← Quay lại trang sách

Chương 14

Ánh đèn mạnh hơn cô tưởng, rọi sáng cả những chỗ thường ngày nắng qua cửa sổ hay đèn đóm trong nhà đều không chạm tới. Vì thế, những vết bẩn mọi khi không thấy giờ đều hiện ra lồ lộ.

Kaori tự nhủ giá biết trước thì đã tranh thủ lau dọn cho sạch sẽ một tí, nhưng không kịp nữa rồi. Người ta đã đồng ý làm mờ mặt cô, nhưng Kaori không thể nói “Làm mờ cả cảnh trong phòng nữa, đừng cho lọt vào khung hình”, vì theo như cô nghe họ trao đổi ban nãy, thì mục đích tối quan trọng là phải quay chụp được tình trạng căn hộ.

“Nói vậy là cô không hề biết Fuyuki gặp tai nạn lao động ở nhà máy, phải không?” Cô phóng viên đặt câu hỏi, cô ta có khuôn mặt mạnh mẽ, tóc dài buộc gọn ra sau.

“Vâng. Anh ấy bảo ngã cầu thang trên đường từ xưởng về.” Kaori trả lời theo những gì còn nhớ được.

“Tình trạng vết thương lúc ấy thế nào?”

Kaori nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Anh ấy bảo không nghiêm trọng, nhưng trong biểu hiện thì khá đau đớn. Khi tôi khuyên nên đi bệnh viện khám, anh ấy nói chỉ cần ngủ một giấc là đỡ, nhưng rốt cuộc lại cuộn chăn nằm liệt trên giường suốt mấy ngày tiếp theo.”

“Fuyuki có đề cập đến tai nạn lao động không?”

“Tuyệt nhiên không.”

Máy quay chĩa xuống bụng Kaori. Trước khi phỏng vấn cô đã cho họ biết mình mang thai. Nghe thế, các nhân viên đài truyền hình bỗng tươi tỉnh hẳn lên.

“Sau đó ít lâu Fuyuki nhận được thông báo chấm dứt hợp đồng lao động từ công ty cung ứng phải không? Fuyuki kể với cô thế nào?”

“Anh ấy bảo không hiểu lý do, nhưng cũng chẳng làm gì được...”

“Tiếp theo thì di chứng tai nạn xuất hiện hả? Cụ thể ra sao?”

“Cổ và vai căng cứng... tay trái tê liệt. Có khả năng là những dấu hiệu này xuất hiện từ trước đó nữa, vì tôi thấy tình trạng của Fuyuki có điểm khá bất thường. Nhưng chắc không muốn tôi lo lắng nên anh ấy chẳng nói ra.”

Cô phóng viên gật đầu thật mạnh, xem chừng rất vừa ý về câu trả lời, “Vì di chứng tai nạn nên Fuyuki đã rơi vào cảnh mất sức lao động, đúng không? Sự cố là tại công ty, và do hệ quả của việc giấu giếm mà Fuyuki không thể đi khám ở bệnh viện. Cô nghĩ thế nào?”

“Đây là lần đầu tôi nghe đến chuyện này, nếu sự thật đúng như chị nói thì tôi thấy thật dã man. Bấy giờ mà được đi bệnh viện, bây giờ anh ấy đã không thành ra thế...”

“Cô bảo không thành ra thế, ý cô là không thành ra kẻ sát nhân, có phải không?” Cô phóng viên chĩa micro vào Kaori.

“Không, ý tôi muốn nói là... hừm... thể chất của anh ấy đã không sa sút như thế.”

“Vụ giết người thì sao? Chủ mưu che giấu tai nạn lao động ở Kim khí Kaneseki chính là giám đốc sản xuất Aoyagi Takeaki. Cô cho rằng hai chuyện không liên quan đến nhau à?”

“Vụ giết người...” Sau một thoáng bối rối, Kaori lắc đầu. “Tôi không biết. Tôi đã nói rồi, anh Fuyuki không liên quan gì đến giết người. Anh ấy không bao giờ hành động như vậy.”

Mặt cô phóng viên sa sầm, cô ta cau mày, khẽ giơ tay lên.

“Tạm dừng. Cứ thế mà đưa vào có được không?” Cô ta quay sang hỏi các đồng nghiệp đứng quanh.

Cả bọn lâm rầm trao đổi, rồi một gã đeo kính tiến lại gần Kaori, “Nghe này! Cô muốn tin tưởng cậu Fuyuki, tôi rất hiểu. Nhưng thực tế cậu ta đã lấy ví của nạn nhân và tìm cách tẩu thoát. Thế thì khó mà bảo là chẳng hề liên quan.”

“À... Vâng.”

“Tức là cậu ta dính líu đến án mạng, đúng chứ?”

“Vâng...”

“Giờ cô cứ dựa theo hướng đó mà trả lời các câu hỏi của chúng tôi nhé? Tại sao cậu Fuyuki lại dính líu đến án mạng? Cô có nghĩ là tại bị đem ra làm vật hi sinh cho ý đồ che giấu tai nạn lao động kia không?”

Kaori nghe lòng rối bời, cô cũng có suy nghĩ như họ, Fuyuki là vật hi sinh trong vụ che giấu tai nạn lao động, rơi vào tình cảnh khốn đốn, và dẫn đến án mạng lần này. Giọng Fuyuki khi gọi cho cô vào cái đêm bất trắc lại văng vẳng bên tai Kaori. Anh, anh đã gây ra một chuyện tày trời...

“À... Tôi nghĩ, nói thế cũng được...”

“Thấy chưa... Cô cứ thẳng thắn nói ra là ổn. Không phải rào trước đón sau. Nghĩ sao nói vậy, thế là đủ. Giờ ta làm lại lần nữa nhé.”

Kaori đáp “Vâng”. Các nhân viên khác lục tục quay trở lại vị trí. Vẻ mặt cô phóng viên trông rất hắc ám. “Lần này lo mà trả lời cho đàng hoàng vào đấy.” Giọng cô ta toát ra sự đe dọa.

“Còn về án mạng, thì thế nào? Chủ mưu của vụ che giấu tai nạn lao động ở Kim khí Kaneseki chính là Aoyagi Takeaki, giám đốc sản xuất của công ty. Cô cho rằng nó không liên quan đến án mạng sao? Tất nhiên, bất kể vì lý do gì thì giết người cũng là hành động không thể chấp nhận được.”

Cô phóng viên nhắc lại câu hỏi ban nãy nhưng có bổ sung nhận xét kèm theo. Giờ mình phải đáp lại thế nào đây, Kaori lưỡng lự, hay là đề nghị họ tạm dừng lần nữa để mình có thêm thời gian suy nghĩ nhi? Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của cô phóng viên, Kaori co rúm người, không sao đề nghị nổi, tạm thời chỉ còn cách đáp bừa cho xong.

“Anh ấy, à thì... Tôi nghĩ vì anh ấy bị đem ra làm vật hi sinh trong vụ che giấu tai nạn lao động nên mới dẫn đến cớ sự như vậy.”

“Ý cô là dẫn đến giết người đúng không?”

“Vâng.” Kaori miễn cưỡng gật đầu. Lập tức có tiếng hô “Tốt lắm! Cắt!”. Cô phóng viên đứng dậy với vẻ mặt hả hế như thể đã đạt được mục đích, cô ta còn chẳng thèm quay lại nhìn Kaori lấy một cái.

Kaori chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì buổi ghi hình đã kết thúc, các nhân viên đài truyền hình thu dọn đồ đạc và rời khỏi căn hộ tồi tàn. Kaori tiễn họ ra cửa và nhận lấy số tiền mặt 20.000 yên. Đây chính là lý do khiến cô tiếp nhận phỏng vấn. Hiện tại... cô rất cần tiền.

Hôm qua quản lý tiệm thực phẩm nơi Kaori làm thêm gọi cô lại bảo, từ giờ không phải đến nữa.

“Nghi phạm trong vụ giết người ở Nihonbashi, nghe bảo là người sống cùng nhà với cô phải không?” Quản lý có thân hình trùng trục y hệt ổ bánh mì, ngập ngừng hỏi cô như thế.

Nghe vậy, Kaori rất sửng sốt, “Sao ông...?”

Cô chưa từng kể cho ai nghe về việc chung sống với Fuyuki.

Quản lý ái ngại cau mày, “Có người gọi đến đây. Là một phụ nữ. Bà ấy tự xưng là khách quen của tiệm chúng ta, không cho biết tên nhưng bảo sống gần căn hộ của cô cậu và đã nhiều lần bắt gặp hai người. Nghe bảo cảnh sát đã đến chỗ cô để điều tra, đúng không? Hình như bà ta trông thấy cả cảnh đó.”

Kaori cúi gằm mặt, cô còn nhớ rất rõ lúc cảnh sát tìm đến căn hộ của mình để hỏi chuyện. Bấy giờ quả thật có rất nhiều người xúm lại hóng hớt, không ngờ lại có cả khách của tiệm. Trên đời lắm kẻ tọc mạch thích đi lan truyền mấy chuyện thừa thãi thật, còn khi người ta cần giúp đỡ thì biến mất tăm.

“Đây là chỗ buôn bán làm ăn, tiếp đón khác khứa, không tiện để những chuyện đồn thổi không hay truyền ra. Nên là... vậy đấy...”

Kaori không tìm được lời nào để phản bác. Nếu đặt mình vào vị trí của ông ta, cô cũng phải xử sự tương tự thôi. Kaori nhìn chằm chằm vào hai tờ 10.000 yên vừa rút ra khỏi phong bì rồi thở dài ngao ngán. Số tiền này tính ra cũng là lớn với cô hiện giờ, nhưng chưa đủ để giải quyết việc gì. Phải xoay xở tìm nguồn thu nhập khác. Trước đây cô từng được quản lý một quán bar mời vào làm tiếp viên ở đấy, danh thiếp của họ cô còn giữ đây. Lúc ấy Fuyuki tỏ ra khó chịu nên Kaori không nghĩ sẽ nhận việc, nhưng giờ cố định thử liên hệ lại với người ta.

Khổ nỗi... Kaori đưa tay xoa bụng dưới, người ngợm thế này khó mà làm lâu được. Nhưng biết đâu trước lúc sinh nở họ vẫn đồng ý tuyển mình thì sao? Đang mải nghĩ ngợi, điện thoại di động đặt trên bàn thấp chợt đổ chuông, màn hình hiển thị số lạ. Sau một hồi chần chừ, Kaori bắt máy, “A lô?”

“Xin chào, đây có phải số điện thoại của cô Nakahara Kaori không?” Giọng nữ lạ hoắc cất lên ở đầu dây bên kia.

“Đúng, chị là ai?”

“Tôi ở bệnh viện Kyobashi Chuo. Tình trạng bệnh nhân Yashima Fuyuki có chuyển biến bất thường. Cô đến đây ngay được không?”

Kaori thấy tim mình đập thình thịch, toàn thân ngây ngấy như phát sốt, tay cầm điện thoại bắt đầu run bần bật.