← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 27

Diễm Phượng dắt xe đạp ra khỏi sân trường vào lúc quá trưa một chút. Trời hôm nay ít mây, nắng nhẹ hiu hiu mát thật dễ chịu. Mọi ngày Nam vẫn tìm cách đi về cùng nàng, nhưng hôm nay có việc gia đình nên anh đã về trước vì Diễm Phượng như thường lệ nán lại trễ để giảng bài thêm cho một vài em có điều cần hỏi. Vén vạt áo dài chuẩn bị lên xe ra về, Diễm Phượng chợt nghe một giọng nói êm đềm quen thuộc từ đâu vọng đến như từ cõi mơ: -Anh đã tìm được em rồi, và sẽ không bao giờ để mất em một lần nữa đâu Phượng! Diễm Phượng tái mặt quay lại mà buồng tim lập tức đập rộn rã, thấy Bảo Thiệp đang thấp thoáng đứng tựa vào thân cây phượng trồng xéo xéo trước cổng trường. Anh mặc chiếc quần dài màu xanh dương thẫm và áo thun trắng bỏ vào trong, rất giản dị. Môi anh nở một nụ cười tinh nghịch như thể một người chơi trò trốn tìm vừa khám phá ra được nơi ẩn nấp của người kia, nhưng nó cũng thật ấm áp nồng nàn. Ánh mắt anh trìu mến nhìn nàng đầy yêu thương. Diễm Phượng đứng trơ phỗng như hóa đá, máu trong toàn thân như đông lại một lúc rồi chợt sôi bỏng lên trong một nỗi hân hoan từ trong vô thức đến nghẹn lời. Nàng mở to đôi mắt nhìn anh chăm chăm, tim như muốn đứng lại vì kinh ngạc lẫn xúc động. Bảo Thiệp chậm rãi bước đến bên Diễm Phượng, trông dáng vẻ anh thật điềm tĩnh nhưng đâu ai biết rằng lúc này trong lòng anh như đang muốn vỡ òa ra vì vui sướng. Hai người đứng chỉ cách nhau chưa đến một cánh tay, tiếp tục lặng lẽ nhìn nhau. Diễm Phượng với đôi mắt đen tròn xoe vì chưa thể tin đây là sự thật, còn Bảo Thiệp vẫn nụ cười thật hiền và ánh mắt dịu dàng. Một lúc sau anh cất tiếng: -Phượng khờ quá, bộ nghĩ làm như vậy là anh quên được em sao? Đôi mắt Diễm Phượng chuyển sang đo đỏ rồi rèm mi lóng lánh ướt. Trời ơi, ước gì được ngã vào vai anh mà khóc cho thỏa thuê vì sung sướng. Dù biết ra đi là để xa lánh anh mà sao vừa gặp lại mình lại vui mừng đến thế này. Mình điên thật rồi! Bảo Thiệp quay lại đưa tay chỉ vào cây phượng sau lưng, âu yếm bảo: -Em nhìn nè, bây giờ chưa hè nên không có hoa phượng nở, nhưng trong tim anh lúc nào cũng có một cánh hoa phượng đỏ thắm chẳng bao giờ tàn. Diễm Phượng không đè nén nỗi xúc động, nấc lên: -Anh Thiệp… Bảo Thiệp rút chiếc khăn tay trong túi ra nâng niu chậm hai hàng nước mắt đang lăn trên má nàng. Ôi, giọt châu lệ của cô gái anh yêu như những hạt pha lê đã vì anh mà tuôn đổ, suốt cả đời anh cũng không thể quên được giây phút này! Anh tha thiết: -Đừng khóc em! Hãy cười vì mình sẽ mãi được bên nhau em nhé! Diễm Phượng hé môi cười mà lệ mừng vẫn trào lên ngập ướt mi. Hai người thong thả bước bên nhau đi một đoạn, lặng im mà hồn dạt dào hạnh phúc. Bảo Thiệp dừng chân nhỏ nhẹ: -Phượng đưa xe anh chở về! Lần thứ ba anh chở nàng bằng xe đạp như thế này, mỗi lần là một trời cảm xúc trong tâm hồn. Nàng vui sướng ôm tay qua hông anh. Chạy được một lúc, Diễm Phượng lên tiếng hỏi, giọng nàng nghẹt đặc vì vừa khóc xong: -Thiệp ra đây hồi nào vậy? Bảo Thiệp tủm tỉm cười quay lại đáp: -Chuyện của anh nói cả ngày cũng chưa hết, từ từ về anh sẽ kể. -Anh đi bộ đến trường em à? -Anh đậu xe ngoài đường lớn rồi đi bộ lên trường, cũng chút thôi đâu có gì. Một chốc sau anh hỏi: -Phượng sống với ai ngoài này hả em? -Dạ với dì và ngoại Phượng. Diễm Phượng ngồi sau chỉ đường cho Bảo Thiệp. Về tới nhà, anh theo nàng vào trong. Bảo Thiệp kính cẩn chào: -Thưa con chào bà ngoại và dì. Bà ngoại Diễm Phượng và dì Quế thấy một thanh niên mặt mũi sáng sủa cương nghị, tác phong điềm đạm, ngạc nhiên không rõ là ai mà lại chào hỏi lễ phép vậy, nhưng thấy anh đi cùng với Diễm Phượng nên đoán là quen biết nàng rồi. Nàng lên tiếng giới thiệu: -Đây là Bảo Thiệp bạn thân của con từ hồi còn học cấp một trong thành phố đó dì và ngoại. Dì Quế gật đầu cười chào: -Cháu cứ tự nhiên ngồi chơi nghen. Còn bà ngoại cười thân thiện: -À thì ra cháu là bạn bé Phượng. Ở thành phố mà về tận đây thăm quý quá! Ba mẹ cháu khỏe không? Bảo Thiệp bùi ngùi nhỏ giọng: -Dạ thưa ngoại, ba mẹ con mất lâu rồi. Bà cụ chép miệng thương cảm: -Vậy là cháu cũng giống bé Phượng, tội nghiệp hai đứa quá! Diễm Phượng tranh thủ lúc hai người nói chuyện vào trong thay đồ. Bảo Thiệp tinh tế quan sát thấy nàng vừa đi dạy ra trễ đã quá giờ trưa chắc mệt và đói, bèn lễ độ hỏi: -Xin phép ngoại cho con mời Phượng đi ra quán ăn trưa một chút được không ngoại? -Ờ hai đứa đi ăn đi! - bà cụ xởi lởi đáp. Ra đến sân, Diễm Phượng lí nhí hỏi: -Sẵn giờ trưa anh ăn luôn với em, đi làm gì cho tốn kém lại mất công? Bảo Thiệp cười: -Phải ăn mừng mình gặp lại nhau chứ Phượng. Với lại anh có nhiều chuyện muốn nói với em lắm. Mình đi! Thế là Bảo Thiệp lại chở Diễm Phượng đi trên chiếc xe đạp. Được một chút anh hỏi: -Ở vùng này có tiệm hay nhà hàng nào ngon không em? Nàng nhỏ nhẹ đáp: -Quanh quẩn trong làng thì chỉ là hàng quán nhỏ, còn muốn có nhà hàng thì phải ra ngoài thị trấn khá xa đó. Bảo Thiệp cười hềnh hệch: -Bây giờ có em đi xa đến cùng trời anh cũng chẳng màng. Nói đoạn anh đạp xe nhanh ra đến đầu đường lớn. Diễm Phượng nhận ra chiếc xe tải hạng nhẹ màu chì của Bảo Thiệp đậu bên vệ đường. Đến gần chiếc xe tải anh ngừng lại, vác chiếc xe đạp chất vào phía sau rồi lái xe đưa Diễm Phượng đi ăn. Vào quán gọi món xong xuôi, hai người bỗng lặng thinh không biết nói gì, dù trong lòng đủ chuyện đang muốn nói cùng nhau. Lát sau Bảo Thiệp tủm tỉm cười: -Bây giờ anh phải phạt Phượng như thế nào đây nhỉ? Nàng liếc anh một cái dài thật tình tứ khiến tim anh muốn rụng, cong môi lên dài giọng nũng nịu: -Em có lỗi gì mà bị phạt? Bảo Thiệp trợn mắt, rồi bật cười: -Tội nặng như vậy mà còn không nhận ra sao? Làm anh mất ăn mất ngủ cả năm tháng trời, vừa nhớ vừa thương muốn phát điên lên, lục lọi tìm kiếm cả thành phố. Phượng nói đi, có tội không? Nghe kể Diễm Phượng xót xa trong lòng, nàng cúi mặt: -Thật hả anh? Phượng xin lỗi! Thật ra… em chỉ muốn điều tốt đẹp cho anh thôi, chứ xa anh em cũng khổ lắm chứ có vui thích gì! Bảo Thiệp cười chua xót vừa giận vừa thương cách nhận định mà anh cho rằng rất sai lạc ấy của nàng. Anh trầm giọng: -Điều tốt đẹp nhất cho anh chính là có được em bên mình. Xa vắng em rồi anh còn thiết gì nữa mà gọi là tốt đẹp hả Phượng, em hiểu không? Ngập ngừng một lúc lâu nàng thầm thì: -Dạ, Phượng hiểu rồi. Người hầu bàn khi ấy cũng vừa đến dọn thức ăn lên, Bảo Thiệp đưa tay ra dấu mời: -Mình ăn đi Phượng! Hai người bắt đầu ăn, đồ ăn địa phương họ làm khá hấp dẫn. Ăn được ít miếng Diễm Phượng buồn buồn nhìn Bảo Thiệp bộc bạch: -Thiệp đừng giận em nữa nghen, những ngày rời xa anh Phượng nhớ anh và buồn lắm. Bảo Thiệp nắm nhẹ bàn tay nàng dưới bàn, đôi mắt chứa cả một trời yêu thương, dịu dàng bảo: -Anh đâu nỡ giận em bao giờ, thương không hết thì thôi chứ sao lại giận! Diễm Phượng nghe nói mà rưng rưng xúc động, im lặng ít giây như để lấy lại bình tĩnh nàng dịu dàng hỏi: -Sao anh biết em ở đây vậy? Bảo Thiệp cầm ly nước lên uống một hớp rồi cười đáp: -Anh thật là ngốc mới không nghĩ đến việc ra đây tìm em sớm hơn. -Thiệp đến hồi nào, và sao biết em dạy ở đó mà tìm? Đưa tay lên vuốt mái tóc ngược ra sau, Bảo Thiệp điềm đạm kể: -Cũng nhờ lá thơ của Phượng gởi cho Thoa. Tối hôm qua nghe Thoa báo nhận được thơ em, anh mừng đến sững sờ. Lúc đó chừng bảy giờ tối, thế là anh lấy xe chạy ra đây luôn, cũng mất khoảng sáu tiếng trên cao tốc xa lộ. Đến nơi thì đã hơn một giờ sáng anh thuê khách sạn ở tạm rồi nguyên buổi sáng dò hỏi về tung tích cô giáo Diễm Phượng dạy cấp ba. Họ nói không biết nhưng tiết lộ nguyên vùng rộng lớn này chỉ có hai trường cấp ba. Thế là anh đến hỏi thăm thì biết được đúng là em đang dạy trường này. Đợi em trước trường mà anh thật quá hồi hộp, chắc còn hơn cái gã khờ tuổi mười tám thầm yêu cô bạn trong bài hát “Phượng Hồng” ấy nữa. Diễm Phượng chớp đôi mắt nhìn anh âu yếm, tự dưng thấy mình có lỗi thật nhiều đã khiến cho anh sầu khổ vất vả đến thế. Chỉ vì muốn đem lại những điều tốt đẹp cho cuộc đời và sự nghiệp của anh mà vô hình trung mình lại làm cho anh buồn đau quá độ. Đâu là đúng, đâu là sai đôi khi thật mong manh khó đoán. Nàng bùi ngùi nói: -Em xin lỗi, không ngờ lại làm cho anh nhọc nhằn đến vậy. Thiệp ơi, em yêu anh nên chả bao giờ muốn làm cho anh buồn bực phiền hà gì hết vì bất cứ lý do nào. Bảo Thiệp sung sướng nắm chặt bàn tay Diễm Phượng, nghiêng đầu nhìn sâu vào đôi mắt nàng tha thiết nói: -Phượng, hứa với anh đi, đừng bao giờ rời xa anh như vậy nữa em nhé, hứa đi em? Diễm Phượng chợt nhớ lại những câu sĩ nhục của Mỹ Hân, tim nhói lên đau muốn ngạt thở, nàng cúi mặt không đáp. Bảo Thiệp thống thiết: -Nếu em ngại chuyện giàu nghèo địa vị cách biệt, anh sẽ từ bỏ tất cả chỉ để có em. Mình sẽ cùng nhau làm lại từ đầu, có gì ăn nấy, vinh nhục cùng có nhau. Em bằng lòng không? Ngước lên nhìn thấy đôi mắt anh sáng ngời đầy kiên quyết và cũng tràn ngập sự chân thành, Diễm Phượng sững sờ, ấp úng: -Thiệp… Thiệp nói thật sao? Nhếch môi cười, Bảo Thiệp đáp khẽ nhưng quyết liệt: -Có vị vua còn dám bỏ cả ngai vàng để được bên người mình yêu, thì cái gia tài còm của anh là mùi gì mà không dám bỏ. Nếu em ngại, vì em anh sẽ bỏ. Diễm Phượng mím chặt môi để khỏi bật khóc mà nước mắt trào ướt má không sao kiềm chế nổi. Tình anh đối với em mênh mông quá, vậy mà em đã làm anh đau khổ. Diễm Phượng khóc nấc lên, thổn thức: -Em hứa, em xin hứa không rời xa anh nữa! Môi Bảo Thiệp run run như đang rất xúc động. Thời gian qua anh nhớ người yêu đến gần như hóa điên chẳng còn màng gì đến công việc. Lúc xưa khi còn nghèo khó anh đã bỏ tất cả sức lực và tâm huyết để xây dựng cho mình một sự nghiệp huy hoàng và thoát khỏi kiếp nghèo, nhưng khi đạt được mục tiêu rồi Bảo Thiệp dần dần nhận ra nó chẳng thể đem lại cho anh cái hạnh phúc mà mình khao khát. Dù anh có giàu ngất ngưỡng về vật chất nhưng nghèo nàn về tình cảm tinh thần thì cũng thế thôi. Đúng thật đời phải có sự cân bằng! Bảo Thiệp thò tay vào túi quần lấy ra chiếc hộp nhỏ đựng chiếc nhẫn. Anh vân vê nó trong tay, tư lự kể: -Phượng biết không, lần đó đi công việc về đọc lá thơ em để lại, anh rất buồn đến gần ngã quỵ nhưng càng nghĩ lại càng thương em hơn. Anh mua chiếc nhẫn này trong chuyến đi ấy về dự định làm một bất ngờ cho em, rồi nhân thể sẽ xin được cưới em luôn. Không ngờ em đã ra đi, anh vẫn còn giữ nó lại bên mình. Giờ anh xin tặng em. Phượng để anh đeo cho em nhé? Diễm Phượng bàng hoàng run giọng hỏi: -Thiệp nói sao, lúc đó anh muốn hỏi cưới em thật hả? Mỉm cười gật đầu, anh nhỏ giọng: -Chuyện hệ trọng như vậy mà anh nói đùa sao! Nói đoạn anh nắm lấy bàn tay trái nàng, khẽ khàng đeo nhiếc nhẫn vào ngón áp út xinh xinh. Hạt kim cương lóng lánh trên bàn tay thon nhỏ trắng mịn của nàng trông tuyệt đẹp. Diễm Phượng quá xúc động không nói nên lời, nào phải vì sự xa hoa của chiếc nhẫn mà vì lời anh vừa nói muốn cưới nàng. Được làm vợ anh là mơ ước nàng đã ấp ủ từ rất lâu. Trước đây khi anh ngỏ lời yêu, Diễm Phượng chưa bao giờ hồ nghi tình yêu và tấm lòng của anh, nhưng rồi thời gian cứ lững lờ trôi thấy hai đứa đã lớn mà anh chưa đề cập đến chuyện cưới xin khiến nàng hoang mang không ít. Bảo Thiệp nhìn nàng bằng ánh mắt thật trìu mến hỏi: -Phượng thích không? Anh chưa mua nhẫn như thế này bao giờ, chỉ lựa theo lời đề nghị của cô bán hàng thôi. Nàng chúm chím cười, tinh nghịch hỏi: -Vậy khi đó anh nói với cô ta cần mua cho ai, và để làm gì không? -Có chứ! Anh nói mua cho người tôi yêu để hỏi nàng làm vợ. Diễm Phượng hé đôi môi cười hạnh phúc, niềm xúc động quá mãnh liệt khiến nàng như ngẩn ngơ, thỏ thẻ hỏi: -Thiệp… thật lòng muốn cưới em hả? Anh nheo mắt cười, giọng trêu đùa mà thật ngọt: -Khờ quá! Anh đã nói Phượng là cánh hoa của lòng anh chẳng bao giờ tàn kìa mà. Không muốn cưới em chẳng lẽ ra chợ mua một đóa hoa thật để cưới nó à? Nàng nghe nói che miệng cười khúc khích, rồi cong môi lên liếc anh đáp: -Không cần ra chợ chứ hoa thơm bu xung quanh anh thiếu gì! -Ai bu kệ họ, anh chỉ cần một cánh phượng này thôi. Vừa nói anh vừa tình tứ chỉ ngón tay về phía nàng. Đôi má nàng hồng lên một màu hạnh phúc. Bữa ăn đã xong, Bảo Thiệp đứng dậy bảo: -Mình đi em! Vào lại trong xe, Diễm Phượng e ấp nói: -Thiệp ơi, nói cho em biết đi! Phượng là bạn học của anh nên không còn được trẻ như người ta, cũng không đẹp bằng ai, còn nhiều cái khác thua người ta nữa. Thiệp… đã suy nghĩ kỹ khi muốn cưới em chưa? Xe lúc này đã vào con đường đất nhỏ vắng vẻ. Bảo Thiệp nghe người yêu hỏi một câu rất quan trọng như vậy bèn tạt xe đậu vào vệ đường gần một cánh đồng cỏ, tròn mắt nhìn nàng hỏi: -Bộ Phượng nghĩ cưới vợ phải là người trẻ và đẹp thôi sao? Diễm Phượng cúi đầu không đáp. Bảo Thiệp biết nàng chưa hết ám ảnh chuyện Mỹ Hân bèn nhỏ nhẹ giải thích: -Những cái đó đâu làm nên nhân cách của một con người đâu em. Anh xin được cưới Phượng vì anh yêu em, yêu vô vàn, yêu từ thuở còn là đứa học trò ngu ngơ và đến giờ vẫn vậy, vì cái tâm hồn và nhân cách của riêng em. Phượng có hiểu lòng Thiệp chưa? -Dạ hiểu, nhưng… sao em vẫn sợ sợ? -Phượng sợ những người như Mỹ Hân đó hả? Nàng mím môi gật đầu. Bảo Thiệp thở dài thông cảm. Đó là một vết thương anh biết cứa sâu vào tâm hồn trong sáng của nàng rất khó lành, vì chính anh cũng thật sự mất bình tĩnh trước cách nói chuyện khinh mạn ngang ngược của Mỹ Hân. Bảo Thiệp vẫn còn nhớ rõ chiều hôm ấy anh đang ngồi trong văn phòng mình với một cõi lòng héo úa vì nhớ người yêu quá mà không biết tìm nàng đâu ra, thì Mỹ Hân nhong nhỏng đi vào rất tự nhiên. Bảo Thiệp chưa kịp hỏi thì cô đã đon đả: -Kìa anh Thiệp, sao ngồi đây buồn vậy? Hình như anh đang rảnh không làm việc mà, sao không sang rủ em đi chơi? Bảo Thiệp thấy tức cười với cách nói rất ngang của Mỹ Hân, anh ủ rủ đáp: -Đâu cần rủ thì Hân cũng đã đến thôi kia mà! Liếc anh một cái muốn rách đuôi mắt, cô ngoe nguẩy: -Nói nghe thấy ghét chưa! Thôi chút nữa mình đi ăn tối rồi xem phim đi anh. Có phim mới phát hành nghe nói hay lắm đó! Thở dài ra, Bảo Thiệp nhã nhặn: -Anh đang mệt lắm, Hân đi với các bạn đi! Mỹ Hân dẩu môi lên phụng phịu: -Đi với tụi nó có gì đặc biệt? Em thích đi với anh à. Bảo Thiệp đưa đôi mắt rã rượi nhìn thoáng qua Mỹ Hân. Cô lúc nào cũng vậy thích chưng diện những trang phục chói mắt cổ quái nhưng lại chẳng hạp cái gu thị hiếu của anh tí nào. Chiếc quần lửng màu da cam được nhà thiết kế thời trang làm rách lua tua dưới gấu cho ra kiểu, lưng xệ thấp kết hợp với chiếc áo ngắn cũn cỡn để lộ một khoản lưng trần phía dưới trắng muốt, nhưng lạ thay chỉ làm anh bị dội chứ chẳng thấy chút gợi tình. Hôm nay cô xịt keo mái tóc nhìn lạ mắt, lại nhuộm vài tua tóc màu hồng nhìn từ xa ai cũng nhận ra ngay. Khuôn mặt thật đẹp được đánh phấn trắng hồng với đôi mắt lúng liếng rực một vẻ thanh xuân rất trẻ con. Nhìn cô bây giờ Bảo Thiệp chợt ngậm ngùi nhớ lại cái hôm trên lầu cao từ văn phòng trong khách sạn nhìn xuống thấy Diễm Phượng lần đầu đến xin việc. Nàng lúc đó mặc chiếc áo dài trắng nữ sinh thật giản dị nhưng lại toát lên một nét đẹp tinh khiết dịu dàng vô cùng duyên dáng khiến anh đứng ngẩn ngơ chiêm ngưỡng. Nghĩ tới đây tự dưng nỗi nhớ về nàng lại tràn về quá mãnh liệt khiến anh tê tái cả cõi lòng. Mỹ Hân quan sát thấy Bảo Thiệp chìm đắm trong suy tưởng như thả hồn đi hoang, bèn bước lại cạnh bàn làm việc đưa tay lay vai anh kêu lên: -Nè anh, ngồi nghĩ gì mà sững ra vậy? Có nghe em nói gì không? Bảo Thiệp chép miệng: -Anh có nghe, nhưng bây giờ anh chẳng còn tâm trạng nào đi đâu cả. -Tại sao thế? - Mỹ Hân vô tư. Thật ra nãy giờ Bảo Thiệp đã vô cùng lịch sự và kiên nhẫn với cô rồi. Hôm nọ nghe cô thư ký thuật lại những gì Mỹ Hân đã đối xử với Diễm Phượng, anh nổi đóa lên định bụng nếu gặp lại sẽ mắng cho cô một trận ra trò. Nhưng sau đó nghĩ lại Bảo Thiệp thấy cô bé này hết sức bướng bỉnh ngang ngược đã quen, nói nặng cô vài câu cũng chẳng mong gì cô thay đổi mà Diễm Phượng cũng có về với anh được đâu, lại mất tư cách của mình nữa, cho nên anh mới giữ thái độ nhã nhặn khi thấy cô như thế. Nhưng Mỹ Hân đâu hiểu được điều đó, cô cứ tiếp tục vòi vĩnh theo sở thích của mình. Bảo Thiệp nhăn mặt: -Trợ lý của anh đã đi đâu tìm không ra mà Hân còn hỏi tại sao à? Mỹ Hân bỉu môi xỉa xói ngay: -Thôi anh Thiệp ơi, cô ta là một cô giáo quèn thì có tư cách gì làm trợ lý cho anh. Nghe tức cười quá! Bảo Thiệp khó chịu ra mặt: -Kìa Hân, Hân nói nghe thật chói tai! Có tư cách hay không thì anh tự biết chứ liên quan gì đến Hân mà nặng nhẹ người ta như vậy? Mỹ Hân cười khinh khỉnh: -Anh mê cô ả nên có vẻ bênh vực mạnh quá nhỉ! Nhìn kỹ lại đi anh, cô ả chỉ bám vào anh vì cái chức tổng giám đốc của anh thôi chứ yêu thương gì. Anh chừng này tuổi còn không biết chuyện đó sao! Thật sự sốc trước lối nói năng ngỗ ngược của Mỹ Hân, Bảo Thiệp lý luận: -Vậy sao? Nếu đúng như Hân nói tại sao cô ấy lại chẳng màng cái quái gì ở đây mà ra đi tay trắng như vậy? Mỹ Hân câng mặt lên: -Đơn giản thôi, vì em đã biết trước ý đồ của ả nên đã đến đây vạch mặt ả thật đích đáng. Ả thấy âm mưu tồi tệ của mình bị lộ tẩy nên cụp đuôi bỏ chạy cho khỏi mang nhục thôi. Cơn giận trào lên tới cổ, Bảo Thiệp gằng giọng: -Thôi đủ rồi! Yêu cầu Hân không được chà đạp nhân phẩm người khác như vậy nữa. Hân thật là quá đáng! Bật lên cười khanh khách, Mỹ Hân tỉnh queo: -Kìa, sao anh lại nổi nóng với em như vậy? Không lẽ anh vì cô bồ già ấy mà trở mặt với em sao? -Hân nói vậy là ý gì, anh làm gì mà gọi là trở mặt? Mỹ Hân đôi mắt chăm chú vào những móng tay được sơn phết rất kiểu cọ, thản nhiên: -Thì từ khi cô ta xuất hiện, anh xa lánh lạnh nhạt với em. Như vậy có gọi là trở mặt không nhỉ? Bảo Thiệp sững sờ: -Mỹ Hân, anh chưa từng hẹn hò, hứa hẹn, hay nói một lời nào liên quan đến vấn đề tình cảm với Hân. Xin ăn nói đàng hoàng giùm! -Trước đây nếu em rủ anh đều đưa em đi ăn hoặc đi chơi, còn bây giờ thì không. Em không thích sự thay đổi đó! Bảo Thiệp khổ sở: -Hôm trước anh đã nói với Hân là anh sắp cưới vợ, không thể chiều theo những vòi vĩnh ấy của Hân nữa. Anh không muốn làm Hân thất vọng, nhưng cũng không muốn làm người anh yêu buồn. Mỹ Hân kinh hãi trợn tròn mắt: -Anh nói sao, anh… yêu cô ta? Bảo Thiệp thầm lấy làm lạ một điều đơn giản như vậy mà Mỹ Hân không hiểu ra. Anh nhún vai đáp: -Điều đó có gì không bình thường à? -Nhưng… cô ta sẽ đem lại được cho anh những gì với một tấm thân nghèo kiết như thế? Nghe vậy Bảo Thiệp chợt thấy thương hại cho Mỹ Hân. Con người cô quá thực dụng và tính toán đến mức đáng sợ thì làm sao hiểu được sự rung động thật sự từ trái tim nó như thế nào. Chắc hẳn cô chưa bao giờ có được một tình yêu mặn mà đúng nghĩa, nên cô không thể cảm nhận được cái thiêng liêng huyền diệu của tình yêu đôi lứa chân thật. Thở ra một hơi dài, anh không trả lời cô mà rầu rầu đáp: -Anh muốn hỏi Hân một điều! Giả dụ như Hân chưa từng quen biết anh, và có một anh bạn thân trong lớp yêu Hân, Hân sẽ xử sự như thế nào? Mỹ Hân nhăn trán nghĩ ngợi rồi hỏi lại: -Sao khi không anh lại hỏi em chuyện này? -Hân nói đi rồi anh sẽ giải thích! Chu môi ra tư lự ít giây, cô đáp: -Cũng còn tùy theo cảm giác của em đối với hắn nữa chứ. Bảo Thiệp gật gù: -Rất hợp lẽ! Cứ cho rằng Hân cũng có chút cảm tình với anh ta đi, thì sao nè? -Vấn đề này phức tạp lắm làm sao em trả lời được. Còn tùy vào gia cảnh, nghề nghiệp tương lai của hắn nữa chứ bộ. Nét mặt thật điềm tĩnh không lộ chút cảm xúc nào, Bảo Thiệp tiếp tục: -Anh ta nhà nghèo xơ chỉ có mỗi bà mẹ gánh bánh đi bán dạo, còn ngoài giờ học anh ta đi nhặt banh ở sân tennis kiếm tiền thêm. Mỹ Hân trố mắt lên như thể vô cùng kinh ngạc, rồi bỗng phá lên cười như nắc nẻ: -Ha ha, một gã nhặt banh con của bà bán bánh dạo à? Anh thật biết đùa đó anh Thiệp. Người kém cỏi như vậy mà không tự biết mình mà lại đòi yêu em à, tức cười quá!… ha ha. Nhếch môi cười nhạt, Bảo Thiệp lạnh lùng đáp: -Đó chính là điểm khác biệt cơ bản giữa Hân và Phượng đó. Mỹ Hân nheo mắt lại, giọng hồ nghi: -Anh nói vậy là ý thế nào? Bảo Thiệp nhún khẽ vai: -Phượng đã từng là một tiểu thư con nhà giàu chứ không phải nghèo kiết như Hân xỉ vả đâu, và cô ấy đã yêu cậu học trò nghèo rớt mà Hân vừa giễu cợt đó bằng cả trái tim mình. Kinh ngạc đến tột cùng, Mỹ Hân sững sốt kêu lên: -Anh nói sao? Cô ta… Giọng trầm buồn, anh cắt lời giảng giải: -Hân à, sức mạnh của tình yêu vĩ đại lắm, và một tình yêu chân thật sẽ vượt qua hết những tính toán thực dụng kia. Anh không quan tâm chuyện Phượng nghèo hay gì gì mà Hân nặng lời thóa mạ lúc nãy, anh yêu cô ấy chỉ vì đó là cô ấy. Mỹ Hân lặng im ít giây như đang ngẫm nghĩ những gì anh vừa nói, xong cô định lên tiếng thì Bảo Thiệp đưa tay lên ngăn lại, tiếp lời: -Hân nên về đi! Hân chà đạp người anh yêu thì cũng như đang chà đạp anh vậy. Chúng ta không nên nói đến chuyện này nữa! Cuộc đối thoại không mong đợi đến đó chấm dứt. Bảo Thiệp nghe lồng ngực nặng nề ngột ngạt kinh khủng, chợt dậy lên một sự đồng cảm và thương Diễm Phượng da diết, khi hình dung cái tâm hồn mong manh của nàng bị dày xéo đến mức nào lúc phải nghe những lời miệt thị không nương tay ấy của Mỹ Hân. Bây giờ nhìn nét mặt nửa mừng vui nửa lo sợ của Diễm Phượng, anh xót xa vô kể. Cái niềm vui được làm vợ người mình yêu lại bị sứt mẻ đi vì cái cảm giác phập phồng nơm nớp kia. Thật tội quá! Bảo Thiệp không dằn lòng được nữa, anh chồm sang ôm chặt lấy thân mình Diễm Phượng vào lòng, hôn vào đôi mắt nàng thầm thì: -Thiệp đã hứa với lòng sẽ chỉ cưới Phượng chứ không ai khác. Làm vợ anh rồi em sẽ đường hoàng làm bà giám đốc thay anh cai quản công ty. Không ai có tư cách bôi nhọ hay xúc phạm em nữa. Anh sẽ bù đắp cho em bằng tất cả tình yêu của anh. Đừng buồn nữa nhé Phượng? Diễm Phượng hé đôi mắt nhìn anh đang kề sát mặt mình, thủ thỉ: -Em chẳng cần gì cái chức bà tổng giám đốc ấy. Em yêu Thiệp từ thuở anh còn đi học lận kia mà. Em chỉ muốn công việc dạy học thanh bạch với những học trò của mình, và chỉ cần anh thôi. Tấm lòng nàng cao quý như vậy làm sao anh không yêu cho được. Bảo Thiệp ôm khuôn mặt nàng trong đôi bàn tay, âu yếm bảo: -Cánh phượng của lòng anh, em thật quá tuyệt vời! Rồi anh cúi xuống đặt trên đôi môi mềm của nàng một nụ hôn say đắm. Diễm Phượng vui sướng nằm trong vòng tay người yêu mà lòng lại ngại ngùng khẽ bảo: -Coi chừng người ta thấy kỳ lắm anh! Bảo Thiệp phì cười lì lợm đáp: -Hai đứa mình đều mồ côi cả. Anh đeo cho em nhẫn lúc nãy như đã đính hôn, vậy xem như là vợ chưa cưới của anh rồi. Anh hôn vợ mình có gì mà kỳ! Mai mình đi đang ký kết hôn luôn rồi về thành phố làm đám cưới. Phượng chịu không? Dù rất vui trước ý tưởng đó Diễm Phượng cũng không khỏi ngỡ ngàng trước sự kiên quyết rực lửa và nhanh chóng của anh. Nàng ngại ngùng: -Sao gấp quá vậy anh? Bảo Thiệp lại tình tứ hôn nàng. Ôi đôi môi thơm ngọt này sao mà anh yêu đến thế! Diễm Phượng hai tay ôm cổ anh, tim chảy ra vì xúc động. Người đàn ông mà nàng yêu từ bao năm qua bây giờ nàng mới cảm nhận được là của riêng mình. Diễm Phượng nghe giọng anh thật mềm bên tai: -Mình yêu nhau đã gần mười năm rồi, bây giờ mới tính chuyện cưới mà em còn bảo là gấp sao Phượng? Nàng thỏ thẻ: -Em muốn được làm vợ của Thiệp lâu rồi, nhưng… thấy mình cái gì cũng kém sợ không xứng với anh! Nghe câu nói của nàng mà anh thương đứt cả ruột, bèn vỗ về nàng bằng giọng êm nhẹ như tiếng ru: -Sao Phượng lại nghĩ vậy! Tâm hồn em trong sáng, nhân cách em cao quý. Đó mới là điều quan trọng. Có gì mà xứng với không xứng ở đây! Anh rất may mắn có được em. Đừng nghĩ gì nữa Phượng nhé! Nàng khe khẽ gật đầu, miệng nhoẻn cười trong hạnh phúc vô biên. Giây lát sau nàng băn khoăn: -Nhưng Thiệp ơi, còn hơn một tuần nữa mới hết niên học. Phượng không thể bỏ lớp nửa chừng mà về thành phố được anh à. Các em học trò rất cần em. Bảo Thiệp tròn mắt nhìn Diễm Phượng trong sự ngưỡng mộ đến tột cùng. Quả là một cô gái với tấm lòng vàng, nàng lúc nào cũng nghĩ đến người khác trên hạnh phúc của cá nhân mình. Ánh mắt đăm đăm của anh làm cho nàng hiểu một cách khác, sợ người yêu bất bình trước đề nghị trì hoãn của mình, nàng vội vàng bày tỏ: -Thiệp đừng giận em mà tội! Anh nhìn xem, ở đây còn nghèo khó, trường lớp thầy cô đều thiếu thốn. Ở thành phố người ta không thích mà tìm cách sa thải em. Giáo viên chạy rông không có việc làm, còn nơi đây lại đang rất cần những thầy cô. Đợi chút đến xong niên học được không Thiệp? Mình đã chờ nhau gần mười năm còn được, thêm hơn một tuần có đáng gì phải không anh? Nắm bàn tay nàng, Bảo Thiệp nhỏ nhẹ: -Có gì đâu mà em ngại anh giận! Em nói rất đúng Phượng à, một hai tuần đối với mình thì cũng chẳng sao. Đâu bỏ các em nửa chừng vậy được. Diễm Phượng mừng rỡ rúc mặt vào ngực người yêu: -Cám ơn Thiệp đã thông cảm và hiểu lòng em. Vuốt mái tóc dài thật mượt của nàng đang đổ lòa xòa một bên má, anh cười nhẹ bảo: -Vì hiểu lòng em nên anh lại càng yêu em thêm. Hai người trong vòng tay nhau để nghe đôi tim cùng nhịp đập thật êm đềm. Có những lúc xa cách mới càng trân trọng những lúc ở bên nhau như thế này. Diễm Phượng líu ríu hỏi: -Hôm qua trời tối mà Thiệp đi xa như vậy có vất vả lắm không anh? Giọng anh thật trìu mến: -Vất vả bao nhiêu mà được thấy lại em cũng đáng mà Phượng. Nàng thủ thỉ thật ngoan: -Thiệp yêu em nhiều như vậy mà em đột ngột bỏ đi để cho anh buồn khổ. Thiệp đừng giận em nhé! Bảo Thiệp véo nhẹ vào chóp mũi của nàng, tinh nghịch hỏi: -Nhìn anh xem có giống như đang giận ai không? Diễm Phượng cười, nhìn anh bằng đôi mắt tràn đầy tin yêu. Nàng thật bất hạnh mất cha mẹ trong một tình cảnh không lường thật thê thảm, nhưng may mắn được một người đàn ông đầy nhân cách và rất có lòng như Bảo Thiệp thương yêu. Nàng thầm tạ ơn trời đã cho lại mình một sự đền bù an ủi hơn cả ước mơ. Diễm Phượng lên tiếng hỏi thăm: -Thời gian em đi vắng công việc của công ty thế nào hả Thiệp, có gì mới lạ không anh? Thiệp tủm tỉm cười, chậm rãi đáp: -Việc công ty thì vẫn tốt không có gì đáng nói. Chỉ có chuyện của bạn bè mình thì rất thú vị thôi. -Thế nào vậy Thiệp, kể em nghe đi? -Thoa hết làm ở chỗ khách sạn rồi. Lân mời cô ấy về làm y tá trong văn phòng của nó, rồi hai người yêu nhau luôn. Lân than với anh cứ xin cưới mà Thoa chưa chịu. Diễm Phượng thú vị quá bật cười lên: -Yêu nhau rồi à, nhanh vậy sao? Bảo Thiệp cũng cười vui vẻ: -Họ làm chung suốt ngày kề cận nên khi hạp thì tình yêu nảy sinh cũng có gì lạ. Hai người lại là bạn cũ đã quen từ lâu thì càng dễ. Anh rất vui khi biết họ đến với nhau. Như vậy là bốn đứa mình học cùng lớp ngày xưa sẽ thành hai cặp vợ chồng thật đẹp đôi đó Phượng. Khẽ nhíu mày Diễm Phượng hỏi: -Sao Thoa nó chưa chịu lạ vậy? Bảo Thiệp nheo mắt nghịch ngợm đáp: -Thì cô ấy muốn tìm cho được cô bạn thân của mình trước đã đó. Diễm Phượng ôm miệng thảng thốt: -Nó trì hoãn việc hôn nhân vì em à? Trời ơi, vậy thì tội lỗi của em nặng quá rồi. Bảo Thiệp cười, đưa tay lên ra hiệu trấn an: -Nhưng mà bây giờ thì họ đã chuẩn bị đám cưới xong xuôi rồi. -Vậy sao, chừng nào anh? -Cuối tháng sau, tức là chỉ vài tuần nữa. Chắc chắn Thoa sẽ rất mừng khi Phượng trở về. Lân nói với anh Thoa rất muốn có em làm phụ dâu cho cổ. -Phượng sẽ về kịp mà. Tội nghiệp con nhỏ! Trời đã về chiều ánh nắng yếu đi hẳn. Trên con đường đất thỉnh thoảng một chiếc xe bò đi ngang qua, khung cảnh đồng quê thật hiền hòa. Bảo Thiệp lên tiếng: -Chắc Phượng cũng cần soạn bài cho ngày mai. Bây giờ cũng chiều rồi, anh đưa em về nhà nhé? Nhìn anh nàng phân vân hỏi: -Vậy anh thì sao, anh về lại thành phố hay ở lại đây? -Ở đây cũng được nhưng có lẽ anh sẽ ở khách sạn cho tiện. Mỗi ngày anh vào thăm em được không Phượng? Nàng xoay mặt cười duyên dáng, ngúng nguẩy: -Sao hồi nãy nói đã xem người ta là vợ chưa cưới rồi kia mà? Bảo Thiệp không hiểu ý nàng tròn mắt hoang mang: -Thì đương nhiên vậy rồi. Diễm Phượng đưa ngón tay điểm nhẹ vào trán anh, nũng nịu đáp: -Đi vào thăm vợ chưa cưới mà cũng hỏi ý như vậy nghe xa lạ và khách sáo quá đó anh. Bảo Thiệp phì cười, nhìn nét mặt xinh tươi pha chút nhõng nhẽo của người yêu mà thương quá sức. Anh áp má mình vào mặt nàng, dịu dàng: -Ừ, vậy thì không hỏi ý, nhưng mà cũng phải biết lúc nào Phượng rảnh không đó mà. Bảo Thiệp đưa Diễm Phượng về đến nhà thì thấy Nam đang ngồi trên chiếc ghế gỗ ngoài sân tự bao giờ. Anh băn khoăn không biết người đàn ông này là ai nhưng cũng chưa vội hỏi. Còn Nam thấy chiếc xe tải bỗng dừng trước sân nhà Diễm Phượng cũng lấy làm lạ đưa mắt nhìn lom lom, nhưng ánh nắng chiều lúc này chiếu vào tấm mặt kiếng xe theo một góc độ lập lòa chấp chóa khiến anh không thấy được rõ bên trong buồng lái. Bảo Thiệp xuống xe trước rồi đi vòng qua mở cửa đưa tay đỡ Diễm Phượng xuống. Nam thấy nàng đi cùng xe với một người đàn ông lạ thì bỗng chột dạ, chưa kịp nói gì thì Diễm Phượng bước tới mỉm cười lịch sự chào: -Chào anh Nam, anh đến tìm Phượng à? Nam bối rối: -À… ờ… cũng định đến hỏi thăm Phượng chút. Diễm Phượng quay nhìn Bảo Thiệp giới thiệu: -Anh Thiệp, đây là anh Nam đồng nghiệp dạy chung trường với em…- rồi nàng quay sang Nam tiếp lời - … còn đây là Bảo Thiệp, bạn từ nhỏ và cũng là người thương của Phượng. Mặt Nam thoáng tái đi, nghe mồm mình chợt khô khốc và đắng như vừa uống một chén thuốc bắc. Tự dưng Nam thấy mình thừa thải chẳng biết nói gì. Bảo Thiệp lẹ làng bước đến xòe tay ra lịch thiệp làm quen: -Hân hạnh được biết anh! Nam cũng gượng cười, ngượng ngập đáp lễ: -Dạ chào anh! Tuy Nam lớn hơn Bảo Thiệp vài tuổi nhưng là một thầy giáo chỉ quanh quẩn trong vài ngôi làng nhỏ ở nông thôn, so với Bảo Thiệp đã lăn lộn vào đời từ lúc mới lớn, trải qua nhiều nghề và tiếp xúc đủ thành phần thượng vàng hạ cám trên thương trường, nói về mặt khôn lanh hoạt bát và đối nhân xử thế, Nam không cách gì bì nổi Bảo Thiệp. Ở lần tiếp xúc đầu tiên này trong khi Nam ngượng ngùng ấp úng thì Bảo Thiệp đầy tự tin bản lĩnh. Anh tế nhị bảo Nam: -Anh nói chuyện với Phượng đi nhé, tôi có công việc phải đi chút! Đoạn anh quay sang Diễm Phượng nở nụ cười đằm thắm như chẳng tỏ chút gì ghen tuông hay bực bội, nhỏ nhẹ: -Anh đi ra thị trấn chút. Mai anh sẽ vào thăm em. Diễm Phượng nhìn theo chiếc xe tải đang chạy xa khuất thoáng hoang mang không biết anh đang nghĩ gì. Bảo Thiệp là người biết lý lẽ, chắc anh không ghen hờn vô lý đâu! Xem cử chỉ lúc nãy của anh đâu có vẻ gì là giận dữ. Diễm Phượng tự nhủ và thầm cám ơn cái tế nhị bặt thiệp của anh. Nam nãy giờ vẫn còn đứng sững, Diễm Phượng hỏi: -Anh Nam đến lâu chưa, sao lại ngồi ngoài này mà không vào nhà? Bây giờ mới lấy lại chút tự nhiên, Nam máy móc đáp: -À hồi nãy dì của Phượng có mời anh vào nhà, nhưng anh thích ngồi ngoài sân đợi em như vậy cho mát. Diễm Phượng lúc bỏ thành phố về quê là thật sự muốn Bảo Thiệp sẽ có được một người bạn lòng khác thích hợp hơn nàng. Bây giờ anh đã vượt đường xa ra đến đây tìm nàng, thổ lộ vẫn một lòng yêu thương và chân thành muốn cưới nàng. Trước tấm lòng và tình yêu bao la của anh Diễm Phượng tự thấy không thể tiếp tục trốn chạy anh nữa, điều đó khiến cho nàng đau khổ đã đành mà Bảo Thiệp cũng héo hon sầu úa. Rốt cuộc nàng nhận ra nó chẳng đem lại điều gì tốt đẹp cho anh cả như nàng đã nghĩ. Giả như Bảo Thiệp hạnh phúc phơi phới tươi vui thì dù phải nát lòng hy sinh tình yêu của mình Diễm Phượng cũng cam tâm, nhưng thực tế nó không như vậy. Bây giờ nàng thấy cần phải nói rõ tất cả cho Nam hiểu để khỏi mong đợi gì nơi mình nữa. Nghĩ vậy Diễm Phượng điềm đạm hỏi: -Anh Nam muốn vào nhà hay ngồi đây nói chuyện? Nam ngồi xuống chiếc ghế gỗ đáp: -Ngồi đây cũng được rồi Phượng ha! Diễm Phượng ngồi xuống một cái ghế khác, nhẹ giọng: -Anh đến thăm Phượng hay có việc gì quan trọng nữa không? Nam liếc thấy chiếc nhẫn lóng lánh trên bàn tay trái của Diễm Phượng đang xếp để trên đùi nàng. Rõ ràng hôm qua anh chưa nhìn thấy nó. Sự xuất hiện của người thanh niên với gương mặt cương nghị tuấn tú lúc nãy mà Diễm Phượng giới thiệu là người thương của nàng và chiếc nhẫn này cho linh cảm của Nam biết nàng đang thật sự xa khỏi tầm tay anh. Tim Nam chợt thót lên một cái khiến anh cắn chặt hàm răng lại. Nam cúi mình nhặt một nhánh cây khô nhỏ rụng trên mặt đất để có chút thời giờ lấy lại bình tĩnh. Anh không trả lời câu hỏi của Diễm Phượng mà đáp lại bằng một câu hỏi: -Hình như Phượng sắp có một quyết định quan trọng cho mình thì phải, đúng không em? Diễm Phượng khẽ khàng gật đầu: -Dạ, anh đoán đúng. Hai người lặng im một lúc rồi Diễm Phượng nhỏ nhẹ giải thích: -Anh Thiệp là người mà Phượng đã nhắc đến nhiều lần với anh. Trước đây vì vài lý do riêng đúng là Phượng đã cố đi xa để trốn chạy tình yêu với anh ấy, nhưng Thiệp vẫn một lòng với Phượng và đã ra đến đây để tìm và xin cưới Phượng. Phượng không thể phụ tấm lòng ấy của người mình yêu nữa, nên hết niên học này anh ấy sẽ đưa Phượng về thành phố để làm đám cưới. Nam nghe chết điếng trong lòng. Thôi thế là ước mộng tôi ấp ủ bao ngày qua nay đã tan như bọt xà phòng! Trời ơi, em như áng mây dịu dàng bay ngang qua vùng trời của đời tôi, vô tình gieo vào tim tôi bao hy vọng để rồi một cơn gió từ ai đó cuốn em bay đi xa khuất. Tôi sẽ ở lại một mình sống với kỷ niệm! Nam than thầm trong bụng dù biết mình vô lý. Diễm Phượng chưa bao giờ hứa hẹn gì cùng anh, chỉ mình anh với một tình yêu đơn phương, hy vọng với tấm chân tình của mình sẽ làm lay động được trái tim kia, nhưng giờ thì hy vọng vỡ tan rồi! Nhìn nét mặt ủ rũ buồn hiu hắt của Nam, Diễm Phượng thấy tội nghiệp. Dù sao anh cũng là một đồng nghiệp tốt và có đạo đức. Không đáp lại được tình cảm của Nam nhưng nàng cũng rất quý anh, Diễm Phượng thật tình nói: -Phượng rất tiếc đã làm cho anh Nam thất vọng. Phượng xin lỗi! Nam thẫn thờ đáp: -Cám ơn Phượng đã cho anh một tình bạn bè đẹp trong thời gian qua. Phượng đi rồi các bạn đồng nghiệp, các em học sinh và riêng anh chắc chắn sẽ rất nhớ Phượng. Diễm Phượng xúc động: -Phượng cũng mong có một ngày sẽ trở lại đứng lớp dạy dỗ các em. Phượng cũng cám ơn sự ân cần bầu bạn của anh trong thời gian rồi! Nam lững thững ra về buồn bã. Ôi hai chữ tình yêu! Mật ngọt cũng lắm mà trái đắng cũng nhiều. Trưa hôm sau Bảo Thiệp lại đứng bên gốc cây phượng đợi Diễm Phượng trước cổng trường. Cái cảm xúc hôm qua khi gặp lại anh nơi đây còn để lại trong nàng một dấu ấn quá đậm đến nỗi hôm nay vừa dắt xe ra khỏi cổng trường là Diễm Phượng hướng đôi mắt về phía cây phượng để tìm kiếm anh. Lòng nàng bừng lên một niềm vui vô kể khi thấy anh đứng đó. Nhớ lại lúc nhỏ đi học mẫu giáo lúc chuẩn bị ra về nàng cũng dáo dác nhìn ra cổng trường, và cũng rất vui mừng khi thấy mẹ đến đón. Cái cảm giác bây giờ nó cũng vui mừng mênh mang như vậy, mặc dù rất khác. So sánh hai cảm xúc này Diễm Phượng thấy khôi hài và chúm chím cười một mình. Bảo Thiệp với nụ cười tươi khi thấy ánh mắt hạnh phúc và khuôn mặt tươi tắn sáng ngời của người yêu. Anh bước lại đón tay lái chiếc xe đạp rồi chở Diễm Phượng về. Trên đường đi, anh ngoái lại vui vẻ bảo: -Phượng nè, hồi xưa lúc còn đi học mà anh đứng chờ đón em trước cổng trường kiểu này, chắc mọi người sẽ mắng cho là con nít ranh không lo học chỉ đi cua gái quá em há? Câu nói têu tếu khiến Diễm Phượng che miệng cười khúc khích, xong nàng làm nũng: -Phượng đâu có cái may mắn được ai chờ như vậy, vì người ta cứ lánh mặt em riết không hà! Bảo Thiệp nghe nói lại bùi ngùi ăn năn ray rứt, nhận biết ngày ấy anh đã vô tình gieo vào tim nàng một nỗi đau rất sâu. Thương quá, anh đưa tay ra sau nắm bàn tay nàng, ngọt ngào dỗ: -Thiệp biết lỗi rồi, Phượng đừng hờn anh nữa! Anh sẽ thương yêu Phượng thật nhiều để bù đắp lại cho em, được chưa nè? Nghe câu nói êm ái của người yêu, Diễm Phượng chúm chím cười hài lòng, đôi mắt long lanh ngời lên một niềm vui vô hạn. Tiếc rằng Bảo Thiệp không nhìn thấy được dáng vẻ mãn nguyện e ấp rất đáng yêu của nàng lúc này. Không nghe nàng trả lời anh khẽ gọi: -Diễm Phượng? -Dạ? -Sao em không nói gì vậy? - anh nhỏ nhẹ. Giọng nàng thật êm ái: -Thiệp nói vậy em vui lắm nên không biết nói gì hơn! Trên con đường đất nhỏ chỉ có chiếc xe đạp cũ và hai người, chàng trai chở cô gái với tà áo dài phấp phới bay theo gió, một đôi tim yêu chan hòa đang cùng nhịp điệu, bóng anh và nàng lấp loáng trên mặt cỏ xanh dưới trời nắng trưa. Thật là một hình ảnh thật giản dị nhưng đẹp đến lạ lùng!

☘︎