Chương 36
Vừa xuống tàu điện đã buốt cả tai vì khí trời lạnh giá, Yuto bất giác so vai, nhưng mau chóng hít một hơi thật mạnh rồi ưỡn thẳng người trở lại. Vì cậu tự nhủ không khí này cũng giống như hoàn cảnh cậu và các bạn đang trải qua. Gian nan, nhưng không có tư cách trốn tránh.
Đứng bên cạnh cậu, Shota ngửa mặt nhìn trời. Vòm không xám xịt. Những đám mây như báo hiệu trời sắp đổ mưa. À mà không, lạnh đến mức này chưa chừng lại có tuyết rơi.
“Đi thôi!” Yuto giục. “Ừm.” Shota gật đầu, tay kẹp chặt bọc giấy. Bên trong đựng một nghìn con hạc. Là thành quả của cả hai cộng lại.
“Bọn mình đến gặp Tomoyuki đi.” Người đưa ra đề xuất này chính là Yuto. “Mình phải thẳng thắn thú nhận với bố mẹ em ấy về chuyện đã xảy ra, rồi cúi đầu tạ lỗi với cả nhà họ. Có thể họ sẽ không tha thứ, nhưng bọn mình vẫn phải xin lỗi. Vì thật ra ngoài xin lỗi, bọn mình còn làm gì hơn được đâu, đúng không?”
Shota tán thành, và gợi ý thêm, “Gấp hạc nữa.”
Yuto âm thầm gấp hạc trong phòng riêng. Để hoàn thành mục tiêu đề ra, cậu mua thêm sáu bộ giấy Hòa Chỉ Thập Sắc. Thực tế là sau khi vụ án được giải quyết, cậu đã tìm thấy phần giấy dùng dở trên ô tô của bố, các tờ từ màu vàng trở đi đã dùng hết sạch. Cuối cùng Yuto cũng đoán ra bố mình gấp hạc vào lúc nào. Trên đường đi đánh golf về, hẳn là ông dừng xe ở đâu đó để cặm cụi gấp hạc.
Trong lúc gấp hạc, vô vàn ý nghĩa khác nhau nảy ra trong đầu Yuto và để lại bao dư vị day dứt. Tại sao mình không thú thật sớm hơn? Tại sao mình không đến tạ lỗi với Tomoyuki? Và, tại sao mình không xin bố lời khuyên cơ chứ? Chỉ cần làm một việc trong số này thôi thì mọi sự đã không bị đẩy đến kết cục đau xót hôm nay. Bố không phải chết, Tatsuya không thành kẻ giết người. Fuyuki (dù cậu chưa từng gặp mặt) cũng không vô tình biến thành nạn nhân bởi hành vi của cậu và các bạn.
Hôm qua, một nghìn con hạc giấy đã gấp xong. Yuto liền gọi điện đến nhà Yoshinaga và ngỏ lời, “Cháu có việc muốn trình bày về vụ đuối nước của Tomoyuki, cho phép cháu đến thăm gia đình mình, được không ạ?”
Người bắt máy là mẹ Tomoyuki. Cảnh sát từng đến nhà bà để xác minh vài thông tin liên quan đến án mạng cầu Nihonbashi nên bà cũng đoán được phần nào mục đích của Yuto, nhưng từng trải đã nhiều, trên điện thoại bà không nói qua nói lại mà chỉ trả lời đơn giản, “Cô chú sẽ đợi cháu nhé!”
***
“Thầy Itokawa xin nghỉ dạy rồi đấy.” Shota cho biết lúc lên taxi đến nhà Yoshinaga.
“Hừm...” Yuto chỉ ậm ừ mà không thể hiện cảm xúc nào thêm.
“Yuto này, xin lỗi mày nhé. Lúc ấy mà tao không nảy ra ý tưởng lẻn vào trường thì bi kịch hôm nay đã đã không xảy ra. Tao thật có tội với mọi người.” Giọng Shota run run như sắp bật khóc.
“Đừng nói thế!” Yuto vỗ nhẹ tay lên ngực bạn. “Tính ra tao cũng có lỗi vì đã không làm gì để ngăn cản. Tất cả đều sai trái như nhau, cho nên bây giờ hai đứa mới cùng đi xin lỗi này, đúng chưa!”
“Ừm...” Shota gật đầu.
Taxi dừng lại trước một cơ ngơi bề thế, đôi bạn bước xuống xe. Trên biển hiệu bằng gỗ gắn ở trụ cổng đề chữ "Yoshinaga".
Yuto dõi mắt qua cổng. Khoảng sân trắng xóa, tiếp đó là hàng hiên dẫn vào ngôi nhà có cậu bé Tomoyuki đang say ngủ.
Hôm nay họ đến không chỉ để xin lỗi, mà còn muốn cầu nguyện cho Tomoyuki tỉnh dậy. Khi gặp lại Tomoyuki, Yuto sẽ thổ lộ rằng, bấy giờ bọn anh đã hành động thật tồi tệ. Thế nên bây giờ em hãy mở mắt ra đi. Mở mắt ra mà đánh đòn bọn anh đi. Bọn anh vẫn đợi em đây này.
Yuto phà ra làn hơi trắng xóa, rồi thong thả tiến bước.