← Quay lại trang sách

Gelecon ❖ 1 ❖

H ino Momomi vừa bước qua cửa tự động ở phía sảnh chính vừa suy nghĩ không biết mình đến khách sạn thành phố ở Tokyo từ bao giờ. Sảnh khách sạn rộng thênh thang, sáng rực rỡ. Mặc dù nó không được trang trí bởi những phụ kiện sặc sỡ nhưng lại được bao trùm bởi bầu không khí sang trọng, hoa lệ.

Phía cuối sảnh có một tiệm cà phê. Cô đứng ở cửa vào và nhìn khắp một lượt bên trong. Chiếc ghế ở góc phòng được kéo dịch ra, Hashimoto Miyuki đứng dậy, khẽ vẫy tay gọi cô. Miyuki không mặc đồng phục mà vận trang phục thường ngày. Momomi gật đầu và tiến về phía Miyuki.

“Xin lỗi nhé. Cậu đợi tớ có lâu không?” Momomi vừa ngồi xuống ghế đối diện vừa hỏi.

“Không sao. Tớ cũng vừa mới đến ấy mà.”

Một người phụ nữ mặc chiếc váy đen dài tiến lại, đặt hai cốc nước trước mặt hai cô gái.

“Cậu uống gì?” Miyuki hỏi.

“Đồ uống nào thì ngon nhỉ?”

“Có lẽ là Royal Milk Tea.”

“Vậy ta uống cái đó đi.”

Miyuki nói với người phụ nữ mặc váy đen là cho cô hai tách Royal Milk Tea.

Momomi với tay lấy cốc nước và đưa lên miệng uống. Cô không thể nhìn thẳng vào mặt người đang ngồi đối diện. Cô cảm nhận được rõ cơ thể mình cứng như đá vì căng thẳng.

“Xin lỗi đã bắt cậu phải tới tận đây.” Miyuki nói. “Lẽ ra tớ phải tới chỗ cậu mới đúng.”

“Ồ, không.” Momomi vừa lắc đầu vừa liếc mắt nhìn lên. Bắt gặp ánh mặt của Miyuki, cô vội nhìn sang chỗ khác.

“Nếu không có chuyện như thế này thì chắc ta cũng không có dịp nào ngồi uống cà phê ở trong khách sạn đâu nhỉ.” Momomi nói và nhìn ra xung quanh. Sau đó cô lại tiếp tục: “Khách sạn này đẹp quá, cậu nhỉ. Tớ thấy ghen tị vì cậu được làm việc ở một nơi như thế này đấy.”

“Tớ chủ yếu làm việc ở hậu phương ấy mà. Chỗ Momomi làm cũng thích mà. Tớ nghĩ quầy mỹ phẩm là chỗ làm việc đẹp nhất trong trung tâm thương mại đấy.”

“Bề ngoài thì như thế thật. Nhưng nhiều vấn đề lắm. Cũng có không ít những khách hàng kỳ cục.”

“Thế thì cũng giống khách sạn rồi.”

“Ha ha ha. Đúng vậy nhỉ. Hẳn là thế rồi.”

Momomi cảm thấy không hề thoải mái chút nào. Nhưng chắc chắn Miyuki cũng có cùng tâm trạng khó xử như cô.

Momomi nhận được cuộc điện thoại từ Miyuki vào ngày hôm qua. Cô đã rất bất ngờ khi nhìn cuộc gọi đến. Lần cuối cùng cô nói chuyện với Miyuki là hơn một năm về trước. Sau đó thì hai người không hề liên lạc với nhau kể cả qua mail hay SMS.

Miyuki hỏi qua điện thoại rằng liệu Momomi có thể gặp cô ấy không vì Miyuki có chuyện cần nói. Momomi đồng ý, cô để cho Miyuki tự chọn thời gian và địa điểm. Vậy là Momomi mới tới chỗ Miyuki đang làm. Chính vì biết Miyuki làm ở khách sạn nên chính Momomi đã quyết định sẽ gặp Miyuki ở đó.

Trà sữa đã được mang đến. Hai cô gái cùng đưa tay ra đón lấy.

“Một năm rồi ta mới gặp nhau nhỉ.” Miyuki đặt tách trà sữa xuống trước.

“Phải đấy.”

“Cậu có khỏe không?”

“Ừm.” Momomi khẽ gật đầu. “Tớ cũng ổn. Còn cậu?”

“Ừm.” Lần này đến lượt Miyuki khẽ gật. Cô nghiêng đầu: “Mà... cũng có nhiều chuyện lắm.” Cô đáp.

“Có vẻ như thế nhỉ?” Momomi đoán. Nhưng chắc chắn về mặt thể xác lẫn tinh thần thì Miyuki mới là người bị tổn thương nhiều hơn.

“Nhưng mà...” Miyuki tiếp lời. “Có lẽ lần tới mọi chuyện sẽ được êm ấm.”

“Ý cậu là sao cơ?”

Thấy Momomi hỏi vậy, Miyuki hít một hơi rồi chỉnh lại tư thế ngồi. Ánh mắt cô trìu mến nhìn Momomi.

“Tớ... đã quyết định làm lành với anh Kota rồi đấy. À, mà đang làm lành rồi. Tớ cũng vừa làm xong thủ tục nhập tịch.”

Momomi mở to mắt. “Vậy ư...”

“Cậu ngạc nhiên lắm à? Cũng đúng nhỉ.”

“Ừ. Nhưng tớ cũng có cảm giác chuyện sẽ diễn ra như thế mà. Lúc cậu bảo có chuyện cần nói với tớ, tớ đã nghĩ ngay rằng chắc chỉ có thể là chuyện liên quan đến anh ấy thôi...” Momomi nhìn xuống tách trà màu trắng. Cô nhớ lại màu tuyết trắng xóa ở khu nghỉ dưỡng.

Một năm về trước, Momomi đã có người yêu. Nói chính xác thì có một người đàn ông mà cô nghĩ đó là người yêu. Anh ấy rủ cô tới trượt tuyết ở khu suối nước nóng Satozawa. Ở đó, tình cờ cô đã gặp lại người bạn thân từ hồi cấp ba là Miyuki. Nếu chỉ là tình cờ thôi thì đã không thành chuyện. Cô không thể ngờ được rằng, Miyuki lại chính là người đang sống cùng với người đàn ông đang ở bên Momomi. Hơn thế nữa họ còn đã định sẵn cả ngày tổ chức đám cưới.

Người đàn ông được nhắc tới là Kota. Đương nhiên, ngay lập tức Momomi chia tay với anh ta. Cô một mình rời khỏi khu trượt tuyết và trở về nhà. Ngày hôm sau, cô nhận được điện thoại của Miyuki và được thông báo rằng Kota và Miyuki đã hủy bỏ hôn ước. Và họ đã hứa sẽ không thù hằn gì nhau cả.

“Miyuki đã liên lạc với anh ấy à?”

“Anh ấy đến gặp tớ. Tới tận khu suối nước nóng Satozawa.” Miyuki cười gượng gạo. “Với cái đầu trọc lóc.”

“Ối, trọc lóc ư...”

Thế rồi Miyuki bắt đầu kể cho Momomi rõ sự tình. Nghe nói, Kota thám thính được rằng Miyuki sẽ đi trượt ván cùng với đồng nghiệp nên anh ấy đã tìm tới đó để gặp Miyuki xin một cơ hội cuối cùng.

“Nhìn thấy anh Kota với cái đầu cạo trọc đang quỳ sụp xuống, tớ mới nghĩ hay là cho anh ấy thêm một cơ hội nữa.” Miyuki nói như bao biện.

“Hừm... Vậy à.”

“Tớ xin lỗi nhé.”

“Ối, tại sao cậu lại xin lỗi? Tớ nghĩ như vậy tốt mà. Tớ cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.”

Momomi không hề nói dối. Cô không còn một chút tình cảm gì với Kota nữa. Cô còn không nhớ nổi khuôn mặt của anh ta trông như thế nào. Trái lại, cô thấy ngại với Miyuki. Mặc dù Momomi nghĩ rằng cô không hề làm điều gì sai cả nhưng rõ ràng cô là nguyên nhân khiến cặp đôi Miyuki tan vỡ.

“Nghe cậu nói thế tớ thấy nhẹ nhõm hẳn đấy.” Miyuki ngừng lại một chút, cô nhấp một ngụm trà.

Momomi cũng vừa uống trà vừa hiểu ra rằng, rốt cuộc thì Miyuki đã không thể quên được Kota. Nếu không phải như vậy thì dù người đàn ông kia có cạo trọc đầu và quỳ lạy đi nữa, cô ấy cũng không thể tha thứ. Tóc bị cạo đi rồi sẽ mọc lại được mà. Hơn thế nữa, đàn ông một khi đã có tính ngoại tình thì dù có bị bại lộ nhiều lần vẫn không chừa. Momomi phân vân không biết có nên nói cho Miyuki biết để cô ấy phải cẩn thận hơn không, nhưng cuối cùng cô lại im lặng. Không loại trừ khả năng cô sẽ bị Miyuki cho là mình đang ghen tị cũng nên.

Sau đó, họ cùng thông báo cho nhau tình hình gần đây. Hình như Miyuki định làm ở đây đến cuối tháng này rồi nghỉ. Cô ấy sẽ quay trở lại làm những công việc liên quan tới kiến trúc. Nghe nói, nếu làm việc ở đó thì khi có con, công việc của Miyuki sẽ được linh động.

“Momomi vẫn chưa có ai ư?” Miyuki hỏi vì cũng đã sắp hết chuyện để nói. Có lẽ cô ấy đã phải phân vân liệu có nên hỏi hay không.

“Tớ mãi vẫn chưa gặp được ai. Gần đây cũng chẳng ai rủ tớ đi hẹn hò, kết bạn nữa.”

Momomi nghĩ có lẽ lần cô tham gia hẹn hò, kết bạn và gặp Kota ở đó sẽ là lần cuối cùng rồi.

“Nếu thế thì tớ có cái này đấy.” Nói rồi, Miyuki lấy ra từ trong túi xách một tờ giấy. Hình như nó là một tờ quảng cáo.

Momomi nhận lấy. Cô đọc qua. “Gelecon?”

“Tớ cũng vừa được người ở trong công ty chuyển cho. Ban tổ chức là người quen của tớ, hình như họ đang tìm người tham gia đó. Có thể cậu không quan tâm nhưng...”

“Hừm.”

Trên tờ quảng cáo ghi: “Có rất nhiều cơ duyên ở khu nghỉ dưỡng. Chúng ta hãy tìm cho mình tình yêu mới khi trượt tuyết nhé.”

Gelecon là hoạt động gặp gỡ, hẹn hò ở khu trượt tuyết.

“A!” Momomi thốt lên khi nhìn vào địa điểm.

“Cậu sao thế?” Miyuki hỏi.

Momomi chỉ tay vào tờ quảng cáo. “Địa điểm là khu trượt tuyết ở Satozawa nhỉ?”

Miyuki nín lặng khi nhìn vào đó.

“Ồ, phải rồi. Tớ xin lỗi nhé. Tớ nhìn không kỹ. Tự nhiên thành ra không vui nhỉ. Ta vứt đi thôi.”

Momomi cười gượng. Cô gấp tờ quảng cáo lại. “Cũng thú vị mà, nên tớ sẽ giữ nó.”

“Tớ không cố ý đâu...”

“Tớ hiểu mà. Hơn nữa, chỗ đó cũng không phải là nơi gợi lại những tổn thương cho tinh thần.”

“Nếu vậy thì tốt rồi.”

Hai cô gái hẹn nhau sẽ sớm gặp lại và lần tới sẽ đi uống với nhau. Rồi họ ra về. Vì lần này Miyuki mời nên Momomi để lại Miyuki ở quầy tính tiền còn mình thì hướng ra phía cửa chính của khách sạn.