← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 15

Thứ Bảy được nghỉ làm, Diễm Phượng thức dậy ăn sáng xong xuôi dự định sang tìm Thoa chơi một chút. Hơn một tuần nay từ lúc gặp lại được Bảo Thiệp và cảm nhận được sự nâng niu chăm sóc của anh, nàng vui lắm, dù điều kiện sinh sống vật chất vẫn còn chật vật. Con người ta dù có khó khăn về của cải mà tinh thần được nâng đỡ hạnh phúc thì vẫn giữ niềm tin vào cuộc sống, vẫn thấy còn có một cái gì đó đáng để sống. Chứ nếu đã nghèo khổ mà tinh thần cũng bị trù dập đày đọa thì mới đích thực là địa ngục. Tối qua lúc Bảo Thiệp đưa nàng về, anh có hỏi: -Ngày mai thứ Bảy nghỉ Phượng có dự định gì không? Ngẫm nghĩ ít giây nàng đáp: -Cũng chưa biết, nhưng chắc Phượng sẽ sang nhà Thoa một chút. Còn Thiệp thì sao? Anh mỉm cười, nói lòng vòng: -À, Thiệp cũng có một ít công việc cần làm để cho kịp Chủ Nhật đưa Phượng đi giống như hôm trước mình bàn rồi đó. Diễm Phượng tò mò chịu không được, nhíu mày hỏi: -Mà Thiệp định đưa Phượng đi đâu mà phải làm việc ngày mai, bí mật quá vậy? -Ngày mốt là Phượng sẽ biết thôi mà, yên tâm đi! Rồi anh nhìn nàng với ánh mắt nồng nàn đầy ắp yêu thương cùng một nụ cười thật hiền. Đến nhà Thoa thì may mắn gặp cô có nhà. Thoa cầm hai ly nước rồi cùng Diễm Phượng ngồi trước sân cho mát, đưa mời nàng một ly. Hai người bạn gặp nhau tíu tít vui mừng. Thoa nhận ra ngay nét hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt Diễm Phượng, điều mà từ rất lâu rồi cô không thấy. Thoa liếc nàng cười ẩn ý thăm dò: -Sao có gì đang vui mà mặt mày hí hửng thế này, nói nghe coi? Diễm Phượng chối bây bẩy: -Thì… chắc tại bây giờ có việc làm thì bớt căng thẳng một chút, chứ có gì đâu mà hí hửng. -Chứ không phải đã phải lòng chàng nào à? - Thoa trêu chọc. Phát nhẹ vào vai bạn, Diễm Phượng quở: -Con nhỏ này, ăn với nói! Tuy ghẹo bạn vậy nhưng chính Thoa đang nghe quả tim mình rộn ràng vì cô đã có một bóng hình để mà xao xuyến. Gần đây Đình tỏ ra rất quan tâm săn sóc cô, thể hiện một tình cảm không cần che dấu. Sao không nhân dịp này hỏi ý kiến của nhỏ bạn thân nhỉ. -Phượng này, mày thấy… anh Đình như thế nào? Diễm Phượng khẽ nhíu mày thắc mắc: -Thế nào là thế nào, mà sao tự nhiên hỏi tao về anh ta? Mặt hồng lên, Thoa rù rì: -Anh ta có vẻ thích tao thật mày à, nhưng tao thấy ảnh với tao thân phận chênh lệch quá, liệu có ổn không mày? Nghe Thoa nhắc điều này, Diễm Phượng chợt liên tưởng đến hoàn cảnh của chính mình. Dù chưa thực sự hiểu rõ hết công việc và chức vụ của Bảo Thiệp, bằng sự quan sát và trực giác nàng đoán biết anh đang thành công trong sự nghiệp, và điều quan ngại Thoa vừa nêu ra cũng chính là một câu hỏi lớn của riêng nàng. Chưa tự có câu trả lời cho mình thì làm sao giúp được ai đây? Diễm Phượng bất giác thở dài đáp chung chung: -Cái đó nói thật tao cũng không biết. Chắc phải tùy theo hai người yêu nhau đến bao nhiêu và tính cách của mỗi người nữa. Thoa nhíu mày như suy gẫm, rồi tắc lưỡi: -Tính cách của mỗi người… nghĩa là sao? -Thì chẳng hạn như mày cố chấp chuyện đó bao nhiêu, và anh ta coi nặng chuyện môn đăng hộ đối đến mức nào. Nếu như anh ấy là người cởi mở không coi trọng chuyện đó thì sẽ dễ hơn, ngược lại nếu Đình đặt trọng vấn đề danh phận ngang hàng thì sẽ có nhiều khó khăn. Ý tao là vậy đó! Thoa nhìn ra xa mắt nheo lại suy tư, gật gù: -Ừ, mày nói cũng đúng. -Vậy anh ta đã tới nhà mày chưa? Thoa khẩn trương kể: -Rồi! Tao mới vào làm có một tuần là ảnh đến đưa tao đi làm. Đó là lần đầu tiên ảnh đến nhà tao. Buổi đó nói cho ngay chỉ là tình cờ thôi chứ không phải ảnh tự ý, vì xe tao còn kẹt lại ở khách sạn hôm trước đó, nên ông Thiệp nhờ Đình đón tao giùm. Trong lúc hăng say kể, Thoa vô ý tiết lộ chi tiết này. Diễm Phượng kinh ngạc: -Mày nói sao, Thiệp quen biết Đình à? Thoa gật đầu: -Thiệp với Đình là bạn mà. Trán chau lại vì quá bất ngờ, Diễm Phượng cúi đầu suy nghĩ. Đình cứ nói lấp lửng nhiều lần rằng những gì anh làm cho nàng là do chỉ thị của người khác, chẳng lẽ… người đó lại là Thiệp? Bạn bè thôi mà Thiệp có ảnh hưởng với Đình đến mức anh ta phải nhận nàng vào công ty với một công việc nhàn hạ đến khó tin như thế sao? Và chuyện gì đã xảy ra mà Thiệp lại nhờ Đình đến đón Thoa? Phức tạp khó hiểu quá! Bổng nhiên Diễm Phượng cảm giác như mình vừa lạc vào một ma trận với bao nhiêu câu hỏi chấp chéo. Ngẩng lên nhìn Thoa, nàng gặng hỏi: -Mày nói rõ rõ tao nghe xem, tại sao Thiệp khi không lại nhờ Đình đến đón mày? Thoa than thầm trong bụng, nói không khéo để lộ ra cái chuyện Thiệp nhờ cô mua xe cho Phượng thì lại mệt, đâm ra là người không giữ chữ tín. Cô suy tính nhanh chóng rồi biện bạch: -Có gì đâu, bữa đó ông Thiệp đi kiếm anh Đình ở công ty, ổng đi lạc sao đó vào nhà ăn của công nhân, gặp tao đang ngồi ăn. Lâu ngày bạn bè gặp lại, ổng muốn nói chuyện hỏi thăm chút nhưng khi đó tao phải ăn gấp để trở lại làm, nên ổng hẹn lúc làm ra gặp lại. Rồi thì ổng chở tao đi ăn một vòng, hỏi chuyện về bạn bè cũ và cuộc sống vậy thôi. Sau đó ổng thả tao về nhà. Vì xe tao còn để lại ở công ty, nên ổng nhờ anh Đình sáng trên đường đi làm thì ghé cho tao quá giang luôn. Vậy đó, mày hiểu chưa? Nói xong một hơi, Thoa ráng nén lắm mới không buông ra cái thở phào, tự khen mình nhanh trí đã tường thuật lại những gì xảy ra khá chính xác với thực tế để giải thích sự thắc mắc của Diễm Phượng mà đồng thời không thất tín với Bảo Thiệp. Cho đến thời điểm này, Thoa chỉ biết Bảo Thiệp yêu Diễm Phượng từ cái lần anh tiết lộ khi nhờ cô mua xe cho Diễm Phượng, nhưng cô không hề biết nhỏ bạn thân của mình cũng đã yêu anh từ lâu. Diễm Phượng hết sức kín đáo trong chuyện tình cảm của mình, vả lại xưa giờ nàng luôn có cảm giác Bảo Thiệp hờ hững với mình nên cũng chẳng muốn thổ lộ với ai mối tình câm tuyệt vọng của mình làm gì. Nghe Thoa nói xong, Diễm Phượng choáng váng, không những chẳng thấy thoải mái thông suốt hơn chút nào mà lại càng hoang mang khó chịu. Thì ra trước khi gặp lại nàng Bảo Thiệp đã mời Thoa đi ăn riêng, lẽ nào chỉ để hỏi thăm linh tinh? Nghe có vẻ không bình thường cho lắm! Chẳng phải ngay từ lần đầu tiên gặp lại nàng nơi vũ trường anh cũng đã mời nàng đi ăn đó sao? Hai hành động rất giống nhau, liệu có cùng một động cơ không? Rõ ràng những lời nói và biểu hiện của anh đối với nàng cho thấy đó là một tình yêu, dù anh chưa bao giờ ngỏ lời yêu nàng. Vậy thì anh có dụng ý gì với cô bạn thân của nàng đây mà lại mời Thoa đi ăn riêng? Nếu thực sự yêu mình, tại sao Thiệp không hỏi Thoa ngay để biết mình ở đâu, làm gì, rồi hối hả nôn nao tìm đến, mà lại mời Thoa đi riêng, rồi một thời gian sau mới tìm gặp mình ở vũ trường? Chẳng lẽ anh là loại người bắt cá hai tay sao? Thật ra Diễm Phượng đã lâu không tiếp xúc với Bảo Thiệp mãi cho đến gần đây nên tất nhiên chưa thể hiểu hết những tâm tư tình cảm của anh. Bảo Thiệp cố tình giấu kín thân phận vì tránh cho nàng bị mặc cảm, mà cũng chưa bao giờ chính thức tỏ tình cùng nàng, nên Diễm Phượng hồ nghi như vậy cũng là điều có thể hiểu được. Đáng tiếc cho Bảo Thiệp tình ngay lý gian. Anh mời Thoa đi ăn chỉ để có cơ hội thăm hỏi tin tức về Diễm Phượng, còn khi anh mời Diễm Phượng đi là vì anh thật lòng yêu và hạnh phúc khi được ở bên nàng. Trong bụng anh thì ngay thẳng, nhưng qua một việc làm giống nhau mà không ai nói rõ với ai những nội tình đàng sau, người khác nhìn vào rất dễ ngộ nhận. Một cảm giác ghen tuông hờn tủi chợt dâng lên khiến Diễm Phượng thấy tức nghẽn nơi lồng ngực, mặt nhợt nhạt hẳn đi. Thoa không bao ngờ có thể ngờ cách giải thích của cô lại đưa lại một chấn động cho Diễm Phượng đến như vậy, nên cô cũng hoang mang vô cùng. Hai người bạn chợt rơi vào im lặng, ngượng ngập. Thoa bối rối hỏi: -Mày sao vậy Phượng?… không khỏe à? Diễm Phượng lắc đầu quầy quậy chối nhưng không giấu được sự lúng túng: -Đâu… đâu có gì, tao không sao. Thoa nhăn mặt khổ sở: -Phượng à, mày đang nghĩ gì vậy? Có gì nói ra với tao đi, nhìn mày không bình thường đâu! Diễm Phượng mím môi nghĩ ngợi, chẳng lẽ nói toạc ra nàng đang ghen với bạn. Xấu hổ chết! Nhưng… liệu mình có hồ đồ quá chăng? Hồi nãy Thoa nói nó với Đình đang có tình cảm với nhau, vậy thì có thể hiểu nó không có tình ý gì với Thiệp rồi. Vậy còn Thiệp thì sao? Anh có tình ý gì với Thoa không? Thiệp ơi anh đang nghĩ gì vậy, sao làm em khổ thế này? Hỏi thẳng Bảo Thiệp thì không được rồi, mà cứ im lặng thì bứt rứt quá chịu không xiết. Tính tới tính lui, Diễm Phượng cố ra vẻ tự nhiên hỏi: -Vậy… sau lần đó mày còn gặp lại Thiệp không? Thật ra Thoa có gặp lại Bảo Thiệp hai lần rất ngắn gọn, một lần để thông báo việc đã mua xe cho Diễm Phượng xong theo đúng sự nhờ vả của anh, và một lần nữa để đưa lại cho anh số tiền còn dư. Nhưng những chuyện này Thoa đã được Bảo Thiệp nài nỉ không tiết lộ với Diễm Phượng, cho nên cố giấu đi: -Đâu có gặp chi nữa. Diễm Phượng lơ đễnh gật đầu rồi lại nhìn xuống đất tư lự. Thoa thấy Diễm Phượng bỗng dưng kém tươi nhưng thật sự không đoán ra nổi vì lý do gì, muốn kiếm một đề tài gì mới mẻ chia sẻ với bạn bèn hớn hở kể: -À, mà mày biết không, Thiệp giúp nhận tao vào làm trong khách sạn đó. Xem ra ông ấy cũng rất tốt với bạn cũ đó nhỉ! Đang nghi ngờ sự trong sáng của Bảo Thiệp, bây giờ nghe Thoa nói vậy, Diễm Phượng càng uất nghẹn bàng hoàng. Như vậy rõ ràng là anh có tình ý với Thoa rồi nên mới giúp cho con bé có việc làm đây mà. Diễm Phượng thảng thốt hỏi, giọng lạc đi: -Là Thiệp giúp mày à, sao… sao mày biết? Thoa chép miệng, thật thà kể: -Thì anh Đình nói chứ ai. Ảnh bảo Thiệp và ảnh nói chuyện qua điện thoại, rồi Thiệp kêu ảnh nhận tao vào làm. Trong lúc vui miệng ảnh bảo là “Em có một người bạn cũ như ông Thiệp thật có lòng rất hiếm thấy đó Thoa!” Diễm Phượng nghe ngực nặng như bị đá đè thở không muốn nổi, càng nghe nói thì càng thấy rõ ràng người mình yêu đã có tình ý với nhỏ bạn thân. Thiệp đã chú ý đến nó từ khi nào, chỉ có trời mới biết. Gắng gượng lắm nàng mới hỏi được: -Nhưng… sao Thiệp biết mày xin việc ở khách sạn mà bảo Đình nhận mày? Thoa ngớ ra, ngắc ngứ không biết nói sao. Ừ nhỉ, sao mình lại quên không thắc mắc điều này? Cô hoang mang, nhíu mày suy nghĩ. Quả nhiên trước đây cô cũng đã tự đặt câu hỏi này nhưng rồi vì cuộc sống cuốn xô cô lại quên mất chẳng nghĩ đến nữa. Cũng như Diễm Phượng, Thoa không hề biết thân phận thật sự lúc này của Bảo Thiệp là ông chủ của cả hai đứa lẫn Đình. Cô nhăn mặt lắc đầu đáp: -Điều đó… ơ… thật sự tao cũng không biết tại sao nữa. Tao chỉ có thể đoán là tình cờ Đình kể về những người đang xin việc với Thiệp trong lúc tán gẫu, Thiệp nhận ra tên tao rồi nghĩ tình bạn cũ mà nhờ Đình giúp thôi! Diễm Phượng thừ người ra. Một cách giải thích, dù cũng có thể xảy ra đó, nghe quá khó tin. Cách giải thích hợp lý hơn là Thiệp đã chú ý đến Thoa từ lúc nào đó, theo dõi biết nhỏ xin vào làm công ty do Đình bạn mình làm sếp khâu nhân sự nên nhờ vả. Diễm Phượng thầm nghe cay đắng trong lòng. Nàng không thấy giận Thoa nhưng niềm tin vào Bảo Thiệp như đang sụp đổ. Mặt đất dưới chân bỗng chao đảo ngã nghiêng như muốn cuốn nàng rơi một hố sâu thăm thẳm của khổ đau và tuyệt vọng. Chịu hết thấu, nàng tìm cớ thoái thác: -Thoa à, tao sực nhớ có chút việc cần làm. Bữa nào tao ghé lại mày chơi ha, bây giờ tao về đây! Thoa nhìn bạn chưng hửng chẳng hiểu gì. Tưởng kể chuyện về bạn cũ cho Phượng nghe cho vui mà sao bỗng dưng nó tái mặt rồi đòi về. Con nhỏ này hôm nay lạ thật, chẳng hiểu được nó nữa! Ái ngại, Thoa nói với theo: -Phượng, mày không sao chứ? -Tao không có gì đâu, mày đừng lo! Diễm Phượng quay mặt đáp nhanh rồi tức tốc đạp xe đi. Thoa ngồi lại nhìn theo mà vẫn chưa hết bàng hoàng vì những gì vừa xảy ra. Sao kỳ lạ thế này, khi nó đến mặt mày tươi rói hạnh phúc lắm, vậy mà mới nói chuyện có một chút mà nó thất thần như bị sốc nặng rồi bỏ về. Chẳng lẽ mình đã nói gì sai hay sao mà nó buồn thế? Nhưng mình đã nói gì mà sai chứ? Để ít bữa khi nó bình tâm lại mình sẽ hỏi cho ra lẽ. Trong khi đó Diễm Phượng lủi thủi đạp xe đi mà lòng buồn vô hạn, cảm giác của sự lừa dối bao trùm khiến nàng uất ức đắng cay đến chết lịm cả hồn. Thôi hết rồi xây mộng dệt mơ! Bây giờ về nhà chỉ có mình mình với nỗi sầu bao la chất ngất, thôi cứ đạp xe lang thang thế mà hay. Môi mím chặt, Diễm Phượng cố nén cơn đau xé trong tim để khỏi khóc. Những câu nói ân cần tha thiết ấy của Bảo Thiệp nàng vẫn nghe như văng vẳng bên tai, và ánh mắt nồng nàn yêu thương ấy nàng vẫn nhớ rất rõ. Chẳng lẽ tất cả chỉ là giả dối? Thiệp ơi, sao anh nỡ dối gian em làm gì? Sao anh đem đến cho em một thoáng hạnh phúc phù du để rồi giờ đây chỉ là những giọt đắng đẫm ướt tâm hồn? Em đã khổ như vậy chưa đủ sao mà Thiệp còn nỡ lừa dối trái tim tội nghiệp của em? Thiệp còn nói sẽ chăm sóc cho Phượng từ đây kia mà! Trời bắt đầu chuyển mưa, mây đen kéo dày đặc rồi mưa xuống càng lúc càng nặng hạt. Diễm Phượng vẫn đờ đẫn đạp xe dưới cơn mưa lạnh mà tâm tưởng đã bay xa đâu mất, cũng không biết bao lâu nữa. Nước mưa lạnh buốt làn da tím tái. Bây giờ đầu tóc mặt mày đều ướt mem như được một sự ngụy trang tình cờ mà rất tài tình của thiên nhiên, Diễm Phượng bật khóc ngon lành. Có gì mà phải e ngại sợ người ta dòm ngó lúc này? Nước mắt chan hòa với nước mưa ai biết được mình đang khóc nữa đâu? Cứ khóc cho trôi hết cơn đau này, để rồi ngày mai mình sẽ quên đi tất cả, cũng như chưa từng gặp lại người ấy bao giờ giống như mấy năm qua. Hãy xem thời gian đẹp đẽ vừa rồi như một giấc mơ hồng ngắn ngủi phù phiếm, rồi mình sẽ phải thức dậy với cái hiện thực trần trụi xót xa. Bây giờ mình đã tỉnh dậy rồi đây, nói là tỉnh mà sao đầu óc lại váng vất thế này! Mình đã đi bao xa rồi nhỉ? Thời gian giờ đây như một khái niệm thật mơ hồ, dài ngắn thế nào cũng đâu còn cảm nhận được. Đường chân trời mờ mịt vì làn mưa chẳng thấy gì rõ nữa. Phải vì mưa không, hay vì mắt mình đã lờ mờ? Ước gì mặt đất là hình phẳng để mình có thể đi đến cái cạnh của nó rồi rơi tỏm vào hư vô, chắc là thú vị lắm! Diễm Phượng chợt nhoẻn miệng cười ra nước mắt với cái ý tưởng kỳ quặc của mình. Vậy thì hãy ráng đạp tiếp đi, càng xa càng tốt! Nước mưa lạnh căm đó chứ, nhưng đâu thấm tháp gì so với cái lạnh lẽo trong hồn lúc này. Bụng có đói cồn cào đó chứ, nhưng cũng đâu sánh gì với cái cồn cào của trái tim thiếu thốn tình thương yêu. Chân tay có thể đang run rẩy đó chứ, chẳng biết vì lạnh hay vì đói nữa, mà thôi vì cái gì cũng chẳng thành vấn đề, vì nó có nhằm nhò gì với sự run rẩy trong lòng vì cô đơn và tuyệt vọng! Ủa, sao lại có cả ba mẹ ở đây? Con nhớ ba mẹ mất lâu rồi kia mà? A con biết rồi, chắc là ba mẹ thương đứa con gái cô đơn khốn khổ trên cõi đời này mà về thăm con, hay là con đang đến với ba mẹ? Mờ quá, chẳng thấy gì nữa cả! Cô gái chỉ còn kịp nghe một âm thanh gì đó rồi tất cả là bóng tối! Đâu đó, hình như có một nhánh hoa vừa rời khỏi cành, cánh hoa rơi rụng tan nát dưới trời mưa.

☘︎