CHƯƠNG 17
Bảo Thiệp cùng Thoa hai người bạn hối hả vào bệnh viện và chẳng khó khăn gì hỏi ra được phòng Diễm Phượng. Khi đi ngang qua chốt làm việc của các cô y tá, một cô chắc để ý thấy hai người đưa mắt đây đó tìm kiếm, bước lại hỏi: -Xin hỏi anh chị tìm ai vậy? Bảo Thiệp nhanh nhẩu đáp: -Dạ chúng tôi tìm cô Diễm Phượng mới nhập viện tối qua. Cô y tá tỏ vẻ nhiệt tình: -Ồ anh chị là thân nhân của cổ hả? Cổ được cho thuốc giảm đau lúc nãy ngủ rồi. Anh chị qua ngồi ở phòng đợi đi, bác sĩ đang muốn gặp thân nhân của cổ đó. Nói xong cô đưa hai người đến một căn phòng trống nơi cuối hành lang. Trong đó cũng thấy vài người đang ngồi đợi. Có một chiếc bàn thấp đặt giữa phòng cùng một ít tạp chí cũ. Bảo Thiệp và Thoa hai người tìm ghế ngồi lặng lẽ, mỗi người đeo đuổi một nỗi lo âu riêng. Một lát sau có người đàn ông mặc đồ nội trú bệnh viện bước vào gọi: -Thân nhân của Diễm Phượng có đây không? Cả Bảo Thiệp lẫn Thoa đều nhanh nhẩu đưa tay lên hô “có ạ”. Người đàn ông ra dấu ngoắc hai người ra rồi đưa họ vào một căn phòng khác. Khi đã vào trong ông bảo: -Tôi là bác sĩ điều trị cho cô Phượng. Anh chị là thân nhân của cô Phượng à? -Dạ đúng - Bảo Thiệp xác nhận một cách máy móc. Vị bác sĩ đưa mắt nhìn hai người như có vẻ dò xét rồi lại hỏi: -Ở nhà có chuyện gì xảy ra mà cô ấy đến nông nổi này? -Ý của bác sĩ là sao ạ? - Thoa nóng nảy. Nhăn khẽ mặt vị bác sĩ giải thích: -Cô Phượng có biểu hiện bị trầm uất nặng nề lắm. Cổ được người tài xế tốt bụng đem vào trong tình trạng hôn mê, thấp đường huyết, thấp huyết áp, thấp thân nhiệt, mất nước cơ thể nặng và dấu hiệu tổn thương bắp thịt, chắc là do vận động cơ bắp quá lâu. Do cú té cô ấy còn bị trặc chân trái, rất may không có dấu hiệu chấn thương sọ não hoặc xuất huyết não. Bảo Thiệp nhăn mặt không giấu nỗi sự đau xót, còn Thoa ôm miệng kêu lên thảng thốt: -Sao tự dưng mà nó bị đủ thứ dữ vậy bác sĩ? Trước đó nó vẫn còn khỏe lắm mà! Người bác sĩ lắc khẽ đầu: -Chúng tôi chữa trị cho cô Phượng đêm qua. Cũng may cô ấy còn trẻ nên hồi phục nhanh chóng. Nhưng sau khi tỉnh lại cô Phượng hầu như không tiết lộ bất cứ điều gì chúng tôi hỏi. Như vậy theo kinh nghiệm tôi có thể suy luận cô ấy đang có một chấn động gì rất nặng trong nội tâm. Bảo Thiệp cùng Thoa cau mày nhìn nhau. Bảo Thiệp thì đã tự suy đoán và đi đến một kết luận mà anh cho là hợp lý nhất cho sự chấn động này. Có lẽ vì quá khứ đã từng đau khổ trong một hoàn cảnh rất giống như vậy, cộng với sự ghen tuông vu vơ làm cho anh mờ đi lý trí mà đi đến một phán xét võ đoán đến thế. Còn Thoa thì chỉ mù mờ cảm nhận có cái gì đó liên quan đến mình nhưng lại hoàn toàn không nghĩ ra nỗi đó là cái gì. Tiếng người bác sĩ lại từ tốn vang lên: -Theo như lời kể tình cảnh của cô Phượng lúc bất tỉnh, là đang chạy xe dưới trời mưa, cùng với những bệnh tình chẩn đoán được, tôi suy đoán là cô Phượng gặp một chấn động gì đó rồi chán đời mà đạp xe lang thang dầm mưa rất lâu không ăn không uống. Vừa quá đói vừa lạnh lại mất nước nặng nên kiệt sức rồi bất tỉnh là điều dễ hiểu thôi. Bảo Thiệp nghe nói mà thấy ngực mình nhói lên vì hai cảm xúc rõ ràng nhưng đối nghịch. Thương thì thương rất nhiều khi nghe người anh yêu đau bệnh, nhưng buồn cũng da diết buồn vì nàng đã vì một người đàn ông khác mà tự hành hạ thân xác mình đến vậy, cho thấy đó là một tình cảm vô cùng sâu sắc không hời hợt. Chẳng lẽ chỉ mới quen Đình đây mà Phượng lại có thể yêu anh ta đến mức thế sao? Ôi mà có gì lạ, người ta còn có thể yêu chết bỏ ngay từ cái nhìn đâu tiên kia mà. Cho nên nhà văn Khái Hưng đã chẳng viết trong bài thơ Tình Tuyệt Vọng câu “Tình trong giây phút mà thành thiên thu” đó sao? Thở dài thườn thượt, Bảo Thiệp chép miệng hỏi: -Vậy thưa bác sĩ bây giờ tình trạng cô ấy ra sao rồi? Vị bác sĩ ôn tồn giảng giải: -Sau khi điều trị bằng tiếp nước vào tĩnh mạch với dung dịch chứa đường, cô ấy đã ổn định. Bác sĩ chuyên khoa về chỉnh hình đã đến khám cho cái chân bị thương và cho cổ mang loại giày đặc biệt để tránh bị động. Nói chung phần thể chất thì đã tạm ổn, nhưng cái tâm bệnh thì phải nhờ cô cậu đó, vì cổ chẳng chịu nói gì nhiều với ai cả. Một thoáng im lặng trôi qua, vị bác sĩ kiên nhẫn ngồi đợi cho người đối diện có thời gian nghiền ngẫm và tiêu hóa những thông tin vừa tiếp nhận. Thoa dè dặt lên tiếng: -Bây giờ chúng tôi có thể vào thăm nó được không bác sĩ? Gật đầu thông cảm, vị bác sĩ nhã nhặn: -Được chứ. Tôi mong hai người nên tìm cách an ủi thế nào để cô ấy giải bày cái điều trầm uất ấy thì tốt quá. Cô cậu còn muốn hỏi gì nữa không? -Dạ Phượng còn phải ở lại đây lâu không? - Bảo Thiệp hỏi. -Chắc chừng một hai ngày nữa. Để xem cô ấy ăn uống có tốt không, đi đứng thế nào, rồi chuyên viên vật lý trị liệu đến hướng dẫn cách tập luyện tại nhà. Mọi thứ nếu ổn thì có thể về. Chờ một chút nữa để xem Thoa hay Bảo Thiệp có hỏi gì thêm không, người bác sĩ đứng lên bảo: -Thôi tôi phải đi làm việc. Cô cậu cứ vào thăm cổ đi! -Dạ cám ơn bác sĩ. Thoa và Bảo Thiệp cùng lên tiếng rồi bồn chồn đi đến phòng Diễm Phượng. Nằm trên giường bệnh với cái chân trái đau rêm rêm vì bị trặc, hai bắp đùi vẫn còn mỏi nhức vì đạp xe quá lâu, Diễm Phượng cũng không ngờ mình có thể đi ngoài mưa hơn cả nửa ngày như vậy. Khi ấy cái đau trong tim nó nhức nhối mãnh liệt quá khiến cho những cảm giác khó chịu của thể chất trở nên tầm thường không đáng kể. Bây giờ khi sự tỉnh táo của trí óc trở lại thì cơn đau trong lòng kia lại cục cựa để trỗi dậy. Nó như một ngọn lửa bạo tàn cứ muốn thiêu rụi chút bình an nào còn sót lại trong nàng. Diễm Phượng đưa mắt nhìn cuốn lịch tường treo gần đó. Hôm nay là Chủ Nhật. Sáng nay đúng lẽ Bảo Thiệp sẽ đến đưa nàng đến một nơi nào đó mà anh cứ lấp lửng muốn tạo cho nàng một bất ngờ. Bây giờ thì chẳng cần thiết nữa. Diễm Phượng chợt cười buồn. Nàng cũng đã đến một nơi rất bất ngờ đó chứ, bệnh viện là nơi có ai mong đợi để đến đâu! Vậy thì không bất ngờ thì là gì nữa? Giờ này Thiệp đang làm gì? Liệu anh có sang tìm để đưa mình đến cái nơi ấy như anh đã hẹn ấy không? Nếu quả thật đã có tình ý với Thoa, sao Thiệp lại tốn thời gian làm những chuyện như vậy với mình nhỉ? Có khi nào mình đã suy diễn quá mức chăng? Bạn bè rũ đi ăn một bữa như vậy có gì quá đáng không? Cũng khó nói! Bạn bè nói giúp nhau một tiếng cho nó có việc làm có gì quá đáng không? Chắc là không. Sao càng nghĩ lại càng nhức đầu thế này! Đầu óc Diễm Phượng vật vờ trong suy tưởng mông lung hết chuyện này đến chuyện khác, rồi chợt nhớ tới hiện trạng của mình, nàng suýt thét lên trong hãi hùng. Món nợ y tế của song thân nàng vẫn còn đang còng lưng trả góp, bây giờ lại thêm món viện phí lần này, cuộc đời còn lại của nàng xem như gần liền với hai chữ “nợ nần” chẳng biết bao giờ mới thoát ra được. Đang nghĩ tới đó thì tiếng gõ cửa vang lên rồi có người bước vào. Diễm Phượng nhận ra Bảo Thiệp rồi tiếp theo là Thoa vào phòng. Hai mắt mở to sửng sốt, nàng cứng hàm không thốt lên nổi một lời. Khác với Bảo Thiệp vẫn bình tĩnh bước lại gần giường, Thoa không dằn được cái cảm xúc vừa thương vừa giận trào lên như thác lũ, chạy ào đến gục xuống ôm chầm lấy Diễm Phượng, nước mắt tràn ra, cô giận dỗi mắng yêu: -Con khỉ, bộ mày điên hay sao mà đạp xe cả ngày ngoài trời mưa? Có giận gì thì cứ ngắt cứ nhéo, hoặc chửi mắng gì tao cũng chịu, chứ cái kiểu giận của mày thật làm người ta đứng tim đó con khỉ! Đang buồn héo cả ruột gan mà nghe bạn mắng Diễm Phượng cũng phì cười. Cười vậy mà nước mắt sao tự nhiên dâng lên ướt mi. Thoa ôm mặt bạn nhìn chăm chú, chép miệng ta thán: -Ôi chao, mới có một ngày mà coi mày kìa, mặt mày bạc nhược héo hon. Hôm nay mà mày không nói ra hết thì tao xù mày luôn. Trong lúc đó Bảo Thiệp chỉ lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh nhìn hai cô gái đang quấn quít ôm nhau trong một tình bạn thắm thiết đáng ngưỡng mộ. Lòng càng đau xót như cào cấu khi trông thấy Diễm Phượng tiều tụy anh lại càng buồn thương cho thân mình cứ mãi là kẻ thua tình. Bảo Thiệp cúi tầm mắt nhìn một cách lơ đãng vào chiếc ray giường, đầu óc trống rỗng. Nãy giờ vào phòng anh chưa mở miệng nói câu nào, một phần vì để cho hai cô bạn thể hiện cái tình cảm rất con gái của họ, còn một phần anh thật sự không biết nói gì ngoài những câu sáo rỗng mà anh vốn rất ghét. Thôi chỉ cần biết Diễm Phượng đã qua khỏi cơn nguy hiểm và đang phục hồi là Bảo Thiệp mừng lắm rồi. Dẫu biết mình không được yêu, anh cũng không bao giờ nhỏ mọn đến độ quay lưng ngoảnh mặt hay hả hê vì thấy nàng rơi vào cảnh bệnh hoạn ngặt nghèo. Người ta vẫn nói một tình yêu trong sáng cao cả thì chỉ muốn cho đi mà không bao giờ mong đợi nhận lại kìa mà! Vậy thì Phượng ơi em hãy yên tâm, anh sẽ như một bóng cây đứng lặng lẽ bên rìa đường lúc nào em cần tìm vào để tránh cơn nóng thiêu đốt của mặt trời cũng được. Và khi bầu trời dịu mát nếu không cần bóng cây ấy nữa em cứ thảnh thơi mà rời bước để tìm đến những niềm vui trong cuộc đời. Anh sẽ vẫn mãi yêu em không điều kiện! Bảo Thiệp bùi ngùi trong dòng suy tưởng, nhưng anh không hề biết trong lúc ấy Diễm Phượng ôm Thoa mà thật ra vẫn len lén nhìn xuyên qua làn tóc cô để quan sát anh từng chút. Tuy có mừng vì thấy Thoa vào thăm mình, người mà nàng thật sự cần lúc này hơn bao giờ hết là Bảo Thiệp. Nàng khao khát được nghe những lời thăm hỏi ân cần, những chăm chút yêu thương của anh biết bao. Nhưng nãy giờ từ lúc Bảo Thiệp vào, nàng chỉ nhận thấy một sự ơ thờ lãnh đạm gần như là miễn cưỡng từ anh. Đâu rồi ánh mắt nồng nàn say đắm ấy? Đâu rồi những câu nói dịu dàng chân tình ấy? Phải chăng vì trong tim anh chưa từng thật sự có mình? Phải chăng cái mà mình cảm nhận là tình yêu từ anh chỉ là một sự ngộ nhận thật đáng xấu hổ? Diễm Phượng nghe hồn đau đớn và tủi thân ghê gớm, rồi bất chợt bật khóc nức nở trên vai Thoa. Thoa nghe tiếng bạn khóc chỉ nghĩ đơn giản Diễm Phượng đang quá xúc động chứ làm sao hiểu được cái tâm sự thầm kín này. Cô vỗ vỗ nhè nhẹ vào lưng Diễm Phượng dỗ: -Thôi có tao và Thiệp ở đây chăm sóc mày rồi, đừng khóc nữa nhỏ! Sau vụ này để mày ở một mình sao tao lo quá! Diễm Phượng quệt nước mắt, dẩu môi lên cãi: -Tao ở một mình mấy năm rồi có sao đâu mà mày lo? -Sợ mày làm trò khùng giống hôm qua nữa chứ sao - Thoa nhăn nhó. Một thoáng im lặng trôi qua. Bấy giờ Thoa chợt nhận ra có một cái gì đó không bình thường đang xảy ra giữa hai người Bảo Thiệp và Diễm Phượng. Tại sao nãy giờ vào mà Thiệp cứ lặng im không thăm hỏi gì nó nhỉ, anh ta bảo yêu nó kia mà? Cử chỉ của Thiệp chẳng ra vẻ gì nôn nao hớn hở khi gặp người mình yêu cả. Lẽ nào hai người họ có vấn đề gì? Có phải vì vậy mà nó làm mình làm mẩy không? Thiệp đã nói gì với con bé chưa, nó đã biết anh ta yêu nó chưa nhỉ? Chẳng lẽ từ hôm đó đến giờ mà Thiệp vẫn chưa tỏ lòng với nó? Nếu vậy thì cái ông này cù lần thật! Còn Phượng nữa, nó có cảm tình gì với Thiệp không? Hàng loạt câu hỏi bỗng nãy ra trong đầu Thoa. Cô cau mặt, ôm hai vai Diễm Phượng đẩy ra một chút để có thể nhìn kỹ vào mặt nàng, như thể xem có tìm được gì trong đó chăng. Diễm Phượng thấy thái độ kỳ lạ của bạn, chưa kịp hỏi thì đã nghe Bảo Thiệp lên tiếng: -Hai bạn cứ nói chuyện thoải mái tự nhiên đi! Thiệp đi xuống dưới một chút. Nói xong anh trở gót đi ngay. Thấy chưa? Người ta chỉ vào thăm cho có rồi đi ngay, thật khô khan lạnh lùng, một lời hỏi thăm cũng chẳng có! Vậy mà cứ ảo tưởng được người ta thương yêu! Diễm Phượng nghĩ thầm mà lòng đau như xé, nước mắt tuôn rơi lã chã xuống đôi bờ má xanh xao tủi hờn. Thoa quay đầu nhìn theo ra cửa, đợi Bảo Thiệp đi khuất mới nhìn Diễm Phượng hỏi một câu thăm dò: -Sao, mày với ông Thiệp giận nhau à? Diễm Phượng nghe vậy khẽ cúi đầu, đưa tay lên quệt nước mắt, giọng hờn mát: -Mày nói gì lạ vậy? Thiệp với tao chỉ là bạn cũ, có quyền gì mà tao giận người ta chứ! Thoa nhìn Diễm Phượng đầy băn khoăn, nhỏ giọng: -Tao hỏi thật nè. Thiệp đã… nói gì với mày chưa? Diễm Phượng ngẩng mặt lên, tròn xoe đôi mắt vẫn còn hoen lệ: -Nói gì là… nói về chuyện gì chứ? -Thì là… - Thoa chặc lưỡi nhăn nhó - … nói về cảm xúc của ổng đối với mày chứ gì nữa? Bình thường lúc Diễm Phượng khỏe mạnh vui vẻ thì Thoa đã hỏi thẳng thừng và trêu ghẹo nàng ra trò rồi, nhưng lúc này biết bạn mới kiệt sức chưa khỏe hẳn lại đang có điều u uẩn, Thoa ý tứ lựa lời nói nghe cho nó tế nhị nhẹ nhàng một chút. Diễm Phượng nghe hỏi thoáng đỏ mặt, lắc đầu: -Làm gì có! Mà… mày hỏi chi vậy? Thoa không trả lời chỉ hỏi tiếp: -Vậy lâu nay Thiệp có gặp mày nhiều không, có đưa mày đi chơi đâu chưa? Diễm Phượng nhăn mặt, giọng không giấu được sự ngượng ngùng: -Tao xin mày đó Thoa, đừng đề cập đến chuyện này nữa có được không? Thoa trợn mắt thẳng thừng: -Không được, vì tao thương và lo cho mày… - rồi cô dịu giọng xuống, dỗ dành … - tao với mày là bạn bè thân nhau như thế nào. Bộ tao không đáng tin cậy để mày bày tỏ sao? Ngập ngừng một lúc, Diễm Phượng lí nhí thổ lộ: -Thì… Thiệp gần đây đề nghị đưa đón tao mỗi tối lúc tao đi đánh đàn. -Rồi Thiệp đối xử với mày có tốt không? - Thoa mềm mỏng. Diễm Phượng bối rối, đáp một cách miễn cưỡng: -Ờ… ừ… cũng tốt. Thoa hỏi tới, nhẹ nhàng mà rành mạch: -Vậy mày có chút gì với Thiệp không? Diễm Phượng cảm thấy ngột ngạt trước những câu hỏi dồn dập của bạn, cúi mặt làm thinh. Có nên nói thật lòng mình cho nhỏ bạn thân biết trong lúc này không? Mắc cỡ chết! Nhưng biết đâu sau khi biết rồi nó sẽ khuyên nhủ cho mình được điều gì đó bổ ích thì sao? Dù chưa nói ra, sự im lặng và dáng vẻ e thẹn của Diễm Phượng làm cho Thoa hiểu đó là sự thừa nhận. Cô nâng mặt Diễm Phượng lên nhìn thẳng vào đôi mắt, hỏi rành rọt bằng giọng thật khẽ: -Mày… yêu Thiệp phải không Phượng, có không? Đôi môi Diễm Phượng run run mím lại mếu máo, cặp mắt long lanh rồi hai hàng nước mắt trong vắt trào ra, nàng gật nhẹ đầu nức nở: -Tao khổ quá Thoa à! Thoa mở mắt hết cỡ vì kinh ngạc, đưa tay vịn vào vai Diễm Phượng lay nhẹ: -Nếu mày cũng yêu Thiệp thì đó là một điều tốt quá rồi… Tại sao lại khổ? Tao… thật sự không hiểu gì cả! Ừ, làm sao Thoa hiểu được cái đau đớn này kia chứ, vì người mà nàng yêu lại đang có ý ve vãn đứa bạn thân nhất của nàng kia mà. Sự uất ức chợt tràn lên tới cổ họng, Diễm Phượng như muốn nỗi loạn. Nàng kéo vạt áo chậm nước mắt, nhìn Thoa cay đắng nói xa vắng: -Nếu như mày yêu Đình mà Đình lại có tình ý với một nhỏ bạn của mày, thì mày sẽ hiểu cái khổ mà tao đang nói. Thoa nhăn mặt thảng thốt: -Mày nghĩ tới đâu rồi vậy Phượng? Thiệp yêu mày không hết thì thôi chứ có tình ý với ai mà mày nói kỳ vậy! Câu nói rất nhanh mà lại có một sức mạnh đến mức không ngờ. Diễm Phượng chầm chậm ngước lên nhìn Thoa, đôi mắt sáng quắc nửa hy vọng nửa hồ nghi, giọng nàng như lạc đi: -Mày nói sao? Thiệp yêu… tao à?… Sao… mày biết? Nhìn dáng điệu của bạn Thoa vừa xót xa vừa thương cảm. Không còn nghi ngờ gì nữa, con bé đúng là yêu Thiệp quá rồi. Nhưng nó yêu ông ta từ lúc nào mà mình là bạn thân mà cũng chẳng biết? Công nhận nó che giấu tình cảm của mình khéo thật! Thoa quyết định nói hết những gì mình biết với Diễm Phượng. Nhìn nhỏ bạn khổ sở như vậy cô không đành giấu giếm nữa. Bây giờ chẳng có gì mà phải sợ mất uy tín với Bảo Thiệp, vì cô đã nói rõ ràng với anh về vần đề này lúc sáng rồi. Nhìn Diễm Phượng bằng ánh mắt dịu dàng, Thoa ôn tồn: -Chính ông ta nói với tao chứ ai. Hôm đó ổng rủ tao đi ăn chủ yếu toàn là để hỏi thăm tin tức về mày thôi khỉ ạ. Khi nghe tao kể hoàn cảnh của mày, Thiệp tỏ ra vô cùng xúc động và đau đớn. Chính ông ấy nhờ tao mua xe đạp mới cho mày rồi còn nhắn tao bảo mày lên khách sạn xin việc. Thì ra ổng đã thu xếp hết cả cho mày rồi chứ có khỉ gì mà “xin việc.” Diễm Phượng tròn xoe đôi mắt nhìn Thoa vì quá kinh ngạc với những gì vừa được tiết lộ. Nàng ấp úng: -Mày… nói thật đó chứ Thoa, không phải… đang đùa giỡn với tao phải không? Thoa phì cười: -Đùa giỡn cái đầu mày thì có. -Vậy sao mày không kể với tao ngay? Thoa chép miệng phân trần: -Thiệp nhờ tao giữ kín giùm ổng vì sợ mày tự ái mà không nhận sự chăm sóc của ổng. Lúc đó tao mới hỏi tại sao ông ấy quan tâm tới mày đến vậy, thì Thiệp thú nhận đã yêu mày từ lâu. Thật tình nghe cách nói thì tao nghĩ Thiệp thật sự muốn chăm lo cho mày một cách gián tiếp thông qua tao thôi. Mới đây thì tao mới biết Thiệp cũng dùng Đình như là một trung gian nữa. Tao cứ tưởng… từ hôm đó đến giờ ổng đã thổ lộ với mày rồi chứ. Té ra… ổng chưa nói gì thật à? Diễm Phượng nghe mà như đang lơ lững trên không trung, một sự xấu hổ dâng lên làm nàng nóng ran mặt mày tới tận chân tóc. Trời ơi, vậy mà mình lại nghĩ Thiệp có tình ý với nhỏ bạn. Đúng là mình vì yêu mà đã nghi ngờ ghen tuông một cách hồ đồ quá rồi! Vừa xấu hổ với bạn, vừa vui sướng tột cùng vì khám phá ra tình cảm thật sự của người đàn ông mình yêu, Diễm Phượng đỏ bừng mặt líu ríu đáp: -Chính thức thì chưa, nhưng… cử chỉ thì rất quan tâm ân cần. Riêng hôm nay thì không hiểu tại sao thái độ của Thiệp lạ quá! Tao… linh cảm Thiệp có gì đó không vừa ý, nhưng xét ra thì tao làm gì có lỗi với Thiệp đâu. Chẳng lẽ Thiệp giận vì tao ngốc nghếch đi dưới mưa cả nửa ngày đến đổ bệnh à? Thoa nhíu trán gật gù: -Ừ, tao cũng thấy ổng có gì đó lạ lạ thật, cứ tưởng ổng với mày đang giận hờn gì nhau chứ. Diễm Phượng ngồi ngây ra suy nghĩ một hồi, rồi phân vân: -Mà Thoa nè, theo như mày nói thì Thiệp nhờ Đình nhận cả mày lẫn tao vào đó làm à? Thiệp chắc có ân nghĩa gì với Đình lắm hay sao mà anh ta nể Thiệp quá vậy? Nghe hỏi Thoa vỗ đùi cười khanh khách đến đỏ rần cả mặt, chốc sau cô nhịn cười huơ tay kể: -Tao cũng bị trác giống y như mày vậy. Công nhận cái ông này che giấu thân phận hay thật đó nghen! Diễm Phượng nóng nảy nhăn mặt: -Là sao? Mày nói đàng hoàng tao nghe coi cứ lấp la lấp lửng hoài khó chịu quá! -Thì tao cũng mới biết tức thì sáng nay thôi nè, mà cũng tình cờ thôi chứ Thiệp có bao giờ chịu nói. Thật ra… ổng là sếp của tao với mày, và của anh Đình luôn. Diễm Phượng trố mắt kêu lên: -Thật vậy à? Thoa cong môi: -Chẳng lẽ láo! Ổng là tổng giám đốc của cả công ty đó nhỏ. Mày sắp thành bà tổng giám đốc rồi! Nói xong cô đưa ngón tay ấn khẽ vào đầu Diễm Phượng một cái trêu đùa rồi cười hinh hích. Nghe Thoa nói mà Diễm Phượng sững sờ vì kinh ngạc. Nàng nhíu mày lờ mờ cố nhớ lại mọi chuyện. Cái hôm ấy nàng ngơ ngác vào khách sạn hỏi xin việc như lời nhắn của Thoa, quả nhiên ông bảo vệ cũng đã nói công ty đang không cần tuyển nhân viên. Nhưng vừa nghe tên nàng thì ông vồn vã gọi người ra đón ngay. Rồi thì người thanh niên bảo vệ tên Sáu, cô nhân viên Sương, và cả Đình, tất cả đối xử với nàng long trọng niềm nỡ vô cùng. Sau đó mọi người Diễm Phượng tiếp xúc trong công ty đều ra vẻ nể sợ khép nép với nàng một cách kỳ lạ mà trước giờ nàng cứ thắc mắc mãi. Đình còn nói bóng gió là nàng có quyền lực ngầm lần đó kia mà. Thì ra là do họ nể sợ cái uy quyền của Thiệp. Bây giờ thì đã rõ. Té ra ai cũng đã biết, chỉ có nàng là ngu ngơ như con bé nhà quê ngốc ngếch chẳng biết tí gì. Máu tự ái chợt trỗi dậy, Diễm Phượng bất nhẫn phàn nàn: -Thật là khôi hài! Té ra tao vào đó như một con rối nằm trong sự giựt dây của người ta. Thoa vội tìm cách xoa dịu: -Ấy, mày đừng nghĩ vấn đề kiểu đó không đúng đâu! Lúc mới biết tao cũng đã trách Thiệp thì ổng giải thích là không muốn đặt ra một cái ranh giới giai cấp làm mất sự tự nhiên của bạn bè. Tao nghĩ Thiệp chỉ có ý tốt chứ không có dụng ý xem thường gì tụi mình đâu. Diễm Phượng đang mím môi ngẫm nghĩ thì nghe Thoa giảng giải tiếp: -Phượng à, đừng nghĩ lung tung nữa! Thiệp yêu thương và có lòng với mày như vậy, chấp nhất mấy chuyện li ti không đáng sẽ làm tổn hại đến tình cảm và hạnh phúc của mình, không đáng đâu! Nghe bạn khuyên bùi tai, Diễm Phượng thấy lòng dịu lại, nàng nhìn bạn thủ thỉ: -Ừ, tao sẽ cố không nghĩ đến chuyện đó nữa. Nhưng… liệu thật sự Thiệp có cảm tình với tao không? Hỏi như vậy rõ ràng là một lần nữa con bé gián tiếp xác nhận nó thật lòng yêu Thiệp lắm. Thoa tự nhủ rồi nhăn mặt chắc lưỡi đáp: -Sao lại không, chính miệng ông ta nói với tao mà, và nhìn rất thành thật. Ổng nói dối để làm gì kia chứ? Mày nghĩ xem, không yêu mà tự dưng ông ta lo cho mày đến như vậy sao? Lo mua xe cho mày nè, thu xếp cho mày một việc làm như bà hoàng nè, rồi đưa đón mày đi đánh dương cầm nè. Từ từ ổng cũng sẽ thổ lộ thôi! Biết là Thoa nói đúng hết nhưng Diễm Phượng vẫn ra vẻ bướng bỉnh cãi nguây nguẩy: -Biết đâu… đó chỉ là lòng tốt hay sự thương hại thì sao, cũng như Thiệp nhận mày vào làm vậy? Thoa vung tay: -Trường hợp của tao thì đúng là do lòng tốt của ổng, còn với mày thì là do yêu, khác nhau một trời một vực chứ bộ. Diễm Phượng làm thinh không nói nhưng gương mặt ngời lên nét vui tươi hồng hào hẳn ra. Thoa đưa tay bẹo vào má nàng, cười trêu: -Cái mặt yêu người ta thấy mồ rồi mà còn làm bộ kìa! -Con quỷ! - Diễm Phượng mắc cỡ, phì cười mắng yêu bạn. -Mà tao hỏi nè, mày yêu ông ta từ hồi nào mà sao giấu cả tao vậy? Diễm Phượng chun mũi: -Không được tò mò! Nói ra cho mày chọc ghẹo suốt để tao chui xuống đất trốn à! Thoa làm mặt tếu: -Trốn với tao mà được à? Tao sẽ chui xuống đất theo chọc mày tiếp cho bỏ ghét. Hai cô gái cùng bật cười khúc khích. Lúc đó có tiếng cửa gõ rồi cửa phòng xịch mở. Bảo Thiệp bước vào. Lúc nãy trong phòng ngồi ra vẻ im lặng thờ ơ nhưng trong lòng anh luôn nghĩ đến cô gái mình yêu. Nhận ra gần đến giờ trưa, Bảo Thiệp ý tứ muốn rời phòng với mục đích thứ nhất là để cho hai cô gái tự nhiên tâm sự, và sau nữa cũng để kiếm mua thức ăn cho hai cô. Nghe tiếng động, cả Diễm Phượng và Thoa cùng ngưng cười quay đầu về hướng cửa, thấy Bảo Thiệp tay trái cầm một lọ hoa tươi thật đẹp, tay kia xách một giỏ thức ăn. Anh cười nhẹ, đặt bình hoa trên chiếc bàn kế giường nằm của Diễm Phượng, rồi nồng nhiệt bảo: -Thiệp đi mua phở cho hai cô nè. Tới giờ trưa rồi, hai bạn ăn đi cho nóng! Nói đoạn anh kéo chiếc bàn dùng để thức ăn gần đó, tự nhiên bày thức ăn ra, cử chỉ vô cùng ân cần chu đáo. Bảo Thiệp cũng không quên mua thêm hai chai nước nữa. Hai cô gái trố mắt ngạc nhiên nhìn nhau vừa bất ngờ vừa xúc động. Diễm Phượng than thầm trong bụng đã trách oan anh lúc nãy. Người ta có lòng tử tế chăm lo cho đến vậy mà lại nghĩ quấy cho người ta. Mình thật là bậy bạ hết sức! Thoa cười cười lên tiếng: -Cám ơn Thiệp nhiều hen! Chưa bao giờ tụi này nghe chuyện nhân viên mà được giám đốc đích thân mua thức ăn trưa cho mà còn ngon lành như Thiệp vậy. Bảo Thiệp nhún vai đáp tỉnh queo: -Đó cũng là một cách nhìn. Còn với Thiệp thì bây giờ ở đây là ba người bạn, do đó người bạn nam là mình đi mua cho hai cô bạn nữ là chuyện thường tình ở huyện mà. Thoa nghe vậy nhưng cũng thừa đủ thông minh để hiểu ra người mà Bảo Thiệp đang săn sóc là Diễm Phượng, còn cô có mặt đó nên được hưởng lộc chung thôi. Cô chỉ tủm tỉm cười đáp: -Thoa đâu ngờ có người bạn ga lăng đến thế này! Nhìn phần ăn có hai tô phở thơm phức đang bốc khói, Diễm Phượng dè dặt hỏi: -Thiệp mua cho hai đứa mình, vậy còn Thiệp thì sao? Anh phì cười khoát tay đáp: -Thiệp ăn rồi, hai bạn đừng lo. Cứ ăn thoải mái đi! Thoa cầm đũa lên đáp: -Vậy tụi mình xin phép nhé, không khách sáo đâu! Bảo Thiệp gật đầu mỉm cười dễ dãi. Để cho hai người tự nhiên ăn, anh bước tới ngồi xuống chiếc ghế kê sát cửa sổ quay mặt nhìn ra ngoài trời ngắm nhìn trời mây mông lung. Từ vị trí này, anh thấy mặt sau lưng của bệnh viện, đường phố bên dưới tương đối vắng hơn phía cổng chính. Hôm nay trời quang đãng. Trận mưa lớn hôm qua khiến nhiều chỗ trên đường còn đọng nước. Hàng cây cao trồng dọc theo hông bệnh viện thỉnh thoảng lại lay động chao đảo, chứng tỏ bên ngoài gió khá lớn. Ngồi nhìn cảnh vật ngoài trời Bảo Thiệp chẳng thấy nhẹ lòng được bao nhiêu. Đàng sau lưng, anh biết chỉ cần ba bước là đến tới Diễm Phượng, một khoảng cách địa lý thật gần nhưng đường vào trái tim nàng anh cảm giác xa thẳm ngàn khơi. Bảo Thiệp vẫn loay hoay với những ý tưởng trong đầu mà vẫn chưa thực sự biết sẽ làm gì sắp tới. Thoa thì phải về rồi, mà để Diễm Phượng lại một mình đêm nay trong bệnh viện chắc hẳn nàng sẽ rất cô đơn và tủi thân, anh không đành. Có lẽ anh nên ở lại trong này đêm nay, nhưng điều đó liệu có làm cho nàng khó chịu không? Nghe tiếng Thoa xuýt xoa: -Phở ngon thật! Cám ơn Thiệp nhé! Bảo Thiệp khoát tay nhẹ giọng: -Chút xíu thôi mà, có gì đâu. Rồi anh xoay đầu lại như để đáp lời Thoa, đồng thời tranh thủ liếc nhìn quan sát Diễm Phượng, thấy nàng đang xì xụp ăn ngon lành. Trừ cái hôm được Bảo Thiệp mời đi ăn nhà hàng dưới phố hôm ấy, lâu lắm rồi nàng mới được ăn một món lạ như thế này nên ngon miệng vô cùng. Từ ngày cha mẹ mất gánh cõng nợ nần, rồi lại bị mất việc dạy học, Diễm Phượng ăn dè uống xẻn hết sức đạm bạc, lui tới cũng chỉ là rau luộc chấm nước ruốc hoặc ít tôm nhỏ lẹt đẹt, tàu hủ kho, đậu que xào với ít dầu, hoặc may ra thì được cái trứng vịt luộc đầm trong nước mắm. Nhưng ông trời lại thương ăn uống khổ cực vậy mà nàng lại chẳng bệnh hoạn gì, khi nào bị cảm thì cũng nhẹ nhẹ vài ngày cũng khỏi. Bảo Thiệp thấy Diễm Phượng ăn mà chạnh lòng thương da diết, nhỏ nhẹ hỏi: -Còn Phượng thì sao, ăn có được không Phượng? Nàng nghe hỏi ngừng đũa gật đầu. Phở tất nhiên ngon, và được ăn ngon ai mà không thích, nhưng điều làm nàng vui hơn cả là cái tình của anh nghĩ đến mình. Một chút ân cần trong giọng nói ấy cũng đủ sưởi ấm tim nàng rồi. -Vâng được lắm, … cám ơn Thiệp nhiều! Bảo Thiệp mỉm cười hiền lành rồi quay đầu trở lại nhìn ra cửa sổ. Một thoáng im lặng trôi qua, Diễm Phượng chợt sực nhớ một điều bèn ghé miệng thầm thì với Thoa: -Chút nữa mày ghé nhà tao lấy giùm một ít đồ mặc nha… - Diễm Phượng đỏ mặt ấp úng cố hạ thật thấp giọng… - Tối qua lúc họ đem vào đây tao bị ướt mem nên…, chìa khóa nhà tao để trên bàn kìa. Thoa nhìn bạn chợt hiểu, thì ra con bé không có đồ thay. Khổ thân chưa! Cô che miệng cười, đáp nhỏ nhỏ vẻ thông cảm: -Ờ há, tao quên tuốt chuyện đó… - rồi cô nheo mắt nghịch ngợm, giọng thì thào - … Sao không nhờ ổng cho nó tình cảm? Diễm Phượng trừng mắt đưa tay véo vào chân Thoa cảnh cáo, trong khi Thoa bụm miệng ráng nhịn để khỏi bật cười ra thành tiếng. Nhưng Bảo Thiệp rất thính tai đã nghe trộm được, một cảm xúc thương xót kỳ lạ cồn cào trong bụng anh. Vụt đứng dậy bước tới chiếc bàn đưa tay thộp lấy xâu chìa khóa, anh cất giọng đầy cương quyết: -Thoa hiện giờ đâu có xe thì đi thế nào được! Thoa cứ ngồi ăn và chơi với Phượng đi, để Thiệp đi lấy cho! Dứt lời không kịp đợi ai có ý kiến gì, Bảo Thiệp quay lưng nhanh nhẹn đi ra cửa. Hành động của anh quá lẹ làng và dứt khoát khiến hai cô gái chỉ biết ngơ ngác đưa mắt nhìn chứ chẳng kịp nói gì. Sau vài giây, Thoa hiểu ra nhún vai tỉnh rụi: -Ờ mà ổng nói cũng đúng. Thôi ổng đi rồi thì tao khỏi đi vậy. Lườm Thoa một cái thật bén, Diễm Phượng cằn nhằn: -Bạn tốt ghê, nhờ có chút xíu mà miễn cưỡng thấy ghét! Trong khi đó thì Bảo Thiệp lại phóng chiếc mô tô trở lại nhà Diễm Phượng. Trên đường đi anh ngẫm nghĩ lan man rồi chợt nhận ra một nghịch lý khôi hài. Trong chốn học đường cũng như thương trường, anh chói lọi rạng rỡ bao nhiêu thì trong lĩnh vực tình cảm anh lại khù khờ thất bại bấy nhiêu. Có phải vì anh là con người quá tình cảm và chung tình chăng, Bảo Thiệp cũng không biết nữa. Chỉ biết bao nhiêu gái trẻ đẹp bao quanh say mê thì anh lại dửng dưng vô cảm, mà lại rất nặng lòng chỉ với một cô bạn cũ năm xưa ấy. Dường như máu trong tim anh đã thắm đỏ vì tình yêu như màu hoa phượng, loài hoa mà anh đã gắn liền với cô gái anh yêu bởi chính cái tên của nàng, chẳng cách nào quên đi được! Có ai đó đã nói người đang yêu dù khôn ngoan đến đâu cũng trở thành ngốc nghếch dại dột, và lúc này Bảo Thiệp nhận thấy nó ứng với mình thật chính xác. Dù biết người ta đem lòng yêu một người đàn ông khác mà mình vẫn cứ bôn ba lo lắng bằng tất cả tấm chân tình, chạy ngược chạy xuôi như anh thì không phải ngốc thì còn gọi là gì nữa? Bảo Thiệp nghĩ ngợi rồi bật cười một mình chua chát như điên dại. Cũng may anh đội chiếc mũ an toàn và đường xá ồn ào nên tiếng cười đau khổ của anh bị hòa tan vào không gian nhanh chóng. Tiếng cười tan nhanh nhưng nỗi đau vẫn còn ở lại cùng anh có lẽ đến trọn đời, sâu thẳm.
☘︎