← Quay lại trang sách

Chương 35

Khi Matsumiya và Kaga hấp tấp chạy đến thì đồ đạc trong phòng đã được khiêng ra ngoài gần hết. Kaori đứng trước cửa, chiếc túi to đùng đặt ngay bên cạnh. Trong thấy hai anh em họ, cô giơ tay vẫy.

“Chúng tôi định tới giúp một tay, nhưng có vẻ mọi việc xong xuôi hết rồi nhi.” Matsumiya lên tiếng.

Kaori nhún vai, “Sau khi vứt bớt những thứ không cần thiết, hành lý còn lại ít đến bất ngờ. Hóa ra lâu nay tôi sống trong điều kiện thế này...”

“Đồ đạc của Fuyuki thì sao?”

Nghe Matsumiya hỏi, Kaori cúi mặt nhìn xuống, vẻ rầu rầu, rồi lại ngẩng lên. “Có nhiều thứ không đành vứt đi nên tôi phân vân mãi. Tuy nhiên cũng loại bỏ kha khá rồi, ví như mấy chiếc tất thủng...” Kaori cố nặn một nụ cười, nhưng mắt lại rơm rớm.

Kaga chìa ra chiếc túi giấy vẫn cầm nãy giờ, “Cho tôi gửi mấy món này nhé. Cô kí tên vào biên bản giao nhận giúp tôi.”

Trong túi đựng điện thoại, ví tiền, bằng lái của Yashima Fuyuki. Kaori nâng niu cầm lấy điện thoại rồi xoa xoa bụng, “Đây là kỉ vật của bố con đấy.”

Kaga đưa bút và biên bản giao nhận ra. Kaori nắn nót kí vào đó.

“Anh ấy ngốc thật nhi!” Khi đưa trả biên bản, cô thốt lên. “Sao lại hành động như thế chứ. Tiền bạc thì bằng cách này hay cách khác tôi cũng xoay xở được thôi mà.”

“Chắc cậu ta nghĩ bản thân phải làm điều gì đấy chăng?” Kaga đáp. “Kiểu như giờ làm bố rồi nên cần đứng ra gánh vác gia đình chẳng hạn.”

Kaori mím chặt môi để kiềm chế cảm xúc, rồi thì thầm, “Ngốc thật đấy.”

Fuyuki đã làm gì? Không ai biết chính xác. Nhưng dựa vào lời khai của Tatsuya và những bằng chứng khác, có thể phỏng đoán phần nào diễn biến lúc đó.

Sau khi rời hiệu sách, trên đường ra ga Nihonbashi, Fuyuki tình cờ trông thấy Takeaki, không rõ là lúc ông ta đã ra ngoài đường hay vẫn ở quán cà phê. Nhưng dù là ở lúc nào đi nữa thì chắc chắn một điều là Fuyuki đã bám theo Takeaki và Tatsuya, chắc vì muốn cậy nhờ để được nhận vào làm lại trong nhà máy. Tại sao Fuyuki không bắt chuyện với Takeaki ngay, thì hẳn là do ngại còn một người khác đi cùng ông ta.

Khi Tatsuya đâm Takeaki ở đường hầm dưới cầu Edo thì Fuyuki đang có mặt bên ngoài. Thấy Tatsuya bước ra, Fuyuki giật mình núp vội vào hông tòa nhà gần đấy.

Tatsuya bỏ chạy thục mạng, Fuyuki đi vào đường hầm và bắt gặp Takeaki ngồi bệt dưới đất.

Fuyuki chất phác lương thiện (như lời Kaori) không hiểu lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào mà ra tay lấy cắp ví và cặp của Takeaki rồi nhanh chân chạy khỏi hiện trường. Hành tung tiếp theo thì giống như cảnh sát đã xác minh. Trong lúc ẩn nấp ở công viên Hamacho Ryokudo, Fuyuki gọi điện cho người yêu, kế đến chạy trốn cảnh sát và bị xe tông.

Quả là ngốc thật! Đúng như Kaori nhận xét. Cũng có thể vì áp lực của việc trở thành người bố trong gia đình như Kaga vừa bảo.

Kaori đã quyết định về sống ở quê nhà Fukushima. Một người quen hồi ở trại trẻ mồ côi hiện đang mở quán ăn, sẵn sàng nhận Kaori đến phụ việc, không nề hà gì chuyện cô đang mang thai.

Hai thanh tra gọi taxi và cùng tiễn Kaori ra tận ga Tokyo. Để bắt tàu siêu tốc tuyến Tohoku thì đi đến ga Ueno là gần nhất, nhưng họ đi vòng ra ga Tokyo vì cô gái muốn tạt qua một nơi để nhìn thêm lần nữa.

“Sao hôm nay trong hai anh chỉn chu thế?” Kaori hỏi lúc lên xe, chắc là thắc mắc về trang phục chỉnh tề của họ.

“Tiễn cô xong là tôi đi đám giỗ,” Matsumiya giải thích. “Của họ hàng.”

“Ồ?” Kaori ra chiều khó hiểu, hết nhìn Matsumiya lại nhìn Kaga. Kaga chẳng buồn hé răng, cứ thế yên vị ở ghế phụ lái.

Taxi rẽ vào đường Chuo. Bên tay phải là bách hóa Mitsukoshi. Cuối cùng cũng đến được nơi Kaori muốn nhìn lần cuối. Dù nằm bên dưới con đường cao tốc trông chẳng lấy gì làm tinh tế, cầu Nihonbashi vẫn toát ra vẻ duyên dáng uy nghi. Hai pho tượng kỳ lân hướng ánh nhìn kiêu hãnh về phía tương lai.

“Hai anh này, tôi không hối hận vì đã đến Tokyo đâu.” Kaori trần tình. “Dù sao tôi và Fuyuki cũng đã chung hưởng vô vàn kỷ niệm vui vẻ ở đây, mà kỉ niệm và hồi ức thì không bao giờ phai nhạt, không bao giờ tiêu tan.”

Matsumiya chỉ gật đầu, hiểu rằng không cần phải nói thêm gì nữa. Họ tiễn Kaori đến tận cổng soát vé trung tâm của ga Tokyo. Cô gái nhận lấy túi xách từ tay Matsumiya, cúi mình trước họ, “Hôm nay cảm ơn hai anh rất nhiều. Cả việc các anh giúp minh oan cho Fuyuki nữa, suốt đời này tôi sẽ không bao giờ quên.”

“Việc ấy có quên cũng chẳng sao.” Kaga nói, “Nhưng có một điều cô cần ghi nhớ. Vì đứa trẻ, tuyệt đối đừng bỏ cuộc, dù có gặp khó khăn đến đâu đi nữa.”

“Vâng.” Kaori nghiêm trang đáp.

“Cố gắng lên nhé.” Matsumiya tiếp lời.”

Kaori lại “Vâng”, rồi mỉm cười. Cô bước qua cổng soát vé, vừa vẫy tay vừa tiến sâu vào trong.

Khi bóng cô gái đã khuất hẳn, Matsumiya liền ngó đồng hồ đeo tay, “Không xong rồi. Còn đúng ba mươi phút nữa thôi đấy.

“Thật á? Chẳng may trễ thì thể nào cũng bị cái cô Tokiko ấy cằn nhằn cho mà xem. Mau lên!” Dứt lời, Kaga bắt đầu chạy hết tốc lực.