← Quay lại trang sách

❖ 4 ❖

“Các bạn, cuối cùng đã đến thời khắc định mệnh đây rồi. Mọi người đã sẵn sàng chưa ạ? Ai còn chưa sẵn sàng xin hãy nói ngay. Tôi sẽ thêm mấy lời động viên cho các bạn.” Giọng nói của MC đầy háo hức. Anh ta nhìn khắp hội trường một lượt.

Momomi và những người tham gia tập trung ở trạm nghỉ giải lao. Khoảng cách rộng lớn đã được thu hẹp lại. Nam nữ xếp thành hai hàng quay mặt lại về phía nhau. Mỗi hàng đều có ba mươi hai người.

“Không có ai là chưa sẵn sàng đúng không ạ? Mọi người ổn cả chứ ạ? Vâng. Đã đến lúc chúng ta thổ lộ tình cảm. Bây giờ, ban tổ chức sẽ chuyển tới các đấng nam nhi một giỏ đựng hoa hồng. Các bạn nam hãy nhận lấy một bông hoa, tiến về phía cô gái mà mình thích và bày tỏ tình cảm với cô ấy. Nếu cô gái đó có hơn một chàng trai muốn tỏ tình thì chàng trai đến sau phải nói ‘đợi đã’ rồi lấy một bông hồng và đứng cạnh chàng trai đến đầu tiên. Các cô gái nếu đồng ý hãy nhận lấy bông hoa. Nếu không thì hãy nói ‘xin lỗi’. Các bạn đã rõ rồi chứ?”

Một cô gái trong ban tổ chức cầm một giỏ hoa tiến lại gần các chàng trai. Chàng trai thứ nhất lắc đầu. Chàng trai thứ hai cũng nhận lấy hoa.

“Sao vậy? Sao vậy? Các bạn sợ bị cô gái ấy từ chối ư? Cứ sợ như vậy thì sao có được hạnh phúc chứ? Các bạn hãy mạnh mẽ lên.” MC khiêu khích.

Ngay lập tức, chàng trai thứ ba không ngần ngại cầm ngay lấy một bông hồng. “Ồ!” Đám đông rú lên. “Tốt, tốt. Phải như thế chứ”. MC cũng nổi hứng.

Chàng trai đó cũng không phân vân, bước thẳng về phía một cô gái. Đến đoạn này rồi, chắc chắn cô gái đó phải cảm nhận được là chàng trai kia tiến về phía mình rồi nhưng lại giả bộ làm như rất ngạc nhiên. Momomi nghĩ chắc là để làm màu thôi.

“Anh mong là em sẽ đồng ý.” Chàng trai đưa bông hoa hồng về phía cô gái. Cô gái ngừng lại một nhịp rồi đáp “Vâng.”

“Ồ. Cặp đôi đầu tiên đã xuất hiện. Xin chúc mừng hai bạn.” Giọng nói của MC và tiếng vỗ tay rào rào vang khắp hội trường. Momomi cũng vỗ tay chúc mừng.

Và như thế, các cặp đôi cứ lần lượt ra mắt. Cũng có những chàng trai bị từ chối, cũng có các chàng trai nói “đợi đã”. Thời gian bày tỏ tình cảm vẫn tiếp tục trôi. Cuối cùng, chiếc giỏ đựng hoa hồng cũng tiến gần lại phía Hida.

Hida với tay lấy một bông hoa. Anh tới thẳng chỗ Momomi bằng một khuôn mặt nghiêm nghị.

Không thể tin được. Không phải anh coi phụ nữ là thứ yếu hay sao? Anh có hiểu ý nghĩa của buổi hẹn hò gelecon không vậy? Nếu hiểu rồi thì phải nỗ lực hơn mới phải. Chứ ai lại đi kể mấy câu chuyện về bóng bầu dục làm gì...

Hida đã đứng trước mặt Momomi. Ánh mắt anh rừng rực khí thế. Momomi liếc nhìn sang Mizuki. Cô đang nghĩ mau nói “đợi đã” để cứu em đi chứ nhưng anh ta chỉ đứng cười nhăn nhở.

“Hino Momomi, anh mong là em sẽ đồng ý.” Hida giơ hai tay đưa bông hồng về phía trước mặt.

Momomi chẳng ngần ngại, cô nói.

“Em xin lỗi.” Và cô cúi đầu.

“A...” cô có thể nghe thấy được những tiếng cười yếu ớt vang lên.

Hida quay trở về bên cạnh Mizuki với bộ mặt tiu nghỉu. Còn Mizuki thì chẳng chịu đưa tay ra để lấy một bông hồng nào.

“Đúng là mất hứng quá. Xin lỗi nhé, vì bắt cậu phải tham gia vào mấy trò dở hơi, kỳ cục vào ngày nghỉ của cậu.” Momomi nói với Yayoi khi họ ở trên tàu siêu tốc để đi về Tokyo.

“Tớ thấy vui mà. Và thật tốt khi có người bày tỏ tình cảm với cậu. Kể ra thì cũng hơi buồn. Mất công tới tận đó, vậy mà không tìm được anh chàng nào cả.”

“Nhưng không phải là cái ông Hida ấy.”

“Cậu cành cao quá đấy. Hãy ở vào địa vị của cái người không được tỏ tình là tớ đây.”

“Tớ đã nghĩ nhất định anh Mizuki sẽ đi tới chỗ Yayoi đấy.”

Yayoi khẽ xua tay.

“Không có chuyện đó đâu. Anh Mizuki đã nói với tớ rồi. Lần này anh ấy chỉ đóng vai trò hỗ trợ thôi.”

“Hỗ trợ là sao?”

“Cái anh Hida ấy. Tớ cũng không biết cụ thể câu chuyện nhưng nghe nói gần đây, anh ta vừa gặp phải cú sốc về tinh thần ghê gớm. Chính vì vậy anh Mizuki đã rủ anh ta tới buổi hẹn hò gelecon này để an ủi bạn mình. Nếu anh Hida mà gặp được người nào đó anh ta thích thì anh Mizuki sẽ ủng hộ hết mình. Anh Mizuki lúc sau không bắt chuyện với cậu nữa phải không nào? Vì anh ấy nhận ra Hida hơi có cảm tình với cậu nên anh Mizuki đã tránh ra đấy.”

“... Vậy à...”

Yayoi cười khúc khích.

“Anh Mizuki cũng càu nhàu suốt đấy. Mất công sắp đặt đến nơi đến chốn vậy mà cái tên Hida lại chẳng biết chuyện trò với các cô gái khiến anh Mizuki cũng khổ sở. Anh ấy cáu vì ông Hida kia chỉ toàn nói chuyện về bóng bầu dục với giải tranh chức vô địch. Toàn là những thứ người khác chẳng quan tâm.”

“Thì ra anh ấy lén nghe bọn tớ nói chuyện.”

Momomi cứ nghĩ Mizuki rất hào hứng nói chuyện về âm nhạc với Yayoi, ai ngờ anh ấy luôn để mắt đến mọi hành động của bạn mình.

“Anh Mizuki đúng là tốt thật.” Bất giác, Momomi thốt lên.

“Ừ. Nhưng phải cẩn thận với những người như thế. Tớ đoán chắc chắn anh ấy có người yêu rồi. Trái ngược hoàn toàn với anh Hida, anh ấy khá là thành thạo trong khoản giao tiếp với phụ nữ. Dính vào là bị bỏng như chơi chứ đùa đâu.” Nói rồi, Yayoi lấy từ trong cặp ra hai tờ giấy. “Lúc về, anh Mizuki đã đưa cho tớ cái này.”

Momomi nhận lấy một tờ giấy. Đó là vé ăn trưa miễn phí. Nghe nói cô có thể dùng nó tại khách sạn nơi Mizuki làm việc.

“Anh ấy bảo ‘Nhất định bọn em phải đến đấy nhé. Không cần phải cảm thấy có lỗi với Hida đâu. Hắn ta vượt qua nỗi buồn nhanh lắm nên không sao cả.’“

“Hừm.”

Giá mà anh chàng Hida kia biết để ý, quan tâm tới mọi người bằng một nửa Mizuki thôi thì có lẽ kết quả đã khác rồi. Momomi nhìn vào vé ăn trưa và nghĩ.