← Quay lại trang sách

❖ 3 ❖

Cáp treo cabin đã đến trạm để đi xuống. Ngay bên cạnh là một tiệm cà phê. Nhòm qua lớp cửa kính, Mizuki thấy hầu hết khách tới du lịch đều là người châu Âu nhưng không thấy bóng dáng nhóm Akina đâu. Có thể họ đã đi trượt tuyết rồi.

Mizuki nhìn ra ngoài trời. Tuyết càng lúc càng rơi xối xả hơn. Những hạt tuyết mảnh và khô phủ trắng xóa lên mọi vật trong tích tắc. Cứ tình hình này thì đến đêm chắc tuyết sẽ phủ một lớp dày khoảng mười centimét.

“Gã này đang mong chờ đến ngày mai lắm đây.” Mizuki vừa đeo đai trượt tuyết vào giày vừa nói. “Có lẽ ngày mai sẽ là ngày tuyết bột tuyệt vời nhất. Mai ta hãy thức dậy từ sớm. Ba cặp đôi chúng ta thỏa sức mà trượt tuyết nhé.”

“Hay đấy. Hai đôi và một gã đàn ông không bị phụ tình. Được thế thì tốt.”

“Nói gì vậy? Trên mặt cậu có ghi chữ ‘không có chuyện đó đâu’ kìa.”

“Cậu có thấy mặt tớ đâu?”

“Ừ thì ghi trên kính.”

“Hê hê hê!” Hida phá lên cười. “Có khi đúng như thế thật.”

Hida và Mizuki đã lắp xong đai trượt tuyết vào giày. Lúc đó, có tiếng động cơ không biết phát ra từ đâu vang lên mỗi lúc một gần. Chiếc xe trượt tuyết đỗ xịch ngay bên cạnh họ. Chính là chiếc xe mà Mizuki đã nhìn thấy khi đang ở trong cáp treo cabin. Người điều khiển xe là nhân viên cứu hộ, còn người ngồi ở phía sau là một người đàn ông mặc bộ quần áo màu xanh thẫm. Có thể đó là khách tới trượt tuyết. Bọn họ đi thu những ván trượt lại.

Người đàn ông ngồi phía sau xe sau khi quan sát khắp một lượt bèn nói gì đó với nhân viên cứu hộ. Người nhân viên gật đầu rồi lại phóng xe đi. Bóng dáng họ mỗi lúc một nhỏ lại cho tới khi không còn nhìn thấy được nữa.

Mizuki vừa thắc mắc không biết có chuyện gì, vừa nói với Hida: “Ta đi thôi.”

“OK!” Hida giơ tay ra hiệu.

Hai người bắt đầu trượt một cách nhanh lẹ. Sau khi lướt nhẹ qua những cồn tuyết bột bông mịn, đẹp đẽ, họ rời khỏi cung đường chính để chuẩn bị vào đoạn đường rừng rẽ nhánh qua. Từ chỗ này trở đi mới là phần chính trong kế hoạch lần này.

Về diện tích của khu trượt tuyết ở Satozawa có thể nói là một trong số ít khu rộng nhất Nhật Bản, chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một ngày không thể trượt hết toàn bộ địa hình nơi đây. Ít nhất cũng cần phải đến hai ngày mới đi hết được. Chính vì thế, không dễ gì có thể nắm bắt được tổng thể vị trí các điểm vui chơi liên quan trong khu nghỉ dưỡng. Nói cách khác là rất dễ bị lạc trong này. Ở những chỗ rẽ, nếu chỉ nhầm một lần thôi thì có nguy cơ ta sẽ đi sang một nơi hoàn toàn khác nơi định đến. Hơn thế nữa, khu nghỉ dưỡng này lại có rất nhiều đường ngang lối dọc. Đến cả những người từng tới đây vài lần, vẫn có thể mất phương hướng, không biết được vị trí mình đang đứng là đâu.

Mizuki và Hida quan sát khá cẩn trọng những đoạn rẽ và từ từ tiến về mục tiêu. Họ mà bị lạc ở đây thì coi như xong chuyện.

Cuối cùng thì cả hai đã đến nơi. Trước mặt họ là một miền tuyết trắng tinh, mênh mông bất tận. Thêm vào đó là những đoạn địa hình thoai thoải hấp dẫn khiến bất cứ một người mới chơi trượt tuyết nào cũng muốn tăng tốc.

“Ồ, tuyết phủ đúng như những gì ta mong đợi nhỉ.” Nói rồi Mizuki nhìn khắp một lượt. Khu vực này khá bằng phẳng nên tuyết dễ đọng lại hơn những đoạn dốc.

“Không một dấu vết để lại.” Hida nói. “Đúng là hình như chỗ này không có ai tới.”

“Chắc không ai tới đây đâu. Điều kiện bình thường đi vào chỗ này đã vất vả rồi. Với lượng tuyết phủ dày thế này khác nào rơi vào tầng địa ngục.”

“Không biết mọi chuyện sẽ thế nào nhỉ?”

“À, tớ có thể hình dung đại khái được tình hình. Trước hết ta thử đi tiếp xem sao.”

“OK.”

Hida và Mizuki lại tiếp tục trượt. Nói là bề mặt bằng phẳng nhưng ít nhiều cũng có độ dốc nên ván trượt vẫn lướt băng băng. Một cảm xúc tuyệt vời khó tả chỉ có khi trượt ở khu tuyết mới.

Nhưng tất cả những người đã từng trượt tuyết ở đây ít nhất một lần đều biết nơi đây cũng là một cái bẫy.

Đúng như dự đoán. Chẳng mấy chốc địa hình đã thay đổi. Đoạn đường bị thu hẹp lại và bề mặt không còn dốc nữa. Ván trượt bắt đầu bị ngập sâu trong lớp tuyết dày và cuối cùng không thể trượt được một chút nào nữa.

Hida và Mizuki tháo đai trượt khỏi giày. Nếu chỉ vì mất độ dốc không trượt được nữa thì vẫn còn có cách là tháo chân sau và dùng gậy trượt tuyết để đi tiếp. Nhưng vì tuyết phủ rất dày nên có dùng gậy trượt để trượt tuyết cũng chưa chắc đã tiến thêm được do tuyết đã phủ một lớp cao hơn đầu gối.

“Ha ha ha. Đúng như những gì tớ nghĩ.” Mizuki vừa cười vừa đặt chiếc balo sau lưng xuống. “Tên này chắc khổ sở lắm đây.”

“Nếu bị kẹt cứng ở đây thì chắc cô đơn lắm.”

“Thì chúng ta đang mong như thế mà?”

Mizuki rút điện thoại ra gọi cho Akina. Nhưng không biết có phải Akina đang trượt tuyết hay không mà điện thoại đã chuyển sang chế độ gửi tin nhắn thoại.

“Ưm, anh đây. Bây giờ bọn anh đã đến địa bàn X. Đúng như ta dự đoán, à không, hơn những gì ta dự đoán, à mà tóm lại là tuyết phủ rất đẹp. Bọn anh sẽ ở đây để chuẩn bị trước. Nhóm em cứ triển khai tác chiến khi điều kiện thuận lợi nhé. Lúc đó nhớ liên lạc cho anh. Thế nhé.” Sau khi gửi xong lời nhắn, Mizuki dập máy.

“Bọn họ đang trượt tới đoạn nào rồi nhỉ?” Hida hỏi.

“Tớ nghĩ chắc đang loanh quanh ở gần cáp treo đi lên đỉnh núi. Nhưng nếu Akina nghe được tin nhắn này chắc sẽ xuống ngay thôi. Ta chuẩn bị thôi chứ nhỉ.” Mizuki lấy ra từ balo giày trượt tuyết chuyên dụng để trượt back country.

“Ước gì mọi thứ diễn ra thuận lợi.” Hida nói với giọng ỉu xìu, kém tự tin. Anh cũng lắp giày trượt tuyết vào ủng của mình.

“Chắc chắn sẽ thuận lợi. Không có lý gì lại không tốt đẹp được.”

Mizuki đã lắp xong giày chuyên dụng. Anh đứng dậy và nhìn về phía trước. Tuyết vẫn không bớt nặng hạt, tầm nhìn cũng không được tốt. Và rõ ràng là không có lấy một bóng người.

Nơi hai người đang đứng là con đường rừng mặc dù đã được ghi nhận rõ ràng trên bản đồ nhưng lại không nằm trong cung đường trượt tuyết của khu nghỉ dưỡng. Và có lý do để giải thích tại sao không một ai đến đây. Đó là từ cửa rừng đi vào sẽ chỉ toàn những đoạn đường bằng phẳng nối dài liên tiếp. Cho dù tuyết có phủ dày và đẹp đến mức nào thì người chơi vẫn phải dùng hai gậy trượt tuyết để xọc vào tuyết mà đi tiếp hoặc người trượt tuyết bằng ván phải chuyển sang di chuyển như khi trượt băng. Cung đường dài như muốn tuyệt vọng. Nếu ai đó vừa tra cứu vừa gào lên ai oán rằng “Tóm lại khu này là như thế nào?” thì sẽ thấy một dòng chữ nhỏ tí xíu được ghi như sau: “ĐƯỜNG RỪNG (CHÚ Ý - ĐỘ DỐC SIÊU THẤP)”.

Phải. Khu suối nước nóng Satozawa với những cung đường biến hóa khôn lường chính là nơi những du khách trượt tuyết hay trượt ván, từ nghiệp dư đến chuyên nghiệp có thể thỏa sức tận hưởng cuộc vui với tuyết. Và “con đường rừng ma thuật dài thiên thu” này chính là điểm đen một khi đã sa vào thì khó lòng thoát ra của khu Satozawa. Nếu là những người hiểu rõ cách bố trí địa hình ở khu nghỉ dưỡng này thì đây lại càng là cung đường họ chẳng dại gì đâm đầu vào.

Lần này, địa điểm để thực hiện chiến dịch cầu hôn bất ngờ mà Mizuki nghĩ đến trong đầu chính là con đường rừng trong khu trượt tuyết này.

Kế hoạch như sau. Akina cùng vợ chồng Tsukimura câu kết dẫn Hashimoto đi vào đường rừng. Giữa chừng, một người, rồi hai người họ sẽ nấp mình vào ngõ ngách nào đó trong cung đường. Rơi vào tình cảnh đó, nhất định Hashimoto sẽ trở nên hốt hoảng và bị lạc đường. Vì không thể cứ dừng lại mãi ở chỗ đó nên kiểu gì Hashimoto cũng phải đi tiếp. Và thế là cô ấy sẽ lạc lối vào “con đường rừng ma thuật dài thiên thu”.

Hashimoto sẽ phải dừng lại một lúc không tiến lên tiếp được. Giống như Hida và Mizuki lúc này đây. Có lẽ Hashimoto sẽ tháo đai trượt tuyết của chân sau ván trượt ra để đi bộ. Nhưng đi trên bề mặt phủ dày tuyết như thế này, ván trượt càng bị lún xuống, khó mà tiến lên trước. Con đường bằng phẳng dài bất tận. Dần dần, Hashimoto bị cạn kiệt sức lực và thầm mong được ai đó đến cứu giúp, kéo mình thoát khỏi chốn này.

Đúng lúc đó thì hai người trượt ván lạ mặt xuất hiện. Cô ấy sẽ đoán không biết có phải họ đến để trượt back country hay không vì cô thấy họ vác theo ván ở sau lưng, tay thì cầm gậy trượt tuyết, chân đi giày trượt và đang đi bộ, giẫm từng bước lên tuyết nghe “phụp, phụp”. Thấy Hashimoto bị mắc kẹt trong tuyết, một trong hai người dừng lại và chĩa gậy trượt tuyết về phía cô như muốn nói “hãy nắm vào đây”. Với Hashimoto, người không thể nhấc nổi đôi chân lên lúc này thì có thể nói đó như một sự cứu rỗi của đấng thần linh. Cô nắm lấy chiếc gậy còn người đàn ông thì bước đi thật vững chắc. Nhờ vậy mà Hashimoto được giải thoát khỏi sự cùng cực khi phải di chuyển trên tuyết dày. Vậy là Hashimoto đã có thể lướt đi băng băng.

Chẳng mấy chốc cô cũng đi đến cuối “con đường rừng ma thuật dài thiên thu”. Ở chỗ đó cô có thể tự mình trượt được rồi. Cô nói lời cảm ơn tới người lạ mặt đã kéo cô ra khỏi tuyết dày. Lúc này, người kia mới lên tiếng.

“Liệu em có đi tiếp cùng anh không?”

Chắc chắn Hashimoto sẽ rất bất ngờ trước giọng nói nghe quen quen. Nhưng không thể để cô ấy có bất cứ giây phút nào kịp suy nghĩ. Chính thời điểm này, Hida sẽ nhanh như chớp tháo bỏ kính, khẩu trang và thú nhận tất cả.

Cô ấy chắc sửng sốt lắm. Ai mà ngờ được rằng người đàn ông tưởng như xa lạ kia lại chính là người yêu của cô, Hida Eisuke. Chắc chắn Hashimoto sẽ không có đủ thời gian để hiểu được chuyện gì đã xảy đến với cô. Hida rút chiếc nhẫn từ trong túi áo ngực ra.

“Anh sẽ dẫn đường em đi. Và anh muốn em đi theo anh. Mãi mãi...”

Đến lúc này Hashimoto mới hiểu ra mọi chuyện. Tất cả đã được dàn dựng. Khoảnh khắc vận mệnh trong cuộc đời có sự hiện diện của cô ở đó.

Có lẽ không có người con gái nào trái tim không khỏi thổn thức bởi màn trình diễn cảm động đến vậy. Nhất định Hashimoto sẽ chẳng do dự mà đón nhận lấy chiếc nhẫn cô vừa được trao. Mizuki đã chuẩn bị sẵn camera gắn trên mũ bảo hiểm để ghi lại giây phút kịch tính này.

Mizuki lại được thể vỗ ngực tự hào vì ý tưởng quá hay của mình. Thực ra chẳng qua là nhờ vô tình nhìn thấy siêu nhân Nguyệt Quang trên ti vi của tiệm ăn theo suất nên anh mới nghĩ ra được kế hoạch đó.

Điện thoại của Mizuki báo có cuộc gọi đến. Chắc là Akina gọi rồi. Cuối cùng thì chiến dịch sắp được triển khai.

Anh mở máy xem người gọi là ai rồi mới nghe máy.

“Anh đây. Bọn em đang ở đâu đấy?”

“Có chuyện bất ngờ, xảy ra ngoài ý muốn rồi...”

“Sao vậy?”

“Hashimoto biến mất rồi.”