[Cáp treo hai ghế ngồi -1]
Trong lúc còn đang mải nói xấu về Tsuchiya Maho thì cáp treo bốn chỗ đã đi đến bến cuối. Tuy nhiên, điểm đến mà họ đang hướng tới vẫn còn ở tít phía trên. Họ trượt tuyết để di chuyển tới điểm lên cáp treo tiếp theo. Chỗ đó có cáp treo hai ghế ngồi.
“Chào buổi sáng!” ông chú phụ trách cáp treo nói với họ.
Akina và Tsukimura leo lên trước, sau đó tới lượt Hida và Mizuki.
“Ồ, quả nhiên điều kiện quá tuyệt vời. Thế này thì ta có thể kỳ vọng được vào nơi mà chúng ta thường hay đến rồi.” Mizuki nhìn lên những rặng cây mà tuyết đã phủ trĩu cành và nói.
“Vấn đề là đám địa phương đã làm loạn đến đâu rồi thôi. Bọn họ có khi đã lên núi từ sớm rồi.”
“Đám địa phương” ở đây là để chỉ những dân chơi trượt tuyết, trượt ván sống ở khu vực đó.
“Đành phải chấp nhận thôi. Chí ít nếu chỗ đó bột tuyết vẫn còn thì coi như chúng ta may mắn rồi.”
“Phải đấy.”
Hida nhìn lên cáp vận chuyển trước mặt. Akina đang đung đưa hai chân nói gì đó với Tsukimura ngồi ở bên cạnh.
“À mà này...” Hida hạ thấp giọng nói.
“Ban nãy, khi nghe các cậu nói chuyện về mặt mộc của Kimoto tớ chợt nghĩ... Chuyện Mizuki và Kimoto đang hẹn hò với nhau, các cậu vẫn định giấu mọi người đấy à?”
Mizuki nhún vai.
“Cũng không hẳn là giấu đâu, mà tại chúng tớ vẫn chưa chủ động công khai thôi. Kimoto lo lắng nếu sếp mà biết được thì một trong hai đứa sẽ bị chuyển đi nơi khác. Chứ tớ thì vô tư đi.”
Mizuki và Akina cùng thuộc bộ phận tổ chức sự kiện và làm ở mảng tiệc cưới.
“Kimoto đã nhận ra rằng tớ cũng đã biết hai cậu đang hẹn hò chưa?”
“Có lẽ là chưa. Ít nhất thì tớ cũng chưa nói cho cô ấy biết.”
“Thế à? Vậy tốt hơn là tớ cứ giả vờ như không biết.”
Hai tháng trước, Hida đã được Mizuki kể cho nghe rằng Akina, trên đường trở về nhà sau khi đi uống với hội bạn thân, đã tiết lộ ra chuyện cô và Mizuki cùng vào khách sạn tình yêu. Sau đó thì hình như họ chính thức hẹn hò với nhau, nhưng Hida lấy làm lạ là tin đồn về việc hai người hẹn hò lại chưa hề tới tai bộ phận thực phẩm.
“Thế cậu định thế nào?” Hida hỏi.
“Chuyện gì cơ?”
“Thì tương lai của các cậu. Hai người vẫn chưa nói tới chuyện kết hôn à?”
“Cho tới giờ thì vẫn chưa. Mà dù có bị xé rách miệng tớ cũng không đời nào nói trước đâu.”
“Cũng phải nhỉ?” Hida gật gù. Ngay cả trong công ty, Mizuki cũng nổi tiếng là một anh chàng đào hoa. Cậu ta thường xuyên tham gia hẹn hò, kết bạn và đã thả thính rất nhiều cô gái.
“Nhưng không phải Kimoto cũng muốn kết hôn à?”
“Ừm.” Mizuki gật đầu.
“Ừ thì, khả năng đó cũng cao. Chỉ có điều tớ đang ở giai đoạn phải xem xét một cách nghiêm túc, cẩn trọng chuyện này. Tớ nghĩ, chỉ vì làm việc ở mảng tiệc cưới, hằng ngày phải tiếp xúc với rất nhiều cặp đôi cô dâu chú rể mà dẫn đến kết luận vội vàng thì không tốt chút nào.”
“Mizuki, liệu có phải chuyện đó không? Không phải là cậu đang tính gây ra chuyện xấu xa rồi cố tình cho Kimoto biết. Sau đó nếu Kimoto cạn tình nghĩa với cậu thì coi như cậu gặp may hay sao?”
Bị Hida chỉ trích, Mizuki phá lên cười ha ha như một kẻ dở hơi. “Tớ cũng có nghĩ như thế một chút đấy.”
“Đúng là cái đồ xấu xa!”
“Tớ đã bảo chỉ một chút thôi mà. Tớ với Kimoto mới yêu nhau được hai tháng. Tớ vẫn chưa chán đâu mà.”
“Thế chán rồi tính bỏ người ta à? Đồ tồi tệ!”
“Chuyện nam nữ vốn là như thế mà.” Mizuki nói, không hề tỏ ra mình là người có lỗi.
Akina tiến lại gần về phía họ khi vừa xuống khỏi cáp treo ghế đôi.
“Maho vừa nhắn tin cho tớ. Con bé nói đã tới ban nãy và vừa mua xong vé để lên cáp treo.”
“Nhanh hơn tớ tưởng. Cái đồ ngốc ấy.” Mizuki nói. “Mà con bé ấy có mua vé chơi cả ngày không đấy?”
“Tớ đã hỏi lại rồi. Maho cũng đã phân vân với vé buổi chiều nhưng con bé đã mua vé chơi cả ngày rồi.”
“Phân vân cái gì không biết? Mới có hơn mười giờ thôi mà.” Hida nói với giọng chán nản. “Đúng là cái đồ vẫn chưa biết ăn năn hối cải là gì.”
“Tớ đã dặn Maho đợi chúng ta ở điểm lên cáp treo ghế bốn người ngồi trong trung tâm khu nghỉ dưỡng rồi.”
Đó chính là cáp treo mà nhóm Hida vừa lên lúc nãy.
“Tốt. Nào ta hãy chén đầy bột tuyết 10 rồi đi gặp mặt cái đứa ngốc nghếch đó đi.” Mizuki nói.
“Yeah!” Hida hưởng ứng.