Chương 15
Nghe Matsumiya báo cáo xong, Ishigaki rung đùi gật gù, “Đi lễ Thất Phúc Thần á? Thế là chúng ta lại thu lượm được thêm một thông tin thú vị nữa nhỉ.”
“Là thông tin tình cờ phát hiện ra trong lúc tìm kiếm xem ai từng trông thấy Fuyuki đấy ạ.”
“Ha ha, tình cờ thật không, còn chưa biết...” Ishigaki nhìn sang Kaga rồi lại quay về Matsumiya. “Nhưng thế cũng tốt, đã làm rõ tại sao nạn nhân lại có mặt ở khu vực Nihonbashi. Giả sử ông ta có hẹn với nghi phạm thì việc chọn chỗ gặp là một quán cà phê ở khu vực ấy là hợp lý.” Nhận xét, xong Ishigaki kèm thêm câu, “Các cậu làm khá lắm.”
“Nhiệm vụ tiếp theo là, phải tìm hiểu xem ông ta đi lễ Thất Phúc Thần nhằm mục đích gì...”
Ishigaki xua tay, “Chúng ta đâu cần quan tâm đến chuyện đó? Nó không liên quan đến vụ án mà. Hình như năm tới con trai ông ta sẽ thi đại học, phải không? Chắc Takeaki lễ đền để khấn cho con trai thi đậu thôi.”
“Nhưng như lời bà vợ kể thì ông ta không phải kiểu người sùng đạo...” Nói đến đây, Matsumiya cảm thấy mạn sườn nhói lên, hóa ra là Kaga thúc cùi chỏ, ánh mắt anh như muốn bảo “Thôi đi, đừng nói lời thừa thãi nữa”.
“Tôi cũng chẳng phải người sùng đạo, nhưng vẫn hay cầu trời khấn phật mà.” Ishigaki bộc bạch. “Ví như để chỉ số axit uric giảm xuống 26 hoặc để con gái tôi không dính vào thằng ngớ ngẩn nào chẳng hạn. Con người là sinh vật hay nổi hứng bất chợt, có thể tự dưng sùng kính nếu thấy nó có lợi cho mình. Điều tra về nạn nhân là cần thiết, nhưng không nên sa đà vào những chi tiết tủn mủn.”
Nếu chỉ một lần thì đã đành, đằng này liên tục đi lễ Thất Phúc Thần thì không thể nào cho là nổi hứng bất chợt được. Mặc dù rất muốn phản bác, nhưng cuối cùng Matsumiya chỉ lặng lẽ ngồi trở lại ghế.
“Điều tra hung khí đến đâu rồi?” Ishigaki nhìn khắp lượt các cấp dưới.
Sakagami giơ tay, “Trong số khách hàng online mua con dao cùng loại với hung khí, có những người ở rất xa nên điều tra viên không thể gặp trực tiếp, nhưng cũng liên lạc được với tầm chín phần mười. Phần lớn bọn họ đều dùng điện thoại chụp ảnh, vì thế ai còn giữ dao đều gửi ảnh nó cho cảnh sát, ai không còn giữ thì giải thích là do đánh mất hoặc vứt đi vì hỏng. Tóm lại, không tìm ra bất cứ liên hệ nào với Fuyuki.”
Ishigaki nhăn mặt hầm hừ, “Vẫn giậm chân tại chỗ, chưa thu được kết quả gì mới ư? Nếu không thể xác minh cách hắn ta có được con dao thì khó mà tiến triển được.”
“Xác minh con dao quan trọng đến thế sao? Không xác minh được thì cũng ảnh hưởng gì đâu?” Kobayashi lên tiếng. “Con dao đó không phải loại quý hiếm, có khi Fuyuki mua trực tiếp ở cửa hàng nào ven đường cũng nên. Việc người bán không nhớ mặt hắn ta tôi thấy là điều hoàn toàn tự nhiên thôi.”
“Nhưng nếu tình hình cứ giậm chân tại chỗ như bây giờ, chúng ta sẽ chẳng nắm được bằng chứng nào cả. Giá mà thu thập được lời khai kiểu Fuyuki mang dao theo thì tốt...”
“Hay thử gặng hỏi cô Kaori kia thêm lần nữa, sếp thấy sao?”
“Ừm, đó cũng là một cách. Nhưng...” Ishigaki chìm vào suy tư với vẻ vẫn chưa hài lòng, lát sau lắc đầu thật mạnh như thể muốn xua đi ý nghĩ nào đó. “Đến gặp cái mặt đau khổ khó đăm đăm ấy cũng chẳng giải quyết được việc gì. Thôi, dừng họp ở đây. Hôm nay các cậu vất vả rồi.”
“Sếp cũng vất vả rồi.” Mọi người đồng thanh đáp lại rồi buổi họp giải tán.
Đúng lúc đó có tiếng chuông điện thoại vang lên ở góc xa trong phòng. Viên cảnh sát đứng gần đấy cầm ống nghe lên, sau dăm ba câu trao đổi thì biến sắc mặt, quay nhìn về phía Ishigaki, “Đội trưởng! Cảnh sát trực ở bệnh viện gọi."
Nghe cái giọng bức thiết, Matsumiya thấy thắt lòng, linh cảm có chuyện chẳng lành.
Ishigaki hỏi, “Chuyện gì?”
Viên cảnh sát vẫn nắm ống nghe trên tay, “Tình hình của Yashima Fuyuki có chuyển biến xấu... Bên bệnh viện báo, hắn ta đã trút hơi thở cuối cùng.”
“Ai đến bệnh viện xác minh đi.” Ishigaki ra lệnh.
Matsumiya liền xung phong đi, vừa ra khỏi văn phòng ban chuyên án thì thấy Kaga đuổi theo, “Tôi đi với cậu.”
Matsumiya vừa bước đi vừa thở dài, “Thế là đi tong khả năng được nghe chính miệng Fuyuki tường thuật chân tướng sự việc rồi nhỉ...”
“Bên trên chắc coi như vụ án đến đây là ngã ngũ. Kẻ tình nghi đã chết, chỉ cần tống đạt hồ sơ sang công tố để báo cáo nữa là xong. Họ sẽ không khởi tố, cho nên bằng chứng chưa đủ hay bất kì khúc mắc nào khác đều chấm hết. Giả sử Fuyuki có không phải là thủ phạm thì cũng chết rồi, không lên tiếng được, tất nhiên không còn ai phàn nàn kháng cáo hộ.”
“Và mọi chuyện sẽ nằm yên sau lớp màn bí ẩn. Lý do Takeaki đi lễ Thất Phúc Thần cũng thế. Đối với cảnh sát, công việc đến đây là hoàn thành, nhưng...”
“Không được.” Kaga tuyên bố dứt khoát. “Kết thúc theo cái kiểu dở dở ương ương này thì chẳng ích lợi gì cho ai cả. Bằng mọi giá phải làm sáng tỏ chân tướng mọi chuyện.” Giọng anh nhỏ như thì thầm nhưng đầy ắp quyết tâm.
Hai người gọi taxi đến bệnh viện, và khá bất ngờ khi trông thấy bên đường một đám người có vẻ là nhân viên đài truyền hình. Hẳn nội bộ bệnh viện có kẻ tuồn tin ra. Vừa cùng Kaga bước vào trong bệnh viện, Matsumiya vừa có hình dung xem cái chết của Fuyuki sẽ được truyền thông đưa tin thể nào.
Đến phòng chờ, hai người trông thấy một người đàn ông vận trang phục trắng đứng nói chuyện với cảnh sát mặc sắc phục. Chính là người Matsumiya gặp hôm đến bệnh viện lần đầu, bác sĩ điều trị cho Fuyuki. Chắc còn nhớ mặt nên ông ta tiến tới chào hỏi, “Đáng tiếc quá!” Giọng rất bình thản.
“Tôi nghe bảo tình trạng hắn chuyển biến bất thường?” Matsumiya hỏi.
Bác sĩ gật đầu, “Cục máu đông phình to. Xem ra với tình trạng não bộ bị tổn thương ở mức độ nghiêm trọng như thế mà cầm cự được đến tận hôm nay là khá lắm rồi đấy.”
“Cũng là nhờ công bác sĩ. Thi thể hắn hiện ở đâu?”
“Các cậu hỏi quầy y tá ở lầu ba ấy. Giờ chắc cậu ta được chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt rồi. À quên, ban nãy tôi có trông thấy cô gái kia đấy, cô người yêu thì phải?”
Chắc bác sĩ muốn nói đến Kaori. Sau khi đáp “Chúng tôi hiểu rồi”, Matsumiya và Kaga lập tức ra thang máy để lên tầng ba. Trông thấy quầy y tá, Matsumiya chưa kịp chạy lại hỏi thăm thì Kaga đã gọi giật lại, hất cằm về hành lang phía trước. Kaori đang ngồi co ro trên một băng ghế đó, tay cầm khăn áp vào mặt.
Dù chưa nghĩ ra nên nói gì, Matsumiya vẫn dợm bước đi về phía cô. Kaga liền giữ vai em họ lại.
“Đêm nay đừng động đến.” Anh nói. “Fuyuki đã được tuyên bố tử vong, bác sĩ cũng không bảo là cái chết có điểm đáng ngờ. Không có gì rắc rối mà phải khai thác, cứ để cô ta yên đi.”
Thấy cũng phải, Matsumiya im lặng gật đầu, ngoái nhìn Kaori lần nữa trước khi bước đi. Nơi quai chiếc túi xách đặt bên cạnh Kaori có treo lủng lẳng một vật không thấy ở lần gặp trước. Nhìn kĩ hóa ra là bùa hộ mệnh. Có lẽ vì muốn cầu khấn cho Fuyuki mau hồi phục nên cô lên đền nào đó để thỉnh bùa về. Chắc không phải từ cụm đền Thất Phúc Thần Nihonbashi chứ?
Kaga nói đúng, Matsumiya ngẫm nghĩ, để vụ việc khép lại thế này thì chẳng ai thanh thản, chẳng giúp ích được ai, dù là Kaori hay người thân của Takeaki.