← Quay lại trang sách

❖ 3 ❖

“Chú ý tầm mắt vào. Không được nhìn xuống dưới. Nhìn ra xa, nhìn ra xa.”

Tiếng của ông Tetsuro quát lên vang cả một góc trời. Tsukimura định làm theo những gì bố vợ nói thì đột nhiên phần thân trên của anh mất thăng bằng. Chính anh cũng biết trọng tâm mình bị dồn ra phía sau. Tấm ván trượt dưới chân lao đi phía trước, bỏ mình anh ở lại.

“Ôi trời ơi, thôi xong rồi.”

Tsukimura định đứng dậy thì đã quá muộn. Anh ngã dập mông xuống. Không may cho anh là chỗ đó lại đang đóng băng nên hơi cứng. Xương cụt anh bị đập mạnh gây ra một cơn đau như trời giáng từ mông buốt lên tận đỉnh đầu.

“Điên quá đi mất! Chuyện quái quỷ gì thế này?” Tsukimura nghiến răng. Bất giác anh thốt lên mấy lời cằn nhằn.

Ông Tetsuro chống hai gậy xuống tuyết để trèo lên rồi trượt gần về phía Tsukimura.

“Không được rồi. Đúng là con đã nhìn xuống dưới chân. Phải nhìn về phía trước. Dù bố nói là phải đẩy cao tầm nhìn thì con cũng không được thay đổi tư thế chứ. Con vẫn phải duy trì tư thế hướng cơ thể về phía trước. Chỉ có tầm nhìn là nâng cao lên thôi. Nếu không làm được điều đó thì người con sẽ bị đổ ra phía sau và không kiểm soát được ván trượt.”

“Vâng, con biết chứ.” Tsukimura đáp. Không phải là trả lời cho qua chuyện mà sự thực là anh hiểu rất rõ bởi vì nguyên lý của trượt tuyết hoàn toàn giống với trượt ván.

“Mặc dù hiểu rất rõ đấy nhưng khó có thể thực hiện tốt được. Đấy mới gọi là trượt tuyết.”

Chính xác. Tsukimura thầm nghĩ. Hồi anh mới bắt đầu chơi trượt ván cũng như vậy.

“Bố ơi...” Tsukimura rụt rè hỏi.

“Con nghĩ là vẫn còn quá sớm để tập trượt tuyết bằng hai chân. Con đang định học phanh và rẽ để trượt xuống dốc cho quen với ván trượt một chút đã.”

Nếu là phanh và rẽ thì chắc Tsukimura có thể trượt được ít nhiều.

“Con nói cái gì thế?” Ông Tetsuro bực dọc nói, tay cầm gậy chọc vào tuyết nghe xọc, xọc. “Cứ như thế thì mãi mãi con chỉ biết phanh với rẽ không thôi. Nếu còn là trẻ con thì không nói. Đằng này đã là người lớn rồi thì phải liều mình, không ngại thử thách mới được. Nào, lại một lần nữa đi.”

“Hả?” Tsukimura rụt cổ. Nói rồi anh bắt đầu trượt cà nhắc.

“Con trượt cái kiểu gì vậy? Lưng sao lại cong vẹo lên thế kia?” Tiếng ông Tetsuro quát tháo ầm ĩ ở phía sau. “Đấy, rẽ ở chỗ đó. Rẽ đi. Cố gắng đẩy người về phía trước. Phía trước cơ mà.”

Tsukimura cố gắng chuyển trọng tâm về phía trước. Nhưng anh không tài nào làm được. Anh biết rõ rằng khi đầu ván trượt hướng xuống phía dưới mặt dốc thì trọng tâm của anh lại bị dồn về phía sau. Nếu hấp tấp vội vàng sẽ không thể kiểm soát được ván trượt.

Tiếng hét của ông Tetsuro vang lên bên tai nhưng Tsukimura không thể nghe được ông đang nói gì. Trong lúc đang luống cuống thì anh lại ngã thêm cú nữa.

“A...a...” Tsukimura kêu lên bất lực. Lần này thì anh không còn sức để đứng dậy ngay.

Anh cứ ngồi bệt xuống như vậy và nhìn ra xung quanh. Những tay trượt ván đang trượt trên lớp tuyết chưa phủ dày lắm. Những bông tuyết bắn lên tung tóe và trông bọn họ có vẻ rất thích thú. Chắc chắn là họ đang hú hét lên.

Một người nào đó đang trượt về phía Tsukimura và dừng lại bên cạnh anh. Anh tưởng đó là ông Tetsuro nhưng không phải. Thì ra người mặc bộ đồ trượt tuyết màu vàng chính là Maho.

“Haruki, anh ổn chứ?” Maho có vẻ lo lắng nhìn vào gương mặt Tsukimura.

“Anh không sao.” Tsukimura vịn lấy tay Maho đứng dậy. “Bố đâu rồi?”

“Em bảo với bố là cho anh nghỉ một lúc nên bố đã vào nhà hàng trước rồi.”

“Vậy à? May quá.”

“Xin lỗi anh nhé. Em đã bắt anh phải tham gia chuyến đi dở hơi này.”

“Anh không nghĩ dở hơi gì cả. Nhưng mà trượt tuyết khó thật.”

“Em lại nghĩ trượt ván khó hơn.”

“Mới bắt đầu thì cái gì cũng khó nhỉ.” Tsukimura lại nhìn ra xa. Một vài người đang chơi trượt ván. “Ôi, anh muốn trượt ván trên tuyết bột cơ.”

“Em biết là anh khổ lắm, nhưng chịu khó một chút đi.”

“Ừ, anh biết mà.”

Maho bắt đầu trượt đi trước còn Tsukimura bám theo sau. Đúng là Maho trượt tuyết rất cừ, khiến cho người mới chỉ biết phanh và trượt dốc như Tsukimura khó lòng theo kịp.