← Quay lại trang sách

❖ 4 ❖

“Anh ấy ba mươi ba tuổi.” Miyuki tiếp tục câu chuyện.

Vừa lúc Kota đang định đưa tay lên gỡ kính ra, nhưng anh đã dừng lại.

“Tuổi của anh ấy bằng với số cột thép ở đây. Còn tớ hai mươi chín. Nhưng mà, hồi anh ấy bằng tuổi tớ bây giờ, anh ấy chỉn chu hơn tớ rất nhiều. Lại còn rất được việc nữa, rất người lớn và phong thái cũng chuyên nghiệp. Với tớ, hồi anh ấy mới hai mươi chín đã ở một tầm rất cao rồi. Nếu so sánh anh ấy với tớ thì... tớ đang nghĩ hiện giờ tớ thế nào? Đến khi tớ ba mươi ba tuổi, liệu rằng tớ có thể xuất sắc được như anh ấy không nhỉ? Nghĩ đến đây tớ lại thấy không được tự tin cho lắm.”

“Anh ấy là người tốt như vậy ư?” Chiharu nói như thể cô ấy ghen tị lắm.

“Ừ.” Miyuki gật đầu. Mặc dù không nhìn thấy miệng cô ấy nhưng Kota cảm thấy dường như Miyuki đang nở một nụ cười.

“Chính vì thế, tớ cũng đã thử hình dung về việc anh ấy ngoại tình và không thể tìm ra câu trả lời trong trường hợp mọi chuyện chuẩn bị vỡ lở thì liệu anh ấy có dám thú nhận với tớ hay không? Bởi vì tớ nghĩ anh ấy sẽ không bao giờ ngoại tình. Bởi vì anh ấy không phải loại người đó.”

“Hừm.” Yumi khoanh tay. “Có khi nào, chúng ta được kể cho nghe câu chuyện dài dòng như thế chung quy chỉ bởi vì cậu ấy muốn khoe mình đang rất hạnh phúc với người yêu hay không nhỉ?”

“Đúng thế đấy.” Erika tán thưởng, sau đó cô phá lên cười đầy thích thú.

“Ha ha ha!” Miyuki cũng cười to. “Xin lỗi các cậu. Có khi thế thật!”

“Chịu thua các cậu luôn.” Trong tiếng cười của Yumi có ẩn chứa điều gì đó chua chát.

“Cậu có nói cho anh ấy về chuyến du lịch này không?” Chiharu quay sang hỏi Miyuki.

“À, cái này thì không.”

“Tại sao thế?”

“Thì bởi vì chúng tớ đã hứa trước với nhau rồi. Rằng cho tới khi tổ chức xong đám cưới thì không được tiêu xài xa hoa, hoang phí. Nên việc tớ mua bộ quần áo này cũng phải giấu anh ấy đấy.” Miyuki nắm lấy gấu áo jacket đỏ.

“Vậy à...”

“Hôm nay anh ấy phải đi công tác. Lạnh thế này mà phải đi tới tận Karuizawa đấy. Anh ấy phải ra khỏi nhà từ sớm tinh mơ, vậy mà tớ lại nằm ì trên giường không thèm dậy. Thực sự, tớ thấy có lỗi với anh ấy quá. Thế nên lúc nãy, khi nhìn lại vào bản thân mình ngày hôm nay tớ đã nghĩ không hiểu mình đang làm gì thế này. Trong khi người đàn ông sẽ là chỗ dựa của mình đang phải bươn chải ngoài gió lạnh thì tớ lại mặc một bộ đồ mới tinh, vui thú tận hưởng ở đây. Thế nên tớ mới hơi buồn buồn.”

“A!”. Chiharu thốt lên vì hình như cô vừa nhớ ra được điều gì đó. “Có phải lúc tớ bảo sao trông cậu cứ ỉu xìu ra đấy không?”

“Phải, phải. Tại vì tớ trót nhìn thấy mình khi đang mặc bộ quần áo này đấy.”

“Ơ, bằng cách nào vậy?”

“Nó phản chiếu...” Miyuki khẽ đáp, “... lên chiếc kính này này.” Cô tiếp tục.

Chính là lúc đó. Kota đã sáng tỏ. Là lúc anh cảm thấy hình như Miyuki đang nhìn chằm chằm vào mặt anh. Nhưng mà... Không phải như thế. Mà là Miyuki đã nhìn thấy dáng vẻ của mình được phản chiếu lên chiếc kính của Kota.

Toàn thân Kota như được giãn ra. Cảm giác nhẹ nhõm ôm trọn lấy anh. Tất cả chỉ tại vì Kota đã lo lắng không đâu chứ Miyuki vẫn chưa biết gì hết.

Cùng lúc đó, Kota cũng cảm thấy tội lỗi ghê gớm. Đó là việc anh đang phản bội lại người yêu của mình, người mà cho đến tận bây giờ vẫn hết mực tin tưởng anh đến nhường ấy.

Chỉ một lần duy nhất này thôi. Kota hạ quyết tâm. Đã đâm lao thì đành phải theo lao. Phải tiếp tục chuyến đi này. Kota quyết định Momomi sẽ là người tình của anh chỉ đêm nay thôi. Cũng có thể anh sẽ làm tình với cô nữa. Nhưng chỉ riêng đêm nay thôi. Khi trở về Tokyo, anh sẽ tìm thời điểm thích hợp để chấm dứt với Momomi. Mặc dù có thể mọi thứ sẽ không diễn ra một cách trôi chảy nhưng anh buộc phải làm thế.

“Này...” Momomi huých vào đầu gối Kota. “Anh đang lơ đễnh đi đâu đấy?”

Kota im lặng lắc đầu. Cho tới lúc này thì anh không muốn lên tiếng. Điều đó ít nhiều có thể khiến cho Momomi cảm thấy kỳ cục nhưng cho tới lúc rời khỏi cabin cáp treo, Kota muốn giữ im lặng vậy thôi.

“Em muốn lau mắt kính. Anh có thứ gì để lau không? Tại em quên không mang theo giấy ăn mất rồi.”

Kota không nói gì, anh sờ vào túi quần của mình vì anh có mang theo khăn chuyên dùng để lau kính. Anh lấy nó ra và đưa cho Momomi.

“Anh mang cả khăn chuyên lau kính à? Đúng là người chuyên nghiệp có khác.” Momomi đỡ lấy chiếc khăn và nói với giọng hồn nhiên. Cô dùng khăn lau mặt trước mắt kính mà không hề gỡ kính ra.

“A, phải rồi.” Miyuki lại giở bài mới. Cô rút từ trong túi áo ra chiếc điện thoại. Kota có một dự cảm không mấy dễ chịu.

“Chuyện gì vậy?” Chiharu hỏi. “Là điện thoại từ công ty à?”

“Không phải. Tại tớ quên mất không hỏi xem ngày mai khoảng mấy giờ anh ấy về. Tớ phải có mặt ở nhà trước đó. Lại còn phải giấu đống đồ đạc đi nữa.” Miyuki bắt đầu bấm máy gọi.

Toàn thân Kota ớn lạnh. Điện thoại của Kota đang nằm trong túi áo, nguồn vẫn bật và điện thoại không được cài đặt chế độ im lặng. Và nhạc chuông điện thoại lại chính là nhạc nền của bộ phim Star world. Điện thoại mà đổ chuông tại đây thì lộ là cái chắc.

Kota lấy tay vẫn còn đang đeo găng ấn chặt lấy chiếc điện thoại trên túi áo ngực. Anh chỉ còn biết thầm cầu nguyện âm thanh sẽ không bị rò rỉ ra.

Nhưng...

“Ôi, không được rồi. Hình như điện thoại của anh ấy đang ngoài vùng phủ sóng.” Miyuki thở dài và cất điện thoại vào túi áo. “Anh ấy mới mua điện thoại. Đồ mới gì mà sóng kém lắm. Tớ suốt ngày càu nhàu về điều đó đấy.”

Kota thở phào. Đúng là Miyuki rất hay phàn nàn về việc sóng yếu. Nhưng riêng hôm nay thì Kota phải lấy làm biết ơn chiếc điện thoại dở hơi đó.

“A, sắp đến nơi rồi các cậu.” Yumi nhìn về phía trước cabin cáp treo và chuẩn bị đeo lại găng vào tay. “Nào, ta xuống trượt một vòng rồi đi ăn tantanmen chứ nhỉ?”

Erika bật cười.

“Cậu đúng là... trượt tuyết với cậu chỉ là thứ đáng xếp thứ hai, thứ ba thôi nhỉ?”

“Chứ còn gì. Có gì xấu nào? Với cả sách cẩm nang du lịch cũng đã viết rằng một khi đã tới khu suối nước nóng Satozawa thì phải thưởng thức món tantanmen mà. Món có rau vùng Satozawa ấy. Tớ thấy bảo ngon lắm đó.”

Momomi đá nhẹ vào ủng của Kota. Hình như cô ấy muốn nói với anh rằng những người này có vẻ cũng định đi ăn mì tantanmen nổi tiếng. Kota vừa khẽ gật đầu vừa nghĩ thế này thì anh và Momomi không thể tới tiệm mì đó ăn được. Chạm trán với họ ở tiệm mì thì chí nguy. Từ giờ cho tới lúc ăn trưa, phải kiếm cớ để Momomi từ bỏ ý định ăn tantanmen mới được.

Cabin cáp treo đã đi đến hết điểm cuối cùng. Nó từ từ giảm tốc độ, tới gần khu vực trả khách.

Momomi lắc đầu nói.

“Không ổn rồi. Đúng là em phải lau cả bên trong kính nữa. Sau khi xuống cáp treo anh đợi em một chút nhé. Em muốn đi vệ sinh nữa.”

Kota gật đầu thay vì đáp “được chứ”. Đi vệ sinh hay đi đâu cũng được. Điều Kota muốn ngay lúc này là tránh xa Miyuki và đám bạn sớm phút nào tốt phút ấy.

Cửa cabin mở ra. Miyuki xuống trước. Sau đó lần lượt là Chiharu, Yumi, Erika xuống theo. Kota xuống sau họ. Bốn người bọn họ vẫn đứng cạnh anh vì họ còn phải cất tấm bọc ván trượt vào chỗ quy định.

Miyuki hướng mắt nhìn về phía sau lưng Kota. Trong một khoảnh khắc, cô bỗng kêu lên “A!”. Ngay sau đó, cụm từ được thốt ra khỏi miệng của cô ấy là thứ không tưởng đối với Kota.

“Momomi?” Miyuki lớn tiếng gọi.

Kota ngoái lại về phía sau. Momomi tháo kính ra khỏi mắt. Cô nhìn Miyuki bằng một khuôn mặt nghi ngại.

“Là tớ, tớ đây mà.” Miyuki gỡ bỏ kính và khẩu trang của cô ra. “Mi-yu-ki đây. Tớ học với cậu hồi cấp ba đó.”

Khuôn mặt ban nãy vẫn còn phảng phất sự bối rối bỗng vụt trở nên tươi vui. Cô vừa reo lên “A!” vừa bước về phía trước. Hơn thế nữa, hai người họ còn đưa tay ra ôm chầm lấy nhau.

“Miyuki! Ôi tớ chẳng để ý gì cả. Cậu vẫn khỏe chứ? Bây giờ cậu đang sống ở đâu?”

“Tớ ở Ebisu, Tokyo. Còn Momomi?”

“Tớ cũng ở Tokyo đấy. Khu Iidabashi. Ôi, cứ như là đùa ấy. Sao cậu lại ở đây? Không thể tin được.”

Hai cô gái vừa nhảy lên mừng rỡ vừa thấy thân thương và cùng nói “lâu lắm rồi mới được gặp nhau”.

Nhìn thấy họ như vậy, Kota rơi vào trạng thái đầu óc rỗng tuếch. Não bộ của anh từ chối việc lý giải xem chuyện gì đang diễn ra trước mắt.

Hai cô gái cùng rút điện thoại ra, hình như họ định trao đổi số điện thoại. Một trong hai người còn nói lần tới nhất định phải gặp nhau để được thong thả hàn huyên, trò chuyện. Kota không còn nhớ nổi ai đã nói nữa rồi.

Kota thấy xây xẩm mặt mày. Anh sắp mất đi ý thức. Trong tình cảnh đó, anh bỗng nhìn ra phía cửa sổ chẳng với mục đích gì.

Tuyết rơi tuyệt đẹp. Khắp mặt đất được bao phủ một màu trắng tinh. Và đầu Kota bây giờ cũng đang trống rỗng.

Anh muốn mình bị chôn vùi dưới lớp tuyết này và cơ thể anh sẽ biến mất.

Momomi và Miyuki vẫn tiếp tục nói chuyện. Momomi còn muốn xem mặt vị hôn thê của Miyuki. “Được chứ!” Miyuki đáp và bắt đầu mở điện thoại tìm ảnh.

Kota nghe thấy như có tiếng nói của ai đó thúc giục anh rằng “Hãy mau quỳ xuống van xin Miyuki ngay lập tức.”

Và khi anh nhận ra đó chính là giọng nói của mình thì Miyuki chìa màn hình điện thoại ra, hướng về phía Momomi.