← Quay lại trang sách

❖ 3 ❖

Sau đó, Momomi và Yayoi không xếp vào hàng “những người có nguyện vọng xáo trộn lại” nữa mà ở lại trượt tuyết cùng với Mizuki và Hida. Đến quá trưa thì mọi người được ban tổ chức yêu cầu di chuyển về hội trường tổ chức tiệc.

Hội trường là một trạm nghỉ giải lao nằm ở bên trong trung tâm khu trượt tuyết. Nhưng trước khi vào đó thì Momomi và Yayoi cùng đi vào phòng thay đồ, đương nhiên là để sửa sang lại lớp phấn trang điểm của mình.

Phòng thay đồ chật như nêm vì các cô gái vào đây với cùng một mục đích như nhau. Các cô gái xếp một hàng dài cùng với khuôn mặt rất nghiêm túc đang chỉnh lại lớp trang điểm đã phai trước gương. Momomi kín đáo quan sát. Rõ ràng có tới hơn một nửa các cô gái mới chỉ hơn hai mươi tuổi. Cô cảm thấy bất an không biết một cô gái đã ba mươi trông sẽ như thế nào trong gương khi đứng giữa các cô gái trẻ hơn mình. Khi Momomi nói cho cô bạn của cô về điều này thì Yayoi đáp: “Cậu nghĩ đến chuyện đó cũng phải. Nhưng mà trước hết tớ muốn biết cậu nghĩ như thế nào về hai người kia?”

“Hai người làm ở khách sạn ấy hả?”

“Đương nhiên rồi. Tớ thấy cũng không đến nỗi nào đâu.”

“Tớ cũng vậy. Cách nói chuyện rất khéo léo, lại thân thiện nữa.”

“Anh Mizuki thú vị nhỉ. Tớ nghĩ có khi anh ấy lại rất đẹp trai cũng nên. Sống mũi cao này, cằm cũng đẹp này.”

Momomi cũng có chung ý kiến. Quá nhiên, do đặc thù công việc hằng ngày phải tiếp xúc với rất nhiều người nên hai cô gái đều nhanh chóng phát hiện ra điều đó.

“Còn cái người tên Hida thì sao?”

“Ưm...” Yayoi nghiêng đầu suy nghĩ khi Momomi hỏi.

“Chẳng hiểu sao, tớ không nghĩ ra được điều gì. Thế nào nhỉ? Vì anh ấy chẳng nói gì mấy. Kể cả lúc ở trên cáp treo cũng thế. Anh ấy chỉ chêm vào mấy câu châm chọc anh Mizuki và ‘à’, ‘ừ’ mà thôi.”

“Nhưng Yayoi đã trượt cùng anh ấy mà.”

“Tớ chỉ thuận theo sự sắp đặt tự nhiên thôi. Tại vì Momomi trượt cùng với anh Mizuki mà. Anh Hida trượt giỏi thật đấy nhưng tớ có cảm giác, anh ấy chỉ thích miệt mài trượt một mình. Tớ chỉ là thứ yếu thôi. Không biết anh ấy đến đây làm gì thế nhỉ?”

“Có khi nào vì anh Mizuki rủ nên anh ấy mới đến chứ không hề quan tâm gì đến phụ nữ không nhỉ?”

“A, cũng phải. Chắc là như vậy rồi. Nhưng rõ ràng là anh Mizuki đang để ý đến cậu đấy.”

“Ối, chuyện đó vẫn chưa biết được mà. Anh ấy mà nhìn thấy mặt tớ, có lẽ lại thất vọng cho xem.”

“Không, tớ thì nghĩ không có chuyện đó đâu. Nói vậy nhưng cũng chẳng có gì đảm bảo...”

“Không biết khi thấy chúng ta bỏ kính ra, họ sẽ nói thế nào nhỉ?”

“Vốn dĩ cũng chẳng ai có ý định lại gần chúng ta rồi.”

“Nếu chuyện buồn đó xảy ra thì chúng ta mau chóng rời khỏi hội trường và ra ngoài trượt tuyết đi.”

“Ừ, cứ quyết định như thế đi.”

Hai cô gái bước vào bên trong hội trường với một sự hy vọng xen lẫn nỗi bất an. Những chiếc bàn bốn người được xếp sẵn. Hầu hết mọi người đã ngồi vào chỗ của mình.

Khi Momomi và Yayoi vẫn mặc nguyên bộ đồ trượt tuyết và đang đứng quan sát thì một người đàn ông chạy tới. Anh ấy đã cởi áo khoác nhưng Momomi vẫn nhận ra đó là Mizuki nhờ vào màu sắc của chiếc quần.

“Cô Hino Momomi và cô Yamamoto Yayoi, xin mời các quý cô đi lối này. Mời các quý cô ngồi. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn ghế cho hai quý cô rồi.”

Momomi vẫn còn nhớ giọng nói đó.

Thao tác hướng dẫn của Mizuki rất thành thục khiến Momomi nghĩ rằng anh đúng là một nhân viên khách sạn thực thụ. Và còn khuôn mặt thật của anh. Nó làm trống ngực Momomi đập thình thịch. Đôi mắt một mí nhưng rất tinh anh, đúng tuýp người mà Momomi thích. Cô tò mò không biết anh nghĩ gì khi nhìn thấy mặt mình.

Gu thời trang của anh ấy cũng không đến nỗi nào. Chiếc áo sơ mi kẻ caro mặc ra ngoài chiếc áo phông màu vàng. Anh không sơ vin. Không biết có phải do tính chất công việc mà kiểu tóc ngắn rất hợp với anh.

Khi Momomi và Yayoi bước gần tới chiếc bàn thì người đàn ông đang ngồi ở ghế đứng bật dậy. Một người hoàn toàn xa lạ nhưng cũng có thể đoán ra ngay được đó là Hida. Momomi thậm chí còn chẳng nhớ quần Hida đang mặc màu gì.

“Nào, các em ngồi xuống ghế đi. Xin mời, xin mời.”

Được Mizuki khích lệ, Momomi và Yayoi cùng cởi bỏ áo khoác và ngồi vào bàn.

Khi ngồi đối diện nhau, Mizuki hết quay sang nhìn Momomi rồi lại đến Yayoi. Anh vừa nói vừa cúi đầu “Xin lỗi hai quý cô. Đúng là tôi đã xác định trước rồi nhưng quả nhiên hai cô đều là những ảo thuật gia trượt tuyết cừ khôi. Người nghiệp dư như tôi đây không thể phân biệt được. Tôi chỉ nhìn thấy trước mắt mình là hai người đẹp bằng xương bằng thịt. Xin các quý cô hãy thứ lỗi cho tôi. Nào, cậu cũng mau cúi đầu tạ tội đi.” Nói rồi, Mizuki ấn đầu Hida xuống.

“A ha ha”. Yayoi phá lên cười.

“Anh nói là ‘người đẹp bằng xương bằng thịt’. Câu đó cũng có thể hiểu là đang nói xấu đấy. Nhưng mà thôi, em cứ nghĩ là anh đang nịnh có được không nhỉ?”

Mizuki ngẩng mặt lên và cười trìu mến.

“Cũng có hơi nịnh một chút nhưng mà em cứ ngoan ngoãn đón nhận nó đi. Mặc dù hai em rất khéo trang điểm đấy, nhưng anh nghĩ mặt mộc của cả hai vốn dĩ cũng đã xinh sẵn rồi.” Mizuki lại quay trở về với giọng nói thân mật bình thường. Cũng không còn từ nào để khen thêm được nữa.

Anh ấy khéo ăn nói quá, nhất định anh ấy đã quen với việc chiều chuộng các cô gái rồi. Momomi vừa thầm nghĩ vừa càng thấy thích Mizuki hơn.

Trong hội trường có chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ và đồ uống được bày theo kiểu buffet. Mizuki và Hida đi lấy đồ ăn rồi mang đến tận bàn cho hai cô gái.

Có chút men vào thì Mizuki lại càng dẻo miệng hơn. Mizuki không chỉ độc thoại mà anh còn khéo léo dẫn dắt các cô gái vào câu chuyện. Chỉ bằng việc tiết lộ ra một vài câu chuyện tưởng như vô thưởng vô phạt xảy ra trong lúc làm việc thôi mà hai cô gái trở nên sôi nổi, hào hứng. Đã vậy, Mizuki còn biết cách kết thúc câu chuyện một cách vô cùng thú vị. Nhờ có Mizuki mà Momomi và Yayoi cũng cảm thấy bản thân dường như nói chuyện hay hơn.

Nhưng khoảng hơn một giờ sau, Momomi bắt đầu thấy thái độ của Mizuki có chút gì đó đổi khác. Hình như anh ấy bắt đầu quay sang tìm hiểu Yayoi nhiều hơn. Hơn thế nữa, ban đầu rõ ràng là Mizuki ngồi đối diện với Momomi nhưng không biết từ lúc nào, anh đã đổi chỗ cho Hida.

“Yayoi thích những vở nhạc kịch của nhà hát kịch Bốn Mùa à? Anh cũng xem khá nhiều đấy. Vở anh thích nhất là vở nhạc kịch Cats. ”

“Em cũng rất thích vở Cats. Nhưng thích nhất chắc là l’Opéra. ”

“Vở đó thì kinh điển rồi. Nhưng chẳng hiểu sao vở Over the century rất hay nhưng không mấy người biết đến nhỉ?”

“Em không biết điều đó đâu.”

“Anh cũng đoán thế. Bởi vì nó hiếm khi được công chiếu mà. Những điệu nhảy trong vở kịch đó rất tuyệt vời.” Mizuki và Yayoi đang sôi nổi nói về chủ đề mà Momomi không thể xen vào được.

Chắc là anh ấy đã đổi hướng rồi, Momomi nghĩ. Đúng như Yayoi nói thì ban đầu mục tiêu của Mizuki chắc chắn đã là Momomi. Nhưng có lẽ bây giờ mối quan tâm của anh ấy đã hướng sang Yayoi mất rồi. Chuyện gì cũng có thể xảy ra mà. Yayoi cũng là một cô gái rất xinh đẹp.

“Em này...” Hida bắt chuyện với Momomi. “Em có thích Amefoot không?”

“Amefoot ư?”

“Là American Football 16 . Em có biết NFL 17 không?”

“À... em không thích lắm.”

Thực ra là “hoàn toàn không” chứ không phải là “không thích lắm” như Momomi đã nói.

“Vậy à? Nhưng giải tranh chức vô địch thường niên năm nay hay lắm. Chỉ còn khoảng mười giây là trận đấu sẽ kết thúc vậy mà đội đang yếu thế đã đuổi kịp đội kia bảy điểm. Chưa hết, họ đã thành công khi đảo ngược lại tình thế bằng một cú đá của cầu thủ chơi ở vị trí onside.”

Mặc cho Momomi tỏ thái độ chẳng buồn quan tâm, Hida vẫn say sưa kể. Momomi thấy lùng bùng trong đầu vì cô không hiểu nội dung mà Hida đang nói.

“Anh còn thu lại DVD nữa đấy. Nếu em muốn thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể cho em mượn.” Hida nói sau khi kể một loạt câu chuyện liên quan tới bóng bầu dục.

“Cảm ơn anh.” Momomi đáp nhưng trong bụng thì lầm bầm: “Ông này bị điên à?”

Mizuki và Yayoi ngồi bên cạnh vẫn tiếp tục những câu chuyện về âm nhạc. Họ dường như không có ý định thay đổi chủ đề.

Chẳng còn cách nào khác, Momomi buộc phải quay sang phía Hida. Khác hoàn toàn với Mizuki, hình như Hida chẳng để ý gì tới mái tóc bị mũ bảo hiểm làm cho dính bẹp xuống đầu. Tóc mái thì vểnh cả ra mà anh cũng không bận tâm ư?

“Ưm... Có chuyện gì vậy?” Hida cất tiếng hỏi.

“À không... Em đang nghĩ chiếc áo anh mặc bên trong hay quá nhỉ mà thôi.”

Nhìn kỹ mới thấy Hida đang mặc một chiếc áo đệm bảo hộ ở bên trong. Những phần đệm cứng tạo cảm giác không mấy dễ chịu cho người mặc.

“Em nói thứ này phải không? Lúc trượt tuyết trên ván mà không mặc thứ này thì không trượt hết mình được. Anh còn có hai chiếc khác màu với chiếc này cơ.” Hida hãnh diện khoe.

Mặc dù trong đầu thì Momomi nghĩ “đâu cần phải mặc cái thứ vướng víu đó tới buổi hẹn hò làm gì” nhưng cô vẫn phải nói “Tuyệt quá!” cho qua chuyện. Có lẽ với Hida, việc gặp gỡ các cô gái chỉ là thứ yếu, còn trượt tuyết mới là mục tiêu số một. Và anh ta sẽ trượt cho tới khi nào chán mới thôi.

Trong lúc Momomi còn mải nghĩ hết chuyện này tới chuyện kia thì thời gian các cặp đôi tự do nói chuyện đã hết. Người đàn ông ban sáng làm MC xuất hiện với chiếc micro trong tay. Sau đây sẽ là một trò chơi. Trò chơi hết sức đơn giản. Tóm lại nó chính là trò oẳn tù tì. Nam nữ sẽ ghép cặp với nhau và đi đấu với cặp đôi nam nữ khác. Nam sẽ oẳn tù tì với nam sau đó đến lượt nữ. Luật chơi là đôi nào thắng trước liên tiếp hai ván sẽ giành chiến thắng.

Momomi phải ghép gặp với Hida vì Mizuki đã chạy ra rủ Yayoi mất rồi.

“Nào, ta bắt đầu thôi.” Hida xoay hai vai và nói dõng dạc.

Cuộc thi oẳn tù tì bắt đầu. Hida và Momomi nhanh chóng thi tài với cặp đôi bên cạnh và đã giành phần thắng liên tiếp một cách dễ dàng. Mặc dù trong thâm tâm, Momomi chỉ muốn đội mình nhanh chóng thua cuộc nhưng kết quả ngược lại với ý cô.

Theo yêu cầu của MC, cuộc đấu thứ hai lại bắt đầu. Momomi và Hida lại thắng còn Mizuki và Yayoi thua nên phải ngồi xuống.

Trận thứ ba lại diễn ra. Và thật không thể ngờ, Momomi lại thắng. Cô nhận ra trong hội trường chỉ còn lại bốn cặp đôi. Nếu lần này lại thắng nữa thì cô và Hida sẽ tiến vào vòng chung kết. Momomi chẳng hề muốn bị chú ý ở nơi này. Lại càng không muốn xuất hiện cùng với đối tác kia.

Đang trăn trở như vậy thì vòng tiếp theo Momomi và Hida lại thua một cách rất nhạt nhẽo. Momomi thì thở phào nhẹ nhõm còn Hida hình như rất hối tiếc. Anh cứ làu bàu suốt mấy câu kiểu như “Thua rồi, trước đó còn định ra kéo mà tại sao lại thay đổi làm gì...”

Momomi lại càng tin rằng mình chẳng hợp với người này.

Trò chơi oẳn tù tì kết thúc. Đã đến giờ mọi người quay trở lại với sân trượt tuyết. Cũng giống như lúc sáng, Mizuki trượt cùng Hida. Tâm trạng của Momomi đã hoàn toàn khác. Cô không còn thích thú với mấy chuyện Mizuki đã nói khi ngồi ở trên cáp treo nữa.

Khi trượt xuống, Mizuki và Yayoi cùng trượt với nhau rất thân mật. Hida thì lao vút đi mà không bận nhìn ngó ra xung quanh. Momomi quyết trượt tuyết theo cách riêng của mình.