CHƯƠNG 16
Sáng Chủ Nhật vừa bắt đầu Bảo Thiệp đã nôn nao đến nhà Diễm Phượng, định bụng hôm nay sẽ đưa nàng đến ngôi nhà anh đã bỏ nhiều công sức và đặt cả tấm lòng vào để điều chỉnh sửa sang lại dành cho nàng. Anh phân vân chẳng biết Diễm Phượng có hiểu lòng mình mà nhận lời hay không. Yêu thương nàng chân thật, anh đau xót khi biết lâu nay Diễm Phượng sống kham khổ trong một căn trọ tù túng thảm hại như vậy. Chiếc cửa vẫn im lìm như thách thức Bảo Thiệp sau nhiều lần gõ càng lúc càng mạnh. Anh chột dạ, chau mày băn khoăn. Chẳng lẽ Diễm Phượng ngủ quên, hay đã có công việc gì đột xuất mà đi ra ngoài? Bà hàng xóm ngồi bán quán cóc kế bên lom lom nhìn anh nãy giờ, chắc nổi máu hiếu kỳ nên lên tiếng hỏi: -Cậu kiếm cái cô ở trọ trong đó hả? Bảo Thiệp quay sang gật khẽ đáp: -Dạ đúng, bác có thấy cô ấy đâu không ạ? Lắc đầu, bà nhíu mày đáp: -Sáng hôm qua thấy cổ lấy xe đạp ra đi đâu, rồi hình như tui hổng thấy cổ trở về. Bàng hoàng nhưng chưa vội tin, Bảo Thiệp hỏi lại: -Thật vậy hả bác? -Tui ngồi bán ở đây suốt ngày nên tui thấy hết, nhưng nếu cổ về lúc khuya thì đúng là tui không biết thiệt. Bảo Thiệp gật đầu ra vẻ thấu hiểu: -Dạ, cám ơn bác nhiều. Miệng nói mà bụng anh bắt đầu rối lên, một nỗi lo sợ vô hình từ đâu ùa đến. Nãy giờ gõ cửa không có ai đáp, và những gì bà hàng xóm nói thì chắc đúng thật Diễm Phượng không về rồi. Vậy nàng đã đi đâu? Làm gì có chuyện đi qua đêm ở đâu khác? Phải rồi, hôm kia Diễm Phượng có bảo thứ Bảy này sẽ đến nhà Thoa, biết đâu vui quá rồi ở lại với cô bạn thân chăng? Chỉ là một giả thuyết nhưng coi bộ đây là giả thuyết hợp lý và đáng hy vọng nhất. Quay đầu chiếc mô tô, Bảo Thiệp rồ ga chạy thẳng tới nhà Thoa. Cũng hên lần trước sau khi đưa cô đi một vòng mà mục đích chính là để hỏi thăm tin tức về Diễm Phượng, Bảo Thiệp chở cô về nên còn nhớ nhà, nếu không chắc phải trở lại công ty mở hồ sơ công nhân ra để tìm địa chỉ Thoa thôi. Đứng trước cửa nhà Thoa, Bảo Thiệp sốt ruột gõ cửa chờ đợi. Một chút sau thì Thoa ra mở cửa, ngỡ ngàng nhận ra là Bảo Thiệp. Cô tròn mắt: -Ủa Thiệp, đi đâu đây? Thiệp làm Thoa bất ngờ quá! Bảo Thiệp khoa tay hỏi gấp: -Phượng đang có ở với Thoa không? Thoa kinh ngạc lắc đầu: -Làm gì có. Sao Thiệp hỏi vậy? Đôi mắt lóe lên một tia kinh hãi, anh run giọng: -Hôm qua Phượng có đến tìm Thoa không? Thoa gật đầu xác nhận: -Có, nó có đến một chút thôi rồi gấp gáp về ngay, nhìn nó lạ lắm. Mà chuyện gì đã xảy ra vậy Thiệp? Bảo Thiệp nhăn nhó cố giải thích, nghe giọng mình khàn đặc: -Phượng không có ở nhà. Bà hàng xóm cho biết hình như hôm qua cô ấy đi ra rồi không thấy trở về. Như vậy là sau khi đến gặp Thoa xong thì Phượng đi đâu, hay bị gì rồi, không ai rõ! Nói đến câu cuối này Bảo Thiệp nghe tim mình như vừa bị một bàn tay ai siết chặt đau thắt nghẹn. Thoa tái mặt, lắp bắp: -Trời ơi, vậy… vậy giờ phải làm sao đây Thiệp? Ruột gan rối bời nhưng cố giữ bình tĩnh, Bảo Thiệp rành mạch nhấn mạnh từng chữ: -Hôm qua Thoa cố nhớ lại xem hai bạn đã nói với nhau những gì? Thoa nhíu mày nhìn xuống đất nghĩ ngợi, rồi đáp: -Cũng đâu có gì đặc biệt. Thì… chuyện tình cảm con gái vậy thôi, rồi Thoa kể với nó là Thiệp nói giúp với Đình cho Thoa việc làm, bạn bè cũ gặp lại Thiệp mời Thoa đi ăn nói chuyện chơi. Chỉ có vậy thôi! Nhưng mà Thoa giữ đúng lời hứa với Thiệp không hề động đến cái vụ Thiệp mua cho nó chiếc xe đạp. -Xin lỗi mình hơi tò mò nhưng vì an nguy của Phượng mình cần phải hỏi. Thoa bảo hai người nói chuyện tình cảm con gái, là chuyện liên quan đến ai vậy? Thoa thoáng đỏ mặt. Kể chuyện tình cảm của mình với một người bạn trai cũ nó kỳ cục gì đâu, nhưng quả đúng nó có liên quan đến sự an nguy của nhỏ bạn thân nên cô không chấp nhất, bèn ngượng ngùng kể: -Thì… là chuyện của Thoa. Thoa hỏi nó có ý kiến gì khi Đình biểu lộ tình cảm với Thoa. Bảo Thiệp lắng nghe chăm chú, gật gật đầu, rồi hỏi thêm: -Vậy trong lúc nói chuyện Thoa thấy Phượng có gì khác thường không? Thoa gật đầu nói nhanh, nét mặt khổ sở: -Có, nói một chút tự dưng nó có vẻ thất thần rồi đòi về. Thoa nghĩ nó giận gì Thoa nhưng thật sự không biết đã nói điều gì cho nó giận nữa. -Vậy khi Phượng mới đến cô ấy có bực dọc gì không? -Không có, lúc đầu nhìn nó rất vui chẳng có gì là bực bội cả. Bảo Thiệp cau mày lại cố phân tích những gì vừa nghe để xem lý do gì khiến Diễm Phượng thay đổi tâm tình nhanh chóng như thế. Nhiều ý tưởng thoáng qua óc rất nhanh. Chợt đôi mắt anh tối sầm lại, mặt thừ ra. Phải rồi, có lẽ nào Phượng đã… thầm yêu Đình chăng, nên khi nghe cô bạn thân thổ lộ chuyện tình cảm của cô ấy, nàng bỗng thấy mình là kẻ thứ ba thừa thải đau lòng quá mà có phản ứng như vậy? Đúng vậy rồi, đây là cách giải thích hợp lý nhất. Chính Bảo Thiệp đã rơi vào hoàn cảnh ấy nên hiểu rất rõ. Làm sao anh có thể quên cái đau nhức tới tim gan khi phải ngồi lặng câm nghe Lân thổ lộ tình cảm của mình dành cho Diễm Phượng ngày xưa ấy? Cái cảm giác làm người thứ ba mà phải bị nghe người ta vô tình kể lể bày tỏ chuyện tình cảm của mình nó tái tê đến mức nào. Anh đã từng trải qua, anh đã từng hiểu và đau khổ, nên bây giờ tin chắc đây đúng là cái cốt lõi của vấn đề rồi. Mồm bỗng nhiên đắng nghét, Bảo Thiệp nhếch môi cay đắng đến tận cùng. Anh đúng là đại ngốc khi đã không tính đến yếu tố bất ngờ này. Giao Diễm Phượng cho Đình thay mặt mình hướng dẫn mọi việc huấn luyện nàng trong công ty đã vô tình tạo cơ hội cho hai người tiếp xúc nhau quá nhiều, từ đó Diễm Phượng nảy sinh tình cảm luyến ái với Đình cũng là điều không trách được. Đình tận tâm, ăn nói hoạt bát, mà ngoại hình cũng không thua gì Bảo Thiệp, lại cùng trang lứa, lẽ dĩ nhiên Đình có sức lôi cuốn của riêng mình. Bảo Thiệp lấy quyền gì để ngăn cấm Diễm Phượng yêu Đình đây? Anh đã quá chủ quan nên bây giờ phải trả giá bằng một nỗi đau tím tái tâm hồn. Thở dài ra buồn rười rượi, Bảo Thiệp hỏi vớt vát: -Theo Thoa biết thì Phượng còn quen thân ai không, và có thể đến ai nữa không? Suy nghĩ một chút, Thoa lắc đầu: -Thoa cũng không thấy nó thân ai nữa hết. Bảo Thiệp quay đầu xe lại đề máy, Thoa hốt hoảng hỏi với theo: -Thiệp đi đâu bây giờ? Giọng rầu rầu anh đáp một cách vô hồn: -Đi lòng vòng tìm Phượng chứ biết làm gì hơn! “Biết làm gì hơn”, đúng vậy rồi! Bảo Thiệp chua chát tự bảo trong tâm tư. Phượng ơi, anh biết làm gì hơn khi trái tim em đã thuộc về người khác. Dù anh có tìm được em thì cũng chỉ để nhìn nhau cay đắng ê chề. Sao em không sống thật lòng mình hở Phượng? Sao em dành cho anh những khoảnh khắc êm đềm đó, dành cho anh những ánh mắt dịu dàng yêu thương đó, mà anh nghĩ chỉ của riêng anh? Để làm gì hở em cho anh mang ảo mộng? Giờ thì giấc mộng đã vỡ nát rồi! Anh chỉ còn đành mang một cánh phượng ép trong tim để hoài tưởng một cuộc tình buồn đã chết mà thôi. -Đợi chút, cho Thoa đi theo tìm nó với! Giọng Thoa hớt hải vang lên. Không đợi Bảo Thiệp trả lời cô chạy nhanh vào nhà thay đồ. Thoắt một cái Thoa đã trở ra, leo lên yên sau chiếc mô tô của Bảo Thiệp mà đầu óc cũng rối nùi không kém gì anh. Là bạn thân lâu năm lại không có chị em gái trong gia đình, hai đứa thương nhau như ruột thịt. Nghe Diễm Phượng mất tích lòng Thoa ray rứt cồn cào, vì hơn cả Bảo Thiệp, Thoa cảm thấy mình chính là lý do khiến cho Diễm Phượng bị sốc như vậy, mặc dù tại sao thì cô không thể nghĩ ra. Thoa tự xét lòng mình ngay thẳng, đối đãi với Diễm Phượng hết lòng, ngay cả với Bảo Thiệp là bạn cũ nhiều năm không gặp anh nhờ vả cô cũng tận tâm làm giúp, giữ đúng tín nhiệm không bép xép gì. Vậy mà không hiểu cô đã làm gì mà nhỏ bạn thân tức giận đến nỗi bỏ nhà ra đi. Đi đâu tìm nó bây giờ? Thoa nhíu mày nghĩ ngợi rất căng. Nó có ông Quan theo đuổi một thời gian nhưng nó đã nói rõ lập trường từ lâu và cũng không thấy ông ta đeo bám nữa. Bà con ư? Hồi trước nghe nó nói còn bà con nhưng ở tuốt ngoài miền trung chẳng lẽ nó bỏ hết ra ngoài đó? Đâu lẽ nào! Có khi nào… nó bị bắt cóc không? Tụi lưu manh bắt cóc phụ nữ bán vào lầu xanh cũng có thể lắm chứ! Hay là nó bị tai nạn? Khủng khiếp quá trời ạ! Phượng ơi mày ở đâu làm ơn cho biết đi! Thoa kêu thầm trong dạ. Có lẽ Bảo Thiệp cũng có những lo sợ tương tự, nghe anh lên tiếng: -Trở lại nhà trọ của Phượng một lần nữa xem cổ về chưa, nếu chưa chắc phải đi báo cảnh sát, rồi mình đi tới tất cả bệnh viện gần đây xem có không. Thoa gật đầu như máy: -Ờ đúng rồi đó Thiệp, đi nhanh đi! Máy xe nổ giòn rồi lao vút ra đường, chỉ một loáng là tới lại căn hẻm nơi Diễm Phượng sống. Từ xa Bảo Thiệp thấy có một người đàn ông đang đứng xớ rớ trước cửa căn trọ của Diễm Phượng. Ông ta nhìn quanh quất như thể đang tìm kiếm gì đó. Bảo Thiệp giảm ga rồi dừng xe trước cửa. Anh quan sát thấy người đàn ông cỡ tuổi trung niên, da sạm đen, mặc một bộ công nhân dính vằn vện dầu nhớt đó đây. Ông ta thấy hai người dừng xe cũng đưa mắt nhìn. Bảo Thiệp chủ động lên tiếng trước: -Xin lỗi ông cần tìm ai trong căn trọ này à? Ông ta đáp bằng giọng rồ rồ: -Ừ đúng rồi. Cô cậu ở đây hả? Bảo Thiệp lắc đầu: -Dạ không, chúng tôi là bạn thân của người sống ở đây. Vậy xin hỏi ông cần tìm ai? Ông ta khẽ nhăn mặt phân trần: -Tôi tìm thân nhân của cô… - ông cúi nhìn xuống một mẫu giấy đen điu nhàu nát - cô gì nè… à, cô Phượng, Hoàng Hạ Diễm Phượng. Cô cậu có biết ai là thân nhân của cổ không? Lúc này Thoa đã xuống xe bước tới theo dõi hai người đàn ông đối thoại. Nghe cách nói của ông ta, cả hai tái mặt ngay. Bảo Thiệp hỏi gấp: -Phượng không có thân nhân nào ở đây cả. Chúng tôi là thân nhân của cô ấy. Xin ông nói giùm Phượng bây giờ ở đâu? Người đàn ông chép miệng: -Cổ ở trong bệnh viện. Tôi làm ơn đi tìm thân nhân cho cổ thôi! Thoa nóng nảy: -Nó bị gì mà phải vào bệnh viện? -Cổ té xe ra đường bất tỉnh, tui suýt nữa bị họa lây vì cổ đó. Khổ hết sức! Bảo Thiệp và Thoa nghe nói trợn tròn mắt, quay ra nhìn nhau trong khiếp đảm. Ít giây sau anh ráng giữ bình tĩnh hỏi: -Xin ông làm ơn kể rõ rõ giùm chuyện gì đã xảy ra vậy? Người đàn ông huơ tay giải thích: -Tui nào có biết gì. Lúc đó trời đã tối mà mưa quá lớn, tui đang lái xe tải chở hàng cho công ty, thấy cổ chạy xe đạp loạng choạng phía trước như người say, tui đã sợ sợ nên thắng lại từ từ. Quả nhiên cổ té nhào ra đường ngay trước mũi xe tui. Hên cho cổ là tui chạy cẩn thận chứ gặp mấy thằng cha chạy nhanh lấn ẩu là cổ tiêu chắc rồi. Bảo Thiệp nhăn nhó đau xót hỏi dồn: -Rồi sao nữa, cổ có bị gì không? Ông nói đi! Ông ta nhún hai, trợn mắt: -Sao gì nữa? Cổ và chiếc xe đạp nhằm lăn quay ra mặt đường tui làm sao đi được. Tui phải xuống xe, rồi vài người đi đường cũng dừng lại phụ tui khiêng cổ ra khỏi lòng đường. Thấy cổ còn trẻ tuổi cũng như con tui, không hiểu chuyện gì mà đến nỗi bất tỉnh giữa đường, tui tội nghiệp chở giùm vô bệnh viện. Ai nhè họ nghi ngờ tui đụng cổ, giữ tui lại trong đó điều tra này nọ. Rồi sau đó thấy không phải họ thả ra, nhưng lại nhờ tui đến nhà cổ nhắn thân nhân giùm. Coi như từ đêm qua tới giờ khi không tui cực vì cổ. Xui xẻo hết sức luôn! Thoa và Bảo Thiệp nghe kể mà bàng hoàng, không ngờ chuyện kinh khủng như vậy đã xảy ra cho Diễm Phượng. Cũng may người đàn ông này tốt bụng và là một tài xế cẩn thận, nếu không thì… Bảo Thiệp rùng mình không dám tưởng tượng nữa. Có lẽ bệnh viện họ lục giấy tờ tùy thân của nàng trong giỏ nên biết địa chỉ mà đưa cho người đàn ông này đi tìm thân nhân giúp. Nhìn ông ta bằng ánh mắt đầy biết ơn, anh chân tình bộc bạch: -Ông đã cứu Phượng, ông tốt bụng quá! Ơn này chúng tôi không biết lấy gì để đền đáp. Hôm qua đến giờ ông mất bao nhiêu là thời gian và công sức cho bạn của chúng tôi, không biết… chúng tôi có thể làm gì để bù đắp cho ông không? Vừa nói Bảo Thiệp vừa móc bóp lấy hết chỗ tiền mặt anh đang mang theo, nhã nhặn bảo: -Xin ông vui lòng nhận giùm một ít gọi là lòng thành, chứ chúng tôi biết nó không thể xứng với cái ơn của ông. Mong ông đừng từ chối! Người đàn ông liếc nhìn cọc tiền rồi lắc đầu khoát tay: -Cậu cất đi! Tui giúp cổ không phải để nhận công lao gì. Thôi bây giờ tìm được người quen của cổ rồi thì tui yên tâm đi rồi. Cổ đang ở bệnh viện X đó. Tui đi à! Bước được vài bước ông dừng chân quay lại bảo: -À, còn chiếc xe đạp của cổ tui quẳng theo lên xe tải chở luôn vào bệnh viện. Họ giữ lại trong đó cho cổ rồi. Bảo Thiệp hối hả móc ví lấy cái danh thiếp của mình đưa cho ông ta, khẩn khoản: -Xin ông khoan đi! Chúng tôi xin cám ơn ông thật nhiều. Ông đã không nhận tiền bồi dưỡng thì cũng xin cầm cái danh thiếp này của tôi, khi nào ông cần công việc thì hãy liên lạc. Tôi hứa sẽ giúp đỡ hết mình. Ông ta hững hờ cầm cái danh thiếp, nhìn vào lẩm bẩm: -Cái gì đây?… Đinh Bảo Thiệp, tổng giám đốc công ty sửa chữa, xây dựng và bất động sản Hoài Phượng. Mới chừng này mà làm tới tổng giám đốc à? Trẻ tuổi tài cao hen. Thôi được rồi, cám ơn cậu. Tui đi nghen! -Dạ cám ơn ông nhiều. Thoa và Bảo Thiệp đồng thanh lên tiếng. Người đàn ông quay lưng đi bộ ra ngoài đầu ngõ. Bảo Thiệp chạy theo gọi: -Ông về bằng cách nào? Chúng tôi có thể giúp ông quá giang. Ông ta ngoái đầu lại, rồi đưa tay chỉ ra đường: -Tui đậu xe tải ngoài đường kìa, không sao đâu! Cô cậu vào bệnh viện với cô Phượng đi! -Dạ, cám ơn ông. Bảo Thiệp nhìn theo dáng người đàn ông thấp thoáng nhỏ dần đi ra xa, trong lòng dâng lên niềm xúc động và kính phục. Một người tài xế rất bình dị nhưng có một trái tim cao cả đáng cho người đời ngưỡng mộ và học hỏi. Anh quay đầu xe, thấy nét mặt Thoa vẫn còn ngơ ngác bàng hoàng. Bảo Thiệp lên xe nổ máy rồi chở Thoa phóng ra đường. Anh quay lại hỏi: -Thoa có bận gì không, nếu bận thì cứ về đi nhé. Thiệp sẽ đưa Thoa về trước rồi vào bệnh viện với Phượng cũng được. Đập bốp vào vai Bảo Thiệp tỏ ý bất mãn, Thoa gắt: -Nè ông coi tui là cái gì đây hả? Con Phượng là bạn thân nhất của tui đó, ông yêu nó nhưng cũng chưa chắc lo cho nó bằng tui đâu nghen! Bảo Thiệp nhăn mặt: -Thiệp đâu có ý đó, chỉ sợ Thoa đang bận không dám làm mất thêm thời gian của Thoa thôi. -Ông càng nói tui càng muốn đục cho mấy đục. Nhỏ bạn thân tui đang nằm trong bệnh viện ông nghĩ tui sợ mất thời gian mà không vào với nó sao? Ông mà vô tình kiểu đó tui kêu con Phượng xù ông cho sớm. Bảo Thiệp nghe câu này chợt nhói lên đau đớn như ai vừa cào cấu vào tim. Thoa nói thế cũng bằng thừa, Thoa đâu cần gì kêu nữa, vì Phượng có mình trong trái tim của nàng đâu. Anh nhếch môi nở một nụ cười cay đắng. Thôi dù gì cũng còn tình bạn, hãy đối xử với nhau như những người bạn chân tình dù tình yêu đã đi vào dĩ vãng. Giọng buồn buồn, anh thẫn thờ đáp: -Thiệp chỉ mong Phượng không sao là tốt rồi. Còn chuyện Thoa bảo Phượng xù mình, chắc cũng chẳng cần thiết đâu. Câu nói lấp lửng hơi tối nghĩa này khiến Thoa mù mờ chẳng rõ ý Bảo Thiệp đang nói về khía cạnh nào. Điều cô đang lo nhất hiện giờ là sức khỏe của Phượng. Cũng nhờ ông tài xế đọc to cái danh thiếp của Bảo Thiệp lúc nãy mà cô tình cờ khám phá ra anh là tổng giám đốc công ty mình. Thoa vô cùng bất ngờ và cũng bất bình Bảo Thiệp giấu kín thân phận mình kiểu đó. Cô chồm tới vỗ vào vai anh trách: -Ông đó nhe, làm tới tổng giám đốc mà giấu hết tụi tui. Nói thiệt đi, ông làm vậy có dụng ý gì? Bảo Thiệp làu bàu: -Mình có dụng ý gì đâu, chỉ là không muốn có sự phân biệt địa vị giám đốc và nhân viên, làm mất cái thoải mái tự nhiên với bạn bè thôi. Thoa đừng trách Thiệp! Cởi bỏ ba cái danh vọng đó đi thì mỗi đứa mình đều là một con người, vẫn là những người bạn như xưa phải không nào? Thoa nghe nói ngẫm nghĩ, thấy Bảo Thiệp nói cũng có cái lý của anh. Đặt trường hợp một người thích đề cao phô trương cái thành đạt của mình sẽ bị xem là phách lối kiêu căng, còn như Bảo Thiệp thì lại bị cô trách là không thành thật với bạn bè. Thật đúng làm người rất khó, ở rộng người cười ở hẹp người chê. Cơn bực bội chợt dịu xuống, Thoa nhỏ giọng: -Như vậy… có phải Thiệp đã biết trước và chỉ thị cho anh Đình nhận Thoa vào công ty không? -Ờ… thì Thiệp chỉ tình cờ thấy tên Thoa trong số những người đang nộp đơn xin thôi. Thoa thừa biết Bảo Thiệp cố tình nói nhẹ đi để cho cô khỏi có cảm giác ơn nghĩa đó thôi. Bảo Thiệp thật tốt, cô nghĩ bụng. Bạn học xa cách mỗi người một con đường đã lâu, sau này nhiều người giàu có thăng quan tiến chức gặp lại bạn cũ nghèo nàn sa cơ nhiều khi còn không thèm nhìn mặt, huống gì có lòng như Bảo Thiệp thì quả thật hiếm có. Hèn chi Đình cũng đã nói một câu như vậy mà lúc đó cô chưa hiểu hết cái ẩn ý của anh. Nhỏ Phượng được Thiệp yêu, nó sẽ được bảo bọc che chở vô cùng chu đáo. Đó là cái may mắn cho con bé, nhưng bây giờ thì phải mong cho nó bình an vô sự cái đã. Thoa ngẫm nghĩ rồi nhỏ nhẹ: -Cám ơn Thiệp nhiều còn nghĩ đến tình bạn cũ mà giúp đỡ Thoa nghen! Lúc đó Thoa cứ nghĩ sao mình hên được nhận nhanh như vậy, mấy chị bạn làm chung cũng trầm trồ luôn. Sau nghe anh Đình kể thì cứ tưởng Thiệp quen với Đình rồi chỉ nói tốt về mình vài tiếng với Đình thôi. Không ngờ tất cả là nhờ Thiệp đã âm thầm chiếu cố. Bảo Thiệp khoát tay: -Đó thấy chưa, Thiệp không muốn nói ra là vì vậy đó. Có chút xíu mà Thoa cám ơn rồi nói vậy làm mình ngượng quá. Chợt như nhớ ra điều gì, Thoa bật cười kêu lên trêu chọc: -À, thì ra nhỏ Phượng cũng được Thiệp “tuyển vào” làm với cái việc sướng như trên trời như vậy chứ gì? Ông này tính toán xa thiệt! Bảo Thiệp nghe cô nói lại nghe đắng cay trong lòng rồi tự cười mỉa mai mình. Phải rồi, nếu như tôi tính xa thì đâu bao giờ giao người mình yêu cho một người đàn ông khéo ăn nói và lịch thiệp như Đình. Trong chuyện này tôi cũng không trách Đình hay Phượng, vì họ chẳng có lỗi gì. Đình chưa hẳn đã chủ tâm tán tỉnh Phượng. Có trách chăng thì chỉ trách cái ấu trĩ ngốc nghếch của tôi thôi. Tiếng Thoa lại vang nhẹ bên tai như phân trần: -Bây giờ tới mức này rồi, nếu gặp lại nhỏ Phượng mà nó bình an, Thoa có được quyền nói chút đỉnh về Thiệp với nó chưa? Lúc trước vì giữ lời hứa với Thiệp Thoa vẫn chưa nói gì với nó. Nhưng Thoa cũng không muốn tiếp tục giấu nó mãi, vì dù sao nó cũng là bạn thân của Thoa. Làm như vậy Thoa cũng có sự mặc cảm tội lỗi giấu giếm bạn mình. Thiệp… có hiểu cho Thoa không? Lặng im không nói, Bảo Thiệp khẽ gật đầu. Bây giờ Phượng có biết từ Thoa hay bất cứ ai cũng chẳng còn là điều quan trọng nữa. Buông tiếng thở dài buồn bã, Bảo Thiệp bỗng thấy quang cảnh xung quanh sao u ám lạ thường. Tiếng thở của anh tan nhanh lẫn vào tiếng gió thổi phần phật, ngọn gió như cuốn phăng cuộc tình đau khổ của anh vào xa tít mù khơi.
☘︎