CHƯƠNG 24
Bữa ăn với không khí tương đối cải thiện nhờ Lân và Thoa thường xuyên tìm cách pha trò và khuyên nhủ an ủi Bảo Thiệp. Anh có vẻ lạc quan lấy lại tinh thần hơn đôi chút. Bảo Thiệp nhận ra khoảng thời gian vừa rồi anh như đánh mất chính mình. Sự ra đi của Diễm Phượng thật sự là một cú sốc về mặt tinh thần quá nặng nề khiến anh choáng váng gần như gục ngã. Đúng như Bảo Thiệp đã tâm sự với hai bạn, bây giờ đã có một sự nghiệp huy hoàng và tiền tài dư dật, anh không còn đặt trọng tâm vào khuếch trương công việc cho lợi nhuận nữa. Suy cho cùng người ta chỉ có thể tiêu xài đến một chừng mực nào đó thôi, rồi thì sau đó mọi thứ trở nên bão hòa. Bây giờ khi chỉ đối diện với chính mình trong một đống của cải ê hề, Bảo Thiệp mới càng thấm thía sự cô đơn của mình ghê gớm. Diễm Phượng là dòng suối mát xoa dịu cơn khát khao tình cảm và đem lại sự cân bằng trong đời sống tinh thần cho anh. Cho nên thiếu vắng nàng đã để lại một khoảng trống sâu thẳm trong anh mà chẳng có gì lấp cạn nổi. Thật may Bảo Thiệp còn có những người bạn tốt đã nâng đỡ hỗ trợ anh trong lúc hụt hẫng chơi vơi này.
Sau khi mọi người ăn uống xong xuôi, chợt nhớ có một số hợp đồng cần phải xem qua, Bảo Thiệp yêu cầu với Lân:
-Mày thả tao lại trước công ty giùm, tao có chút việc cần làm.
Lân gật đầu chấp thuận không đáp. Cả ba đứng lên rồi ra xe của Lân. Chốc sau xe đậu lại trước cổng công ty, Bảo Thiệp lên tiếng:
-Mình vào trong nghen. Cám ơn hai bạn đến thăm!
Thoa quay đầu lại dặn dò:
-Thiệp ráng ăn uống điều độ lại cho đàng hoàng nhen! Bây giờ Thoa sẽ chú ý coi chừng Thiệp giùm cho con Phượng đó, đến khi nào tìm lại được nó thì trả Thiệp lại cho nó.
Bảo Thiệp bật cười trấn an bạn:
-Thoa nói giống như mình là trẻ em phải trông chừng giùm, làm tự ái dễ sợ luôn. Nói chứ mình không sao đâu, hai người yên tâm đi!
Nói đoạn anh từ băng ghế sau bước ra, đứng bên vệ đường vẫy tay chào hai bạn. Thoa và Lân cùng đưa tay lên vẫy vẫy tạm biệt rồi chiếc xe chậm rãi lăn bánh đi.
Còn lại hai người, Lân thăm hỏi:
-Thoa làm bên khách sạn thấy thế nào?
Thoa thật tình kể:
-Nói chung là cũng tốt. Nhờ Thiệp giúp đỡ nên Thoa mới có được việc này, chứ cũng không phải dễ đâu Lân. Lúc đó đang thất nghiệp cũng khó khăn nên có một việc ổn định như vậy là Thoa mừng rồi.
Lân dè dặt thăm dò:
-Bộ Thoa không có ý định trở lại nghề y tá của mình sao? Dù sao Thoa cũng bỏ công học ra mà?
Thoa gật đầu thừa nhận:
-Ờ thì đúng, đó là nghề Thoa yêu thích mà. Nhưng bây giờ trong lúc chờ cơ hội thì làm đỡ việc này cũng đâu có sao.
Nói chuyện một hồi Lân càng khám phá ra Thoa là một cô gái có đầy nghị lực, luôn biết lo nghĩ cho gia đình, rất chân thật thẳng thắn, và linh động với mọi hoàn cảnh. Trời ơi, một cô gái tốt như thế này sao lâu nay anh không hề nhận ra! Mà đó lại là người bạn đã học chung anh tới ba năm trung học chứ đâu phải xa lạ gì. Đúng là khi ấy Lân yêu Diễm Phượng say đắm nên đâu còn chú ý đến ai, mà quả thật đi bên cạnh Diễm Phượng thì rõ ràng Thoa lu mờ, ít ra là theo quan điểm của cá nhân anh. Cô không xinh đẹp bằng lại thiếu cái nhẹ nhàng đằm thắm của Diễm Phượng. Bù lại, Thoa cũng có nét cuốn hút riêng của mình, cô năng nổ hoạt bát lại rất năng động. Nghề của cô lại liên quan mật thiết với công việc của Lân như môi với răng, nên có sự cộng tác của một người như vậy thì thật là tuyệt hảo.
Lân bèn quay sang nhìn Thoa ướm lời:
-Bây giờ nếu có việc phù hợp, Thoa có muốn làm không?
-Ý Lân là làm y tá đó hả?
Lân mỉm cười gật đầu. Thoa đáp rạch ròi:
-Làm chứ, đó là nghề thực sự của Thoa mà, nhưng phải báo trước với Thiệp, vì dù sao Thiệp cũng đã có lòng giúp cho Thoa một việc làm ổn định trong lúc khó khăn. Cái ơn nghĩa đó quý vô cùng, đâu thể qua cầu rút ván được.
Câu nói khiến Lân hết sức ngưỡng mộ cái nhân cách của Thoa, lòng anh dậy lên một niềm xao xuyến không tên rất lạ mà đã từ lâu anh không có từ khi bị Diễm Phượng chối tình rồi xếp tình yêu đó vào dĩ vãng. Lân ngập ngừng một lúc rồi đề nghị:
-Không ấy… Thoa đến làm ở văn phòng Lân đi! Lân cũng đang rất cần một y tá phụ giúp.
Thoa lặng im nghĩ ngợi ít giây rồi đáp:
-Bạn bè với nhau, làm như vậy… có bất tiện lắm không Lân?
Lân nhún vai:
-Có gì đâu mà bất tiện. Bạn bè biết nhau thì càng tin tưởng hơn làm việc với người lạ chứ! Không ấy như vầy, Thoa cứ đến làm thử một buổi đi, nếu thấy hạp thì làm, còn không sau đó Thoa từ chối cũng không sao.
Thoa lại ngồi im lưỡng lự, cô hiểu điều Lân nói, và làm cho một người bạn đàng hoàng có tư cách như Lân thì cũng không lo bị đối xử cay nghiệt hay khó khăn như làm cho người khác. Nhưng mặt trái của nó là nếu như không vừa ý nhau cũng rất khó ăn nói. Thấy cô tư lự Lân nói thêm:
-Thoa cứ nhìn vấn đề như thế này: Thiệp là bạn nên giúp đỡ Thoa một công việc. Lân cũng là bạn nên cũng có thể giúp cho Thoa công việc. Mà việc làm ở văn phòng Lân đúng với đào tạo và nguyện vọng của Thoa hơn, thì có lý do gì mà không thử? Thoa nghĩ đúng không nè?
Cách lý luận này đã đủ sức thuyết phục Thoa, cô định lên tiếng thì đã nghe Lân nói tiếp, giọng đùa vui:
-Nếu Thoa nhận lời làm cho Thiệp mà không làm cho Lân là có thiên vị đó, Lân sẽ khiếu nại cho mà xem!
Nói xong anh nhìn cô cười thân thiện. Thoa cũng bật cười, lườm Lân bình phẩm:
-Lân học nghề thầy cãi thì đúng hơn là thầy thuốc đó.
Lân tủm tỉm cười, hỏi lại:
-Sao, Thoa thấy sao nè? Muốn làm thử một ngày không? Yên chí đi, Thoa sẽ có lương làm việc như y tá bình thường. Lân không bao giờ chơi xấu “bóc lột” bạn bè đâu.
Thoa nhíu trán suy nghĩ rồi đáp:
-Thử thì được, nhưng Thoa phải xin chỗ khách sạn một ngày nghỉ mới sang làm bên Lân được chứ, trừ khi Lân có làm ngày cuối tuần.
Lân sốt sắng:
-Có chứ, Lân làm thứ Bảy nửa ngày tới trưa thì nghỉ. Thoa muốn sáng thứ Bảy này tới làm thử không?
-Rồi được! Mấy giờ Lân bắt đầu? Có cần Thoa tới sớm để hướng dẫn gì trước không?
Lân ôn tồn giải thích:
-Chín giờ văn phòng mở cửa cho bệnh nhân. Vậy tám rưỡi Thoa ghé đi, Lân hướng dẫn qua công việc và những chỗ để vật liệu y tế trong văn phòng cho Thoa biết khi cần dùng vậy thôi.
-Cũng được!
Thế là đúng như thỏa thuận thứ Bảy tuần ấy Thoa đến văn phòng Lân. Cô mặc chiếc áo hồng kiểu cho y tá có những đốm hoa vàng xinh xắn. Địa điểm trên một con đường khá tấp nập và cũng không quá xa nhà cô cho lắm. Thoa đến rất đúng giờ, văn phòng lúc này còn đóng cửa chưa cho bệnh nhân vào. Cô tần ngần bấm chuông văn phòng thì thấy Lân ra mở cửa. Anh mặc bộ đồ nội trú bệnh viện màu xanh lục đậm, có lẽ cho thoải mái khi làm những ca tiểu phẫu.
Lân cười niềm nở:
-A, Thoa đó hả, đúng giờ ghê hen! Vào đi!
Vừa nói anh vừa đẩy rộng cánh cửa. Thoa lạ lẫm bước vào, thấy văn phòng của Lân rất mới và sạch, có vẻ như mới xây hay tân trang lại vậy. Cô tấm tắc khen:
-Văn phòng Lân nhìn sạch sẽ mát mắt ghê! Bệnh nhân vào là có ấn tượng tốt rồi đó.
Lân cười phào thật tình kể:
-Công của thằng Thiệp chứ ai. Lúc Lân ra trường cái văn phòng này của chủ trước rất cũ kỹ lại bị ngấm nước nấm mốc ăn tùm lum. Họ chịu nhượng lại với giá rẽ. Lân nhờ thằng Thiệp đến cố vấn. Nó nói chỗ này có vị trí tốt, vậy là được rồi, còn mấy chuyện khác lẻ tẻ thôi.
-Rồi Lân nhờ Thiệp sửa lại à?
-Chứ sao nữa. Nó nói để công ty nó làm lại hết cho. Mà nó hay thiệt nghen Thoa, nó đập hết chỗ này, xây lại chỗ kia, làm cho văn phòng thay đổi hẳn bộ mặt như một trời một vực, đến nỗi Lân cũng không ngờ.
Thoa gật gù bình luận:
-Có bạn bè trong nghề cũng có cái lợi hen Lân.
-Chứ sao! Nó sửa chữa trùng tu lại hết, chỉ tính giá vốn vật liệu cho Lân thôi, còn công nó làm kể ra cũng rất nhiều nó tặng không hết, còn nói đùa xem như đó là quà của nó cho Lân ra trường.
Nói đến đó Lân cười hăng hắc rất thoải mái. Thoa chậm rãi đi theo sau đến văn phòng làm việc riêng của Lân. Đưa tay chỉ vào chiếc ghế nệm có bánh xe, Lân bảo:
-Thoa ngồi đi! Công việc của Thoa ở đây cũng đơn giản giống những phòng mạch ngoại trú khác. Thoa đã từng làm chắc cũng hiểu rõ nó như thế nào rồi phải không?
Thoa gật đầu xác nhận:
-Thì Thoa biết, nhưng ở đây có gì đặc biệt hơn cần phải lưu ý không?
Lân nheo mắt nhìn lên trần nhà, chu miệng ra làm như đang nghĩ ngợi:
-Lưu ý hả? Để xem! Cũng chẳng có gì đặc biệt. Thì lui tới cũng là đo huyết áp, chích ngừa, chăm sóc và thay gạc cho các vết thương ngoài da, trả lời những câu hỏi linh tinh tổng quát của bệnh nhân, tái khám những ca đơn giản. Nói chung là vậy thôi!
Thoa chăm chú lắng nghe rồi gật đầu:
-Vậy thì cũng chẳng có gì khó, chắc Thoa làm được.
Lân cười thoải mái, rồi trở nên nghiêm túc, thảo luận:
-Giờ nói qua chuyện tế nhị nè! Lân đã hỏi qua về lương bỗng y tá trong thành phố, thì nó giao động khoảng từ thấp nhất là X đến cao nhất là Y đồng mỗi giờ, tùy theo thâm niên và công ty. Mình là bạn bè nên chuyện này đối với Lân không quan trọng, ăn thua là mình tin tưởng giúp đỡ nhau trong công việc. Lân sẽ gởi Thoa lương mức Y, không biết Thoa thấy như vậy có được không?
Thoa khoa tay cười đáp:
-Lân đưa bao nhiêu cũng được Thoa không câu nệ đâu!
Lân phá lên cười, rồi đưa ngón tay trỏ lên làm mặt nghiêm trọng:
-Đi làm đừng bao giờ nói câu đó nghen Thoa, gặp chủ gian ác nó trả thật bèo rồi cũng phải cắn răng mà làm à!
Thoa che miệng cười khúc khích nói đùa lại:
-Tại Thoa biết Lân không phải loại gian ác nên mới dám nói như vậy chứ bộ.
Hai người bạn cùng cười thật vui. Đoạn Lân đứng lên bảo:
-Giờ Thoa đi theo Lân chỉ cho xem văn phòng như thế nào hen!
-Ừ đúng rồi đó, không thôi lát nữa làm không biết y cụ đâu mà tìm.
Thoa nói rồi đứng lên bước theo sau. Lân vừa đi vừa đưa tay chỉ bên này, trỏ bên kia giải thích:
-Đây là phòng khám bệnh nhân của Lân. Ở đây có hai cái như vậy, nên Lân sẽ chạy qua chạy lại liên tục.
Tới một phòng rộng hơn, có một cái giường phẩu thuật nằm ở giữa và một bộ đèn đặc biệt có thể di động được lắp trên trần nhà, Lân nói:
-Còn đây là phòng để làm tiểu phẩu. Trước khi làm tiểu phẩu thì Thoa chuẩn bị giùm Lân cái khay dụng cụ, gồm gạc, băng dán, dao mổ, thuốc tê, que cầm máu hoặc dụng cụ đốt điện để cầm máu, đại khái như vậy.
Thoa phì cười:
-Cái đó Thoa biết rồi. Bên kia hồi trước Thoa cũng làm hết mấy thứ đó mà.
Đi tiếp đến một căn phòng nữa, Lân chỉ vào bảo:
-Còn đây là phòng làm việc của Thoa. Ở đây Thoa có thể dùng để chích ngừa, chăm sóc các vết lở hay thương ngoài da, hướng dẫn bệnh nhân cách tự chăm sóc khi về nhà. Nói chung là bất cứ gì Thoa cần.
Sau khi đi một tua thì cũng đến giờ bệnh nhân đầu tiên vào, rồi hai người bắt đầu công việc của mình. Thời gian bay vèo vèo rất nhanh, mới đó đã đến trưa. Sau khi người bệnh nhân cuối cùng rời văn phòng, Lân ân cần hỏi han:
-Sao nè, buổi đầu tiên Thoa thấy sao, làm được không?
Thoa đáp tỉnh queo:
-Bình thường thôi đâu có gì đâu. Quan trọng là Lân kìa, có vừa ý cách làm việc của Thoa không mới quan trọng!
Lân đưa hai tay lên xuýt xoa:
-Thoa làm quá nhanh và chính xác. Lân đang hối hận sao không “chôm” Thoa từ chỗ thằng Thiệp sớm hơn đây nè. Người nào không mướn Thoa lúc trước đúng là dại dột thật.
Thoa tủm tỉm cười:
-Cám ơn Lân quá khen nghen!
-Vậy Thoa quyết định làm ở đây với Lân luôn không để Lân tính? Nhưng nói thật nghe, được Thoa giúp là một may mắn cho Lân đó. Hy vọng Thoa không từ chối chứ?
Thoa thấy vui vui trong bụng, được cho một việc làm khá tốt đúng tay nghề là một điều quý rồi, mà còn được “năn nỉ” nữa chứ. Cô gật đầu:
-Được rồi, Thoa nhận lời. Cám ơn Lân nhiều đã chiếu cố nghen. Để mai vào khách sạn Thoa phải nói với Thiệp một tiếng cho có trước có sau.
Tất nhiên Bảo Thiệp chẳng hề câu nệ chuyện này bao giờ. Anh rất mừng cho Thoa là đàng khác đã tìm được công việc đúng chuyên môn của cô. Bảo Thiệp cũng thấy một niềm vui khác trong lòng khi tinh ý nhận ra một sự gắn bó tình cờ mà rất dễ thương giữa hai người bạn của mình, linh tính anh cho biết một tình cảm đẹp sẽ nảy nở như đóa hoa tự nhiên nở rộ trong môi trường tươi tốt gió mưa thuận hòa mà thôi.
Vài tháng trôi qua, Lân và Thoa cùng làm việc chung thật tâm đầu ý hợp. Công việc của Lân tiến triển tốt đẹp càng ngày càng đông bệnh nhân. Sự khắng khít gần gũi hàng ngày, sự quan tâm lúc đầu là cho công việc rồi dần dần cho nhau đã đưa đến sự luyến thương trong hai tâm hồn. Cho đến một hôm Lân bàng hoàng nhận ra chỉ một ngày rưỡi cuối tuần văn phòng đóng cửa mà anh cứ trông ngóng thứ Hai trở lại cho mau để được gặp lại cô bạn phụ tá của mình. Còn Thoa mỗi ngày ra về cũng mong đợi sáng hôm sau vào văn phòng để thấy mặt Lân. Những cử chỉ săn sóc, những ánh mắt âu yếm dành cho nhau mỗi lúc mỗi đều. Đôi tim đã rung lên những âm điệu yêu thương nhưng cả hai vẫn giữ kín trong lòng chưa dám thổ lộ.
Đến một ngày thứ Bảy nọ Lân quyết định sẽ bày tỏ lòng mình cùng Thoa. Sau khi đã xong hết công việc chuẩn bị đóng cửa văn phòng thì đã hơn một giờ chiều. Cả hai làm suốt buổi sáng chưa ăn trưa nên Lân biết Thoa cũng mệt và đói bụng giống như mình, anh bèn nhỏ nhẹ lên tiếng:
-Thoa đợi chút khoan về đã! Chiều nay Thoa có bận gì không?
Thoa dừng bước quay lại hồi hộp đáp:
-Thoa đâu có bận gì, giờ về ăn uống nghỉ ngơi thôi.
Lân mừng rỡ bèn ngỏ ý:
-Lân muốn mời Thoa đi ăn trưa hôm nay, được không Thoa?
Đang lưỡng lự, Thoa thấy Lân nhìn mình bằng ánh mắt như van lơn thật nồng nàn, khiến tim cô như mềm đi. Thoa gật đầu đáp khẽ:
-Ờ,… cũng được!
Lân vui như lễ hội, lái xe đưa Thoa đến một nhà hàng. Gọi món ăn xong, anh ân cần thăm hỏi:
-Thoa làm ở chỗ Lân cũng mấy tháng rồi, thấy công việc có được không, có gì chưa vừa ý không?
Thoa nghiêng đầu, nhỏ giọng đáp:
-Thoa dễ tính lắm, có việc làm miễn không có gì quá đáng thì Thoa làm được thôi, không phàn nàn gì hết!
Lân gật gù khen:
-Dễ thích nghi với hoàn cảnh như Thoa thật là đáng quý!
Lúc đó thì bồi bàn đem thức ăn lên. Hai người ăn ngon lành trong khung cảnh ấm cúng của chiếc bàn ăn nằm trong góc khuất. Đợi Thoa uống nước xong, Lân bắt đầu tìm cách bày tỏ tình cảm của mình. Không phải lâu nay anh nhát mà muốn có đủ thời gian quan sát những biểu hiện của Thoa xem cô có chút tình cảm gì dành cho mình không. Kinh nghiệm lần trước với Diễm Phượng đã khiến cho anh cẩn thận hơn nhiều. Lân không muốn hấp tấp đường đột thổ lộ mà không được đáp lại một lần nữa chắc anh rơi vào trầm uất vì tự ti mất!
-Thoa ơi? - giọng Lân thật mềm.
Thoa rụt rè đáp, nét mạnh mẽ năng động thường ngày mất đi hẳn:
-Gì hả Lân?
-Lân… có một chuyện muốn nói với Thoa.
Tim Thoa bỗng đập thình thịch một cách hỗn loạn ngoài sự kiểm soát, giọng cô khe khẽ:
-Thì Lân cứ nói đi, Thoa đang nghe nè!
Lân cố nói mà nghe giọng mình khô khốc:
-Chắc là… thời gian tới Lân không để Thoa làm trong văn phòng nữa được rồi!
Chưng hửng như từ trên trời rơi xuống, Thoa mở tròn đôi mắt, cổ nghẹn lại như sắp khóc, giọng lạc đi:
-Lân nói gì, Lân đuổi việc Thoa à, sao trước giờ Lân khen Thoa làm rất tốt mà?
Nhìn biểu hiện của Thoa mà Lân hốt hoảng thật sự. Khỉ gió cái đồ ngốc, bày đặt rào đón cho bay bướm vào, bây giờ người ta tự ái đến sắp phát khóc lên rồi kìa! Khi không lại tự đào hố sâu cho chính mình!
Lân tự mắng mình rồi vội vàng khoa tay phân trần:
-Thoa để Lân nói hết đã! Lân đâu có ý như vậy bao giờ đâu…
Thoa hoang mang nhìn anh:
-Vậy là sao, Thoa không hiểu?
Lân cười tươi, ánh mắt say đắm:
-Lân đâu thể để cô gái mình thương làm phụ tá cho mình như vậy được nữa chứ!
Lần này Thoa càng kinh ngạc hơn. Lâu nay cô vẫn nhận ra sự chăm chút dịu ngọt từ Lân nhưng không dám tưởng tượng anh lại tỏ tình như thế này. Lòng mơn man vui sướng, Thoa run rẩy hỏi lại để cho chắc mình không nghe nhầm:
-Lân nói sao, Lân…
Lân trầm giọng cắt ngang:
-Phải, Lân đã yêu Thoa mất rồi!
Vài giây im lặng trôi qua, có hai quả tim đang đập rộn rã vì xúc động có, hồi hộp có. Thoa đỏ ửng hai má, ấp úng:
-Lân… Lân làm Thoa bất ngờ quá!
Lân nhìn vào mắt Thoa âu yếm hỏi:
-Bất ngờ vì Lân yêu Thoa, hay là vì Lân nói ra điều đó vào lúc này?
Chớp đôi mắt ngượng ngùng, Thoa nhu mì đáp:
-Chắc là… cả hai!
Nhìn cử chỉ e ấp bối rối của Thoa nãy giờ, khác hẳn với sự mạnh dạn tự nhiên ồn ào thường ngày của cô, Lân thầm đoán Thoa cũng dành cho mình một tình cảm đặc biệt. Chỉ có tình yêu mới làm cho một cô gái thay đổi một cách dễ thương đến thế thôi. Anh vui sướng vô hạn và trở nên dạn dĩ hơn ra. Lân nắm lấy bàn tay Thoa đang ngọ nguậy lúng túng trên bàn. Cô để yên tay mình trong bàn tay anh. Hai đôi mắt nhìn vào nhau trìu mến như thay thế cho những ý tưởng không nói thành lời. Lân hạnh phúc nhận ra lời tỏ tình của mình đã được hồi đáp.
☘︎