CHƯƠNG 26
Minh Thoa ngồi tư lự nghĩ ngợi mông lung trong một tâm trạng chông chênh khó tả. Cuộc đời cô như có một sự bù trừ huyền hoặc nào đó cứ ám theo, hễ được cái này thì lại mất cái kia và ngược lại. Như lúc trước bị mất việc ở bệnh xá thì tình cờ gặp lại người bạn cũ là Bảo Thiệp rồi nhờ đó được anh chiếu cố nhận vào làm trong khách sạn. Sau đó quen biết Đình dù chỉ một thời gian ngắn tình cảm chưa kịp đậm đà gì thì đã chia tay vì không hợp, nên tính ra thì cũng có thể xem là một thất bại. Nhưng rồi sau đó qua BảoThiệp cô gặp lại một người bạn cũ khác là Lân. Làm việc chung một thời gian thì tình cảm nảy sinh rồi Lân đã ngỏ lời yêu cô. Như vậy trong tình cảm cô mất Đình thì được ông trời bù đắp lại cho Lân. Dù không bao giờ đem chuyện so sánh người này với người kia trong vấn đề tình cảm đối với Thoa, công bằng mà xét thì Lân thích hợp với cô hơn Đình về nhiều khía cạnh. Hai người học chung mấy năm nên cũng đã quen biết từ trước, làm công việc liên quan rất mật thiết nên dễ thông cảm và hiểu nhau hơn. Lân lại dễ dãi không gia trưởng như Đình, và điều quan trọng hơn cả là anh yêu cô say đắm. Yêu nhau được mấy tháng Lân đã ngỏ ý muốn cưới cô vài lần, nhưng Thoa còn ái ngại, cô bảo anh: -Lân nè, anh là một bác sĩ lại là công tử nhà giàu, còn em chỉ là cô y tá con nhà nghèo. Anh nghĩ hai bác ở nhà có dễ dàng chấp nhận em không? Lân khì mũi đáp: -Nhà nghèo đâu phải là một cái tội, bộ chúng ta có quyền chọn nhà nào để sinh ra sao? Em là một cô gái tháo vát đầy nghị lực, có đạo đức và nhân cách. Như vậy có gì để không được chấp nhận? Thoa trong bụng xúc động trước cách nhìn rất cởi mở ấy, nhưng vẫn không yên lòng, lý luận: -Anh có suy nghĩ thoáng nên nói vậy, nhưng nếu hai bác không chấp nhận làm sao mình có thể thành hôn êm ấm được! Cuộc sống nó có liên quan đến những người thân xung quanh nữa chứ bộ. Lân nhăn mặt cố thuyết phục: -Thì cái đó cũng đúng phần nào, nhưng cuối cùng vẫn là cuộc sống của mình, do mình chọn lựa và chịu trách nhiệm với sự chọn lựa đó. Bố mẹ có thể có ý kiến này kia, nhưng chung cuộc vẫn là anh sẽ sống với người anh chọn để làm vợ của mình và làm mẹ cho các con của anh. Phải không Thoa? Nói đoạn Lân nhìn Thoa đắm đuối rồi bất chợt ôm ghì cô vào lòng hôn say đắm vào mắt vào môi cô, vừa thầm thì: -Mình lớn hết rồi chứ đâu phải đi học phổ thông như hồi xưa mà em còn lo ngại. Mình làm đám cưới đi Thoa nhé! Thoa xúc động trước sự cuồng nhiệt của người yêu. Khi nụ hôn vừa dứt, cô đẩy mặt Lân ra, liếc anh khẽ bảo: -Em hiểu lòng anh lắm, nhưng… vẫn chưa tìm ra con Phượng, em thật sự không có tâm tưởng nào để làm đám cưới lúc này. Lỡ như nó bị gì rồi thì sao? Nghe nhắc đến Diễm Phượng, Lân buông Thoa ra thở dài: -Ừ, chuyện của Phượng đúng là không vui thật. Nhưng theo như lá thơ Phượng để lại thì rõ ràng cô ấy muốn rời xa thằng Thiệp thôi chứ chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng đâu. Lẽ nào năm hay mười năm mà vẫn không tìm được Phượng thì mình vẫn chưa thể làm đám cưới sao Thoa? -Nhưng mà… Lân cúi xuống kề sát mặt Thoa, nụ cười quyến rũ thầm thì thật ngọt: -Mình làm đám cưới đi Thoa, sau đó tìm Phượng tiếp vẫn được mà! Nụ hôn từ môi Lân lại dồn dập lướt trên khắp mặt Thoa, anh bỗng cảm thấy khao khát cô một cách mãnh liệt. Anh yêu cô quá nên muốn được hòa quyện vào cô. Đôi má Thoa nóng bừng khi hơi thở nồng ấm hổn hển của Lân tỏa trên khắp môi má. Bàn tay anh điệu đàng lướt trên bụng, eo rồi đùi cô, khiến Thoa vừa nhột nhạt vừa khoan khoái. Cô đang ngây ngất trong nụ hôn dài của người yêu, không nhận ra hàng cúc áo của mình đã được Lân nhẹ nhàng cởi ra, rồi bàn tay nóng bỏng của anh luồn lách vào trong. Thoa yêu ớt phản ứng: -Đừng anh… Lân!… Nhưng môi cô đã bị khóa bởi một nụ hôn thật dài khác, Lân thủ thỉ: -Hãy làm vợ anh Thoa nhé! Nói đoạn Lân bồng xốc Thoa lên đi vào phòng, không quên đưa chân đá cánh cửa đóng sập lại. Đầu óc Thoa mụ mị say say như đang bồng bềnh trên một cảnh giới nào đó thật lạ mà cũng quá diệu kỳ cô chưa từng trải qua, khi Lân háo hức với đôi tay và bờ môi của anh khám phá một cách trân trọng và mê đắm những ngóc ngách riêng tư trên thân thể cô. Lân sung sướng như lịm đi khi nhận ra vừa được đón nhận cái con gái của Thoa một cách trọn vẹn nhất. Thời gian lại vẫn bình lặng trôi. Tối nay Thoa lững thững bước ra trước sân nhà mà đầu óc rối rắm như tơ. Tuy rất yêu Lân và biết anh thật lòng muốn cưới mình, cô vẫn thấy niềm vui có gì đó chưa thật trọn vẹn để thành hôn khi tin tức về Diễm Phượng vẫn còn mù mịt. Thâm tâm Thoa muốn chờ khi tìm được Diễm Phượng rồi nhờ nàng làm phụ dâu cho mình thì sẽ là một đám cưới đẹp đẽ nhất. Nhưng bây giờ tình hình đã bất chợt thay đổi cô có muốn chờ cũng không được, khi bàng hoàng nhận ra cái nợ nần hàng tháng con gái của mình đã qua hơn hai tuần mà vẫn chưa đến. Hai hôm trước gặp Lân, Thoa xụ mặt phụng phịu: -Lân ơi, chắc mình phải làm đám cưới sớm rồi! Lân thật lòng yêu Thoa và chân thành muốn kết hôn cùng cô, nghe vậy mừng rỡ reo lên: -Vậy thì hay quá, em chịu rồi hả Thoa? Thoa nũng nịu: -Không chịu với anh mà được à! Lân sắp làm cha rồi đó. Lân há hốc mồm vì bất ngờ, rồi kêu lên: -Em nói sao Thoa?… Em… có thai rồi à? Thoa cúi mặt gật đầu: -Dạ, anh về thưa với ba mẹ đi nha Lân! -Anh về thưa liền. Em làm anh mừng quá Thoa ơi! Nhìn nét mặt hớn hở như trẻ con của Lân Thoa phì cười, thấy mừng vui trong lòng. Ít ra cô cũng được an ủi bằng tình yêu và sự chân thành của anh. Vậy là ngày cưới đã sẵn sàng. Ba mẹ Lân tuy nghiêm khắc nhưng là người hiểu lý lẽ, biết tin sắp có cháu nội thì mừng lắm đồng ý cưới dâu ngay. Mấy hôm nay Thoa bắt đầu viết thiệp mời. Ngồi riết mỏi lưng nên cô mới đi ra lấy thơ, đã mấy ngày rồi cô chưa lấy nên thơ chắc cũng nhiều rồi. Lật nhanh qua xấp thơ rác Thoa chợt sững sờ khi nhận ra lẫn lộn trong đó là bức thơ của Diễm Phượng. Cô vội vã đem vào nhà xé ra đọc ngay. Thư viết: “Thoa thân thương, Trước tiên tao xin lỗi đã ra đi đường đột mà không kịp tạm biệt mày. Lúc đó đầu óc tao bấn loạn quá nên không suy nghĩ được gì. Bây giờ nghĩ lại thấy mình tệ thật. Mày đừng chấp và giận tao nhé! Đã mấy tháng rồi mà đến bây giờ tao vẫn chưa lấy lại được thăng bằng mày ạ. Có những cái nó khó hơn mình tưởng nhiều. Đôi khi tao nghĩ mãi mà vẫn không biết quyết định như vậy có đúng không nữa. Nhưng mà thôi, cái gì đã xảy ra thì đã là quá khứ và chỉ có thể chấp nhận thôi. Mày dạo này sao rồi, công việc ở khách sạn có gì mới không, đã xin lại được việc làm y tá chưa? Nói mày nghe để mừng cho tao, tao đã xin lại được đi dạy rồi đó mày. Nghe oai vậy chứ thật ra ở nơi đèo heo hút gió này lúc nào chả thiếu giáo viên, nên tao cũng xin được việc dễ dàng. Tao đang sống rất yên ả, cuộc sống bình lặng và buồn như chính cuộc đời tao. Thôi ngừng nghen. Có gặp Thiệp trong khách sạn cho tao gởi lời thăm anh ấy. Nếu Thiệp còn buồn lựa lời an ủi giùm tao. Thiệp tài giỏi lịch lãm như vậy chắc chắn sẽ mau tìm được một người phù hợp hơn tao nhiều. Còn mày nữa, lo tính chuyện lên xe hoa đi. Mới đó mà tụi mình gần già hết rồi! Chừng đó có điều kiện tao về làm phụ dâu cho mày (cười). Thương nhiều, Diễm Phượng” Cầm bức thơ trong tay mà Thoa run rẩy, một sự mừng vui bất chợt cuối ngày quá tràn trề. Cả năm tháng nay kể từ ngày Diễm Phượng ra đi Bảo Thiệp đã lục tung cả cái thành phố này để tìm nàng trong vô vọng. Dù ngoài bì thơ Diễm Phượng không để địa chỉ người gởi và cố tình không cho biết mình đang ở đâu, Thoa có linh cảm Diễm Phượng đã trở về lại quê qua một sơ ý nhỏ trong cách viết của nàng. Phượng nó đã đã từng kể về quê ngoại của nó với mình là một vùng đất còn “đậm nét nông thôn”. Chắc chắn ông Thiệp sẽ vô cùng mừng rỡ khi biết được tin này. Nghĩ vậy Thoa vội bốc máy gọi cho Bảo Thiệp ngay. Gần đây để tiện việc liên lạc trò chuyện cùng nhau Lân đã bắt cho cô một chiếc điện thoại. Bảo Thiệp lúc ấy đang ngồi tại căn nhà đầy kỷ niệm với người anh yêu, nghe bài hát “Phượng Hồng” mà gặm nhấm cơn sầu não nuột, niềm đau âm ỉ và nỗi nhớ nhung cồn cào như thiêu rụi hồn anh. Tiếng phôn rinh rích chói tai khiến anh nhăn mặt bực bội. Bảo Thiệp bước dậy hững hờ bốc máy, rồi bỗng đứng sững bất động như tượng gỗ, mắt mở to như đang xúc động đến cùng cực khi nghe thông báo từ Thoa về lá thơ từ Diễm Phượng cô vừa nhận được, và nhận ra đây là một cơ hội tìm lại được người anh yêu thương nhất đã có thể trở thành hiện thực. Khoác chiếc áo gió vội lên vai, Bảo Thiệp phóng nhanh ra garage. Chiếc xe từ từ chuyển bánh rồi đổ ra đường trong đêm tối.
☘︎