← Quay lại trang sách

Cáp treo ngoài trời

K hoảnh khắc khi đôi chân đi ủng giẫm từng bước một lên trên bề mặt tuyết cũng là lúc năng lượng từ bên trong cơ thể dâng trào. Mảng trời xanh ngát, cao vợi nằm sau lưng, còn trước mặt là khu trượt tuyết nghỉ dưỡng mênh mang lấp lánh màu tuyết trắng. Người đến trượt tuyết, trượt ván đã náo nhiệt từ lúc nào. Thật sảng khoái khi hít sâu vào lồng ngực luồng không khí lạnh buốt.

“Ồ, tuyệt vời!” Hida Eisuke vừa reo lớn vừa tung mình phía trước. Chiếc ván trượt anh mới mua thay cho chiếc cũ đã xuất sắc thực hiện được cú xoay người bằng mép trong. Hida rơi xuống từ cú xoay và lao vút đi.

“Tuyết đẹp quá nhỉ?” Tsukimura Haruki, người kém Hida một tuổi cũng đang giẫm chân lên ván khiến nó phát ra âm thanh “kít kít” nghe đầy hào hứng.

“Được như thế này chắc hôm qua tuyết phải rơi nhiều lắm. Chỗ quen thuộc của chúng ta, chắc chắn có lớp tuyết lý tưởng lắm đây.” Người vừa nhìn khắp một lượt khu nghỉ dưỡng vừa nhếch miệng cười đó là Mizuki Naoya cao kều.

“Em cũng nghĩ như thế. Cho nên, trước hết ta hãy lên cáp treo bốn ghế ngồi rồi trèo một mạch bắt đầu từ chỗ cáp treo ghế đôi là chuẩn nhất phải không?” Tsukimura đề xuất.

“Nhất trí”. Như vậy là nhóm thanh niên đều đã thống nhất ý kiến.

“Vậy cũng ổn nhỉ.” Hida ngoái lại về phía sau. Kimoto Akina đuổi theo sau dù hơi chậm một chút.

“Ừ, được chứ. Tớ nghĩ Maho vẫn chưa đến đâu.”

“Nào,” Hida nói và bắt đầu lắp đai trượt tuyết vào giày. Bề mặt của ván trượt mới sáng bóng đến mức Hida gần như có thể thấy khuôn mặt đeo kính bảo vệ của mình phản chiếu lên đó.

Cả bốn người họ đều có kinh nghiệm dày dạn với môn trượt ván trên tuyết 5 bởi vì họ cũng đã quen với trượt tuyết 6 rồi.

Chỉ một bước chân là họ đã vượt qua được những người mới tập tành trượt và nơi bọn họ đang hướng đến là điểm lên cáp treo ngoài trời bốn ghế ngồi nằm ở trung tâm khu trượt tuyết.

Mặc dù là ngày nghỉ nhưng thật may mắn thay, khách tới đây cũng không nhiều lắm. Họ chỉ phải đứng xếp hàng một lúc là đã đến lượt của mình. Họ lần lượt ngồi lên cáp treo bốn ghế. Thứ tự ngồi từ trái sang là Hida, Tsukimura, Mizuki và Akina. Và chỉ có mình Akina trượt goofy stance 7 .

“Thời tiết tuyệt vời quá!” Hida ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh ngát.

“Công nhận. Điều kiện quá ư là hoàn hảo. Tại ngày thường tớ ăn ở quá tốt đấy mà!”

Nghe Mizuki nói vậy, cả ba người còn lại đồng thời nhảy vào chặn họng: “Tốt chỗ nào cơ?”

“Nếu thời tiết hôm nay phản ánh lối sống hằng ngày của Mizuki thì phải bão to mới đúng kìa.” Hida buông lời châm chọc đầu tiên.

“Không, em nghĩ như vậy vẫn còn tốt chán. Không phải tuyết sẽ rơi rất dày và đẹp nhưng vì gió lớn, khu trượt tuyết tạm dừng hoạt động và chúng ta chỉ kịp đánh chén một bữa no say rồi rút hết về sao?”

Akina phá lên cười trước lời nói của Tsukimura. “Ôi, thế thì không còn gì đen hơn.”

“Mấy người đang nói gì thế? Các cậu quên mất khu suối nước nóng Satozawa rồi sao? Để tham gia được cùng các cậu, tớ đã phải làm thêm giờ. Chính vì sự cố gắng của tớ đã khiến cho thần tuyết quá ư là cảm kích và đã ban cho chúng ta một thiên đường tuyết tuyệt đẹp như ngày hôm nay đấy.” Mizuki phản bác.

“Đợi đã. Công đó phải thuộc về tớ mới phải chứ.” Hida nói, “Người chọn ngày đi là tớ cơ mà.”

“Đâu có. Đúng là anh Hida chọn ngày nhưng em mới là người chọn địa điểm chứ.” Tsukimura xen vào. “Thời tiết hôm trước cũng khó đánh giá, điều kiện mỗi khu trượt tuyết cũng rất khác nhau. Nếu là khu mà anh Hida đề xuất thì em nghĩ, có khi chúng ta chẳng kỳ vọng được gì nhiều vào đợt tuyết mới đâu. Mấy anh quên mất chuyện em đã nói rằng khu suối nước nóng Satozawa mới thích hợp khiến em khổ tâm quá.”

“Không, hôm đó anh đã bảo khu trượt tuyết nào cũng tuyệt vời như nhau đấy chứ.” Hida đáp.

“Phải rồi. Mà dù nói thế nào đi chăng nữa thì chốt hạ là những nỗ lực ngày thường của tớ đã được công nhận.” Mizuki lên tiếng.

“Thì bọn này đang bảo rằng không nhờ riêng mình cậu trời mới đẹp đâu.” Tất cả tranh nhau phản đối. Đương nhiên, họ không hề có ý bôi bác Mizuki. Chỉ là mấy trò châm chọc bất tận của đám thanh niên choai choai mới lớn. Và họ có phần càng phấn khích hơn khi cái người bị nhắm đến phản ứng đúng như những gì họ dự đoán.

Vui dã man! Hida mải mê nghĩ. Thật tuyệt vời khi được cùng chơi môn thể thao trượt ván trên tuyết cùng những người anh em thân thiết, không phải giữ kẽ. Có thể nói đây chính là những giây phút không thể hạnh phúc hơn.

Hida đang làm việc cho một khách sạn trong thành phố. Tsukimura, Mizuki, Akina và một người nữa sẽ đến sau đó là Tsuchiya Maho là đồng nghiệp của anh. Nhưng họ lại làm việc ở những bộ phận khác nhau như bộ phận buồng phòng, bộ phận thực phẩm, bộ phận tổ chức sự kiện nên cũng không thể nói là nơi làm việc của họ giống nhau được. Nơi Hida đang làm việc thuộc bộ phận thực phẩm và anh phụ trách mảng phục vụ khách hàng ở quán ăn Nhật.

“Mà này, tiện thể thì cái đứa ngốc nghếch ngủ quên kia mấy giờ mới đến thế nhỉ?” Mizuki thắc mắc.

“Có phải con bé nhắn tin là đã bắt chuyến tàu cao tốc sau chuyến của chúng ta ba mươi phút không?” Akina tiếp lời.

“Vậy nghĩa là sẽ đến muộn ba mươi phút hả? Con bé đó vốn lề mề lắm, nên thay quần áo chắc mất thời gian phải biết.”

“Hẳn như vậy rồi. Bị gọi là ngu ngốc cơ mà.” Tsukimura tán thưởng bằng giọng điệu rất nghiêm túc.

“Phải gọi con bé đó là Tsuchiya Aho 8 thay vì gọi là Tsuchiya Maho mới đúng.” Hida cũng thử bơm thêm vào. “Không biết nó đã mua vé lên cáp treo chưa? Ngày trước, nó đã từng ham rẻ mà mua mấy tấm vé kỳ cục đó.”

“A, phải rồi, đúng như thế nhỉ.” Mizuki gõ gõ lên thanh chắn bảo vệ phía trước. “Con bé đã nhầm lẫn mua phải vé chơi buổi sáng trong khi mười rưỡi sáng chúng ta mới đến khu trượt tuyết. Mua vé buổi sáng thì còn làm ăn được gì. Trượt tuyết được một tiếng đã phải về rồi.”

Thế rồi cả bọn phá lên cười.

“Maho trước đây cũng đã từng nói với tớ thế này: ‘Em dễ bị đánh lừa bởi thiệt hơn trước mắt lắm. Cả việc em có nguyện vọng làm ở bộ phận lễ tân cũng thế. Vì ở ngoài nhìn vào em cứ tưởng công việc thú vị lắm’.” Akina góp lời.

“A, cô ấy cũng nói với em như vậy đấy.” Tsukimura, người cùng làm ở bộ phận buồng phòng với Maho lên tiếng. “Thế rồi đột nhiên cô ấy bị bắt đi dọn dẹp, công việc cực nhọc, khác hoàn toàn với những gì đã tưởng tượng nên cô ấy nói thấy thất vọng lắm.”

“Phải, phải!” Akina gật gù.

“Lại thêm cái tính bộp chộp nữa chứ. Hôm trước, tớ có nghe từ người quen làm ở bộ phận buồng phòng. Một ông khách lớn tuổi vào check in cùng một cô gái trẻ. Thấy thế, Maho nhà ta mới bảo họ ‘thật là thú vị khi được đi du lịch cùng con gái bác nhỉ?’ Ai dè, thực ra họ lại là một cặp chênh lệch tuổi tác. Biết được điều đó, cả khu lễ tân bị bao trùm bởi một bầu không khí u ám, khó xử.”

Trước nguồn thông tin mới từ Mizuki, Hida chỉ biết phàn nàn: “Đúng là ngốc hết thuốc chữa rồi!”

“Nhưng cũng chính điều đó lại là điểm hấp dẫn của Maho.” Akina bao biện.

“Hấp dẫn á?” Mizuki bất ngờ cao giọng. “Ngoại hình đã chẳng có gì đặc biệt rồi. Chí ít tính cách cũng phải chỉn chu, người lớn lên cho người ta nhờ. Để khách hàng họ nghĩ rằng cả cái khách sạn này chỉ toàn một lũ ngớ ngẩn thì phải làm sao?”

“Ừ thì không đặc biệt. Nhưng tớ nghĩ là dễ thương mà.”

Nghe Akina nói vậy, Hida ngoẹo cổ: “Đây không thích. Tớ nghĩ thành phần này tương đối vi diệu đấy.”

“A ha ha!” Tsukimura cười lớn. “Vi diệu. Cách diễn đạt hay ho phết.”

“Mọi người quá đáng thật. Chớ có để Maho nghe được mấy lời này đấy.”

“Không, có khi nói cho Maho biết lại tốt hơn ấy. Mà này, Kimoto 9 chỉ cho Maho cách trang điểm đi. Vì cậu trang điểm rất đẹp mà.”

“Hả, sao lại là tớ? Nghĩa là Mizuki đã thấy mặt mộc của tớ rồi sao?”

“Tớ chưa thấy bao giờ nhưng cũng có thể hình dung ra được. Đúng là cậu giỏi đánh lừa mọi người thật. Tớ thấy ngưỡng mộ ghê gớm.”

“Ăn nói gì mà thất lễ. Không phải đánh lừa, mà là tớ chỉ đang cho mọi người thấy sở trường của mình thôi.”

“Ồ, có vẻ tốt đấy nhỉ.” Tsukimura nói giọng đầy cảm kích.

“Về điểm này thì trái ngược hoàn toàn với Tsuchiya. Thay vì sở trường, con bé chỉ toàn khoe sở đoản ra thôi. Mặt đã dài ngoằng ra rồi lại còn làm cho nó xấu hơn.” Mizuki bới móc.

“Cậu nói tớ mới nhớ. Hôm trước, Maho cũng có bảo rằng em ấy bị quản lý mắng. Anh ta nói là ‘trông cô đã ngốc lắm rồi nên khi lắng nghe người khác nói thì xin cô bỏ cái kiểu há nửa miệng ra đó đi cho tôi nhờ’.”

Ba người đàn ông lắc lư xoay chiếc ván dưới chân có điệu bộ rất hớn hở khi nghe Akina nói như thế.

“Chắc hẳn giờ này con bé đang hắt xì hơi ghê lắm.” Mizuki tiếp lời.