❖ 5 ❖
Mãi tháng Tư, Momomi mới cùng bạn tới khách sạn để dùng bữa trưa. Hai cô gái đã định sẽ đi ngay rồi nhưng vì khách sạn ở xa chỗ làm nên họ cứ lần lữa mãi. Cho tới khi nhận ra vé sắp hết hạn, họ mới vội vàng rủ nhau đi ăn.
Vừa đặt chân tới sảnh, Momomi đã có cảm giác hơi lạ. Tháng trước cô vừa mới gặp Miyuki nhưng cô cứ ngỡ như lâu lắm rồi mới tới đây vậy. Nếu hôm đó, Miyuki không đưa cho Momomi xem tờ quảng cáo thì có lẽ ngày hôm nay cô đã không tới đây.
Momomi đã tra trước trên mạng xem có những nhà hàng nào bên trong khách sạn. Cô và Yayoi đã quyết định trưa nay sẽ ăn món Nhật. Hình như nhà hàng Nhật ở trên tầng bốn nên họ đi thang máy lên.
Trước nhà hàng có đặt sẵn thực đơn cho bữa trưa. Hai cô gái cùng nhìn qua thực đơn một lượt xem có giống với những gì mình đã xem trên mạng không rồi bước vào bên trong.
“Kính chào quý khách.” Người đàn ông mặc đồng phục màu đen đứng ở quầy tính tiền tiến về phía họ.
“Xin lỗi, vé này có dùng được không ạ?” Yayoi chìa hai tấm vé ra.
“Cho tôi mượn một chút có được không ạ?”
“Vâng.” Yayoi đáp và đưa tấm vé cho người đàn ông.
Người đàn ông nhìn qua rồi gật đầu.
“Vâng, đương nhiên là quý khách có thể sử dụng nó. Hôm nay sẽ có...” Đang nói rất trôi chảy thì người đàn ông bỗng ngừng lại. “Các em là...”
Momomi ngẩng lên nhìn vào khuôn mặt người đang đứng đối diện cô. Cô cứ tưởng đó là người mình không hề quen biết nào ngờ, hình như cô đã từng gặp anh ta ở đâu đó.
“A”. Yayoi thốt lên. “Anh Hida có phải không?”
“Vâng.” Người đàn ông mỉm cười, gật đầu.
“Cô Yamamoto và cô Hino phải không ạ? Hôm đó tôi rất lấy làm xin lỗi.” Hida cúi đầu.
Momomi im bặt. Đúng là Hida đang đứng ngay trước mặt cô. Nhưng anh như một con người khác hẳn với lần cô gặp trước đó. Cô không thể nghĩ đó là do bộ đồng phục vest màu đen và kiểu tóc được chải gọn đã làm thay đổi diện mạo của anh.
“Tấm vé này là của Mizuki đưa cho hai em phải không?” Hida hỏi. Phong thái rất nhẹ nhàng nhưng từng lời nói đều dõng dạc. Khác hẳn Hida lúc trước.
“Vâng ạ.” Yayoi đáp lại bằng tông giọng cao vút.
“Chào mừng hai em đã đến đây. Cho phép anh được đưa hai em tới chỗ ngồi. Mời hai em.” Mặt Hida hơi cúi xuống, còn tay phải anh chỉ về chiếc bàn nằm ở bên trong. Cử chỉ đơn giản thế thôi nhưng lại toát lên vẻ thanh lịch, nhã nhặn.
Được Hida hướng dẫn, hai cô gái đã ngồi vào bàn.
“Đây là thực đơn cho bữa trưa. Hai em có muốn dùng đồ uống trước không?” Hida nói và hơi cúi người xuống. Rồi anh hạ giọng, nói tiếp: “Nếu được thì cho phép anh mời hai em ly Champagne. Nhưng nếu hai em không uống được cồn, anh sẽ mời đồ uống khác.”
Yayoi đánh mắt sang nhìn Momomi như muốn hỏi “Cậu nghĩ sao?” Momomi thay vì đáp “Cũng được” thì cô chỉ gật đầu.
“Vậy cho chúng em Champagne đi ạ.” Yayoi trả lời.
“Anh hiểu rồi.” Hida cúi đầu đáp lại và rời đi.
Momomi không tài nào rời mắt khỏi những bước đi thoăn thoắt của Hida. Cô không thể hình dung ra cái người trượt ván vô cảm, vụng về đó với con người này lại là một.
“Momo ơi.” Yayoi gọi cô, “Bất ngờ quá nhỉ?”
“Ừ.” Momomi gật đầu. “Tớ thấy giật cả mình.”
“Nếu thay đổi thì sẽ khác mà nhỉ?”
“Đúng thật.” Momomi lại đảo mắt tìm bóng dáng Hida.
Cô nhớ đến cụm từ “ảo thuật gia trượt tuyết”. Cũng có trường hợp nhân vật cô gặp ở khu nghỉ dưỡng trượt tuyết, ngoài đời còn đẹp gấp vạn lần là trường hợp này đây. Thông thường ta sẽ bị làm cho mờ mắt bởi những lý do như không nhìn rõ khuôn mặt do bị kính che đi mất, hay bị những bộ đồ quá khổ đánh lừa, hoặc là tài nghệ trượt tuyết quá điêu luyện. Cũng có khi trái tim còn bị rung động khi được ai đó giúp đỡ, được ai đó trò chuyện một cách thân mật.
Nhưng Hida thì hoàn toàn ngược lại. Anh là một người sở hữu cá tính đặc biệt hiếm hoi khi tới khu nghỉ dưỡng trượt tuyết mà sức hút bị giảm đi hẳn một nửa. Chắc phải nói là ảo thuật gia trượt tuyết đảo ngược mới đúng.
“Momo ơi, Momo...” Yayoi lại khẽ gọi. “Mắt cậu hình trái tim rồi đấy.”
“Hả?” Momomi nín thở, cố gắng kìm nén cảm xúc.
Hida đã quay trở lại. Anh đặt hai chiếc ly ở trước mặt hai cô gái và bắt đầu rót Champagne vào ly trông thật điêu luyện. Momomi không nhìn được khuôn mặt của anh.
Cô vừa ngắm nhìn đám bọt li ti đang nhảy múa trong chiếc ly, vừa có dự cảm về một thứ gì đó sắp bắt đầu.