← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 23

Chiếc xe SUV bảy chỗ màu tro sẫm đổ trước cổng công ty vào lúc quá trưa một chút, Bảo Thiệp bước xuống xe rồi hối hả đi về phía thang máy. Sau một chuyến đi dài ngày với kết quả thành công mỹ mãn, Bảo Thiệp đã đạt được thỏa hiệp mua vài lô đất lớn có địa điểm khá tốt để đầu tư lâu dài. Từ sáng anh và các thành viên cùng chuyến đi đã nhanh chóng trở về thành phố, lòng anh nôn nao gặp lại Diễm Phượng ghê gớm, mới xa nhau có mấy ngày mà anh thấy nhớ nàng vô vàn. Chỉ hình dung ra được gặp lại người con gái anh yêu, với gương mặt dịu dàng cùng mái tóc đen dày tha thướt ấy là lòng anh lại rộn lên một niềm vui khôn tả. Tối hôm qua không gọi cho Diễm Phượng theo lời dặn của nàng, Bảo Thiệp tranh thủ lấy xe đi đến một trung tâm mua sắm lớn lân cận để mua cho người yêu món quà này. Đó là một chiếc nhẫn kim cương thật đẹp mà anh định bụng sẽ dùng làm một sự bất ngờ để ngỏ lời xin cưới nàng. Đây chỉ là một hình thức tượng trưng, chứ tình yêu sâu nặng và tấm chân tình dành cho nhau thì không có quà cáp nào mà sánh cho nổi. Một tình yêu nảy nở từ thời còn là bạn bè xa xưa, sau bao năm với những gian truân thử thách, Bảo Thiệp hoàn toàn tin tưởng vào tiếng nói của trái tim mình. Anh yêu Diễm Phượng tha thiết và biết mình sẽ không thể thiếu được nàng trong cuộc đời mình nữa. Lòng đang rộn rã nôn nao được gặp lại người yêu, Bảo Thiệp chợt chột dạ khi lên đến đầu hành lang, vì thấy cửa văn phòng Diễm Phượng đóng im ỉm và tắt đèn tối thui. Như thế là có nghĩa nàng không có mặt trong văn phòng. Vậy thì nàng đi đâu lúc này? Trán cau lại hoang mang, Thiệp bước vào văn phòng cô thư ký. Thấy anh cô nhoẻn miệng cười tươi chào hỏi: -Ủa anh Thiệp về rồi hả, đi đường khỏe không anh? Sở dĩ cô thư ký xưng hô như vậy vì Bảo Thiệp vốn xuề xòa giản dị nên không muốn cách gọi nghiêm trang theo chức vụ kém thân mật. Anh càng hòa đồng thì lại càng được các nhân viên nể trọng và yêu quý, vì họ nhận ra anh là một vị lãnh đạo không những có năng lực giỏi giang mà còn khiêm tốn dễ gần, không kênh kiệu phách lối. Có lẽ chính mình xuất thân từ quãng đời lầm than vất vả đã quen nên Bảo Thiệp mới có một tính cách đáng quý như vậy. Nghe cô thư ký hỏi Bảo Thiệp nóng lòng nói ngay: -Cám ơn cô tôi khỏe lắm! Nhưng sao trợ lý của tôi không có trong văn phòng cô ấy vậy? Cô thư ký ái ngại đáp: -Sáng hôm qua cổ gọi vào xin nghĩ bệnh hai ngày, nên từ hôm qua đến giờ cổ không có vào? Mặt Bảo Thiệp nhợt nhạt hẳn đi, anh hỏi dồn: -Sao, Phượng bệnh à? Cổ có nói bệnh gì không? -Dạ không anh, nhưng… Bảo Thiệp nóng lòng cắt ngang: -Nhưng sao, cô nói nhanh nhanh giùm tôi đi! Cô thư ký nhăn mặt, thở dài một hơi rồi kể: -Là thế này, mấy bữa trước cô Mỹ Hân có ghé tìm anh, rồi không biết sao mà cổ vào gây cho cô Phượng một trận quá trời luôn. Lúc đó em thấy cô Phượng đi về khóc sưng cả mắt. Mấy ngày sau cổ vào làm mà mặt buồn lắm, đến hôm qua thì không hiểu sao cổ gọi xin nghỉ bệnh luôn. Bảo Thiệp há hốc mồm vì sửng sốt, nghe cổ họng khô khốc. Anh lắp bắp hỏi lại: -Cô… cô nói sao? Mỹ Hân tới đây gây sự với Phượng à? -Dạ đúng anh! Giọng cổ oang oang rất gay gắt em ngồi đây còn nghe mà. Vầng trán Bảo Thiệp nhăn lại đau xót, anh còn lạ gì tính hiếu thắng kiêu ngạo của Mỹ Hân nữa. Như vậy chắc chắn cô bé đã xúc phạm Diễm Phượng rất nặng nề nên nàng mới khóc sưng cả mắt và buồn đến như vậy. Nghe tim mình như đang bị ai dày xéo, Bảo Thiệp hỏi: -Vậy rồi Phượng có nói gì lại không? -Cổ cũng có nói gì đó với cô Hân, nhưng nhỏ thôi nên em không nghe được rõ cổ nói gì. -Cám ơn cô nhiều nghen! Bảo Thiệp sầu não đáp rồi gấp rút đi vào văn phòng mình cất những giấy tờ cho công việc vừa đem về. Sau đó anh gọi phôn đến nhà Diễm Phượng, tiếng chuông đổ liên hồi không có người bốc, khiến lòng anh nóng như lửa đang thiêu đốt. Chuyện gì đã xảy ra rồi? Phượng bệnh gì nặng đến mức không bốc phôn nỗi hay sao? Trời ơi, em đừng bị gì nghe Phượng! Đừng làm anh sợ Phượng ơi! Chụp vội xâu chìa khóa trên bàn Bảo Thiệp đi như chạy xuống bãi đậu xe rồi gấp rút lái đến nhà Diễm Phượng. Đã từ rất lâu anh chưa từng có cái cảm giác lo sợ đến mức này, lo sự về một điều gì đó vượt quá cái khả năng hạn hẹp mà con người có thể biến đổi. Anh bước vội vào khoảng sân, rồi chợt đứng khựng lại, hai chân mềm nhũn ra như muốn khuỵu xuống khi thấy chiếc hộp khóa màu đen treo lơ lửng nơi tay cầm của chiếc cửa ra vào. Chiếc hộp khóa này là một dụng cụ dùng để chứa chiếc chìa khóa nhà bên trong và chuyên được dùng bởi những chuyên viên mua bán địa ốc. Nó chính là cái của Bảo Thiệp mà trong một lần nói chuyện về công việc trước đây anh để chỉ dẫn cho Diễm Phượng lý do và cách xử dụng. Sự hiện diện của nó cho biết một sự thật rõ ràng là trong nhà không có người ở, thường là lâu dài. Như vậy có nghĩa là Diễm Phượng đã không còn ở đây nữa, và nàng có dụng ý gởi trả chìa khóa nhà lại cho Bảo Thiệp. Ý tưởng này khiến tim anh nhói lên như vừa bị ai bóp chặt, tưởng như không thở nổi nữa. Bảo Thiệp hấp tấp bấm mã số bí mật vào chiếc hộp khóa, quả nhiên bên trong là chiếc chìa khóa nhà mà anh đã đưa cho Diễm Phượng lúc trước. Mở cửa bước vào trong một cách nặng nề, Bảo Thiệp thấy mọi thứ vẫn còn sạch sẽ chưa có bụi đóng mạng nhện giăng, chứng tỏ Diễm Phượng chưa ra đi lâu lắm, mà theo như cô thư ký công ty cho biết thì tối đa là hai ngày. Một tờ giấy nằm chơ vơ trên mặt bàn, được giằng lại cho khỏi bay bởi một cục thủy tinh lập thể dùng để trưng bày. Bảo Thiệp hồi hộp bước đến cầm lên, bàn tay run run trong cơn xúc động mãnh liệt. Nét chữ viết tay của Diễm Phượng múa lượn trước đôi mắt mở to sững sờ: “Thiệp thương, Phượng xin lỗi đã không có mặt để đón anh về, vì em rất sợ sẽ không đủ can đảm để rời xa anh. Cái cảnh chia ly lúc nào cũng buồn, cũng như ngày ấy anh đến thăm em một lần rồi mình lưu lạc nhau những mấy năm. Lúc ấy nếu biết sẽ không được gặp anh lại lâu đến thế, chắc em sẽ không gặp anh đâu. Em dông dài và lẩm cẩm quá, đừng cười em nhé! Thiệp ơi, mấy ngày nay Phượng đã suy nghĩ rất nhiều trước khi đi đến quyết định này. Mình đã thầm yêu nhau từ thuở còn là hai đứa học trò, thật ngây thơ và trong sáng, và đến bây giờ tình yêu ấy dù chẳng hề phai nhạt, nhưng hai đứa mình đã khác nhau quá xa rồi. Anh bây giờ là một ngôi sao doanh nghiệp sáng chói trên thương trường, một vị tổng giám đốc tuổi trẻ tài cao thành công rực rỡ. Còn em thì chỉ có một cái nghề dạy học đạm bạc cũng bị người ta tìm cách sa thải, sống lây lất qua ngày, trở nên quê mùa không còn phù hợp với những tầng lớp thượng lưu bao phủ quanh anh. Mỹ Hân nói rất đúng, Phượng không thể cứ sống kiếp “tầm gởi” vào anh được. Em không muốn làm lu mờ cái hào quang thành công của anh. Tình yêu khi xây dựng trên sự khập khễnh ấy thì không biết có bền vững không anh! Thôi thì thà đành đau một lần để khỏi thương đau triền miên về sau. Xin anh đừng nghĩ Phượng vô cảm khi nói lên điều này. Em đã khóc rất nhiều và đã đau như dao cứa vào tim. Nhưng rồi có những điều dù không muốn vẫn phải chấp nhận. Xin anh cho em giữ lại chút tự trọng nhỏ nhoi còn lại của mình mà đừng giận em nhé! Sau cùng, Phượng xin ngàn lần cám ơn tình yêu chân thật và tất cả những ân tình bao la Thiệp đã dành cho em. Những ngày qua có anh là khoảng thời gian đẹp nhất Phượng có được từ khi ba mẹ qua đời. Anh thật sự là ánh lửa sưởi ấm lòng em. Dù ở đâu sau này em sẽ mãi không bao giờ quên anh và những ngày êm đềm ấy. Phượng đã nói nhiều quá rồi, Thiệp nghe chán chưa? Chắc Thiệp đang ngạc nhiên sao cái cô bạn trầm lặng này hôm nay nhiều lời quá vậy. Đùa chút thôi! À suýt quên, tất cả những gì Thiệp mua trong nhà cho Phượng xin để lại. Cái duy nhất em xin đem theo là tấm hình anh vẽ tặng em. Vậy là bây giờ em có hai tấm hình anh vẽ em rồi đó nhé! Thiệp có hoa tay lắm, nếu thích anh có thể vẽ lại bức khác mấy hồi. Nhưng tấm hình này đối với Phượng là vô giá. Lúc trước xa nhau đến mấy năm mà anh còn vẽ giống như vậy, huống gì lần này mình chỉ không gặp nhau có mấy ngày. Thiệp cứ vẽ cho đẹp nhé, để mai mốt Phượng mà gặp anh thì sẽ… tịch thu hết! Thôi em ngưng đây! Nói dông dài riết thư ướt hết làm sao anh đọc được nữa. Phượng đi nhé! Anh giữ gìn sức khỏe! Cho em gởi lời chào đến nhỏ Thoa luôn. Diễm Phượng” Lá thơ có những chỗ nhòe nước chứng tỏ Diễm Phượng đã khóc nhiều khi viết những lời này. Đọc đến cuối thơ nghe lời lẽ nàng nhí nhảnh như đang đùa nghịch với mình mà nước mắt Bảo Thiệp lặng lẽ lăn dài. Đôi môi run run anh không kiềm được tiếng nấc trong cổ họng. Thương quá người yêu tội nghiệp của lòng tôi! Bảo Thiệp nhăn mặt trong nỗi đau xé tâm can như muốn hét lên cho vỡ tung lồng ngực: -“Phượng ơi, sao em đành nỡ bỏ anh? Mất em rồi anh cần gì tất cả những của cải thừa mứa này, anh có chúng để làm gì khi trái tim anh chỉ là hoang lạnh chẳng còn được bên em? Anh sẵn sàng đánh đổi chúng để có em kia mà, Phượng ơi em có hiểu không?” Mấy ngày liên tục kế tiếp Bảo Thiệp ngồi chết lịm trong văn phòng mình không thiết làm gì. Khi sáng cô trưởng phòng tài chánh lên thông báo doanh thu và lợi nhuận màu mỡ tháng rồi của công ty, Bảo Thiệp hờ hững chẳng buồn chú ý. Những con số ấy đối với anh sao lúc này vô nghĩa đến lạ thường. Giàu đến mức nào mới đủ nữa đây, trong khi anh không thể giữ được người con gái anh yêu bằng cả trái tim mình. Giá như với tất cả hoa lợi của cái ấy mua được niềm vui và hạnh phúc nhỉ! Nhưng tiếc rằng đó là những khái niệm trừu tượng không phải lúc nào cũng đánh đổi được bằng tiền bạc. Oái ăm thay chính nó đã gián tiếp khiến cho anh phải mất đi nàng. Bảo Thiệp nhắm nghiền đôi mắt lại, rên rĩ đau khổ trong tâm tưởng. Cả công ty chẳng mấy chốc nghe tin ông tổng đang thất tình cô trợ lý của mình. Hôm nay đang nát lòng ngồi gặm nhấm nỗi sầu mênh mông với bức thư của Diễm Phượng trên tay mà Bảo Thiệp đã đọc đến thuộc lòng, thì có tiếng gõ cửa văn phòng. Anh uể oải lên tiếng: -Mời vào! Cửa mở. Bảo Thiệp ngạc nhiên thấy đó là Minh Thoa. Nét mặt cô không giấu được vẻ hoang mang lo âu cùng cực. Vừa bước vào phòng cô hỏi ngay: -Chuyện gì xảy ra với con Phượng rồi vậy Thiệp? Bảo Thiệp ủ rũ lắc đầu, đưa bức thư cho Thoa đáp: -Thiệp cũng có biết gì lắm đâu, vừa đi công việc dưới tỉnh về thì thấy cô ấy để lại cái này. Thoa chụp lấy bức thư đọc ngấu nghiến, rồi đưa tay lên ôm miệng bật khóc. Cô mếu máo: -Vậy nó đi đâu rồi Thiệp? Trời ơi sao mày dại dột thế này hở Phượng! Bây giờ phải làm sao đây? Nghe tiếng khóc của Thoa mà Thiệp cũng buồn muốn rơi nước mắt. Anh lừng khừng hỏi: -Thoa còn nhớ lần cuối gặp Phượng như thế nào không? Thoa nhíu mày như đang lục lọi trí nhớ rồi đáp: -Cách đây khoảng năm sáu ngày. Hôm đó Thoa chỉ gặp nó ngắn gọn dưới căn-tin. Nó có vẻ nhớ Thiệp lắm, Thoa còn trêu chọc nó mà. -Thiệp tới chỗ nhà trọ cũ của Phượng rồi. Bây giờ chủ nhà đã cho người khác thuê không có Phượng ở đó! Thoa lườm anh tỏ ý bực: -Khờ quá ông ơi! Nó nói trong thư như vậy tức là nó muốn xa hẳn ông rồi, chẳng lẽ về lại chỗ đó cho ông đến tìm à? Bảo Thiệp biết tính Thoa ngang phè rất ngay thẳng không vòng vo khách sáo, đang buồn nẫu ruột mà cũng tức cười trước cách nói của cô. Anh cười đau khổ phân trần: -Thì Thiệp cũng đến cầu may thôi vậy mà! Thoa rầu rầu đáp: -Nhớ lại lần trước nó giận rồi đi lang thang dưới mưa cả buổi đến ngất xỉu, sao Thoa lo quá! -Thiệp cũng vậy, mấy ngày rồi Thiệp có làm được gì đâu. Đầu óc như bị choáng nghĩ không ra được gì luôn! Như sực nhớ ra một điều, Thoa hốt hoảng gợi ý: -Hay là tới gặp ông Lân xem! Nghe nói ổng bây giờ làm bác sĩ, như vậy ổng có thể quen biết bên trong mấy bệnh viện hỏi thăm có nó không? Cầu mong nó đừng làm gì dại dột nữa! Bảo Thiệp gật đầu lia lịa như cái máy: -Ờ để Thiệp gọi nó ngay! Nhưng có lẽ Lân đang bận gì đó mà không bốc phôn được. Bảo Thiệp sốt ruột quá bật đứng dậy: -Ngồi đây mà không làm gì Thiệp điên lên mất. Thôi để Thiệp đi thẳng tới văn phòng nó xem sao. Thoa đi với mình luôn không? Thoa ái ngại: -Nhưng… Thoa còn một số phòng cần phải làm! Bảo Thiệp khoát tay, hất cằm bảo: -Mình lo cho, đi nào! Hai người cùng đi ra tới đầu hành lang, Bảo Thiệp tạt vào văn phòng cô thư ký nhắn nhủ: -Phiền cô gọi tìm nhân viên thay thế cô Thoa cho ca chiều nay giúp tôi. Nhớ ghi chú giờ làm phụ trội cho người đó nhé? -Dạ, xong ngay anh. Cô thư ký cười dễ dãi. Bảo Thiệp lái xe cùng Minh Thoa đến văn phòng Lân. Dọc đường anh tư lự: -Chuyện của mình với Phượng sao trắc trở gian nan quá! Sao, còn chuyện của Thoa với Đình tới đâu rồi? Thoa rũ đôi mắt xuống, giọng buồn buồn: -Thoa quyết định không tiếp tục nữa. Bảo Thiệp thảng thốt: -Sao vậy? Có gì không ổn à? Dạo sau này qua Diễm Phượng Thoa với Bảo Thiệp cũng khá thân, huống gì họ đã từng là bạn học trước đây. Hai người nói chuyện rất thoải mái nên Thoa cũng không ngại kể với anh. -Thoa cảm thấy hai đứa không hạp. Thiệp cũng biết tính Thoa nói năng rổn rảng thoải mái, còn Đình thì nguyên tắc chi li quá, nhất là trong tình cảm ảnh rất gia trưởng. Cho nên sau khi tìm hiểu nhau một thời gian ngắn Thoa với ảnh đã đồng ý chấm dứt, trước khi tình cảm bén rễ ăn sâu mệt mỏi lắm. Cũng chẳng phải lỗi của ai, chỉ là không hợp tính tình và quan niệm sống thôi. -Ồ vậy à, tiếc quá nhỉ! - Bảo Thiệp bùi ngùi xuýt xoa. Một chút sau thì hai người đến trước văn phòng tư của Lân. Lúc đó anh vừa làm xong một ca tiểu phẫu da liễu nhỏ. Lân thân mật đưa hai người bạn cũ vào văn phòng riêng, mời ngồi rồi bảo: -Sao nè, hôm nay hai bạn có gì mà gấp gáp thế này? Bảo Thiệp chép miệng kể ngắn gọn: -Phượng có chuyện buồn nên bỏ đi đâu mất rồi. Hồi trước cô ấy trong lúc buồn cũng đi lang thang dưới mưa cả nửa ngày đến nỗi ngã xỉu. Tụi tao đang sợ không biết chuyện gì xảy ra lần này. Mày làm trong nghề có thể hỏi thăm các bệnh viện xem cổ có đang nằm đâu đó không? Lân từ lúc đã bình tâm đặt tình cảm của mình đối với Diễm Phượng vào kỷ niệm chỉ chú tâm vào việc học và công việc. Từ lúc ra trường anh mở một phòng mạch tư gần nhà. Gia đình Lân vốn giàu có nên việc đó là một điều chẳng khó khăn gì. Nghe bạn nói anh lộ vẻ quan tâm: -Vậy à? Cái này hơi khó vì tao cũng đâu có quen tất cả bệnh viện. Nhưng tao có bạn trong trường y làm rãi rác cũng nhiều nên có thể hỏi thăm được. Rồi anh nói với cả hai người: -Hai bạn cho Lân ít thời giờ, khoảng chiều mình sẽ gọi thông báo cho. Dù sao Phượng cũng là bạn thân hồi xưa của tụi mình, bây giờ như vậy mình cũng có trách nhiệm vậy. Hai bạn yên tâm đi! Bảo Thiệp vỗ vai bạn: -Cám ơn mày nhiều! -Tao với mày mà còn bày đặt nữa! - Lân cười đáp. Thoa bấy giờ mới lên tiếng: -Vậy để Thoa cám ơn Lân giùm cho. Ai giúp mình thì cám ơn là chuyện đúng phải làm mà. -Ờ thì trên lý thuyết là vậy, nhưng mình là bạn bè mà thấy bạn có chuyện chẳng lẽ không giúp, phải không Thoa? - Lân lý luận. Thoa cong môi lên đáp: -Ừ Lân tốt nên nói vậy, chứ bây giờ nhiều người đến bà con cũng còn làm lơ nói chi đến bạn cũ. Lân lúc này mới để ý kỹ đến Thoa hơn. Lúc xưa trong trường Thoa và Diễm Phượng chơi rất thân, khi ấy Lân yêu Diễm Phượng nên gần như chẳng chú ý gì đến Thoa. Bây giờ sau lâu năm gặp lại anh chợt nhận ra cô bạn cũ này có cái duyên của riêng mình cũng rất lôi cuốn. Lân chợt liếc nhanh xuống bàn tay cô, thấy chưa có nhẫn. Tự dưng trong lòng anh thoáng một nụ cười vu vơ. Chiều đến Bảo Thiệp trở về nhà với một tâm trạng nặng nề sầu muộn. Từ hôm ấy ngày nào sau khi xong công việc anh cũng về lại căn nhà Diễm Phượng đã từng sống trước đây, như để tìm lại những kỷ niệm dịu ngọt khi còn có nàng. Bảo Thiệp dọn cơm chiều ra ngồi ăn một mình, ráng nuốt miếng cơm mà nghe mồm đắng nghét. Hình bóng Diễm Phượng phảng phất khắp nơi, tiếng nói giọng cười in sâu vào tâm tưởng anh như thể nàng đang ở đâu đây. Có những lúc này mới biết cái tình bầu bạn tri kỷ của nàng nó quý giá và ấm lòng đến mức nào. Nàng mang đến cho anh niềm hạnh phúc nhẹ nhàng êm ái mà anh không tìm nơi đâu ra được. Tiếng chuông điện thoại vang lên. Bảo Thiệp rời bàn ăn hối hả đến bắt máy, bên kia là giọng Lân: -Thiệp đó hả? Tao Lân đây. Tao đã gọi hỏi thăm khắp nơi rồi mày ạ! Không có Phượng trong bệnh viện nào của thành phố cả! Bảo Thiệp thở dài ra, một cảm xúc vui buồn trộn lộn tràn đến. Anh mừng bởi khả năng lớn là Diễm Phượng không hề gì về sức khỏe, nhưng buồn vì điều đó cũng có nghĩa là anh không có tung tích gì về nàng. Cái thành phố lớn này với cả chục triệu người biết đâu mà tìm! Trời ơi, anh đã lạc mất em một lần đến hơn sáu năm mới tìm được, thêm một lần lưu lạc này sao anh chịu nổi đây hả Phượng! Bảo Thiệp khổ sầu muốn nhũn cả tim, chán chường đáp: -Vậy hả? Cám ơn mày nhiều nghen Lân! -Bây giờ mày nghĩ mình nên làm sao? Thông báo cảnh sát hay đăng báo? Nghĩ ngợi ít giây, Bảo Thiệp đáp: -Cái này đâu phải là mất tích nên chắc báo cảnh sát không được hợp lý. Đăng báo đài là một cách hay mà tao không nghĩ ra. Mày hay đó! -Ờ vậy làm liền đi, cần gì nữa cứ gọi tao nhe! -Rồi, vậy đi! Tao cúp máy đó. Những ngày ảm đạm sầu úa lại tiếp nhau trôi qua đối với Bảo Thiệp, thật nhạt nhẽo mà lại dài lê thê khi Diễm Phượng vẫn bặt vô âm tín. Hôm nay ngày cuối tuần anh chẳng buồn đi đâu chơi, chỉ ghé vào căn nhà nhỏ mang đầy kỷ niệm với nàng. Thiếu dấu chân nàng căn nhà sao giờ đây lạnh lẽo một màu u ám đến nát lòng. Tất cả mọi thứ khi Diễm Phượng ra đi đều còn y như cũ, chỉ duy nhất khung hình bức tranh anh vẽ đặt trên chiếc bàn con cạnh đầu giường nàng đã không còn nữa. Diễm Phượng đã đem theo như lời nàng “xin”. Gọi thế cho nhã nhặn chứ anh đã tặng nó rồi thì nàng có quyền đem theo là lẽ tự nhiên. Bao nhiêu áo quần sang trọng thật đẹp anh mua cho nàng đều để lại hết, kể cả chiếc xe đạp đắt tiền Bảo Thiệp đã nhờ Thoa mua cho nàng. Thế mới biết đối với Diễm Phượng cái tình cảm nó có giá trị trong lòng nàng hơn những vật chất kia nhiều. Buông mình ngồi xuống chiếc ghế sofa nơi phòng khách, Bảo Thiệp bấm nút cái điều khiển từ xa mở máy hát lên. Bài “Phượng Hồng” lại vang lên réo rắt mùi mẫn. Từng lời hát đi vào trái tim anh mà lúc này nghe sao buồn não nuột. Em đi rồi như cánh chim khuất bể chân mây, chỉ còn mình anh nơi này nhìn đâu cũng tràn ngập hình bóng em. Hoa phượng hè nào cũng sẽ nở, nhưng anh biết tìm đâu ra cánh phượng của lòng mình hở em? Thẫn thờ bước ra trước khoảng sân, Bảo Thiệp thấy lá cây rụng đổ đầy trên mặt cỏ, khiến chiếc sân nhìn lộn xộn hoang dại ra. Anh cầm chổi quét lá gom lại bỏ vào chiếc thùng kim loại rồi mồi lửa đốt. Làn khói trắng bay lên uốn lượn vật vờ như sương. Bảo Thiệp ngồi bệt xuống bờ đá cầu thang trước nhà, nơi anh đã từng ngồi đợi Diễm Phượng về một chiều hôm ấy, ánh mắt vô hồn nhìn từng làn khói bốc cao. Khói mang theo nỗi nhớ quay quắt trong anh bay lên trời, để từ một nơi nào đó em sẽ thấy được chăng, hay để cho trời cao thương xót tình anh dành cho em mà xui khiến em quay trở về! Bảo Thiệp đưa tay vuốt mặt, bàn tay đẫm nước mắt, do khói kia cay hay hồn anh say ngất trong niềm nhớ thương ngút trời. Buổi chiều, Bảo Thiệp vẫn giam mình trong căn nhà với cõi hồn hoang lạnh. Có tiếng xe đỗ trước cửa nhà rồi tiếng chuông cửa. Bảo Thiệp thở dài chậm chạp bước lại mở cửa, thấy Lân và Thoa đứng nhìn mình. Bảo Thiệp ngạc nhiên hỏi: -Ủa, hai vị đi đâu ghé qua à? Lân hất mặt đáp: -Không mời tụi tao vào nhà ngồi nói chuyện được sao? Bảo Thiệp đẩy cánh cửa rộng ra, cười mũi mời: -Thì vào đi, có gì đâu! Cả ba vào ngồi xuống ghế sofa nơi phòng khách. Bảo Thiệp hỏi: -Uống gì không mày? Còn Thoa nữa, uống gì không mình lấy cho? Lân khoát tay: -Khỏi, đừng lo mấy chuyện đó! Bảo Thiệp ngồi phịch xuống, ngã lưng ra sau, hai tay gác sau ót ngửa đầu lên trần nhà, thần thái lộ rõ một người đang chán chường thế sự đến cực độ. Lân và Thoa quay sang nhìn nhau ái ngại, rồi Lân ôn tồn cất tiếng: -Tụi tao ghé xem mày ra sao, sợ mày suy sụp quá rồi gục bệnh nữa thì mệt. Nên nhớ mày bây giờ không có người thân nào đó! -Tao có gì đâu mà lo! - Bảo Thiệp càm ràm. Lân nhìn Thoa, chỉ vào Bảo Thiệp trách nhẹ: -Thoa nhìn cái tướng nó như vậy mà bảo bạn bè đừng lo! Bảo Thiệp ngồi thẳng dậy, nhìn hai người bạn đang ngồi đối diện, chợt phát giác ra họ là một cặp đẹp đôi đó chứ. Ánh mắt Lân nhìn Thoa âu yếm, còn Thoa có chút e ấp khi ngồi bên Lân. Tự nhiên anh nhếch mép nở một nụ cười bí ẩn. Nụ cười này làm cho Thoa hiểu khác, cô nhăn mặt: -Còn cười nữa! Nhìn Thiệp kìa, tóc tai bù xù, râu ria lởm chởm, mặt mày hốc hác. Chẳng còn chút gì phong độ của một người giám đốc. Ăn gì chưa đó? Bảo Thiệp cứ lầm lì ngồi im không đáp. Thoa đứng bật dậy kêu lên: -Khỏi hỏi ông làm chi cho mệt, xuống bếp coi là biết liền! Nói đoạn cô nhanh nhẩu đi xuống bếp. Còn lại hai tên đàn ông, Bảo Thiệp thắc mắc: -Sao mày biết tao đang rầu mà sang đây vậy? Lân nhún vai cười mũi: -Mày nghĩ tao là thằng ngốc à? Người yêu bỏ đi bất chợt như vậy, ai mà chẳng thối ruột. Nghe Thoa báo tình trạng của mày đáng lo ngại quá nên tụi tao ghé. Lúc đó nghe tiếng Thoa từ bếp ré lên: -Trời đất, có gì trong tủ lạnh đâu mà ổng ăn. Ông này hết biết rồi! Nghe tiếng chân cô đi nhanh từ bếp lên, giọng rổn rảng: -Kiểu này Thiệp sẽ đổ bệnh nay mai thôi! Bảo Thiệp rầu rầu đáp: -Thiệp không sao đâu, cám ơn hai bạn đã quan tâm. Mình rất cảm kích! Thoa ngồi lại xuống ghế, chân tình giảng giải: -Thiệp bỏ bê thân mình như vậy là không đúng đâu! Nếu Thiệp yêu con Phượng thì phải ráng giữ gìn sức khỏe của mình, rồi mới mạnh mẽ tinh thần sáng suốt mà nghĩ ra cách tìm nó chứ. Lân thêm vào: -Nếu Phượng biết mày tàn tạ buông xuôi thế này, cô ấy sẽ đau lòng biết chừng nào. Mày đâu muốn làm cho Phượng buồn phải không? Bảo Thiệp ngồi ngẫm nghĩ một lúc rồi trầm giọng bộc bạch: -Mình bây giờ thấy trống vắng kinh khủng! Hồi xưa khi mẹ mất mình đã trải qua cảm giác giống như vậy một lần rồi, nhưng lúc đó tuổi mới lớn cái khát vọng vươn lên và thành công rất mãnh liệt, nó giúp mình lấy lại cân bằng rồi tìm quên trong công việc. Bây giờ trong sự nghiệp mình đã đạt được gì mình muốn, thì cái chỗ dựa tình cảm nó lại quan trọng hơn. Bỗng dưng mất nó đi đột ngột mình không còn tìm được cái gì bù đắp vào để lấy lại cân bằng. Cái sự hụt hẫng nó lớn quá, chắc phải một thời gian dài mình mới hồi phục được. Một thoáng im lặng trôi qua, Thoa nhỏ nhẹ: -Tụi mình lúc nào cũng là bạn của Thiệp và rất hy vọng Thiệp mau vượt qua cơn sốc này… - cô thở dài - … không biết con Phượng giờ này ở đâu rồi. Cầu mong hai bạn tìm lại được nhau thì hay biết mấy! Bảo Thiệp thẫn thờ moi túi lấy ra chiếc hộp nữ trang đựng chiếc nhẫn anh mua tặng Diễm Phượng. Bây giờ em đi xa rồi, như cơn gió êm đềm thoáng qua đời anh, để lại bao lá vàng héo úa cả tâm hồn này, còn gì nữa mà cưới xin, chiếc nhẫn này anh đành giữ lại như một kỷ niệm thật buồn của một người vợ chưa bao giờ cưới. Ánh mắt Bảo Thiệp nhìn lừ đừ vào chiếc hộp một cách man dại như người mất trí, miệng nở nụ cười cay đắng: -Nhẫn này mình lặn lội mua về định làm bất ngờ cho Phượng hỏi xin cưới nàng. Nhìn nó là mình chịu không nổi! Cả ba lặng im, căn phòng trở nên tĩnh lặng đến lạ thường. Lân chợt đứng dậy khoát tay bảo Thiệp: -Thôi bây giờ đi ăn với tụi tao. Phải có năng lượng đầy đủ mới tính chuyện khác! Bảo Thiệp tần ngần vài giây rồi đứng lên: -Ờ đi thì đi! Hai bạn thật tốt, mình cảm ơn nhiều! Ba người cùng nhau ra xe, một tình bạn bắt nguồn đã từ lâu, năm tháng trôi qua nhưng sự quan tâm chân tình dành cho nhau vẫn còn ở lại thật đẹp đẽ.

☘︎