← Quay lại trang sách

❖ 2 ❖

Tsukimura và Maho đang làm việc ở một khách sạn trong thành phố, tức họ là đồng nghiệp của nhau. Sau khi hẹn hò được nửa năm thì họ quyết định đi đến hôn nhân.

Nhà bố mẹ của Maho ở vùng Fujisawa thuộc tỉnh Kanagawa. Trước khi Tsukimura tới ra mắt gia đình Maho vào lần đầu tiên, anh đã được cô kể cho nghe một chuyện quan trọng. Nếu như bình thường, Maho vốn là một cô gái luôn tươi vui, rạng rỡ và hay bị bạn bè nói là vô tư quá mức thì hôm nay, nét mặt của Maho lại tỏ ra vô cùng nghiêm trọng khiến cho Tsukimura không khỏi cảm thấy bất an.

Chuyện quan trọng mà Maho nói đến có liên quan tới bố của cô.

Ông là người yêu thích trượt tuyết đến mức trong một mùa ông phải đi tới những khu trượt tuyết không dưới mười lần. Từ hồi Maho còn nhỏ, việc cả gia đình cô cùng nhau đi trượt tuyết suốt từ mùa đông sang mùa xuân đã trở thành thông lệ. Vậy có nghĩa là gia đình Tsuchiya là gia đình trượt tuyết.

Nghe chuyện, Tsukimura hơi ngạc nhiên đôi chút. Anh đã từng được biết rằng Maho có kinh nghiệm trượt tuyết nhưng anh không thể ngờ gia đình cô lại đặc biệt như thế. Anh cũng nhiều lần đi tới khu trượt tuyết cùng với Maho nhưng cả hai đều trượt ván. Thú thực là Maho trượt không giỏi lắm.

“Thực ra, em trượt tuyết không đến nỗi nào đâu.” Maho nói. Từ hồi nhỏ, nhờ được bố huấn luyện nên cô ấy có thể trượt ở bất cứ địa hình nào mà không gặp khó khăn gì. Chỉ có điều, bạn bè cùng trang lứa lại toàn là người thích trượt ván nên cô cũng chuyển hướng theo.

“Nhưng mà...” Maho thì thầm. “Anh nhớ giữ bí mật với bố chuyện em chơi trượt ván nhé.”

Bởi vì bố Maho là người căm ghét trượt ván. Nếu ai nhắc tới chủ đề trượt ván là y như rằng ông nói xấu không ngừng. Trên vô tuyến mà chiếu chương trình về trượt ván thì ngay lập tức ông đổi kênh.

Vì vậy, Maho đã khuyên Tsukimura trước mắt nên giấu kín về sở thích chơi trượt ván của anh.

“Em không bảo anh không được chơi trượt ván. Anh chỉ cần không kể ra là anh đang chơi trượt ván thôi. Vì chúng ta không sống cùng bố mẹ nên cũng không lo chuyện bị bại lộ. Nếu ta làm được như vậy thì sẽ chẳng xảy ra chuyện gì hết.”

Tsukimura có thể hiểu được điều Maho muốn nói. Anh chỉ thấy khá là căng thẳng khi gặp bố vợ tương lai của mình. Cũng không cần thiết phải tiết lộ những chuyện có thể khiến cho bố Maho không vui.

Chẳng bao lâu, Tsukimura đã được ra mắt bố mẹ của Maho. Đúng như những gì anh nghe từ cô thì ông Tetsuro là một người có vẻ rất ngoan cố, nhưng may mắn cho Tsukimura là ông lại thích anh. Khi biết anh sinh ra ở tỉnh Fukushima, ông đã rất hào hứng. Ông nêu ra tên của mấy khu trượt tuyết như núi Bandai hay Aizu và hỏi xem anh đã từng đến đó hay chưa.

Tsukimura đã từng tới đó rồi. Và đương nhiên anh tới để trượt ván. Nhưng anh lại phải trả lời rằng “cháu chưa đến bao giờ”.

“Phí quá!” Ông Tetsuro cau mày. “Cậu không trượt tuyết à?”

“Cháu gần như chưa chơi bao giờ.” Tsukimura đáp. Mà thực tế đúng là như vậy. Và rồi ông Tsukimura lại hỏi.

“Tôi nghĩ chắc cậu đã nghe Maho kể rồi. Gia đình tôi cả nhà đều trượt tuyết. Từ xưa, đã thành thông lệ, một năm gia đình chúng tôi sẽ cùng nhau đi trượt tuyết vài lần. Cậu cũng thử đến xem sao.”

“Cháu chơi thể thao tệ lắm nên chắc là thôi ạ...” Tsukimura đáp. Lẽ ra sẽ tốt hơn nếu anh từ chối thẳng. Nhưng người đang nói chuyện với anh lại là bố vợ tương lai. Nếu ăn nói không khéo sẽ hỏng hết nên anh lại lỡ miệng nói rằng “Vâng, nếu có cơ hội nhất định cháu sẽ tham gia.”

Phải hơn một năm sau, anh mới bắt đầu thấy ân hận vì câu nói đó. Bốn tháng sau khi anh và Maho làm đám cưới, trong bữa tối, Maho nói với anh rằng: “Có chuyện không hay rồi.”

“Hồi đó, khi nghe anh Haruki nói như vậy, bố em cứ tưởng thật. Và ông nói với em rằng ta chuẩn bị đi du lịch trượt tuyết cả gia đình thôi. Ông bảo em hỏi về lịch làm việc của anh để ông lên kế hoạch đấy.”

Tsukimura sửng sốt. Đúng là mọi chuyện đã trở nên phiền phức hơn. Nhưng Tsukimura cũng chỉ còn nước chắp hai tay lại trước ngực và nói “anh xin lỗi nhé” với Maho. Tự làm thì phải tự chịu thôi.

“Đành vậy chứ biết làm thế nào. Anh sẽ đi với bố duy nhất lần này thôi, rồi sẽ lấy lý do là anh trượt dở tệ để lần sau bố tha cho chúng ta.”

“Vâng. Như thế cũng được. Nhưng, em muốn nhờ anh thêm chuyện này nữa.”

“Liệu anh có thể lái xe từ nhà tới khu trượt tuyết được không?” Maho nói. Từ trước tới giờ ông Tetsuro vẫn là người lái xe, nhưng do đã có tuổi nên cũng đã đến lúc cả nhà phải lo lắng cho ông rồi. Đấy là bà Sayuri đã nói như thế.

“Nếu chỉ chuyện đó thôi thì không thành vấn đề. Anh cũng lái xe quen rồi mà.”

Tsukimura vẫn thường lái xe khi cùng Maho đi trượt ván.

“Chỉ có điều... ngay cả chuyện đó anh cũng phải giấu nhẹm đi ư?” Tsukimura thở dài.