← Quay lại trang sách

❖ 2 ❖

Vào cuối tuần tiếp theo kể từ sau cái ngày Hida ngồi bàn bạc với Mizuki ở tiệm bán đồ ăn theo suất, thời tiết của khu trượt tuyết nằm trong khu suối nước nóng Satozawa đúng như dự báo. Tuyết rơi rất nhiều. Trời lại tối sầm. Tình hình thế này có vẻ tuyết vẫn sẽ rơi dày nữa.

“Bộ đồ trông rất hợp với cậu đấy.” Mizuki khen ngợi khi nhìn thấy bộ đồ của Hida. Bộ mà Hida đang mặc là bộ anh đi thuê.

“Tớ sẽ không bị lộ khi mặc bộ này đâu nhỉ?” Hida hỏi.

“Không ai nhận ra đâu, yên tâm đi.” Mizuki quả quyết.

Hida đội mũ bảo hiểm rồi đeo kính và khẩu trang lên. Có lẽ kể cả người biết rõ Hida cũng không thể nhận ra anh ấy.

Cả hai bọn họ đều khoác balo trên lưng. Trên balo có gậy trượt tuyết và giày dùng khi trượt tuyết back country 14 . Ai nhìn vào cũng nghĩ cả hai đang chuẩn bị làm một tour back country.

Có tiếng chuông điện thoại của ai gọi tới vang lên từ túi áo ngực bộ đồ trượt tuyết bằng ván của Mizuki. Mizuki lấy điện thoại khỏi túi áo. Người gọi tới là Akina.

“A lô, anh đây.”

“Anh Mizuki à, em Akina đây. Tình hình thế nào rồi?”

“Bọn anh đã đến nơi và vừa mới mua vé lên cáp treo. Bọn em thì sao?”

“Bọn em đang nghỉ chân một chút ở tiệm cà phê ngay bên cạnh điểm xuống cáp treo cabin. Tsukimura và Maho đang tiếp chuyện với Hashimoto.”

“Vậy à? Cô ấy không có biểu hiện gì lạ chứ?”

“Không hề. Cô ấy đang rất tận hưởng chuyến đi.”

“Tốt lắm. Vậy mọi người cứ trượt tuyết đi nhé. Anh và Hida sẽ đi tiền trạm địa bàn X. Khi nào xong anh sẽ liên lạc.”

“Nhất trí.”

Mizuki cúp máy, cất điện thoại vào túi áo và nói với Hida. “Hashimoto đang ở cùng với mọi người rồi.”

Hida khẽ gật đầu. Dù không nhìn thấy khuôn mặt bạn mình nhưng sự căng thẳng của Hida dường như truyền được tới Mizuki. Mizuki cười khổ.

“Cậu sao thế? Đang run như cầy sấy đấy à?”

“Không phải thế. Tớ chỉ đang nghĩ liệu mọi thứ có diễn ra tốt đẹp hay không thôi.” Giọng nói của Hida cứng nhắc hơn mọi ngày.

“Sẽ ổn cả thôi. Hai chúng ta đã cùng nhau lên kế hoạch kỹ lưỡng đến thế rồi cơ mà. Thời tiết lại đúng như mong đợi. Chắc chắn sẽ thành công. Nào, tự tin lên.” Mizuki vỗ cái “bộp” lên vai Hida.

Hai người bọn họ leo lên cáp treo cabin. May mắn là không còn ai khác lên cùng nên họ thỏa sức bàn bạc về chiến dịch sắp tới.

“Tớ thấy áy náy với các cậu quá vì bắt các cậu chung tay giúp sức.” Hida tháo kính và khẩu trang khỏi mặt. Hiếm khi nào anh lại nói mấy lời khách khí ấy với bạn thân của mình.

“Lúc này mà cậu còn nói thế. Chính cậu là người đã nói muốn làm cho người yêu bất ngờ cơ mà. Nên tớ mới nghĩ ra kế hoạch này giúp cậu.”

“Vẫn biết là như thế. Nhưng tớ không nghĩ ta lại làm ồn ào như này. Kimoto không tính rồi. Lại phải nhờ đến cả Tsukimura và Maho nữa.”

“Đừng bận tâm. Khi tớ kể về kế hoạch này, Akina đã hào hứng lắm. Tsukimura và Maho cũng thế. Chuyện này cũng thú vị mà nên cậu không việc gì phải ngại đâu.”

Sự thực là như vậy. Akina sau khi được kể cho nghe về chiến dịch cầu hôn của Hida đã vui mừng đến mức như muốn hét toáng lên.

“Hida của chúng ta sẽ cầu hôn phải không? Sao có thể làm ngơ được chứ. Chúng ta sẽ giúp cậu ấy hết sức có thể.” Cô quả quyết nói với Mizuki.

Nghe thấy thế, Mizuki bèn giao cho cô một nhiệm vụ tối quan trọng. Đó là việc rủ Hashimoto cùng đi trượt tuyết. Địa điểm đương nhiên là ở khu suối nước nóng Satozawa. Tuy vậy, hai cô gái dù hợp cạ với nhau nhưng vẫn chưa tới mức quá thân thiết, rủ nhau đi du lịch kể cũng hơi kỳ lạ, thành thử nhóm Mizuki quyết định rủ thêm vợ chồng nhà Tsukimura. Cả hai đều làm cùng khách sạn với Mizuki và thuộc bộ phận buồng phòng. Khi biết được sự tình, vợ chồng Tsukimura đều đồng lòng, hứa sẽ dốc hết sức giúp đỡ để thực hiện kế hoạch của Mizuki.

Ban đầu, Hashimoto có vẻ phân vân khi được cô bạn Akina rủ đi chơi nhưng sau cùng thì cô cũng đã gật đầu đồng ý. Akina cũng nói rằng bản thân không biết điều gì đã khiến cho Hashimoto phải do dự. Nhưng ban nãy, qua điện thoại, Akina đã thông báo rằng Hashimoto rất háo hức mong chờ chuyến đi nên Mizuki lại càng quyết tâm thực hiện bằng được kế hoạch.

Tóm lại, cho tới thời điểm này mọi việc diễn ra rất thuận lợi. Nhưng thắng bại lại được định đoạt từ đây.

Mizuki nhìn ra phía ngoài cáp treo cabin. Tuyết vẫn tiếp tục rơi những hạt mưa tuyết mảnh. Khu suối nước nóng Satozawa là một khu nghỉ dưỡng rộng bao la. Lần nào tới đây Mizuki cũng đều cảm thấy bị thuyết phục bởi sự mênh mông đó.

“Điều kiện thuận lợi quá nhỉ. Hôm nay trượt chỗ nào cũng tuyệt vời cả.” Mizuki nhìn khắp một lượt khách tới trượt tuyết và trượt ván trên các địa hình và nói.

“Xin lỗi cậu nhé. Thời tiết thế này lại bắt các cậu tới đây. Cứ để tớ tự lo đi. Không phải cậu thích trượt trên tuyết bột lắm sao?” Mặt Hida đầy vẻ áy náy.

“Cậu nói gì thế? Ngày như hôm nay mới thích hợp để cầu hôn đó. Tuyết đóng băng lại thành chuyện khác đó nhé.”

“Ừ thì đúng là như vậy.”

“Tớ sẽ kìm hãm cái sự sung sướng khi trượt trên tuyết bột đến ngày mai. Mọi người cùng tận hưởng niềm vui có hơn không? Cùng với cả Hashimoto nữa.”

“Ừ, cũng phải.” Hida gật đầu. Mặt anh giãn ra một chút nhưng vẫn không hết méo xệch.

“Cậu mà cũng kết hôn à?” Mizuki nhìn lại gương mặt bạn thân của mình một lần nữa. “Đúng là trong mơ tớ cũng không thể nghĩ lại bị cậu vượt mặt như thế.”

“Chỉ là cậu trì hoãn việc kết hôn thôi mà. Hãy ngoan ngoãn và sớm cho cô ấy một câu trả lời đi. Akina thật đáng thương.”

“Gì thế? Còn chưa nghe thấy Hashimoto đáp lại lời cầu hôn mà cậu đã đòi lên mặt đàn anh với tớ rồi à?” Mizuki bắt bẻ. “Nhưng mà, cậu có tự tin rằng cô ấy sẽ nói ‘đồng ý’ không?”

“Biết nói thế nào nhỉ? Cũng có thể cô ấy sẽ bảo cần thời gian để suy nghĩ một chút.”

“Nhưng điều bất ngờ cậu dành cho cô ấy lần này là để khiến cô ấy không có cơ hội nói như thế mà. Tớ đã bảo cô ấy sẽ ngạc nhiên và cảm động đến phát khóc cho xem. Nhất định sẽ đồng ý thôi. Nên cậu đừng có lo.” Mizuki vỗ tay lên đầu gối của bạn thân mình.

“Được thế thì tốt.” Nét mặt Hida nửa như tự tin nửa như có phần bất an.

“Tớ không biết nhiều về Hashimoto lắm. Nhưng mà thời điểm bọn cậu gặp gỡ rồi hẹn hò với nhau, cô ấy không yêu ai đấy chứ?”

Hida gật đầu trước câu hỏi của Mizuki.

“Tớ nghĩ là không. Tớ có nghe cô ấy kể qua là cô ấy và người yêu cũ chia tay được hơn nửa năm rồi. Hình như đó cũng là lý do cô ấy quyết tâm chuyển việc.”

“Nhưng tớ không hỏi cụ thể.” Hida tiếp tục.

“Nên như thế. Cô ấy cũng ba mươi rồi nhỉ? Tầm tuổi ấy có nhiều thứ lắm. Phụ nữ họ sẽ không muốn nhắc đến chuyện cũ đâu.”

“Ừ, tớ biết chứ.” Hida đội lại mũ bảo hiểm. Có lẽ họ sắp tới điểm cuối.

Mizuki nhìn xuống khu nghỉ dưỡng một lần nữa. Đúng lúc đó, một chiếc xe trượt tuyết trên địa hình chạy ngược về hướng những du khách đang trượt tuyết. Người điều khiển xe hình như là nhân viên cứu hộ, còn một người nữa, hình như là một khách nam ngồi ở phía sau. Có vẻ như ai đó bị thương ở phía trước, vì thế người đồng hành với người bị thương đã xuống và liên lạc với nhân viên cứu hộ. Có lẽ họ đang cùng nhau đi về phía hiện trường. Khu trượt tuyết có khoảng không gian vô cùng thú vị nhưng đồng thời cũng là nơi đầy rẫy những nguy hiểm. Mizuki nghĩ rằng anh và nhóm bạn cũng phải cẩn thận. Không thể lường trước được nguy cơ chiến dịch cầu hôn cũng có thể chuyển hướng thành vụ tai nạn kinh hoàng.