờ… thì cũng thỉnh thoảng. Diễm Phượng cúi mặt hỏi giọng buồn buồn: -Chắc là đi với người yêu hén? Chất hờn ghen không giấu được trong câu hỏi này khiến Bảo Thiệp mừng như phát điên trong lòng, vì nhận ra dấu hiệu tình cảm của Diễm Phượng dành cho mình càng lúc càng rõ ràng. Anh lắc khẽ đầu đáp nhanh: -Đâu có đâu Phượng, Thiệp thường gặp người trong công việc làm ăn thôi. Nói xong anh đưa nàng cuốn thực đơn, ân cần: -Phượng muốn dùng món gì xem đi, để Thiệp gọi cho! Hai người cùng lật xem thực đơn một chút, rồi Diễm Phượng chợt bỏ xuống nói ỉu xìu: -Thôi Phượng không biết đâu, họ viết tên món ăn gì lạ quá! Bảo Thiệp nghe nói mà thương sao đâu. Lúc xưa mới vào ăn anh cũng thấy rất lạ, sau ăn từng món thử rồi mới biết. Anh mỉm cười đề nghị: -Hay Phượng muốn thử món cá hồi chưng ăn với khoai tây nghiền và rau củ thập cẩm nướng này không? Cũng ngon lắm đó! Diễm Phượng chống tay dưới cằm, cong môi lên ngẫm nghĩ. Nhìn đôi môi hồng xinh xinh ấy mà Bảo Thiệp ao ước được đặt vào đó một nụ hôn vô cùng, nụ hôn trao gởi tất cả tình anh dành cho nàng. Ôi sao anh yêu nàng quá đỗi! Đang thả hồn đi hoang chợt anh nghe nàng cất tiếng hỏi: -Vậy còn Thiệp sẽ chọn món gì? Anh cười hiền đáp: -Thiệp sẽ ăn giống như Phượng luôn, chịu chưa? -Vậy cũng được. Bảo Thiệp ngoắc cô phục vụ rồi gọi món ăn và hai ly chè bốn màu. Anh nhỏ nhẹ: -Hồi nhỏ Phượng thích chè này lắm, bây giờ còn vậy không? Câu hỏi này khiến Diễm Phượng lặng người trong xúc động. Thì ra sở thích nho nhỏ như vậy của nàng từ rất lâu mà Bảo Thiệp vẫn còn nhớ, cho thấy nàng có một chỗ đứng trong tâm tưởng của anh. Nhưng… chỗ đứng đó là gì, một cô bạn vui đùa thời trẻ dại, một người bạn học thân, hay là người yêu? Có phải đó là tình yêu anh dành cho em không, có không anh? -Phượng?… Phượng đang nghĩ gì vậy? Tiếng Bảo Thiệp nhẹ nhàng nhưng cũng đủ kéo Diễm Phượng trở lại với hiện thực, nàng vội lắc đầu nói lảng đi: -Đâu có gì đâu Thiệp, Phượng chỉ nhớ lại tật hư ăn chè của mình thời đó mà xấu hổ thôi. -Nhưng đối với Thiệp thì nó rất dễ thương. Lúc đó cô phục vụ trở lại đem theo khay thức ăn cho hai người. Diễm Phượng nhướng mắt kêu lên: -Nhiều quá vậy Thiệp, sao ăn hết? Anh cười đưa tay lên giải thích: -Xem rau củ nó phồng lên như vậy chứ không nhiều lắm đâu. Phượng cứ dùng cho thoải mái, nếu dư thì đem về không sao hết. Diễm Phượng ngơ ngẩn: -Vậy hả, họ cho đem về sao? -Cho chứ Phượng, đồ ăn của mình mà. Hai đứa ngồi ăn mà tim rộn ràng hạnh phúc trong tình yêu dành cho nhau. Bảo Thiệp dừng muỗng chăm chút thăm hỏi: -Phượng thấy sao, có ngon không nè? Nếu không thích cứ nói đừng ngại, Thiệp gọi món khác cho! Nàng khoa tay lắc đầu: -Ngon chứ Thiệp, có gì đâu mà không thích. Tuy xác nhận vậy rồi mà Diễm Phượng để ý thấy anh cứ vừa ăn vừa quan sát xem mình dùng bữa thế nào. Nàng che miệng cười: -Bộ Phượng ăn có gì lạ lắm sao mà Thiệp có vẻ không an tâm vậy? Hồi xưa đi ăn chè chung ăn thoải mái lắm mà? Bảo Thiệp cũng cười, nhìn nàng đắm đuối: -Ờ hen. Thiệp chỉ muốn Phượng được ăn ngon miệng thôi! -Cám ơn Thiệp - Diễm Phượng đáp mà rất vui trong dạ. Cô bạn của mình ăn mà anh ấy quan tâm như vậy thì không chỉ là tình bạn bình thường rồi, nàng tự nhủ… Không biết mình có chủ quan quá không nữa. Chốc sau ăn xong, Bảo Thiệp lấy giọng nghiêm túc nói: -Phượng à, Thiệp có điều này muốn nói với Phượng! Nghe cách nói đầy vẻ trang trọng này, Diễm Phượng lập tức nghe buồng tim đập thình thịch vì hồi hộp, thầm đoán Bảo Thiệp sắp nói ra một điều gì đó rất trọng đại. Nàng mở to đôi mắt đen tròn, nhìn anh chăm chăm chờ đợi. Thiệp ơi, Phượng đã mong đợi điều đó lâu lắm rồi. Thiệp nói đi, nói yêu Phượng đi! Hãy nói lời yêu em đi anh! Giọng anh trầm ấm vang lên: -Phượng đừng nên ở trong căn trọ đó nữa, thấy Phượng sống nơi đó Thiệp không yên tâm chút nào! Hụt hẫng, Diễm Phượng xụ mặt xuống. Bảo Thiệp lại hiểu cử chỉ này của nàng một cách khác, bèn xoa tay giải bày: -Thật sự Thiệp muốn lo cho Phượng có một chỗ sinh sống khác tốt hơn thôi, chứ không có ý gì hết. Giọng đượm chất buồn, nàng xa vắng: -Vậy Thiệp có biết tại sao Phượng phải ở nơi đó không? Bảo Thiệp cũng chùng xuống, thiết tha: -Thiệp có nghe biết, và cũng rất đau lòng. Cho Thiệp được có một lời chia buồn muộn màng cùng Phượng nhé! Thở khẽ ra, Diễm Phượng nhìn xuống bàn lắc đầu, rồi chợt ngẩng lên hỏi: -Ai kể cho Thiệp biết vậy? Muốn tránh né đề cập tới điều này vì anh thấy không cần thiết, Bảo Thiệp đưa tay trộn ly chè đều lên cho Diễm Phượng rồi đưa cho nàng: -Phượng ăn chè đi, ở đây họ làm món chè này ngon lắm đó! Để lâu đá nó tan ra ăn mất ngon. Rồi anh cầm ly của mình lên múc ăn một cách rất thoải mái ngon lành. Diễm Phượng thấy vậy cũng cảm thấy tự nhiên ăn theo. Bảo Thiệp nhìn nàng cười hỏi: -Thấy sao nè? -Ngon thật, rất là ngon! - nàng gật đầu khen vùi. Thấy Diễm Phượng thích món chè, Bảo Thiệp vui lắm, định bụng lát nữa về gọi họ làm thêm vài ly để cho nàng mang về ăn. Nhưng chợt nhớ lại, chỗ Diễm Phượng chắc không có tủ lạnh đâu để cất chè, mua về nó sẽ thiêu nhanh thôi. Chán gì đâu! Ở như vậy thật bất tiện quá! Lúc trước thất lạc nhau không biết thì thôi, chứ bây giờ đã biết anh thấy mình có trách nhiệm phải chăm lo cho nàng. Bây giờ anh có thể được xem thuộc giai cấp giàu có mà thấy cô gái mình yêu sống khắc khổ như vậy, làm sao anh đành lòng cho được! Phải tìm cách trở lại đề tài bàn chuyện tìm chỗ ở khác cho nàng thôi. Bảo Thiệp nhìn Diễm Phượng bằng ánh mắt thật chân tình, nhỏ nhẹ: -Phượng ơi, Thiệp muốn được từ nay chăm sóc cho Phượng. Phượng… đừng từ chối tấm lòng của Thiệp nhé? Lại một câu thổ lộ không trực tiếp nhẹ nhàng nhưng ngọt ngào. Lạ lùng thay giờ đã trưởng thành mà Bảo Thiệp vẫn ngại ngùng khi bày tỏ lòng mình, anh cũng chẳng lý giải được. Lúc mất tin của Diễm Phượng, có những lúc nhớ nàng quá anh đã thầm nguyện trong tâm tưởng chỉ cần gặp lại được nàng, anh sẽ tỏ tình ngay lập tức cho thỏa lòng rồi sao cũng được. Nhưng khi đối diện người ta rồi thì nó khó hơn anh nghĩ nhiều. Bảo Thiệp rất bản lĩnh và dứt khoát trong chuyện làm ăn, vậy mà đối với chuyện tình cảm thì anh không được dạn dĩ như người ta. Đời nó có những cái lạ như vậy! Diễm Phượng nghe xong ngồi tư lự một lúc như để nghiền ngẫm dụng ý câu nói của anh. Được người đàn ông mình yêu thương chăm sóc thì còn gì hạnh phúc hơn thế nữa, nhưng… để làm gì khi mai này anh ấy sẽ có một sự ràng buộc khác, lúc ấy chắc buồn tủi mà khóc ngất một mình. Giọng ủ buồn pha chút nũng nịu, nàng đáp khẽ: -Nhưng rồi Thiệp cũng phải lấy vợ, phải lo cho gia đình của mình, làm sao chăm sóc cho Phượng được? Phượng không muốn làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của Thiệp đâu! Anh đáp thật nồng nàn: -Được chăm sóc cho Phượng chính là hạnh phúc lớn nhất bây giờ của Thiệp. Câu nói nghe cảm động muốn rụng tim luôn. Diễm Phượng sung sướng vô cùng nhưng rồi lại thấy hơi hoang mang bứt rứt. Trời ơi, sao Thiệp không nói rõ là yêu Phượng đi mà lòng vòng làm Phượng hoang mang khó chịu lắm, Thiệp có biết không? Nàng chắc lưỡi than nhẹ: -Thiệp thật là… làm Phượng khó nghĩ quá! -Có gì đâu mà khó nghĩ! Sao nè? Phượng bằng lòng lời nói hồi nãy của Thiệp nhé? Ánh mắt anh nhìn nàng thật đắm đuối và chân tình, nửa thuyết phục nửa nài nỉ, ánh mắt làm tan chảy tim người. Diễm Phượng không còn lòng nào mà khước từ. Nàng cúi xuống khe khẽ gật đầu, dáng điệu e ấp thật đáng yêu khiến Bảo Thiệp chếnh choáng trong hồn. Anh dịu dàng hỏi: -Chủ Nhật tuần sau Phượng có rảnh không? -Cũng rảnh, có gì không Thiệp? - nàng hỏi mà lòng phân vân. -Thiệp muốn đưa Phượng đến xem một nơi. Diễm Phượng không giấu được tò mò: -Là nơi nào vậy? -Bí mật, đến đó hãy biết mới thú vị chứ. Liếc anh một cái, nàng dỗi: -Thiệp đó nhe, dạo này sao hay bí mật quá! Anh cười nghịch ngợm: -Bí mật cho vui chớ không phảí có dụng ý xấu mà. Cầm ly nước lên uống một ngụm xong, Diễm Phượng nói: -Từ hôm qua đến giờ nói về Phượng không, bây giờ nói về Thiệp một chút đi! Thiệp dạo này làm gì nè, có trở lại đại học như tâm nguyện lúc xưa chưa? Bảo Thiệp hồ hởi khoe: -Có chứ Phượng. Thiệp đã ghi danh đại học và đã ra trường rồi. -Vậy thì hay quá! Anh trầm giọng kể: -Lần đó Thiệp có ghé tìm Phượng để báo cho Phượng biết Thiệp đã ghi danh đại học, nhưng đến nhà thì Phượng đã đi mất rồi, chỉ gặp người chủ nhà mới. Thiệp mất luôn liên lạc với Phượng từ đó. Thiệp buồn không thể tả! Diễm Phượng nhìn sâu vào đôi mắt Bảo Thiệp, thấy trong anh tất cả là sự chân thành. Nàng bồi hồi xúc động, nhưng bỗng nghe một thoáng giận dỗi trong lòng. Lúc Phượng đang đau khổ chông chênh nhất đó, sao không có Thiệp để chia sẻ với Phượng, hoặc cho Phượng mượn một bờ vai để ngả vào mà khóc. Ghét Thiệp lắm! Lắc nhẹ đầu như để xua đi cảm nghĩ ấy, nàng hỏi: -Thiệp học về ngành gì vậy? -Công nghệ thông tin và quản trị kinh doanh. Diễm Phượng tròn mắt kinh ngạc kêu lên: -Hai bằng cùng một lúc à? Bảo Thiệp mỉm cười, chỉ gật đầu không đáp. Diễm Phượng xuýt xoa: -Thiệp giỏi quá! Hồi xưa lúc đi học Thiệp giỏi nhất lớp mà. Phượng đã đoán biết Thiệp mà vào đại học sẽ ra trường dễ dàng thôi. Đưa tay lên ra dấu như không dám tiếp nhận lời khen ấy, anh bảo: -Cũng nhờ Trời thương chứ Thiệp không được như Phượng nghĩ đâu. Nàng tủm tỉm cười, rồi nhắc lại câu hỏi lúc nãy: -Học xong rồi thì Thiệp làm việc gì nè? Bảo Thiệp đáp một cách khái quát: -Thiệp làm về tu sửa phục hồi nhà cửa và mua bán bất động sản đó Phượng, nhưng sau một lúc khi mọi thứ tạm ổn thì Thiệp làm ít lại để dành thời gian đi học. Bây giờ thì cũng đâu vào đó rồi. Rồi anh nheo mắt nhìn nàng cười: -Có thể thoải mái đầu óc để chăm sóc Phượng rồi đó. Diễm Phượng cũng nghịch ngợm cười hỏi lại: -Bộ bạn cũ nào Thiệp cũng chăm sóc như vậy hết sao? Phì cười, Bảo Thiệp nhìn xuống ly nước của mình khẽ lắc đầu, đoạn ngước lên nhìn nàng trìu mến đáp: -Nếu Thiệp nói Phượng là người duy nhất Thiệp muốn được chăm sóc, Phượng có tin không? Lòng rưng rưng hạnh phúc, nàng cúi đầu hỏi khẽ: -Thiệp… nói thật hả? Bảo Thiệp trở nên dạn dĩ nắm bàn tay nàng đang đặt trên bàn, kiên quyết: -Một chuyện quan trọng như vậy, làm sao Thiệp nói đùa được. Đây là lần đâu tiên anh chạm vào nàng với tâm tình của hai người đang yêu nhau. Bàn tay nàng nhỏ nhắn thật mềm khiến Bảo Thiệp như đang say mặc dù anh không hề gọi rượu. Còn Diễm Phượng thì đỏ ửng đôi má, vẫn để tay nằm yên trong bàn tay vững chắc của anh, nghe như có một luồng điện nhiệm mầu chạy qua nối liền hai trái tim đang reo vui hớn hở. Giây phút xúc động trôi qua trong im lặng hơn cả những lời nói, Bảo Thiệp âu yếm bảo: -Bây giờ mình về đi Phượng. Thiệp sẽ đưa Phượng về chuẩn bị rồi sẽ đưa Phượng đến vũ trường để đàn tối nay. Nãy giờ ở bên anh lòng hân hoan hạnh phúc quá Diễm Phượng như quên hết cả thời gian. Giờ nghe anh nhắc nàng hốt hoảng: -Chết, Phượng suýt nữa quên mất, không thôi trễ mất rồi! Diễm Phượng nói mà thầm khen sự chu đáo của Bảo Thiệp. Đưa nàng đi ăn nhưng anh vẫn nhớ rõ giờ làm việc của nàng y như chính của anh, và ngay lần đầu đi riêng anh đã chứng tỏ có thể chăm lo cho nàng như thế rồi. Con hẽm nơi Diễm Phượng sống buổi xế chiều vẫn đông đúc và ồn ào vô cùng. Bảo Thiệp ngồi trên chiếc mô tô đậu trước căn trọ của Diễm Phượng chờ đợi trong lúc nàng vào trong chuẩn bị. Một vài người trong xóm đưa mắt nhìn anh có vẻ như dò xét, chắc đang thầm thắc mắc cái con bé nghèo nàn ở trọ nơi này vớ đâu ra được một anh chàng đẹp trai phong độ đến vậy. Ý tứ với cảm xúc dễ mặc cảm của Diễm Phượng, đồng thời muốn tránh cho nàng khỏi bị những ánh mắt dị nghị của những người hàng xóm ưa ngồi lê đôi mách, anh không yêu cầu vào nhà mà chỉ đợi bên ngoài như thế. Thôi mà lo gì, chỉ vài ngày nữa thôi anh sẽ đưa em đến một nơi khác đàng hoàng hơn, Phượng à. Không biết em có hiểu lòng anh mà chấp nhận lời đề nghị ấy của anh không thôi! Một lúc sau thì Diễm Phượng trở ra, mang theo chiếc giỏ lớn đựng bộ đồ nàng thuê để trình diễn. Lại thêm vài ánh mắt thiếu lịch sự nhìn theo hai người khiến Diễm Phượng quay đầu khẽ nhíu mày khó chịu. Nghĩ cũng lạ! Nàng là gái độc thân, anh là trai chưa vợ, có hẹn hò với nhau cũng có gì không ổn, vậy mà hình như họ nghĩ hai người đang chim chuột gì xấu xa lắm hay sao mà có cái nhìn soi mói kỳ lạ quá! Sau khi xe chạy ra ngoài đường cái, Diễm Phượng buồn buồn bảo: -Phượng nghĩ… lần sau chắc Thiệp đừng nên đến chỗ Phượng nữa! Thở dài ra, Bảo Thiệp quay lại điềm đạm an ủi nàng: -Thiệp hiểu suy nghĩ của Phượng. Kệ người ta đi Phượng, mình có làm gì xấu đâu. Họ nghĩ gì mặc họ! Giọng nàng ray rứt: -Thiệp là đàn ông thì dù sao cũng không có gì, còn Phượng là con gái thấy cách người khác dòm ngó xầm xì xấu hổ lắm Thiệp à! Bảo Thiệp kiên quyết: -Phượng à, mình không làm gì trái với lương tâm thì chẳng có gì phải sợ cả. Chỉ có Thượng Đế mới đủ thẩm quyền phán xét tâm hồn của mỗi con người, còn những người kia cũng là đầu đen máu đỏ đầy rẫy những thói hư tật xấu không đủ tư cách đó đâu. -Nhưng mà… mình sống trong xã hội cộng đồng cũng bị chi phối ảnh hưởng chứ Thiệp! -Đúng rồi, nhưng mình sẽ chọn lọc những sự ảnh hưởng đó, cái nào tích cực thì tiếp nhận, còn những cái tiêu cực thì loại nó ra ngay. Hai người lặng im trong chốc lát, rồi Bảo Thiệp lên tiếng: -Hồi xưa Thiệp nhớ tính Phượng khá bẽn lẽn không thích xuất hiện trước đám đông, nên việc Phượng đánh đàn cho vũ trường như thế này chắc Thiệp nghĩ không phải vì đam mê trình diễn rồi. Có phải không Phượng? Quả thật từng chút về nàng anh đều ghi nhớ, một điều mà nếu nói là chỉ vì tình bạn thì hiếm người tin. Thiệp ơi sao anh cứ lặng im không nói, trong khi em cảm nhận được những biểu hiện tình yêu của anh dành cho em càng lúc càng rõ ràng. Anh còn ngại điều gì chăng? Có phải vì em không còn tươi trẻ như tuổi mười bảy ngày ấy nữa, hay vì em quá nghèo không xứng với anh? Anh đã hiểu hết những gì thuộc về em thì cũng đã hiểu lý do vì sao em phải mỗi tối khăn gói đến vũ trường giúp vui cho thiên hạ kia mà! Chờ mãi không thấy Diễm Phượng trả lời, bằng linh cảm Bảo Thiệp đoán là nàng đang buồn vì câu hỏi thiếu khéo léo của mình. Anh quay lại nhẹ giọng: -Xin lỗi Phượng, Thiệp không cố ý! -Thiệp có lỗi gì đâu - giọng nàng đẫm ướt buồn. Thật kiên quyết, anh đề nghị: -Từ nay Thiệp sẽ đưa đón Phượng mỗi tối đến vũ trường. Ban đêm đường xá vắng vẻ Phượng đi về một mình như vậy Thiệp thật không yên tâm chút nào. Diễm Phượng ái ngại: -Nhưng… như vậy tốn thời gian và phiền Thiệp lắm, Phượng không muốn Thiệp phải cực nhọc như vậy đâu. Bật lên cười to thật thoải mái, Bảo Thiệp vui vẻ đáp: -Có gì mà phiền nè, buổi tối Thiệp cũng đâu làm gì cho hết thời gian, nằm lên nằm xuống làm chi, thà đi làm tài xế cho Phượng còn sướng hơn. Nàng chống chế: -Nhưng Thiệp cứ đưa đón Phượng như vậy, lỡ người ta hiểu lầm Thiệp thì… Lại cười hềnh hệch, anh đáp lấp lửng: -Hiểu lầm như vậy Thiệp càng thích, mà tại sao mình không làm thiệt cho họ lé mắt luôn! Lúc ấy xe cũng vừa vào đến nơi. Bảo Thiệp gửi xe rồi đưa Diễm Phượng lên lầu hai nơi có vũ trường. Nàng quay lại nhìn anh dịu dàng hỏi: -Bây giờ Thiệp có đi đâu không? Anh cười, đưa tay chỉ vào chiếc bàn trong góc vắng: -Thiệp sẽ ngồi nơi đó đợi Phượng, như đã ngồi hơn hai tuần nay. Nàng tròn đôi mắt thảng thốt: -Thiệp đã ngồi đây hai tuần rồi à, sao không đến gặp Phượng? Khẽ chép miệng, anh mỉm cười trầm giọng: -Thật sự ngồi từ xa Thiệp chỉ thấy hao hao giống chứ không dám tin đúng là Phượng, nên chỉ ngồi lặng yên mỗi tối để nhìn mà chưa biết phải làm gì. Chắc Thiệp còn dở hơn cái gã khờ si tình cô bạn cùng trường trong bài hát “Phượng Hồng” mà mình đã tình cờ nghe trong quán nước ngày đó. Chàng khờ đó thì mới có mười tám tuổi, còn Thiệp thì đã già hơn vậy nhiều, nhưng cả hai đều là những gã khờ. Phượng thấy không? Ở tuổi nào cũng vẫn có những gã khờ như vậy! Câu nói này của Bảo Thiệp gần như là lời tỏ tình chính thức của anh gởi đến nàng, Diễm Phượng nghe hồn sung sướng lâng lâng như bay bỗng. Thì ra chàng trai nàng đã thầm yêu từ xưa nay cũng yêu nàng. Vậy mà sao anh cứ mãi giữ trong lòng không nói ra? Nhoẻn môi cười thật duyên dáng, Diễm Phượng bảo: -Không ngờ Thiệp cũng lãng mạn ghê! Thôi bây giờ Phượng vào trong chuẩn bị để làm việc nhé, chút nữa mình nói chuyện tiếp! -Ờ không sao, Phượng vào đi! Diễm Phượng bước đi mà không quên ngoái lại nhìn anh với đôi mắt âu yếm, còn anh đưa tay lên vẫy vẫy nhẹ như ra dấu tạm biệt. Nguyên tuần đó đúng như lời đã nói Bảo Thiệp đến đưa đón Diễm Phượng mỗi tối đến vũ trường. Lúc đầu nàng cũng ngại làm phiền anh khôn xiết, nhưng trước sự nhẫn nại thuyết phục và kiên quyết của Bảo Thiệp nàng xiêu lòng không phản đối nữa. Dù sao từ trong sâu thẳm nàng vô cùng hạnh phúc khi được gần bên người mình yêu và được anh quan tâm chăm sóc. Cũng trong thời gian đó, Bảo Thiệp đã âm thầm làm một số việc chuẩn bị để dành cho Diễm Phượng một sự bất ngờ dễ chịu. Với năng khiếu nghệ thuật và cái nhìn thẩm mỹ có sẵn, cùng với vài cú phôn cho các công ty dịch vụ và mua bán cần thiết, anh đã biến đổi căn nhà nhỏ lạnh lẽo gần như bỏ hoang lâu nay của mình thành một nơi ở lý tưởng cho một cô gái. Đầu tiên là việc vệ sinh, công ty lau dọn nhà cửa là bạn hàng làm ăn thường xuyên của anh rồi, chỉ một ngày họ đã lau chùi sạch bóng toàn bộ căn nhà. Kế tiếp, dù biết Diễm Phượng không hay trang điểm phấn sáp gì, anh cũng chu đáo đặt mua một bàn phấn trang nhã kê sẳn trong phòng ngủ của nàng. Tất cả đồ dùng cá nhân lâu nay của anh trong căn nhà này, mà thật ra chẳng có bao nhiêu, anh dọn sạch, chất hết vào đúng một thùng carton đem vào xe mình. Một số đồ mỹ nghệ trang trí, tượng nghệ thuật, tranh ảnh, lọ hoa, nhành cây đây đó làm cho căn nhà thay đổi hẳn bộ mặt và ấm cúng ra. Sau cùng, một bạn hàng làm ăn khác của Bảo Thiệp là công ty làm phong cảnh bên ngoài đến dọn dẹp khu vườn gọn ghẽ, lợp lại cỏ những nơi cháy úa, cung cấp vài chậu hoa trước sân, trồng thêm vài cây bụi xinh xinh bắt mắt, ít cây ăn trái trong vườn. Vậy là xong, bây giờ căn nhà ai nhìn cũng phải mê. Hoàn tất hết mọi việc, Bảo Thiệp đứng ngây ra nhìn căn nhà một cách hài lòng, một cảm xúc lẫn lộn vui buồn thoáng qua hồn. Phải chi bây giờ mẹ còn sống… Tiếc thay! Khi con đã thành tài có công danh sự nghiệp và của cải đề huề, thì mẹ chẳng còn để cho con phụng dưỡng. Nhưng con tin ở nơi tâm linh yên bình ấy, mẹ đang rất vui vì con vẫn luôn nhớ lời mẹ dạy mà sống đàng hoàng không làm điều gì trái với đạo lý lương tâm. Mẹ một đời hiền lành, tâm hồn mẹ cao đẹp, chắc hẳn mẹ đang được gần kề và che chở bởi Thượng Đế. Mất cha mẹ, chẳng có anh em, nên đối với Bảo Thiệp bây giờ chỉ còn Diễm Phượng là chỗ dựa tình cảm quan trọng nhất trong đời. Ngày mai anh sẽ đưa em đến xem căn nhà này, anh tin rằng em sẽ thích, chỉ sợ em mặc cảm mà chối từ thôi. Nhưng anh sẽ quyết tâm xóa bỏ cái mặc cảm đó trong em bằng tình yêu và lòng chân thành của anh, Phượng à! Bước vào chiếc phòng ngủ mà anh đã cho trang trí bày bố lại cho giống phòng con gái, Bảo Thiệp đặt trên chiếc bàn gỗ nhỏ rất thanh lịch anh mới mua kê cạnh chiếc giường ngủ trải drap hồng tấm hình của lòng mình. Anh đã mua một chiếc khung hình thật đẹp để lồng nó vào. Tấm hình anh vẽ nàng trong ký ức với nhánh hoa phượng đỏ. Phượng ơi, anh đã vẽ để nhớ thương em trong những năm tháng xa nhau ấy. Giờ anh sẽ để đây tặng em, như bằng chứng tình yêu của anh dành cho em từ ngày còn trẻ dại.
☘︎