← Quay lại trang sách

Chương 22

“Hôm trước án mạng, nghi phạm Yashima Fuyuki và cô gái sống chung nhà là Nakahara Kaori hẹn nhau trước cửa một rạp chiếu phim ở Ginza, để cùng xem suất chiếu lúc 8 giờ tối. Fuyuki đến hơi sớm nên đi dạo một vòng xung quanh và trông thấy thông báo tuyển dụng của công ty nội thất gia dụng Stockhouse ở Kyobashi. Hắn bèn đi vào để hỏi thăm thông tin cụ thể. Tuy nhiên giám đốc ra về từ sớm, nên bảo nhân viên có mặt ở đấy chuyển lời cho Fuyuki là tầm 6 giờ chiều hôm sau lại đến.”

Giọng nói to rõ của Kobayashi vang vọng khắp phòng họp tĩnh lặng. Các điều tra viên tề tựu gần như đông đủ, hàng ghế dành cho lãnh đạo ở đằng trước cũng đủ mặt cấp trên.

“Fuyuki và Kaori xem phim như dự định rồi cùng nhau trở về nhà. Kaori không hề biết Fuyuki nhận được cơ hội phỏng vấn, nhưng không phải do Fuyuki cố ý giấu giếm mà có vẻ chỉ đơn giản là lỡ dịp để kể ra. Hôm sau Kaori đi làm rồi, hơn 5 giờ chiều Fuyuki cũng rời khỏi nhà, có nhắn tin để báo cho người yêu biết mình đi ứng tuyển xin việc. Khoảng 6 giờ chiều, Fuyuki có mặt ở Stockhouse, và thất vọng khi nhận ra mình đã hiểu nhầm điều kiện tuyển dụng của người ta. Giám đốc Stockhouse thương tình nên giới thiệu cho Fuyuki một chỗ gần cầu Edo, cũng kinh doanh gia dụng nội thất, khuyên hắn đến đó thử vận may. Fuyuki rời khỏi Stockhouse, có lẽ định đến Azuma như đã được giới thiệu. Tuy nhiên Azuma lại đóng cửa từ lúc 6 giờ 30 phút. Vẫn chưa xác minh được liệu Fuyuki có đến Azuma hay không, nhưng có một giả thuyết được đặt ra là đang đi trên đường thì hắn tình cờ chạm trán với Aoyagi Takeaki gần cầu Edo. Fuyuki từng có thời gian làm việc tại Kim khí Kaneseki, lúc này nảy ra ý định nhờ Takeaki giúp mình quay trở lại làm việc nên bắt chuyện với ông ta và có khả năng đã bóng gió đề cập đến vụ che giấu tai nạn lao động. Dạng quản lý cấp cao cỡ giám đốc sản xuất như thế, xem chừng sẽ khó mà nhớ được tình trạng của một công nhân do bên cung ứng lao động gửi sang, lại còn làm ở nhà máy trong thời gian không dài. Nhưng về sau, ngồi cùng nhau ở quán cà phê gần đấy, Takeaki nhận ra mình đang lâm vào tình thế nắm dao đằng lưỡi. Họ trao đổi gần hai tiếng đồng hồ rồi rời quán. Tiếp đó, không rõ ai là người đề xuất nhưng họ đã cùng đi về phía cầu Edo. Khi xuống đường hầm dưới cầu, xác nhận rằng không ai qua lại quanh đấy, Fuyuki đâm Takeaki một nhát, cướp ví cướp cặp của nạn nhân rồi băng qua cầu Edo để tẩu thoát. Vẫn chưa xác minh được lộ trình chính xác của Fuyuki, chỉ biết hắn đã ẩn nấp trong công viên Hamacho Ryokudo. Các điều tra viên tìm hiểu được là tầm hơn 10 giờ đêm, nghi phạm gọi điện cho Kaori và bảo “Anh đã gây ra một chuyện tày trời... Anh đã phạm phải một sai lầm tồi tệ. Sau đó hắn tháo chạy khỏi cảnh sát và va trúng xe tải đang lưu thông trên đường Shin-Ohashi, được chuyển vào bệnh viện. Báo cáo hết.” Kobayashi ngẩng mặt lên khỏi tập hồ sơ đang cầm rồi ngồi trở lại ghế.

Ishigaki nhìn sang phó phòng Phòng 1, “Sếp thấy thế nào? Nội dung vừa trình bày là tổng hợp từ các dữ kiện được xác minh cho đến thời điểm hiện tại, dựa trên giả thuyết Fuyuki chính là hung thủ.”

Phó phòng bĩu môi tỏ vẻ chưa hài lòng, “Hung khí thì sao? Chẳng thấy đề cập gì đến con dao cả thế?”

“Hung khí là do một điều tra viên khác trình bày. Sakagami!”

Nghe gọi tên, Sakagami đứng dậy, “Hiện tại chưa tìm ra bằng chứng nào cho thấy con dao hung khí là của Fuyuki. Tuy nhiên, từ hồi còn làm phụ hồ, Fuyuki rất hay mang theo đồ nghề chuyên dụng kiểu như dao điện. Có khả năng con dao hung khí là do hắn mua hoặc ai nhượng lại. Ngoài ra, theo giám định thì con dao hung khí là loại được thiết kế dành cho hoạt động ngoài trời, thích hợp nhất với mục đích vát gỗ và cũng được sử dụng trong nghề mộc. Báo cáo hết.”

Sakagami ngồi xuống rồi nhưng vẻ chưa hài lòng còn nguyên trên mặt phó phòng, “Rồi sao? Cũng có lý giải được vì cơn cớ gì mà Fuyuki mang dao trong người vào hôm gây án đâu?”

“Sếp à,” Ishigaki giải thích. “Fuyuki muốn ứng tuyển vào vị trí thợ thủ công ở Stockhouse đấy.”

“Thợ thủ công?”

“Thợ mộc ấy ạ. Nhưng hóa ra người ta chỉ tuyển nhân viên thời vụ cho sự kiện sắp diễn ra của công ty. Cho nên giám đốc Stockhouse giới thiệu hắn đến chỗ khác.”

“Có nguyện vọng làm thợ mộc, nên mang theo con dao?"

“Có nguyện vọng làm thợ mộc, lại lo xa người ta muốn kiểm tra tay nghề mình, bèn đem theo dụng cụ đến phỏng vấn. Nghĩ theo hướng này thì việc hắn mang theo dao hôm ấy cũng không có gì là lạ.”

“Ra vậy...” Mặt phó phòng tươi hẳn lên, ông ta khoanh tay trước ngực, ngả người ra lưng tựa ghế. “Thợ thủ công đúng là thường mang theo đồ nghề mà nhi! Ừm, giả thuyết này nghe ổn đấy.”

"... và có thể tạm giải quyết được khúc mắc về con dao."

“Khả thi, tiếp tục điều tra theo hướng này đi.”

“Rõ,” Ishigaki đáp, nhưng không có vẻ gì hân hoan như phó phòng.

Họp xong, các điều tra viên tụ tập lại theo từng nhóm nghiệp vụ. Người phân công nhiệm vụ cho Matsumiya và Kaga là Kobayashi trông khá ủ ê.

“Làm thế liệu có ổn không?” Matsumiya khẽ hỏi. “Con dao ấy hả?”

“Vâng.”

Kobayashi không biểu lộ thái độ rõ ràng, chỉ đưa tay gãi một bên lông mày, “Làm gì còn cách nào khác nữa, đúng chưa? Bên trên liên tục hối thúc phải xử lý gọn ghẽ, phải nhanh chóng tìm ra đáp án thỏa đáng cho toàn bộ câu chuyện. Đội trưởng cũng đang đau đầu buốt óc, chẳng lẽ chúng ta cứ để mặc sao?”

“Không phải, chỉ là...”

“Chính tôi cũng thấy giả thuyết đó không hợp lý. Thích làm mộc thì phải dùng đúng dụng cụ chuyên dụng chứ! Nhưng còn cách nào khác đây! Bảo sao nghe vậy thôi.”

Thấy Kobayashi nhăn nhó khổ sở như ngậm bồ hòn, Matsumiya không nỡ nói gì thêm, một lần nữa sâu sắc cảm nhận phận tốt đen của mình.

Theo nội dung họp nhóm thì Matsumiya và Kaga sẽ tham khảo danh bạ điện thoại của Fuyuki để liên hệ hỏi thăm thông tin thêm lần nữa từ người quen của hắn, mục đích là làm sáng tỏ thái độ của Fuyuki khi biến thành nạn nhân của vụ che giấu tai nạn lao động. Dựa vào đó góp phần củng cố giả thuyết mà Ishigaki và Kobayashi đặt ra.

“Tình hình bây giờ hoàn toàn nghiêng theo hướng Fuyuki chính là hung thủ. Thế này liệu có ổn không nhi?” Matsumiya thắc mắc khi đi cùng Kaga ra hành lang.

Kaga vẫn im thin thít. Nhưng Matsumiya cảm nhận rất rõ ràng ý nghĩ của ông anh họ qua bầu không khí tĩnh lặng toát ra từ anh: Ổn thế nào được.

“À nhân tiện, cô Tokiko nhắn tin cho em đấy.” Matsumiya thông báo khi ra đến ngoài đường. “Hình như cô ấy muốn gặp để bàn với anh về việc làm giỗ năm nay. Cô ấy bảo “Có nhắn tin cho anh Kaga rồi, nhưng chẳng thấy hồi âm.”

“Giờ đâu phải lúc để nhắc đến giỗ chạp,” Kaga thờ ơ đáp lại.

“Nhưng vẫn có thể dành chút thời gian để gặp gỡ trao đổi mà. Chính Tokiko cũng rất bận, thế mà cô ấy vẫn bảo 'Cứ chọn chỗ nào gần các anh, tôi sẽ thu xếp để đến.' Cho nên anh Kyo mà không hồi âm Tokiko thì em sẽ thay mặt sắp xếp cuộc hẹn đấy nhé.”

“Cậu muốn làm gì thì tùy. Có chuyện này quan trọng hơn...” Kaga dừng bước, nhìn khắp xung quanh rồi tiếp tục. “Tôi muốn nhờ cậu chút việc.”

“Việc giỗ chạp?”

Kaga nhăn mặt xua tay, “Chẳng liên quan. Chuyện công việc thôi. Cậu để tôi tự do một lúc nhé? Khoảng nửa ngày cũng được.”

Matsumiya quay sang nhìn thẳng vào mặt anh họ, “Rốt cuộc anh định làm cái gì thế hả?”

“Nói trắng ra là tôi muốn lập công.” Kaga trả lời, mắt nhìn ra đường. “Nhưng nhiều khả năng là công cốc, nên tôi sẽ tự làm một mình. Thu được kết quả, tôi sẽ cho cậu hay.”

“Không thể cho em biết anh định điều tra cái gì hả?”

Sau vài giây suy nghĩ, Kaga quay sang nhìn em họ, “Fuyuki rất khoái uống cacao.”

"Cacao?"

“Nghe bảo mỗi lần đi quán ăn gia đình, cậu ta chỉ chăm chăm lấy cacao ở chỗ đồ uống tự phục vụ.”

“Chuyện đó... anh nghe ở đâu và lúc nào?”

“Đêm qua, sau khi tạm biệt cậu. Tôi gặp Kaori ở công viên Hamacho Ryokudo."

“Trùng hợp vậy...”

“Phục vụ ở quán cà phê đã bảo không nhớ Takeaki chọn đồ uống nào nhưng chắc chắn là hai cốc giống nhau. Giả sử người đến gặp Takeaki đúng là Fuyuki thì có khả năng đồ uống được gọi sẽ là hai cốc cacao, thực đơn của quán đó cũng có cacao.”

“Thế thì sao?”

“Tôi đã xem báo cáo khám nghiệm tử thi, trong số thức ăn chưa tiêu hóa hết không có dấu vết cacao.”

Matsumiya trố mắt, mồm cũng há hốc ra.

“Fuyuki không hề vào quán với Takeaki. Đây là giả thuyết tôi đang nhắm đến.”

“Và người đi cùng nạn nhân khi ấy là người khác...”

“Chính thế.” Kaga hơi nhếch miệng, nhưng ánh mắt vẫn lạnh tanh.

“Và đây mới là hung thủ?”

“Hừm...” Kaga nghiêng đầu nghĩ ngợi. “Chưa biết rõ được đến mức ấy. Có điều, Fuyuki mà không bước vào quán cà phê đó thì giả thuyết đặt ra trong báo cáo điều tra ban nãy coi như lung lay đến tận gốc rễ.”

“Nhưng phục vụ lại không trông thấy người đi cùng Takeaki, cho nên muốn chứng minh không phải Fuyuki là cực kì khó khăn.”

“Thế à? Có một phương pháp vẫn được dùng đến khi muốn xác minh xem ai có mặt ở đâu đấy hay không mà! Phương pháp chúng ta thường áp dụng đấy.”

“Phương pháp thường áp dụng?” Sau một hồi suy nghĩ, Matsumiya đã có câu trả lời. “Bằng chứng ngoại phạm?”

“Chính nó.” Kaga gật đầu. “Giả sử không có mặt ở quán cà phê thì trong khoảng thời gian tầm hai tiếng đồng hồ từ khi rời Stockhouse cho đến thời điểm án mạng, Fuyuki làm gì, ở đâu? Cần làm sáng tỏ triệt để điều này.”

“Làm sáng tỏ triệt để? Bằng cách nào?”

Kaga chi đáp “Tối gặp” mà chẳng buồn giải thích thêm, cứ thế xoay lưng sải những bước thật dài, bỏ lại Matsumiya vẫn đang ngơ ngác.