← Quay lại trang sách

[Cáp treo bốn ghế ngồi - 3]

Hida cùng nhóm bạn trượt vài vòng rồi vào một nhà hàng để ăn trưa. Sau khi tán gẫu chán chê về những chuyện ở chỗ làm, họ lại đi ra khu trượt tuyết. Việc đầu tiên là phải leo lên cáp treo bốn ghế ngồi.

Mizuki nói gì đó với Maho rồi phăm phăm đi dẫn đoàn. Hai người họ đi cách nhóm Hida một đoạn. Rốt cục là chỉ có mình Mizuki và Maho cùng lên một cáp treo. Hida, Tsukimura và Akina leo lên cáp treo kế tiếp.

“Nhưng mà chúng ta thật may mắn vì điều kiện thời tiết quá thuận lợi.” Tsukimura ngước nhìn lên bầu trời xanh và nói.

“Đúng là may mắn thật đấy. Ban nãy anh vừa hỏi thăm thì họ nói tuần trước tuyết không rơi tí nào.”

“Người ta nói dự báo tình hình thời tiết năm nay ở mấy khu nghỉ dưỡng trượt tuyết khắc nghiệt lắm. Bạn em mất công lên tận Hokkaido mà đường trơn láng thành đường băng luôn.”

“Hokkaido mà thành đường băng á? Thế thì tội nghiệp cho cậu ta nhỉ.”

Hida vừa cười ha hả vừa trộm liếc nhìn gương mặt nghiêng của Akina ngồi ghế ngoài cùng, trong khi Tsukimura ngồi kẹp ở giữa.

Cô ấy đang im lặng, mắt vẫn nhìn về phía trước. Vì cặp kính nên Hida không biết ánh mắt của Akina đang hướng về phía nào. Nhưng Hida đang mường tượng rằng phải chăng Akina đang dõi theo sau lưng hai cái người đang ngồi trên cáp treo phía trước mặt.

Akina nghi ngờ liệu có phải Mizuki có tình ý gì với Maho hay không. Nên phải chăng cô ấy đang rối bời vì những suy nghĩ rằng không biết khi chỉ có hai người với nhau, Mizuki và Maho nói với nhau chuyện gì? Có khả năng Akina đang vẽ lên trong đầu những ý nghĩ rằng Mizuki sẽ lèo lái để Maho thuận theo ý cậu ta.

Hida nghĩ không hẳn những hồ nghi của Akina ban nãy là không có căn cứ. Đúng là Mizuki có xu hướng sẽ quăng thính những cô gái cậu ta cho là đặc biệt trong các lần đi hẹn hò, kết bạn. Và sau đó, có thể nói tới mức chắc chắn là cô gái đó sẽ trở nên thân thiết với Mizuki.

Phải chăng mục tiêu hiện tại của Mizuki chính là Maho? Càng nhìn những hành động của Mizuki, Hida lại càng có chiều hướng suy nghĩ như vậy. Kể cả chuyện chỉ hai người lên một cáp treo, Hida cũng dần nghĩ đó là một sự tính toán từ trước.

Khi nhóm Hida xuống cáp treo thì Mizuki và Maho đã đứng đợi bọn họ được một lúc.

“Này các cậu, Tsuchiya nói cô ấy muốn trượt switch đấy.” Mizuki nhăn nhở nói.

Switch có nghĩa là trượt xoay theo hướng ngược lại. Vì Hida chơi ở vị trí regular nên bình thường anh sẽ đặt chân trái lên trước.

“Em không nói là muốn trượt switch mà chỉ nói là nếu có thể làm tốt được thì trông sẽ ngầu lắm thôi.”

“Không phải là một sao? Thế nên từ chỗ này tới dưới chân núi, tất cả chúng ta đều trượt switch thì thế nào?”

“Hả?” Hida chau mày nói. “Mà thôi, cũng được.” Bởi vì sở trường của Hida là trượt switch.

“Em xin rút.” Tsukimura giơ tay có ý kiến.

“Tớ cũng thế.” Akina nhìn Mizuki. “Trên cáp treo hai người đã bàn nhau chuyện đó ư?”

“Ừ. Tớ nói với Tsuchiya đấy. Tớ bảo cô ấy nên tính làm gì để lấy lại danh dự đi chứ. Thế là cô ấy đáp rằng muốn trượt switch.”

“Em đã bảo em không nói như thế rồi mà. Em chỉ nói nếu có thể làm tốt được thì trông sẽ ngầu lắm. Nhưng đó chỉ là câu chuyện trong mơ thôi.”

“Đâu cần phải trong mơ. Anh đã bảo nếu thực tế mà em làm được thì hãnh diện lắm. Thôi, quyết định thế đi nhé. Chúng ta sẽ trượt switch từ chỗ này. Mọi người hãy tập trung ở điểm lên cáp treo bốn ghế ngồi. Xuất phát đầu tiên là Tsuchiya. Nào, đi thôi, đi thôi.”

“Ơ? Em á? Em trượt sau cùng cũng được mà. Chẳng tự tin gì cả.”

“Em nói gì vậy? Chính em là người khởi xướng mà. Nhanh lên, còn chần chừ gì nữa.”

Bị Mizuki thúc giục, Maho vừa nhăn nhó khổ sở vừa vội đeo dây đai trượt tuyết vào giày.

“Em mà ngã thì mọi người cứ tiếp tục trượt chứ đừng để ý đến em nhé.” Nói đoạn Maho xuất phát. Đúng như Maho nói, vì chẳng tự tin nên ngay tư thế xuất phát lúc đầu trông cô đã cong như con bọ ngựa. Cô cũng chẳng tăng tốc thêm được chút nào.

“Không thể chỉ đứng nhìn mãi được.” Mizuki cười lớn không ngại phải giữ ý rồi cũng đeo dây đai trượt tuyết vào.

Hida quay sang nhìn Akina, chỉ thấy cô ấy lặng lẽ buộc chặt đai vào giày. Dù Akina đang cúi mặt xuống nhưng Hida cảm thấy như cô ấy đang phải nhịn để không thốt lên điều gì đó.