[Cáp treo bốn ghế ngồi - 2]
Khi nhìn bãi trượt ở góc nghiêng, nhóm Hida thấy có rất nhiều ván trượt ở đó đúng như họ đã nghĩ, nhưng bấy nhiêu cũng đủ để bọn họ tận hưởng rồi. Hida và nhóm bạn thấy rất thỏa mãn. Sau đó họ trượt xuống con dốc phủ đầy tuyết trắng để đi xuống.
“Có phải ở đằng kia không?” Mizuki chỉ tay xuống dưới.
Nhóm Hida nhìn theo thì thấy một cô gái mặc bộ đồ trượt tuyết màu vàng ở ngang tầm với lối lên cáp treo bốn ghế ngồi.
“A, đúng rồi. Không nhầm đâu.”
Họ cũng chỉ cho Tsukimura và Akina biết Maho đang ở đâu khi hai người kia tới. Akina vẫy tay để gọi Maho nhưng hình như cô không nhận ra mà lại còn nhìn sang hướng khác.
“Đúng là đồ ngốc. Sao chúng ta lại có thể xuất hiện từ phía ấy được chứ!” Mizuki vừa cười vừa trượt xuống. Hida và những người khác trượt nối theo phía sau.
Akina vừa trượt vừa vẫy tay với Maho. Cuối cùng thì Maho cũng nhận ra bọn họ. Cô vỗ tay và nhảy cẫng lên.
“May quá. Em đang nghĩ nếu không gặp được mọi người thì sẽ thế nào đây.”
“Sao có chuyện đó được. Điện thoại để làm gì?” Hida nói.
“Vốn dĩ anh đã không thể tin được rằng em lại ngủ quên đấy.” Mizuki vừa tháo chốt giữ giày ra vừa làu bàu.
“Không phải. Rõ ràng là em đã đặt đồng hồ báo thức rồi mà nó không kêu đấy chứ. Không biết em đã tắt báo thức khi nào nữa...”
“Em tắt chứ ai tắt vào đây nữa.” Tsukimura cười. “Không phải lý do lý trấu nữa. Mau cài đai trượt tuyết vào đi. Đừng để mọi người phải đợi chứ.”
“Á, thôi chết. Em xin lỗi. Ôi, ván trượt của em, nó ở đâu rồi nhỉ... A, phải rồi.” Maho chạy vội về phía quầy bán vé lên cáp treo. Thấy vậy tất cả đều giật mình ngoái lại.
“Tại sao lại không cầm theo lên đây hả trời?” Mizuki tru tréo.
“Hic, đúng là chẳng thể bao che, nói đỡ cho được.” Akina vừa cười trừ vừa lắc đầu.
Maho đã lấy được ván trượt và quay trở lại. Cô leo lên cáp treo ngồi cùng mọi người trong khi một chân vẫn đợi để xỏ vào ván trượt. Vì cáp treo chỉ chở được bốn người nên họ chia ra làm hai nhóm. Hida đi cùng với Akina và Maho.
“Tsuchiya, em có bị hắt xì hơi không đấy?” vừa mới ngồi lên cáp treo chưa ấm chỗ, Hida đã hỏi.
“Hắt xì hơi á? Ơ, tại sao ạ? Đang dịch cúm à?”
Hida và Akina đều phì cười. Maho thì đần mặt ra.
“Không phải vậy. Mà là mọi người đang bàn tán về em, kể hết chuyện này đến chuyện kia.”
“Ối, vậy á? Chị nói làm em thấy xấu hổ quá.”
“Chị nói cho mà nghe. Đấy không phải là bàn tán mà là nói xấu đấy. Bọn họ quá đáng lắm.”
“Anh không nói gì quá đáng đâu nhé.”
“Không phải cậu đã rất hứng chí, ba hoa suốt đấy sao?”
“Không mà. Người quá đáng là Mizuki. Cậu ta bảo ngoại hình đã không có gì đặc biệt thì tính cách phải nghiêm chỉnh lên. Không thì người khác khổ lắm đấy chứ.”
“Vậy ư? Anh Mizuki quá đáng quá.”
Maho chỉ vừa mới dứt lời thì Akina ngồi giữa lên tiếng bằng giọng nói rất nghiêm túc “Chuyện đó không biết thế nào nhỉ?” Cô nghiêng đầu sang một bên.
“Chuyện gì cơ?” Hida hỏi.
“Mizuki ấy, cứ thấy cô gái nào mình thích là y như rằng sẽ thả thính ngay trước mặt mọi người. Vậy mà đến lúc chỉ có hai người với nhau, cậu ấy lại xin lỗi người bị thả thính vì chuyện đó và xong lại khen người ta nữa chứ. Tớ nghĩ là không ít cô gái đã mắc phải cái bẫy này của cậu ấy đâu.”
Hida rất muốn hỏi “chính cậu cũng bị dính bẫy phải không?” nhưng anh đã im lặng. Anh chợt nhận ra một điều. Trước đây, Mizuki rất hay lấy chuyện ngực nhỏ của Akina ra làm câu chuyện trên bàn nhậu.
“Tức là Mizuki đang để mắt tới Tsuchiya ư?” Hida nói.
“Cậu không nghĩ như vậy à?” Akina hỏi lại Hida.
“Ớ?” Maho bất ngờ kêu lên. “Em nghĩ là không có chuyện đó đâu. Tại vì ngày trước, anh Mizuki nói với em rằng ‘Em là loại con gái khác hoàn toàn với tuýp người anh thích’.”
“Chỉ là bài vở của cậu ta thôi. Nếu không phải vậy thì cũng có thể trước đây cậu ta không để mắt đến em nhưng bây giờ lại thấy thích em rồi.” Akina khẳng định. “Bởi vì Maho xinh đẹp hơn trước rất nhiều.”
“Ối, nếu đó là một lời nịnh nọt thì em vẫn rất vui.” Maho áp hai tay lên má.
“Hơn thế nữa, Maho lại có vòng một đẫy đà nữa. Về cơ bản thì Mizuki thích vòng một to. Làm gì có chuyện em không phải gu của cậu ta được... Này, Hida, lúc nãy cậu ngồi cùng cáp treo đôi với Mizuki phải không? Mizuki không nhắc gì tới Maho à?” Akina thắc mắc với Hida. Vì Akina đang đeo kính nên không thể nhìn thấy mắt cô ấy được, nhưng Hida cảm thấy như hai mắt của Akina đang sáng rực khao khát được giải đáp thắc mắc.
“Không, cậu ta có nói gì đâu.”
Hida nhủ thầm trong bụng: Mizuki mà chán cậu thì chắc chắn cậu ta sẽ đòi chia tay cho mà xem.