← Quay lại trang sách

❖ 2 ❖

Bãi trượt tuyết ở khu suối nước nóng Satozawa. Lúc này là gần mười giờ sáng.

Khi Momomi đi đến quầy bán vé lên cáp treo cũng chính là nơi tập trung thì cô thấy trên tấm biển có đề dòng chữ “Khách tới tham gia Gelecon đi hướng này”. Chiếc quầy được dựng ở bên cạnh hình như là quầy tiếp đón. Mọi người đã đứng xếp hàng ở đó.

“Tiến lên, tiến lên. Không ngờ chúng ta lại đến đây thật. Tớ thấy mình già rồi mà vẫn còn ham.” Momomi nhìn vào dòng người đang xếp hàng và nói.

“Sao cậu lạnh lùng vậy? Chính Momo đã nói muốn tớ đi cùng tới đây để quên đi chuyện cũ mà. Cậu phải phấn chấn lên đi chứ.” Người đứng cạnh Momomi và đang cằn nhằn ấy là Yamamoto Yayoi, đồng nghiệp của cô.

“Tớ đã nói với cậu nhiều lần rồi mà. Do bốc đồng nhất thời mà tớ đăng ký thôi. Lúc đó tớ say mà.”

“Đã đến đây rồi thì tận hưởng thôi. Nào, ta đi đi.” Yayoi phăm phăm bước về phía trước.

Hai cô gái đã hoàn tất thủ tục và nhận lấy bao đựng vé lên cáp treo cùng với con dấu dành cho người tham gia hẹn hò gelecon.

“Cũng hồi hộp phết nhỉ. Lâu lắm rồi tớ mới lại có tâm trạng như thế này.” Yayoi luồn bao đựng vé vào vai và nói.

“Không biết người tham gia là những người thế nào nhỉ? Mà thôi, tớ cũng chẳng hy vọng gì nhiều đâu.” Momomi nhìn khắp một lượt những người xung quanh mà cô cho là tới đây để tham gia buổi hẹn hò.

Đương nhiên tất cả bọn họ đều bị bao bọc bởi quần áo trượt tuyết hoặc quần áo trượt ván trên tuyết nên rất khó để nhìn thấy vóc dáng của mọi người ra sao. Mặt mũi gần như bị kính trượt tuyết và khẩu trang che đi hết. Đúng là trông ai cũng như nhau, nhưng Momomi có cảm giác đây giống như một buổi vũ hội hóa trang vậy.

Momomi đang miên man với suy nghĩ đó thì cô nghe thấy có tiếng bật nguồn loa phát. Một người đàn ông tay cầm micro không biết từ đâu xuất hiện.

“Chào buổi sáng. Chào mừng các bạn đã đến tham dự buổi hẹn hò gelecon ở khu suối nước nóng Satozawa. Chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều tuyết để phục vụ cho ngày hôm nay. Chất lượng tuyết tuyệt hảo, thời tiết tuyệt vời. Vậy còn tâm trạng của các bạn thế nào ạ?” Đột nhiên một luồng cảm hứng được truyền qua micro.

“Tuyệt vời...” Giọng nói pha lẫn sự e dè từ đâu đó phát ra. Người đàn ông trong vai trò là MC nhăn mặt.

“Sao lại yếu xìu như vậy? Tinh thần của các bạn như thế sẽ không gặp gỡ được người lý tưởng trong mộng của mình đâu. Tôi sẽ làm lại nhé. Lần này rất mong sự hợp tác của các bạn. Chất lượng tuyết tuyệt hảo, thời tiết tuyệt vời. Vậy còn tâm trạng của các bạn thế nào ạ?”

“Tuyệt vời!” Lần này mọi người đều đồng thanh hô to hơn.

“Vẫn chưa được. Lại một lần nữa nào. Khu suối nước nóng Satozawa, chất lượng tuyết tuyệt hảo, thời tiết tuyệt vời. Vậy còn tâm trạng của các bạn khi tham gia gelecon thì thế nào ạ?”

“Tuyệt vời!!!” Tiếng đáp trả xen lẫn tiếng gào hét. MC có vẻ như đã hài lòng. Anh ta gật đầu lia lịa.

“Đúng thật là... Quả nhiên sẽ như vậy.” Momomi thấy ngán ngẩm trong lòng. Một trong những lý do để Momomi né tránh những sự kiện như thế này là do cách dẫn dắt của phía ban tổ chức đã làm cô chán ngấy. Nếu là hồi còn trẻ thì cô sẽ không phản kháng gì đâu.

MC sau khi giới thiệu qua về kế hoạch của ngày hôm nay thì bắt đầu phổ biến về luật của buổi hẹn hò gelecon. Nói thì to tát thế thôi chứ nội dung chẳng có gì nhiều. Đó là phải tuân thủ các quy định khi tham gia trượt tuyết. Khi phát hiện ra đối tượng mình thích rồi thì hãy mạnh dạn tấn công chứ đừng e ngại. Nếu chẳng may bị từ chối thì cũng không vì thế mà trở nên ghét trượt tuyết hay trượt ván trên tuyết. Đâu đó vang lên những tiếng cười khúc khích.

“Nào, các bạn hãy vui chơi, tận hưởng một ngày của chúng ta đi ạ!” Nói rồi người đàn ông rút về sau sân khấu.

Một vài nhân viên hỗ trợ xuất hiện để hướng dẫn cho khách tham dự lên cáp treo. Đầu tiên, mọi người sẽ trượt ở khu trượt tuyết dành cho gia đình ở chân núi. Điểm hấp dẫn khi đến với khu trượt tuyết ở Satozawa là cung đường đi cáp treo cabin và trượt tuyết ở đoạn đường dài, nhưng vì đặc trưng của sự kiện lần này là trượt tuyết hẹn hò nên người tham gia chỉ được phép trượt ở khu vực quy định để tránh trường hợp mọi người trượt ra những khu rất xa.

Trước khi lên cáp treo, nam nữ được yêu cầu xếp riêng thành hai hàng. Cả nam và nữ, khi đăng ký tham gia sẽ cùng đi với một người bạn của mình. Hai nam và hai nữ sẽ cùng lên cáp treo bốn ghế ngồi.

Tới lượt của Momomi và bạn cô. Hai người thanh niên lên cùng cáp treo với hai cô gái, ngại ngùng nói “Rất vui được gặp hai bạn” và khẽ cúi đầu. Hai người họ đều là những tay trượt ván. “Rất vui được gặp hai bạn”, Momomi và Yayoi chào đáp lại.

Sau khi lên cáp treo, người đàn ông ngồi cạnh hỏi: “Các bạn từ đâu đến?”

“Bọn mình từ Tokyo đến đây.” Momomi trả lời.

“A, thế à? Bọn mình cũng vậy. Lần đầu các bạn tham gia hẹn hò ở khu trượt tuyết à?”

“Vâng. Các bạn đã từng tham gia hẹn hò thế này rồi ư?”

“Bọn mình cũng lần đầu đấy. Cho nên bọn mình cũng không biết phải làm gì. Thôi thì ta giới thiệu về bản thân trước nhỉ?”

“Vâng, được chứ.”

Hai người thanh niên bắt đầu giới thiệu về mình. Theo như lời họ nói thì cả hai là đồng nghiệp và là nhân viên văn phòng của một công ty sản xuất thiết bị máy móc. Khi biết họ hai mươi lăm tuổi, Momomi thấy thất vọng. Sao họ lại trẻ như vậy chứ?

Tới lượt Momomi và Yayoi cũng phải giới thiệu về mình. Họ nói về nghề nghiệp của mình, về tuổi tác, dù cũng có đôi chút phân vân nhưng sau đó hai cô gái quyết định nói thật rằng mình ba mươi tuổi. Momomi và Yayoi đã bàn với nhau rằng việc khác có thể giữ kín được nhưng riêng tuổi tác sẽ không giấu giếm.

“A, vậy ạ?” Hai người thanh niên đáp lại bằng giọng nói bình thường nhưng Momomi có thể cảm nhận được đâu đó sự thất vọng của họ. Không phải đột nhiên tới lúc này họ cũng đang nghĩ là đôi bên không hợp nhau đấy chứ?

Nhưng vì bọn họ đều đang ở trên cáp treo nên cũng không thể chạy trốn khỏi tình huống trớ trêu này. Tuy nhiên, hai người thanh niên cũng biết ý và hỏi han hai cô gái chuyện này chuyện kia. Họ hỏi những câu hỏi thông thường, không động chạm đến các vấn đề dễ gây hiểu nhầm, như hai cô gái đã từng đi trượt tuyết ở đâu, chỗ nào thì vui nhất. Họ không hề hỏi xem mẫu người đàn ông mà hai cô gái thích là gì. Chắc vì họ nghĩ chẳng cần thiết để hỏi.

Cuối cùng, cáp treo cũng đến trạm cuối. Hai người thanh niên đã lắp xong đai trượt tuyết từ trước và đang đợi Momomi cùng Yayoi lắp đai vào giày. Trước mắt thì hình như họ vẫn có ý định trượt tuyết với hai cô gái.

“Nào, chúng ta đi thôi.” Thấy Momomi và Yayoi đứng dậy, hai người thanh niên bắt đầu trượt tuyết.

Nhưng cũng chỉ có vậy. Thỉnh thoảng, hai thanh niên cũng dừng lại để đợi hai cô gái nhưng ánh mắt họ lại ngó ra xung quanh. Chắc họ đang tìm xem có cô gái xinh xắn, hấp dẫn nào đó hay không.

“Hừm.” Momomi cười khẩy. Đúng là đeo kính và mặc quần áo trượt tuyết vào thì chẳng đoán được tuổi tác.

Hình như hai người thanh niên rất muốn trượt gần cáp treo. Tay nghề trượt tuyết cũng hạng xoàng thôi nhưng hình như họ muốn khoe tài trượt tuyết cho các cô gái đang ngồi trên cáp treo thấy. Nhìn thấy họ trổ tài trên khu vực có độ dốc thấp và bị ngã, Momomi lẩm bẩm một mình: “Đúng là đáng thương.”

Ở trạm lên cáp treo, tình huống có thay đổi một chút so với ban nãy. Tờ thông báo được giơ lên. Lần này, người tham gia sẽ xếp lại thành hai hàng. Một hàng là “những người muốn lên cáp treo cùng với người ban nãy” và một hàng là “những người có nguyện vọng xáo trộn lại”.

Một trong hai thanh niên nói “Vậy hẹn gặp lại các bà chị, nếu ta có duyên” rồi bước về hàng “những người có nguyện vọng xáo trộn lại”.

“Nói cái gì vậy? Ai là các bà chị chứ?” Momomi tức giận.

“Đành vậy chứ sao. Thực ra đúng là chúng ta đáng tuổi chị mà. Để lấy lại cảm hứng thì chúng ta cũng mau xếp hàng vào đây đi.” Được Yayoi xoa dịu, Momomi cũng đi về phía hàng bên kia.

Lần này, cùng lên cáp treo với họ là hai người chơi trượt tuyết. Về tuổi tác thì họ gần bốn mươi nên cũng không đến nỗi nào, nhưng vì họ cứ một mực hối thúc hai cô gái phải tháo kính ra nên hai cô gái đành câm nín.

“Các em không nghĩ là nói chuyện mà không bỏ kính ra là rất mất thời gian à? Anh nghĩ nếu thấy mặt mà bị thất vọng thì chi bằng ta cứ cho nhau xem mặt trước vẫn hơn chứ.”

“Nhưng MC đã nói nếu có thể thì người chơi không được tháo kính ra cho tới lúc bước vào trong hội trường tổ chức buổi tiệc mà?”

“Anh ta nói là ‘nếu có thể’ đúng không? Bỏ kính ra cũng được mà, nếu như đó là mong muốn của cả hai bên. Thôi được rồi. Để bọn anh tháo kính ra trước, sau đó thế nào thì cho bọn em quyết định đấy.” Nói rồi người đàn ông kéo kính lên đầu. Người đàn ông ngồi cạnh cũng làm theo. Cả hai bọn họ đều hỏi “Các em trông thế nào?” và cười.

Hóa ra là thế. Momomi đã hiểu. Có thể nói cả hai đều có khuôn mặt ưa nhìn. Chính vì điều này họ mới tự tin nói như vậy. Nhưng cô lại nghĩ, nếu thế thì họ nên giữ đến phút cuối, để đến khi vào trong hội trường hãy bỏ kính ra có hơn không? Họ không nghĩ rằng chính việc dễ dàng tiết lộ khi vẫn còn ngồi trên cáp treo đã làm cho mọi thứ trở nên vô nghĩa sao?

“Bọn em sẽ giấu mặt cho tới khi tham gia vào bữa tiệc.” Giọng Momomi lạnh lùng vang lên.

Hai người đàn ông từ giây phút đó cũng không còn thân thiện như trước nữa. Và họ lại chọn đứng vào hàng “những người có nguyện vọng xáo trộn lại”.

Sau đó, hai cô gái tiếp tục trượt tuyết cùng những cặp khác nữa nhưng vẫn chưa bắt sóng được đôi nào. Họ cứ xếp vào hàng “những người có nguyện vọng xáo trộn lại” liên tục.

Cuối cùng, sau rất nhiều lần, họ đã gặp được hai người đàn ông. Họ đều là những người chơi trượt ván. Một người mặc bộ đồ màu xanh da trời còn một người mặc bộ đồ màu ghi.

“Này, bọn anh gọi hai em là ‘cua’ được chứ?” Người đàn ông mặc bộ đồ xanh bắt chuyện với Momomi.

“Ơ, tại sao ạ?”

“Thì lúc bọn em trượt, không phải hai em đã giơ hai tay lên như thế này sao? Trông như cua đang giơ hai càng lên ấy.” Nói rồi, người đàn ông giơ hai khuỷu tay lên ngang vai.

“Hứ!” Yayoi đang ngồi cạnh Momomi xì ra.

“Ối, thật như vậy ạ? Anh đã nhìn bọn em trượt ạ?”

“Ban nãy, đứng từ dưới anh đã thấy rồi. Anh và bạn anh cùng nhìn thấy và đang nói chuyện với nhau là ‘Nhìn đi, cua đang trượt tuyết đấy.’ Cả quần áo và găng tay đều màu đỏ, lại trong tư thế đó, bảo sao anh không thể không nghĩ đó là con cua được.”

“Tay này nói thế đấy nhé chứ anh chỉ nghe thôi.” Người đàn ông kia nói.

“Ôi, thật thế ư? Có thật là em đã trượt như thế không?” Yayoi hỏi.

“Có, có. A ha ha. Cua trượt tuyết à?”

“Mà cái cô cua đó là ai thế? Em mà không nói thì anh gọi em là cua cho tới tận lúc về đó.”

“Anh đừng trêu em nữa. Em là Hino.”

“Hino à? Ừm. Gọi là Hino hay cua thì cũng không khác nhau là mấy nhỉ. Nếu vậy thì anh vẫn muốn gọi là cua kia đấy.”

“Anh thật quá đáng.”

“Mà này, tên cậu ta là Hida đấy.” Người đàn ông trỏ ngón tay cái về phía người bạn đang ngồi bên cạnh. “Hida với Hino dễ nhầm với nhau phải không? Thế thì ta gọi tên thay vì gọi họ đi. Em tên là gì?”

“Em tên là Momomi.”

“Momomi à? Cái tên hay quá. Hay hơn hẳn cô cua nhỉ. Đợi đã. Cua và đào 15 . Không phải có câu chuyện gì đó liên quan tới cua và đào sao? Một con cua chăm một cây đào nhưng lại bị con khỉ trộm mất quả...”

“Đó không phải là quả đào mà là quả hồng cơ.” Người đàn ông kia chen vào. “Đó là truyện Cuộc chiến giữa khỉ và cua.”

“A, phải. Cuộc chiến giữa khỉ và cua. Đúng rồi, đúng rồi. Nào, vậy cô khỉ ngồi cạnh cô cua cũng nói tên đi chứ nhỉ?

“Ơ, em á?” Yayoi lúng túng vì bị chỉ định bất ngờ.

“Còn ai ngoài em nữa? Em không nói anh sẽ gọi em là khỉ cho đến lúc về đấy.”

“Á, không được, không được. Em là Yamamoto Yayoi.”

“Yayoi à? OK. Anh đã nhập dữ kiện.”

Người đàn ông mặc bộ đồ màu xanh da trời tên là Mizuki. Và người kia tên là Hida.

Khi biết được nơi làm việc của hai người, Momomi đã rất sốc. Họ làm cùng khách sạn với Miyuki. Họ đã nghe tiền bối trong khách sạn nói về cuộc hẹn hò này và quyết định tham gia.

Momomi xâu chuỗi lại câu chuyện. Nhờ tờ quảng cáo cô nhận từ Miyuki mà cô biết đến buổi gelecon này. Theo như Miyuki nói thì cô ấy nhận được tờ quảng cáo từ người trong cùng công ty. Và nhân vật đó có thể là tiền bối của Mizuki và Hida.

Momomi băn khoăn không biết có nên kể rằng cô quen với Miyuki không, nhưng cô đã quyết định im lặng. Bởi vì, nếu cô bị hỏi là bằng cách nào mà cô lại liên lạc lại với người bạn cùng thời cấp ba của mình thì cô lại phải nói dối. Thế thì sẽ thật phiền phức. Cô không thể mở miệng ra nói rằng cô liên lạc lại với bạn mình là vì mối quan hệ với một người đàn ông bắt cá hai tay được.

Khi biết được Momomi và Yayoi làm việc ở quầy mỹ phẩm của trung tâm thương mại, Mizuki có chút phấn chấn.

“Thế thì bọn em là những người rất pro trong lĩnh vực mỹ phẩm nhỉ? Thôi, xong rồi. Chỉ riêng việc tới mấy khu nghỉ dưỡng trượt tuyết thôi là mắt đã bị mờ đi bởi sắc đẹp của các cô gái trong bộ đồ trượt tuyết cũng như phong thái khi trượt tuyết rồi. Đằng này lại là những cô gái pro về mỹ phẩm. Một khi bị các chuyên gia trang điểm lừa thì không đời nào bọn anh nhìn ra được khuôn mặt thật của các em đâu. Ôi, chuyện gì thế này. Với hai em, việc làm cho bọn anh phải rối trí chỉ như trò đùa trong lòng bàn tay thôi sao? Sao những ảo thuật gia trượt tuyết pro lại lẫn vào đây được nhỉ? A, đây cũng là một sự sắp đặt ư? Hai em đã được ban tổ chức thuê làm việc này hay sao à?”

“Anh này. Anh đừng có một câu pro, hai câu pro nữa. Bọn em cũng chỉ bình thường thôi.” Momomi nói.

“Không, không. Anh bắt đầu kỳ vọng nhiều rồi đấy. Anh đã có thứ để mong đợi trong bữa tiệc sắp tới đây. Momomi và Yayoi, không biết ai giỏi trang điểm hơn đây nhỉ?”

“Ghét quá. Em chạy đây.” Yayoi nói.

“Không được. Anh đã nhớ bộ quần áo em mặc rồi.”

Nghệ thuật nói chuyện của Mizuki quả nhiên là cừ khôi. Chỉ ít phút sau khi lên cáp treo, anh đã được gọi tên của hai cô gái và thành công khi tạo ra được không khí chuyện trò vui vẻ, thân mật.

Xuống cáp treo, bốn người họ lắp đai trượt tuyết vào và bắt đầu trượt. Cả Mizuki và Hida đều là những tay trượt ván rất cừ. Đặc biệt là Hida. Không biết anh có phải là một tay mê tốc độ hay không mà trong thoáng chốc, anh chỉ còn là một chấm nhỏ xíu trên bãi trượt tuyết mênh mông. Yayoi cũng bắt đầu trượt đuổi theo Hida.

Mizuki dừng lại giữa chừng để đợi Momomi.

“A ha ha. Quả nhiên em đã biến thành cua đấy.” Anh vỗ tay và cười.

“Ối, vậy ạ?” Momomi nghiêng đầu thắc mắc.

“Em dang nhẹ hai tay ra cũng được nhưng mà cứ ngửa lòng bàn tay lên trời thế kia trông kỳ cục lắm. Em thử úp bàn tay xuống xem nào. Làm thế trông sẽ đẹp hơn mà cách trượt cũng sẽ khác.”

“Như thế này ạ?”

“Phải, phải. Em thử trượt ở tư thế đó xem nào?”

Momomi thử làm theo lời Mizuki nói. Mặc dù cô cảm thấy hơi lạ nhưng chẳng hiểu sao trượt kiểu này tạo cho cô cảm giác chắc chắn hơn.

“Ổn đấy, ổn đấy.” Mizuki đi theo động viên. “Cho em tốt nghiệp lớp cua. Em trượt giỏi đấy, chỉ cần chú ý tư thế thôi.”

“Ôi, em không giỏi như anh nói đâu.”

“Giỏi đấy. Em đứng vững được trên ván trượt mà. Đó là điều quan trọng nhất. Giữ nguyên tư thế và trượt thử xuống cho anh xem nào.” Nói rồi, Mizuki bắt đầu trượt trước.

Chẳng có ai không thích được khen cả. Momomi nhẹ nhàng lướt đi, đuổi theo sau Mizuki.

Khi hai người tới trạm để lên cáp treo thì Hida và Yayoi đang đợi họ ở đó. Mizuki nói gì đó với Hida rồi hai người đàn ông tiến về phía Momomi và Yayoi.

“Ưm. Bọn anh không định xếp vào hàng “những người có nguyện vọng xáo trộn lại”, còn hai em thì sao? Nếu hai em muốn tìm cho mình những người đàn ông phù hợp hơn thì bọn anh đành nghe theo thôi.” Giọng nói của Mizuki ôn tồn, nhẹ nhàng khác hẳn với ban nãy. Thật kỳ lạ.

Momomi nhìn Yayoi và gật đầu. “Bọn em rất vui nếu được đồng hành tiếp cùng hai anh.”

“Đúng như những gì bọn anh mong đợi.” Mizuki nắm tay và giơ cao lên trời như để ăn mừng chiến thắng. “Được rồi. Anh sẽ lôi hết chủ đề nói đã chuẩn bị cho hôm nay ra để tiếp chuyện hai em.” Dứt lời, Mizuki trượt về phía trạm lên cáp treo.

Momomi vừa đuổi theo bọn họ vừa thầm nghĩ, có khi nào cô đã tìm được người phù hợp rồi không nhỉ.