← Quay lại trang sách

❖ 4 ❖

“Ở chỗ nào được nhỉ?” Mizuki hỏi.

“Em cũng không rõ nữa. Bọn em mỗi đứa nấp vào một chỗ, định bỏ rơi cô ấy rồi ai dè không biết từ lúc nào Hashimoto cũng biến mất.”

“Chuyện này là thế nào? Không phải chỉ có một con đường duy nhất để trượt xuống thôi sao?”

“Thì đúng là như thế. Quan trọng là không thấy Hashimoto đâu nữa. Có khi nào cô ấy đã rẽ vào đâu đó để đuổi theo bọn em không?”

Con đường rừng mà nhóm Akina trượt rất ngoằn ngoèo và có vài chỗ có thể đi tắt được.

“Em đã thử gọi cho Hashimoto chưa?”

“Không được đâu, vì cô ấy đã để điện thoại ở nhà nghỉ mà. Chính anh đã bảo em, nói thế nào đó để cô ấy không mang theo điện thoại để làm tăng sự cô độc khi cô ấy một mình rồi còn gì. Nên em đã dặn Hashimoto đừng cầm theo điện thoại nhỡ đánh rơi mất. Em nghĩ cô ấy đã cất vào trong cặp và để ở phòng rồi.”

Mizuki nhăn nhó. Đúng là anh đã nói thế thật.

“Đành vậy. Trước mắt ta cứ gặp nhau đã. Bọn anh sẽ quay lại nên em đứng đợi bọn anh ở lối vào con đường rừng nhé.”

“Em hiểu rồi.”

Mizuki dập máy. Anh kể lại tình hình cho Hida.

“Sao có chuyện đó được? Cô ấy đã đi đâu?” Hida lắc đầu. Vẻ mặt anh đầy lo lắng.

“Cô ấy có biết rõ địa hình khu trượt tuyết này không?”

“Không có chuyện đó đâu. Lần trước khi đi cùng tớ, cô ấy đã nói là lần đầu tới đây mà.”

“Vậy thì không có chuyện cô ấy đi tắt ngang rồi. Kỳ lạ quá.”

Tóm lại, họ quyết định quay lại đường cũ. Tuyết vẫn không ngừng giăng mắc khắp muôn nơi. Đúng là nếu không có giày chuyên dụng thì không thể đi bộ ở đây được.

Con đường rừng hơi dốc lên một chút. Hida đã nhìn thấy vợ chồng Tsukimura và Akina trên đó. Hình như bọn họ cũng đã nhìn thấy Hida và Mizuki nên đang giơ tay lên vây.

Vừa tới được chỗ Akina, Mizuki đã ngồi sụp xuống. Quả nhiên là anh đã thấm mệt.

“Ba người thế nào vậy? Tại sao lại để mất mục tiêu quan trọng một cách lãng nhách như thế được nhỉ?” Biết là có nói cũng không giải quyết được gì nhưng Mizuki vẫn không thôi làu bàu trong miệng.

“Em xin lỗi ạ. Bọn em cũng không thể ngờ lại ra cơ sự này.” Giọng Tsukimura đầy ân hận.

“Em xin lỗi.” Maho, vợ của Tsukimura cũng nói. Vẫn là cái giọng vô tư thường ngày.

“Chỉ còn mỗi cách là phải đi tìm cô ấy thôi.” Akina nói.

“Phải đấy. Nhưng biết tìm ở đâu bây giờ mới được cơ chứ?”

“Trong lúc đợi anh và Hida, ba bọn em đã bàn với nhau thế này. Nếu như Hashimoto cắt ngang ở đâu đó thì cũng có thể là cô ấy đang đi tới cung đường trượt tuyết trình độ cao A không?” Akina mở tờ bản đồ hướng dẫn ra và chỉ tay vào đó.

“Cung đường trượt tuyết trình độ cao A ư?” Mizuki nhìn vào bản đồ. “Đúng là không phải là không thể tới đó được nhưng nếu không phải là người nắm rất rõ sơ đồ bố trí địa hình khu trượt tuyết này thì có đến nơi cũng không trượt được vì trình độ người chơi và địa hình không phù hợp. Hida cũng nói là Hashimoto mới đến đây lần thứ hai mà.”

“Nhưng em chỉ nghĩ ra được mỗi khả năng đó.”

“Nhưng mà...”

“Em nghĩ là...” Người lên tiếng là Tsukimura Maho.

“Có khi nào chị Hashimoto lại biết rất rõ về khu trượt tuyết này hay không nhỉ?”

“Sao em lại nghĩ thế?”

“Thì bởi vì chị ấy biết rõ là cần lên cáp treo nào thì tới được nhà vệ sinh gần nhất mà. Cho nên em mới nghĩ không thể chỉ đến đây mới có hai lần thôi đâu.”

Mizuki quay sang nhìn Hida. Hida chỉ im lặng, lắc đầu.

“Ta phải làm gì bây giờ?” Akina hỏi. Trong lúc Mizuki còn chưa kịp trả lời thì Hida đã lên tiếng trước.

“Cũng chẳng còn lựa chọn nào khác nên ta hãy tới cung đường trượt tuyết trình độ cao A thôi.”

Mizuki không hề có ý định phản đối. Anh hạ ba lô xuống và lấy ván trượt ra.

Năm người họ cùng trượt hướng tới cung đường trượt tuyết trình độ cao A. Tuyết rơi đã xóa sạch những dấu vết mà người trước để lại nên chỗ nào bề mặt cũng nhẵn, giúp ván trượt lướt đi băng băng. Nhưng bây giờ không phải lúc để tận hưởng sự ưu đãi tuyệt vời đó.

Một lúc sau, họ đã đến được chỗ rẽ. Đi thẳng hay rẽ vào con đường rừng nhỉ? Bên nào cũng sẽ dẫn tới cung đường trượt tuyết trình độ cao A cả thôi. Họ dừng lại trước lối rẽ.

“Ta chia thành hai hướng thôi.” Hida đề xuất.

“Phải đấy. Bọn anh sẽ đi thẳng. Nhóm Akina hãy đi vào con đường rừng.”

“Không được!” Hida phản đối ý kiến của Mizuki. “Hai ta sẽ đi vào con đường rừng.”

Trong cách nói của Hida có chứa sự quả quyết nên Mizuki hỏi lại “Như thế sẽ tốt hơn à?”

“Tớ không rõ. Chẳng hiểu sao linh tính lại mách bảo tớ như vậy.”

“Hừm.” Mizuki gật đầu rồi quay sang nhìn Akina. “Cậu ấy quyết thế rồi, em hợp tác nhé.”

“Em hiểu rồi.” Akina đáp và xuất phát. Vợ chồng Tsukimura cũng bám theo ngay sau đó.

“Đi thôi.” Hida trượt đi.

Hai người đàn ông thẳng tiến trên con đường rừng dài và hẹp. Trước mặt không một bóng người.

Đột nhiên, Hida dừng lại. Anh nhìn lên lớp tuyết đọng lại ở một ngách nhỏ trên đường. Tuyết chỉ cao chưa đến một mét.

“Có chuyện gì thế?” Mizuki hỏi.

Hida bặm môi: “Có dấu vết ai đó đã vào đây.”

Nhìn theo ánh mắt của Hida, quả nhiên Mizuki thấy lớp tuyết bị giẫm lên tung tóe. Anh thấy có vết của ván trượt tuyết bắt đầu hằn lên từ chỗ đó. Không biết ai đã trượt từ đó xuống nhỉ?

“Chỗ hay ho nằm ở đây.” Hida nói. “Vì xe ủi tuyết không vào được đến đây nên một khi tuyết rơi thì sẽ không thấy lối vào. Phía dưới là một cung đường trượt đấy.”

“Cái đó thì tớ biết. Ý cậu là cô ấy đã trượt xuống dưới từ chỗ này à?”

“Lần trước, khi bọn tớ tới khu trượt tuyết đã trượt qua chỗ này. Bỗng nhiên cô ấy dừng lại và nhìn chằm chằm xuống dưới. Hôm đó, tuyết không phủ dày như hôm nay nên nhìn xuống thì thấy đường hơi dốc. Tớ đã hỏi có chuyện gì thì cô ấy chỉ bảo muốn ngắm cảnh đẹp một chút thôi. Cũng có thể còn một lý do nào khác nữa.”

“Lý do ư?”

“Tớ không rõ. Nhưng trông cô ấy hơi lạ.”

Mizuki nghĩ không biết có phải vì phân vân chuyện này nên khi nãy Hida đã lựa chọn con đường rừng hay không?

Hida tháo đai trượt tuyết. Có vẻ như anh ấy muốn đi vào cung đường này. Mặc dù nghĩ rằng có rất ít khả năng Hashimoto đã vào đây nhưng Mizuki vẫn quyết định bám theo Hida.

Họ vác ván trượt lên và bước đi trong lớp tuyết phủ cao tới tận đùi. Một lúc sau, họ đã nhìn thấy chỗ dốc. Một vùng tuyết bột không dấu vết của người đi trước phủ trắng mênh mông đến hoàn hảo. Nếu không rơi vào tình cảnh này, chắc cả Hida và Mizuki sẽ nhảy múa, hú hét vì vui sướng.

“A!” Hida thốt lên. “Có ai đó ở đằng kia!”

Nhìn theo hướng Hida chỉ tay, Mizuki nhìn thấy vật gì đỏ đỏ nằm lưng chừng dốc. Có lẽ là con người, vì Mizuki thấy vật đỏ ấy đang cựa quậy. Hình như người đó bị tuyết lấp lên và không cử động được.

“Là quần áo của cô ấy. Tớ không nhầm đâu. Cả chiếc mũ len cũng của cô ấy.” Nói đoạn Hida lại lắp đai trượt tuyết vào.

Hai người họ cùng trượt đi. Khi tới gần thì quả nhiên đó là Hashimoto. Kính mắt được đẩy lên trên trán có thế là vì trong lúc vật lộn với tuyết cơ thể nóng lên. Đặc biệt ở chỗ này tuyết dày tới tận hông. Kể cả có định đứng dậy thì hai tay lại càng bị lún sâu trong tuyết, không thể làm gì được.

Bị Hida và Mizuki phát hiện ra, Hashimoto ngượng chín mặt. Cô nở một nụ cười cứng nhắc, gượng gạo. “Xấu hổ quá. Tôi lại bị ngã ở một nơi như thế này...”

Hida chẳng nói chẳng rằng. Anh lấy từ trong balo ra chiếc gậy trượt tuyết. Anh kéo cho nó dài ra rồi chĩa về phía Hashimoto.

“A... Cảm ơn.” Hashimoto nắm lấy chiếc gậy. Có lẽ vì xuất hiện quá đường đột nên cô vẫn chưa nhận ra vị cứu tinh đó là ai.

Mizuki đã đoán ra được ý đồ của Hida. Cậu ấy định sau khi giải cứu được Hashimoto thành công sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện và cầu hôn với cô ấy. Đúng là trò đùa của các đấng thần linh. Không phải nó còn lãng mạn hơn cả kế hoạch họ đã nghĩ ra ban đầu hay sao? Mizuki lén bật camera. Anh không thể để vuột mất cơ hội ghi lại tình huống có một không hai này được.

Hida tăng tốc để Hashimoto có thể trượt theo còn Mizuki thì đi ngay phía sau.

Hashimoto trượt lao vút xuống, tới chỗ mặt đất bằng phẳng thì cô dừng lại. Hình như cô có ý đợi Hida và Mizuki. Hida tiến dần về phía Hashimoto. Mizuki vừa dõi theo sau lưng Hida vừa hồi hộp. Khoảnh khắc vận mệnh trong đời sắp tới rồi.

“Cảm ơn anh. Anh đã giúp tôi nhiều lắm.” Hashimoto tháo kính, cúi đầu cảm ơn Hida.

Hida cũng cúi đầu. Anh đưa tay lên chiếc khẩu trang. Có lẽ anh định nói rõ hết mọi chuyện.

Chính là lúc đó. Tiếng động cơ vang lên từ phía dưới của con dốc. Mizuki nhìn kĩ thì đó là chiếc xe trượt tuyết đang hùng hổ lao lên. Chính là cặp đôi đó.

Mizuki đang nghĩ không biết có chuyện gì thì người đàn ông ngồi ở phía sau đột nhiên hét lớn: “Miyukiiiii!”

Ngay lập tức, mặt Hashimoto biến sắc. Cô bụm miệng lại vì quá bất ngờ. Hai mắt thì mở to nhìn dáo dác.

Chiếc xe trượt tuyết lao vút lại gần rồi dừng lại. Người đàn ông ngồi phía sau xe tháo kính rồi ôm ván trượt trên tay và bước xuống xe. Ánh mắt anh ta không rời khỏi Hashimoto. Hình như Hida và Mizuki nằm ngoài tầm nhìn của người đàn ông đó.

“Miyuki!” Người đàn ông lại cất tiếng gọi. Cùng lúc người đàn ông đó gọi tên thì Mizuki cũng chợt nhớ ra đó chính là tên của Hashimoto.

“Kota...” Hashimoto lẩm bẩm. “Tại sao anh lại ở đây?”

“Yumi nói cho anh biết. Cô ấy bảo hình như Miyuki tới khu suối nước nóng Satozawa cùng đồng nghiệp trong công ty. Nên anh đã đến đây bởi vì anh rất muốn gặp em. Nếu không làm như thế này thì em có chịu gặp anh đâu.”

Mặt Hashimoto vẫn bối rối chưa hiểu ra chuyện gì. Cô hết nhìn người đàn ông rồi lại nhìn chiếc xe trượt tuyết.

“Cậu ấy là người quen của anh.” Người đàn ông có tên Kota quay về phía chiếc xe trượt tuyết và nói. “Vì tới đây trượt tuyết nhiều lần nên anh đã gặp và thân với cậu ấy... Sau khi nghe anh kể chuyện, cậu ấy đã giúp anh đi tìm em. Cảm ơn nhé. Nhờ cậu tớ đã tìm được cô ấy. Mọi chuyện còn lại để tớ tự lo.”

Nhân viên cứu hộ giơ một tay lên chào rồi phóng xe đi. Chiếc xe cứ thế chạy xuống dốc. Khi chiếc xe đã đi khuất rồi, người đàn ông tên Kota mới quay sang Hashimoto. Anh ta bỏ ván trượt và kính ra rồi quỳ xuống tuyết.

“Miyuki, đúng thế đấy.” Anh ta quỳ sụp xuống. “Em hãy về bên anh. Anh sẽ làm lại tất cả. Anh xin em đấy.”

Hashimoto nín lặng trước sự việc xảy ra quá bất ngờ. Để lấy lại được bình tĩnh, cô hé môi thở ra làn khói trắng.

“Anh nói cái gì thế? Sao có thể có chuyện đó được? Anh có biết anh đã gây ra chuyện gì không?”

“Anh biết. Anh đã sai rồi. Anh là một kẻ ngu ngốc. Nhưng xin hãy tin anh. Anh với cô ta không hề có gì hết.”

“Chẳng qua vì tình cờ gặp tôi trên cáp treo cabin nên mới không có gì hết phải không? Nếu không gặp thì sẽ thế nào? Vậy mà anh còn nói là không có gì được à?”

“Chuyện đó... Anh không thể nói gì để bao biện được cho hành động đó. Nhưng sự thật là giữa bọn anh không hề có gì hết.”

“Điều tôi muốn nói không phải vậy. Rõ ràng là anh đã phản bội tôi, đúng không?” Giọng Hashimoto gằn lên. Hình như trong cô đang dâng trào một thứ cảm xúc dữ dội.

“Đúng là như vậy. Cho nên anh nghĩ anh chỉ còn mỗi cách là phải xin lỗi em. Và anh thề. Anh thề sẽ không bao giờ ngoại tình nữa.”

“Tôi không tin. Anh có biết anh đã làm tôi bị tổn thương đến nhường nào không? Tôi đã nghĩ nếu cứ làm cùng công ty với anh thì lại phải giáp mặt anh ở đâu đó nên tôi đã phải chuyển đi chỗ khác.” Giọng nói của Hashimoto pha lẫn cả nước mắt. Thực ra, nước mắt cô đang giàn giụa trên má.

“Yumi cũng đã kể cho anh chuyện đó. Anh thật lòng xin lỗi em. Anh đang tự vấn bản thân mình đây này.”

“Mấy câu đó, anh muốn nói thế nào mà chẳng được.”

“Anh không hề nói dối.” Nói rồi người đàn ông giật chiếc mũ len đang đội ra.

Suýt chút nữa Mizuki kêu lên “Á!”. Vì đầu người đàn ông cạo trọc. Hình như tóc vừa mới được cạo nên vẫn còn lấm tấm chân tóc.

“Anh không nghĩ em có thể tha thứ cho anh chỉ bằng việc này. Anh cũng nghĩ chuyện cạo đầu có thể chẳng mang ý nghĩa gì đâu, nhưng ít nhất anh cần cho em thấy thành ý của anh...”

Không biết có phải Hashimoto đã kiệt sức hay không mà cô không thể thốt lên lời.

Giây phút im lặng cứ thế trôi qua. Tuyết cũng đã ngừng rơi không biết từ lúc nào. Một làn gió thổi qua làm tung bay những hạt tuyết trắng.

Một lúc sau, Hashimoto mới từ từ đứng dậy. Cô tháo đai trượt tuyết ra và tiến lại gần về phía người đàn ông. Tay cô nhặt chiếc mũ len và đội lên đầu người đối diện. “Anh sẽ bị cảm mất.” Cô nói bằng một giọng nói dịu dàng khác hẳn với lúc trước.

“Miyuki...” Người đàn ông ngẩng mặt lên.

“Em đã nghĩ sẽ không tới khu trượt tuyết này nữa.” Hashimoto nói. “Nhưng người em đang hẹn hò đã rủ em tới đây, cho nên em đã đến nhân dịp cuối năm. Và quả nhiên em lại nhớ về anh, Kota. Hai ta vẫn thường trượt ở khu tuyết bột tuyệt đẹp này nhỉ.”

Người đàn ông chớp chớp mắt. “Em đang hẹn hò với ai đó ư?”

“Vâng. Nhưng không sao đâu. Đó là một người rất tốt nên em nghĩ anh ấy sẽ hiểu nếu như em nói rõ với anh ấy sự tình. Hơn nữa, em với người đó vẫn chưa có gì cả. Lần trước tới đây cùng anh ấy, bọn em cũng về luôn trong ngày.”

“Ớ?” Mizuki nhìn Hida đang đứng trân trối bên cạnh, vẫn chưa có gì ư?

Hida cứng đơ, bất động.

“Vậy em cho anh được sửa chữa sai lầm ư?” Người đàn ông hỏi.

Hashimoto mỉm cười, gật đầu. “Nhưng không có lần thứ hai đâu đấy.”

Người đàn ông có tên Kota gọi tên “Miyuki!” rồi ôm chầm lấy cô ấy. “Về tới Tokyo rồi ta tới luôn tòa thị chính nhé. Chúng mình kết hôn thôi. Anh nhất định sẽ làm cho em được hạnh phúc.”

Để đáp lại, Hashimoto dang hai tay ôm lấy cơ thể của người đàn ông. “Vâng. Em hạnh phúc lắm.”

Mizuki lảo đảo. Chuyện gì thế này? Đáng lẽ ra Hida phải là người đi cầu hôn thì cậu ấy lại bị một người đàn ông giời ơi đất hỡi từ đâu bay đến qua mặt. Vấn đề là Hashimoto lại chấp nhận người đàn ông kia.

Mizuki vừa chợt nghĩ không biết lúc này tâm trạng Hida như thế nào bởi vì anh không thể nhìn thấy khuôn mặt của bạn mình, thì ngay lập tức từ bên cạnh vang lên âm thanh “bộp, bộp, bộp, bộp” khô khốc. Bất giác, Mizuki quay sang nhìn.

Thật không thể tin nổi. Hida tay vẫn đeo găng, đang vỗ “bộp, bộp”.

Mizuki sửng sốt nhìn thì thấy Hida nhìn mình và khẽ gật đầu như muốn nói cứ để mọi chuyện diễn ra như thế. Nó không còn quan trọng nữa rồi.

Đúng là chuyện không tưởng.

Người bạn thân chỉ biết nghĩ tới những điều tốt đẹp của Mizuki muốn chúc phúc cho người con gái mà cậu ấy yêu.

Mizuki bắt đầu vỗ tay. Anh cũng chẳng biết làm gì khác.

Hashimoto và người đàn ông như bừng tỉnh. Họ rời nhau ra. Có lẽ cuối cùng thì họ đã nhận ra xung quanh họ còn những người khác nữa.

“Người cùng công ty em à?” Người đàn ông tên Kota hỏi.

“Không.” Hashimoto lắc đầu. “Họ đã giúp em khi em bị vùi trong tuyết.”

“Vậy à... Cảm ơn các anh nhé.” Kota, người đã cướp Hashimoto khỏi tay Hida đang nói lời cảm ơn với cậu ấy.

Hida im lặng, gật đầu. Chỉ nhìn bề ngoài thì tưởng như anh đang muốn nói “chúc mùng hai người nhé, tốt rồi”.

“Vậy ta đi thôi.” Người đàn ông nói với Hashimoto.

“Vâng”. Hashimoto đáp lại.

Hai người họ lắp ván vào rồi nhẹ nhàng lướt đi.

Mizuki lại quay sang nhìn Hida. Cậu bạn thân của anh, người vừa bị cướp mất người yêu đang đứng sững như trời trồng. Đến cả Mizuki, người hiểu Hida rõ nhất vẫn không thể biết được Hida đang nhìn gì và thứ cảm xúc gì đang chen lấn trong tâm hồn cậu ấy ra sao. Nhưng...

Đêm nay, anh sẽ thức trọn với Hida. Họ sẽ uống, uống cạn, uống sạch và sẽ cùng khóc.