[Cáp treo hai ghế ngồi - 2]
Sau khi xuống cáp treo bốn ghế ngồi, cả nhóm Hida lại phải chuyển sang cáp treo hai ghế ngồi để đi lên đỉnh núi. Họ phải trượt tuyết để đi lên trạm cáp treo. Giữa chừng thì Mizuki và Akina dẫn trước còn Hida và Maho trượt ngay phía sau họ. Tsukimura đi sau cùng. Vì vào công ty sau nhóm Hida một năm nên những lúc như thế này, Tsukimura cũng không thể bứt lên phía trước được.
“Chắc em vất vả với kiểu trượt switch lắm nhỉ?” Hida nói với Maho.
“Thực sự là như vậy đó. Em trượt switch đã rất kém rồi, ấy vậy mà... Em chỉ tâm sự với anh Mizuki một chút xíu thôi ai ngờ anh ấy lại làm to chuyện lên thế...”
“Em thoát sao được Mizuki. Vì theo như Kimoto nói lúc nãy thì hình như Mizuki thích em đấy, Tsuchiya.”
“Ban nãy anh chị cũng đã nói chuyện này nhỉ. Nhưng em nghĩ tuyệt đối không phải như vậy đâu.”
“Thế ư? Anh thì lại nghĩ giác quan của Kimoto khá nhạy đó.”
“Đúng là anh Mizuki có tốt với em thật. Nhưng em nghĩ không phải chuyện kia đâu.”
“Vậy à? Nhưng không phải lúc chỉ có hai người, cậu ấy đã nói rất nhiều chuyện với em sao? Đại loại như lần tới, hai ta đi uống với nhau ấy?”
“Thỉnh thoảng anh ấy cũng nói như vậy, nhưng có lẽ không phải nói thật đâu. Em chỉ nghĩ là với ai anh Mizuki cũng tốt như vậy thôi.”
Quả nhiên là Mizuki đang để ý tới Maho. Mọi chuyện cứ diễn tiến thế này thì vấn đề chỉ còn là thời gian. Có lẽ rồi thì Maho cũng trúng phải bùa ngải cũng nên.
“À mà này, chuyện về hai cái người đang ngồi ở phía trước ấy.”
“Ý anh là anh Mizuki và chị Akina à?”
“Phải. Em biết chuyện họ đang hẹn hò không?”
“Ối!” Maho đưa tay vẫn xỏ trong găng lên che miệng. “Có chuyện đó ạ?”
“Quả nhiên là em không biết.”
“Em không hề hay biết gì hết ấy. A, nhưng cũng có thể như vậy lắm chứ. Ôi, thật là thế ạ? Nhưng em ngưỡng mộ lắm. Vì hai người ấy trông hợp nhau mà.” Maho khẽ vỗ tay. Thấy vậy, Hida cảm thấy yên tâm. Hình như ở thời điểm hiện tại, Maho chưa có tình cảm gì đặc biệt đối với Mizuki.
“Vì thế, lúc nãy khi Kimoto nói là không biết có phải Mizuki thích Tsuchiya hay không là bởi cô ấy đang ghen. Tại Mizuki có tật hay ngoại tình mà.”
“Ha ha ha...” Maho cười lớn. “Anh Mizuki hay ho thật.”
“Cười gì mà cười. Em nên cẩn thận. Em mà bị cậu ấy đưa vào tròng thì mối quan hệ giữa em và Kimoto sẽ thành ra kỳ cục. Ý anh là vậy đó.”
“Không sao đâu anh, vì anh Mizuki chỉ rủ rê chơi chơi ấy mà.”
“Ai mà biết được. Nói gì thì nói, cậu ta nhanh tay lắm đấy.”
Maho cười đầy ẩn ý và quay sang nhìn Hida.
“Gì thế? Cười gì?”
“Không ạ. Em chỉ đang nghĩ là anh Hida chắc vất vả lắm...”
“Chuyện gì cơ?”
“Thì tại vì có một người bạn như anh Mizuki, anh Hida sẽ luôn phải đi theo, che chở, hỗ trợ cho anh ấy mà. Anh còn phải lo cả chuyện của em nữa.”
Hida vội vã xua tay.
“Bình thường anh không làm thế đâu. Cậu ta có định bám lấy ai, định cưa cẩm ai thì anh cũng cóc quan tâm. Nhưng mà anh lo cho Tsuchiya. Bởi vì em là hậu bối quan trọng và Mizuki cũng là bạn rất thân của anh.”
“Ôi, em vui quá. Em cảm ơn anh.”
“Nên em phải coi chừng Mizuki đó.”
“Vâng. Không sao đâu ạ.” Maho đáp lại bằng giọng nói tươi sáng, trong trẻo.
Hida thực sự muốn hỏi liệu rằng Maho đã hiểu hết những gì anh nói hay chưa.
“Sau khi xuống cáp treo, ta hãy trượt ở chỗ hay ho này đi!” Mizuki khởi xướng.
“Hồi trước tớ và Hida đã tìm thấy chỗ đó. Có một con đường nhỏ cắt ngang đoạn dốc mấp mô. Có một đoạn phải dùng gậy trượt tuyết để leo lên một chút, nhưng qua khỏi chỗ đó rồi sẽ có một đoạn dốc trải dài phía cuối khu rừng.”
“A!” Hida gật đầu. “Chỗ đó chứ gì. Tớ nhớ rồi. Được đấy chứ? Ta đến đó xem thử không?”
“Ta sẽ đi đoạn đường dốc mấp mô ư? Liệu em có trượt được ở đó không?” Maho bất an.
“Không sao đâu. Ta cũng chẳng trượt lâu ở đoạn mấp mô đâu mà. Nếu chỉ trượt ở mép của những chỗ đó thôi thì thừa sức với trình độ của Tsuchiya.” Hida nói. “Chỉ có điều phải bám theo sát người đi trước nhé. Lối vào ở chỗ rẽ khá là khó tìm đấy.”
“Vâng. Em sẽ cố gắng.”
Mizuki bắt đầu trượt trước để dẫn đường. Hida chốt ở sau cùng. Vì ba người còn lại không biết đường nên phải làm vậy đề phòng ai đó đi lạc hướng.
Bọn họ đã đến được đoạn dốc mấp mô lắm vấn đề. Sương mù khẽ lan tỏa ra xung quanh.
“Sương mù ở đây nhiều ghê.” Tsukimura nói.
“Thời tiết trên núi là phải như thế này mà. Mọi người chớ có rời nhau, bám chắc theo tớ nhé.” Nói rồi, Mizuki bắt đầu trượt. Bám theo sau là Akina, Maho, và Tsukimura cũng bắt đầu.
Hida hít một hơi thật sâu trước khi nhìn lại một lần nữa xuống đoạn dốc. Đúng là tầm nhìn có bị hạn chế thật nhưng không đến mức không thể nhìn xa được vài mét trước mặt. Đằng nào cũng là trượt tuyết nên Hida đều rất háo hức bất kể đó là cung đường dốc đến thế nào. Nói là đoạn dốc mấp mô nhưng không phải cứ tìm thì sẽ ra đoạn đường cho ta cảm giác tuyệt vời hay sao?
Hida mường tượng trước trong đầu về đoạn dốc rồi bắt đầu trượt men theo hướng bên phải. Trượt thử anh mới biết những gì mình phỏng đoán đều trúng phóc. Cứ nghĩ chỉ toàn đoạn mấp mô, ai dè đó là những lớp tuyết bột lý tưởng. Hida rất ngạc nhiên khi lớp bột tuyết vẫn còn nguyên ở một nơi như thế này, đến tận giờ này.
“Ồ! Gì thế này! Tuyệt quá còn gì!”
Hida thấy hưng phấn tột độ khi lớp tuyết dày và xốp hơn anh tường. Bất giác anh thốt lên và tăng tốc. Cơ thể nhẹ bẫng và Hida cảm thấy như anh đang bay trong không trung. Thật tuyệt vời khi ván trượt cắt qua lớp tuyết dày khiến lớp bột tuyết bốc lên thành khói tuyết.
Nhưng dù thăng hoa đến mấy thì cũng không thể trượt như thế lâu được. Bề mặt tuyết mịn từ từ cứng lại và Hida bắt đầu cảm nhận được hình khối thật sự của mặt dốc mấp mô. Thêm vào đó, sương mù mỗi lúc một dày hơn.
Đúng lúc Hida vừa chợt nghĩ chắc cũng chỉ nên tận hưởng đến đây thôi và giảm dần tốc độ thì...
“Ơ...”
Anh dừng lại, mắt dáo dác nhìn ra xung quanh. Quang cảnh không mấy quen thuộc mở rộng ra trước mắt. Đây là đâu vậy nhỉ? Mà mọi người đâu mất rồi? “Này, mọi người ơi”. Hida cất tiếng gọi thử vào không trung mờ mịt, khó nhìn vì sương mù. Nhưng không có ai đáp lại. Chỉ có tiếng gọi của anh vọng về.
Thôi xong. Hình như mình bị lạc đường rồi. Hình như Hida đã trượt qua đoạn rẽ trong lúc quá hưng phấn. Nhưng nếu tháo ván trượt ra và leo lên thì vẫn còn một đoạn khá xa.
Chẳng còn cách nào khác, Hida buộc phải trượt xuống. Tầm nhìn đã trở nên rõ hơn và anh bắt đầu nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Con đường hướng vào khu rừng hiện ra trước mặt.
Trước khi đi vào bên trong khu rừng, Hida ngồi lại bên vệ đường và giở tờ hướng dẫn cung đường ra xem. Anh kiểm tra vị trí mình đang đứng và thử so sánh vị trí hiện tại với nơi bốn người còn lại đang đi đến. Làm thế nào để có thể gặp họ sớm nhất có thể nhỉ?
Hida buồn chán. Có vẻ, nếu chỉ trượt băng qua đường rừng thì khó có thể gặp bốn người kia được. Anh chỉ còn mỗi cách là phải lên cáp treo và đợi họ ở điểm xuống cáp treo bốn ghế ngồi ở trung tâm khu nghỉ dưỡng mà thôi.
Phải trượt đơn độc một mình một lúc ư? Hida cảm thấy một sự thất bại ê chề. Anh bắt đầu trượt từ từ, lặng lẽ trên con đường rừng cô quạnh.