← Quay lại trang sách

Chương 3 Vụ án mạng ở Mominoki

Harumi

Bảy giờ sáng, tôi bấm chuông gắn trên chiếc cổng uy nghi của nhà Takakura.

Hôm nay tôi đã xin nghỉ phép.

Tối qua tôi bảo Yoko là sáng sớm nay đến, nhưng chắc là hơi sớm quá. Song, chắc chắn Yoko vẫn chưa chợp mắt tí nào. Có khi cô còn chưa ăn uống gì suốt từ tối qua chứ đừng nói đến bữa sáng. Dọc đường tôi đã ghé qua cửa hàng tiện lợi để mua bánh sandwich. Tôi sẽ nhờ cô pha cà phê, rồi cùng nhau ăn sáng và báo cáo những gì tôi đã điều tra được tối qua.

Yoko xuất hiện, vẫn mặc bộ quần áo tối qua.

Tối hôm qua, mặc dù con trai bị bắt cóc nhưng trông cô không có vẻ rối trí cho lắm, vậy mà chỉ qua một đêm, cô như đã biến thành người khác. Lớp trang điểm bị trôi, dưới mắt xuất hiện quầng thâm. Mọi khi trông cô lúc nào cũng trẻ hơn chừng năm tuổi, thế mà người phụ nữ đang đứng trước mặt tôi lại như đã già đi cả chục tuổi vậy.

Yoko dẫn tôi vào phòng khách, sau đó pha cà phê. Song, vì không thiết ăn uống nên cô thậm chí chẳng đụng tới cà phê, nói gì đến bánh sandwich. Cô bảo tối qua đã ăn một chút ở văn phòng, nhưng nhìn bộ dạng ấy chắc chẳng bỏ bụng được bao nhiêu.

Tôi lấy phong bì có logo của báo Maiasa ra khỏi túi, đưa cho Yoko.

— Đây là bản photocopy bài báo liên quan đến vụ nhận tiền gây quỹ tranh cử bất chính. Chắc cũng chỉ toàn những thông tin cậu đã từng đọc qua rồi, nhưng để làm tư liệu công bố sự thật thì có khi cũng có ích. Cơ mà, chỉ nhiêu đây thôi thì chưa thể coi là đã đáp ứng được yêu cầu của thủ phạm. Nói câu này với cậu nghe có vẻ tàn nhẫn nhưng trong vụ này, các phương tiện truyền thông thực sự nghi ngờ anh Masaki có tội. Có điều, chỉ trong ngày một ngày hai tớ không thể tìm ra những bằng chứng mà ngay đến cảnh sát cũng không đưa ra được. Vì vậy, tớ đã quyết định tìm hiểu về kẻ tố giác. Tớ định sẽ cùng cậu hỏi chuyện người đó một lần nữa và để tùy cậu phán đoán xem có công khai toàn bộ sự thật hay không… Liệu cậu có thể nhờ Iwasaki việc đó không?

Sau khi nhận lấy phong bì, Yoko chẳng buồn kiểm tra xem bên trong có gì, chỉ nhìn đăm đăm vào logo.

Vậy mà nghe tôi nhắc đến tên Iwasaki, cô liền giật mình ngẩng lên.

— Người tố giác chính là Iwasaki ư?

— Tớ không dám kết luận. Văn bản tố giác được gửi qua đường bưu điện nhưng lại giấu tên. Có điều, để đảm bảo tính xác thực, trong thư tố giác, người đó đã viết về quan hệ giữa mình và Masaki, rằng từ nhỏ đã biết rõ Takakura Masaki. Tớ chỉ có thể nghĩ tới Iwasaki thôi.

— Nhưng Iwasaki là bạn thân của Masaki kia mà.

— Cũng có thể giữa họ có mối bất hòa gì đó mà chỉ người trong cuộc biết với nhau. Vả lại, cũng không thể nói chắc anh ta tố giác vì có ác ý.

— Nghĩa là sao?

— Hôm qua, lúc đến văn phòng tớ đã nghĩ thế này. Người chịu trách nhiệm ở đó là ông Goto, chủ tịch nhóm hậu thuẫn đúng không. Ông ta hành xử như thể chính mình là nghị viên vậy. Không riêng gì cậu mà ngay cả mẹ chồng cậu cũng phải dè chừng. Chắc chắn anh Masaki cũng không dám phản đối ông ta đâu nhỉ? Cho dù văn phòng có hành vi bất chính nhưng nếu chuyện đó dính dáng tới ông Goto, anh ấy sẽ không dám nói liều. Sau này, ngay cả khi anh Masaki có đắc cử nhiệm kỳ thứ hai, thứ ba đi nữa thì rất có thể hành vi bất chính đó vẫn sẽ tái diễn. Một người chính trực như anh Masaki cũng đau đáu về chuyện đó nhưng lại không thể tự mình công khai được nên đành phải trăn trở một mình. Không thể khoanh tay đứng nhìn bạn mình như vậy nên Iwasaki mới gửi thư tố giác nặc danh. Thật ra anh ta cũng nắm được chứng cứ nhưng vì muốn bảo vệ Masaki nên mới không viết ra. Tớ nghĩ như vậy đấy.

Mặc dù có quen biết Iwasaki song tôi chỉ có ấn tượng đó là một con người hoạt bát và thân thiện, chứ không rõ thực sự anh ta là người như thế nào. Bởi vậy, tôi phần nhiều đoán anh ta là người tốt.

— Có thể có chuyện như vậy thật.

Yoko nói, có phần yên tâm.

— Biết đâu người dẫn Yuta đi lại chính là Iwasaki. Mặc dù anh ta đã tố giác nhưng kết cục vụ việc lại không bị khởi tố. Giả sử cho đến giờ, mọi chuyện vẫn theo đúng kế hoạch và ông Goto chịu cải tà quy chính thì tốt rồi, nhưng nếu như ông ta không chịu mở mắt ra mà vẫn tiếp tục tái phạm, liệu Iwasaki có thay đổi cách làm không nhỉ? Người phụ nữ dẫn Yuta đi cũng có thể là người quen của Iwasaki. Mẹ anh ta chẳng hạn. Tớ không biết Yuta có biết mẹ Iwasaki hay không, nhưng bà ấy đang trông nom quán rượu đúng không? Nếu Yuta đã từng gặp, bà ta chỉ cần bảo đã được Iwasaki nhờ tới đón, rất có thể thằng bé sẽ đi theo như thường. Mũ hay túi eco đều không phải đồ hiếm gì, chẳng qua chỉ tình cờ trùng khớp với đặc điểm của người phụ nữ đáng ngờ hôm nọ thôi, bản thân Iwasaki cũng bất ngờ về chuyện đó.

— Nếu đúng vậy thì tốt biết mấy. Nhưng chắc chắn không phải thế rồi.

Yoko cụp mắt xuống. Có vẻ như cô ấy chỉ nghe nửa chừng những lời lập luận của tôi.

— Tại sao?

— Sáng sớm nay, lại có thư đe dọa gửi tới văn phòng.

— Chẳng có nhẽ… Trong đó viết gì?

Yoko lấy tờ giấy photocopy ra khỏi chiếc túi đang để bên cạnh, đoạn đưa cho tôi. Có hai tờ A4, được gửi từ cửa hàng Enjoy Mart K.

Ở tờ đầu tiên, những dòng chữ cứng viết cạnh nhau ngay hàng thẳng lối.

★ ★ ★

Con trai cô vẫn an toàn. Tôi chưa có ý định tới thung lũng Shirakawa. Tôi sẽ đưa gợi ý để cô có thể mau chóng công khai sự thật.

Trên tờ thứ hai, vẫn là nét chữ như vậy, nhưng lần này lại được viết bằng chữ Hán.

★ ★ ★

Vụ án mạng ở Mominoki.

— Haru, cậu biết vụ này không?

— Chắc là thị trấn Mominoki ở thành phố K rồi, nhưng vụ này gần đây à?

— Không, tớ cũng không có ấn tượng gì nên đã thử tìm hiểu trên mạng. Hóa ra đó là vụ án mạng xảy ra ở thị trấn Mominoki, thành phố K cách đây ba mươi sáu năm. Đây này.

Yoko lại lấy một tờ giấy nữa ra khỏi túi. Đó là bản in một bài viết trên mạng.

★ ★ ★

Vụ án mạng ở Mominoki

Đêm 20 tháng 2 năm 1975, Takamatsu Hideo (35 tuổi) bị đồng nghiệp là Shimoda Toshiyuki (30 tuổi) dùng dao đâm chết tại nhà riêng.Sau khi gây án, Shimoda trốn cùng một triệu yên tiền mặt lấy được từ nhà Takamatsu. Một tuần sau, y ra tự thú. Y khai nhận động cơ gây án là do Takamatsu, khi đó vừa được thừa kế tài sản từ bố mẹ đã từ chối cho y vay tiền để phẫu thuật cho người vợ đang khổ sở vì bệnh tim.

Shimoda bị tòa tuyên án chung thân. Năm 1990, y chết trong tù vì viêm phổi.

— Haru, cậu nghĩ sao?

Thấy tôi nhìn lướt qua bài báo, Yoko hỏi.

— Chỉ với cái này thì chưa thể nói lên điều gì. Thủ phạm gửi đến văn phòng phải không? Lúc đó ngoài cậu ra còn ai nữa?

— Ông Goto và mẹ chồng tớ.

— Bọn họ nói gì?

— Lúc nghe đến vụ án mạng ở Mominoki, thoạt tiên cả hai đều trầm ngâm, đến khi tớ tra thử thông tin về vụ án trên máy tính của văn phòng và tìm ra bài viết này, họ cũng chỉ nói dửng dưng là hình như có vụ án như vậy thật thôi.

— Vì thủ phạm đã ra đầu thú nên chắc hồi đó báo chí cũng không đưa tin quá rầm rộ đâu. Nhưng nếu đây là gợi ý thì người bắt cóc Yuta là ai được nhỉ. Cậu có nghĩ đến điều gì không?

— Mẹ chồng tớ khẳng định nhà Takakura không dính líu gì đến vụ án đó, còn ông Goto hình như cũng thở phào vì không phải chuyện liên quan đến vụ nhận tiền gây quỹ tranh cử bất chính nên tự dưng lại mồm năm miệng mười lên hẳn. Ông ấy bảo nói ra mới nhớ hồi đó chương trình tổng hợp⦾ trên TV có đưa tin về việc vợ nạn nhân bị trầm cảm rồi tự tử vì quá sốc trước cái chết của chồng.”

← Wide show: một loại chương trình truyền hình chuyên đưa tin tức hoặc các thông tin giải trí phong phú, đa dạng.

— Sao cơ, thế là ông ta vẫn còn nhớ về vụ án này còn gì. Ngoài ra ông ta còn nói gì nữa không?

— Về vụ án đó thì ông ấy chỉ nói có thế… Nhưng mà…

— Sao?

— Mẹ chồng tớ bảo hay chuyện này có liên quan đến tớ? Kẻ bắt cóc Yuta muốn tớ công khai về thân thế của tớ chứ không phải về chuyện của anh Masaki. Y như cậu nói ấy.

— Đúng là hôm qua tớ có nghĩ thế thật, nhưng đây là án mạng đấy. Chuyện kinh khủng như vậy mà lại quy kết là có liên quan đến cậu chỉ vì họ không hay biết gì thì thật kỳ quặc. Cũng có thể vụ án đó liên quan đến bọn họ lắm chứ, chỉ có điều bọn họ không nhận ra mà thôi. Tớ đã định hôm nay sẽ đi tìm hiểu thử xung quanh trường bơi của Yuta, nhưng có vẻ trước mắt tớ nên tìm hiểu về vụ án mạng ở Môminoki thì hơn nhỉ. Tớ cũng tò mò về vợ của nạn nhân mà ông Goto đã nhắc tới. Tớ sẽ tập trung tìm hiểu xem sau vụ việc đó, gia đình của thủ phạm và nạn nhân đã ra sao rồi.

— Cảm ơn cậu, Haru… Không biết kẻ bắt cóc Yuta có biết cả cậu không nhỉ?

— Ý cậu là sao?

— Nếu là chuyện gì đó mà tớ đang che giấu thì tớ sẽ hiểu tại sao thủ phạm lại bắt Yuta đi và yêu cầu tớ công khai sự thật. Đằng này, chẳng ai biết đến vụ án mạng ở Mominokicả. Thế nên, để chúng ta có thể công khai sự thật, hắn mới gửi thư gợi ý vì muốn trước mắt chúng ta tìm hiểu về chuyện đó còn gì. Nhưng nếu chỉ có tớ hay những người ở văn phòng thì những gì điều tra được cũng có giới hạn. Trên thực tế, tớ chỉ tìm được mỗi bài viết này. Còn cậu là nhà báo, cậu có thể điều tra sâu hơn. Phải chăng thủ phạm đã bắt cóc Yuta với tiền đề là tớ sẽ nhờ vả cậu.

Mặc dù đang mệt nhưng Yoko vẫn rất bình tĩnh.

— Nếu người đó biết rõ cậu, chắc họ cũng tính đến việc tớ sẽ hợp sức với cậu nhỉ?

— Iwasaki chẳng hạn?

Có vẻ như Yoko vẫn bận tâm đến Iwasaki.

— Nếu không phải chuyện liên quan tới cuộc bầu cử thì chắc Iwasaki chẳng dính líu gì đâu. Tuy tớ cũng bực mình khi thấy cậu thật sự chấp nhận lời mẹ chồng nói nhưng giả dụ vụ án mạng ở Mominoki có liên quan đến cậu thì vấn đề không phải là ai sẽ được lợi khi cậu công khai sự thật hay sao? Hôm qua tớ quên không hỏi, tại sao Aki lại đến đón muộn hơn giờ đã hẹn vậy? Cô ta lúc nào cũng làm ra vẻ giỏi giang, như kiểu ‘siêu thư ký’ cơ mà. Trong một buổi lễ gì đấy, tớ chỉ đến muộn hơn giờ phỏng vấn có năm phút mà cô ta càu nhàu mãi ấy.

— Chuyện đó thì…

Yoko kể cho tôi nghe chuyện ai đó đã dụ Aki ra ngoài.

— Hả, cái gì cơ? Làm gì có chuyện cậu bồ bịch. Nhưng đúng là cô ta đã bị lợi dụng rồi. Hẳn có rất nhiều người muốn lật tẩy những điểm yếu của cậu. Nói gì thì nói, cậu cũng là người nổi tiếng mà. Vụ án mạng ở Mominoki thật ra chẳng liên quan gì tới cậu, nhưng có thể ai đó biết cậu xuất thân từ thành phố K, lại ba mươi sáu tuổi nên đã tìm đại một vụ án xảy ra từ hồi đó rồi tùy tiện xuyên tạc sự thật cũng nên. Có điều, kẻ đó còn biết cách viện cớ để chắc chắn dụ được Aki ra ngoài nhỉ.

— Quả nhiên là Iwasaki nhỉ? Nhưng mà, hầu hết mọi người ở văn phòng hay nhóm hậu thuẫn đều biết chuyện Aki có tình ý với anh Masaki và chuyện cậu là bạn thân của tớ và là nhà báo. Trong nhóm hậu thuẫn cũng có nhiều người lớn tuổi, có thể ai đó trong số họ có liên quan gì đấy tới vụ án mạng ở Mominoki.

— Cũng phải. Tóm lại bây giờ tớ sẽ đến tòa soạn đế điều tra về vụ việc đó. Còn cậu định thế nào? Quay lại văn phòng à?

— Tớ sẽ quay lại văn phòng rồi sau đó đi tìm hiểu quanh trường bơi. Địa chỉ gửi fax vẫn là cửa hàng tiện lợi giống lần đầu.

— Cậu đi một mình ổn chứ?

— Iwasaki bảo sẽ đi xem thử quanh đây… Tớ định nhờ anh ta đi cùng.

— Làm sao tin được anh ta chứ!

— Tớ chẳng biết nhờ ai khác cả. Tớ muốn tin vào giả thuyết của cậu, anh ta tố giác là vì Masaki.

— Tớ chỉ đưa ra giả thuyết đó để cậu không bị suy sụp thôi. Tớ nghĩ cậu chớ nên lơ là mất cảnh giác.

— Nhưng tối qua Iwasaki đã gọi cho anh Masaki giúp tớ đấy.

Tối qua, nghĩa là lúc còn lo ngại nhiều khả năng bí mật đó có liên quan đến vụ nghi ngờ nhận tiền gây quỹ tranh cử bất chính, vậy mà không ngờ Iwasaki lại làm thế. Phải chăng tôi đã nghĩ quá lên về chuyện anh ta chính là kẻ tố giác nhỉ.

— Anh Masaki sẽ về à?

— Đúng vậy. Đáng lẽ tớ phải nói trước với cậu. Tớ xin lỗi.

— Tốt quá còn gì. Tớ cũng có thể chuyên tâm vào nhiệm vụ của mình.

Là bạn thân của Yoko và là một nhà báo, tôi đã định cảnh báo cô vẫn còn một người nữa hiểu rõ suy nghĩ của Aki, song nếu người đó sắp về thì tôi không cần nói nữa. Thay vì khiến cô ôm mối nghi ngờ thì việc lần ra sự thật vẫn quan trọng hơn.

Trước khi rời khỏi nhà Takakura, tôi dặn dò Yoko nên ăn gì đó và tắm táp cho thư thái đầu óc một chút rồi hãy ra khỏi nhà.

Yoko

Sau khi uống cốc cà phê nguội ngắt và sửa soạn đồ cá nhân xong, tôi quay trở lại văn phòng.

Iwasaki đã tới từ trước. Còn có cả mẹ chồng tôi và bà Michiyo nữa.

Hình như trong lúc tôi về nhà, ông Goto vẫn ở lại đây, song trông ông ta không có vẻ mệt mỏi cho lắm. Không biết có phải vì đã xác định được nội dung viết trong thư đe dọa không liên quan gì đến văn phòng hay không mà ông ta vẫn nói chuyện phiếm với những người trong nhóm hậu thuẫn đã ghé tới văn phòng từ sáng sớm, như thể không có chuyện gì xảy ra.

— Hóa ra Yuta ở nhà ông bà ngoại à? Nếu vậy thì phải nói một tiếng chứ, làm chúng tôi lo lắng suốt đêm đấy.

Những người trong nhóm hậu thuẫn nhao nhao nói. Họ còn gửi đến tôi những cái nháy mắt kỳ quặc. Chắc là ông Goto đã tự ý quyết định nói với họ như vậy. Vậy cũng tốt. Càng nhiều người biết sự thật thì nguy cơ ai đó ngấm ngầm báo cảnh sát càng cao.

— Tôi đang định ra ngoài bây giờ đây, cô định thế nào?

Iwasaki cũng lựa lời hỏi.

— Tôi đã nhờ Aida giúp việc khác rồi nên đang định đi xem thử quanh trường bơi, anh có thể đi cùng tôi được không?

— Đương nhiên rồi.

Tôi báo cho ông Goto biết Iwasaki sẽ đi cùng mình.

Có thể thủ phạm sẽ lại gửi chỉ dẫn đến văn phòng, tôi dặn ông Goto lúc đó phải báo ngay cho mình và nhờ bà Michiyo đưa mẹ chồng tôi về nhà, để bà thong thả nghỉ ngơi.

Mặc dù sự thật thủ phạm yêu cầu tôi công khai không liên quan gì đến văn phòng, song Yuta vẫn chưa quay về, mẹ chồng tôi không có vẻ gì là đã yên tâm được. Tôi những muốn nói cho bà biết Masaki sắp về để bà có thể bình tâm lại dù chỉ một chút, song bà Michiyo lúc nào cũng kè kè bên cạnh, thành thử tôi không nói được.

Iwasaki cầm lái, cho xe chạy về hướng trường bơi.

— Quán rượu của anh không vấn đề gì chứ?

— Cô đừng bận tâm. Vốn dĩ cũng chẳng bận thế đâu. Mà cô chưa chợp mắt được tí nào phải không? Cô ngủ một lát đi, đến nơi tôi gọi.

Iwasaki nhiệt tình quan tâm đến tôi.

Người tố giác vụ nhận tiền gây quỹ tranh cử bất chính là Iwasaki ư? Nếu điều đó là sự thật, không hiểu anh ta làm vậy với mục đích gì. Là thiện ý, hay ác ý? Nếu là vì Masaki đúng như giả thuyết của Haru thì tốt. Nếu vậy, liệu anh ta có nói một tiếng với Masaki không nhỉ. Họ là bạn thân mà.

Nếu tôi có hành động gì đó vì Haru…

Điều mà chính bản thân tôi làm sẽ là giữ im lặng với cô ấy và đợi đến khi có kết quả khả quan thì mới nói. Có lẽ Iwasaki cũng đã nghĩ như vậy.

— Anh Iwasaki này, công việc của anh cũng bận mà sao lúc nào anh cũng giúp đỡ anh Masaki vậy?

— Vì tình hình lúc này đang rất khẩn cấp chứ còn sao.

— Tôi không nói về chuyện của Yuta. Cả trong lần tranh cử trước, sau khi anh Masaki đắc cử, anh cũng trở thành thành viên chủ chốt của nhóm hậu thuẫn và giúp đỡ anh Masaki suốt còn gì. Quản lý quán rượu đã bận rồi, anh lại còn công việc ở Hiệp hội doanh nghiệp nữa.

— Được kề vai sát cánh với Masaki, tôi thấy vui ấy chứ. Vì tôi thích được hỗ trợ người khác mà. Chắc tôi thuộc tuýp thích đứng sau cánh gà. Không phải ai trên đời này cũng đều muốn được đứng ở vị trí trung tâm. Chính vì có những người cảm thấy vui khi nhìn người mình ủng hộ thành công nên mới sinh ra cái gọi là thần tượng đấy thôi. Vì thế, tôi muốn sau này Masaki sẽ nỗ lực hơn nữa, tôi cũng mong cô Yoko thành công hơn, trở thành một tác giả sách tranh lưu danh sử sách.

— Lưu danh sử sách gì chứ, nghe đao to búa lớn quá. Được như hiện tại là tôi đã cố hết sức rồi. Nếu được, tôi không muốn mình nổi bật quá, thậm chí tôi ước gì mình chưa từng ra mắt công chúng.

— Cô nghĩ vậy là vì chuyện lần này sao?

— Nếu tôi không trở thành tác giả sách tranh, chắc hẳn những chuyện này đã không xảy ra.

— Vậy sao? Tôi nghe chú Goto nói sáng nay thủ phạm đã gửi thư đe dọa đến, gợi ý sự thật cần công bố là về vụ án mạng ở Mominoki, cô đang nghĩ vụ việc đó có liên quan đến mình sao?

— Tôi không biết. Có điều, tôi không thể khẳng định mình vô can.

— Tôi thấy có điều gì lạ lắm. Hình như chú Goto tin chắc chuyện đó có liên quan đến cô, không hiểu chú ấy dựa vào đâu mà quy kết như vậy nhỉ?

— À…

Tôi chợt nhận ra Iwasaki không hay biết gì về việc tôi là con nuôi và không rõ bố mẹ đẻ của mình là ai. Tôi tưởng Masaki đã nói với Iwasaki rồi, nhưng với tính cách của anh, cho dù có là bạn thân, chắc cũng không vô duyên vô cớ kể lể về hoàn cảnh của vợ mình làm gì.

Có lẽ mẹ chồng tôi và ông Goto cho rằng vụ án mạng ở Mominoki có liên quan đến tôi là bởi họ tự tin cuộc đời họ không có điều gì khuất tất. Nếu như tất cả những người xung quanh họ đều không có điều gì khuất tất thì không chừng họ đã thoáng chút hồ nghi về cuộc đời của chính mình, song khi mà ai đó, rõ ràng có điểm khuất tất, đang ở ngay trước mặt thì việc họ quy kết người đó cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Tôi không biết gốc rễ của mình. Vụ án mạng ở Mominoki có thể liên quan tới phần đời vẫn còn là dấu chấm hỏi đó. Ngay đến bản thân tôi còn hoài nghi nữa là. Cả Haru nữa, cô ấy không khẳng định là tôi có liên quan, song cũng không phủ định.

Về phần Iwasaki, anh ta không biết cảnh ngộ của tôi nên mới thắc mắc như vậy.

Nếu vụ bắt cóc lần này không liên quan đến vụ nhận tiền gây quỹ tranh cử bất chính thì khó mà cho rằng Iwasaki có dính líu gì.

Chiếc xe chạy trên trục đường chính hướng về phía trường bơi của Yuta. Iwasaki bật xi⁠–⁠nhan rẽ trái, cho xe tiến vào bãi đậu của một cửa hàng tiện lợi.

Đó là cửa hàng Enjoy Mart K, nơi thủ phạm gửi fax.

Vì đã quá giờ đi học đi làm nên trong cửa hàng chỉ có khoảng hai, ba khách. Chúng tôi hỏi chuyện chàng thanh niên trẻ tuổi đứng ở quầy thu ngân, lúc đó đang ngáp ngắn ngáp dài với vẻ chán chường, chắc vì phải nhận ca từ đêm.

— Khoảng năm giờ bốn mươi phút sáng nay, chúng tôi có nhận được một bức fax nhưng người gửi quên không đề tên. Cậu có biết ai đã dùng máy fax ở đây không?

— Hừ…m, nói vậy thì hình như có một người phụ nữ đã gửi fax thì phải…

— Đặc điểm người đó thế nào?

— Tôi cũng không nhớ lắm… Nhưng mới sáng ra mà người đó đã đội mũ, vai lại đeo một cái túi to nữa. À phải rồi, mấy bà cô mang túi xách để hở như thế là dễ ăn cắp lắm, bởi vậy lúc người đó vào cửa hàng, tôi đã định nhắc nhở, nhưng người đó nói muốn dùng máy fax nên tôi chỉ bảo Vâng, xin mời thôi. À, xin lỗi, tôi trót nói là ăn cắp…

— Không sao. Tôi có nghĩ đến một người rồi. Có phải là túi tái sử dụng của Happy Town không?

— Tôi không rõ lắm, nhưng kiểu vậy.

— Chiều tối qua người đó có tới đây không nhỉ. Khoảng sáu rưỡi.

— À, tôi nhận ca đêm nên không biết. Để tôi gọi điện hỏi bạn nhân viên trực giờ đó nhé?

— Phiền cậu.

Cậu thanh niên vui vẻ lấy điện thoại di động từ góc quầy thu ngân, gọi điện hỏi giúp chúng tôi. Chắc họ cũng thân nhau nên cậu ta nói chuyện khá thoải mái.

— À, cậu ấy bảo có thấy một người phụ nữ dùng máy fax nhưng lúc đấy cửa hàng đang đông nên cậu ấy không nhớ đặc điểm của người đó.

— Người đó không hỏi cách sử dụng máy fax hay gì sao? — Iwasaki nói.

Cậu thanh niên chuyển câu hỏi tới người đồng nghiệp ở đầu dây bên kia.

— Hình như người đó không hỏi ai cả.

Chúng tôi nói lời cảm ơn, sau đó mua ít đồ uống và bánh kẹo cho phải phép, mặc dù có thể doanh thu của cửa hàng chẳng liên quan gì đến lương của cậu ta, đoạn ra khỏi cửa hàng.

— Tôi tưởng người phụ nữ đáng ngờ đó phải lớn tuổi lắm thì mẹ Ryosuke mới tưởng là bà của Yuta chứ, vậy mà xem chừng người đó lại có thể dễ dàng sử dụng máy fax nhỉ. Chứ như bố mẹ tôi thì chắc là chịu chết đấy.

Quay ra xe, vừa uống lon cà phê đá mới mua, Iwasaki vừa nói.

— Có thể người đó dùng quen rồi thì sao? Hồi đầu cô Michiyo cũng toàn lẫn lộn mặt trước mặt sau của bản thảo, nhưng giờ thì thành thạo rồi. Cả máy tính cũng thế, cô ấy đã biết in bản thảo được gửi đến, chỉnh sửa trên dữ liệu gốc rồi gửi lại được cơ.

— Vậy à. Thế thì do định kiến của riêng tôi rồi. Từ nãy đến giờ, lúc chạy xe tôi chỉ nhăm nhăm tìm mấy bà lão kiểu đang đẩy xe cút kít, nhưng chắc người đó trẻ hơn so với tôi tưởng. Cậu thu ngân cũng gọi là bà cô mà. Phụ nữ ấy, nhìn bề ngoài thật chẳng biết tuổi tác thế nào.

Sau khi uống hết lon cà phê, Iwasaki khởi động xe.

Có lẽ anh ta nói đúng. Chỉ vì đặc điểm nhận dạng của người phụ nữ đã dẫn Yuta đi theo lời kể của mẹ Ryosuke rất giống đặc điểm nhận dạng của người phụ nữ đáng ngờ tôi đã bắt gặp mà tôi quy kết đó chính là một người.

Lúc hỏi chuyện cậu thanh niên thu ngân, tôi cũng lỡ miệng nhắc đến túi vải eco của Happy Town, nhưng thật ra đó có thể là một chiếc túi khác giống vậy mà thôi. Nói thì nói vậy, song sự thật là chúng tôi cũng chẳng còn manh mối nào khác nữa.

Đung là vẫn nên tìm kiếm người phụ nữ đó thì hơn. … Điện thoại của tôi kêu. Là tin nhắn của bà Michiyo.

— Có chuyện gì vậy?

Iwasaki hỏi, tay vẫn cầm vô⁠–⁠lăng.

— Hình như mẹ chồng tôi bị ngất.

— Thế thì gay quá. Chúng ta quay trở lại chứ?

— Không, đã có cô Michiyo rồi, vả lại Aki sẽ lái xe tới bệnh viện nên nhờ anh cứ đi tiếp cho.

Giải cứu Yuta quan trọng hơn bất cứ việc gì.

Bởi thằng bé là đứa con quý giá duy nhất của chúng tôi.

Sau khi Iwasaki đưa xe vào bãi đỗ xe tự động cạnh trường bơi, chúng tôi đi bộ ra công viên. Cơn mưa đêm qua đã tạnh hẳn như chưa từng có. Đâu đó trong công viên, xuất hiện bóng dáng những bà mẹ trẻ dẫn theo những đứa con chưa đến tuổi đi lớp.

— Cô đã từng thấy một người phụ nữ lớn tuổi đội mũ vải denim, đeo túi eco của Happy Town ở đây bao giờ chưa? Người đó ăn mặc khá giản dị.

Tôi đã hỏi tất cả mọi người, song ai nấy đều chỉ lắc đầu.

Tuy vậy, điều đó không có nghĩa là người phụ nữ ấy chưa bao giờ tới đây.

Ngay cả tôi, một người cho đến trước khi ra mắt sách vẫn thường lui tới đây hai lần một tuần cũng mới gặp những người này lần đầu tiên. Phần lớn trong số họ đều tới công viên vào buổi sáng.

Tùy từng khung giờ mà người ra vào công viên cũng khác. Không ai thấy bóng dáng người phụ nữ đáng ngờ ấy xuất hiện ở công viên vào buổi sáng. Chúng tôi không thu được manh mối nào đáng kể.

Sau khi ra khỏi công viên, chúng tôi đi về hướng được cho là hướng người phụ nữ đã dẫn Yuta đi.

Chúng tôi đi bộ mãi dọc theo tuyến đường chính song hầu như chẳng thấy bóng dáng người đi bộ nào. Iwasaki đề xuất chúng tôi nên rẽ vào khu dân cư nào đó để nghe ngóng thì hơn.

Cần quyết định điểm đến là ở đâu.

Đưa mắt nhìn ra xa, tôi bắt gặp tấm biển “Happy Town”. Đi theo trục đường chính có vẻ xa là vậy, nhưng nếu đi tắt qua khu dân cư thì xem chừng lại gần đến không ngờ. Chúng tôi quyết định hướng về trung tâm mua sắm Happy Town, cho dù có không tìm ra manh mối nào về người phụ nữ thì ít nhất tôi cũng muốn tới đó xem thử chiếc túi vải eco.

Chúng tôi quay trở lại công viên, đi bộ dọc hàng rào, rẽ ở ngã rẽ đầu tiên để vào khu dân cư. Hầu hết nhà cửa quanh công viên đều tương đối mới, trong khi càng tiến sâu vào khu dân cư, càng thấy nhiều ngôi nhà kiểu cổ xưa. Đi xuyên qua con đường có hàng rào cây, chắc đã có từ lâu lắm rồi, chúng tôi bắt gặp một khu phố buôn bán.

Phần lớn các cửa hàng đều đang đóng cửa im ỉm. Một khu phố ảm đạm.

Bỗng có tiếng lách cách. Một cửa hiệu đề biển “Đồ Âu” ngay đầu khu phố buôn bán vừa kéo cửa cuốn lên khoảng hai phần ba. Người phụ nữ luống tuổi bày giá treo đồ ra, trên đó có treo những chiếc áo blouse nhiều hoa văn, họa tiết. Lúc này đang là mười giờ sáng. Có lẽ các cửa hàng đều đang rục rịch mở cửa.

— Tôi cứ thắc mắc không biết trang phục của các bà cô thường được bán ở đâu, hóa ra là ở đây à.

Iwasaki ngạc nhiên nói. Đúng là cả khu phố này mang bầu không khí như kiểu dành cho tầng lớp cao tuổi vậy. Chúng tôi quyết định sẽ hỏi thăm ở những cửa hiệu đã mở. Cửa hàng đồ Âu, cửa hàng đồ ăn sẵn, tiệm bánh mì, hiệu sách. Với một khu phố buôn bán lâu đời thế này, ví thử một người phụ nữ quen mặt nào đấy dắt tay một đứa bé lạ hoắc, hẳn người ta cũng sẽ để ý xem đứa bé là ai.

Tôi và Iwasaki chia nhau ra, tôi hỏi thăm các cửa hiệu bên phải đường, còn Iwasaki hỏi thăm các cửa hiệu bên trái.

Đầu tiên, tôi hỏi thăm bà chủ cửa hiệu đồ Âu có từng bắt gập người phụ nữ đội mũ vải denim, đeo túi vải Happy Town ở quanh đây bao giờ chưa.

— Mấy người đeo túi của Happy Town chắc sẽ tránh đi qua khu phố này mà đi đường bên kia chứ nhỉ.

Nghe bà chủ cửa hiệu nói vậy, tôi phần nào đoán ra nguyên nhân khiến khu phố này trở nên ảm đạm chính là do sự hiện diện của trung tâm mua sắm Happy Town. Người biết sự tình chắc sẽ thấy không thoải mái khi đeo túi của Happy Town mà đi bộ qua đây. Dầu vậy, gần đây ngày càng có nhiều loại túi vải eco trông sành điệu lại bền, chẳng thế mà cũng có khá nhiều người sử dụng chúng hàng ngày chứ không riêng gì những lúc đi chợ.

Tôi cứ chắc mẩm cửa hàng này có bán mũ vải denim, nhưng hỏi ra mới biết họ không bán đồ vải denim, và rằng mũ đó có thể cũng bán ở Happy Town.

Người ở cửa hàng bán đồ ăn sẵn, cửa hàng bánh mì cũng đều có chung một câu trả lời.

— Yoko, cô lại đây đi!

Iwasaki ra khỏi hiệu sách, vẫy mạnh tay.

Trông thấy những cuốn Ruy băng trên trời xanh xếp chồng trên chiếc kệ sách di động ngay trước quầy thu ngân, tôi có phần hơi ngượng ngùng, song giờ không phải lúc nghĩ về chuyện đó. Có vẻ như ông chủ hiệu sách biết điều gì đó.

— Tôi nghĩ người mà các vị đang tìm có thể chính là khách nhà chúng tôi, nhưng có việc gì vậy?

Ông chủ hiệu sách hỏi. Trong lúc tôi đang phân vân không biết có nên nói ra chuyện người đó đã dẫn con trai mình đi hay không thì Iwasaki đã mở lời trước.

— Hôm qua, con trai chúng tôi bị ngã và bị thương khi đang chơi ở công viên. Lúc đó, một người phụ nữ tình cờ đi ngang qua đã giúp cháu… Bà ấy đã dùng chiếc khăn mùi soa có vẻ đắt tiền để băng bó tay cho thằng bé, chúng tôi muốn cảm ơn bà ấy, nhưng lại quên không hỏi tên nên…

Thấy Iwasaki vừa lấy mu bàn tay lau mồ hôi trán vừa ra sức nói, tôi lo lắng không biết liệu anh ta có bị phát hiện là đang nói dối hay không, song ông chủ hiệu sách lại mỉm cười nói “Ra là vậy à.”

— Chắc chắn là bà Hashimoto rồi. Bà ấy yêu trẻ con lắm. Hiện bà ấy đang làm tình nguyện viên chuyên đọc sách cho trẻ em nên thường ghé qua hiệu sách nhà chúng tôi để mua sách tranh. Trong túi vải Happy Town của bà ấy lúc nào cũng có độ dăm cuốn. Bà ấy bảo đeo túi Happy Town vào phố này cũng ngại nhưng vì nó bền, mà để đựng sách thì lại vừa xinh. Với cả có đi từ đường bên kia thì cũng chỉ cần rẽ ngay lối rẽ đằng kia là đến được hiệu sách nhà chúng tôi rồi.

— Bà Hashimoto sống ở gần đây ạ? — Tôi hỏi.

— Chà, tôi không biết nhà bà ấy nhưng tuần nào bà ấy cũng đến đây một lần, chắc cũng ở gần đây thôi. Nếu anh chị muốn gửi thư hay cái gì đó thì cứ để ở đây, tôi sẽ chuyển cho bà ấy.

— Nhưng thật tình chúng tôi vẫn muốn trực tiếp nói lời cảm ơn bà ấy hơn. — Iwasaki nói.

— Bà ấy có thường đến vào ngày nhất định nào trong tuần không ạ? — Tôi hỏi.

— Thường là thứ Ba. Hình như bà ấy tham gia tình nguyện ở một địa điểm cố định và thường rẽ qua hiệu sách trên đường về.

— Thứ Ba, nghĩa là hôm qua bà ấy cũng tới ạ?

— Nói mới nhớ, hôm qua bà ấy không tới.

— Mọi khi bà ấy hay ghé qua hiệu sách khoảng giờ nào ạ?

— Chiều tối, thường là khoảng hơn bốn giờ.

Nhìn sang, tôi thấy Iwasaki đang lặng lẽ gật đầu. Nghĩa là đã có chuyện gì đấy khiến bà Hashimoto không thể tới hiệu sách quen. Vì bà ta đã bắt cóc Yuta…

— Vậy thì tuần sau chúng tôi sẽ chuẩn bị thư cùng quà hậu tạ và quay trở lại đây lần nữa, ông có biết tên đầy đủ của bà ấy không ạ? — Iwasaki nói.

— Hình như là Yayoi thì phải. Có lần bà ấy đeo nguyên thẻ tên đến đây mà. À, chính lần đó bà ấy đã kể với tôi chuyện đang đi tình nguyện đấy. Yayoi nghĩa là tháng Ba ấy.

— Bà Hashimoto Yayoi phải không ạ?

Lúc tôi hỏi lại một lần nữa cho chắc chắn, ông chủ hiệu sách nhìn chằm chằm mặt tôi, đoạn nghiêng đầu nói.

— Ơ… Cô có phải là Takakura Yoko, tác giả cuốn Ruy băng trên trời xanh không? Hôm trước tôi đã thấy cô trên báo Maiasa.

— … Vâng.

Đây là lần đầu tiên có người hỏi tôi như vậy. Đối phương là chủ hiệu sách có khác. Song, ông ấy không tỏ ra vui mừng. Khuôn mặt tươi cười thân thiện khi nãy hơi tối lại.

— Xin lỗi nhưng chuyện cô nói khi nãy, có thật là cô đang tìm bà Hashimoto không vậy?

— Nghĩa là sao ạ?

— Anh này không phải chồng cô đúng không?

Ông chủ hiệu sách nhìn Iwasaki vẻ ngờ vực.

— Tôi là người quen của cô Takakura, cô ấy bảo cũng có việc ở gần đây nên chúng tôi đi cùng nhau.

Iwasaki đỡ lời giúp tôi.

— Vậy à? Nhưng tuần trước, chồng của cô Takakura đây cũng tới hiệu sách của chúng tôi, cũng hỏi tên và nơi ở của bà Hashimoto giống anh đấy. Anh Takakura Masaki, nghị viên Hội đồng tỉnh phải không nhỉ?

— Đúng vậy, nhưng sao chồng tôi lại…?

Rốt cuộc chuyện này là sao nhỉ?

— Anh ấy đã hỏi gì về bà Hashimoto ạ? — Iwasaki hỏi.

— Cậu ấy bảo bà Hashimoto là fan hâm mộ của bà xã, đã có lần mang hoa đến văn phòng lúc cả hai vợ chồng đều vắng mặt. Mặc dù người trực văn phòng hôm đó quên không hỏi tên nhưng anh Takakura thấy bó hoa có dán nhãn một cửa hiệu ở phố này nên nhân lúc tiện đi ngang qua mới rẽ vào thử. Thực ra, chính tôi là người giới thiệu cuốn Ruy băng trên trời xanh cho bà Hashimoto, tôi những tưởng mình đã làm được một việc tốt, góp phần tăng thêm lượng fan hâm mộ cho cô đây, nhưng có lẽ nào bà ấy đã gây ra phiền toái gì đó cho các vị hay không?

— Không, phiền toái gì đâu… Được tặng hoa nên tôi cũng muốn gặp mặt bà ấy một lần. Chắc chồng tôi cũng nghe tôi nói vậy nên mới đến đây… Tôi xin lỗi vì đã nói dối chú.

— Tôi xin lỗi! — Iwasaki cũng cúi đầu cùng tôi.

— Không sao, không sao. Bà Hashimoto vốn là người ôn hòa, tử tế, tôi nghĩ bà ấy không định gây phiền toái gì cho cô đâu. Chắc bà ấy chỉ đơn thuần thấy cảm động trước câu chuyện Ruy băng trên trời xanh, lại hay tin cô Takakura, tác giả cuốn sách đang sống cùng tỉnh với mình từ báo chí hoặc đâu đó, nên mới định đến gặp thử cũng nên. Nói mới nhớ, bình thường bà ấy không mua tạp chí gì đâu, thế mà gần đây lại mua mấy cuốn tạp chí phụ nữ đấy. Không biết có phải mấy số đăng bài về cô Takakura không nhỉ. À mà, nghị viên Takakura đã đích thân tới đây như thế, xem chừng chúng ta cũng nên sớm liên lạc với bà Hashimoto thì hơn nhỉ. Cô có muốn hỏi thăm câu lạc bộ tình nguyện của bà ấy không? Địa chỉ ghi trong hóa đơn của bà ấy là Câu lạc bộ Hạt Dẻ.”

Ông chủ hiệu sách kiểm tra trên tờ hóa đơn, rồi tiết lộ cho chúng tôi.

Tôi đang tìm kiếm người phụ nữ có tên Hashimoto Yayoi vì cho rằng bà ta là kẻ tình nghi đã bắt cóc Yuta, vậy mà không hiểu vì lẽ gì tôi lại bênh vực như thể bà ta thật sự không hề gây ra phiền phức gì, sau đó nói lời cảm ơn ông chủ và rời khỏi hiệu sách.

Đến trước một cửa hiệu đang đóng cửa im ỉm, cách hiệu sách không xa, Iwasaki bỗng dừng chân.

— Cô có nghe Masaki nói gì không?

— Anh ấy không nói gì đến chuyện đang tìm kiếm người phụ nữ khả nghi đó cả. Có điều, khi nghe tôi kể chuyện bà ta cũng xuất hiện gần trường bơi, khi mà trước đó tôi mới chỉ bắt gặp bà ta ở gần nhà và văn phòng, anh ấy đã tỏ ra rất lo lắng. Có lẽ bởi vậy mà anh ấy đã giấu tôi đến tận đây.

— Không biết chừng cậu ấy còn tìm hiểu cả nơi ở của bà ấy nữa. Để tôi nhắn tin hỏi thử.

Iwasaki lấy điện thoại di động ra, bắt đầu nhắn tin.

Tại sao Masaki không nói cho tôi biết chuyện anh ấy đã điều tra về người phụ nữ đó nhỉ. Vì anh ấy biết bà ta không phải nhân vật nguy hiểm? Hay vì biết bà ta là nhân vật nguy hiểm nên không muốn làm tôi lo lắng? Hay vì chỉ biết tên mà không biết thân phận của bà ta ra sao, vẫn đang trong quá trình điều tra?

Song, khi không xảy ra chuyện gì đã đành, đằng này tối qua, lúc nói chuyện điện thoại với tôi, tại sao anh ấy không nhắc đến?

Iwasaki gấp điện thoại lại.

— Hay chúng ta cứ quay ra xe, tra số điện thoại của Câu lạc bộ Hạt Dẻ để gọi thử xem sao nhỉ?

Iwasaki đồng ý với đề xuất của tôi. Chúng tôi quay ngược lại con đường đã tới.

… Đúng lúc đó, điện thoại của Iwasaki phát ra âm báo tin nhắn.

Hình như là tin nhắn trả lời của Masaki.

★ ★ ★

Hãy dừng việc điều tra về Hashimoto Yayoi lại. Lý do thì đợi khi về nước tớ nói sau. Tớ không đặt được vé đi Haneda nên sẽ phải trung chuyển qua sân bay quốc tế Kansai. Máy bay sẽ hạ cánh trong ngày hôm nay, từ giờ tới lúc đó nhờ cậu giúp đỡ Yoko nhé.

Quả nhiên Masaki có biết về bà Hashimoto Yayoi. Có thể Yuta đang ở chỗ bà ta, nhưng tại sao anh ấy lại bảo không được điều tra nữa.

… Lần này đến lượt điện thoại của tôi đổ chuông.

Là Haru gọi.

Cô ấy nói đã biết được thông tin quan trọng và hỏi xem tôi có thể gặp cô ấy bây giờ không. Chúng tôi quyết định hẹn gặp ở một quán ăn gia đình ven trục đường chính. Haru hỏi nhỏ xem Iwasaki có đi cùng tôi hay không. Nghe tôi đáp “Có.” Cô ấy bảo nếu được thì chỉ muốn gặp riêng tôi thôi.

Sau khi cúp máy, tôi thông báo cho Iwasaki biết mình sẽ đi gặp Haru, và trong lúc đó nhờ anh ta liên hệ với Câu lạc bộ Hạt Dẻ để hỏi thăm địa chỉ của bà Hashimoto Yayoi.

— Nhưng Masaki bảo không được điều tra mà. Làm vậy có ổn không?

— Tôi chưa nghĩ đến những việc như là xông thẳng vào nhà bà ấy hay gì, nhưng tôi cũng muốn chuẩn bị sẵn sàng để có thể xử trí ngay khi có chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu anh Iwasaki thấy phiền thì tôi sẽ tự mình tìm hiểu.

— Không, tôi sẽ làm. Chắc Masaki yêu cầu như vậy vì lo cho cô thôi. Tôi điều tra là không vấn đề gì, cứ quyết vậy đi.

Iwasaki giơ ngón cái lên, nhoẻn miệng cười. Tôi có cảm giác cứ để anh ta ngồi cùng để nghe Haru cập nhật tình hình cũng được. Song, nếu đằng sau nụ cười cởi mở này, Iwasaki đã phản bội Masaki thì đúng là tôi không được tin tưởng tuyệt đối vào anh ta nữa.

Iwasaki đánh xe chở tôi đến quán ăn gia đình nơi tôi đã hẹn Haru. Xe của Haru đã đậu sẵn trong bãi.

Trước khi bước vào quán, tôi kiểm tra điện thoại, song không thấy tin nhắn của Masaki. Cho dù biết tôi đang đi cùng Iwasaki, anh ấy vẫn nên nhắn một lời gì đó cho tôi mới phải.

Mặc dầu vậy, giờ không phải lúc nghĩ đến những chuyện trẻ con như thế.

Nghe bài hát mừng sinh nhật vọng ra từ phòng bên, bà tiên Sách nhớ lại chuyện xảy ra tuần trước.

… Ở khoa Nhi của bệnh viện nơi bà tiên Sách đến hoạt động tình nguyện, sau khi đọc sách tranh cho lũ trẻ xong, bà tiên Sách lấy một thứ không phải sách ra khỏi chiếc túi thường ngày. Đó là những sợi ruy băng sáng bóng đã được cắt thành từng đoạn dài một mét.

Lũ trẻ reo hò khi thấy bà tiên Sách lần lượt buộc nơ vào giường của tất cả sáu đứa trong phòng. Song, trong số đó có đứa nghiêng đầu hỏi.

— Sao không phải màu xanh mà lại là màu hồng ạ?

— Màu xanh họ bán hết rồi. Thay vào đó, bà tiên Sách sinh vào mùa đào nên sẽ tặng các cháu màu hồng đào.

Nghe bà tiên Sách đáp vậy, bọn trẻ bắt đầu nhao nhao khoe ngày sinh nhật của mình. Ngày đó có cái gì, trùng với ai, vào dịp nghỉ hè hay nghỉ xuân…

Chỉ là một ngày trong ba trăm sáu mươi lăm ngày thôi nhưng chúng đã kể cho bà tiên Sách nghe đó là một ngày như thế nào với tất cả niềm phấn khích và hãnh diện.

Bà tiên Sách chợt nghĩ.

Giá mà mình nhắn lại ngày sinh của đứa bé đó.

Nhưng rồi, suy nghĩ ấy lập tức tan biến.

Nếu làm thế, người ta sẽ biết đứa bé ấy là con của ai mất.

Harumi

Qua khung cửa sổ, tôi trông thấy chiếc xe vừa thả Yoko xuống đang quay đầu rời khỏi bãi đậu.

Trên xe có logo của quán rượu, hình như Yoko đi cùng Iwasaki thật. Anh ta có thể chính là người đã tố cáo chồng cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn không có ý định cảnh giác sao. Hay là tôi đã bao bọc Yoko thái quá. Trong khi sự tình còn chưa đâu vào đâu mà vẫn cứ hành động cùng anh ta, liệu Yoko mong muốn có được manh mối gì kia chứ. Mà không, có lẽ bây giờ không phải lúc nói về vụ quỹ tranh cử bất chính.

Yoko bước vào quán. Nhận ra tôi đang ngồi ở chiếc bàn trong cùng, cạnh cửa sổ, cô liền đi tới.

Sau đó, tôi hỏi xem Yoko đã ăn sáng chưa. Nghe cô trả lời với vẻ hối lỗi rằng mới chỉ uống cà phê thôi, tôi liền tự ý gọi hai suất cơm theo ngày.

“Tớ đã điều tra về vụ án mạng ở Mominoki rồi đấy.”

Mặc dầu cũng có điều muốn hỏi Yoko, song tôi quyết định chủ động báo cáo trước.

Tôi nói với cô rằng, về vụ án mạng ở Mominoki, bức thư đe dọa yêu cầu công khai sự thật được gửi đến khi mà đã ba mươi sáu năm trôi qua, cả thủ phạm lẫn người bị hại đều đã không còn, chứng tỏ chuyện này có liên quan đến thân nhân của những người trong cuộc, nghĩ thế nên tôi đã điều tra về họ.

— Đầu tiên là người bị hại, ông Takamatsu Hideo, bị sát hại vào đêm hôm đó. Vợ ông ta tên là Sachiko. Tối qua ông Goto nói đúng sự thật đấy, vụ án đã khiến tinh thần bà Sachiko trở nên bất ổn. Ba tháng sau đó, bà ấy đã uống thuốc ngủ tại nhà riêng và qua đời.

— Hai người họ có con không?

— Chuyện đó thì tớ cũng thử điều tra rồi nhưng vẫn chưa biết. Tiếp đến là hung thủ. Shimoda Toshiyuki chết khi đang ngồi tù. Động cơ gây án là để có tiền phẫu thuật cho người vợ đang mắc bệnh tim, nghe nói ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp. Nghĩa là, nhiều khả năng bà ấy vẫn còn sống. Vả lại, qua những ghi chép trong phiên tòa xét xử thì hình như vào thời điểm xảy ra vụ án, người vợ mắc bệnh tim đó đang mang thai. Nghe đâu bà ấy đã dự định đến tháng sinh sẽ mổ chủ động để lấy con, sau đó mới phẫu thuật tim.

— Không biết đứa bé có chào đời lành lặn không nhỉ.

— Ca phẫu thuật đã thành công nên chắc là đứa bé cũng chào đời bình an vô sự chứ.

— Liệu có phải…

— Khoan đã, cậu chớ dễ dàng kết luận chỉ với một lá thư đe dọa. Chúng ta còn chưa biết đứa trẻ đó là con trai hay con gái nữa. Nói chung, nếu người mẹ còn sống thì sẽ tự mình nuôi con chứ.

— Nhưng khi đó bà ấy vừa mới phẫu thuật tim xong đúng không? Hơn nữa, chồng lại đang bị bắt giam vì tội giết người. Liệu bà ấy có nghĩ đến chuyện gửi đứa bé vào trại trẻ mồ côi nào đó? Nhà của nạn nhân ở Mominoki phải không? Thê cậu có biết địa chỉ của Shimoda không?

— Cũng ở Mominoki.

— Nghĩa là ở thành phố K nhỉ. Trại trẻ Yuai nơi tớ được gửi đến cũng ở thành phố K đấy.

— Cũng có thể kẻ bắt cóc Yuta chỉ suy đoán vô căn cứ như thế thôi. Sinh ra ở thành phố K, ba mươi sáu tuổi. Những thông tin đó đều được công khai trên mạng nhỉ. Còn chuyện cậu là con nuôi, mặc dù không công khai, nhưng hội ông Goto cũng biết đúng không? Nhỡ đâu thông tin đã bị rò rỉ lúc nào mà cậu không biết. Vậy là đầy đủ yếu tố để họ xuyên tạc sự thật rồi. Nhưng không có bằng chứng.

— Vậy thì, liệu thứ gì có thể trở thành bằng chứng nhỉ?

— Ví dụ như hoàn cảnh nào đưa đẩy cậu tới trại trẻ Yuai hay những ghi chép về việc đó chẳng hạn. Không biết chừng những người có liên quan ở trại trẻ đều biết thân thế của cậu. Nhưng cũng có khả năng họ cố tình giấu giếm. Thường thì những cơ sở kiểu đó phải có trách nhiệm bảo mật thông tin mà.

— Nếu là con gái của kẻ phạm tội, chắc họ sẽ giữ bí mật cho nhỉ.

— Cậu đừng nghĩ như thế. Chẳng lẽ họ lại ngấm ngầm giới thiệu con gái của kẻ phạm tội cho những người đang muốn nhận con nuôi sao? Nếu sau này chuyện vỡ lở thì gay go lắm chứ? Dính đến kiện tụng đấy.

— Nếu vậy thì còn bí mật nào khác nữa?

— Có thể mẹ cậu cũng để lại bức thư giống trường hợp của tớ. Trong đó viết lý do khiến mẹ cậu buộc lòng phải từ bỏ cậu. Chẳng hạn như ngoại tình hay nghèo túng, toàn những chuyện không thể phơi bày cho thiên hạ đúng không.

— Đúng vậy nhưng…

— Bởi vậy, tớ nghĩ chúng mình nên xác nhận kỹ đã. Hay bây giờ chúng mình đến gặp viện trưởng trại trẻ Yuai đi? Bình thường thì chắc viện trưởng sẽ không nói ra đâu, nhưng giờ tình thế đang cấp bách, không chừng bà ấy sẽ cho chúng ta biết cả những chuyện đã giấu kín. Biết đâu chúng mình lại thu được bằng chứng chứng tỏ cậu không dính dáng gì đến vụ án mạng ở Mominoki thì sao. Tớ đã hẹn viện trưởng rồi.

— Viện trưởng ở gần đây à?

— Gần. Tuy trại trẻ đã đóng cửa nhưng đúng như tớ dự đoán, bà ấy vẫn làm công việc tương tự. Nghe đâu bà ấy đã sáng lập nhóm tình nguyện có tên là Câu lạc bộ Hạt Dẻ đấy. Mặc dù tuổi đã cao nhưng thi thoảng bà ấy vẫn xuất hiện ở những nơi câu lạc bộ hoạt động, vì thế tớ nghĩ bà ấy vẫn còn khỏe mạnh và nhớ rõ chuyện xảy ra hồi ấy.

— “Câu lạc bộ Hạt Dẻ ư?

— Cậu biết à? Cậu đúng là rành mấy câu lạc bộ tình nguyện thật.

— Không đâu, hôm qua tớ mới nghe đến lần đầu, nhưng…

Hầu hết các nhóm tình nguyện mà Yoko tham gia đều do thành phố hoặc tỉnh quản lý.

— Nghe nói nhóm tình nguyện đó do nhà thờ quản lý, thành viên nhóm phần lớn đều theo đạo.

Trại trẻ Yuai cũng do chính nhà thờ đó quản lý. Nếu chỉ vì được gửi vào một nơi như thế mà bị quyết định tín ngưỡng của mình thì tôi thật lấy làm may mắn khi được gửi vào trại trẻ công.

Cầu nguyện không hợp với tính cách của tôi.

— Tớ cũng đã cố gắng photocopy hết các bài báo hoặc tạp chí ra hàng tuần có viết về vụ án mạng ở Mominoki đây rồi.

Tôi lấy tập tài liệu từ trong túi ra, đưa cho Yoko. Tài liệu đã được xếp thành tập cho dễ nhìn. Yoko đọc lướt qua chúng.

— … Có cả bài viết về chuyện vợ nạn nhân tự vẫn à?

— Đã thế họ còn để nguyên tên thật. Trong khi tên của vợ hung thủ lại không được nhắc tới. Nhưng tớ đã điều tra rồi. Shimoda Yayoi. Có vẻ như cách nhanh nhất là gặp người này để hỏi nhỉ. Nhưng để mà điều tra nơi ở của bà ấy chỉ trong nửa ngày thì quả thực là quá sức.

— Haru, cậu vừa nói gì cơ…

Đồ ăn được mang tới. Bánh hamburger, salad, xúp, bánh mì. Tất cả được bưng tới cùng một lúc nên Yoko vội cất tập tài liệu vào túi của mình. Có lẽ cô ấy đang có rất nhiều chuyện muốn hỏi, muốn nói, song việc quan trọng trước mắt là phải bắt cô ấy bỏ bụng thứ gì đó đã.

Vì rắc rối nhất bây giờ là để cô ấy ngất xỉu tại đây.

— Tớ vào nhà vệ sinh một lát.

Yoko nói, đoạn đứng dậy. Sắc mặt cô rất tệ.

Đáng lẽ tôi nên gọi món gì đó dễ nuốt hơn mới phải. Trong lúc ăn, Yoko hầu như không nói gì.

Có lúc cô bần thần nhìn mãi vào một điểm trên bàn, có lúc lại để cánh tay cầm dĩa dừng giữa không trung. Có phải vì đến buổi chiều, bao nhiêu mệt mỏi từ tối qua mới rủ nhau ập tới không nhỉ. Dù vậy, cô ấy vẫn cố ăn hết một nửa. Sau đó, chúng tôi rời khỏi nhà hàng.

Nhà riêng của cựu viện trưởng trại trẻ Yuai nằm ở thành phố K. Mất khoảng hai mươi phút lái ô tô là tới. Trên đường, chúng tôi đi qua nơi đã từng là trại trẻ Yuai.

Tôi đã có lần ghé thăm nơi ấy cùng Yoko. Vào cái thời chúng tôi mới quen biết chưa được bao lâu, khi cả hai vẫn còn là sinh viên. Thời mà chúng tôi tin tưởng nếu hai đứa cùng tìm hiểu, biết đâu sẽ tìm ra điều gì đấy.

Chúng tôi đã hy vọng rằng, biết đâu người nào đó sống gần trại trẻ vẫn còn nhớ chuyện xảy ra khi Yoko được gửi tới, song khi tới nơi, trại trẻ ngày nào đã trở thành một khu vui chơi rộng lớn. Nghe đâu trại trẻ Yuai vốn được xây lọt thỏm giữa cánh đồng. Tôi còn nhớ hôm đó hai đứa chẳng còn tâm trạng nào mà chơi bowling hay hát karaoke, đành lững thững đi bộ về trên quãng đường vốn phải nối chuyến từ tàu điện sang xe buýt.

Vài năm trước, khu vui chơi đó cũng bị phá bỏ, giờ đây nó đã trở thành một cửa hàng của chuỗi cửa hàng quần áo trên cả nước, với tấm biển hiệu quen thuộc vẫn thường thấy trong chương trình quảng cáo trên TV.

Yoko vẫn im lặng suốt nãy giờ. Cho dù tôi có bảo cô đừng suy nghĩ thì chắc hẳn sự mệt mỏi vẫn đang làm cô ấy tưởng tượng đến tình cảnh xấu nhất.

Vào đến khu dân cư, chúng tôi trông thấy một căn nhà nhỏ kiểu Tây với đám dây thường xuân đang quấn vào nhau. Họ nói tôi có thể đỗ xe ngay trước cửa nhà cũng không sao. Tôi đỗ xe gần tường rào, đoạn thông báo cho Yoko đây chính là nhà của viện trưởng.

Tôi kiểm tra tấm biển tên trước cửa nhà: “Kashihara”. Đây là nhà của cựu viện trưởng Kashihara Taeko.

Lúc tôi bấm chuông cửa, Chika, cô gái khoảng ngoài hai lăm, cháu gái của viện trưởng, niềm nở ra đón.

— Em là fan bự của cuốn Ruy băng trên trời xanh đấy. Không ngờ chị Takakura Yoko lại là người quen của bà em. Chị cứ thong thả nhé.

Nghe Chika nói, Yoko nhìn tôi với nụ cười khó xử.

Chika dẫn chúng tôi vào phòng khách, đoạn đi gọi viện trưởng. Giữa lúc đó, tôi phân trần với Yoko.

— Cần bịa ra cái cớ nào đó để viện trưởng không nghi ngờ khi một cô gái được gửi vào trại trẻ từ ba mươi sáu năm trước bỗng dưng đến tìm gặp mình, đúng không? Chẳng lẽ lại nói là vì con trai cậu bị bắt cóc? Vì thế, tớ đã nói với viện trưởng là cậu vừa ra mắt sách nên nhất định muốn báo cho bà ấy biết, nhân tiện cũng muốn hỏi bà ấy về trại trẻ Yuai và Câu lạc bộ Hạt Dẻ. Còn tớ là quản lý của cậu.

Yoko gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Đúng lúc đó, viện trưởng đi vào, dáng đi thẳng thớm, tự mình bước đi mà không cần cháu gái dìu. Đoạn bà ngồi xuống ghế sofa. Chúng tôi chào hỏi nhau, chờ cho đến lúc Chika pha trà xong.

— Cảm ơn cháu. Cháu có thể ra ngoài giúp bà không?

— Ơ, chán thật. Lát nữa cháu có thể xin chữ ký của chị ấy không bà?

Viện trưởng và Chika nhìn về phía Yoko.

— Chị thì không vấn đề gì…

Nghe Yoko đáp, Chika vui sướng reo lên “Yeah! Vậy hẹn chị lát nữa nhé”, đoạn ra khỏi phòng. Cô ấy tinh ý như vậy chắc vì hiểu rõ người đang ghé thăm viện trưởng là người như thế nào.

— Yoko, cháu lớn quá rồi nhỉ. Bà không ngờ tác giả nổi tiếng đã vẽ nên những bức tranh tuyệt vời đó lại chính là cháu. Đúng là càng sống lâu, càng được nghe nhiều tin vui.

Viện trưởng vui vẻ nói. Có vẻ như bà ấy đã đọc cuốn Ruy băng trên trời xanh.

— Cháu cảm ơn bà. Năm mười chín tuổi cháu mới biết mình là con nuôi do bố mẹ nhận từ trại trẻ Yuai. Bố mẹ Satoda thật sự đối tốt với cháu, nhưng nếu được cháu vẫn muốn biết bố mẹ đẻ của mình là ai. Cháu muốn cho họ biết cháu đã trở thành một tác giả sách tranh. Nếu bà biết điều gì về bố mẹ cháu, bà có thể nói cho cháu nghe được không ạ?

Tôi đã định nếu Yoko không nói ra được thì tôi sẽ hỏi thay, song có vẻ như tôi không cần lo lắng về chuyện đó.

— Bà cũng muốn nói, nhưng bà chẳng hay biết gì tên tuổi hay địa chỉ của họ cả.

— Hay bà cho cháu biết tình hình lúc cháu được gửi đến trại trẻ cũng được.

— Chuyện đó thi bà vẫn còn nhớ rõ lắm. Ngày tháng cụ thể chắc bà phải lục lại mới biết được, nhưng hôm đó là một ngày đầu tháng Tư, giữa lúc hoa anh đào đang nở rộ. Sáng sớm hôm đó, có một người phụ nữ đã ẵm cháu đến trại trẻ rồi nói với bà: Đứa bé này tên là Yoko. Yoko nghĩa là mặt trời. Tôi không thể nuôi nó được nữa nên xin nhờ cậy viện trưởng. Sau đó cô ấy đưa cháu cho bà rồi đi mất.

Vậy là Yoko không bị vứt bỏ như tôi ư? Tên của cô ấy cũng không phải do người ta đặt bừa. Liệu cô ấy có biết chuyện đó không?

— Vậy là viện trưởng đã trực tiếp gặp mẹ cháu rồi ạ. Bà không hỏi tên hay địa chỉ của mẹ cháu sao?

— Khác với các trại trẻ công, chỗ chúng ta không gặng hỏi khi họ không muốn nói. Nói vậy không có nghĩa là ai cũng được nhận vào đâu. Cũng có trường hợp chúng ta phải hỏi rõ sự tình và thuyết phục họ. Nhưng trường hợp của mẹ cháu, sắc mặt không được tốt, ngay đến việc đứng cũng phải gắng gượng lắm mới đứng nổi, đủ hiểu cô ấy thật sự khó lòng nuôi được cháu nên mới phải đem tới trại trẻ này, vì thế ta không hỏi nữa.

— Sau đó, mẹ cháu có liên lạc gì không ạ?

Viện trưởng lặng lẽ lắc đầu.

— Nếu mẹ cháu vì ốm yếu nên mới phải gửi cháu vào trại trẻ thì sa