← Quay lại trang sách

[Cáp treo bốn ghế ngồi - 5]

“Nhưng mà đúng là bó tay với Hida. Chính hắn bảo đừng để bị mất dấu người khác, vậy mà hắn lại biến đi đâu mất.”

“Không biết từ lúc nào không thấy anh ấy đâu nữa nhỉ? Chắc chắn là anh ấy chỉ trượt ngay sau em thôi.”

“Liệu Hida có ổn không? Cậu ấy chắc không còn ở đoạn dốc mấp mô nữa đâu nhỉ?”

“Có lẽ là không. Vì chúng ta đã đợi mãi ở đó mà có thấy hắn xuất hiện đâu. Chắc là hắn đã trượt quá đoạn đường rẽ và cứ thế trượt xuống rồi. Chúng ta thì trượt sang mép trái còn hắn trượt sang mép phải. Vì tớ nghĩ phía đó mới nhiều tuyết bột vẫn còn đọng lại hơn phía này. Cho nên hắn hưng phấn quá và cứ thế trượt xuống. Tớ không nói sai đâu.”

“Nhất định anh ấy sẽ ổn. Anh ấy sẽ không bị thương đâu. Bởi vì anh ấy rất cừ chứ đâu ai như em.”

“Khỏi lo đi. Có lẽ nếu ta đi cáp treo lên thì hắn đã đợi ở trên đó rồi, với một khuôn mặt nhăn nhở.”

“Được vậy thì tốt ạ.”

“Đúng là cái tên chỉ toàn gây phiền phức cho người khác. Lần trước cũng đã từng có chuyện như thế này rồi. Không mở to mắt ra nhìn thì sao biết được mình đang làm gì.”

“Ha ha ha, đúng là có chuyện như thế thật.”

“Nói gì thì nói, tính anh ấy vốn liều mà.”

“Đần độn thì có. Chẳng biết để ý đến mọi người xung quanh gì cả... Ồ, trời bắt đầu hửng lên rồi. Lần này tuyết lại rơi nữa. Cứ vậy thì điều kiện trượt tuyết lại càng tốt đây.”

“Đêm nay tuyết mà rơi rồi sáng mai trời nắng thì không còn gì tuyệt hơn rồi.”

“À, ừm... Tiện đây thì chúng em có điều muốn thông báo với anh Mizuki và chị Kimoto. À, mà thật ra là lời thỉnh cầu mới đúng.”

“Sao đột nhiên cậu lại trịnh trọng thế?”

“Thực ra, bọn em sắp làm đám cưới.”

“Hả? Bọn em ư? Bọn em là thế nào? Là hai đứa ấy hả?”

“Vâng, đúng như vậy ạ.”

“Ối, đừng nói dóc. Thật không đấy?”

“Em xin lỗi chị Akina vì đã giấu chị đến tận lúc này. Nhưng đúng là như thế ạ.”

“Ồ, không thể tin nổi. Mà anh đây cũng đã lờ mờ đoán không biết có phải hai đứa đang hẹn hò với nhau không rồi.”

“Vậy mà tớ chẳng để ý gì cả.”

“Đã có lần anh thấy hai đứa từ xa ở quầy lễ tân. Giờ thì anh đã hiểu rồi. Lẽ nào... Nhưng mà, thế thì tốt rồi. Chúc mừng nhé.”

“Em cảm ơn ạ.”

“Chúc mừng cả Maho nữa nhé.”

“Em cảm ơn ạ.”

“Về chuyện bọn em muốn nhờ hai anh chị đó là, lần tới chúng em sẽ tới bộ phận tư vấn tiệc cưới nên liệu anh chị có thể tư vấn giúp bọn em được không ạ?”

“A, thế à? Hai đứa định tổ chức đám cưới ở khách sạn của chúng ta à? Được chứ. Đương nhiên rồi, Mizuki nhỉ?”

“Anh cũng không vấn đề gì. Hừm... Ra là thế.”

“Anh chị giúp đỡ chúng em với nhé.”

“Nhưng mà, đúng là bất ngờ quá. Ai mà ngờ câu chuyện lại diễn ra nhanh như thế. Anh bị hai đứa cho ăn quả lừa rồi.”

“Không phải hai anh chị cũng vậy sao?”

“Hả? Cái gì? Ý cậu là sao?”

“À không. Em cũng vừa được cô ấy cho biết là hai anh chị đang hẹn hò với nhau thôi.”

“Ơ nhưng mà tại sao Maho lại biết chứ?”

“Hừ. Nghe từ Hida chứ còn ai vào đây nữa.”

“Đúng thế ạ. Em xin lỗi nhé.”

“Có gì mà Tsuchiya phải xin lỗi. Tại cái gã Hida kia chẳng kín tiếng mà thôi.”

“Thế anh chị định thế nào? Anh chị vẫn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn sao?”

“Tsukimura, cậu cũng giỏi dồn ép anh đấy nhỉ. Có vợ rồi nên muốn tìm đồng minh hả?”

“Ý em có phải vậy đâu...”

“Chúng ta vẫn chưa từng nói đến chuyện làm đám cưới nhỉ?”

“Cũng phải. Nhưng mà trong lúc hẹn hò chắc cũng có nghĩ đến rồi mà.”

“Hả? Cái gì thế? Anh nói cứ như thể chuyện của ai không bằng.”

“Đâu có... Hôm nay đến thế thôi nhỉ. Ta quay về chuyện của Tsukimura và Tsuchiya thôi. Anh vừa nhận ra một chuyện rất quan trọng đấy. Như vậy có nghĩa là, Hida lại bị đá phải không?”

“Ơ, tại sao chứ?”

“Thì tại vì Hida thích Tsuchiya mà.”

“Ối, thật vậy á?”

“Nhìn hắn là biết mà. Nhỉ?”

“Em cũng đã nghĩ không biết có phải như anh Mizuki nói không đấy.”

“Cho nên hôm nay anh mới trêu hắn một chút. Trước mặt hắn, anh đã vờ làm ra vẻ mình thích Tsuchiya. Thế là tự nhiên hắn bồn chồn, căng thẳng ra mặt. Đúng là dễ đoán mà.”

“Gì vậy? Ra là thế à?” Akina nói.

“Này Kimoto, đúng là cậu đã nghi ngờ tớ đấy à? Cậu nghĩ tớ thích Tsuchiya thật ư? Mau tỉnh lại cho đây nhờ. Tớ đâu có phải là kẻ bừa bãi đến mức ấy đâu.”

“Cũng không đến mức nghi ngờ nhưng mà...”

“À há. Tớ hiểu rồi. Hóa ra là Hida đã tiết lộ chuyện của chúng ta cho Tsuchiya đấy. Tsuchiya này, Hida có nói thêm gì về anh không?”

“Dạ có... Anh ấy nói mấy câu đại loại là anh Mizuki rất nhanh tay, và đang để ý đến em nên em phải dè chừng anh...”

“Quả nhiên là như thế. Hắn thì hay lắm đấy.”

“Anh Hida nói em là đàn em quan trọng còn anh Mizuki là bạn rất thân của anh ấy nên anh ấy rất lo lắng.”

“Há há, cái vớ vẩn gì thế?”

“Này, anh đừng làm cái cáp treo rung lắc nữa đi.”

“Cái gì mà đàn em quan trọng với chả bạn thân thế? Cái kẻ lụy tình này. Hắn mà biết chuyện em làm đám cưới chắc sốc ghê lắm cho xem.”

“Em cũng nghĩ vậy nên đang không biết phải nói thế nào với anh Hida đây.”

“Thôi, trước mắt, trong chuyến đi này ta hãy giấu nhẹm mọi chuyện đi. Bởi vì bất kỳ một ai trong nhóm mà buồn, mà mang bộ mặt u ám thì những người còn lại cũng hết hứng luôn. Nhưng mà Hida chắc đau lắm. Lại bị đá ư?”

“Anh Mizuki ban nãy cũng nói như thế nhỉ? Anh nói ‘lại’ ý là làm sao cơ?”

“Thì bởi vì hắn cũng bị Kimoto cho ra rìa mà.”

“Ối, vậy á?”

“Có thật thế không chị Akina?”

“Ưm. Cũng không hẳn là anh ấy đã thổ lộ tình cảm với chị một cách chính thức.”

“Hắn ta đã rủ Kimoto cùng đi du lịch với hắn mà. Thế có khác nào thổ lộ tình cảm đâu. Nên hồi bọn anh mới bắt đầu hẹn hò, anh đã nói cho mình Hida biết. Bởi vì nếu hắn không sớm từ bỏ ý định với Kimoto thì bọn anh sẽ rất khó xử.”

“Hóa ra là vậy...”

“Anh Hida đúng là đáng thương...”

“Đáng thương à? Tsuchiya cũng nói những từ rất đau lòng mà. Em cũng đá hắn mà...”

“Nhưng anh ấy có tỏ tình với em đâu. Ước gì anh Hida sớm tìm được một người tốt với anh ấy và được hạnh phúc.”

“Không sao đâu. Hắn vượt qua nhanh lắm... À mà, đằng kia có phải Hida không?”

“Sao cơ? A, đúng rồi. Hida đấy. Quả nhiên là cậu ấy đã lên đó trước chúng ta.”

“Hắn đang hớn hở vẫy tay gọi chúng ta kìa. Ta cũng vẫy tay cho hắn thấy đi. Hida ơi, cậu lại bị đá rồi!”

“Anh Hida ơi, bọn em xin lỗi. Bọn em sắp làm đám cưới rồi!”

“Em xin lỗi!”

“Có hét nữa thì cậu ấy cũng có nghe được gì đâu. Mấy người quá đáng thật. Chẳng hiểu sao, chị lại thấy thương cậu ấy, sắp khóc đến nơi rồi đây này.”

“Mấy đứa hiểu cả chứ? Chuyện hôm nay, dừng lại ở đây thôi nhé.”

“Vâng ạ.”

“Vâng.”

“Đã rõ.”