CHƯƠNG 25
Diễm Phượng đứng trên ngọn đồi nhỏ nhìn ra cánh đồng cỏ đàng xa ngút tận chân trời một màu xanh mơn mởn, hình dáng mảnh mai của nàng thật nhỏ bé trước cái mênh mông của đất trời. Ngọn gió cao nguyên thổi tung bay mái tóc dài của nàng phất phơ trong gió, chiếc váy dài ôm sát thân hình nàng uốn lượn phần phật, họa ra một bức tranh đẹp đến tuyệt vời. Chiều nay lòng buồn mênh mông xa vắng nàng tản bộ ra cánh đồng cỏ rồi bị thu hút bởi vẻ đẹp đồng quê thanh thoát này. Khung cảnh nơi đây thật hiền hòa, cuộc sống đơn sơ giản dị gần gũi với thiên nhiên giúp cho người ta dễ bớt phần nào xóa đi những buồn thương trong tâm hồn. Đã gần năm tháng từ ngày nàng rời bước xa thành phố với con tim tan nát mang nặng bóng hình một người yêu dấu, ký ức vẫn hiện lên chập chờn như mới hôm qua. Hành trang chỉ là những quần áo cũ, cuốn nhật ký, hai tấm khung hình Bảo Thiệp tặng, và ít tiền dành dụm được, Diễm Phượng gạt nước mắt rời xa người đàn ông nàng yêu hết dạ vì tự thấy mình không phải là một bến đỗ thích hợp cho anh. Nàng đón xích lô đi ra bến xe rồi mua vé xe đò trở về quê xa. Quê ngoại nàng ở tận miền trung xa xôi ấy mà đã rất lâu nàng chưa có dịp về thăm. Thôi đây cũng là một dịp để khép lại một trang nhật ký của cuộc đời! Ngoại Diễm Phượng đã già nhiều, vẫn sống cùng với bà Quế như xưa. Bà Quế là dì cả của nàng và chưa từng lập gia đình nên vẫn ở vậy săn sóc mẹ mình. Lúc còn bé thơ Diễm Phượng rất được dì Quế thương yêu cưng quý. Bây giờ tóc dì đã bạc nhiều. Thời gian nhanh đến không ngờ, mới đó mà đã hai mươi mấy năm trời! Hôm ấy Diễm Phượng về tới thong thả gót hài trên con đường dẫn vào sân, tất cả vẫn như xưa chẳng thay đổi bao nhiêu. Vẫn là con đường đất hẹp giữa hai bờ cỏ xanh lởm chởm, vẫn cái hàng rào xiêu vẹo ngày nào. Thấy dì Quế đang lom khom múc nước trong giếng, Diễm Phượng nhoẻn miệng cười gọi lớn: -Thưa dì Quế! Nghe tiếng gọi bà Quế đặt thùng nước xuống ngẩng đầu lên, thấy Diễm Phượng bà kinh ngạc reo lên: -Bé Phượng, trời ơi con về hồi nào vậy? -Dạ con vừa về tức thì nè dì. Ngoại đâu rồi dì? Bà Quế hớn hở nét mặt, vui cười đáp: -Ngoại ở trong nhà, con vào đi!… - rồi bà hóng miệng vào nhà gọi lớn - … mẹ ơi bé Phượng về rồi nè! Diễm Phượng bước vào, thấy ngoại đang ngồi trên tấm phản. Nàng khoanh tay: -Con chào ngoại. Ngoại có khỏe không? Ngoại mừng rỡ run giọng: -Bé Phượng hả con? Già rồi thì cũng tạm tạm thôi chứ sao khỏe như lúc trẻ được. Con về khi nào? -Dạ con mới về thôi. -Con không đi làm sao mà có thời gian về thăm ngoại nè? Câu hỏi khiến Diễm Phượng xao xuyến buồn. Đi làm ư? Việc làm chính thức của nàng là đi dạy thì đã từ lâu nàng không có cơ hội làm rồi. Hay là nói về cái việc đánh đàn dương cầm mỗi tối phù du mà nàng cũng đã xin nghỉ? Còn việc trợ lý tổng giám đốc ấy nữa, cái chức vụ đem lại cho nàng sự kề cận mỗi ngày bên anh, một đoạn thời gian ngắn lãng mạn đẹp đẽ trong đời nàng, nhưng tiếc thay cũng lắm tủi nhục vì bị người ta dùng những lời miệt thị nhất chà đạp nàng. Cho đến bây giờ mỗi lần nhớ đến những lời ấy nàng vẫn còn đau nhói như ai cấu xé tim mình. Diễm Phượng khẽ thở dài đáp: -Dạ, chắc con sẽ về đây làm việc luôn. Được không ngoại? Ngoại gật đầu dễ dãi: -Ờ, làm ở đâu mà con thích là ngoại vui rồi. Ngừng một chút ngoại tiếp: -Hồi năm đó ba mẹ con mất dì và ngoại thương và tội nghiệp con biết bao nhiêu, kêu con về quê để có người thân gần gũi bên cạnh, chứ con gái ở một mình trong đó ngoại lo lắm. Lâu nay con sao rồi bé Phượng? -Dạ con vẫn khỏe và bình thường mà ngoại. Ngoại đưa bàn tay xương xẩu nhăn nheo xoa tóc Diễm Phượng rồi mân mê bàn tay nàng, đoạn móm mém cười bảo: -Bé Phượng của ngoại trắng da dài tóc xinh đẹp thế này. Có ai ưng con chưa? Diễm Phượng đỏ mặt chối: -Ngoại kìa, con già và xấu xí thấy mồ ai mà thèm ưng! -Giấu ngoại nữa à? Mà thôi, chưa có ai thì từ từ ngoại kiếm chồng ở đây cho con. Con trai vùng này mộc mạc chất phác lắm. Nghe cô giáo tốt nghiệp từ thành phố chắc bọn nó xếp hàng cho con chọn. Nói đến đó đôi mắt ngoại ánh lên tinh nghịch. Diễm Phượng cố cười với ngoại cho bà vui mà tim rưng rưng đau xót. Kiếm chồng cho nàng ư, lấy chồng để cho có với người ta, hay là vì tình yêu? Làm sao có tình yêu với ai nữa khi trái tim nàng đã dành trọn cho người ấy. Thiệp ơi, anh trở về có mạnh khỏe không? Vùng đất này xa xôi trường lớp ít ỏi, giáo viên thiếu thốn nên Diễm Phượng không khó khăn gì xin được việc làm dạy học trở lại như xưa. Ngôi trường trung học khá xa, nàng đạp xe đi về một ngày hai bận rồi cũng quen. Chiếc xe này nàng mua cũ, lại là hàng bèo nên thua xa chiếc xe Bảo Thiệp mua tặng nàng hồi trước, bây giờ mới thấy cái khác biệt như ngày và đêm. Nghĩ lại nàng lại càng cảm kích tấm lòng chăm chút và cái tình anh dành cho mình, tự nhiên nỗi nhớ thương về anh như một cơn sóng khổng lồ ùa tới tràn ngập cõi lòng khiến nàng bồi hồi xúc động muốn lịm cả hồn. Rồi tiếp đó Diễm Phượng lại nghĩ đến Thoa, cô bạn thân nhất mà nàng đã lâu không còn dịp gặp và trò chuyện. Nhớ lần ấy Thoa chở nàng cùng đi mua chiếc xe đạp ấy với tất cả tấm lòng nhiệt thành mà Diễm Phượng nao cả lòng vì thương và biết ơn bạn. Ra đi vội vàng chẳng kịp chia tay cả nhỏ bạn thân khiến nàng bấy lâu nay vẫn ray rứt xốn xang khôn tả. Những lúc không đến trường dạy chính quy Diễm Phượng tranh thủ cơ hội giúp đỡ dạy chữ cho các em nhỏ trong vùng. Hoàn cảnh nhà nghèo nhiều trẻ em nơi đây bỏ học rất sớm, có nhiều em đọc viết chưa thông, Diễm Phượng nhìn mà xót xa. Hố sâu cách biệt giữa thành thị phồn hoa và nông thôn vẫn còn xa lắm. Nàng tự hỏi biết đâu trong số những trẻ em đó có một vài nhân tài lỗi lạc vì thiếu điều kiện được học hành đến nơi đến chốn mà cái kho báu vô giá trời cho ấy bị mai một đi một cách thật lãng phí và đáng tiếc. Mãi chìm đắm trong dòng suy tưởng Diễm Phượng không hay tiếng chân bước nhẹ lào xào trên cỏ. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên rồi tan nhanh vào tiếng gió phần phật: -Phượng đang có gì buồn à? Nghe tiếng nói Diễm Phượng quay đầu lại, thấy Nam đang từ từ bước tới gần bên. Nam là một thầy giáo cùng trường nàng đang dạy. Anh ở làng kế bên cũng chẳng xa gì lắm. Sinh ra và cả đời sống trên mảnh đất này nên anh dành cho nó một tình cảm thật đậm đà thắm thiết. Nam lớn hơn Phượng năm tuổi, đã dạy ở đây từ ngày mới ra trường. Quá ba mươi mà vẫn còn độc thân, Nam cứ bị ông bà cụ ở nhà đốc thúc mãi chuyện vợ con, nghe riết thấy chán anh không để ý đến nhiều nữa. Mà phải Nam ế ẩm bèo nhèo gì cho cam. Các cô gái thôn nữ nơi đây ai nghe đến thầy Nam mà không đem lòng ngưỡng mộ và sẵn lòng về nâng khăn sửa túi. Ở một nơi mà đa số phải bỏ học sớm để bươn chải vào đời kiếm cơm thì một người xong đại học làm thầy như Nam có giá lắm. Nhiều cô trong số đó cũng xinh đẹp quyến rũ chán chứ đâu phải mốc meo sứt mẻ gì, công việc đồng áng làm lụng tay chân cả đời vậy mà thân hình các cô rất thon thả cân đối, đáy thắt lưng ong, ngực to mông nở. Nhưng chẳng hiểu sao anh vẫn cứ lửng lơ con cá vàng khiến cho nhiều nàng cứ tơ tưởng mộng mơ. Cuộc đời nó cứ có những cái như vậy mới khổ! Đến một ngày Diễm Phượng từ xa trở về quê tình cờ vào dạy chung trường, Nam bỗng thấy như một ngọn gió mát êm dịu thổi qua cái tâm hồn đã từ lâu khô khan tình cảm của mình, khiến cho anh lần đầu tiên có cảm giác xao xuyến vấn vương thật khó tả. Gió mát trên cao nguyên lồng lộng mỗi ngày, nhưng không sao bì được với ngọn gió từ đồng bằng mang theo bởi bóng hồng rất nhẹ nhàng ấy. Hình dáng cô bạn đồng nghiệp với mái tóc dài thật dày duyên dáng kia dần dần xâm chiếm tâm tưởng Nam, anh bàng hoàng nhận ra tim mình đã thật sự rung động mãnh liệt. Và rồi theo sự điều khiển của trái tim mà bây giờ đang thắm đỏ máu yêu đương ấy, Nam tìm cách tiếp cận thường xuyên để được nhìn thấy và trò chuyện cùng nàng. Cảm giác thông thường khi yêu là luôn lo sợ người mình yêu sẽ lọt vào tay kẻ khác, Nam đâu phải là thần thánh nên cũng vậy thôi. Anh nơm nớp hồi hộp nếu không bày tỏ cho sớm rủi người khác nhanh tay hơn dạm hỏi Diễm Phượng trước, nó phỗng tay trên mất người đẹp của mình, đến lúc đó thì nằm một mình nghe hát bài ca dao như thế này thì chua cay lắm:
“Ba đồng một mớ trầu cay Sao anh chẳng hỏi những ngày còn không? Bây giờ em đã có chồng Như chim vào lồng như cá cắn câu…”
Rồi nhìn trước ngó sau thấy đám thanh niên trong làng đa số đâu có ai đủ vai vế để sánh duyên cùng cô giáo Phượng bằng mình, Nam thấy nhẹ lòng và tự tin hơn đôi chút. Có vài người gia thế đường hoàng học hành đỗ đạt trong làng hoặc những vùng lân cận thì họ đã có nơi có đám môn đăng hộ đối cả rồi. Nhưng nghĩ thì nghĩ thế, vấn đề tình cảm ra tay sớm vẫn hơn, chẳng phải người ta đã nói câu “Cưới vợ phải cưới liền tay” đó sao? Thế là sau hai tháng quen biết nhau, Nam đã tìm cách thổ lộ lòng mình với người con gái anh thầm yêu thương. Diễm Phượng còn nhớ rõ hôm ấy sau giờ dạy, Nam mời nàng đi uống nước nói chuyện. Với cái giác quan con gái của mình, Diễm Phượng đã nhận ra một cái gì đó khác thường hơn tình đồng nghiệp bạn bè qua những cử chỉ săn đón ân cần của Nam. Công bằng mà nói đến lúc này Diễm Phượng chưa có gì không vừa ý về Nam. Anh là một thầy giáo có tư cách, nói năng chừng mực nhã nhặn, lại năng nổ giúp đỡ cho nàng trong những ngày đầu mới vào làm. Có một người bạn cùng trường như vậy tất nhiên nàng rất quý, nhưng nếu nói chuyện đi xa hơn nữa thì nàng chưa sẵn sàng chút nào vì trong tim vẫn còn mang rất nặng tình yêu đầu đời của mình với Bảo Thiệp. Tuy không mấy nhiệt tình gì chuyện đi riêng như vậy, nể tình đồng nghiệp Diễm Phượng cũng nhận lời mời của Nam. Ngồi uống nước được một chút với vài câu thăm hỏi về công việc giảng dạy vu vơ, Nam bắt đầu tìm cách dò hỏi: -Phượng này, Phượng bây giờ đã đi dạy cũng ổn định rồi. Phượng… không dự định có một mái ấm cho riêng mình sao? Nhìn tư lự vào ly nước trên bàn, Diễm Phượng lắc đầu đáp: -Phượng mới về đây cũng không bao lâu nên cũng chưa nghĩ đến việc đó đâu anh Nam. Câu này trong lòng Diễm Phượng thật sự muốn nói nỗi đau đớn vì phải rời xa người nàng yêu còn quá nhiều, quá mới, nàng chưa đủ thời gian để cho vết thương trong tim cầm máu, nói gì đến chuyện đi tìm một tình yêu khác. Nhưng cách nói kín đáo chứa nhiều ẩn ý này lại khiến Nam hiểu theo một cách khác, cho rằng Diễm Phượng ngụ ý chưa có đủ thời gian để cân nhắc những đối tượng có thể trong vùng. Nếu biết mình đang có một đối tượng sáng giá như anh đem lòng yêu, liệu nàng sẽ sẵn lòng đón nhận chăng? Nghĩ vậy Nam cố gắng rõ ràng hơn: -Nếu như… có người gần nơi đây yêu thương Phượng thật lòng, Phượng… có bằng lòng cùng họ bàn tính chuyện lâu dài không? Diễm Phượng cười buồn: -Phượng không còn trẻ như người ta, lại buồn tẻ nữa. Sau này thì chưa biết sao chứ bây giờ Phượng chưa nghĩ gì hết. Nam khoa tay đính chính pha chất tán tỉnh: -Phượng còn rất đẹp mà, cùng với sự điềm đạm của một người trưởng thành chín chắn. Còn cái mà Phượng gọi là buồn tẻ thì phải đúng ra gọi là trầm lặng dịu dàng. Anh rất thích những nét riêng đó của Phượng. -Thật vậy à? - Diễm Phượng lơ đãng đáp. Nam gật đầu khẳng khái: -Thật chứ sao không! Anh không hạp với những cô lanh chanh sôi nổi tí nào, vì vậy vừa gặp Phượng là anh đã mến ngay. -Cám ơn anh Nam nhé! - Diễm Phượng đáp mà nét mặt hoàn toàn vô cảm. Hai người chợt rơi vào im lặng. Diễm Phượng cúi mặt xuống tránh cái nhìn say đắm của Nam nhưng không ngờ rằng trong dáng điệu ấy nàng càng gợi cảm lôi cuốn, khiến cho Nam say mê ngắm nhìn mà không ái ngại sợ bị bắt gặp. Giây phút xao xuyến trào dâng như sóng biển trong ngày giông bão, Nam bất chợt nắm bàn tay Diễm Phượng, giọng mượt mà tha thiết: -Phượng, anh yêu em! Anh thật lòng yêu em. Nếu em bằng lòng đón nhận tình cảm của anh, anh sẽ nhờ ba mẹ sang gặp ngoại và dì em xin cưới hỏi đàng hoàng. Diễm Phượng đã đoán được tình cảm của Nam nên không mấy bất ngờ khi nghe lời tỏ tình của anh, nhưng nàng thật sự kinh ngạc anh lại nghiêm túc đến mức như vậy, đã ngỏ ý muốn cưới nàng sau vài tháng quen nhau, mà chỉ với tư cách bạn bè đồng nghiệp chứ cũng chưa hề hẹn hò yêu đương gì. Trong khi Bảo Thiệp đã yêu nàng gần mười năm, vậy mà… Sao anh không ngỏ lời muốn cưới em? Chẳng lẽ có điều gì khiến anh chưa sẵn lòng đón nhận em làm người bạn đời của mình hay sao? Em thật không dám đoán, chỉ biết nếu đã làm vợ anh thì thiên hạ đâu còn cơ hội để tung ra những lời đàm tiếu miệt thị đau lòng ấy! Thở dài ra một hơi khẽ, Diễm Phượng ái ngại đáp: -Mình chỉ mới quen nhau có ít tháng, anh chưa hiểu rõ về Phượng mà đã làm một quyết định quan trọng như vậy. Liệu có gấp gáp quá không anh? Nam giảng giải bằng một giọng thật dứt khoát: -Người ta có thể yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nói chi đến những mấy tháng. Anh đã lớn rồi đâu còn cái bồng bột láu táu của một đứa con trai mới lớn. Anh thật sự yêu em và đã rất chín chắn khi nói điều vừa rồi. Em không tin lòng anh sao Phượng? Diễm Phượng nhìn xuống mặt bàn, điềm đạm phân giải: -Không phải là Phượng không tin vào tình cảm của anh, ý Phượng chỉ là anh chưa hiểu nhiều về Phượng, chỉ sợ khi biết rồi anh sẽ thất vọng đó. Giọng Nam thật nồng nàn: -Điều anh thất vọng nhất chính là em từ chối lời ngỏ của anh. Diễm Phượng lặng im một lúc, rồi ôn tồn nói: -Anh Nam, Phượng rất xúc động trước tấm lòng của anh, nhưng lúc này Phượng thật sự chưa sẵn sàng cho chuyện tình cảm anh Nam à! Nhíu mày ngạc nhiên Nam dè dặt hỏi: -Tại sao Phượng chưa muốn chấp nhận tình cảm của anh, anh có thể biết được không? -Vì Phượng đang trốn chạy một tình yêu, và chưa thể quên người ấy được - Diễm Phượng rành rẽ đáp. Nam sửng sốt lặng người đi một lúc, mãi hồi sau mới đáp: -Anh hiểu rồi! Phượng về đây chắc cũng vì người ấy. Anh sẽ chờ Phượng, bao lâu cũng được! Diễm Phượng vội vàng lắc đầu: -Đừng làm vậy anh! Phượng không muốn anh phải nhọc lòng vì mình như vậy đâu! Rủi sau này Phượng không thể quên người ấy được mà vẫn không thể tiếp nhận tình cảm của anh, thì lúc đó khó xử cho Phượng lắm! Nam thở dài thoáng buồn, ngẫm nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng: -Em cần bao nhiêu thời gian cũng được, anh sẽ kiên nhẫn chờ em! Sau đó Nam không nhắc gì đến chuyện ấy nữa, mặc dù vẫn tỏ ra ân cần săn sóc Diễm Phượng, thỉnh thoảng cuối tuần ghé nhà thăm và mời nàng đi dạo hoặc uống nước. Đã tâm nguyện cố quên Bảo Thiệp nên Diễm Phượng cũng ráng mở lòng cho Nam một cơ hội. Thôi hãy cố quên đi một chuyện tình buồn, hãy ru cho nó ngủ để chìm vào lãng quên. Đã nhủ lòng như thế nhiều lần, vậy mà không hiểu sao những lúc chỉ một mình mình thì hình bóng Bảo Thiệp lại hiện về choáng hết tâm khảm. Vòng tay đam mê đan xoắn, bờ môi háo hức nồng ấm cùng hơi thở cuồng nhiệt, phiến lưng rộng vững chắc như đủ để che chở cả cuộc đời nàng, giọng nói trầm ấm dịu dàng rất chân tình, mùi đàn ông ngây ngây quyến rũ của riêng anh, ánh mắt cương nghị nhưng nồng nàn đượm yêu thương những khi nhìn nàng. Tất cả đã kết thành một nhân dáng yêu dấu sâu đậm trong tim mà nàng không biết đến bao giờ mới có thể phai nhạt. Vậy mà nàng phải rứt ruột rời xa người bạn lòng đó, trời hỡi còn gì đau đớn cho bằng! Bây giờ trên đồng cỏ mênh mông gió lộng, nghe Nam hỏi Diễm Phượng mỉm cười, một nụ cười thật kém tươi đáp: -Cũng đâu có gì buồn đâu anh. -Phượng đang nghĩ gì vậy, anh có thể cùng chia sẻ không? Đôi mắt hững hờ nhìn vào khoảng xa bát ngát, Diễm Phượng tư lự: -Phượng chỉ nghĩ về các em kém may mắn không được đến trường vậy thôi. Nam gật gù, bình luận: -Cuộc sống mà, có những nơi phồn hoa đô hội thì cũng có những vùng nghèo khó tả tơi. Em thật có tấm lòng nghĩ đến những trẻ em khốn khó đó. Nghe nói em còn bỏ thời giờ riêng ngoài giờ dạy ở trường giúp cho các em học chữ nữa phải không Phượng? Diễm Phượng cười nhạt, trầm giọng: -Phượng không tốt như anh nghĩ đâu! Tại vì ở đây buồn tẻ thời gian rảnh không biết làm gì nên dạy các em cho đỡ buồn thôi. Nam đâu phải người khờ khạo mà không biết đó chỉ là cách nói khiêm tốn. Anh nhận ra Diễm Phượng là một cô giáo thật sự có lòng với học trò qua những lần nói chuyện với nhau và quan sát thấy nàng thường nán lại sau giờ dạy để cho các em cần hỏi riêng điều gì có thể gặp được mình. Còn với việc dạy thêm ở nhà, nàng làm từ lòng hảo tâm mà chẳng lấy thù lao gì. Diễm Phượng tìm được một niềm vui khi giúp các em học. Nhìn mỗi em tiến bộ dù chỉ nhỏ nhoi cũng là một nguồn khích lệ rất lớn đối với người truyền đạt. Phần đông các em đều khao khát được đến trường và chịu khó, lại rất yêu quý cô giáo và lễ phép với nàng. Nghề dạy học như nàng thật đạm bạc chẳng giàu có nhờ nó bao giờ, nhưng những niềm vui nho nhỏ như thế thì lúc nào cũng có. Nam mơ màng phác họa một bức tranh gia đình hạnh phúc cho Diễm Phượng chiêm ngưỡng: -Nếu như một lúc nào đó em suy nghĩ lại và bằng lòng đề nghị của anh, mình sẽ là một gia đình toàn làm nghề dạy học. Đi đâu trong làng cũng gặp học trò, không là của em thì cũng của anh, chắc vui và hạnh phúc lắm Phượng nhỉ? Diễm Phượng lặng lẽ gật đầu rồi thong thả đáp: -Nghe thì vui thật đó, nhưng tương lai khó đoán trước lắm anh à! Có những khi mình tưởng hạnh phúc trong tầm tay rồi chợt ngỡ ngàng nhận ra nó mong manh như sương khói và tan vào hư vô thật lẹ làng. Nam kiên nhẫn động viên: -Phượng đừng nên nhìn tương lai bi quan như vậy chứ, cuộc đời đâu phải lúc nào cũng một màu tro! Nếu em cố nhìn nó bằng cái nhìn lạc quan tin tưởng hơn thì em sẽ thấy vẫn còn nhiều điều rất tuyệt. Ngưng một chút, Nam nhẹ nhàng tiếp: -Chẳng hạn như tình cảm và sự biết ơn của các em nhỏ đó đối với Phượng, và tình yêu chân thật của anh luôn dành cho em nữa! Lẽ nào đó không phải là những điều rất đẹp sao em? Diễm Phượng thoáng xúc động trước ánh mắt đượm nét chân tình của Nam. Nàng không hồ nghi điều anh nói, nhưng sự rung động thật sự từ trái tim thì nàng vẫn chưa cảm nhận được. Nếu quên được Bảo Thiệp và yêu được Nam thì đơn giản quá cho nàng rồi, khổ nỗi dù cách xa nhau đến thế mà anh vẫn chiếm trọn trái tim nàng. Nó như một sợi lưới vô hình buộc lấy nàng một cách êm ái mà cũng thật là mãnh liệt. Nàng càng vùng vẫy muốn thoát ra thì nó lại càng buộc chặt thêm. Từ thuở anh còn là đứa trẻ hay lon ton đến nhà nàng chơi, cho đến khi vào tuổi thiếu niên với chút e dè ngượng ngập, rồi những năm trung học nhớ nhau quay quắt mỗi khi hè về, những trìu mến yêu thương, những săn sóc dịu dàng anh dành cho nàng khi hai đứa yêu nhau, tất cả những kỷ niệm ấy nàng không sao quên được. Đang ngập ngừng chưa biết nói gì cho xuôi thì Nam bỗng cầm lấy tay Diễm Phượng, giọng tha thiết: -Phượng ơi, anh yêu em quá! Hãy làm vợ anh em nhé? Bối rối rút nhẹ tay về, Diễm Phượng nhỏ nhẹ: -Anh Nam, anh bảo cho Phượng thời gian để quên mà! Và Phượng cũng đã xin anh đừng chờ Phượng, cứ để cái gì đến tự nhiên thì nó sẽ đến. Được không anh? Nam miễn cưỡng gật đầu, thở ra đáp: -Ờ, thì đành vậy. Anh mong Phượng sẽ sớm hiểu lòng anh và sẽ đón nhận tình yêu của anh. Hiểu thì Diễm Phượng đã hiểu, nhưng từ đó đến việc có thể đón nhận được tình yêu của anh là một bước dài, đâu phải muốn là được! Gió càng về chiều càng se se lạnh, Diễm Phượng choàng hai tay ôm thân mình. Nam âu yếm hỏi: -Em lạnh hả Phượng? -Dạ cũng chút chút. Thôi mình về đi anh! Cả hai chậm rãi bước xuống đồi theo con đường mòn nhỏ trở về nhà. Ánh nắng hoàng hôn óng ánh vàng thật gợi cảm. Nam trầm ngâm một cách tình tứ: -Ước gì anh được mãi mãi đem lại hơi ấm cho em nhỉ! Em sẽ không khi nào thấy lạnh nữa. Diễm Phượng cười đùa: -Ý không được đâu! Hơi ấm của anh mất hết rồi anh sẽ biến thành cây nước đá luôn thì sao? Nam cười tình, giọng thật mềm: -Nếu phải làm cây nước đá để em được ấm thì anh cũng chấp nhận. -Công nhận thầy giáo nói năng văn chương dễ sợ luôn! Diễm Phượng bật cười mà lòng chợt buồn héo hắt. Những lời nói nồng nàn đầy thương quý của Bảo Thiệp lại bồng bềnh hiện về. Thiệp ơi, anh cũng đã từng nói sẽ từ đây chăm sóc cho em đến suốt đời, và em cũng đã nhận lời với anh. Xin lỗi anh vì hoàn cảnh mà Phượng không giữ lời hứa đó được, đừng giận em Thiệp nhé? Rồi sẽ có một người con gái khác xứng đáng hơn em để cho anh săn sóc thôi mà!
☘︎