← Quay lại trang sách

Chương 21

Tượng Benkei nhỏ hơn cô tưởng. Cứ nghĩ nó cao đến mức phải ngửa cổ lên nhìn nhưng hóa ra không chênh lệch mấy so với chiều cao của người bình thường. Dù đặt trên bệ nhưng xung quanh không có gì rào lại nên vẫn có thể với tay chạm vào.

Kaori đang ở Hamacho Ryokudo. Chắc đã gần 10 giờ tối. Khí trời khô lạnh. Ánh đèn bị lá cây cản lại nên khó mà nhìn rõ dưới chân.

Như báo đài đưa tin thì Fuyuki đã ẩn nấp trong công viên này vào đêm xảy ra án mạng. Kaori không nhớ rõ tên công viên nhưng vẫn tìm ra nhờ lần theo manh mối là tượng Benkei.

Hôm nay, đang ăn tối ở nhà, Kaori tự dưng nảy ra ý định đến xem cái nơi Fuyuki nói chuyện với mình lần cuối xem thế nào. Ngoài trời rất lạnh nên cô mặc thêm áo khoác và quấn khăn quanh cổ rồi mới ra khỏi nhà. Cô bắt tàu điện ngầm, chẳng mấy chốc đã đến Ningyocho. Kaori ghé vào một quán ăn vẫn đang mở cửa, hỏi xem công viên có tượng Benkei ở đâu, bà chủ quán lập tức nhiệt tình chỉ đường.

Kaori hít một hơi sâu, khí lạnh tràn vào lồng ngực làm cô bất giác so vai. Thật lạ, lạnh thế mà hơi thở ra lại chẳng có màu trắng.

Không gian vắng lặng đến mức hơi rùng rợn, nhưng Kaori vẫn quyết băng qua con đường trồng cây hai bên, tiến vào sâu trong công viên. Những chiếc ghế dài nằm rải rác giữa rừng cây tươi tốt. Đêm đó Fuyuki nấp ở đâu nhỉ? Có phải cuộn mình bên gốc cây?

Kaori! Tiếng gọi não nề lại văng vẳng bên tai Kaori. Đó là lời đầu tiên Fuyuki thốt ra đêm ấy. Anh, anh đã gây ra một chuyện tày trời... Anh đã phạm phải một sai lầm tồi tệ. Giờ biết làm sao đây em?

Fuyuki nghĩ gì lúc gọi cô? Thắc mắc không bao giờ sáng tỏ nữa, vì sau cú điện, Fuyuki vùng chạy khỏi cảnh sát và bị xe tông. Cơ sự hẳn là rất tồi tệ... Kaori chỉ nhận định được đến thế. Cô cho rằng không đời nào có chuyện Fuyuki đi giết người.

Bất thần một đống lùm lùm trên băng ghế đập vào mắt, Kaori bèn tò mò đến gần để nhìn, rồi khựng lại vì sợ hãi. Có thứ gì na ná cổ tay thò ra khỏi tấm chăn màu xám. Hóa ra là một người đang cuộn tròn trên ghế mà ngủ. Cảm giác rờn rợn ập đến Kaori. Cây cối ở khu vực này đặc biệt rậm rạp, không gian lại càng tối tăm. Kaori lập tức quay gót trở lại con đường đưa cô đến đây. Tới gần tượng Benkei thì thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng ở đấy. Vì ngược sáng nên không nhìn rõ mặt, nhưng Kaori có cảm giác người đó nhìn về phía mình.

Kaori quay mặt đi, định rời khỏi công viên.

“Cô Kaori!”

Nghe người ta gọi tên, Kaori bất giác hít mạnh, chân lảo đảo tưởng ngã đến nơi.

Người đàn ông vội vàng chạy lại, “Cô không sao chứ?”

Giờ thì Kaori đã nhìn rõ mặt. Một người mà cô biết. Thanh tra của Phòng Cảnh sát Nihonbashi. Tên là Kaga.

“Xin lỗi nhé. Tôi làm cô sợ phải không?”

Anh ta nở nụ cười. Nhìn hàm răng trắng bóc, Kaori bỗng thấy an tâm hơn.

“Chính tôi phải xin lỗi mới đúng. Tôi không nhìn ra anh.”

“Tại sao vào giờ này rồi mà cô lại có mặt ở đây? Hay vì là nơi...”

“Vâng.” Kaori gật đầu. “Tôi muốn tận mắt nhìn cái nơi anh ấy gọi điện cho tôi lần cuối, và cả địa điểm anh ấy gặp nạn nữa.”

“Hóa ra tôi đoán đúng à? Nhưng thế thì phải đi ngược lại. Chỗ cậu ta gặp nạn là hướng kia.” Kaga trỏ con đường cây cối rậm rạp, ngược chiều Kaori vừa đi.

“À...”

“Cô có muốn đi xem thử không? Tôi dẫn đường cho cô."

“Có tiện cho anh không?”

“Không sao.”

Đi cùng cảnh sát thì yên tâm rồi. Kaori tự nhủ, và quyết định nhờ Kaga chỉ đường.

“Hôm nay không thấy anh Matsumiya nhỉ?” Kaori thắc mắc khi bước đi trên con đường rậm rạp cây cối.

“Mới đường ai nấy đi ngay ban nãy thôi. Ngoài thời gian làm việc thì tôi cố tránh cậu ta hết mức có thể. Vì cả ngày trông thấy nhau đã phát chán rồi.”

Nghe chừng Kaga đang muốn làm Kaori thư thái hơn. Để đáp lại thiện ý đó, Kaori nhoẻn miệng cười.

“Còn anh, tại sao lại có mặt ở đây?”

“Cũng chẳng có lý do gì đặc biệt. Hễ lâm vào tình trạng bế tắc thì cứ quay lại điểm bắt đầu, dù bao nhiêu lần đi nữa. Đó là cách làm của tôi.”

“Điểm bắt đầu...”

“Đây là điểm bắt đầu còn gì? Cho nên cô mới đến, đúng chứ?”

Kaori im lặng gật đầu. Cô đã lờ mờ cảm nhận được sự nồng ấm giống như Matsumiya toát ra từ con người này. Cảm giác căng thẳng khi đối diện với anh buổi ban đầu không hiểu đã tiêu tan tự lúc nào. Phải chăng những người làm cảnh sát đều thế, hay chỉ riêng hai người họ là ngoại lệ, Kaori cũng chẳng rõ.

Những hàng cây đổ bóng xuống mặt đường. Mới đây thôi cô còn cảm giác rờn rợn, nhưng giờ lại thấy khung cảnh khá mơ màng.

Lối ra công viên đã ở ngay trước mặt. Bên ngoài là đường cái, xe cộ qua lại như mắc cửi.

“Đây là đường Shin-Ohashi.” Kaga quay sang giải thích. “Cậu ta lao ra giữa đường này.”

“Ở đây ư?”

Thật là một hành động quá sức dại dột. Mỗi chiều trên đường có đến tận ba làn lưu thông. Bên kia đường còn có lối ra của đường cao tốc.

Tưởng tượng đến cảnh xe tải chèn lên người Fuyuki, Kaori bất giác nhắm nghiền mắt. Ngực thắt lại, nước mắt chực tuôn trào, nhưng cố gắng sức kìm lại. Hít thở sâu vài lần, Kaori mở mắt ra, “Cảm ơn anh vì đã dẫn đường cho tôi.”

Kaga gật đầu, thoáng chút bối rối nhưng vẫn hỏi, “Cô cùng tôi đi đằng này một chút được không? Ngay gần đây thôi.”

“Cũng được, vì việc gì thế ạ?”

“Chậc, cô cứ đi theo tôi.” Kaga trả lời nước đối và cứ thể dấn bước.

Họ đi dọc đường Shin-Ohashi. Hướng đi này sẽ dẫn đến đâu, Kaori chịu không đoán được. Ngang qua cửa hàng tiện lợi, Kaga bảo cô chờ một lúc rồi đi vào và mau chóng trở ra, cầm theo chai trà Nhật nóng và lon trà sữa.

“Cô thích cái nào?” Kaga chìa cả hai ra trước mặt Kaori.

“Cho tôi xin trà Nhật. Cảm ơn anh.”

“Đồ uống nóng trong đó chỉ có mỗi loại này. Giá có cacao thì tốt nhỉ?”

“Anh thích cacao à?”

“À không phải, chỉ là tôi nghĩ giá có đồ uống không chứa chất caffein thì tốt hơn.”

“À...” Hóa ra anh ta lo lắng cho tình trạng thể chất của mình. Quả là chu đáo. Chính Kaori còn chẳng bao giờ để ý đến mức ấy.

Kaga thưởng thức lon trà sữa, Kaori vặn nắp chai trà.

“Nói mới nhớ, anh ấy cũng rất thích cacao.” Kaori nhấp một ngụm rồi lên tiếng. “Mỗi lần đến quán ăn gia đình, anh ấy đều ra bàn đồ uống tự phục vụ để lấy hết cốc này đến cốc khác.”

“Cậu ta thích đồ ngọt à?”

“Bất ngờ đúng không? Nhưng anh ấy cũng thích cả lồ uống có cồn nữa.”

Giờ thì không còn dịp nào để đi quán ăn gia đình hay dần nhau vào quán bar nhâm nhi ly rượu nữa rồi.

“Cô thấy trong người thế nào? Đáng lẽ không nên di chuyển nhiều quá nhỉ?” Kaga vừa đi vừa hỏi, lon trà sữa trên tay.

“Tôi ổn. Vận động đôi chút là tốt mà.”

“Thế à? Tốt quá! À, nhân tiện cho tôi hỏi, cô báo tin có thai cho nhiều người chưa?”

“Chưa đâu. Tôi định sắp tới báo tin cho mấy người bạn ở quê biết thôi.”

“Còn cậu... Fuyuki thì thế nào? Cậu ta có kể với cô là đã báo với ai không?”

Nghe Kaga nhắc đến Fuyuki kèm chữ“cậu” chứ không phải “nghi phạm”, Kaori thấy vui vui.

“Anh ấy chẳng kể gì như thế cả. Nói đúng hơn thì đã một thời gian Fuyuki chẳng gặp gỡ ai rồi.”

Cả Kaori lẫn Fuyuki đều không thân với ai đến thế ở cái chốn này. Giá mà có, hẳn bọn họ đã tìm đến để hỏi ý kiến về rất nhiều vấn đề.

Đi được một đoạn, Kaga dừng chân ở ngã tư. Ở một góc ngã tư có cửa tiệm chuyên bán bánh nướng đa hình 33 , biển hiệu rất lớn.

“Mà anh này, tôi có thai thì sao? Liên quan gì đến vụ án không?”

“À, chưa rõ. Mà cô có biết đền Suitengu không? Nghe bảo là nơi cầu mẹ tròn con vuông, thiêng lắm.”

“Tôi nghe mang máng ở đâu rồi thì phải...”

“Cô đến đó chưa?”

“Chưa từng.”

“Cậu Fuyuki cũng chưa bao giờ đề cập đến chuyện cầu phúc phải không?”

“À vâng...” Kaori bất giác vuốt ve bụng dưới của mình. Cầu mẹ tròn con vuông ư? Cô chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Vợ chồng bình thường mà sắp có con, chắc sẽ được người thân bạn bè xung quanh chỉ bảo cho những việc như vậy. “Nhưng thế thì sao?”

Kaga bèn trỏ sang bên kia ngã tư, “Ở đằng ấy có chốt trực của cảnh sát.”

“Vâng.”

“Đứng đây hơi khó thấy nhưng đối diện chốt trực chính là đền Suitengu đấy. Vì thế ngã tư này mới có tên là...”

Kaori đưa mắt nhìn biển tên đường Kaga đang chỉ rồi buột miệng thốt lên, “A! Tên là Suitengumae 34 !”

“Thật ra ông Aoyagi Takeaki, nạn nhân ấy, từng đến lễ đền Suitengu, mà lễ khá thường xuyên.”

“Hả?” Kaori ngạc nhiên quay sang nhìn viên thanh tra.

“Thế nào? Nghe thông tin này cô có nghĩ ra điều gì không?”

“Tôi chưa thật hiểu ý anh. Nhưng trước đây tôi có bảo rồi mà, tôi chẳng hay biết chút gì về ông ta.”

Kaga bình thản gật đầu, khuôn mặt không hề lộ vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời của Kaori, “Ra vậy. Tôi hiểu rồi.”

“Anh hiểu gì cơ?”

“Ý tôi là...” Kaga lúc lắc đầu. “Có lẽ ở một nơi nào đó còn một người khác, một phụ nữ, cũng đang mang thai.”

“Anh bảo 'một nơi nào đó' là sao?”

Kaga nở nụ cười méo xệch, đưa tay gãi đầu, “Tôi bó tay hoàn toàn rồi. Chẳng lần ra được bất cứ chuyện gì cả. Nên mới quyết định trở về điểm bắt đầu và tư duy lại.”

Quan sát Kaga, Kaori bỗng thấy thật nhẹ nhõm. Viên thanh tra này không nghĩ Fuyuki là hung thủ, bởi vậy anh ta mới trăn trở khổ sở đến thế.

“Trời càng lúc càng lạnh, về là vừa rồi. Để tôi tiễn cô.”

“Không sao mà. Tôi có việc này muốn nhờ anh.”

“Việc gì?”

“Hiện trường án mạng ấy, cách đây không xa nhỉ? Anh dẫn tôi đến được không?”

Kaga trố mắt, “Bây giờ luôn á?”

“Vâng. Phiền cho anh à?”

“À không, không phải, có điều...” Kaga cau mày tư lự, nhưng cuối cùng vẫn quả quyết gật đầu. “Cũng được thôi. Nhưng trước hết cho tôi xác nhận lại đã, có thật vận động đôi chút sẽ tốt cho tình trạng của cô bây giờ không?”

“Bác sĩ khuyên tôi thế mà.”

“Được rồi, tôi dẫn cô đi.”

Đúng lúc đó đèn giao thông chuyển xanh. Kaga sải chân bước đi, Kaori liền đuổi theo sau. Họ tiếp tục cuốc bộ dọc theo đường Ningyocho, đến ngã tư thì rẽ trái. Phần lớn hàng quán đều đã đóng cửa, chỉ còn mấy chỗ vào để nhâm nhi ly rượu là hoạt động.

“Cậu Fuyuki là người thế nào?” Kaga hỏi. “Có sở thích gì đặc biệt không? Đọc sách chẳng hạn...”

“Sở thích à...” Kaori đáp, “Tôi chưa thấy anh ấy cầm sách lên bao giờ, ngay truyện tranh còn hiếm khi đọc. Nếu bảo có hứng thú đặc biệt với hoạt động nào thì chắc là xem thi đấu thể thao chăng? Vì Fuyuki thường theo dõi các trận bóng đá hoặc bóng chày trên ti vi đấy. Nhưng cũng không cuồng nhiệt gì lắm.”

“Trước hôm án mạng, cô cậu đến rạp chiếu phim mà nhỉ? Hai người có sở thích xem phim à?”

“À... Xem phim thì cũng thỉnh thoảng. Chẳng có tiền nên chúng tôi chỉ đi vào những dịp được tặng vé như hôm ấy hoặc trúng vé xem công chiếu thôi.”

“Xem công chiếu?”

“Vâng. Nếu biết phim nào sắp có buổi công chiếu ra mắt là chúng tôi đăng kí ngay. Cũng giật được vé kha khá lần rồi đấy.”

“Ồ, có bí quyết gì không?”

“Có đấy.”

Dường như hơi bất ngờ vì câu trả lời chắc nịch của Kaori, Kaga quay sang nhìn cô.

“Bí quyết là bưu điện.” Kaori giải thích. “Chúng tôi đăng kí qua đường bưu điện. Thời nay người ta chủ yếu đăng kí bằng máy tính hoặc điện thoại di động, nhưng chúng tôi không tham gia theo cách đó. Thao tác mà dễ dàng thì số lượng người đăng kí sẽ rất đông, cạnh tranh càng gay gắt, đúng chứ? Trong khi dùng tem thư thì phiền phức và tốn kém nên thường mọi người không chọn cách này, rốt cuộc khả năng trúng vé lại cao hơn.”

“Ừm, hợp lý nhỉ.”

“Mặc dù người ta bảo đăng kí qua mạng hay qua bưu điện đều được, nhưng sự thật dùng bưu điện thì xác suất trúng vé cao hơn. Có lẽ vé được phân bổ riêng cho đăng kí qua mạng và đăng kí qua thư. Thế nên dù tài chính eo hẹp, chúng tôi vẫn không tiếc tiền trả phí bưu điện.”

“Hóa ra là vậy.”

“Ngoài đăng kí qua thư thì nguồn thông tin cũng đóng vai trò quan trọng. Thông tin mà dễ dàng tìm thấy bằng điện thoại thì tỷ lệ cạnh tranh cao lắm. Chính vì thế, chúng tôi cố gắng lùng sục thêm các nguồn khác ngoài những thứ đăng tải trên mạng.”

Kaga chợt dừng bước, “Ví như tạp chí điện ảnh, phải không?”

“Trúng phóc!” Kaori giơ ngón tay cái. “Thật ra nếu chỉ cần làm đến bước đó thôi thì còn nhẹ nhàng chán. Bởi người theo dõi tạp chí điện ảnh thường cũng là dân ghiền phim, nhiều khả năng là họ sẽ đăng kí xem công chiếu. Thành thử phải dò tìm cả thông tin trong mục phim ảnh trên các tạp chí thông thường, mà là tạp chí cho nam ấy, chứ không phải cho nữ.”

“Nghĩa là sao?”

“Anh không biết à? Phụ nữ thường khoái đồ miễn phí kể cả khi giá trị chẳng đáng bao nhiêu. Những hoạt động kiểu tặng vé xem công chiếu này á, chúng tôi sẵn sàng đăng kí mà không ngại phiền phức gì, trong khi đàn ông các anh thà bỏ tiền mua còn hơn tỉ mẩn mất thời gian, đúng chưa?”

Kaga gật đầu lia lịa rồi sải chân bước tiếp, “Quả là thông tin bổ ích.”

“Đây đều là kinh nghiệm tôi đúc rút ra chứ không phải do Fuyuki đâu. Kiểu của anh ấy là muốn xem phim nào thì nghĩ ngay đến việc đặt vé. Hay anh Kaga thử một lần đi. Thực hành từng bước như tôi bảo, chắc chắn là trúng vé.”

“À vâng, tôi sẽ thử xem sao.”

Dường như lo cho tình trạng của Kaori, Kaga đi rất thong thả, nên Kaori vẫn bắt kịp bước anh mà không phải cố quá. Chỉ lát sau, cây cầu hiện ra trước mặt họ.

“Cầu Edo đấy.” Kaga quay sang giải thích.

Họ băng qua đường cái, lên cầu Edo đi đến đoạn có thang bộ dẫn xuống đường hầm bên dưới. Kaori sực nhớ lại thông tin từng nghe, rằng hiện trường vụ án là ở bên trong một đoạn đường hầm.

“Chỗ này là...”

“Đúng đấy.” Kaga gật đầu xác nhận.

Đường hầm ngắn và hẹp. Vách tường hai bên sơn trắng sáng rực lên nhờ ánh đèn chiếu vào.

Mới đứng ở đây thôi mà đã rùng mình ớn lạnh. Nguyên nhân không phải chỉ do nhiệt độ dưới này rất thấp, mà còn do từng có người bị giết ở đây, kẻ tình nghi lại là Fuyuki. Thực tế đó như bức tường vô hình lừ lừ dồn ép Kaori. Không biết chạy đâu cho thoát, cũng chẳng làm được gì ngoài việc để yên cho nó nghiền nát.

“Cô không sao chứ?” Kaga hỏi.

Kaori ngẩng lên nhìn viên thanh tra, “Anh tin tôi đi. Fuyuki không giết người đâu. Người như anh ấy không thể làm vậy. Anh hãy tin tôi đi mà. Tôi cầu xin anh đấy.”

Dù biết có kêu la cách mấy ở chỗ này cũng vô ích, nhưng Kaori vẫn không kìm được mình hét lên thất thanh. Giọng cô vang dội khắp đường hầm chật chội.

Kaga nhìn Kaori với ánh mắt không biểu lộ cảm xúc.

Chính là ánh mắt đó, Kaori chợt nghĩ. Ánh mắt thể hiện quyết tâm chỉ tin tưởng duy nhất vào sự thật, không có chỗ cho lòng thương hại hay bất cứ cảm xúc lung lạc nào khác. Lúc này cô có khăng khăng đến đâu thì cũng khó mà lay chuyển suy nghĩ của anh ta.

Những câu tiếp theo của Kaga lại khuấy đảo toàn bộ suy đoán của cô. “Tôi hiểu rồi,” anh đáp.

Kaori nhìn thẳng vào mắt viên thanh tra, “Anh nói hiểu rồi, nghĩa là...”

Kaga chỉ gật đầu rồi tiến về phía lối ra, Kaori vội đuổi theo. Vừa rời đường hầm, Kaga liền giơ tay trỏ con đường trước mặt.

“Sau khi bị đâm, nạn nhân men theo lối này để đi đến cầu Nihonbashi.”

“À... Chi tiết này tôi đã nghe đưa tin.” Kaori buông tiếng thở dài. “Không phải nơi nào khác mà lại là chỗ ấy.”

Kaga cau mày thắc mắc trong thoáng chốc, nhưng chỉ tích tắc gương mặt đã như vỡ lẽ, “Nói mới nhớ, tôi có nghe Matsumiya kể nhiều chuyện, ví như cô cậu đến Tokyo bằng cách đi nhờ xe.”

“Vâng...”

“Nihonbashi là nơi chốn gắn với kỉ niệm của cô cậu nhỉ. Hôm nay chúng ta đi đến đây thôi nhé?”

“Không, cứ đi tiếp đi.” Kaori trả lời vẻ dứt khoát. “Tôi muốn đến xem cầu thêm lần nữa.”

“Vâng.” Kaga đáp lại.

Hai người sánh vai bước tiếp. Con đường này tiếng là nằm ngay khu trung tâm của Tokyo, hiện giờ cũng chưa quá khuya khoắt nhưng hầu như vắng người qua lại, xe cộ cũng thưa thớt. Kaori chợt nghĩ, chẳng trách có người cắm dao ở ngực bước đi mà không ai để ý.

“Điều tôi sắp hỏi hơi nhạy cảm, nhưng...” Kaga lên tiếng. “Cô có dự định gì cho đứa trẻ chưa? Tôi nghĩ nuôi nấng nó trong hoàn cảnh này thì vất vả lắm đấy.”

“Ý anh là tốt nhất không nên sinh nó ra, phải không?”

“À, tôi không có ý như thế. Chỉ là...”

“Tôi sẽ sinh nó ra.” Kaori ngắt lời Kaga. Cô vừa đi vừa dùng tay phải xoa bụng rồi lẩm bẩm, Tôi sẽ sinh nó ra . “Nếu không có đứa bé này thì tôi bơ vơ thực sự rồi. Tôi cũng ý thức được rằng nuôi dạy con cái vất vả lắm, chưa kể khá thiệt thòi cho nó khi lớn lên thiếu cha, nhưng tôi vẫn sẽ sinh nó ra. Chúng tôi sẽ sống được thôi, dù bằng cách này hay cách khác.”

Kaori dồn rất nhiều sức vào từng câu nói dù không cố ý, có phần cũng để khẳng định với chính mình. Đúng vậy, mình không được phép chịu thua. Vì đứa nhỏ này, mình phải tiếp tục sống thật mạnh mẽ.

Kaga im lặng. Kaori chợt thấy thắc mắc về suy nghĩ của anh, bèn lén liếc sang gương mặt trong nghiêng rắn rỏi ấy. Kaga vẫn đang nhìn thẳng ra trước.

“... Chắc anh cho rằng tôi chỉ được cái nói suông nhi.” Kaori ngập ngừng. “Kiểu như nhìn thế giới này qua lăng kính màu hồng?”

Kaga quay sang nhìn cô, “Nếu cô có thể nhìn thế giới này qua lăng kính màu hồng thì tôi an tâm rồi. Khi nào cô tuyệt vọng, nhìn đâu cũng thấy màu đen thì mới đáng lo.”

“Anh Kaga...”

“Không sao cả đầu. Rất nhiều phụ nữ đơn thân vẫn đủ sức nuôi dạy con cái một cách cừ khôi. Mẹ của Matsumiya là ví dụ.”

“Thanh tra Matsumiya? Thật thế à?”

“Nhìn không ra, đúng không? Nhưng thực sự cậu ta thuộc dạng cậu ấm chưa từng biết đến cực nhọc đấy.”

Kaori gật đầu tán đồng, cô cũng có cảm nhận như vậy. Lời Kaga nói đã tiếp thêm đôi chút can đảm cho cô.

Cầu Nihonbashi đã hiện ra trước mắt họ. Lan can bằng đá toát lên vẻ uy nghiêm kiên cố. Kaori nhớ lại lần đầu trông thấy cây cầu, nhớ lại nỗi kinh ngạc khi nhận ra ngay bên dưới cao tốc thủ đô lại có công trình thế này.

Hai người đi lướt qua bên hông đồn cảnh sát, tiến về phía cầu. Kaga sắp bước lên cầu thì đột ngột dừng chân, mắt nhìn thẳng ra trước. Đoạn giữa cầu có bóng người, một thiếu niên tầm tuổi học sinh trung học mặc áo hoodie có mũ đang ngước nhìn cột đèn ở lan can. Một lát sau, cậu ta quay ra đầu cầu, hướng Kaori đang đứng, và thành lình khựng lại như cỗ máy bị hỏng, gương mặt thoáng vẻ kinh ngạc. Nhưng người cậu ta nhìn không phải Kaori, mà là Kaga.

Kaga tiến tới nói vài câu. Thiếu niên nhẩy tay phiền chán, xem chừng không muốn tiếp chuyện nên quay lưng bỏ đi.

Kaori bước đến gần, “Ai vậy?”

“Con trai nạn nhân đấy. Chắc vì nghe kể bố mình từng đứng tựa vào bệ tượng kia nên cậu ta muốn đến xem tận nơi.” Kaga vừa nói vừa dõi mắt nhìn ra khối tượng đằng xa. Hai pho tượng trông như hai con rồng quay lưng vào nhau kẹp lấy cột đèn cầu.

“Tượng rồng phải không nhỉ?”

Kaga nhoẻn miệng cười, “Trông thì có vẻ giống rồng, nhưng thật ra là kỳ lân, một sinh vật trong truyền thuyết Trung Quốc. Hình như được in cả trên nhãn bia nào ấy."

Hai con kỳ lân đều gắn cánh.

“Kỳ lân vốn dĩ không có cánh. Nhưng nghe bảo lúc đi đến thống nhất trang trí cầu này bằng hai tượng kỳ lân, người ta gắn thêm cho chúng đôi cánh.”

“Sao lại phải làm thế?”

“Vì nơi này là...” Kaga vừa nói vừa trỏ vào chính giữa cầu. “Xuất phát điểm cho mọi con đường Nhật Bản. Chắc cô biết mà, phải không?”

“Hình như gọi là... cột mốc số 0?”

“Đúng rồi, cột mốc số 0 quốc gia. Tóm lại, từ đây người ta sẽ tung bay đi khắp nước Nhật. Chính vì lẽ đó kỳ lân mới được gắn thêm đôi cánh.”

“Hóa ra là thế...” Kaori ngước mắt nhìn hai con kỳ lân lần nữa.

Cô chợt nghĩ, trông chúng mơ mộng y như mình và Fuyuki ngày ấy. Hai người rời quê nhà, đi nhờ xe dọc đường để đến đây, cuối cùng mục tiêu vẫn ở xa tít tắp. Chỗ này chính là điểm khởi đầu tất cả. Họ từng ấp ủ biết bao hoài bão căng tràn lồng ngực. Họ từng tin rằng mình sẽ mọc cánh, có thể sải bay đến tương lai lấp lánh. Kết cục chẳng bay đi đâu cả. Hoặc tính ra thì Fuyuki cũng đã bay, nhưng là bay tới thiên đường.