Gia đình trượt tuyết ❖ 1 ❖
R a khỏi đường cao tốc, chiếc xe lại đi vào đoạn đường bình thường. Sau khi xe chạy được ba mươi phút thì tuyết rơi mỗi lúc một mạnh hơn. Đã bước sang tháng Ba nhưng lại đúng thời điểm tuyết rơi dày và kéo dài nên phải cẩn thận đề phòng nguy hiểm. Tsukimura Haruki giảm tốc độ và thận trọng điều khiển vô lăng. Xe ủi tuyết đang chạy ở phía trước. Anh kiểm tra xem có xe nào đi ngược chiều không và tính toán thời điểm thích hợp để vượt lên trước xe ủi tuyết. Mặc dù lốp xe ít nhiều có rãnh chống trơn trượt nhưng cũng không thể vội vã được.
“Ôi...” Ông Tsuchiya Tetsuro đang ngồi ở ghế sau thốt lên.
“Giỏi quá. Đúng là sinh ra và lớn lên ở xứ tuyết có khác, con đã quá quen với việc lái xe dưới trời tuyết thế này rồi nhỉ.”
“Không được như bố nghĩ đâu ạ.”
Đúng là Tsukimura sinh ra ở Fukushima, khu vực tuyết rơi nhiều và có nhiều núi tuyết thật, nhưng nơi anh sống lại là vùng đồng bằng nên gọi anh là đứa con của xứ tuyết thì cũng không hẳn đã đúng. Nhưng anh giữ im lặng về chuyện đó. Bởi anh quen với việc lái xe trên đường tuyết là vì một lý do khác. Lý do anh không thể nói ra.
“Nhưng kể ra con cũng thuộc dạng hiếm đấy nhỉ, vì con gần như chưa đi trượt tuyết bao giờ. Ta nghe nói là những đứa trẻ được sinh ra ở xứ tuyết sẽ được học trượt tuyết trong các giờ học thể dục ở trường mà.” Ông Tetsuro nói bằng giọng điệu chưa hết hồ nghi.
“Bố lại nói chuyện đó à? Không phải anh Haruki đã giải thích rất nhiều lần rồi sao ạ? Bố định hỏi tới khi nào mới chịu thôi đây?” Maho đang ngồi ở ghế phụ cạnh Tsukimura bắt đầu khó chịu. “Em xin lỗi nhé, anh Haruki. Anh không cần trả lời đâu. Anh cứ tập trung lái xe đi.”
“Với anh thì không thành vấn đề. Con nhớ là trước đây con cũng từng nói rồi đấy. Đó là vì gần trường con học không có bãi trượt tuyết nào cả nên con đã không có cơ hội trượt tuyết...”
“Vậy sao? Phí quá nhỉ. Nếu là ta thì hễ cuối tuần ta sẽ phóng xe ô tô tới đó cũng nên.”
“Tiếc là lúc có bằng lái xe thì con lại chuyển lên Tokyo mất rồi.”
“Tức là con chỉ lái xe trên đường tuyết khi nào về quê thôi nhỉ.”
“À, có thể nói là như thế ạ.”
“Ngày trước, khi ta nói chuyện với ông bà thông gia, họ cũng phàn nàn rằng con trai họ từ xưa đã hiếm khi về nhà. Chắc một năm được một lần. Về ít như vậy mà lái xe giỏi thế.”
“Vâng. Thì tại vì có thời điểm con toàn bị bố mẹ sai đi mua đồ nên cũng quen.”
Tsukimura bắt đầu thấy bí khi phải giải thích. Anh thầm cầu mong cho ông Tetsuro sớm chuyển sang một chủ đề khác.
“Hừm.” Ông Tetsuro hừ mũi.
“Vì con sinh ra ở xứ tuyết nên ta đoán con biết nhiều về tuyết lắm đây. Chắc chắn là có ít nhiều kinh nghiệm, kiến thức khi chạy xe trên tuyết, ừ, chắc là thế rồi.” Ông Tetsuro tự thuyết phục bản thân.
Tsukimura ậm ừ cho qua. Nếu câu chuyện này cứ tiếp tục thì sẽ rất phiền nên anh quyết định im lặng.
“Nhưng nhờ có Haruki lái xe nên sắp tới ông sẽ được nhàn đi bao nhiêu.” Một người khác ngồi ở ghế sau lên tiếng. Người đó chính là bà Sayuri, mẹ vợ của Tsukimura.
“À, phải rồi. Con đỡ cho ta bao nhiêu. Trước đây ta có chạy xe bốn đến năm giờ đồng hồ cũng không hề hấn gì. Nhưng đúng là không thắng lại được tuổi tác. Càng già lại càng thấy mệt.”
“Mới năm ngoái hai ta còn lái xe đi tới khu trượt tuyết, vậy mà năm sau đã tính tới chuyện phải di chuyển bằng tàu siêu tốc rồi.”
“Phải rồi. Nhưng chỉ có hai người thì đã không phải bàn, đằng này bốn người cùng đi lại là chuyện khác. Bốn người cùng đi tàu siêu tốc quả nhiên là hoang phí mà. Nhưng mà đã đi trượt tuyết thì phải cả gia đình cùng leo lên ô tô và đi mới vui. Hơn thế nữa, điều tuyệt nhất là tự lái xe ô tô vừa rẻ lại không phải đổi tuyến. Chính vì vậy nên gia đình ta cứ mỗi lần mua ô tô mới là kiểu gì cũng vẫn chọn xe bốn chỗ ngồi. Thật sự có con nên ta đỡ vất vả. Haruki tuy bị ép phải lái xe nhưng cũng có khi lại là sự phiền phức có lợi cho con đấy.”
“Không, con không nghĩ thế đâu. Con rất vui nếu đỡ đần được cho bố mà.”
“Cũng có thể coi là sự hậu tạ đi. Con sẽ không phải lo lắng đến chuyện trượt tuyết đâu. Ta sẽ dạy cho con từ A đến Z, tới nơi tới chốn. Sẽ ổn thôi. Trông ta thế này thôi chứ ta tự tin có thể dạy trượt tuyết cho con được. Ta đã dạy cho vài người thi đỗ được chứng chỉ rồi cơ đấy.”
“Bố tuyệt vời quá. Vậy nhờ bố ạ.” Tsukimura phải điều chỉnh giọng sao cho trầm bổng đúng chỗ để lời anh vừa nói nghe không bị vô cảm.
“Nhưng mà...” Ông Tetsuro buồn bã than thở: “Cái khu suối nước nóng Satozawa ấy...”
“Ông lại nói nữa rồi. Sao ông dai như đỉa thế nhỉ...” Bà Sayuri nói nghe có vẻ khó chịu. “Ông cứ ngoan ngoãn từ bỏ nó đi thì có làm sao? Không thuê được nhà trọ thì đành phải chịu vậy.”
“Ưm. Tôi đâu có nghĩ mùa này lại khó đặt phòng như thế. Lẽ ra tôi nên đặt sớm mới phải. Chán ghê.”
“Khu Satozawa cũng được mà. Đó không phải là khu trượt tuyết thú vị sao?”
“Cái đó tôi biết chứ. Từ xưa, cách đây lâu lắm rồi, tôi từng đến đó một lần. Chỗ đó vừa rộng, địa hình phong phú, chất lượng tuyết cũng tốt nữa. Chỉ có điều...”
Ông Tetsuro trông không được vui là bởi vì nơi ông muốn đi là một khu trượt tuyết khác. Ở đó có sự khác biệt khá lớn mà khu Satozawa họ sắp tới đây không hề có.
Điểm khác biệt ấy chính là khu nghỉ dưỡng chỉ dành riêng cho những người tới trượt tuyết, còn người trượt ván trên tuyết tuyệt đối không được phép vào.
“Bố mà cứ nói kiểu như thế thì đến một lúc nào đó bố không còn được đi trượt tuyết nữa đâu.” Maho nói một cách lạnh lùng không thương tiếc. “Thôi bố chấp nhận đi.”
Ông Tetsuro tặc lưỡi thật to.
“Nhưng mọi người không thấy kỳ cục à? Nói là khu trượt tuyết thì đương nhiên phải ưu tiên trượt tuyết chứ. Trang thiết bị được lắp đặt cũng vốn là để người chơi được thỏa sức trượt tuyết mà. Ấy vậy mà có một đám dở hơi cứ tự ý xông vào. Cứ nói là khó quản lý nhưng mấy người làm kinh doanh cũng phải có lòng tự trọng một chút chứ. Chí ít phải chia ra thành các khu riêng biệt. Cái đám kia có biết chúng đã gây phiền toái cho biết bao người tới để trượt tuyết hay không?”
“Lại bắt đầu rồi đấy.” Maho lầm bầm chán nản.
“Maho cũng có lần bị chúng va vào người còn gì?”
“Bố lại nhai đi nhai lại chuyện cũ đấy... Lần đó là tại con sai mà. Con trượt sau bọn họ đấy chứ.”
“Không. Sao có chuyện đó được. Con trượt đúng phần đường của mình mà. Nhưng nó lại muốn cắt ngang phía trước. Bố quan sát từ đầu tới cuối mà.”
“Thì cũng đành phải chịu thôi. Lúc quay ngược về để rẽ sẽ khó quan sát được phía sau. Chính con mới sai khi không thể lường trước được tình hình.”
“Lường trước ư? Tại sao ta lại phải để ý đến chuyện đó mà không phải là nó?”
“Thì chính bố cũng đã từng nói phải chú ý những người xung quanh khi ở bãi trượt tuyết còn gì.”
“Đấy là ta nói trường hợp những người khác là người đến trượt tuyết chứ ai bảo con phải chú ý đến mấy người trượt ván đâu.”
“Bố nói gì? Như thế có hơi thái quá không?”
“Maho, có phải con đang bao che cho mấy đứa trượt ván không vậy? Thế là thế nào? Có khi nào con lại đang muốn trượt ván không?”
“Con không nghĩ như thế...” Maho hạ giọng đáp lại.
“Sao mà ấp úng vậy? Nhưng ta nói trước cho con biết, kể cả có kết hôn rồi cũng không có nghĩa là con có quyền vứt bỏ gia phong nhà Tsuchiya đi đâu đấy.”
“Gia phong á? Bố có nói quá không đấy? Là bố tự mình quy định ra mấy thứ đó đấy chứ.”
“Quyết định nền nếp gia phong là nhiệm vụ của người trụ cột trong gia đình. Người nhà Tsuchiya sẽ chơi trượt tuyết. Tuyệt đối không chơi trượt ván. Con đừng có quên đấy.”
“Vâng, vâng. Con biết rồi.”
“Trả lời kiểu gì thế? Có thật là con hiểu rồi không? Haruki, con nhớ quan sát cho kỹ vào nhé. Con bé này cứ sểnh ra một cái là lại làm mấy chuyện kỳ cục. Nó mà nói muốn trượt ván thì con tuyệt đối phải ngăn cản đấy.”
“Con cũng không rõ lắm.” Tsukimura liếm môi, cẩn trọng nói. “Trượt ván không tốt à bố?”
“Không phải là không tốt. Mà là cực xấu. Chỉ toàn gây ra những chuyện xấu mà thôi.”
“Nhưng nó là một trong những môn thể thao thi đấu ở Olympic mà bố?”
“Cũng không được.” Ông Tetsuro khổ sở giải thích. “Ai lại công nhận nó như một môn thể thao chứ? Cả cái trò trượt ván trong ống cũng không hơn gì mấy trò nhào lộn. Cho bọn chúng đi theo mấy gánh xiếc thì còn được.”
Tsukimura đã định nói với bố vợ rằng gần đây còn có cả môn trượt ván tuyết trong ống nữa, nhưng anh đã kìm lại.
“Có thể Haruki không biết, chứ con mà nhìn thấy bộ đồ chúng nó mặc thì con sẽ chán hẳn cho xem. Trông như một đám ngớ ngẩn vậy. Bố nói trước. Sau này nếu các con có con, bố không bảo là phải cho nó học trượt tuyết. Việc đó để bọn con tự quyết định. Nhưng không được cho cháu ta chơi trượt ván đâu đấy. Riêng việc này các con chớ có quên.”
“Con nhớ rồi ạ”. Tsukimura đáp, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. Anh đã nhìn thấy biển thông báo “khu suối nước nóng Satozawa”. Đó là khu trượt tuyết yêu thích của anh. Tháng trước, anh cũng vừa cùng những người bạn trong công ty tới đây.
Chỉ có điều, anh tới để chơi trượt ván trên tuyết.