Chương 4
Còn một quãng nữa là đến bệnh viện, Fumiko tự dưng cuống cuồng, mở túi xách lục lấy lục để, làm Yuto ở ghế phụ lái cũng thấy sốt ruột theo. Ngồi cạnh mẹ ở băng ghế sau, Haruka cất tiếng hỏi, “Sao thế ạ?”
“Hình như mẹ để quên ở nhà mất rồi.” Fumiko đáp lại rất khẽ.
“Mẹ quên gì? Ví ạ?”
“Ừ.”
Haruka buột miệng “Hả?”.
Yuto bực bội tặc lưỡi, “Mẹ làm sao thế nhở?”
“Tại mẹ rối quá.”
Mặc dù rất muốn độp lại “Rối cũng không được quên ví chứ”, nhưng Yuto kịp kiềm chế. Đây không phải lần đầu mẹ cậu tỏ ra quýnh quáng vào thời khắc hệ trọng.
Tài xế nãy giờ chắc đã nghe được lõm bõm, bèn hỏi thăm, “Chị để quên đồ ở nhà à?”
“Vâng...” Fumiko áy náy đáp.
“Có cần quay lại không ạ?”
“Không sao đâu, cháu có một ít tiền ở đây!” Yuto liếc đồng hồ tính cước. Chạy từ quận Meguro đến chỗ này, cước phí cũng không đến nỗi quá cao. Để cho chắc ăn, cậu lôi ví ra kiểm đếm, “Cháu nghĩ là đủ.”
“May quá.” Fumiko phụ họa, nhưng giọng lơ đãng. Thật ra lúc này bà không mấy quan tâm đến ví. Tất nhiên Yuto cũng có cùng suy nghĩ với mẹ mình.
Dù đã gần 11 giờ đêm nhưng đường sá vẫn đông nghẹt. Đáng chú ý là xe cảnh sát lượn qua lượn lại khá dày. “Chắc là xảy ra vụ gì rồi?” Tài xế gợi chuyện. Phớt lờ thì không hay, nên các hành khách ừ hữ lấy lệ.
Rốt cuộc cũng đến được bệnh viện. Taxi dừng lại cho khách xuống tiền sảnh, nhưng nhìn vào qua vách kính chỉ thấy tối om om. Cửa động cũng không mở ra.
“Lạ thật. Rốt cuộc phải đi vào bằng lối nào đây?” Fumiko lúng túng ngó nghiêng xung quanh.
“Mẹ ơi, không phải người ta bảo vào bằng cửa dùng ban đêm hay sao, ban nãy trong điện thoại ấy ạ.”
Nghe Haruka nhắc, Fumiko liền đưa tay bụm miệng, “A phải. Đúng là cảnh sát đã dặn mẹ như thế.”
Yuto lại tặc lưỡi, “Mẹ thật là. Mẹ phải tập trung vào.”
Ba mẹ con đi vòng qua hông tòa nhà để tìm cửa dùng ban đêm. Bất chợt phía trước xuất hiện một người đàn ông mập lùn, tay cầm đèn pin. Anh ta đánh tiếng, “Có phải gia đình Aoyagi đấy không ạ?”
“Đúng ạ.” Fumiko đáp.
Người đàn ông liền tắt đèn pin, tiến lại gần ba mẹ con và cho họ xem phù hiệu cảnh sát, “Xin lỗi vì để cả nhà phải đợi.” Anh ta là cảnh sát hình sự thuộc Phòng Cảnh sát Nihonbashi.
“Anh này, chồng tôi...” Fumiko hỏi. “Tình hình chồng tôi hiện giờ thế nào?”
Viên cảnh sát bỗng lộ vẻ lúng túng, rõ ràng không ngờ là gia quyến lại chưa hay biết gì. Trong khoảnh khắc, Yuto đã lờ mờ đoán được tình hình.
“Thật đáng tiếc,” viên cảnh sát đành nói rõ. “Ông nhà chuyển vào bệnh viện không lâu thì được xác định tử vong. Thành thật chia buồn cùng gia đình.”
Trước những câu chữ đầy ái ngại ấy, Yuto trơ ra, không sao tiếp nhận được ngay, như thể đang nghe chuyện một ai khác không liên quan đến mình. Bên cạnh anh trai, Haruka đưa hai tay bụm chặt miệng, đôi mắt trợn to sửng sốt, thân hình thì cứng đờ như đông đá.
“Không thể nào.” Fumiko rú lên. “Sao lại thế được? Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại thế này? Làm sao mà chồng tôi lại bị giết được cơ chứ?”
Thấy mẹ vừa la hét vừa định lao vào cảnh sát, Yuto liền nắm lấy tay bà giữ lại. Ngay lập tức, đầu gối Fumiko sụm xuống. Bà cúi gập người và bắt đầu khóc rưng rức. Haruka vẫn đứng yên nhưng cũng òa lên nức nở. Tiếng khóc của hai mẹ con vang vọng khắp không gian.
“Bố tôi... Thi thể bố tôi giờ ở đâu ạ?” Yuto hỏi. ”
“Lối này. Xin mời theo tôi."
“Đi thôi, mẹ. Cả Haruka nữa. Giờ không phải là lúc đứng khóc, đúng chưa?” Yuto đỡ mẹ dậy.
Nhìn thấy bóng mình in xuống nền đất, mọi người mới bắt đầu cảm nhận được đây là hiện thực.
***
Tuy không còn sự sống, trông ông Takeaki vẫn sinh động hơn họ tưởng. Làn da mang sắc rám nắng đặc trưng của người hay chơi golf, trừ việc ngừng thở thì trông không quá khác biệt so với vẻ mặt khi ngủ, khác chăng là yên bình hơn thôi, vì như Yuto còn nhớ, kể cả lúc ngủ bố cậu cũng vẫn có vẻ suy tư trăn trở.
“Mình ơi,” hai đầu gối khuyu xuống, Fumiko đưa tay chạm vào gương mặt người chồng đã chết. “Tại sao? Tại sao lại thế?” Bà lặp đi lặp lại câu này không biết bao lần. Haruka cũng gục mặt vào mép giường, lưng rung lên từng hồi theo tiếng nức nở.
Như hiểu được tâm trạng của thân nhân người quá cố, viên cảnh sát lẳng lặng lui ra, nhường lại không gian cho ba mę con.
Đứng trước thi thể bố, Yuto cực kì bối rối, không biết phải phản ứng thế nào cho hợp lẽ. Lý trí hiểu rõ đây là hoàn cảnh cần phải thể hiện đau buồn tiếc thương, nhưng lòng lại chẳng thấy đâu những cảm xúc ấy. Nhìn mẹ và em thổn thức đến độ thở không ra hơi, một ý nghĩ lạnh lùng thoáng qua đầu cậu, “Bình thường hai người hay thậm thụt nói xấu về người đang nằm kia lắm mà, sao giờ lại...”
Có tiếng gõ cốc cốc, cánh cửa mở ra. Viên cảnh sát ban nãy lại ló mặt vào, “Tôi vào được không? Nếu có thể, tôi muốn hỏi gia đình một số chuyện.”
Yuto nhìn xuống mẹ, “Ý mẹ thế nào?”
Fumiko gật đầu, lấy khăn lau nước mắt và nhỏm dậy, “Được. Chính tôi cũng có rất nhiều điều muốn hỏi.”
Viên cảnh sát nghiêm trang đáp, “Tôi cũng đoán vậy.”
Ba mẹ con được đưa vào một căn phòng khác ở cùng tầng phòng bệnh vừa rồi, ngoài cửa đề “Phòng họp”. Họ ngồi xuống đối diện với cảnh sát.
“Mọi người có biết Nihonbashi không? Ý tôi không phải là cả khu vực đâu, mà là cây cầu có tên Nihonbashi, cầu bắc qua sông Nihonbashi ấy.”
“Có phải gần bách hóa Mitsukoshi không?”
Viên cảnh sát gật đầu xác nhận, “Khoảng 9 giờ tối nay, người ta tìm thấy chồng bà ở cây cầu đó, trong tình trạng dao đâm vào ngực. Người phát hiện là tuần tra viên trực tại đồn cảnh sát dưới chân cầu.”
“Chồng tôi bị đâm trên cầu?”
“À không, không phải thế. Chồng bà bị đâm ở chỗ khác, rồi tiếp tục di chuyển trong tình trạng dao cắm trên ngực. Sau khi phát hiện thì được chuyển ngay đến bệnh viện cấp cứu. Trong danh bạ di động của ông ấy có số ghi “Nhà”, nên chắc cảnh sát đi cùng trên xe cứu thương đã gọi để báo tin cho nhà mình đấy.”
Đó là cú điện Fumiko nhận hồi tối, tầm một tiếng trước.
“Vào thời điểm ấy chồng tôi còn sống phải không?”
“Có lẽ thế, nhưng hẳn đã rơi vào tình trạng cực kì nguy kịch. Chi tiết thì phải đợi kết quả giải phẫu pháp y mới xác định được.”
Hai tiếng “pháp y” cho thấy mức độ nghiêm trọng của vụ việc và qua đó, một lần nữa khiến Yuto nhận thức rõ rằng mình và mọi người trong nhà giờ đã thành bên liên quan.
“Này anh ơi, rốt cuộc ai đâm chồng tôi thế?” Fumiko hỏi. “Kẻ gây án bị bắt chưa?”
“Vẫn chưa, hắn đang lẩn trốn. Chúng tôi chưa nắm được gì về danh tính thủ phạm. Vì không tìm thấy ví tiền trên người ông nhà nên có khả năng đây là một vụ giết người với ý đồ cướp của. Hiện tại lực lượng cảnh sát đã được điều động khẩn cấp để phục vụ cho việc điều tra. Lúc này không riêng gì Phòng Cảnh sát Nihonbashi mà cả các đơn vị lân cận cũng phái nhân lực đi khắp nơi nhằm gấp rút truy lùng thủ phạm. Đội điều tra cơ động của Sở Cảnh sát Tokyo cũng đang tham gia làm nhiệm vụ. Chắc trên đường đến đây nhà mình đã bắt gặp ô tô và mô tô của cảnh sát chạy tới chạy lui rồi phải không?”
Quả có vậy, Yuto im lặng gật đầu.
“Thủ phạm chắc vẫn chưa chạy được quá xa. Tôi nghĩ thể nào cũng bắt được sớm thôi.”
Nghe giọng điệu đầy tự tin ấy, Yuto rất muốn hỏi “Sau đó thì sao?” nhưng rốt cuộc kìm lại được. Bố đã chết, dù có bắt được thủ phạm, thậm chí kết án tử hình hắn thì người bị giết cũng không sống dậy nữa. Từ mai đời mình sẽ thêm phần khốn khổ rồi đây, cả về khía cạnh vật chất lẫn tinh thần. Yuto bỗng dưng tê tái trước thực tại bế tắc, nỗi oán hận dữ dội trào dâng trong lòng. Không biết kẻ nào là thủ phạm, nhưng tại sao lại đẩy người ta vào hoàn cảnh này cơ chứ.
Viên cảnh sát bắt đầu đặt các câu hỏi liên quan đến lý lịch Takeaki như ngày sinh, quê quán, nơi làm việc, quá trình công tác... Tiếp theo là hoạt động thường nhật như: Thường giao du với ai? Có xích mích với người nào không? Gặp rắc rối gì trong công việc hoặc đời sống riêng tư? Nhưng trừ câu hỏi liên quan đến lý lịch cơ bản, cả ba không trả lời được bất cứ câu nào khác. Đã đành khi ở nhà Takeaki không hé miệng về chủ đề công việc, nhưng ba mẹ con cũng phải thừa nhận bản thân mình đã quá thờ ơ. Viên cảnh sát bối rối nhìn xuống sổ tay. Từ nãy đến giờ, nghe đến đâu anh ta cẩn thận ghi chép đến đấy, nhưng thông tin thu thập được chẳng mấy ích lợi cho việc điều tra. Yuto thầm nghĩ hẳn anh ta phải khó chịu lắm với đám người thân không được tích sự gì thế này.
Có tiếng trung ở túi ngực, viên cảnh sát cáo lỗi và bước ra khỏi phòng.
Fumiko thở dài thườn thượt, đưa tay bưng trán như muốn làm dịu cơn nhức đầu, “Vì sao cơ chứ? Sao cảnh này lại xảy ra với nhà chúng ta?”
“Mẹ ơi, mẹ có nhớ được điều gì đặc biệt không?”
“Chả có gì cả. Ôi... Từ mai chúng ta biết phải làm sao? Liệu công ty của bố có hỗ trợ không nhỉ?”
Chắc mẹ cũng đang bấn loạn về vấn đề thu nhập đây. Chồng vừa qua đời mà lại chỉ chăm chăm vào chuyện tiền bạc thì đúng là không phải đạo, nhưng Yuto chẳng thể lên án mẹ. Vì sâu trong tâm khảm cậu cũng đang đau đáu chuyện này. Cuộc sống gia đình rốt cuộc sẽ trôi về đâu? Mình có được học tiếp lên đại học không đây?
Viên cảnh sát đã quay lại, nét mặt nghiêm nghị hơn ban nãy, “Tôi có thông tin quan trọng muốn báo với cả nhà. Cảnh sát đã tìm thấy kẻ khả nghi rồi.”
Yuto nín thở.
“Đó có phải thủ phạm không?” Fumiko hỏi.
“Chưa biết được ạ. Chỉ biết là một thanh niên thôi. Nhân tiện, vì có vài điều cần trao đổi với cả nhà, bây giờ mời mọi người đến Phòng Cảnh sát Nihonbashi luôn được không?”
“Trao đổi? Chúng tôi á?” Fumiko có phần kích động, sự căng thẳng toát ra qua giọng nói. “Với thủ phạm giết chồng tôi ư?”
Viên cảnh sát xua tay, “Không phải, có một số thông tin cần xác nhận thôi. Hơn nữa, giờ chưa thể khẳng định thanh niên kia là thủ phạm đâu. Trước hết, mong cả nhà đến Phòng Cảnh sát đã nhé.”
Fumiko quay sang nhìn Yuto. Không nghĩ ra được lý do gì để từ chối, cậu đành bảo, “Đi thôi nào.”
Ba mươi phút sau, xe nghiệp vụ đưa nhà Aoyagi đến Phòng Cảnh sát Nihonbashi. Đêm đã khuya mà xe cộ vẫn tấp nập trước cổng, hình như là xe của giới truyền thông. Ba mẹ con chỉ lo bị dồn hỏi, nhưng lúc xuống xe thì chẳng ai để ý đến họ. Có lẽ tin tức vẫn chưa lan ra.
Bề ngoài, Phòng Cảnh sát Nihonbashi trong bóng bẩy hiện đại không khác gì một cao ốc văn phòng, nhưng bước vào trong thì bầu không khí đột ngột đổi khác. Bắt mắt nhất là cầu thang lớn ở ngay trước mặt, tay vịn chạm trổ tỉ mỉ công phu toát ra khí thế vững chãi. Quầy lễ tân xây bằng đá cẩm thạch kiểu cũ, chùm đèn buông rủ trên trần rõ ràng cũng là đồ cổ. Như viên cảnh sát đi cùng cho biết thì vào thời điểm tòa nhà được chuyển đổi mục đích sử dụng thành cơ quan cảnh sát, rất nhiều người bày tỏ sự tiếc nuối với nét tráng lệ của công trình cũ, thành ra một phần của nó được giữ lại cho đến tận bây giờ.
Ba mẹ con được đưa vào một phòng nhỏ có vẻ là nơi để tiếp khách. Nghe hỏi muốn dùng thức uống gì, cả ba đều đáp không cần. Nhưng vài phút sau, một cô cảnh sát vẫn bưng mấy tách trà Nhật đến.
Fumiko nhấp một ngụm trà, lại lầm bầm trong miệng, “Là thanh niên nhỉ...”
“Mẹ nhớ ra ai à?” Yuto hỏi.
“Không.” Fumiko lắc đầu uể oải. “Mặc dù ở chỗ bố làm đúng là có nhiều người trẻ thật.”
Câu chuyện giữa hai mẹ con chỉ dừng lại ở đấy. Cũng như mẹ mình, Yuto xưa nay không mấy quan tâm đến công ty của bố. Ngoài việc ông Takeaki làm cho một nhà sản xuất phụ kiện xây dựng và nắm giữ vị trí nhất định, cậu chẳng biết thêm điều gì khác.
Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, viên cảnh sát lúc đầu lại xuất hiện, “Xin lỗi vì để mọi người đợi lâu. Giờ nhà mình đi theo tôi nhé.”
Anh ta dẫn họ đến phòng họp. Quanh bàn lớn lố nhố một đám đàn ông. Người thì đóng bộ vest, người thì mặc cảnh phục. Không khí căng thẳng trong phòng cùng vẻ mặt nghiêm trọng của họ làm Yuto cứng đờ chân, không dám nhìn vào mắt bất kì ai cả.
Viên cảnh sát giới thiệu ba mẹ con với mọi người. Những người này im lặng cúi đầu, hẳn là cách phân ưu với gia đình nạn nhân.
“Có một số thứ cần gia đình xác nhận giúp.” Sau khi cao giọng đề nghị, viên cảnh sát vẫy tay ra dấu cho ba mẹ con đến gần bàn.
Trên mặt bàn bày rất nhiều túi nhựa bóng đựng các đồ vật. Yuto chăm chú nhìn, hiểu ra ngay đây là gì.
“Ban nãy tôi có báo với cả nhà là đã phát hiện ra đối tượng tình nghi rồi đấy.” Viên cảnh sát giải thích. “Có một chiếc ví trên người hắn ta, kiểm tra bên trong thì thấy bằng lái xe của ông Takeaki, chúng tôi nghi là ví cũng của ông nhà nên đã tịch thu. Ngoài ra còn tìm được một chiếc cặp ở địa điểm ẩn nấp của đối tượng tình nghi. Trên bàn này là ví và cặp cùng những món đồ đựng bên trong. Trước hết, cả nhà vui lòng xác nhận về cái ví giúp. Đồ vật đã bọc túi bóng cẩn thận nên mọi người cứ thoải mái cầm lên tay xem xét, không vấn đề gì đâu.”
Fumiko cầm lấy ví. Yuto và Haruka đứng bên cạnh cùng ghé nhìn. Ví dạng thuôn dài, may bằng da màu đen. Vì dùng lâu ngày nên đã mòn bóng ở vị trí chạm ngón tay cái khi cầm.
“Đúng là ví của bố,” Haruka thì thầm.
Những khi đi ăn ngoài hàng, lúc tính tiền ông Takeaki vẫn thường lấy ví này ra khỏi túi trong áo vest, rút nhoay nhoáy những tờ 10.000 yên như đạo sĩ làm phép... Cảnh tượng đó bỗng chốc tái hiện sống động trong tâm trí Yuto. Tiếc rằng dạo gần đây không còn những buổi cả nhà đi ăn chung như thế nữa.
“Chắc chắn là ví của chồng tôi, không thể nhầm được.” Fumiko xác nhận.
Viên cảnh sát gật đầu, tiếp tục trỏ các túi bóng khác, “Đồ trong ví thì sao? Có món nào đáng lẽ phải ở đấy nhưng giờ lại biến mất không? Mọi người thấy điểm gì đáng ngờ thì vui lòng cho chúng tôi biết nhé.”
Những vật được tìm thấy trong ví bao gồm: tiền mặt, bằng lái xe, các loại thẻ, phiếu khám bệnh, hóa đơn. Mỗi món đựng trong một túi bóng riêng biệt. Tiền mặt được phân loại thành tiền giấy và tiền xu, tổng số tiền thu giữ là 114.850 yên 5 , ghi rõ trên mẩu giấy đính bên ngoài.
“Sao? Đây có đúng là số tiền ông Takeaki mang theo người không? Có khi nào ông ấy mang theo số tiền mặt lớn hơn nữa không?”
Đáp lại câu hỏi của viên cảnh sát, Fumiko nghiêng đầu tư lự, “Tôi nghĩ chắc chỉ tầm này thôi. Tiền bạc chồng tôi quản tất, tôi khó mà nói thêm được điều gì...”
“Các đồ vật khác thì sao? Có vật nào bị mất không?”
Cảnh sát liên tục đặt câu hỏi, nhưng Fumiko chỉ biết lặng im. Đây có lẽ là lần đầu bà được nhìn vào ruột ví của chồng mình. Ngay Yuto đang đứng im lìm ở đó dù vẫn nhớ bề ngoài chiếc ví, nhưng cũng chịu chết nếu hỏi đến vật đựng bên trong. Cậu chưa bao giờ để tâm tới đồ đạc của bố. Tuy nhiên, trong số thẻ bày trên bàn, cậu đặc biệt chú ý đến thẻ hội viên của quán cà phê internet. Ở nhà có máy tính, trên công ty thì tất yếu dùng máy rồi, sao lại đi đăng kí thẻ hội viên ngoài quán nữa? Dù thầm thắc mắc, Yuto vẫn không hé nửa lời.
“Tức là mọi người không nhận thấy điểm nào bất thường hả?” Viên cảnh sát nhấn mạnh. “Còn chiếc cặp thì sao?”
Fumiko cầm lên tay túi bóng lớn đựng cặp. Cặp màu nâu đậm, bên trong kéo khóa, bên ngoài có nắp gập. Đây là loại cặp đeo chéo được, nhưng dây đeo đã bị gỡ ra.
“Đúng là cặp của chồng tôi.” Fumiko cho biết. “Cặp này do chính tay tôi mua ở cửa hàng bách hóa theo yêu cầu của ông ấy, không nhầm được đâu.”
Viên cảnh sát gật đầu, trỏ sang túi bóng khác, “Vật dụng trong cặp thì sao?”
Yuto liếc mắt nhìn. Các túi bóng đang đựng: tài liệu hồ sơ, sổ tay, hộp đựng kính, ví đựng danh thiếp, bút, sách khổ nhỏ... Đều là những thứ họ trông thấy lần đầu nên cũng chẳng ý kiến nhận xét gì được. Nhưng có một vật lọt vào mắt Yuto. Đó là máy ảnh kĩ thuật số. Dường như nghĩ giống con trai, Fumiko cầm máy ảnh lên.
“Có vấn đề gì với nó à?” Viên cảnh sát hỏi.
Fumiko nghiêng đầu, đưa cho Yuto và Haruka xem, “Hai đứa trông thấy máy ảnh này bao giờ chưa?”
Chưa, Yuto trả lời. Haruka cũng lắc đầu.
“Chồng bà có thường dùng máy ảnh trong công việc hoặc để phục vụ sở thích cá nhân không?”
“Ôi chà, tôi không nghĩ chồng tôi có sở thích nhiếp ảnh đâu...” Nói xong, Fumiko trả máy về chỗ cũ trên bàn.
Đúng lúc này, một giọng khác cất lên, “Xin lỗi, tôi muốn hỏi...” Chủ nhân giọng nói là một người đàn ông mặc vest sẫm màu, thân hình cao lớn, khuôn mặt góc cạnh, ánh nhìn sắc sảo. Anh ta vươn tay nhấc lấy một trong các túi bóng trên bàn. Túi này chứa mắt kính và hộp đựng kính. “Đây chắc chắn đều là đồ của chồng bà hả?” Anh ta hỏi, ánh nhìn như muốn xuyên thấu Fumiko.
“Tôi nghĩ đúng là mắt kính của chồng tôi đấy.”
“Hộp đựng kính có phải cũng là đồ bà mua cho ông nhà không?”
“À không, cái hộp này tôi chưa trông thấy bao giờ, chắc là chồng tôi tự mua.”
Hộp kính trang trí hoa văn truyền thống. Đây là lần đầu Yuto trông thấy nó.
“Thế à?” Dứt lời, người đàn ông cao lớn lại đặt túi về vị trí ban đầu.
“Có vấn đề gì với hộp đựng kính hay sao?” Fumiko băn khoăn. Nhưng người nọ chỉ lắc đầu, “À, không có gì.”
Nhìn họ trao đổi, Yuto thấy thắc mắc nảy sinh, “Xin lỗi... Tôi hỏi một điều được không?” Mọi người lập tức đổ dồn mắt vào Yuto. Cậu bình thản tiếp nhận và cất lời, “Sao chúng tôi lại phải xác minh vụn vặt thế này? Kẻ tình nghi bị bắt giữ rồi cơ mà? Hắn khai những gì? Hắn không thừa nhận là đâm bố tôi rồi cuỗm ví tiền và cặp ư?”
Những người có mặt đều thoáng vẻ bối rối. Cuối cùng, một người mặc vest màu xám, xem chừng cứng tuổi nhất trong bọn nghiêm nghị đưa mắt nhìn Yuto, “Đúng là có rất nhiều vấn đề chúng tôi muốn hỏi kẻ tình nghi. Nhưng hiện giờ không được.”
“Sao lại thế?” Yuto chất vấn.
“Kẻ tình nghi hiện ở trạng thái mà chúng tôi có hỏi cũng không nhận được câu trả lời. Cụ thể là, hắn đang hôn mê, tình hình rất nguy kịch.”