Chiến dịch cầu hôn ❖ 1 ❖
M izuki Naoya ngước nhìn lên đồng hồ. Kim đồng hồ chỉ hơn mười giờ tối. Anh vừa nhâm nhi món edamame 11 vừa uống bia. Anh ngó lên chiếc ti vi treo trên tường của cửa tiệm. Trên màn hình, những cây hài nổi tiếng đang tán chuyện làm cho khách cười lăn cười bò.
Nơi Mizuki đang ngồi là một tiệm ăn gọi theo suất ở gần khách sạn trong thành phố - nơi anh làm việc. Mỗi khi tan sở, Mizuki thường xuyên ghé tiệm này. Nhưng đêm nay, anh có một cuộc hẹn với một người ở đây.
Cánh cửa mở cái “rầm” và một gương mặt mà Mizuki quá quen đến phát chán xuất hiện. Hida Eisuke chắp một tay trước ngực ra vẻ rất hối lỗi rồi đi về phía Mizuki. Anh tháo khăn quàng cổ, cởi áo khoác và ngồi xuống chiếc ghế đối diện Mizuki.
Bà chủ cửa tiệm bước lại gần nên Hida đã gọi bia và một số món nhắm với rượu.
“Tớ mất nhiều thời gian để sắp xếp lại đống hóa đơn, vì ngày hôm nay doanh thu quá tốt.” Hida giải trình cho sự tới trễ của mình.
Anh làm việc trong cùng một khách sạn với Mizuki. Hida thuộc phòng thực phẩm và vị trí hiện tại là quản lý nhà hàng Nhật Bản.
“Tốt mà. Đâu như bên tớ, lịch khách đặt tiệc chia tay cho tháng Ba và tiệc chào mừng nhân viên mới trong tháng Tư vẫn chưa kín hết nên tớ cứ bị sếp mắng đến rát cả tai.”
Mizuki thuộc bộ phận tổ chức sự kiện. Trước đây anh từng phụ trách mảng tư vấn đám cưới nhưng hiện tại anh làm bên mảng pháp nhân.
Bà chủ đã mang cốc và bia tới. Mizuki vừa rót bia vào cốc cho Hida vừa hỏi “Thế cậu có chuyện gì muốn nói với tớ vậy?”
“Ừ, thực ra là...” Hida nhấp ngụm bia. Sau khi uống xong anh tiến sát về phía Mizuki. “Tớ nghĩ đến lúc mình phải quyết định rồi...”
“Chuyện gì cơ?”
Nghe Mizuki đáp vậy, Hida nhướn mày như muốn hỏi “Cậu vẫn không hiểu gì à?”
“Chuyện đó chứ còn chuyện gì. Kết hôn ấy.”
“Hơ...” Tay Mizuki vẫn cầm nguyên cốc bia, anh nhìn mặt Hida tới mấy lần. “Là Hashimoto làm cùng chỗ cậu à?”
“Đương nhiên là thế rồi.”
“Hơ...” Mizuki lại thốt lên. “Nhanh thế?”
“Thật vậy à?”
“Thì cậu mới thông báo chuyện hẹn hò với Hashimoto vào cuối năm ngoái thôi mà. Không phải còn chưa đến ba tháng sao?”
“Chính xác là hai tháng mười ngày.”
“Mới đó mà đã đưa ra quyết định rồi à? Có vội vàng quá không?”
“Tớ khác cậu mà. Yêu đương hơn năm trời rồi. Tớ không thể ngờ cậu vẫn chưa chốt được đấy.”
“Một năm là bình thường. Cô ấy cũng rất thận trọng mà. Nói gì thì nói tớ cũng đầy kinh nghiệm.”
Người yêu của Mizuki là Kimoto Akina. Cô cùng làm ở bộ phận tổ chức sự kiện với Mizuki. Hằng ngày, cô tiếp xúc và tư vấn tổ chức tiệc cưới cho rất nhiều cặp đôi.
“Người ta chẳng bảo cưới vợ phải cưới liền tay còn gì?” Hida với tay lấy edamame. “Cô ấy ba mươi rồi đấy. Tớ nghĩ có lẽ cô ấy cũng đang sốt xình xịch lên rồi. Nên tớ muốn cô ấy yên tâm.”
“Ừm...” Mizuki gật đầu. Anh ngừng uống bia.
“Cậu nói là muốn làm cô ấy yên tâm... Thế có nghĩa là không phải hai người cùng bàn bạc rồi đi đến kết hôn chứ gì?”
“Tớ vẫn chưa nói với cô ấy. Mà, chuyện tớ muốn trao đổi với cậu chính là chuyện này.” Hida nhìn khắp tiệm một lượt rồi anh hạ giọng, nói tiếp: “Chuyện cầu hôn như thế nào ấy.”
“Hả?”
Bà chủ tiệm đã mang thức ăn ra. Cả Hida và Mizuki đều im lặng ngồi chờ bát đĩa được xếp ra trước mặt. Hida có vẻ hơi ngượng ngịu, anh cười khổ sở.
Bà chủ vừa đi khỏi, Mizuki liền với tay lấy đũa dùng một lần. “Nghĩa là sao cơ? Cầu hôn là thế nào?”
“Thì...” Hida đặt hai tay lên bàn.
“Tớ định sẽ cầu hôn cô ấy. Vì thế tớ muốn làm gì đó cho ra trò một chút chứ không phải nói mỗi câu ‘hãy kết hôn với anh nhé’ đâu.”
“Trình diễn màn cầu hôn à? Chẳng hạn như thế nào cơ?”
Nghe thấy vậy, Hida tiu nghỉu.
“Thì vì chưa nghĩ ra nên tớ mới muốn nhờ cậu tư vấn mà. Cậu có ý tưởng gì hay ho không?”
Suýt chút nữa thì Mizuki đánh rơi miếng sashimi 12 đang gắp dở.
“Chuyện đó cậu tự nghĩ đi chứ.”
“Tớ nghĩ rồi đấy thôi. Nhưng mãi mà chẳng có ý tưởng gì cả. Cậu đã từng làm ở bộ phận tổ chức sự kiện mảng tiệc cưới nên chắc cũng biết một đến hai màn thú vị mà khách đã từng biểu diễn chứ hả?”
“Làm gì có chuyện đó. Tớ chưa bao giờ hỏi khách là đã cầu hôn vị hôn thê của mình như thế nào cả.” Mizuki đưa miếng sashimi vào miệng. Sashimi của tiệm này lúc nào cũng rất tươi và ngon.
Trong lúc ngắm nghía đĩa sashimi, Mizuki bỗng nảy ra ý tưởng.
“Như thế này cậu nghĩ sao? Trong một buổi hẹn hò, cậu sẽ dẫn cô ấy đến nhà hàng Pháp và chọn bữa tối lãng mạn. Trong lúc dùng bữa, cậu tuyệt nhiên không đề cập gì đến chuyện cưới xin cả. Điều bất ngờ nằm ở cuối buổi hẹn hò, khi món tráng miệng được mang ra. Khi cô ấy định ăn nó thì chiếc nhẫn xuất hiện trong chiếc bánh. Nhất định cô ấy sẽ ngạc nhiên cho mà xem. Ngạc nhiên cộng với cảm động. Cũng không khó khi nhờ nhà hàng chuẩn bị trước cho cậu. Thế nào? Được của nó đấy chứ?”
Nhưng nét mặt của Hida chẳng có gì thay đổi. Anh khoanh tay và ngoẹo cổ sang một bên.
“Sao thế? Không thích à?” Mizuki hỏi.
“Nếu...” Hida nói. “Cô ấy mà nuốt chiếc nhẫn cùng với miếng bánh thì nguy to.”
Mizuki suýt chút nữa ngã lăn khỏi ghế. “Sao có chuyện ngu ngốc ấy được?”
“Thì không nuốt nhưng cũng có khả năng cô ấy cắn vào chiếc nhẫn và bị mẻ răng mà. Tớ từ chối.” Hida đặt tay trước ngực, ra dấu hình chữ X.
“Tớ nghĩ cậu đang nghĩ quá đấy thôi.”
“Vả lại cũng không mấy ấn tượng. Có ý tưởng nào độc đáo hơn không?”
“Ấn tượng à...” Mizuki lục tìm trong trí nhớ những gì anh từng làm khi còn ở bộ phận tổ chức sự kiện. Và anh nhớ ra một chuyện. “Phải rồi. Cậu chuyển nhà đi.”
“Chuyển nhà ư? Tại sao?”
“Hôm cậu chuyển nhà, cô ấy sẽ tới giúp cậu. Sau đó khi cậu và cô ấy tới phòng mới của cậu, cô ấy sẽ thấy đồ gia dụng, bếp núc dành cho cô ấy đã ở đó rồi. Tức là căn hộ đó sẽ là nơi ở mới của hai người sau khi kết hôn. Ấn tượng cực kỳ đó, tin tớ đi.”
Hida chớp mắt lia lịa. “Đúng thế!”
“Ổn không?”
“Nhưng nếu cô ấy không thích căn hộ đó thì sao? Lại mất công chuyển đi chỗ khác.”
“Thì cậu làm gì để cô ấy nhịn đi.”
“Làm vậy được không? Mất công bắt đầu cuộc sống mới với nhau vậy mà...”
“Cậu phiền quá đấy.” Mizuki nhăn mặt. “Thôi, đầu tiên hãy chọn địa điểm đi. Chọn cái nơi đã in dấu kỷ niệm khó quên của hai người ấy. Truyền thống nhưng bọn con gái vẫn thích thế.”
“Nơi kỷ niệm à?” Hida nhìn xa xăm. “Chỗ nào được nhỉ?”
“Hai cậu không đi du lịch riêng với nhau à?”
“Nếu là nơi hai đứa từng đi du lịch thì...” Hida khoanh tay. “Chắc là khu suối nước nóng Satozawa. Hồi mới yêu bọn tớ đã tới đó”.
“Satozawa ư? A, cậu đã từng nói cô ấy cũng chơi trượt ván nhỉ. Chơi giỏi không?”
“Ờ thì, cũng tàm tạm.”
Cả Mizuki và Hida đều có chung sở thích là trượt ván. Trong một mùa, họ cùng nhau đi trượt tới mấy lần.
“Thế chỗ đó cũng được đấy. Cả hai cùng tới khu suối nước nóng Satozawa để trượt tuyết và cậu sẽ cầu hôn cô ấy trên tuyết. Lãng mạn mà. Quyết thế đi. Cố lên nhé.” Mizuki nâng cốc. Anh định cụng ly với Hida.
“Đợi đã. Chỉ có thế thôi á?”
“Chỉ có thế là sao?”
“Tớ đang hỏi là chỉ đi cầu hôn ở khu trượt tuyết ấy hả?”
“Không thấy thỏa mãn à?”
“Lãng mạn thì có lãng mạn nhưng chẳng kịch tính tí nào. Tớ muốn có yếu tố bất ngờ. Tình tiết được triển khai một cách kỳ bí như tiểu thuyết khiến cho cô ấy sửng sốt thốt lên ‘Á!’ hay gì đó cơ.”
“Cái đồ tham lam!” Mizuki hạ chiếc cốc xuống bàn.
“Cả đời chỉ có một lần nên đương nhiên phải làm thế rồi. Cậu mau nghĩ cách gì cho tớ đi. Tớ sẽ khao cậu hôm nay.”
“Đúng là hết cách với cậu.”
Mizuki vừa tỏ ra đau khổ vừa vắt óc suy nghĩ. Trong lòng anh thầm ước làm được điều gì đó cho bạn mình, không chỉ bởi Hida là người bạn thân nhất của Mizuki sau khi vào làm việc ở khách sạn mà còn có lý do khác nữa.
Hida là một anh chàng rất tốt bụng nhưng lại không mấy hấp dẫn trong mắt các cô gái. Nói vậy không có nghĩa là anh bị con gái ghét. Hình như Hida còn được nhận xét rằng “anh ấy là một người bạn tuyệt vời, được mọi người yêu mến bởi tính cách và con người” nữa. Tuy nhiên, cả Akina - người yêu của Mizuki cũng từ chối Hida. Theo như cô ấy nói thì “em khó có thể nghĩ rằng Hida trở thành người yêu của mình”.
Nhưng cuối cùng thì Hida cũng có được cô người yêu là Hashimoto. Cô ấy vào làm ở khách sạn từ tháng Tư năm ngoái và là một người khá xinh đẹp. Trước đây hình như cô ấy làm công việc liên quan đến kiến trúc, xây dựng nhưng vì có cả kinh nghiệm trong ẩm thực nên cô được chuyển về ban thực phẩm. Họ đã quen nhau ở đó.
Mặc dù Mizuki không có cơ hội nói chuyện với Hashimoto nhiều, nhưng theo như Akina kể thì Hashimoto bằng tuổi với Akina. Tuy làm việc ở hai nơi khác nhau nhưng hai cô gái rất thân thiết. Akina còn nói rằng “Hashimoto rất chỉn chu và trầm tĩnh. Có khi lại hợp với ông Hida bộp chộp, có máu liều cũng nên”.
Nếu để tuột mất một người tốt như Hashimoto thì không ai biết được khi nào mùa xuân mới lại đến với Hida. Cho nên bằng mọi giá Mizuki muốn giúp Hida cầu hôn thành công.
Nói gì thì nói cũng cần có yếu tố bất ngờ. Lãng mạn giống tiểu thuyết à? Khó quá nhỉ.
Mizuki uống cạn cốc bia. Bất giác, anh hướng mắt lên chiếc ti vi treo trên tường. Ti vi đang phát những hình ảnh đen trắng ngày xưa. Trên màn hình là siêu nhân Nguyệt Quang 13 kèm với phần lời bài hát: “Xuất hiện nhanh như gió và biến mất cũng nhanh như gió thổi. Đố bạn biết siêu nhân Nguyệt Quang là ai?”
Trong đầu Mizuki chợt nảy ra ý tưởng. Mizuki gõ gõ xuống bàn.
“Tớ vừa nghĩ ra một kế hoạch rất tuyệt vời đấy.”